With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
oger và Merrick vào sâu trong rừng Brecon, đứng trước cây sồi già khổng lồ xù xì mà từ đó những lối đi trong rừng rẽ ra thành các hướng khác nhau. Nắng thu lọt qua những khe hở trong vòm lá dày và những con chuồn chuồn cùng muỗi nhỏ vụt bay qua dòng ánh sáng mùa thu ấm áp.
Roger đứng đó đợi Teleri và mỉm cười một mình, vì anh biết điều này là đúng đắn và rất tuyệt vời, cứ như cuối cùng anh đã ngụ tại một nơi trong đời anh nên ở.
Nhưng trước đây khá lâu anh đã coi những cánh rừng màu xanh tối tăm màu mỡ kia như chốn ngục tù. Anh đã coi Teleri như một sinh vật dớ dẩn đã cứu sống anh và đã nghĩ mình nên để cô lại thế giới của cô, thế giới nhỏ màu xanh sum suê nơi cô sống an toàn, và nơi mà thứ duy nhất chết đi là những chiếc lá trên vòm cây đã chở che cô.
Nhưng anh đã nhận ra khi rời bỏ cô là anh cảm thấy như đã bỏ một phần thân thể mình ở lại, và anh khóc bởi cô là phần tốt nhất trong anh. Anh không muốn mất cô. Cô là thứ anh đã kiếm tìm bấy lâu nay. Nhưng cho tới lúc ấy anh còn chưa biết là cô ở đó ngay trước mắt mình.
Phải rồi, anh đã khóc vì cô. Anh sẽ sống vì cô và anh sẽ chết vì cô.
Teleri là định mệnh của anh. Không phải Elizabeth. Giờ đây anh đã hiểu. Sau khi anh yêu đương với Teleri dưới tán cây và dưới bầu trời đầy trăng sao, cô đã hỏi anh về Elizabeth. Anh kể cho cô nghe câu chuyện của họ và không cảm thấy chút mất mát và đau đớn nào đã từng có trước khi gặp Teleri.
Đêm khủng khiếp khi Elizabeth nói với anh đã cách xa nhiều tháng, nhưng tưởng chừng đã qua bao năm rồi. Bây giờ, khi anh đứng đó, Elizabeth đối với anh như đến từ một kiếp khác.
Cô đã nói đúng. Giờ anh đã biết điều ấy. Giữa họ không có tình yêu, không giống như điều anh đã tìm thấy với Teleri. Không phải tình yêu mạnh mẽ, thứ tình yêu mang tới hạnh phúc, sự an bình và toại nguyện. Những điều anh đã có với Elizabeth là sự trống rỗng, ám ảnh và giận dữ. Thật là một điều kỳ lạ khi phát hiện ra ở tuổi này anh lại không biết tình yêu thực sự là gì.
Tiếng lá xào xạc nhè nhẹ đến từ bên trái Roger. Merrick thúc khuỷu tay vào sườn anh để gây chú ý rồi gật đầu về phía lối đi theo hướng bắc.
Teleri đang bước tới phía anh, cô trao anh nụ cười tuyệt diệu chứa đựng hết cả cõi lòng mình. Sức mạnh của nụ cười ấy là điều gì đó có thể thấy rõ. Nếu anh có thể nhìn thấy nụ cười ấy mỗi ngày cho đến hết cuộc đời, anh sẽ chết trong hạnh phúc.
Những lọn tóc dài và buông lòa xòa xuống vai và quanh gương mặt cô, xuống hai cánh tay và lưng nơi trông chúng như những ruy băng màu vàng, nâu và nâu đồng xoắn lại với nhau, đấy chính màu của đất, thứ sắc màu bền bỉ, sống động và trung thực.
Cô mặc chiếc váy len dài len màu lục đã bạc màu, nhạt hơn màu mắt cô và quanh hông cô là một thắt lưng buộc lỏng kến bằng lá thường xuân và đào kim nhưỡng. Cô mang một giỏ hoa cẩm tú cầu và khi cô tới gần Roger, cô thả xuống dưới chân họ một chùm hoa trắng mềm mại. Cô đưa cho anh một vòng dây thường xuân kết với cỏ thi và kinh giới ô, rồi quỳ xuống dưới chân anh và cúi đầu, đợi anh đặt vòng thường xuân lên.
