Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Amanda Quick
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nhiệt Xích
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1650 / 24
Cập nhật: 2017-08-04 14:16:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
rời đất ơi, hắn bắn hai viên đạn xuyên thủng áo ông.” Louisa nhìn chăm chăm, khiếp đảm vào phần lưng áo. “Ông có thể bị giết rồi đấy.”
“Chỉ trừ việc tôi không mặc áo lúc đó.” Anthony đi ngang phòng đọc tới bàn rượu rồi cầm bình lên. Chàng ngắm Louisa giơ áo lên trước ánh sáng, kiểm định lại rằng, phải, người ta có thể nhìn xuyên qua cái lỗ trên áo. Chàng thấy cảm động vô cùng vì sự lo lắng đến giận dữ của nàng, nhưng đầu óc thiếu logic của nàng khiến chàng mỉm cười. “Tôi đã nói với bà, lúc đó chiếc áo khoác trên vai bức tượng.”
“Ông ấy nói đúng đấy, con yêu,” Emma hiền từ nói. “Ông Stalbridge đã giải thích cho con rằng ông ấy không mặc áo khi ông ấy, hay đúng hơn là khi cái áo, bị bắn.”
“Vấn đề không phải ở chỗ ấy.” Louisa quăng áo lên lưng ghế rồi xoay mình lại đối mặt với Anthony. “Vấn đề là ông không nên liều lĩnh như thế. Đêm hôm mà lại một mình đi trên phố. Ông nghĩ cái gì vậy chứ, thưa ông?” Chàng nuốt thêm một ngụm brandy rồi mới hạ ly xuống. “Tôi có cảm tưởng rằng nơi này là một khu dân cư tử tế.”
“Đúng thế, nhưng không có nghĩa là người ta cứ đi loăng quăng bất kể giờ nào để chưng mặt ra mời chào mấy tên cướp đường phố.”
“Người bắn vào áo tôi không phải là cướp,” chàng thản nhiên nói.
Cả Louisa và Emma đều nhìn chàng.
“Ông nói thế nghĩa là sao?” Louisa hỏi nhỏ.
“Tôi đoán gần như chắc chắn đó là Hastings.” Chàng ngừng lại suy nghĩ. “Mặc dù tôi cũng cho rằng đó có thể là Easton.” Chàng lắc đầu. “Tôi nghĩ là Easton quá say không thể đi theo tôi trong màn sương, chứ đừng nói chuyện nhắm trúng đích mà bắn. Tuy nhiên, vì không dám chắc điều này, tôi đã không bắn trả.”
“Trời đất ơi,” Louisa kêu lên, mắt mở lớn. “Ông mang theo súng ư?”
“Tôi mua hồi còn ở miền Tây nước Mỹ. Ở đó, súng là thứ đồ khá thông dụng. Sau cái chết không báo trước của Thurlow, có lẽ khôn ngoan hơn cả là mang nó theo mình.” Chàng nhún vai. “Dù tôi chẳng có lấy cơ hội bắn trúng mục tiêu đang chạy đêm nay, lại trong màn sương mù như thế. Một trong những điều tôi học được khi du lịch ở miền Tây hoang dã là súng lục thiếu chính xác đến tệ hại trừ phi ở khoảng cách gần.”
“Trời đất ơi,” Emma nói. “Tình hình này đáng ngại hết sức.”
“Sao ông lại nghĩ đó là Hastings?” Louisa gặng hỏi. Anthony suy nghĩ một lúc. “Chiều cao giống. Cách di chuyển có vẻ gì đó hao hao. Tôi nghĩ là hắn đã đi theo tôi từ câu lạc bộ để chờ thời cơ.”
“Thời cơ có thể sát hại ông đấy.” Louisa sụp người vào ghế, ghê tởm. “Lạy trời đất. Hắn biết chúng ta đang điều tra.”
“Không chắc,” Anthony nói. “Tôi nghĩ có khả năng hắn đã luận ra tôi là người đã lấy sợi dây chuyền cùng các vật tống tiền trong két. Cho đến giờ thì hắn chỉ biết đến thế, nhưng cũng là quá đủ để hắn trở nên sợ hãi điên cuồng. Hắn không cách nào biết được tôi định làm gì với những vật chứng tống tiền hay sợi dây.”
Đôi mày Louisa nhíu vào nhau. “Thế sao đêm nay ông lại tới đây muộn thế?”
“Tôi muốn cảnh báo bà rằng có vài vụ cá cược không hay chút nào đang diễn ra trong các câu lạc bộ.”
Emma nhìn lên, mắt đanh lại vì lo lắng. “Cá cược chuyện gì?”
Anthony nắm chặt tay quanh ly rượu. “Dân đánh bạc đang cá xem người phụ nữ có chồng mà có vẻ như tôi đang có quan hệ thân mật là ai.”
Emma nhíu mày. “Tôi nghĩ mọi người đều tin rằng ông và Louisa đang có quan hệ tình cảm với nhau.”
“Easton đang tuyên truyền rằng tôi dùng một quý bà ngây thơ, tức là Louisa, để giấu giếm vụ dan díu với vợ một quý ông nào đó,” chàng bình thản giải thích.
“Thật nực cười,” Louisa chen vào ngay. “Khó mà coi tôi là một quý bà ngây thơ được.”
Anthony nhìn nàng. Emma cũng vậy. Cả hai đều không nói gì.
Louisa hếch cằm lên. “Tôi là một phóng viên cơ mà.” Từ khóe mắt, Anthony liếc thấy Emma ngước lên trần nhà rồi cúi xuống uống một ngụm brandy ra trò. Chàng bắt chước y hệt.
“Chúng ta quay lại vấn đề cấp thiết hơn ấy chính là vụ bắn súng được không?” Louisa quắc mắt đe nẹt, nói.
“Chắc chắn rồi.” Chàng nghiêng đầu. “Tôi nghĩ hoàn toàn có thể nói rằng đây là một dấu hiệu tốt.”
“Một dấu hiệu tốt?” Louisa thở gấp. “Có kẻ vừa định ám sát ông đấy.”
“Và kẻ đó đã thất bại.” Anthony cân nhắc tính logic của tình thế. “Hắn chộp bừa lấy thời cơ và làm hỏng mọi sự. Lần sau, hắn sẽ thận trọng hơn bởi hắn biết tôi sẽ canh chừng từ giờ.”
“Lần sau.” Lúc này, Louisa tỏ ra còn hơn cả hoảng kinh.
“Tươi tỉnh lên, hỡi tình nương.” Chàng nhấm nháp chút cảm giác khoái trá vừa ập qua mình. “Tôi tin rằng việc của chúng ta đang có tiến triển.”
“Làm sao ông coi suýt bị giết trong công viên là tiến triển được?” nàng gặng hỏi, giận điên,
Emma ném cho Anthony một cái nhìn suy tính. “Nếu ông nghĩ đúng, rằng Hastings là kẻ định giết ông đêm nay, tôi nghĩ hoàn toàn có thể nói rằng ông đã khiến hắn hoảng loạn. Hẳn là hắn phải sợ hãi lắm, thật thế, thì mới liều giết một người nhà Stalbridge.”
Chàng lắc cho phần rượu trong ly sóng sánh. “Tôi hi vọng là thế. Những kẻ sợ hãi thường phạm lỗi.”
Chỉ Dòng Sông Biết Chỉ Dòng Sông Biết - Amanda Quick Chỉ Dòng Sông Biết