Số lần đọc/download: 11961 / 362
Cập nhật: 2018-05-26 13:51:06 +0700
Chương 33: Con Sông Lớn
K
hi Cây Phỉ thức dậy, chú lập tức giật nảy mình, bởi vì không gian chung quanh chú tràn ngập những tiếng kêu chói tai của những sinh vật đang săn mồi. Chú xớn xác nhìn quanh, nhưng chẳng thấy có gì đáng báo động. Trời đã chập tối. Một vài chú thỏ đã thức giấc và nhẩn nha ăn cỏ ở ngoài bìa rừng. Chú nhận ra tiếng kêu nghe rất cấp bách và hốt hoảng nhưng không thể là của kẻ thù vì quá nhỏ và có cái âm eo éo. Những tiếng kêu ấy vang lên từ phía trên đầu chú. Một con dơi bay qua bay lại giữa các thân cây, rồi lại bay ra lần nữa mà không chạm vào một cành cây nào. Một con khác bay theo nó. Cây Phỉ nhận thấy có rất nhiều con dơi như vậy, chúng bắt ruồi và nhậy trên đôi cánh, tạo ra những âm eo éo rin rít khi đang cánh bay. Tai người khó có thể nghe được những âm thanh như thế, nhưng đối với bọn thỏ thì không gian tràn ngập tiếng kêu của chúng. Cánh đồng bên ngoài khu rừng nhỏ sáng bừng lên trong ráng chiều vàng rộm, nhưng dưới những gốc thông thì ánh sáng mờ đi như được lọc qua một tấm màn và ở đây lũ dơi bay ra bay vào dày đặc. Trộn lẫn với mùi nhựa thông là một mùi hương khác mạnh hơn tuy hơi nồng - mùi của những loài hoa mà một số vẫn còn xa lạ đối với Cây Phỉ. Chú lần theo dấu vết, tìm chỗ phát ra mùi hương và đi ra ngoài bìa rừng. Hương thơm đến từ một vài bụi cây cỏ kiềm tươi tốt um tùm mọc dọc phía rìa đồng cỏ. Một số cây còn chưa nở hết, những cái nụ của nó còn cuộn chặt trong những đường xoáy trôn ốc; nhòn nhọn, hồng hồng giữa những đài hoa xanh nhạt, nhưng hầu như tất cả đều đã nở bung, tỏa hương ngào ngạt. Lũ dơi đến bắt ruồi và nhậy bị thu hút bởi loài hoa cỏ kiềm này.
Cây Phỉ để lại đấy một đống phân rồi bắt đầu chạy ra cánh đồng kiếm cỏ non. Chú không vui khi phát hiện một chân sau đang trở thành vấn đề đối với chú. Cây Phỉ những tưởng rằng cái chân bị thương đã lành hẳn, nhưng chuyến đi trèo đèo lội suối bắt buộc này rõ ràng là quá sức chịu đựng đối với thớ thịt đã bị súng đạn làm cho toét ra. Chú tự hỏi, không biết từ đây đến chỗ con sông mà Kehaar nói đến còn bao xa nữa. Nếu xa thì rõ ràng là vấn đề này không nhỏ rồi.
"Thủ lĩnh Cây Phỉ," Nồi Đất nói, cậu ta vừa từ những bụi cỏ kiềm chạy đến, "anh ổn chứ? Chân anh sao trông kỳ quá - anh đang kéo lết nó phía sau kìa."
"Không, không có chuyện gì đâu." Cây Phỉ nói "Này Nồi Đất, em có thấy Kehaar đâu không? Anh muốn nói chuyện với cậu ấy."
"Kehaar đã bay đi quan sát xem bọn thỏ tuần tra có lảng vảng gần đây không. Tóc Giả đã thức dậy được một lúc rồi, anh ấy và Xám Bạc vừa yêu cầu Kehaar làm việc này. Họ không muốn làm phiền anh."
Cây Phỉ cảm thấy điên tiết. Sẽ tốt hơn nếu được bảo ngay cho biết là phải đi đâu, còn hơn là ngồi đấy mà chờ trong khi Kehaar đi tìm bọn thỏ tuần tra. Chúng phải băng qua sông và như chú thầm lo ngại thì cả bọn không thể đi ngay được. Bứt rứt không yên, chú ngồi đợi Kehaar quay về. Chẳng bao lâu sự căng thẳng lên đến mức cả đời chú chưa bao giờ căng thẳng thế. Chú bắt đầu đi đến chỗ nghĩ rằng tất cả những chuyện xảy ra có vẻ như là do chú đã hành sự có phần nông nổi, bốc đồng. Rõ ràng Nhựa Ruồi đã không hề đánh giá thấp sự nguy hiểm khi đến gần Efrafa. Chú cũng có ý nghi ngại rằng Tóc Giả, hoàn toàn vô tình đã dẫn con cáo lọt đúng vào Đội Tổng tuần tra đang lần theo dấu vết của họ. Và sáng nay, một lần nữa nhờ vào vận may và sự giúp đỡ của Kehaar mà họ rõ ràng đã cắt đuôi được bọn chúng ngay chỗ con đường tàu chạy qua. Có lẽ nỗi lo sợ của Xám Bạc là hoàn toàn có cơ sở, một trinh sát thỏ nào đó đã phát hiện ra họ và về báo cáo lại trong khi họ chẳng hay biết gì chăng? Liệu Thống soái Hoắc Hương cũng có một trợ thủ nào giống như Kehaar không? Có thể là một con dơi có mặt vào lúc chú đang trao đổi với Kehaar chẳng hạn? Làm sao mà một thỏ duy nhất lại có thể lường trước và canh chừng được tất cả mọi chuyện? Cỏ dường như chua loét trong miệng chú, còn ánh mặt trời chỉ làm người ta ớn lạnh. Cây Phỉ ngồi rũ hai tai dưới bóng một cây thông, lo lắng đến nẫu cả ruột gan. Bây giờ chú cảm thấy đỡ bực bội hơn và đối với Tóc Giả thì giờ đây chú đã hiểu được cảm giác của cậu ta. Sự chờ đợi mới thật là đáng sợ. Chú bồn chồn khôn nguôi với những kế hoạch hành động. Đúng vào lúc chú quyết định không chờ thêm nữa mà định đi triệu tập mọi người đi ngay thì Kehaar bay đến từ hướng đường tàu cắt ngang. Chú vụng về vỗ cánh xuống đám cây thông làm lũ dơi nín bặt.