Anh đặt nó lên đầu cô rồi dịu dàng ôm lấy gương mặt cô trong tay và ngả đầu cô ra. Cô mỉm cười khi anh nâng cô dậy và hôn thoáng lên đôi môi nghiêm nghị của cô.
Cô cho tay vào trong giỏ và mang ra một vòng lá ô rô. Anh quỳ một chân bên cô rồi nhìn chằm chằm vào nền đất mềm, vào những đầu ngón chân trần nhô ra dưới tà váy cô. Anh cảm thấy cô đặt vành ô rô lên đầu mình.
Rồi anh đứng dậy và đưa hai bàn tay lên trước mặt. Cô áp lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay anh. Chúng ấm áp và mềm mại và nhỏ hơn anh biết bao. Họ cùng đan tay vào nhau, giữ thật chặt và chắc chắn với nhau.
Anh mất một lúc để suy nghĩ, vì anh đã trăn trở suốt đêm và cả buổi sáng để tìm từng từ sẽ dùng khi làm đám cưới với cô, người đàn bà của trái tim, tâm hồn và tâm trí anh.
Anh hít một hơi thật sâu và bắt đầu, “Người thiếu nữ này, Teleri, là người tôi hết lòng hết dạ yêu thương. Tôi sẽ không biết đến tình yêu nào khác ngoài tình yêu cô ấy, và nếu không phải là tình yêu của cô ấy thì sẽ không còn có bất cứ tình yêu nào khác.
Vì cô ấy là người xuất chúng, là người rất đẹp, rất cao thượng và chân chính mà tôi đã yêu và cho tới khi lìa đời tôi sẽ không bao giờ yêu ai và có ai yêu tôi lần nữa.
Từ giây phút này trở đi, cô ấy sẽ nhận được tấm lòng tôi và tên họ của tôi, FitzAlan, và tôi sẽ sẻ chia với cô ấy mọi điều quý giá của tôi trên đời – tước vị, tài sản và sự thịnh vượng của tôi,” anh dừng lại. “Và tôi tặng riêng cô ấy, con ngựa Ả rập.”
Mắt cô mở to và anh có thể nghe thấy Merrick yên lặng cười bên cạnh.
Cô mỉm cười và mắt cô ươn ướt xúc động cũng giống như cảm xúc của Roger.
Cô nghênh cằm lên như đang nói cho cả thế giới nghe.
“Vì đó là anh, Roger mà em dâng cả linh hồn và thể xác mình. Em sẽ không yêu ai khác, lâu hơn cả hơn một năm và một ngày, lâu hơn cả mười ba năm. Em sẽ tôn trọng và yêu anh, chồng của em suốt cả đời mình, và em thề rằng với em, mãi mãi sẽ không có tình yêu nào khác.
“Em chung với anh tất cả những gì em có trên đời này, nhà của em và tất cả những gì em có, và,” cô mỉm cười, “những con vật của em. Em sẽ gánh nỗi đau của anh như của mình. Thương tích của anh cũng chính là thương tích của em. Em trao cho anh thể xác này. Đôi mắt phụ nữ của em để anh có thể nhìn thế giới bằng cách nhìn mới. Em trao cho anh miệng lưỡi để bảo vệ cho anh. Em trao bụng dạ mình cho anh để mang các con anh, và trao trái tim cùng tâm trí em.
“Em không có tên để bù lại như một biểu hiện của sự tôn trọng và tình yêu của em, nhưng em vui sướng được mang cái tên Anh FitzAlan của anh. Em mang tên đó với niềm tự hào và vinh dự. Em vô cùng trân trọng cái tên ấy. Từ giây phút này trở đi, em là Teleri FitzAlan, vợ của Roger.”
Họ đưa tay xuống nhưng Roger lại nâng tay cô lên môi và hôn cả hai tay cô, rồi đặt tay cô quanh cổ mình, trao cho vợ anh một cái hôn thực sự, bằng cả môi, miệng và lưỡi. Nó kéo dài lâu tới mức Merrick bắt đầu hắng giọng rồi ừm ừm và cuối cùng thúc vào tay Roger và nói, “Dành lại chút ít cho lần sau đi.”
