Số lần đọc/download: 289 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:56 +0700
Chương 34
“…”
“Không mời nổi ư?” Diêm Hàm vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói càng ngày càng lạnh, thậm chí khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng ông chẳng tỏ ra uy hiếp điều gì, lại làm cho người khác cảm giác áp bách cực kỳ. Trầm Tuần thừa nhận, ở trước mặt ông ta, anh từ đầu đến cuối chưa từng ngớt lo lắng.
“Vậy không làm phiền nữa!” Trầm Tuần bước dọc theo hành lang đi ra ngoài, hành lang trang hoàng được tinh xảo, những ngọn đèn tỏa sáng chiếu lên người anh, kéo những chiếc bóng soi lên trên tường.
“Ông chủ Trầm, ông khẳng định không tiếp tục đàm phán sao?”
“Xác định, chuyện trong giếng mỏ, tôi sẽ xử lý.” Trầm Tuần cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng chắc Diêm Hàm hiểu rất rõ tình cảnh trước mắt của anh, bất quá là cố giữ thể diện cho nhau mà thôi.
“Tôi thật lòng muốn mua.”
Trầm Tuần mỉm cười: “Không, tôi không muốn bán.”
Chủ tịch huyện cũng bước ra từ trong phòng Vip nhìn thoáng qua tình huống bên ngoài, có lẽ cũng thấy thấp thỏm bất an, vội vã chớp lấy cơ hội khuyên một câu: “Cậu Trầm à, không nên cố chấp như vậy, tình hình của cậu bây giờ cần rất nhiều tiền.”
Những lời này tựa như một ngọn đèn pha rọi qua, chiếu thẳng vào người anh đang chật vật cố ẩn mình núp vào trong bóng đêm ra ánh sáng, không còn chỗ che giấu, Trầm Tuần nắm chặt bàn tay, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
“Cô ấy biết tình cảnh hiện giờ của cậu sao?” Đột nhiên Diêm Hàm chuyển dời trọng tâm câu chuyện, Trầm Tuần trở tay không kịp, thậm chí cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Cô ấy được lớn lên trong hoàn cảnh thế nào? Cậu có thể đem lại cho cô ấy cuộc sống sau này thế nào?”
…
Trầm Tuần ngồi tại bồn hoa phía ngoài sảnh khách sạn hút thuốc, trong lòng không ngừng nghĩ đến những tình huống xảy ra trong ngày.
Ánh trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng cũng giống như khí trời mùa đông, vắng ngắt, ánh trăng bàng bạc chiếu lên.
Thị trấn Ordos (thành phố tại khu tự trị Nội Mông Cổ) thuộc cao nguyên đang trên đà thay da đổi thịt, bụi cây trồng trong bồn hoa, trên ngọn cây cao, tất cả được quấn thêm áo lụa màu bạc. Hình ảnh yên tĩnh và bình yên như vậy làm cho Trầm Tuần có chút mê thất.
Nếu như trước đây ngăn cản Trường Trì không đầu tư vào giếng mỏ này, không đi tới nơi này, phải chăng tất cả đều không phát sinh? Cuộc sống chật vật và thất bại lúc này, cho tới bây giờ đều không phải là chủ ý của Trầm Tuần, sau khi bị đuổi ra khỏi trường đại học, anh liền bắt tay vào công việc kinh doanh, cho tới hôm nay, anh đã sắp quên mất tại sao mình lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Trong tối tăm, vẫn có một tay đẩy anh đi về phía trước, anh không biết điểm cuối cùng ở nơi nào, chỉ đi thẳng về phía trước theo bản năng.
Trầm Tuần hít mạnh một hơi thuốc, mùi nicotin xâm nhập vào trong phổi, rốt cục trong tâm trí cũng có chút cảm giác, đầu óc cũng dần thanh tỉnh.
Đột nhiên anh nhớ đến Lạc Thập Giai, người con gái mà ngay cả nụ cười cũng mang vẻ tuyệt vọng. Nếu như không tới nơi này, tuy rằng anh và Lạc Thập Giai cùng sinh sống trong thành phố Thẩm Quyến, thế nhưng phải chăng cả đời cũng không gặp lại nhau?
“Không ngủ được?” Trầm Tuần đang chìm trong suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Lạc Thập Giai.
Trầm Tuần quay đầu lại đáp lời, thấy Lạc Thập Giai vẫn mặc quần áo chỉnh tề, bèn hỏi, “Sao em còn chưa ngủ?”
