Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Jean Teulé
Thể loại: Truyện Cười
Dịch giả: Phạm Duy Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 343 / 44
Cập nhật: 2020-04-16 22:16:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
i đã làm điều này? Ai đã dám? Đứa nào?
Mishima ra khỏi căn hộ, mắt đảo như đĩa bay. Ông thắt dây đai (đai vàng) của bộ kimono có một chữ thập đỏ bằng lụa ở bụng.
Tay và chân dang rộng, ông cầm trong tay một thanh kiếm tanto, lưỡi dao sắc bén và chói lòa (không phải bằng cao su), ông lấy nó ở phía trên tủ kính trong phòng ăn.
Ông uống ực một chum rượu sake. Đứng phía trên cao các bậc thang và đôi chân mang dép lê đầy hoa, ông nhìn rất dữ như một samurai chuẩn bị tấn công. Nghe cứ như ông đang nói tiếng Nhật:
- Aidamlamthe?
Ông hỏi ai dám làm thế, ai? - Nhưng theo phản xạ, ông hướng về Alan đang vô tư chơi múa rối ở quầy hàng tươi. Lucrèce, tay đặt ngang trên đầu, nhanh chóng buông xuống và chặn ngang trước mặt chồng:
- Nhưng anh yêu, lại chuyện gì thế?
Bà như nhìn xa xăm đằng trước trong khi đó ông chồng chém vào không khí từng nhát kiếm, cố chạm vào Alan đang bỏ trốn và chui qua chân của ông bố để leo lên cầu thang.
- Grr!...
Ông Tuvache quay lại và đuổi theo. Phía trên cao, Alan, để không bị mắc kẹt ở trong phòng ngủ của mình hoặc trong bất kì phòng nào khác, chọn cách mở cánh cửa nhỏ phía bên trái hướng về phía cầu thang cuối dẫn lên tháp (chuông nhà thờ, thánh đường Hồi giáo hay...?). Ông bố đuổi theo trên các bậc thang trơn trượt bằng đá cũ. Lưỡi kiếm chạm vào tường tạo ra các tia lửa trong khi ông hét lớn:
- Đồ sâu bọ nào đã bỏ khí cười vào trong thuốc độc của chính phủ?
Bà mẹ nghĩ chồng mình sẽ giết đứa bé nên quay lại sau bếp lấy cái bi đông đựng lá cà độc dược và nhanh chóng chạy về phía chiếc cầu thang hẹp của tháp, theo sau là Marilyn hét lớn: “Mẹ!”, rồi đến lượt Vincent. Ernest vẫn còn đang mơ trong màn mưa lưu huỳnh bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”
- Chuyện là!...
Ông Tuvache cũng đuối sức vì phải leo các bậc thang nên bị nghẹt thở, cùng lúc đó cả gia đình đều đã có mặt trên sân của cái tháp hẹp và cao. Cái sân được lát gạch xây theo hình vòng cung và được phủ bởi một mái hình chóp bằng đá đen, với khung sườn bằng gỗ. Trên tường, những lỗ mở không tấm che chắn như những lỗ châu mai hẳn để những tiếng chuông từ xa xưa hoặc tiếng nói, tiếng loa của những thầy tu đã khuất được vang xa. Ở đây, liên tục có các cơn gió gào. Chiếc đầm loe, màu trắng và xếp nếp của Marilyn tung bay và cô chặn tay ở giữa để giữ nó. Đang là ban đêm! Những chiếc đèn nê-ông đỏ và xanh chiếu lên những tấm bảng quảng cáo tiếng Hoa làm sáng rực cả tòa tháp. Bà Tuvache giơ cái bi đông nhựa trắng đựng đầy nước chiết xuất từ lá cà độc dược lên miệng và đe dọa chồng đang tiến lại gần Alan:
- Nếu anh giết nó, em cũng sẽ tự sát.
- Con cũng vậy! - Marilyn nói, thắt dây đeo của chiếc mũ bảo hiểm dưới cằm, bên trong có hai thanh thuốc nổ, món quà của Vincent tặng cô vào ngày cô trưởng thành. Cô nắm trong tay dây của ngòi nổ. Đứa con trai lớn đã giơ lưỡi của con dao làm bếp to đùng vào cổ họng mình: “Bố cứ làm xem...”
Mishima hắng giọng:
- Không phải nó là người tôi muốn giết, mà chính tôi!
Lucrèce, môi kề sát cái bi đông, không lung lay:
- Nếu anh tự sát, em cũng tự sát!
- on ũn hế..., - Marilyn nói với cái giọng bị bóp chặt trong cái mũ bảo hiểm với cái vành mũ bằng kim loại bị che. Câu này có nghĩa là “Con cũng thế”.
- Bố cứ làm xem, - cái thằng điên Vincent nhắc lại và ngoạm một cái bánh crepe.
- Sao rồi, chuyện này bao giờ mới kết thúc đây?! - Ernest luôn nhẹ nhàng bỗng nỗi giận. - Marilyn, em yêu, em sắp làm mẹ rồi! Còn bố, nếu bố làm vậy, ai sẽ chăm lo cửa hiệu?
- Cửa hiệu Tự sát sẽ không còn nữa. - Ông Mishima tuyên bố.
Mọi người như bị giội một gáo nước lạnh.
- Tại sao thế? - Lucrèce lên tiếng hỏi, bỏ cái bi đông lá cà dược xuống.
- Họ sẽ cho phá cửa hiệu! Hơn thế nữa, sáng mai họ sẽ cho đóng cửa.
- Nhưn ai? - Marilyn muốn biết.
- Những người đã bị chúng ta biến thành trò hề tối nay...
Gió giật từng đợt trên đỉnh tháp, rít lên qua những lỗ răng cưa trên tháp. Alan lùi còn ông bố tiến lên và giải thích:
- Sau khi người đứng đầu Nội các trực tiếp trên tivi tự kiểm điểm, ông ta mở nút lọ Người buôn cát được đặt trước mặt và hít. Tất cả các Bộ trưởng, Quốc vụ khanh đều làm theo. Không một ai đụng hay nuốt những gì trong lọ (thật đúng là một bi kịch, không ai chết cả). Nhưng tất cả họ đều phá lên cười nghiêng ngả, mỗi người lần lượt nói về điều kinh khủng đã làm ở thời niên thiếu và cùng nhau cười. “Tôi ấy à, Bộ trưởng Tài chính nói, khi tôi đi nghỉ hè ở quê, ở nhà bà tôi, mỗi buổi sáng, để đánh thức tôi dậy, bà ném vài con rắn chuông sống vào giường tôi. Thật ra chúng là những con rắn nước chết, nhưng làm tôi sợ xanh mặt! Khi tôi quay về khu phố Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên, tôi sợ đến nỗi nói cà lăm và tiểu ra trong quần. Hù! Lại bị nữa rồi..” Thật vậy trong phòng thoang thoảng một mùi nước tiểu. “Còn tôi, Bộ trưởng Quốc phòng nói chen vào, người ta bảo tôi: Nhắm mắt lại và há miệng ra. Tôi nghĩ họ sẽ cho tôi kẹo nhưng họ lại bỏ vào miệng tôi những viên phân thỏ! Wouah!...” Và ông ấy bắt đầu ngã lăn lộn trên sàn, nhảy tưng tưng khắp nơi như một con thỏ. “Tôi nhớ lúc mười một tuổi, Bộ trưởng Môi trường nói, họ không cho phép tôi hái hoa ở hàng rào, cho rằng đó là những bông hoa sấm chớp và nếu tôi hái chúng, tôi sẽ bị sét đánh lên đầu. Thật ra tôi nói với quý vị điều này, đó là thời còn có những bông hoa trên sườn dốc! Ha, ha, ha! Bây giờ sau khi tôi làm Bộ trưởng, sẽ không còn nguy cơ xảy ra điều này nữa, ô, ố, ồ! Hoa dại không còn nữa!” Và thế là ông ấy bứt từng nắm tóc và cười: “Tôi yêu tôi một ít, tôi yêu tôi điên cuồng, tôi không hề yêu tôi!” Tôi sửng sốt cũng như bao người xem truyền hình khác và đã phải phủi những lọn tóc xoăn của bộ trưởng rơi trên tay áo. “Ồ còn tôi, có lần... - Cuối cùng, ông tổng thống cũng lên tiếng, đang cười chảy cả nước mắt, một người chú đã nhốt tôi vào trong một cái túi đựng khoai đặt trên chiếc xe kéo và quất ngựa cho nó phi nước đại. Bị dằn xóc trên chiếc xe, tôi rơi xuống bên đường, bị nhốt trong túi đựng khoai tây! Aaaa! Người ta nên bỏ tôi lại đó. Ouh!... Thì tôi đã không đưa lãnh thổ này tới thảm họa. Ôi! Ôi, ôi, ôi!” Một bản tin điên loạn, và người thực hiện buộc phải ngừng đột ngột, điên loạn đến mức những người quay tại phòng thu cũng ôm bụng cười. Các camera 3D-cảm giác thật cũng chuyển động ngoằn ngoèo đủ các hướng. Người xem không thấy cũng không hiểu gì. Tất cả mọi chuyện này cũng vì một tên xấu xa nào đó... cho các thành viên Nội các hít phải khí cười! Đúng không, Alan?!... Mắt của ông cuối cùng cũng hướng về phía các bảng quảng cáo tiếng Hoa.
Đứa bé mười một tuổi lùi lại:
- Nhưng bố ơi, con hông biết chuyện này! Do cái mặt nạ khí của mẹ, con không phát hiện ra điều đó. Cái bình mà con tưởng có hơi thở sa mạc, con lấy nó ở chỗ quen thuộc nhưng con quên mất chúng ta đã thay đổi nhà cung cấp... Bây giờ Phá lên cười là người cung cấp hàng cho chúng ta...
Ông bố tiến lên tay cầm chuôi kiếm tanto, chĩa mũi kiếm vào chữ thập bằng lụa đỏ trên chiếc áo kimono của mình. Đầu ông đầm đìa mồ hôi lấp lánh nhiều màu sắc. Vợ ông bước bên cạnh ông, sẵn sàng nuốt một lít rưỡi nước lá cà độc dược. Marilyn, với chiếc mũ bảo hiểm đen bao trùm đầu, giống y như một con ruồi xấu xí. Trong bộ đầm cực kì khêu gợi của một nữ minh tinh, cô liều lĩnh tiến lên, nắm chặt trong tay hai ngòi nổ. Còn người nghệ sĩ Vincent kia, một thầy tu cuồng tưởng nhảm nhí, với một bộ mặt nhăn nhó và ợ mùi bánh crepe, nó tận hưởng trước những giọt sơn màu đỏ sẽ bắn ra từ cổ họng nó.
Alan hoảng sợ lùi lại trước cảnh tượng không tưởng cả gia đình, trong cơn bão, sẽ dám hy sinh, chết trước mặt nó! Một bảng quảng cáo thuốc sủi với những bọt nước dâng cao suốt ba tầng lầu trên khắp chiều cao của tháp Zeus. Alan không chấp nhận điều không thể tránh khỏi, giơ một tay: “Đừng, đừng, mọi người đừng làm thế...” Nó lùi lại và ngã xuống.
Lưng nó ngã về phía sau qua một trong những ô cửa. Đôi chân lướt nhanh trong không khí và rơi thẳng đứng. Lucrèce, Mishima, Marilyn, Vincent và Ernest đều vứt bỏ mọi thứ trên nền gạch: bi đông lá cà độc dược, kiếm tanto, dao để lao về phía lỗ mở và nghiêng về phía trước. Marilyne bị vướng bởi những sợi dây thuốc nổ trong cái mũ bảo hiểm che toàn đầu với cái vành mũ làm nó không nhìn thấy gì bèn hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?” Người gác nghĩa địa tháo dây mũ ra và trả lời: “Alan bị té qua cửa sổ.”
- Cái gì?
Nhưng nó vẫn chưa bị nghiền nát trên đại lộ Bérégovoy! Nó vẫn còn đó, cách một tầng bên dưới, ở rìa một cái mái nhỏ, treo lơ lửng với tay phải nắm lấy máng xối bằng kẽm, từng cây đinh tán đang bung và văng đi mất. Vai trái bị va chạm trong lúc té nên nó không thể cử động một cánh tay. Cái máng xối bị nứt và bắt đầu nghiêng, kéo theo Alan. Nó sẽ bị vỡ nát hoàn toàn. Vào lúc đó, một dải ruy-băng trắng dài được thả xuống và bay về phía đứa trẻ. Chính Vincent đã tháo băng quấn đầu! Thật nhanh và nghiêng người về phía khoảng không, nó thả dải băng dài velpeau trên đầu và sớm chạm vào tay phải của Alan, bàn tay nắm lấy ngay dải băng đúng lúc cái máng xối bung ra và rơi xuống để rồi nảy lên, ở phía bên dưới như dưới đáy địa ngục, trên vỉa hè. Bố mẹ và chị gái thót bụng quay về phía đứa con trai vẫn đang nắm chặt dải băng dài với Alan đang treo lơ lửng ở đầu dây. “Nhanh lên, giúp con với.” Mishima, Lucrèce, Marilyn, Ernest, giúp Vincent và cùng nhau kéo từ từ dải băng để tránh nó bị rách. Và Alan được kéo lên, từng nhịp từng nhịp. Với mười bàn tay cẩn thận, họ sẽ đưa nó quay trở về với họ. Họ sẽ làm được. Khi đứa trẻ nhẹ hều được kéo lên thêm một đoạn, họ lại thả dải băng velpeau xuống để nhân đôi, nhân ba, độ dày và sự an toàn của dải băng.
- Mẹ sợ quá, - Lucrèce thú nhận.
- Cũng may con ở đây, con trai lớn, - Mishima thở phào.
- Con không còn bị đau đầu nữa! - Vincent ngạc nhiên.
- Đứa con trai của chúng ta sẽ mang tên Alan, - Marilyn quyết định, mắt ngấn lệ. - Nếu là con gái, sẽ là Alanne.
Ernest đồng ý và đứa con út của gia đình Tuvache đang trồi lên, đang trồi lên. Nó quan sát trong không trung những cái đầu đang nghiêng về phía nó, bố nó, mẹ nó, chị, anh trai và người gần như là anh rể. Mishima cười:
- Dù sao, chúng ta cũng chẳng quan tâm nếu chính phủ vùng ra lệnh đóng cửa Cửa hiệu Tự sát! Với số tiền đã kiếm được trong thời gian qua qua việc bán những trò chơi tiêu khiển, chúng ta dư sức để mua lại nhà hàng Frangois Vatel phía bên kia đại lộ, và chúng ta sẽ đổi tên thành “Ở đây tuyệt hơn cửa hiệu đối diện”. Chúng ta sẽ làm...
- Một quán bánh crepe? - Vincent hỏi.
- Nếu con muốn! - Ông Tuvache cười bò ra, đứa con trai út từ lúc sinh ra chưa bao giờ thấy ông vui vẻ như bây giờ.
Đứa con trai lớn cũng rạng ngời (đây là điều mới) và tiếp tục kéo dải băng:
- Con sẽ không làm những cái đầu lâu nữa, cứ làm mãi cũng chán, con sẽ làm những bánh crepe tròn như gương mặt của Alan với hai cái lỗ làm hai con mắt tươi cười và một cái khe với nụ cười lạc quan thật to. Xung quanh bánh, với cái môi làm bột chảy qua, con sẽ vẽ những lọn tóc chiên vàng và rắc lên trên má một ít bột sô-cô-la để làm tàn nhang. Ngay những người biếng ăn cũng sẽ muốn lồng kiếng và treo nó phía trên đầu giường để tin vào một điều gì đó thật đẹp.
- Ô, ồ, đấy sẽ là niềm hạnh phúc!... - Lucrèce ngân nga, đứa con út chưa bao giờ nghe mẹ của nó hát.
Và đứa trẻ, một tay nắm giữ, đang lên. Nó chỉ còn cách họ ba mét. Trên lưng chiếc áo thun màu sáng và chiếc quần tây phản chiếu những chữ viết Trung Hoa. Alan, nắm chặt dải băng, không một lời kêu cứu, không hận thù, không sợ sệt đối với những gì họ đã làm, nó nhìn họ đang tiếp tục kéo lên từng nhịp. Niềm hạnh phúc của họ, niềm tin bất chợt vào tương lai và những nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt của họ, đó là tác phẩm của cả đời nó. Cách nó hai mét, chị gái đang hớn hở. Bà Tuvache nhìn nó tiến lại gần như bỗng nhiên bà thấy mẹ bà bước đến dưới sân trường. Nhiệm vụ của Alan đã hoàn thành. Nó buông tay!
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát