Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ắn ấn nút Eject và nhìn lại người phụ nữ trên sàn. Vẫn nằm ngửa, mắt mở to, nhìn chằm chằm hắn với cái miệng há hốc. Cô ả dai dẳng hơn những đứa khác. Mỗi khi hắn nghĩ cô ả đã chết, cô ta lại run rẩy, rồi thở gấp và sống lại. Giống như trong một bộ phim kinh dị về xác sống, nơi những thây ma không chết, trừ khi chúng bị thổi bay đầu. Ban đầu thật tuyệt diệu, nhưng nó sớm trở nên nhàm chán. Hắn chỉ muốn cô ả chết để hắn có thể rời đi. Mùi nước hoa và mùi cơ thể cô ta khiến hắn ghê tởm, lại còn quyện với mùi thuốc lá khiến hắn buồn nôn.
Đầu VCR vẫn tiếp tục quay. Sau đó ngừng hẳn. Hắn giơ tay lấy băng ra, nhưng cái máy không nhả băng. Hắn ấn nút Eject lần nữa và nghe một tiếng cạch, chứng tỏ băng đã tua lại, nhưng băng vẫn không ra. Hắn ấn nút liên tục. “Nào. Nào. Nào, chó chết thật!”
Hắn dộng nắm tay lên trên cái máy, khiến chiếc tủ quần áo đập mạnh vào tường. Hắn như đóng băng. Hắn đã nghe thấy tiếng người trong phòng bên lúc sớm, mặc dù trong một giờ qua nó đã yên tĩnh. Hắn nâng nắp đầu VCR lên và nhìn vào trong. Cuốn băng vẫn ở đó, nhưng nó không trượt ra. Mồ hôi lạnh châm chích trên trán và sau cổ hắn. Những giọt mồ hôi lăn xuống bên mặt hắn từ chỗ thái dương.
Hắn nhìn lại người phụ nữ. Cô ta vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.
“Đừng có nhìn tao.” Hắn nói. Hắn đứng dậy và dùng chân đá cô ta. Cô ta lắc lư nhưng không đổ nghiêng đi.
Hắn giật lấy cái máy, nhưng nó đã bị gắn chặt lên mặt gỗ của tủ đồ. “Chúng mày làm như ai đó sẽ ăn cắp cái đầu VCR cũ rích, đến hàng thập kỷ không được nổi mười đô-la trong trong tiệm cầm đồ không bằng.” Hắn nói.
Hắn ấn nút Eject lần nữa, sau đó mở rồi đóng các ngăn kéo tủ, điên cuồng tìm thứ gì đó cạy được cuốn băng ra. Các ngăn kéo trống trơn. Hắn lẩm bẩm chửi thề. Nhà nghỉ kiểu gì mà lại không có nổi một cây bút cơ chứ? Hắn lấy chìa khóa ra khỏi túi và cố chèn nó xuống dưới cuốn băng. Đây không chỉ là chuyện tình cảm dù hắn đã có cuốn băng đó từ khi còn là một đứa trẻ, mà hắn có vấn đề thực tế hơn. Cuốn băng có dấu vân tay của hắn.
Hắn kiểm tra đồng hồ. Cô ta thuê phòng bao lâu rồi? Hắn luôn cho chúng nó tiền thuê nguyên đêm nhưng phát hiện ra chúng nó là bọn rẻ tiền. Chúng chỉ trả cho một hoặc hai giờ và đút túi số còn lại. Đó là lý do tại sao hắn bắt đầu dùng thuốc lá để đốt lòng bàn chân bọn chúng. Chúng mất quá nhiều thời gian mới chết, và hắn sợ là một tay quản lý sẽ đến phòng, đòi số tiền của mình. Hắn có thể sử dụng đầu thuốc lá mà không cần chạm vào bọn chúng. Bọn chúng khiến hắn thấy ghê tởm, nhưng rồi lại có những điều thực tế cần phải cân nhắc. Bất kỳ sự tiếp xúc nào cũng có thể biến thành bằng chứng tiềm năng, một sợi tóc, mảnh da, thứ gì đó.
Hắn nhìn ra cửa. Chốt cửa vẫn đóng, khóa xích vẫn gài.
Cô ả vẫn tiếp tục nhìn hắn.
Hắn quay lưng về phía cô ta để tập trung vào vấn đề trước mắt. Hắn chỉ cần giữ bình tĩnh. Tập thở theo cách hắn được dạy để tập trung trước một buổi biểu diễn. Giải pháp đến với hắn trong chưa đầy một phút, và sự đơn giản của nó khiến hắn bật cười. Hắn đâu có thuê phòng. Bọn chúng cũng không có thẻ tín dụng hay giấy phép lái xe của hắn. Hắn quan tâm làm gì nếu có làm hỏng cái đầu VCR chết tiệt đó chứ.
Hắn lần theo sợi dây điện nhỏ nhô ra phía sau, lau những mảng bụi bám dày đặc những con bọ chết phía sau tủ quần áo, và kéo nó ra khỏi ổ điện. Sau đó, hắn túm chặt vào cạnh dấu VCR và ấn mạnh cho đến khi nghe thấy tiếng nứt của chất liệu rẻ tiền và rồi cái khe nhét băng bật ra.
Đến lúc đi rồi.
Hắn trượt cái đầu VCR vào túi tập thể dục của mình, nhưng một đầu bị thòi ra. Hắn thừ góc khác, xoay cạnh cái máy lại và cố gắng đóng túi vào, tất cả đều vô ích. Không cách nào nhét vừa cái máy vào trong túi. Hắn phải ứng biến thôi. Hắn luôn là người vững vàng. Các giáo viên của hắn nói đó là một trong những tài năng giỏi nhất của hắn. Hắn đậy áo len của mình lên trên để che đi đoạn hở ra của cái đầu VCR. Không hẳn là hoàn hảo, nhưng hắn sẽ đeo quai túi theo cách nào đó trông thật tự nhiên. Bên cạnh đó, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Sẽ phải được thôi. Hắn nhìn quanh phòng. Giường ngủ đã dọn, quần áo gấp gọn gàng.
Buổi biểu diễn của hắn đã kết thúc.
Hắn kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, đeo găng tay da ra ngoài găng tay cao su và bước ra cửa. Hắn mở chốt và tháo móc khóa an toàn, cẩn thận không gây ra tiếng động. Hắn từ từ kéo cửa mở ra, chờ đợi lần nữa trước khi nhìn ra ngoài. Không thấy bóng ai trên lối đi bộ. Không ai đứng trong bãi đậu xe. Hắn bước ra ngoài, nhanh chóng xoay lưng lại và đóng cửa, đảm bảo nó đã bị khóa. Hắn nâng quai đeo túi tập thể dục lên vai, cảm thấy trọng lượng của chiếc đầu VCR nhưng cố gắng không để lộ nó ra ngoài, và lặng lẽ bước vòng sang bên cạnh tòa nhà.
Phía sau khu đất liền kề với một con phố. Hắn hướng về phía nam một khu nhà, bước thong thả, không vội vã. Hắn là một người đàn ông vừa trở về từ buổi tập thể dục. Hắn rẽ trái, sau đó rẽ phải ở ngã đầu tiên. Hắn đã đậu xe trước dãy hàng rào bao quanh một khu đất bỏ hoang. Các bảng hiệu trên hàng rào cho thấy khu đất đang được bán để quy hoạch thành khu thương mại. Cho đến lúc đó, đây là nơi hoàn hảo để đỗ xe của hắn, cách xa lũ hàng xóm cứ đêm ồn ào. Hắn bắt đầu thư giãn khi đã đi xa khỏi nhà nghỉ, mặc dù hắn vẫn đang tiếp tục vã mồ hôi. Không khí mát mẻ thật tuyệt trên da và khi hắn hít sâu đầy lồng ngực.
Hắn mở khóa xe bằng chìa, cố ý tránh dùng điều khiển từ xa vì sợ gây tiếng động, và trượt túi tập thể dục vào ghế sau. Vào trong, hắn khởi động xe, tiếng nổ êm ru, và lái khỏi lề đường. Đến giữa khu phố, hắn bật đèn pha và dừng xe trước biển báo dừng trước khi rẽ phải. “An toàn và thành công.” Hắn nói và kiểm tra gương chiếu hậu.
Một chiếc xe rẽ xuống khu nhà từ hướng Aurora. Hắn kiểm tra công tơ mét của mình: bốn mươi ki-lô-mét một giờ. Hắn dừng lại ở góc cua tiếp theo, kiểm tra gương chiếu hậu lần nữa, và trông thấy ánh sáng xanh pha đỏ.
Tim hắn đập rộn. Xung thần kinh bắt đầu giật liên hồi bên thái dương hắn. Hắn không thể làm gì để ngăn mồ hôi. Hắn cố tập trung. Bình tĩnh nào! Hắn tự nhủ. Mày đã chuẩn bị cho chuyện này. Mày đã luyện tập nó. Mày đã ghi nhớ hết đường đi nước bước. Chỉ cần diễn tròn vai và theo sát kịch bản.
Hắn tấp xe vào lề đường và quan sát gương chiếu hậu bên cạnh. Chỉ có một viên cảnh sát nhanh chóng bước ra khỏi xe tuần tra. Dấu hiệu tốt. Anh ta không thể đối chiếu được giấy phép lái xe.
Hắn hạ cửa sổ xuống. “Có vấn đề gì vậy thưa sĩ quan?”
“Anh có một bên đèn xe bị hỏng.” Viên cảnh sát trông như một thằng ranh với mái tóc cắt ngắn kiểu quân đội và khuôn mặt búng ra sữa. Có lẽ là lính mới, hy vọng không phải kiểu thực hành đúng y trong sách vở.
“Thật sao? Bên nào vậy?”
“Bên phải.”
“Tôi có thể ra khỏi xe và kiểm tra không?” Luôn luôn xin phép. Phải thật lịch sự.
“Chắc chắn rồi.”
Hắn tháo dây an toàn và bước ra, nhìn chiếc túi tập thể dục khi đi đến chỗ tấm chắn bùn phía sau.
“Có muốn tôi nhấn phanh để anh thấy không?” Viên cảnh sát nói.
“Thế thì tốt quá!”
Viên cảnh sát đứng bên cửa và đưa chân phải vào trong xe, nhấn phanh.
“À, anh nói đúng. Nó hỏng rồi.”
“Trông có vẻ là một chiếc xe tương đối mới.”
“Tôi có nó cũng chưa lâu, nhưng tôi mua xe đã qua sử dụng. Tôi sẽ mang nó đi kiểm tra vào bữa trưa hôm nay và sửa lại.” Hắn lau mồ hôi vẫn đang tiếp tục túa ra bên thái dương.
“Anh đang vã mồ hôi nhiều khủng khiếp.”
“Tôi mất nhiều thời gian để hạ nhiệt sau khi tập thể dục.”
Hắn trông thấy viên cảnh sát liếc nhìn ghế sau. “Anh tập thể dục ở chỗ nào quanh đây vậy?”
“Trung tâm thể thao 24 giờ. Họ có một địa điểm ngay ở góc phố.” Hắn chỉ vào ghế sau. “Tôi để túi tập thể dục trong xe.” Viên cảnh sát chiếu đèn pin qua ô cửa sổ. “Dù vậy tôi phải cắt ngắn buổi tập sáng nay. Tôi đang đi tìm mèo trước khi đi làm.”
“Đi tìm mèo sao?”
Hắn bước đến bên ghế lái và nghiêng người vào trong xe, lấy ra một chồng nhỏ các tờ rơi từ chỗ ghế phụ. Hắn đưa cho viên cảnh sát. “Con gái tôi bị mất con mèo từ ba ngày trước, tên nó là Angus. Con bé rất yêu con mèo đó. Nó ngủ ngay trên giường cạnh con bé. Tôi đang dán thông báo khắp khu vực lân cận, mặc dù tôi không mấy lạc quan là sẽ tìm thấy. Tôi sợ là có khi nó bị cán chết trên đường mất rồi, nhưng tôi không thể biết được. Những chuyện lạ lùng vẫn luôn xảy ra mà.”
Viên cảnh sát nhìn tờ rơi, sau đó trả lại. “Sửa lại đèn hậu đi nhé!”
“Tôi sẽ sửa. Cảm ơn sĩ quan.” Hắn xoay người và cúi xuống để đặt những tờ rơi vào trong xe, và thở hắt ra.
“Này?”
Hắn nhổm dậy, xoay người. Viên cảnh sát bước trở lại, hắn đinh ninh là để hỏi giấy phép và đăng ký xe. “Vâng, thưa sĩ quan?”
“Đưa tôi một tờ rơi đi. Tôi có hai đứa con nhỏ. Chúng sẽ thất vọng lắm nếu bị lạc mất con mèo của mình. Tôi sẽ để mắt tìm Angus cho.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng