Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: George Eliot
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Mill On The Floss
Dịch giả: Ngô Đăng Tâm
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1990 / 33
Cập nhật: 2015-10-05 18:59:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
TEPHEN THÔNG MINH LẮM, MAGGIE. EM HI vọng chị sẽ có cảm tình với anh ấy.
Maggie mỉm cười, nâng một lọn tóc óng ả của Lucy soi trong nắng.
Lucy tiếp:
- Stephen rất thương em, vậy mà không hiểu tại sao lúc xa anh ấy, em lại cảm thấy lo lo, em sợ anh ấy không thật lòng yêu em. Nhưng hễ có anh ấy bên cạnh, em lại không nghĩ vậy.
- Hai người vẫn chưa đính hôn?
- Em không thích đính hôn. Một khi đính hôn xong, người ta chỉ mong mau tới ngày cưới. Em muốn cái gì cũng từ từ, vui hơn. Nhiều khi em chỉ sợ anh ấy đột ngột ngõ lời với ba em, chắc anh ấy và ông Guest cũng đang tính chuyện đó. Gần đây, các cô em gái của Stephen cũng tỏ ra thân thiện với em hơn, lúc đầu em tưởng họ không có thiện cảm với em.
Maggie cười:
- Mấy cô con của ông Guest ra sao?
- Không được đẹp lắm. Nhưng Stephen thì khác, đẹp trai, người ta nói vậy.
- Và em cũng nhận thấy thế?
Lucy đỏ mặt:
- Em cũng không biết nữa. Em dành cho anh ấy một bất ngờ thích thú, nhưng em không cho chị biết đâu.
Lucy đứng lên, lùi lại nghiêng đầu ngắm nghía Maggie.
- Đứng lên một chút, Maggie.
Maggie vừa uể oải đứng lên, vừa cười:
- Em muốn gì đây?
Lucy im lặng ngắm Maggie một lúc:
- Maggie, bộ chị có ma thuật hay sao mà mặc đồ cũ kỹ như vậy cũng vẫn duyên dáng như thường. Tuy nhiên, chị phải có một áo mới ngay mới được.
Maggie cười dịu:
- Ngồi xuống được chưa?
Lucy cũng cười:
- Xong rồi. Nhưng chị phải thay kẹp tóc, loại kẹp hình con bướm này không thích hợp với chị.
Maggie ngồi xuống, thở dài:
- Đây là cái áo đẹp nhứt của chị, chị còn phải để dành tiền mua vài thứ cần thiết khác.
Lucy vừa gài kẹp của mình lên tóc vừa nói:
- Đừng lo buồn nữa. Chị cứ nghĩ là bây giờ mình đang thoải mái, khỏi phải may vá mướn cho ai cả.
- Nhiều khi chị cứ tưởng buồn rầu đã là một thói quen của chị rồi.
- Em sẽ làm cho chị bỏ cái thói quen không tốt đó.
Maggie ngã người ra sau, cười rạng rỡ:
- Có lẽ tại không khí ảm đạm ở trường nội trú – có lẽ tại mấy cái bánh bột gạo khô khốc. Chị hi vọng là nó sẽ tan biến đi trước mấy cái bánh kem của má chị và những bức họa viết chì của Geoffrey.
Maggie nhấc cuốn «Hội họa» đặt trên bàn gần đó.
Lucy bước lại gương ngắm nghía.
- Em đeo kẹp của chị trông có được không?
- Ồ, không được đâu. Ông Guest mà thấy em mang chiếc kẹp đó là ông ta bỏ ra về ngay. Thay cái khác đi.
Lucy hấp tấp ra cửa phòng. Nhưng Maggie vẫn chưa lật sách ra, mắt cứ lang thang bên ngoài cửa sổ, lướt trên những cụm hoa rực rỡ, qua dãy rào nguyệt quế và tới mặt nước loang loáng bạc của dòng sông Floss. Có tiếng động cửa làm Maggie choàng tỉnh, nàng vội vàng lau nước mắt và cúi xuống lật lật cuốn sách trên đùi.
Vừa bước vô phòng, Lucy đã nói ngay:
- Maggie, em biết một nguồn vui này mà thói quen u sầu của chị không tài nào chống nổi, đó là âm nhạc. Em muốn chị chơi nhạc trở lại, ngày trước ở Laceham, chị giỏi hơn em nhiều.
- Chắc em sẽ không nhịn được cười khi thấy chị dạy đàn cho các cô bé ở trường nội trú. Từ lâu rồi, chị chỉ đụng tới các bài tập không thôi.
Lucy cầm đồ thêu lên:
- Em không biết chị có còn thích hợp ca như ngày trước không? Hiện đang thiếu giọng thứ tư. St. Ogg’s này cằn cổi quá, chẳng sản xuất được bao nhiêu nhân tài về âm nhạc, trong số đó chỉ có Stephen và Philip Wakem là hai tay khá nhứt.
Lucy ngẩng lên, nàng kịp thấy Maggie biến sắc.
- Nhắc tới anh Philip, chị có phiền không? Nếu có, em sẽ tránh. Em biết anh Tom tránh mặt anh ấy luôn.
Maggie bước lại cửa sổ nhìn ra ngoài.
- Chị không hoàn toàn giống anh Tom. Ngày xưa, khi còn bé, chị rất thích Philip Wakem và đã gặp anh ấy vài lần tại Lorton. Philip rất tốt với Tom khi anh của chị bị thương ở chân.
- Ồ, thích quá! Vậy thì chị sẽ không phiền hà gì về sự có mặt của Philip ở đây phải không? Có Philip các buổi hợp ca mới hào hứng được. Em cũng rất mến Philip vì anh ấy trông rất đáng thương. Có lẽ sự tật nguyền đã làm cho anh ấy buồn – đôi khi chua chát nữa.
- Nhưng, Lucy...
- À, chuông cửa reo, chắc Stephen tới.
Maggie không còn thì giờ để nói thêm nữa, cửa phòng đã mở toang. Stephen bước vào, nắm tay Lucy và nhìn nàng đắm đuối như không còn biết tới sự có mặt của người nào khác.
- Để em giới thiệu anh với chị Tulliver.
Lucy tinh quái xoay về Maggie đang từ phía cửa sổ bước lại.
- Đây là anh Stephen Guest.
Trong một thoáng, Stephen không làm sao che dấu được sự ngạc nhiên của mình trước một nữ sơn thần cao gầy, mắt đen láy với mái tóc huyền óng ả. Và lần đầu tiên trong đời, Maggie tự thấy bẻn lẻn trước mặt một người đàn ông, cảm giác mới mẻ này thật vô cùng dễ chịu. Nàng ngồi xuống ghế với hai má nóng ran.
Lucy cười đắc thắng:
- Chắc anh đã thấm thía với cái mà anh gọi là sự liên tưởng của anh ngày hôm kia?
Stephen ngồi xuống bên cạnh Lucy vuốt ve con Minny và... nhìn trộm Maggie:
- Thua cô, cô em họ của cô đã lừa gạt tôi. Cô ta bảo là cô có mái tóc vàng và đôi mắt xanh.
Lucy phản đối:
- Đâu phải, chính miệng anh nói vậy mà. Em chỉ có mục đích loại bỏ sự tự tin của anh về giác quan thứ sáu thôi.
Stephen đánh trống lãng bằng cách hỏi Lucy xem chừng nào hội chợ từ thiện sẽ khai mạc, và nàng có định góp phần nào trong đó không.
Lucy đáp:
- Khoảng đầu tháng tới. Nhưng em đâu có hoạt động tích cực bằng các cô em của anh. Họ đã dành được một gian hàng lớn nhứt.
- À, phải rồi, nhưng chúng lại đem các sản phẩm vào phòng riêng mà làm để anh khỏi làm phiền. Dường như cô không thích việc thêu thùa lắm, phải không thưa cô Maggie?
Stephen vừa hỏi vừa nhìn hai vạt áo trơn của Maggie.
Nàng đáp:
- Tôi thêu kém lắm.
Lucy xen vào:
- Chị Maggie thêu không đẹp bằng, mấy chị ấy may khéo lắm. Maggie, chị làm em ngạc nhiên ghê đi, ngày trước em thấy chị có thích may vá bao giờ.
Maggie dịu dàng:
- Dễ giải thích lắm cưng. May vá là chuyện làm ra tiền duy nhứt của chị, do đó chị bắt buộc phải cố may cho giỏi.
Lucy đỏ mặt, nàng không muốn Maggie nhắc chuyện đó trước Stephen. Hình như có cái gì hãnh diện trong sự nhìn nhận đó: cái hãnh diện không bao giờ phản bội của sự nghèo khổ.
Maggie tiếp:
- Nhưng chị có thể đan được, Lucy, điều đó có thể giúp gì em trong hội chợ không?
- Ồ, có chớ, rất cần thiết nữa là khác. Ngày mai em sẽ nhờ chị bắt đầu với cuồn len tím. Nhưng thôi, em muốn mỗi ngày ở đây với em là một ngày vui vẻ, nhàn hạ của chị. Em không muốn chị làm gì cả.