Roger và Teleri tách nhau ra nhưng họ vẫn đứng đó nhìn nhau, chẳng ai muốn cất tiếng trước.
Merrick cất tiếng. “Trong cương vị bá tước của Glamorgan, Tydfyl và Severn, là lãnh chúa của Camrose và Dreighmore, tôi chứng nhận là hai người đã kết hôn.” Anh dừng lại, rồi vỗ vỗ lưng Roger và nhấc Teleri lên. Anh quay cô vòng vòng và cô kêu lên xuýt xoa anh phá lên cười và tặng cô một nụ hôn thật thật là mạnh và quá-ư-là-thân-mật lên môi.
Roger kéo Teleri ra khỏi Merrick rồi kéo lại cạnh mình. “Hôn vợ tôi thế là đủ rồi. Cậu đâu phải bà con gì của cô ấy.”
Merrick phá lên cười nhưng Teleri tội nghiệp thì vẫn còn run và hơi thẹn.
“Em phải tha thứ cho Merrick thôi. Hắn làm như vậy chỉ bởi Clio không có ở đây. Cô ấy sẽ cắt tai hắn nếu anh kể lại cho cô ấy nghe hành vi của hắn.”
“Phải, cô ấy sẽ làm thế đấy,” Merrick nói, tuyệt nhiên không có lấy chút gì lo lắng. “Tuy nhiên,” anh nói sau một giây suy nghĩ, “nếu tôi mà ghé mắt đến người đàn bà nào khác ấy hả thì tôi chẳng muốn nghĩ đến việc cô ấy sẽ bỏ cái gì vào rượu của tôi.”
Teleri và Roger đan tay lại với nhau và quay lại vào rừng, còn Merrick thì trò chuyện và đùa cợt và kể những câu chuyện về vợ mình cho Teleri nghe, cô phá lên cười ngặt nghẽo và thi thoảng ngước lên nhìn Roger.
Anh cũng cười với cô và nhìn cô đi, nhìn những bước chân cô bước, nhẹ nhàng và vô tư lự, nhìn gương mặt đầy háo hức như thể cô mong chờ điều gì đó lạ thường và tuyệt diệu xảy đến.
Còn với Roger, nó đã đến rồi.
o O o
Trong căn lều, lúc Teleri nấu ăn, Roger và Merrick kể cho cô nghe chuyện về những năm tháng hai người ở cùng nhau, về những trò hề trong triều đình và cuộc Thập tự chinh, về tình bạn của họ, về những trò đùa và các cuộc đấu thương. Roger giúp đỡ mỗi khi cô để anh làm và họ đều nhất trí là Merrick dọn dẹp cừ nhất.
Chiều hôm ấy họ dùng tiệc với xúp bí ngô, bánh củ cải và nấm, cải bắp và những củ cà rốt ngào đường, bánh pudding đệm nho khô và hạt hồ đào cùng một chiếc bánh cưới đặc biệt làm bằng bột mì, gừng, mật ong, rau mùi và cánh hoa hồng.
Sau đó họ đi dạo trong đồng cỏ, Lợn theo chân họ và khụt khịt ngửi gót chân Merrick như thể đó là những cây bắp cải mập mạp mọng nước. Họ trở lại và chơi một trận cờ giả với đá và vỏ ốc của Teleri. Teleri chưa bao giờ chơi trò này thì, cặp với Roger và họ cùng đấu lại Merrick, là kẻ đang thắng.
Nhưng bây giờ, khi mặt trời từ từ lặn xuống và côn trùng bay lượn trong không gian, Roger ở bên ngoài với Merrick còn Teleri ở trong gian phòng phía sau, thắp vài ngọn nến và đặt chúng lên các giá để bấc trên tường.
Cô đặt vài cây nến thấp làm từ mỡ động vật đang tỏa ra thứ ánh sáng vàng dịu lên mặt rương, rồi rải những cánh hồng lên giường, như một phong tục xứ Wales gia tăng tình cảm mặn nồng trong đời sống vợ chồng của họ.
