Số lần đọc/download: 594 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:19:23 +0700
Chương 34: Chương 11.4
"H
uynh không cần dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dỗ ta uống thuốc, ta chắc chắn sẽ uống, chờ một lúc, chờ thuốc không còn nóng thì ta sẽ uống." Nàng không phát hiện giọng nói của nàng như đang làm nũng với hắn, giọng nói mềm mại như làn nước.
Hắn cười nhẹ, "Thuốc để lạnh càng đắng."
"...Huynh thật độc ác." Nàng bất mãn chu miệng, nhìn chén thuốc bốc khói mùi thuốc nồng đậm, cảm giác giống như ngậm hoàng liên trong cổ.
Ài, vì sao thuốc nhất định phải đắng như vậy, sách thuốc chỉ dạy người phối thuốc như thế nào, sao không viết làm thế nào để biến thuốc đắng thành ngọt.
"Muốn ta đút cho sao? Hi Nhi." Quản Nguyên Thiện ngồi trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ chu sa.
Cái nhìn chăm chú này không hiểu sao khiến cho tim nàng đập liên hồi, hoảng hốt có chút không được tự nhiên. "Quản nhị ca, huynh ngồi gần quá rồi..." Người nàng nóng quá, sắp bốc cháy rồi. "Nàng nói cái gì?" Hắn giả vờ không nghe thấy nàng nói gì, rồi tiến gần thêm một chút, kề vai sát vai nàng, còn ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ tóc nàng.
Cầu Hi Mi sắp xấu hổ đến chết, hai gò má đỏ bừng như thoa phấn, nàng cắn răng đoạt chén thuốc trên tay hắn uống một hơi. "Ta uống xong rồi."
Đắng quá, đắng quá, đắng muốn chết, cả miệng đều là vị đắng...Oa? Đây là cái gì, chua chua ngọt ngọt?
"Thưởng cho nàng, đỡ cho nàng lại nhăn nhó trừng ta, ta nhìn đau lòng." Quản Nguyên Thiện không che dấu nở nụ cười ôn nhu, trong mắt đều tràn đầy sự thâm tình.
"Quản nhị ca, ta..." Nàng không thể nói ra lời cự tuyệt, bởi vì hắn đã sớm bước vào lòng nàng, căn bản không muốn cãi lại lòng mình.
Ngón tay dài khẽ vuốt môi nàng, lúc nặng lúc nhẹ. "Tâm ý của ta nàng cũng biết, lòng ta chỉ hướng về một mình nàng, Hi nhi, ta muốn nắm tay nàng cả đời."
Nàng vừa nghe xong, hốc mắt lập tức phiếm hồng, liều mình lắc đầu. "Ta không xứng với huynh, không đáng để huynh động lòng, ta...không trèo cao được..."
"Xuỵt! Nghe ta nói, ta thật sự muốn ở bên cạnh nàng, tuyệt đối không có ý coi thường, ta đã hai ba tuổi, đã đến tuổi lấy vợ sinh con, mà ta chỉ để ý nàng, muốn cưới nàng làm vợ." Biển người mênh mông, nàng là phong cảnh đẹp nhất, hắn không muốn bỏ qua nàng, để rồi tiếc nuối cả đời.
"Nhưng mà ta đã từng hòa ly."
Quản Nguyên Thiện cười yếu ớt khẽ vỗ mặt nàng."Thì có sao, người ta thích là nữ tử tên Cầu Hi Mai, không phải là điều gì khác."
"Huynh...huynh là con của Cao Thịnh Hầu, chúng ta không đăng môn hộ đối, trưởng bối trong nhà sẽ không chấp nhận ta làm con dâu, huynh sẽ vô cùng khó xử..." Hắn đối tốt với nàng đủ để cho nàng hoài niệm cả đời, nàng không thể vì bản thân xuất thân thấp kém mà liên lụy đến hắn.
Nghe vậy, hắn cất tiếng cười to, "Ngoại từ bà nội của ta, nàng không cần lo lắng có người nào phản đối, cái gì mà ý kiến môn hộ đều là sáo rỗng, quan trọng là thật lòng, nhà ta không có nhiều quy củ loạn thất bát tao như vậy, nhiều lắm là chịu lão thái thái lải nhải mà thôi."
"Có ý gì?" Nàng giật mình.
"Cha ta luôn nghe lời mẹ ta, bà nội cũng không có cách nào bảo được cha ta, nàng thấy mẹ ta là người coi trọng gia thế sao? Bà luôn cười nhạt với nhà đối diện, khinh bỉ ánh mắt thế tục, bà thường nói người với người chỉ cần ở chung vui vẻ là được, vật ngoài thân đều là giả, sinh không mang theo tới,