Stephen nhìn đồng hồ:
- Bây giờ mà đi dạo thuyền thì chẳng còn gì bằng! Chúng ta sẽ theo thủy triều mà tới Tofton rồi từ đó đi bộ về nhà.
Đề nghị thật vô cùng hào hứng đối với Maggie, nàng không hề lênh đênh trên sông nước từ nhiều năm qua. Nhân lúc Maggie ra ngoài lấy nón, Lucy cho Stephen biết là Maggie không có ý chống đối sự hiện diện của Philip Wakem.
Stephen hỏi dò:
- Sáng mai anh tới Philip chơi rồi chiều đưa anh ta tới đây luôn có được không?
- Được, anh cứ đưa anh ấy tới đây luôn cho tiện.
Rồi Lucy tiếp bằng giọng tha thiết:
- Anh thấy chị Maggie có dễ thương không? Stephen mỉm cười:
- Cao quá và hơi kiêu man. Em biết, cô ta không phải là hạng đàn bà anh thích.
Suốt mười lăm phút ngồi thuyền, Maggie làm cho Stephen thất vọng vì không liếc nhìn chàng lần nào cả, mà chỉ mãi mê ngắm những cảnh quen thuộc dọc hai bờ sông. Nàng cảm thấy cô đơn và nhớ Philip - kẻ duy nhứt trên đời, dường như đã yêu nàng một cách chân thành. Nhưng dần dần cử động nhịp nhàng của mái chèo làm cho Maggie chú ý, và nàng chợt có ý định học chèo thuyền. Stephen trao mái chèo cho Maggie và chỉ tường tận. Sự vận động làm cho Maggie tĩnh hẳn lại.
Thuyền vào bến, Maggie đứng lên:
- Chừng nào học được cách xử dùng hai chèo cùng một lúc được tôi mới chịu, lúc đó tới phiên tôi sẽ đưa anh và Lucy đi dạo.
Trong khi nói, Maggie quên là mình còn trên thuyền, chân nàng trợt đi, nhưng rất may Stephen Guest đã kịp nắm tay nàng giữ lại.
Chàng lo âu nhìn Maggie:
- Cô không bị gì chớ?
Không có gì êm dịu bằng lúc được săn sóc ân cần như vậy, và nhứt là bởi một người cao lớn, mạnh khỏe hơn mình. Chưa bao giờ Maggie có cảm giác lâng lâng như hôm đó.
Về đến nhà, họ đã thấy ông bà Pullet và bà Tulliver ngồi trong phòng khách. Stephen vội vàng cáo từ và hẹn gặp lại chiều mai.
Lucy dặn:
- Nhớ mang theo tập nhạc của Purcell nghe!
Tưởng Maggie và Lucy được Stephen mời qua nhà chơi, bà Pullet hơi phật ý vì Maggie ăn mặc thật xềnh xoàng, bà cho rằng điều đó sẽ làm cho xã hội thượng lưu ở St. Ogg’s coi thường gia đình. Cuối cùng bà quyết định mở chiếc tủ áo khổng lồ của bà cho Maggie. Maggie cần phải có một chiếc áo dạ hội càng sớm, càng tốt.
Bà Pullet buồn rầu nắm cánh tay Maggie:
- Vai nó rộng quá – nếu không nó mặc cái áo thêu đen của tôi được rồi.
Lucy nói ngay:
- Không sao đâu dì, cứ giữ cho tụi cháu cái áo đó. Maggie mặc áo vai rộng quá cũng không đẹp – hơn nữa cháu đang có sẵn một cuộn đăng ten lớn để viền vào.
Bà Tulliver bảo:
- Tay Maggie trông xinh xắn chớ! Tay tôi hồi xưa cũng vậy – có điều là nước da tôi không đen bằng. Phải chi nó có được nước da như gia đình mình.
Lucy vỗ vai dì Tulliver:
- Không có gì đâu dì ơi! Dì không hiểu nổi thị hiếu thời bây giờ đâu. Giới họa sĩ lại cho rằng màu da như chị Maggie là đẹp nhứt.
- Có lẽ vậy. Cháu hiểu biết nhiều hơn dì mà. Dì chỉ nhớ là hồi dì còn nhỏ người ta không ưa nước da ngâm ngâm, coi không quí phái.
Dượng Pullet xen vào:
- Hồi xưa, tôi có nghe họ hát bài gì như là «Cô gai da màu hạt dẽ» gì đó – tôi cũng không nhớ rõ.
Maggie cười:
- Lạ thật! Nước da của cháu bao giờ cũng là đề tài thảo luận của mọi người.
Dòng Sông Tuổi Dại Dòng Sông Tuổi Dại - George Eliot Dòng Sông Tuổi Dại