Cô nhìn chiếc giường và mỉm cười dù trái tim đập nhanh hơn bình thường một chút và bước chân cô cũng bồn chồn hơn thường lệ.
Cô cầm lấy một bó cỏ thi buộc bằng dây thường xuân và ruy băng rồi trèo lên nệm mắc nó trên giường. Cô lùi lại và quan sát rồi sửa những cành cam thảo cột chung với hoa hương mộc. Khi nó đã thẳng, cô lùi lại và ngắm nghía bó cỏ.
Được rồi, cô nghĩ. Thật là hoàn hảo. Cô quay lại thấy chồng mình đang dựa lưng vào tường, nhìn cô thật dịu dàng làm cho lòng cô xao xuyến.
“Chùm hoa đó làm gì thế?” Anh hất đầu về phía chùm hoa.
“Hoa thường xuân là loài cây nữ tính. Nó tượng trưng cho người phụ nữ và khả năng sinh nở của họ.”
Anh nhe răng cười khi nghe thế.
“Hoa hương mộc,” cô tiếp tục, mang lại may mắn cho những người đã nối tay. Cam thảo mang tới sự chung thủy và đam mê trong hôn nhân.”
“Em nghĩ mình cần thêm đam mê sao, em yêu?”
Cô mỉm cười. “Anh có thể nào có quá nhiều đam mê sao? Cái này em không biết đâu đấy.”
“Không, anh cho là không. Nếu vậy chắc giường sẽ bốc cháy mất.” Anh ngừng lại. “Nhưng mà chết như thế cũng xứng.”
Cô quay về phía chùm hoa, mỉm cười. Cô chạm vào những cành cây xanh phơn phớt với các chùm hoa trắng mà nhiều người gọi là Áo choàng của Tiểu thư. “Và đây là cỏ thi, người ta cho là nó dùng để đuổi Quỷ dữ.”
“Đúng rồi, cái này thì có tác dụng. Rốt cuộc Merrick đã đi vào làng.”
“Roger.” Cô quay lại. “Nói thế là không tử tế. Em thích anh ấy. Anh ấy là người tốt.”
“Anh cũng thích hắn, cưng ạ, nhưng không thích tới nỗi mong hắn ở lại đêm tân hôn của mình.”
“Anh ấy đã đi vào làng rồi sao?”
“Ừ.” Roger cười nhăn nhở. “Em thật giỏi khi chỉ đường cho hắn ta vào Bleddig. Anh nghĩ ba người trên chiếc giường hình như hơi thừa đó em.”
“Ba người trên một giường sao?” Nét mặt cô ngơ ngác.
“Kệ chuyện đó đi” Roger rời khỏi tường và đặt một chút pho mát cùng rượu vang lại gần giường. “Hắn cho chúng ta mấy thứ này. Hắn nói có thể mua thêm thức ăn trong làng. Anh nghĩ thứ hắn thực tình muốn ăn là thịt, cá hay gà qué gì đó.”
“Thức ăn không đủ sao?”
“Đủ. Nhưng mà Merrick, giống như hầu hết mọi người muốn ăn thịt cơ, em yêu.”
Cô nhăn mặt và rùng mình.
“Xuống đây nào.”
“Để em buộc bên này đã. Nó hơi rũ xuống.” Cô với tới dây ruy băng và thấy mình phải buộc lại. “Vợ anh ấy có vui như anh ấy nói không?”
“Có. Có lẽ còn hơn thế nữa. Merrick và Clio sống với nhau tuyệt lắm. Nhưng mà không tuyệt như chúng ta.” Roger quỳ lên nệm và chộp lấy cổ chân Teleri. “Xin chào vợ.”
Cô nhìn xuống khi anh nâng váy cô lên. “Anh đang làm gì thế?”
Anh nhe răng cười với cô đầy ranh mãnh rồi chuồi đầu xuống dưới gấu váy cô và bắt đầu hôn hai cẳng chân cô.
“Roger?”
Anh đưa môi lên hai đầu gối cô trong khi hai tay dang hai cổ chân cô ra.
“Roger!” Cô ghì lấy đầu anh. “Anh định làm gì thế?”
“Anh đang hôn em, cưng à,” anh nói, giọng anh nghe nghèn nghẹt dưới lớp áo cô.