"Eng Cây Phỉ à, không có thỏ. Tôi nghĩ có thể chúng khun thích đi qua đường xắt."
"Tốt lắm. Từ đây đến chỗ con sông có xa không hả Kehaar?"
"Khun, khun. Gần nắm, ở trong dừng."
"Tuyệt lắm. Chúng tôi có thể tìm thấy cái chỗ băng qua trong ánh ban ngày sao?"
"Đún, đún. Để tôi chỉ cây cầu cho."
Vượt một đoạn đường ngắn qua rừng, bọn thỏ cảm thấy rõ ràng họ đang ở gần một con sông. Mặt đất trở nên mềm và ẩm. Đã nghe thoảng trong không khí mùi cỏ lách và mùi ẩm ướt. Bất thình lình vang lên một tiếng kêu chấn động, gay gắt của một con gà nước vọng qua khu rừng cùng với tiếng đập cánh và tiếng khỏa nước bì bõm. Tiếng lá cây xào xạc dường như cũng được khuếch đại lên, như thể chúng dội lại xa xa từ nền đất cứng. Đi thêm một quãng nữa, họ đã có thể nghe ra tiếng nước chảy - trầm đục, liên tục đổ ra từ một cái thác nông. Con người mỗi khi nghe những tiếng động của một đám đông từ một khoảng cách xa đã có thể hình dung được quy mô của nó. Âm thanh của dòng sông nói cho lũ thỏ biết rằng con sông này lớn hơn tất cả những gì họ từng biết từ trước tới nay - con sông rộng, phẳng lặng và chảy xiết. Dừng lại một chút giữa những cây cơm cháy và comfrey, họ đưa mắt nhìn nhau, tìm kiếm một sự bảo đảm. Sau đã họ bắt đầu do dự và tha thẩn tiến về một khoảng rừng trống trải hơn. Vẫn chưa thấy con sông đâu nhưng trước mặt họ đã có thể nhìn thấy ánh nắng phản chiếu nhảy múa và rung rinh trong không gian. Ngay sau đó, Cây Phỉ cà lết một chân cùng với Thứ Năm bên cạnh đã thấy mình ở trên một đường mòn hẹp, xanh lục, ngăn cách cái vùng hoang vu này ra khỏi bờ sông.
Con đường mòn cũng bằng phẳng như bãi cỏ, không có những bụi cây và búi cỏ dài bởi vì nó bị đốn quang để phục vụ dân câu cá. Dọc theo phía bên kia, những loại cây cối vùng sông nước mọc lên tươi tốt như rừng, nhờ thế nó như tách khỏi dòng nước bởi một kiểu hàng rào kết bằng cây thiên khuất tim tím, bụi dương liễu thướt tha. cây phiban, huyền sâm, gai dầu và cỏ long nha, những loại cây này bắt đầu ra hoa ở chỗ này chỗ khác. Hai ba chú thỏ thập thò ló ra khỏi khu rừng. Liếc qua những kẽ lá, chúng có thể thoáng thấy dòng nước sáng lấp lánh, phẳng lặng; rõ ràng là lớn và chảy xiết hơn nhiều so với con sông Enborne. Mặc dầu không thấy có kẻ thù hoặc mối nguy hiểm nào, họ vẫn cảm thấy rõ nỗi e ngại, đầy ngờ vực của những kẻ còn chưa nhận thức đầy đủ về một mảnh đất kỳ bí đầy kinh ngạc, nơi họ cảm thấy mình bé mọn không có chút giá trị gì. Khi Marco Polo cuối cùng cũng đến Cathay bảy trăm năm về trước, không biết ông có cảm thấy - và trái tim ông có nao núng khi ông nhận ra điều đó - rằng cái thủ đô kỳ vĩ và tráng lệ của đế chế này đã có thời gian tồn tại lâu hơn cả cuộc đời ông vậy mà ông chẳng hay biết gì về nó không? Rằng nó chẳng cần thứ gì từ ông, từ Venice, từ châu Âu? Rằng nó có vô vàn những điều kỳ thú vượt ra ngoài hiểu biết của ông? Rằng dù thế nào đi nữa thì chuyến đi của ông cũng chẳng có gì quan trọng? Chúng ta biết, ông cũng cảm thấy những điều ấy, cũng giống như bao nhiêu du khách bước chân vào một miền đất lạ, không biết rõ mình sẽ tìm thấy gì. Chẳng có gì khiến ta cảm thấy mình bé mọn như khi ta đặt chân đến một nơi kỳ lạ mà tuyệt vời, một nơi thậm chí không có ai dừng lại để nhận ra ta đang nhìn ngắm lại chính mình.
Bọn thỏ này tỏ ra bứt rứt, không được thoải mái và lại còn bối rối nữa. Chúng nằm co người trên bãi cỏ, ngửi ngửi mùi hơi nước trong buổi hoàng hôn se lạnh, rồi tiến lại gần nhau hơn, mỗi chú đều hy vọng không thấy ở bạn mình nỗi lo lắng bất an đang tràn ngập trong lòng mình. Khi Nồi Đất đến gần đường mòn, một con chuồn chuồn to, dài đến hơn một tấc tỏa ra ánh sáng mờ mờ, màu ngọc lục bảo và màu đen bất ngờ xuất hiện phía trên đầu; chao lượn chung quanh, phát ra tiếng vẫy cánh o o rồi dừng lại trong không trung, thoắt cái lại bay đi như một tia chớp vào một bụi cây lách. Nồi Đất nhảy lùi lại đầy sợ hãi. Cũng lúc ấy nghe vang lên một tiếng kêu the thé và chú ta thấy giữa đám cây rừng một con chim có bộ lông màu xanh da trời rực rỡ vụt bay qua mặt nước. Một lúc sau, từ một chỗ nào đó khá gần, phía bên kia hàng rào cây vang lên tiếng khỏa nước khá nặng nề, nhưng sinh vật nào gây ra tiếng động đó thì chẳng ai biết được.
Nhìn quanh tìm Cây Phỉ, Nồi Đất trông thấy Kehaar ở cách đấy một đoạn, đang đứng ở một vũng nước nông giữa hai bụi dương liễu. Chú ta đang mổ mổ đớp đớp cái gì đó trong vũng bùn và vài giây sau lôi ra được một con đỉa dài chừng tấc rưỡi và nuốt chửng. Phía sau chú ta một đoạn, ở ngay đường mòn, Cây Phỉ đang rũ cỏ lông ngỗng ra khỏi bộ lông và rõ ràng là đang lắng nghe Thứ Năm nói cái gì đó trong lúc cả hai ngồi bên nhau dưới một cây đỗ quyên. Nồi Đất chạy dọc bờ sông gia nhập với hội này.
"Ở đây không có gì là không ổn hết." Thứ Năm đang nói "Ít nhất thì nơi này cũng không nguy hiểm hơn bất cứ nơi nào khác. Kehaar sẽ chỉ cho chúng ta chỗ qua sông, phải không nhỉ? Điều nên làm bây giờ là hãy tiếp tục lên đường trước khi trời tối."
"Họ không bao giờ dừng lại ở đây." Cây Phỉ đáp "Ta không thể nán lại mà đợi Tóc Giả ở một nơi như thế này. Không bình thường chút nào đối với bọn thỏ."
"Phải, chúng ta có thể… bình tĩnh lại. Họ sẽ quen với nó nhanh hơn là anh nghĩ đấy. Em bảo anh một điều nhé, nơi này còn tốt hơn vài nơi khác mà chúng ta đã đi qua. Không phải mọi thứ xa lạ đều xấu cả đâu. Anh có muốn em dẫn họ qua sông không? Nói rằng đó là vì cái chân anh."
"Được thôi." Cây Phỉ nói "Này Nồi Đất, em có thể bảo mọi người đến đây không?"
Khi Nồi Đất đã đi khỏi, chú nói với Thứ Năm, "Anh cảm thấy có chút rắc rối, Thứ Năm ạ. Anh đã đòi hỏi ở họ quá nhiều và cũng quá nhiều nhiều nguy hiểm trong kế hoạch này."
"Họ còn giỏi hơn những gì anh đã khen ngợi họ." Thứ Năm nói "Nếu anh định…"
Nhưng đã nghe vang lên tiếng kêu khàn khàn của Kehaar làm cho một con chim hồng tước giật mình bay vụt ra khỏi một lùm cây.
"Eng Cây Phỉ, eng đang đợi cái gì vậy?"
"Để biết xem phải đi đâu."
"Cầu dất gần đây. Các eng cứ đi tiếp dồi sẽ thấy."
Họ đang đứng trong một lùm cây thấp lòa xòa mọc gần con đường xanh, nhưng xa hơn một chút là dòng nước - như tất cả có thể cảm thấy qua trực giác - lộ ra một lối đi đến một khu vườn lớn. Họ đi qua chỗ đó và Cây Phỉ tập tễnh đi theo Thứ Năm.
Cây Phỉ không biết cầu là cái gì. Lại là một từ mà chú không biết và không cảm thấy phải đặt câu hỏi về nó. Bất chấp lòng tin của chú đối với Kehaar và lòng kính trọng đối với vốn hiểu biết của chú mòng biển, chú vẫn cảm thấy có phần bất an khi tất cả bước đến một vùng khá trống trải. Rõ ràng đây lại là một nơi do con người tạo ra, nơi họ hay lui tới và khá là nguy hiểm. Qua một khúc đường ngắn phía trước là tới một con đường. Cây Phỉ có thể nhìn thấy bề mặt láng bóng, bất thường chạy dài qua bãi cỏ. Chú dừng lại chăm chú ngó ngược ngó xuôi, cuối cùng, khi biết chắc là không có một bóng người nào quanh quẩn gần đấy, chú thận trọng bước đến vệ đường.