“Em hỏi anh trước mà.”
Trầm Tuần cười, thành thật trả lời: “Ngủ không được.”
“Em cũng vậy.”
Trường An mệt mỏi, đã ngủ từ lâu rồi, nhưng Lạc Thập Giai vẫn không sao ngủ được, sự xuất hiện của Diêm Hàm như một quả bom nổ chậm, khiến cô đứng ngồi không yên.
Cô bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Trầm Tuần. Trầm Tuần lôi bao thuốc lá, đẩy một điếu thuốc ra nói, “Muốn làm một điếu không?”
Lạc Thập Giai lắc đầu.
“Việc đàm phán tối nay thế nào?” Lạc Thập Giai hỏi tới công việc của Trầm Tuần.
Trầm Tuần không trả lời, chỉ nhớ lại lời Diêm Hàm nói.
Kể từ khi anh quen biết Lạc Thập Giai cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua cảnh Lạc Thập Giai thiếu tiền, ngay từ lúc cô còn là học sinh đã có cuộc sống tốt hơn hẳn các bạn cùng trang lức, đến khi ra ngoài làm việc thì những thứ cô dùng đều rất đắt đỏ, tuy rằng cô chưng từng theo đuổi cuộc sống vật chất, nhưng cô đã lớn lên trong điều kiện dư giả, đây chính là sự thật.
“Em đã từng nghĩ đến cuộc sống sau này của mình sẽ thế nào chưa?”
Trầm Tuần hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi, Lạc Thập Giai kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, nhìn dáng vẻ lơ đãng của anh làm cho Lạc Thập Giai rơi vào trầm tư. Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ đến câu hỏi của Trầm Tuần, hồi lâu sau mới lên tiếng trả lời, “Hy vọng được sống những tháng ngày bình lặng.”
“Cuộc sống thế nào mới là bình lặng?”
Lần đầu tiên Lạc Thập Giai nói ra bảng kế hoạch cuộc đời được cất sâu dưới đáy lòng mình.
“Tìm được một người đàn ông và kết hôn trước tuổi 30, sinh được hai đứa con một trai một gái trước tuổi 35, nếu như đứa đầu tiên là con trai đứa tiếp theo là con gái thì càng tuyệt vời. Em và người ấy sẽ chăm chỉ làm việc, xây dựng cho con cái một cuộc sống tốt đẹp nhất, chăm sóc nó lớn lên, đợi đến khi con cái trưởng thành, thì bán ngôi nhà đang ở đi, sau đó đi du lịch khắp nơi. Em có thể tưởng tượng được cái chết hoàn mỹ nhất, chính là chết trong lòng người mình yêu.” Nói xong những lời này, Lạc Thập Giai nhịn không được bật cười chính mình, “Có phải không thực tế không? chuyện sống chết làm sao có thể biết trước được?”
“Ừ.”
Lạc Thập Giai dùng vài ba chữ đơn giản để miêu tả một thế giới hoàn toàn bất đồng. Trầm Tuần càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Điều cô muốn, anh không thể chu cấp được, tuy rằng không chịu thừa nhận, nhưng anh hiểu rõ những lời Diêm Hàm đã nói, tương lai chính là vấn đề giữa hai người họ.
Trầm Tuần không quay đầu lại, chỉ dõi mắt ra xa, đường viền gò má anh hiện rõ ràng, mũi rất cao. Nhiều năm như vậy, thế nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm xúc lạ lùng khi ngón tay chạm lên đường viền ấy.
Hai người họ là những lữ khách đều muốn để lại vết tích khi bước qua sinh mệnh của nhau. Nhưng khách qua đường dẫu thế nào cũng chỉ là khách qua đường mà thôi, đến phút cuối vẫn phải chia ly.
“Anh sống hai mươi mấy năm đều vất vả vô vị, sau khi chết có lẽ chỉ còn lại một bộ xương trắng.” Trầm Tuần nở nụ cười khổ, không tiếp tục nói nữa.
Lạc Thập Giai không nỡ nhìn dáng vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ này của anh, cổ họng nghẹn ngào: “Nếu được cùng người yêu, em cam nguyện cả đời phiêu bạc; còn không yêu, thì sống an ổn cả đời cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Cô hơi dừng lại, nói rành rọt từng chữ, “Trầm Tuần, anh có hiểu không?”
Rất lâu sau đó, Trầm Tuần rốt cục quay đầu, anh cúi đầu, nhìn Lạc Thập Giai rất lâu, không nói gì.
“Anh đã gặp ông ta.”
Trong nháy mắt, Lạc Thập Giai hiểu được Trầm Tuần đang nói đến ai, cô liền thấy lo lắng, “Ông ta đã nói gì với anh.”
“Không nói gì, cho nên anh mới thấy mình đã thua.” Trầm Tuần nhẹ thở dài một hơi: “Ông ta thong dong, lại như bóp nghẹn tim anh.”
“Thập Giai, trước nay anh vẫn chưa đấu chọi gì với ông ta, và em từ trước đến nay vẫn chưa từng là của anh.”
“…”
*****
Lạc Thập Giai biết chủ động gọi điện thoại cho Diêm Hàm chính là một quyết định ngu xuẩn. Nhưng cô quá sợ, tình hình hiện giờ của Trầm Tuần, với khả năng của Diêm Hàm, chỉ cần dùng một thủ đoạn nhỏ thôi cũng đủ sức bóp chết Trầm Tuần.
Thế giới này chính là như vậy, không có người nào hoàn toàn tốt, cũng không giống như câu ác nhân ác báo, người có quyền có thế luôn là người nắm quyền, còn người bình thường chỉ có thể mưu cầu sinh tồn dưới cái bóng của họ.
Cô không đủ sức bảo vệ Trầm Tuần, cô cũng không có năng lực như thế, nhưng chí ít cô không thể hại chết Trầm Tuần. Năm đó, lúc anh bị đuổi học đã khốn khổ như thế nào, thế nhưng cô lại chẳng làm gì cả, thậm chí cô cũng không biết đến chuyện ấy. Cô không muốn bản thân mình lại hối hận thêm lần nữa. cùng không muốn nhiều năm sau lại có người nào đó nói cho cô biết cô đã hại Trầm Tuần rơi vào khốn cảnh như thế nào.
Lạc Thập Giai chủ động tìm Diêm Hàm, Diêm Hàm rất vui mừng, tự mình lái xe dẫn cô đến đến một tiệm ăn gia đình ăn cơm.
Chủ quán ăn này cũng không phải một tay sành nấu nướng, có điều khách đến đây đều là nghe tiếng mà tìm tới, cuộc sống cũng không được xem là khá giả, căn nhà cất bằng gạch thô, nhưng cách bài trí lại rất ấm cúng, khi đến ăn sẽ không thấy khó chịu.
Diêm Hàm hào hứng giới thiệu với Lạc Thập Giai, “Món ăn ở đây rất ngon lại đa chủng loại, chủ quán là người Hán, tất cả đều do chính tay họ chế biến, anh đã chọn mấy món mà em thích rồi.”
Lạc Thập Giai ngồi ở trên băng ghế gỗ, tuy rằng ngồi đối diện Diêm Hàm, nhưng từ đầu đến cuối đều chẳng tỏ vẻ gì, cũng chẳng thèm liếc nhìn ông ta.
“Tôi chỉ muốn nói vài câu với ông thôi, ông không cần dẫn tôi đi xa như vậy làm gì, tôi còn phải quay về ăn cơm với bạn.”
Diêm Hàm đã quen với vẻ lạnh lùng của Lạc Thập Giai, mặc dù cũng không hài lòng, nhưng từ đầu đến cuối từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Cùng ông sao? từ lâu tôi đã chẳng còn gì để nói.” Rốt cục Lạc Thập Giai quay đầu lại nhìn thẳng Diêm Hàm, “đừng đụng đến Trầm Tuần, anh ấy mà xảy ra chuyện gì, tôi cũng không sống được.”
Một câu nói này của Lạc Thập Giai mang ý uy hiếp rất rõ ràng, cô quá hiểu sự uy hiếp của Diêm Hàm. Cũng chính những lời này, sự vui vẻ trong ánh mắt Diêm Hàm bị dập tắt trong nháy mắt.
Một lúc lâu, Diêm Hàm mới yếu ớt hỏi: “Anh nhớ rõ, hồi em còn bé đã rất thích anh.”
Khi đó Lạc Thập Giai rất thích quấn quít lấy Diêm Hàm nói chuyện, thích được Diêm Hàm dẫn cô ra ngoài chơi, cô giống như một chú nai nhỏ quấn quýt bên cạnh ông.
Nhớ lại khoảng thời gian đó, lòng Lạc Thập Giai đau xót, viền mắt lập tức ửng đỏ.