Teleri áp một bàn tay lên tường và nhắm mắt lại. Bàn tay kia của cô vẫn ghì lấy phía sau đầu anh.
Môi anh di chuyển lên phần trong đùi cô, liếm và hôn nhẹ nhàng, rồi nhấm nháp da cô như kiểu người ta nhấp nháp một món ăn đặc biệt mà họ muốn ăn hoài ăn mãi. Cô rên lên, hai đầu gối trở nên yếu ớt và run rẩy.
Miệng anh tiến lên cao hơn nữa, rồi anh gần như hôn vào giữa hai chân cô. Miệng anh ở ngay nơi đó. Cô có thể cảm thấy hơi thở anh ở nơi những ngón tay anh đã từng đùa giỡn, nơi cô luôn luôn trở nên ướt đẫm vì anh.
Rồi anh hôn cô.
“Roger!” Cô níu lấy đầu anh và mất thăng bằng làm cả hai cùng ngã xuống giường, chân tay quấn quýt vào nhau.
Anh cười cô dưới tà váy, gương mặt anh áp vào phần bụng trần của cô. Anh cứ cười mãi.
Cô đẩy vai anh và trườn lên giường cho tới khi lưng cô dựa vào tường và hai bàn chân chìa ra trước mặt, các mắt cá chân ép lại với nhau.
Anh ngước lên nhìn từ chân cô và nhe răng cười, rồi lại chộp lấy cổ chân cô và lướt hai tay từ từ lên cẳng chân cô, rồi lại xuống, lên, rồi xuống cho tới khi cô từ bỏ việc nhìn anh và nhắm hai mắt lại.
Cô lại ngả đầu vào tường. Anh vuốt ve hai chân cô, rồi từ từ kéo cô lại phía mình, hành động làm cho váy áo cô bị tuột lên khi anh kéo cô xuống và gần hơn, nâng hai chân cô lên hai bên vai anh.
Rồi anh chạm vào cô, những ngón tay anh thật dịu dàng vuốt ve cô mãi, rồi anh dừng lại, tháo chiếc quần tất để giải thoát mình. Cô mở mắt ra nhìn anh, nhìn vào nguồn sinh lực của anh đang phồng lên và tựa vào hai cánh môi bên dưới của cô.
Anh dùng nó để vuốt ve nơi ấy của cô, dùng cái rắn rỏi của anh để trượt trên cô, đưa đẩy lên lên xuống xuống và di chuyển ngược chiều với cô.
Cô nhìn những cái anh làm với mình, nhìn anh di chuyển trên người cô. Hai mắt họ gặp nhau một lần, hai lần và cái nhìn của anh làm cô gần như bốc cháy.
Anh đưa tay ra đan với tay cô và kéo cô lên cho tới khi cô quỳ trước anh, mặt giáp mặt. Anh áp cả người cô lên mình anh, hai tay anh đặt lên mông cô và anh hôn cô mãi cho tới khi hai mắt cô khép lại.
Cô rên rỉ, rồi anh thôi hôn cô và lại ngả cô nằm xuống, hai tay anh vẫn ở dưới cô. Mắt anh nhìn đắm đuối tới mức cô nín thở và anh tranh thủ nâng cô lên miệng mình. Một giây tiếp theo, anh trao cho cô nụ hôn gần gũi nhất.
“Roger…” cô lặp mãi tên anh, nhưng anh không ngừng lại mà cô cũng không muốn thế. Đó là một nụ hôn tuyệt diệu và ma quái.
Anh đưa lưỡi và môi mút cô lại trong miệng mình. Cô co thắt ở đó, hết lần này lại đến lần khác, nhưng anh vẫn tiếp tục, như thể quá khao khát cô đến mức anh phải nếm cô nếm hoài nếm mãi.
Cô gọi tên anh khi điều ấy xảy đến và lan đi, rồi nhìn anh, nhìn hai hàng mi khép mờ của anh, nhìn cảm giác chất ngất cô thấy được trong anh.
Cô không hề biết điều này là gì, rằng người ta có thể yêu ai bằng miệng như thế này. Nhưng cô thích cảm giác nó đem đến cho cô. Cô yêu cảm giác khinh khoái ấy.
Thế là cô cố gắng làm y hệt cho anh. Cô hôn hai cẳng chân anh, xoa lòng bàn tay dọc theo nó và những ngón tay dọc theo bên trong. Rồi miệng cô đi theo, như anh đã làm với mình và cô liếm phần trong đùi anh, từ tốn lướt lên lướt xuống cho tới khi cô ở rất gần anh, cô chạm tay rồi môi vào phần đỉnh của anh.
Anh rên rỉ. “Teleri, Teleri, Teleri…”
Cô liếm anh và anh lại rên rỉ, cũng giống như tiếng anh thốt ra khi anh co thắt bên trong cô. Cô đùa với anh một chút lâu hơn, rồi mút anh, đưa phần đỉnh của anh vào miệng và dùng lưỡi lôi kéo.
Anh chuyển động nhanh tới mức cô gần như không biết chuyện gì đã xảy ra. Anh lật cô qua người mình để anh có thể hôn cô trong lúc cô mút anh. Cảm giác như bay bổng chao lượn khi môi lưỡi họ cùng ve vuốt nhau.
Cô thay đổi động tác và chậm lại, rồi cắn nhè nhè dọc theo chiều dài của anh. Cô ngả má lên bụng anh và ngước lên nơi đầu anh đang ở giữa hai chân cô. Rồi cô nhắm mắt lại ngay trong khoảnh khắc cô lên đến tột đỉnh.
Cô tới mức thật nhanh và mạnh. Cảm giác đó kéo dài một lúc lâu và hơi thở cô trở nên gấp gáp và nông, nhưng tình yêu cô cảm nhận với người đàn ông này và những gì anh đang trao cô không hề nông cạn. Tình cảm ấy sâu xa và vĩnh viễn.
Anh nhấc đầu ra và đặt hai hông cô xuống gần vai mình để cô nằm dọc theo anh, đầu anh vẫn ngả lên bụng cô. Anh nâng đầu dậy khỏi giường và nhìn xuống cô, một nụ cười tinh quái nở trên môi.
Cô ngồi dậy, cũng mỉm cười. Anh bắt đầu ngồi dậy. Cô đặt hai tay lên ngực anh và xô anh nằm xuống, thích thú với quy quyền mình có, với khả năng cô có với người đàn ông này, người chiến binh to lớn và khỏe mạnh đang bất lực trước sự chỉ huy của cô. Để làm cho anh rên rỉ và run rẩy và cầu xin cô đừng dừng lại.
Cô không dừng lại. Thay vì thế cô cúi xuống và hôn bụng anh và xuống thấp hơn, đưa lưỡi mình lướt theo chiều dài của anh và đưa môi xuống thật sâu, giữ trọn cả anh trong miệng. Một lúc sau, khi anh gọi tên cô, kêu lên như thể cô là toàn thể thế giới của anh, cô nếm vị mằn mặn, nếm tinh túy của anh, mầm sống của anh.
Anh rên rỉ và co thắt và cất tiếng, “Anh yêu em. Chúa cao cả ơi, anh yêu em biết bao.” Rồi miệng anh di chuyển và lại làm điều giống như thế với cô.
Vài phút sau họ nằm trên giường, tơi tả và kiệt sức, đẫm mồ hôi và ẩm ướt, hơi thở họ cuối cùng đã chậm lại. Teleri áp má lên đùi anh. Cô nhìn vào những lọn xoăn mọc tán loạn trên chân và gần nguồn sinh lực của anh, nhìn chỏm lông xoăn dọc theo người anh và tỏa ra trên bụng và ngực anh như những đường lửa cong rực cháy.
“Em thích như vậy à,” anh vừa nói vừa vuốt ve tay cô. Giọng anh nghe có vẻ ngạc nhiên.
“Vâng,” cô khẽ nói, vì cô đang nghĩ ngợi và một móng tay lướt xuống đùi trong của anh làm cho anh nhói lại. Cô thích thú khi anh không kiềm chế được được mỗi khi cô làm vậy. “Em không biết chuyện như vậy lại làm được, kiểu anh yêu bằng miệng như thế.”
“Giữa vợ chồng có nhiều cách ân ái.”
“Làm sao anh biết được? Ai đã dạy anh?”
Anh than thở và lấy tay che mắt, rồi nằm đó.
“Kể em nghe đi.”
Anh thở thật dài rồi nói, “Anh nghe người hầu của cha anh nói chuyện về phòng the bằng miệng. Rồi anh thử và phát giác ra nó như thế nào.”
“Anh thử với ai?”
“Lần đầu tiên là với một cô hầu của mẹ anh.”
Khi ấy cô im lặng, không biết mình nghĩ sao về những lời anh nói: lần đầu tiên.
Anh ngồi dậy và kéo cô vào lòng. Anh nhấc bộ váy đang bị vặn xoắn xuệch xoạc của cô lên và đẩy nó sang bên. Quần tất của anh đã bỏ ra lâu rồi và chẳng thấy ở nơi nào trên nệm.
Anh ngồi dậy và kéo áo ra khỏi đầu, rồi nựng cô vào lòng để cả hai cùng mình trần siết lại với nhau, giữ lấy nhau và ngồi giữa những cánh hồng ngát hương.
“Anh có thể ngửi được mùi hoa hồng trên da và vai em.”
“Hmmm.”
Anh ngả đầu ra và nhìn chằm chằm vào cô. “Trông em đang suy nghĩ rất lung.”
“Vâng.” Cô nhìn anh. “Nói cho em điều này.”
“Điều gì?”
“Nếu chúng ta yêu nhau theo kiểu này và em có con thì em bé có chui ra khỏi miệng không?”
Trong giây lát anh không nói năng gì, cũng không cử động. Anh cau mày rồi ngả đầu ra sau và phá lên sặc sụa một thôi một hồi, rồi ôm cô thật chặt. Anh cười và đong đưa cô trong tay, cằm anh tì lên đầu cô.
“Teleri, Teleri của anh,” anh nói. “Anh rất thích cái cách đầu óc em làm việc.”
“Chuyện này buồn cười lắm sao? Không có ý nghĩa gì với anh sao?”
“Có chứ, em yêu, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ về điều đó theo cách ấy.” Anh vuốt vài sợi tóc ra khỏi mặt cô và nói, “Em không thể có con khi chúng ta yêu theo cách ấy.”
“Ôi.” Cô nhìn anh. “Em không thể ư?”
Anh lắc đầu.
Cô cau mày.
“Em không thích à?”
“Em thích. Em thích cảm giác anh đem đến cho em.”
“Anh cảm thấy có một từ nhưng sắp xuất hiện.”
Cô gật đầu rồi ngước nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của anh. “Em muốn một đứa con, Roger. Con của anh. Con của chúng ta.”
Anh nhìn cô đầy ý nghĩa rồi dang hai tay ra phía cô và nói, “Lại đây với anh, em yêu.”
Cô làm theo.
Anh cúi xuống hôn cô lần nữa, hôn từ tốn và say sưa. Hai bàn tay anh lướt lên sườn rồi ngực cô. Anh nhích người và đặt cô xuống giường còn hai tay và miệng anh yêu cô thật ngọt ngào và tuyệt diệu.
Và khi cô muốn anh và ẩm ướt vì anh, anh trượt sâu vào bên trong cô, lấp đầy và ve vuốt cô lâu thật lâu.
Anh thủ thỉ với cô cảm giác của anh ở bên trong cô như thế nào, rằng cô thật ấm áp và khít khao.
Cô sờ vào cổ anh, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên vết dây thừng trên đó giống như anh hôn những dấu vết đá ném và những vết bầm vẫn còn trên thái dương và hàng mày bên trái cô.
“Em yêu anh, Roger,” cô nói. “Em yêu anh rất nhiều.” Đó là điều cuối cùng cô nói trước khi trao mình cho người đàn ông mà ngay chính ngày hôm ấy đã trao cho cô tên anh, gia sản của anh, đã trao Ngựa cho cô.
Một lúc sau, có lẽ nhờ dây thường xuân treo trên đầu họ, anh còn trao cô thêm một điều nữa. Một điều mà chưa ai trong họ hay biết. Anh đã trao cho cô một đứa con.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã