Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 11
Cập nhật: 2020-06-24 21:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chú Niệc
iệc là tên một chú chim. Lưng chú màu hung, dưới bụng màu trắng. Chú có cái mỏ dài quá cỡ, nhưng mang nó lại rất nhẹ. Nhà chú trong một hốc cây cao của vùng rừng rậm. Chú rất vui tính. Khi chuyền cành kiếm quả, lòng chú rộn lên, lúc nào cũng muốn hát. Vặt được một quả cây, chú không ăn ngay mà lại tung lên, há mỏ ra đỡ rất chính xác y hệt một thủ môn bắt bóng lành nghề. Các bạn chim khác đều phục tài chú. Tuy vậy nhiều khi quả cây rơi ra ngoài không phải do chú Niệc kém mà là chú cố ý. Vì sau khi ăn no, chú nghĩ: “Những cây này rồi cũng có ngày già đi, ít quả đi, mình sẽ lấy quả đâu mà ăn mãi. Mình phải trồng thêm những cây mới”. Thế là chú vặt quả cây, tung lên như những người gieo hạt chăm chỉ rồi hát:
Hôm nay là hạt
Ngày mai cây non
Bao giờ thành rừng
Đừng quên ta nhé!
Đừng quên ta nhé!
Cây chú Niệc trồng mọc chen giữa cây của rừng cũ. Các cây do chú trồng đều nhớ chú. Nhưng chú Niệc thì lại không thể nhớ hết những cây mình trồng. Vì những cây ấy nhiều vô kể, hơn nữa tính chú thì hay quên. Chú đi đến đâu cũng gặp những lời chào hỏi:
- Chào chú Niệc!
- Chú Niệc đi đâu thế?
- Chú có khỏe không?
- Chú có vui không?
Những câu chào hỏi như vậy dễ cho chú trả lời, chú chỉ cần nói “chào cô, chào cậu, khỏe, vui lắm…”. Nhưng một hôm, chú gặp một cô Si. Cô nói:
- Chào chú Niệc! Chắc chú vẫn nhớ tôi. Tôi là con gái bác Si đây. Mẹ tôi vẫn nhắc đến chú luôn đấy.
- Ờ, ờ… Tôi cũng rất nhớ bác Si và cô.
Thật ra chú Niệc chẳng nhớ bác Si ở đâu và cô Si là ai, nhưng muốn cô vui lòng, nên chú nói dối vậy. Người nói dối phải có trí nhớ thì mới nói trước sau như một được. Thế mà chú Niệc lại hay quên, chú đành phải nói dối tiếp:
- Thế bác Si dạo này có khỏe không? - Chú cũng tỏ ra thân với gia đình bác Si từ lâu.
- Khỏe chú ạ, lúc nào chú rỗi lại chỗ mẹ tôi chơi, mẹ tôi mong chú lắm đấy.
- Được rồi. Nhất định tôi sẽ lại thăm bác. - Chú quả quyết nói vậy nhưng sẽ chẳng bao giờ đi thăm bác Si, vì chú không biết nhà bác. Chú bay đi. vừa bay vừa hát bái hát quen thuộc của mình:
Hôm nay là hạt
Ngày mai cây non
Bao giờ thành rừng
Đừng quên ta nhé…
Ít lâu sau, chú lại bay qua khu rừng đó. Đang hát chú bỗng nghe tiếng nói của cô Si:
- Chú Niệc ơi, chú bảo chúng tôi đừng quên chú, mà chú lại chả thèm để ý gì đến chúng tôi. Chú bảo lại chơi với mẹ tôi, chú cũng chẳng lại, làm mẹ tôi mỏi mắt chờ chú.
- Được rồi, thế nào tôi cũng lại đằng bác chơi.
Nhưng lần này cô Si không để cho chú Niệc trả lời chung chung nữa, cô hỏi chú cặn kẽ:
- Thế khi nào chú lại, chú phải hẹn rõ, để mẹ tôi yên tâm? Mẹ tôi đang bị ốm.
Bây giờ mới thật gay go cho chú Niệc, vì đối với người ốm, nhất thiết phải đến thăm rồi. Nhưng chú lại không biết nhà bác Si. Chả lẽ lại hỏi cô Si: “Nhà bác ở đâu?”, xấu hổ thật, bởi vậy chú không trả lời thẳng mà hỏi lại một câu như lạc đề:
- Cô ở xa bác Si thế, sao biết bác ốm?
- Mẹ con tôi dù ở xa nhau đến đâu cũng vẫn biết tin tức của nhau, trò chuyện được với nhau. Đó là nhờ chị Gió…
Nghe cô Si nói như vậy, chú Niệc chợt nảy ra một ý hay: “Ta sẽ nhờ chị Gió đưa đường”. Chú bay lên một ngọn cây cao và gọi:
- Chị Gió ơi, bác Si đang bị ốm, chị đến thăm bác với tôi đi. (Chú không cho chị Gió hay là chú không biết nhà bác Si).
Nghe vậy, chị Gió vội vàng bay lại ngay:
- Tội nghiệp, bác Si ốm ư? Để tôi cùng đi thăm bác với chú ngay đây.
Chú Niệc bay theo chị Gió, chả mấy chốc đã đến nhà bác Si. Bác Si mừng rỡ, xòe cành lá ra đón hai người:
- Chào chú Niệc, chào chị Gió. Chị Gió đến chơi tôi luôn. Còn chú Niệc, tôi mong mãi, hôm nay mới đến.
Chú Niệc ái ngại nhìn bác Si. Bác ốm quá, cành lá xơ xác, rễ cũng lưa thưa, bụng bác cũng có chỗ sưng tướng lên không bình thường.
- Tôi có một anh bạn tên là Sẻ Ngô, anh ta là thầy thuốc giỏi của rừng. Tôi muốn mời anh ta lại chữa giúp bác. Nhưng anh ấy thường đi lang thang khắp nơi. Không biết giờ này anh ấy ở đâu.
- Tôi biết, tôi biết! - Chị Gió nhanh nhảu nói - Để tôi đi gọi anh ấy cho.
Chị bay luôn đi. Trong chốc lát, chị dẫn bác sĩ Sẻ Ngô tới.
Bác Si kể bệnh của mình cho Sẻ Ngô nghe. Anh Sẻ Ngô ghé sát vào bụng nơi bác Si đau, rồi hỏi:
- Bác đau chỗ này phải không?
- Đúng, đúng! - Bác Si nói - Chỗ đó vừa đau vừa sôi lên lục bục.
Anh Sẻ Ngô lấy mỏ mổ một lỗ nhỏ nơi bụng bác Si lôi ra những con sâu béo trục béo tròn.
- Ái… ái, ái… ái…! - Bác Si kêu.
- Bác chịu khó một chút mới khỏi được.
Rồi Sẻ Ngô lấy một sợi cỏ khâu vết mổ của bác Si lại. Chú Niệc đứng nhìn anh sẻ Ngô một cách thán phục, còn chị Gió thì cứ quanh quẩn để quạt cho Sẻ Ngô.
- Bây giờ bác đỡ đau chưa? - Anh Sẻ Ngô hỏi.
- Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh.
- Bác phải cảm ơn chị Gió mới phải, có chị Gió gọi cháu mới biết mà đến chữa bệnh cho bác.
- Ấy, không phải tôi! - Chị Gió nói - Đó là chú Niệc rủ tôi đến thăm bác, tôi mới biết là bác ốm.
- Tôi ấy à? - Từ nãy tới giờ chú Niệc mới lên tiếng - Bác đừng cảm ơn tôi, tôi không tốt đâu!
Cả ba đều ngạc nhiên nhìn Niệc. Chú Niệc cúi mỏ xuống bối rối:
- Tôi là kẻ nói dối! Khi gặp cô Si, tôi đã không nhận ra cô nhưng tôi cứ nói bừa là tôi vẫn nhớ. Tôi nhận lời tới thăm bác Si bao nhiêu lần mà không đến, chỉ vì tôi quên nhà bác. Tôi không tốt đâu. Tôi hay nói dối.
- Thế việc gì anh phái nói dối? - Chị Gió nói - Anh cứ nói thật ra là không nhớ, không biết có được không?
- Nhưng tôi sợ cô Si không vui. - Chú Niệc vừa nói vừa rân rấn nước mắt.
- Đâu phải sợ người khác không vui để rồi mình nói dối! - Chị Gió tiếp.
- Thôi, không sao, không sao! - Bác Si ôn tồn nói - Bây giờ chú Niệc đến đây chơi thăm tôi là quý lắm rồi, phải không các bạn?
Cả ba cùng cười. Còn chú Niệc, cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm, vui vẻ, chú lại muốn bay đi, gieo hạt và ca hát.
Cái Tết Của Mèo Con Cái Tết Của Mèo Con - Nhiều Tác Giả Cái Tết Của Mèo Con