“Tôi đã từng thích ông vô cùng.” Lạc Thập Giai vừa mở miệng, cổ họng đã nghẹn: “Ở trong lòng tôi, ông đã từng là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, mà sự yêu thích của tôi dành cho ông đã đạt đến độ sùng bái. Ông là ân nhân của tôi, tôi đã tự hỏi vô số lần rằng, sao ông không phải là ba tôi, vì sao ông lại là một người đàn ông tài cán đến vậy, nhưng sao ông không phải ba tôi?”
Ánh mắt cô ảm đảm lại, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn đè nén tuyệt vọng và thống khổ xuống đáy lòng, giờ khắc này, giống như cái cống bị mở ra, tất cả tâm tình đều theo đó trào ra ngoài.
“Thế nhưng, còn ông thì sao? Ông tự tay hủy hoại lòng tôn sùng của tôi dành cho ông, tôi hận ông.” Lạc Thập Giai dừng một chút, cắn chặt hàm răng, nhưng lòng căm thù khắc sâu vào trong xương tủy vẫn không thể tan biến, “Trên thế gian này, người tôi hận nhất, chính là ông.”
Những lời này của Lạc Thập Giai để cho Diêm Hàm rơi vào trầm mặc. một Diêm Hàm cho dù rơi vào tình cảnh nguy nan, trời có sập xuống cũng không hoang mang, thế nhưng lúc này cũng phải nhíu mày.
Ông như đang hỏi Lạc Thập Giai, cũng giống đang hỏi chính bản thân mình, “Nhưng phải làm sao đây, Thập Giai? Anh yêu em.”
Mặc kệ cô có nói gì, Diêm Hàm chỉ nói một câu như vậy.
Yêu là gì? Yêu chẳng phải chiếm giữ, chẳng phải làm mọi cách để giành lấy. Mà khi yêu một ai đó, thì phải có dũng khí đối mặt với đau khổ.
Tựu như, tình yêu của Lạc Thập Giai dành cho Trầm Tuần suốt bao năm qua.
Diêm Hàm không hiểu, tình yêu của ông luôn ào ạt dũng mãnh và cực đoan như vậy, ông căn bản không xứng nói đến chữ yêu.
Lạc Thập Giai khẽ xì một tiếng, “Vậy ông định làm thế nào với mẹ con tôi? Đây là cách thể hiện tình yêu của ông sao?”
Nhắc tới Loan Phượng, Diêm Hàm liền biến sắc, “Anh chưa từng yêu mẹ em.”
“Ông đã không yêu bà, cớ sao còn muốn bao bà ấy? Ông chính là sinh mạng của bà ấy. Nếu không nhờ ông, bà ấy vẫn là một con đĩ mà thôi, ông có biết không? Đối với bà ấy mà nói, ông đặc biệt đến mức nào?”
“Thập Giai, em không hiểu rồi.”
“Đúng, quả thật tôi vẫn không hiểu.” Lạc Thập Giai kích động.
“Mẹ em mắc bệnh ung thư.”
“…” Diêm Hàm vừa dứt lời, sự kích động của Lạc Thập Giai thoát chốc bay biến, cô chỉ thấy từng tế bào trong người mình đau đớn, mà cảm giác đau đớn này càng lúc càng mãnh liệt, xông thẳng lên đỉnh đầu cô.
Diêm Hàm vừa nói gì? Phải chăng cô nghe nhầm rồi không?
“Ông nói gì?”
Diêm Hàm mệt mỏi nhắm chặt mắt, “Bà ấy không còn sống được bao ngày nữa, chờ bà ấy đi, anh sẽ cưới em.”
“Ào…..” Lạc Thập Giai không chút nghĩ ngợi, cầm ly nước lên, tạt nước nóng trong ly về phía Diêm Hàm.
“Ông đi chết đi, bà ấy cũng nên chết đi.” Vẻ mặt Lạc Thập Giai nghiêm túc.
Da mặt Diêm Hàm thoảng ửng đỏ, dù gì nước đó vẫn còn nóng, tuy không đến mức bị phỏng nhưng chắc chẳn vẫn rất rát. Nhưng ông không nói gì, chỉ lấy tay lau.
Rất lâu sau đó, ông nhếch môi cười, một nụ cười khổ.
“Có đôi khi anh cũng hy vọng mình chết đi, chỉ cần chết là được giải thoát. Thế nhưng Thập Giai, khi anh còn sống, anh không có cách nào buông tay em được.”