Con đường chạy ngang qua sông trên một chiếc cầu dài chừng mươi mét. Có vẻ như chẳng có điều gì bất thường về nó xuất hiện trong đầu Cây Phỉ. Ý nghĩ về cây cầu đã chiếm hết tâm trí chú. Chú chỉ nhìn vào một hàng cột trụ và tay vịn vũng chắc bên kia đường. Cũng tương tự như vậy, những người dân làng châu Phi mộc mạc, chưa từng rời khỏi cái làng xa xôi hẻo lánh của mình sẽ chẳng lấy gì làm quá ngỡ ngàng khi lần đầu tiên nhìn thấy chiếc máy bay, một vật nằm ngoài hiểu biết của họ. Nhưng họ lại chỉ chỉ trỏ trỏ và cười khanh khách khi lần đầu tiên thấy cảnh một con ngựa kéo xe được bàn tay điều khiển tài tình của người xà ích. Cây Phỉ chẳng ngạc nhiên gì khi thấy con đường chạy qua sông. Làm chú lo lắng như vậy thì chỉ là chuyện hai dải bờ hẹp đầy cỏ ngắn không có chỗ nấp cho thỏ. Các bạn chú sẽ lồ lộ ra trước mắt kẻ thù không thể nhảy đi đâu cả ngoại trừ chạy dọc con đường.
"Em có nghĩ là chúng ta nên liều một phen không, Thứ Năm?"chú hỏi.
"Em không hiểu tại sao anh lo lắng quá thế." Thứ Năm đáp "Anh đã từng mò đến nông trại vào tận nhà kho để chuồng thỏ cơ mà. Nơi đây ít nguy hiểm hơn nhiều. Đi nhanh lên… Bọn họ đang nhìn trong lúc chúng ta do dự đấy."
Thứ Năm nhảy lên mặt đường. Chú nhìn quanh quất một chút rồi đi đến phía đầu cầu. Cây Phỉ đi sau chú dọc theo thành cầu, luôn sát bên cạnh lan can phía thượng nguồn. Nhìn quanh, chú thấy Nồi Đất đi ngay sau mình. Ngay giữa cầu là Thứ Năm hoàn toàn bình thản và khoan thai, thậm chí chú còn dừng lại ngồi thẳng lên. Hai chú kia đến gần chú.
"Hãy đóng kịch một chút." Thứ Năm nói "Khiến cho họ tò mò. Họ sẽ đi theo để xem chúng ta đang nhìn cái gì."
Mặt cầu không có thành cao, họ có thể lăn tòm xuống dòng nước chỉ cách mặt cầu khoảng một tấc. Từ dưới thanh chắn thấp nhất, họ nhìn về phía dòng chảy ngược và bây giờ, lần đầu tiên, nhìn thấy con sông hiện ra trước mắt rõ mồn một. Nếu cái cầu không làm cho Cây Phỉ giật mình thì con sông lại làm được điều đó. Chú nhớ đến con sông Enborne, dòng nước bị chia cắt bởi những tảng đá và những loài cây mọc dưới nước. Con sông Test này - dòng nước của những bãi cỏ được cắt xén và của những con cá hồi được nuôi dưỡng cẩn thận - đối với chú giống như cả một thế giới nước. Dòng nước rộng khoảng mười mét, rì rào chảy xiết với mềm mại, lăn tăn gợn sóng và sáng lên lấp lánh như được dát vàng dưới ánh hoàng hôn đỏ thắm. Hình ảnh cây cối phản chiếu trên dòng nước êm đềm thậm chí cũng không bị vỡ ra, giống như trên mặt hồ phẳng lặng vậy. Không thấy sậy hay loại cây nào nhô lên trên mặt nước. Gần đấy, dưới bờ bên trái, một vạt cây mao lương bị kéo lê theo dòng nước, những chiếc lá giống hình bánh xe của nó ngập một phần xuống nước. Những tấm thảm rêu nước có màu sậm hơn, gần như là màu đen, từng tảng dày nằm bất động dưới đáy sông, chỉ có những lá dương xỉ mà nó kéo theo là khẽ đung đưa chầm chậm từ bên này qua bên kia trong dòng nước. Một thảm cỏ cretgít màu xanh nhạt rộng hơn cũng đung đưa như vậy, nhưng chúng rì rào lay động trong dòng nước, trôi đi nhẹ nhàng và khá nhanh. Nước trong vắt như được lọc qua lớp sỏi trắng ngà sạch sẽ rải ở lòng sông, và thậm chí ngay ở giữa dòng, con sông cũng chỉ sâu trên một mét một chút. Khi nhìn xuống nước lũ thỏ có thể nhận thấy ở đó đây, một thứ gì đó rất đẹp - giống như khói - thực chất ấy là đá phấn và vụn sỏi li ti trôi theo dòng nước cũng giống như bụi bị làn gió cuốn đi. Bất thình lình, từ dưới cây cầu, với cử động uể oải của cái đuôi xòe rộng, một con cá có màu sỏi dài như một con thỏ đang bơi nhanh trong nước. Những kẻ đứng quan sát ở ngay bên trên có thể nhìn rõ những vết chấm sinh động, màu đen ở hai bên lườn nó. Thận trọng, nó đắm mình trong dòng nước phía dưới, phóng từ bên này sang bên kia. Cảnh này khiến Cây Phỉ liên tưởng đến con mèo ở sân nông trại. Trong khi lũ thỏ đứng nhìn, con cá bơi lên cao hơn mang theo luồng ánh sáng lung linh uyển chuyển và dừng lại ngay dưới mặt nước. Một giây sau, cái mũi tẹt của nó nhô một chút lên khỏi mặt nước, đoạn họ thấy nó há miệng để lộ một màu trắng toát bên trong. Nhịp nhàng, không chút vội vã, con cá đớp một con ruồi nước nổi trên mặt rồi quẫy đuôi lặn sâu xuống nước. Những gợn sóng lăn tăn loang đi thành những vòng tròn nhỏ trên mặt nước, làm tan cả những cái bóng phản chiếu lẫn trong vắt của dòng nước. Dần đần, dòng sông lại lặng như tờ, một lần nữa họ lại nhìn thấy con cá quẫy đuôi nhè nhẹ khi nó đứng yên trong dòng nước.
"Một gã diều hâu nước!" Thứ Năm kêu lên "Chúng sẽ tấn công và ăn thịt ai rơi xuống nước. Đừng để ngã xuống nước đấy, Nồi Đất. Hãy nhớ chuyện El-ahrairah và con cá chó."
"Thế nó sẽ ăn thịt tôi hay sao?" Nồi Đất hỏi, hai mắt mở rõ to.
"Có thể dưới nước có những con vật có khả năng làm cái điều ấy." Cây Phỉ nói "Làm sao biết trước được? Thôi nào, hãy đi qua cầu. Các em sẽ làm gì khi một hrududu đi đến?"
"Bỏ chạy như thế này." Thứ Năm đáp gọn thon lỏn. Và chú phóng vụt qua cây cầu sang bãi cỏ bên kia.
Ở bên kia bờ sông có nhiều bụi cây lúp xúp và một khóm cây dẻ ngựa mọc lan gần đến thành cầu. Đất ở đây có phần nhão và lầy lội nhưng ít nhất còn có nhiều chỗ trú. Thứ Năm và Nồi Đất bắt đầu cào cào bới bới trong khi Cây Phỉ ngồi xuống nhá nhá rễ cây và để cho chiếc chân bị thương được nghỉ ngơi. Chẳng bao lâu sau Bồ Công Anh và Xám Bạc cũng chạy tới nhập bọn, nhưng những chú còn lại, thậm chí còn do dự hơn cả Cây Phỉ thì vẫn nằm nép trong những búi cỏ dài ở bờ bên phải. Cuối cùng, chỉ ngay trước khi màn đêm buông xuống như bưng lấy mắt, Thứ Năm phóng ngược lại bờ bên kia dỗ dành bọn còn lại đi theo chú. Trước sự ngạc nhiên của cả bọn, Tóc Giả tỏ ra khá là ngần ngại và chỉ miễn cưỡng băng qua cầu sau khi Kehaar, vừa trở về sau một chuyến bay thám thính Efrafa, lên tiếng hỏi chú có muốn đi tìm một con cáo không.
Dường như với cả bọn, đêm tiếp theo là một đêm hỗn độn đầy bấp bênh. Cây Phỉ vẫn ý thức đầy đủ là họ đang ở trên mảnh đất của con người nên rất cảnh giác với sự xuất hiện của chó hoặc mèo. Nhưng mặc dù cả bọn có nghe thấy tiếng cú rúc một hai lần, nhưng không có kẻ thù nào tấn công họ và đến sáng thì cả bọn đã ở trong tâm trạng tốt hơn nhiều.
Ngay sau khi ăn xong, Cây Phỉ yêu cầu cả bọn đi tìm hiểu những vùng xung quanh. Bây giờ thì đã rõ rằng đất ở ven sông quá ẩm ướt đối với bọn thỏ. Trong thực tế, nơi này gần như vùng đầm lầy. Lau lách mọc lên ở đây, những loài cây chịu nước nở ra loại hoa hồng hồng tỏa hương ngòn ngọt và cây thủy dương mai nước có cái đầu rủ xuống. Xám Bạc chạy về báo cáo rằng có một nơi khô hơn ở phía trên cánh rừng cách bờ sông một quãng, thế là đầu tiên Cây Phỉ nảy ra ý định chọn một địa điểm mới và lại bắt đầu công việc đào hang. Nhưng trời mỗi lúc một nóng, không khí mang nhiều hơi ẩm đến mức mọi hoạt động đều ngưng trệ. Một cơn gió oi bức thoảng qua rồi cũng tắt lịm. Mặt trời làm khô đám hơi ẩm đọng lại ở những bụi cây đẫm nước. Mùi bạc hà nước tràn ngập trong không gian đầy mùi nước sông. Mấy chú thỏ bò vào trong bóng râm hay bất cứ cái gì có thể cho một chỗ núp. Rất lâu trước khi mặt trời lên đến đỉnh thì cả lũ đã ngủ say trong các lùm cây.
Cho tới tận lúc buổi chiều nhạt nắng và không khí bắt đầu dịu lại thì Cây Phỉ giật mình tỉnh giấc thấy mình đang ở cạnh Kehaar. Chú mòng biển khệnh khạng đi qua đi lại với những bước ngắn và nhanh trong khi nôn nóng mổ mổ cái gì đó trong búi cỏ cao. Cây Phỉ ngồi thẳng ngay dậy.
"Cái gì vậy, Kehaar? Không phải bọn tuần tra chứ?"
"Khun, khun. Cứ yên tâm mà ngủ xay như nũ cú chết tiệt ấy. Tôi nại có thể tìm về Nước Nớn rồi. Này eng Cây Phỉ, chẳng bao nâu eng sẽ có một nô thỏ mẹ phải khun. Còn chần chờ gì lữa?"
"Anh nói đúng Kehaar ạ, chúng ta phải xuất phát ngay bây giờ. Nhưng vấn đề là ở chỗ tôi có thể biết bắt đầu mọi chuyện như thế nào nhưng lại không biết phải kết thúc ra làm sao."
Cây Phỉ đánh đường đi qua những búi cỏ cao, đánh thức chú thỏ đầu tiên mà chú trông thấy, tình cờ lại là Hoa Chuông và cử chú đi tìm Tóc Giả, Mâm Xôi và Thứ Năm. Khi những chú kia có mặt, chú dẫn đám bạn đến chỗ Kehaar đang đứng trên một bãi cỏ mịn ven sông.
"Anh Mâm Xôi này, có một vấn đề đặt ra." chú nói "Anh có nhớ là lúc chúng ta còn ở vùng núi tối hôm ấy, tôi đã nói rằng chúng ta cần làm tốt ba việc: đưa chị em ra khỏi Efrafa, cắt đuôi bọn tuần tra và chạy trốn ngay lập tức để bọn chúng không tìm thấy chúng ta. Kế hoạch mà anh nghĩ ra rất khôn ngoan. Hai việc đầu tiên rồi sẽ đâu vào đấy, tôi tin chắc vậy. Nhưng còn việc cuối cùng? Bọn thỏ ở Efrafa nhanh nhẹn và hung dữ. Chúng sẽ tìm ra ta nếu ta sơ hở và tôi không nghĩ rằng chúng ta lại di chuyển nhanh hơn chúng, nhất là khi ta lại còn mang theo những cô thỏ chưa từng ra khỏi Efrafa. Chúng ta có thể không cầm cự được và phải chiến đấu đến cùng trong thế không cân sức - chúng ta quá ít người. Đã vậy chân tôi lại còn đau lại nữa. Vì thế, hãy nghĩ xem ta phải làm gì bây giờ?"
"Tôi không biết." Mâm Xôi nói giọng tư lự "Nhưng rõ một điều là chúng ta cần biến mất không để lại tăm hơi gì. Có thể bơi qua sông không? Như vậy sẽ không để lại mùi gì phía sau, anh biết đấy."
"Nước chảy xiết quá." Cây Phỉ nói "Chúng ta có thể bị cuốn trôi. Nhưng cho dù ta có bơi qua sông đi chăng nữa thì cũng không có gì bảo đảm là sẽ không bị bám theo. Từ những gì mà tôi nghe được về bọn Efrafa, chắc chắn chúng cũng sẽ bơi qua sông nếu chúng nghĩ ta làm thế. Chuyện sẽ xảy ra thế này, nếu có Kehaar giúp, chúng ta có thể thoát khỏi bọn truy đuổi trong khi đem các cô thỏ đi nhưng chúng sẽ biết chúng ta đi đường nào và không để yên như thế đâu. Không, anh nói đúng, chúng ta phải biến mất tăm không để lại dấu vết gì, để chúng không tài nào lần ra dấu vết. Nhưng mà bằng cách nào?"
"Tôi không biết." Mâm Xôi lại nói "Cứ đi ngược theo dòng sông và thử xem xét, được không? Biết đâu có cái gì đó chúng ta có thể dùng làm chỗ ẩn nấp. Anh liệu có thể thu xếp với cái chân đau kia không?"
"Nếu không phải đi quá xa." Cây Phỉ đáp.
"Tôi có thể đi được chứ, Thủ lĩnh Cây Phỉ?" Hoa Chuông hỏi, nãy giờ chú ta ngồi đợi ở cách đấy một quãng.
"Được thôi." Cây Phỉ đáp giọng hiền từ, rồi bắt đầu tập tễnh chạy dọc bờ sông ngược lên thượng nguồn.
Chẳng bao lâu sau họ nhận ra rằng cánh rừng bên bờ trái rất vắng lặng, um tùm, cây cối mọc tràn ra cả lối đi, còn rậm rạp hơn cả khóm rừng quả hạch và rừng hoa chuông ở Sandlefort. Thảng một vài lần họ nghe thấy tiếng mổ liên hồi của một con gõ kiến lớn, một loại chim nhút nhát hạng nhất. Khi Mâm Xôi đưa ra gợi ý là có lẽ họ nên tìm chỗ trốn ở đâu đó trong rừng này thì cả bọn nhận ra một âm thanh khác - tiếng nước chảy mà họ đã nghe thấy trên đường tới đây vào ngày hôm trước. Chẳng bao lâu họ đến nơi con sông uốn lượn quanh một khúc cong từ hướng Đông và ở đây, họ tới một thác nước rộng nhưng nông choèn, sâu không quá vài tấc - một trong những thác nước nhân tạo, thường thấy ở những vùng có nhiều đá để nhử cá hồi tới. Một vài con đã ngoi lên mặt nước cho cữ bắt ruồi vào buổi tối. Ngay phía trên dòng nước có một tấm ván bắc ngang dành cho người đi bộ. Kehaar bay tới, lượn một vòng quanh hồ nước rồi đậu vắt vẻo trên tay vịn.
"Nơi này kín đáo và vắng vẻ hơn cái cầu chúng ta đi qua đêm trước." Mâm Xôi nói "Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng được nó. Anh không biết về cây cầu này hả Kehaar?"
"Khun, khun, chưa thấy bao gờ. Nhưng nó là một cái cầu tốt, không đi qua à?"
"Tôi muốn đi qua, Thủ lĩnh Cây Phỉ à." Mâm Xôi nói.
"Vậy thì, Thứ Năm sẽ là người làm chuyện này." Cây phỉ đáp "Nó rất thích vượt qua những cây cầu, chỉ đơn giản thế thôi. Hai người đi trước đi, tôi sẽ đi phía sau cùng Tóc Giả và Hoa Chuông."
Năm chú thỏ chậm rãi nhảy lên những tấm ván, đôi tai lớn và nhạy cảm của họ tràn ngập âm thanh của tiếng nước chảy. Cây Phỉ thì không chắc lắm về khả năng giữ thăng bằng của mình nên phải dừng lại nghỉ mấy lần. Cuối cùng khi sang được bờ bên kia, chú thấy Thứ Năm và Mâm Xôi đã chạy theo hướng hạ lưu xuống bên dưới thác nước được một đoạn và đang nhìn vào một vật lớn trồi ra khỏi bờ sông. Lúc đầu chú nghĩ chắc là một gốc cây đổ, nhưng khi đến gần hơn chú thấy tuy vật kia chắc chắn là gỗ nhưng nó lại không tròn mà dẹt hoặc gần như dẹt với những cái cạnh nhô cao, lại một vật do bàn tay con người tạo ra. Chú nhớ một lần, cũng đã lâu lắm rồi, trong lúc ngửi ngửi một đống rác ở gần một nông trại với Thứ Năm, chú đã gặp một vật tương tự, lớn, nhẵn và dèn dẹt (thực ra đó là một cái cửa cũ bỏ đi), vì cái vật ấy chẳng có ích gì nên chúng bỏ lại đó. Lúc này chú cũng có vẻ muốn để mặc cái vật kia ở đấy.
Một đầu của vật đó dính vào bờ, nhưng đầu kia lại rời ra, hơi thò ra dòng nước một chút. Có những tiếng nước chảy róc rách quanh nó, bởi vì ở ven bờ mà nước cũng chảy xiết như ở giữa dòng nên rất tiện cho việc cắt cỏ và cọc. Khi Cây Phỉ đến gần, chú thấy Mâm Xôi đã bò lên cái vật ấy. Các móng của chú ta làm mặt gỗ phát ra âm thanh rỗng khá yếu ớt chứng tỏ rằng chắc hẳn có nước ở phía dưới. Bất kể nó là vật gì, cái vật này cũng không chạm xuống đáy mà nằm trên mặt nước.
"Anh tìm cái gì đấy, Mâm Xôi." Cây Phỉ đanh giọng.
"Thức ăn." Mâm Xôi đáp "Flayrah. Anh có ngửi thấy mùi không?"
Kehaar hạ cánh xuống giữa cái vật ấy, đớp một con gì đấy trăng trắng. Mâm Xôi thì lon ton chạy dọc tấm gỗ tiến về phía chú và bắt đầu nhá nhá một loại lá cây xanh xanh. Một lúc sau, Cây Phỉ cũng mạo hiểm chạy ra chỗ tấm gỗ, ngồi trong ánh nắng chiều đổ xuống, ngắm những con ruồi bay lượn phía trên mặt nước ấm áp như được quang một lớp dầu và đánh hơi các mùi lạ bốc lên từ dòng nước.
"Cái vật do con người làm ra này là cái gì vậy, Kehaar?" Chú hỏi "Có nguy hiểm không?"
"Khun, khun nguy hiểm đâu. Ló nà cái thuyền. Ở vùng Nước Nớn có nhiều thuyền nắm. Con người nàm ra đấy, để đi trên nước, chả có hại gì."
Kehaar tiếp tục mổ mổ vào những mẩu bánh mì cũ. Mâm Xôi cũng đã chén hết chỗ lá rau diếp chú ta tìm được, đang ngồi thẳng dậy nhìn về phía bờ thấp dưới kia, ngắm một con cá hồi có lớp da màu đá với những chấm đen đang bơi ngược lên thác nước. Con thuyền này giống như một cái thuyền thúng thu nhỏ, dùng để cắt sậy, nhỏ hơn chiếc bè bình thường một chút với một tấm ván ngang bắc ở giữa thuyền. Ngay cả khi con thuyền không được sử dụng như lúc này đây thì cũng chỉ có một tí khoảng trống trên thuyền.
"Anh biết không," Thứ Năm nói vọng từ trên bờ xuống "nhìn anh ngồi như thế này tôi nhớ lại một vật bằng gỗ khác mà anh tìm thấy khi có con chó ở trong rừng, hôm ấy anh đã đưa Nồi Đất và tôi qua sông. Anh còn nhớ không?"
"Tôi cũng nhớ là đã đẩy cậu qua sông." Tóc Giả thêm vào "Nước hôm ấy lạnh phải biết."
"Điều làm tôi thắc mắc là tại sao vật này lại đứng nguyên một chỗ." Mâm Xôi nói "Mọi thứ trên sông đều trôi theo dòng nước, mà trôi nhanh nữa là khác, nhìn kìa." Chú nhìn chằm chằm vào một que củi trôi theo dòng chảy êm đềm với vận tốc chừng ba cây số một giờ. "Vậy cái gì đã khiến cho cái vật to lớn kia không trôi đi?"
Kehaar của đáng tội có hơi khinh thường "những kẻ vốn chỉ sống trên cạn", cụm từ mà chú dùng để chỉ những con thỏ mà chú không ưa cho lắm. Mâm Xôi không phải là người được chú quý mến, chú thích những thỏ thẳng thắn, bộc trực như Tóc Giả, Gạc Nai và Xám Bạc hơn.
