Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Chương 34: Ý Trung Nhân
V
ẻ mặt Cúc Hương biến đổi liên tục, cuối cùng cười khẽ một cái rồi ra vẻ nghiêm túc nói:
- Đó là bởi vì... - tùy theo sự ngưng nghỉ của giọng Cúc Hương mà mấy cái tai kia dường như cũng phải dài ra theo – Trường An này, trong hoàng thành có một vị nam tử xuất hiện làm cho công chúa của chúng ta để ý.
- Xùy! – mọi người liếc mắt Cúc Hương, nói lời này không phải vô nghĩa sao?
- Ai nha, ta còn chưa nói xong, làm chi mà mọi người không nể mặt như vậy? – Cúc Hương chu miệng lên kháng nghị.
- Không ném giầy vào ngươi chính là nể tình lắm rồi đó – Khấu Nhi không khách khí quở trách, lời này khiến cho Lý Vân Dung nãy giờ ngồi một bên xem kịch vui liền nở một nụ cười.
- Ta nói, không phải cái thứ nhất thì chính là cái thứ hai!
- Mau nói đi, nguyên nhân thứ hai là gì? Nói mau, đừng có thừa nước đục thả câu nữa.
- Thứ hai chính là... - lúc này Cúc Hương cười khúc khích giống như một chú quỷ con nghịch ngợm, đề cao âm lượng như muốn tuyên bố kết quả của quá trình nhìn ngó mọi chuyện của mình – trong lòng công chúa có ý trung nhân rồi!
Lý Vân Dung chỉ cảm thấy trong đầu nổ "đoàng" một cái, lòng nàng giống như một mặt hồ tĩnh lặng thình lình có một hòn đá ném xuống khiến nổi lên những vòng gợn song.
Trong khi mọi người mải mê quở trách Cúc Hương làm tất cả mất hứng thì khuôn mặt Lý Vân Dung đã nóng bừng lên bởi vì hình ảnh Hách Khiếu Phong đã hiện lên rõ mồn một trong đầu nàng.
Hắn cứ thế chiếm cứ suy nghĩ của nàng, hơi nóng của đôi môi hắn dường như vẫn còn lưu lại trên môi nàng, cảm giác đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng vẫn còn nguyên vẹn, còn có hơi thở nóng bỏng đầy nam tính. Tất cả đều làm cho nàng thất thần, ngơ ngẩn như người mất hồn.
Tay ôm ngực, nghĩ đến hắn, tim nàng dường như nhảy liên hồi muốn vọt ra ngoài. Cho ta thời gian, ta sẽ chọn một thời cơ thích hợp cầu hoàng thượng gả nàng cho ta! Một đêm kia, lời hứa hẹn của hắn trước khi rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.
Lúc ấy, hắn mang nàng về Văn Nhạc cung rồi triền miên hôn nàng và rời đi trước khi có người phát hiện. Lúc đó, nhóm tì nữ và thị vệ chưa tìm thấy nàng nên rất lo lắng, thiếu chút nữa đã kinh động tới hoàng thượng.
May mà nàng xuất hiện đúng lúc trấn an mọi người sau đó phân phó họ tăng mạnh cảnh vệ vào ban đêm. Nàng không cho họ truyền ra ngoài chuyện đêm hôm ấy vì nàng lo hoàng huynh nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ trách phạt ngự lâm quân, mà Khiếu Phong chính là thống lĩnh của ngự lâm quân.
Kỳ thực, Khiếu Phong vốn có thể đuổi bắt thích khách nhưng vì nàng ngăn cản nên mới không đuổi theo. Vì tình cảm cá nhân, nàng không muốn bất luận một người nào trách tội Khiếu Phong!
Nàng mặc kệ ai gây khó dễ với nàng, dù sao binh đến thì sẽ có Khiếu Phong chặn, nước đến thì có Khiếu Phong đấu. Có hắn, nàng sẽ không sợ gì hết.
A!!!
Nàng phát hiện chính mình đã lún vào thứ tình cảm này thật sâu! Nàng thất thần cười nhưng liền cảm thấy có chỗ không được nên tút lại tinh thần, đồng thời phát hiện xung quanh nàng có vài đôi mắt to đang chăm chú nhìn nàng.
- Công chúa, vì sao người lại cười trộm một mình vậy?
- Khụ... có sao? – nàng thu lại nụ cười, trong lòng thầm đắc ý.
- Có, còn cười tới mức mặt đỏ bừng lên – Cúc Hương nói.
Lý Vân Dung chẳng nghĩ đến chuyện tiếp tục nghe các nàng bức bách nên tuyên bố với mọi người một câu:
- Kỳ thực Cúc Hương nói đúng, bản công chúa đúng thật là có ý trung nhân!
- Cái gì? – mọi người đều kinh hô thành tiếng.
- Công chúa có ý trung nhân? Sao nô tì không biết gì chứ?
- Vị ấy là vương công đại thần? Tướng quân? Hay là vương gia?
- Là...
- Công chúa! Không tốt! Không tốt! Lời còn chưa kịp nói ra thì liền bị tiếng kêu to truyền từ ngoài điện đánh gãy.
Một cung tỳ vội vàng chạy vào, đây là người giúp nàng mua đồ - cung nữ Thúy Ngọc.
- Thúy Ngọc, xem ngươi kìa, có chuyện gì gấp mà ngươi kích động như vậy? Trời sập xuống sao?
- Công chúa, trên đường nô tì trở về thì nghe thấy Trương công công ở phòng bếp nói hoàng thượng quyết định hôn nhân đại sự cho công chúa rồi!
- Phải không? - Lý Vân Dung bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ giật mình bởi vì mọi chuyện hoàn toàn trong dự kiến của nàng, dĩ nhiên nàng không khiếp sợ như mấy người khác.
- Hoàng thượng hứa hôn công chúa với ai? – Khấu Nhi hỏi.