"Cái dây thừng. Các eng có thể cắn đứt rồi ló xẽ trôi băng băng khun dừng cho mà xem."
"Ồ, tôi thấy rồi." Thứ Năm nói "Cái dây quấn quanh vật bằng sắt mà anh Cây Phỉ đang ngồi lên ấy, một đầu khác của nó buộc vào bờ ở đây. Trông giống như một cuống lá lớn. Anh có thể gặm đứt và cái lá hay con thuyền… sẽ rời khỏi bờ."
"Nhưng dù sao thì cũng phải quay về bây giờ thôi." Cây phỉ nói, chán nản ra mặt. "Tôi e có vẻ như chúng ta chẳng tiến gần thêm cái chúng ta đang tìm là mấy, Kehaar ạ. Anh chịu khó đợi đến mai được không? Tôi nảy ra một ý, tất cả chúng ta nên đến nơi nào đó khô ráo hơn một chút tối nay - khu nào đó cao cao trong rừng, cách xa con sông này."
"Ồ, thật là thật là đáng tiếc!" Hoa Chuông kêu lên. "Mọi người biết không, thế mà tôi vừa mới quyết định sẽ trở thành một con thỏ nước đấy."
"Một cái gì?" Tóc Giả hỏi.
"Một con thỏ nước." Hoa Chuông lặp lại "Phải rồi, ta có chuột nước, bọ nước và Nồi Đất nói tối qua cậu ta thấy một con diều hâu nước. Vậy tại sao lại không có thỏ nước chứ? Tôi sẽ vui vẻ trôi dọc…"
"Chúa tể Mặt trời vô vàn vĩ đại trên đỉnh núi!" Bất thình lình Mâm Xôi kêu lên, cắt ngang câu đùa của Hoa Chuông. "Giỏ Cua với bước nhảy vĩ đại! Chính thế, chính thế. Hoa Chuông, cậu sẽ là một chú thỏ nước." Chú bắt đầu nhảy nhót trên bờ như phát rồ, những cái móng trước đấm vào người Thứ Năm. "Cậu thấy không, Thứ Năm? Cậu có thấy không? Chúng ta sẽ cắn đứt sợi dây và sẽ đi qua sông; Thống soái Hoắc Hương sẽ không đời nào biết được."
Thứ Năm chỉ chựng lại một tích tắc thôi. "Phải, bây giờ thì tôi nghĩ ra rồi." cuối cùng chú reo lên "Anh muốn nói đến con thuyền. Tôi phải nói với anh, Mâm Xôi ạ, rõ rằng anh là một thiên tài. Bây giờ thì tôi nhớ ra là sau khi chúng ta vượt qua con sông kia, anh có nói rằng một chút trò trôi nổi có thể sẽ lại có ích cho chúng ta vào lúc nào đó."
"Này đợi một chút." Cây Phỉ nói "Chúng tôi chỉ là những con thỏ đầu óc đơn giản, tôi và Tóc Giả ấy. Mọi người hãy làm ơn giải thích rõ được không?"
Ngay lúc ấy, trong khi những con ruồi nhuế vo ve và đậu lên những cái tai dài của họ, bên chiếc cầu bằng tấm ván dài và dòng thác đang ào ào đổ xuống, Mâm Xôi và Thứ Năm giải thích rõ ý tưởng của chúng.
"Anh có thể đến thử sức với sợi dây không, Thủ lĩnh Cây Phỉ?" Mâm Xôi nói thêm khi đã giải thích xong "Chắc là khá dày đấy."
Thế là chúng trở lại chỗ cái thuyền thúng.
"Không, dây không dày đâu," Cây Phỉ nói "và buộc rất căng, tất nhiên như thế sẽ dễ cắn đứt hơn. Tôi có thể nhai đứt được."
"Ồ, thế thì tốt nắm." Kehaar tán thưởng "Các eng nàm tốt nắm. Dưng mà phải nhanh nên nhé. Biết đâu lại có chuyện xảy ra. Con người đến nấy thuyền đi chẳng hạn?"
"Còn gì phải chần chừ nữa." Cây Phỉ nói "Tiếp đi, Tóc Giả, thẳng tiến thôi; El-ahrairah sẽ đi cùng anh đấy. Nên nhớ bây giờ anh là người chỉ huy. Nhắn với Kehaar điều anh muốn chúng tôi làm, tất cả mọi người sẽ ở đây, sẵn sàng đón anh về."
Sau đó, tất cả đều nhớ rằng Tóc Giả đã làm theo mệnh lệnh của mình như thế nào. Không ai có thể nói rằng chú đã không làm đúng như những điều mình nói. Chú chỉ ngập ngừng trong vài giây và nhìn thẳng vào mặt Cây Phỉ.
"Bất ngờ quá," chú nói "tôi không nghĩ nó xảy ra ngay tối nay. Nhưng thôi, tất cả đều tốt - tôi ghét phải chờ đợi. Gặp lại nhau sau nhé."
Chú chạm mũi mình vào mũi Cây Phỉ, quay đi và nhảy vào một bụi cây thấp. Chỉ vài phút sau, với Kehaar dẫn đường, chú phóng cật lực về đồng cỏ mênh mông ở phía Bắc con sông, tiến thẳng tới cái cổng vòm xây bằng gạch ở chỗ con đê có đường tàu hỏa chạy qua và biến về phía cánh đồng nằm liền sau đó.