Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 34
K
hông bao lâu, giữa Kitty và sơ Saint-Joseph đã nảy sinh ra một mối thân mật đậm đà, nếu không nói là gắn bó. Mỗi chiều, cứ đến giờ Kitty đi xem công việc thêu thùa của các cô gái trong nhà dòng thì bà lại hay tìm đến gặp nàng. Bà kêu mệt quá và không có thì giờ, nhưng vẫn cứ ngồi xuống bên cạnh nàng, trò chuyện. Vắng mặt bà Nhất thì bà tỏ ra hóm hỉnh, khôi hài, thích ngồi lê đôi mách. Dưới lớp áo nhà dòng, bà là một người đàn bà hồn nhiên, chân thật. Lúc nào bà cũng nhắc đến chuyện bà Nhất. Ngay từ hôm đầu tiên, Kitty đã hiểu ngay là cá tính của bà Nhất đã bao trùm toàn thể nhà dòng. Các bà sơ khác bà nào cũng yêu mến, kính phục và sợ bà Nhất nữa. Chính Kitty khi đứng trước mặt bà cũng đâm ra lúng túng như một cô học trò nhỏ, mặc dù đối với nàng, bao giờ bà cũng có vẻ khoan hòa. Một cảm tính mới lạ, lòng mến phục đã làm nàng mất tự nhiên. Sơ Saint-Joseph thì có tính ngây thơ muốn lòe nàng nên đã nói cho biết về nguồn gốc cao quí của bà Nhất. Bà Nhất có họ với một nửa số người trong hàng các vua chúa bên Âu Châu, tổ tiên bà có kẻ là nhân vật lừng danh trong lịch sử. Vua Alphonse xứ Y pha nho thường đi săn với thân phụ bà, và cụ ông có những lâu đài nằm rãi rác ở khắp nơi trên đất Pháp. Lìa bỏ tất cả những thứ quyền quí ấy thật là một sự hy sinh to tát vô cùng.
Kitty ngồi nghe, mỉm cười, nhưng thán phục.
Sơ Saint-Joseph nói tiếp:
- Vả lại, cứ nhìn bà cũng thấy rõ bà là bậc thế gia.
- Chưa bao giờ tôi trông thấy ai có bàn tay đẹp hơn.
- Ấy thế mà bà lại cứ hay làm việc nặng nề! Bà có chịu gìn giữ sức khoẻ cho đâu!
Hồi bà Nhất vừa đến Mai-tân-phố thì đã phải lo việc xây cất nhà dòng. Bà vẽ kiểu, trông coi thợ. Sau đó các sơ lại phải tranh với các cô đỡ bất nhân để cứu lấy những đứa bé gái bị cha mẹ vứt bỏ. Hồi ấy cái gì cũng thiếu thốn: giường nằm, khung kính để ngăn gió lạnh ban đêm, thứ gió độc vô cùng, theo lời sơ Saint-Joseph. Nhiều lần các sơ không đủ tiền để trả công cho thợ, không đủ tiền để ăn nữa nên phải sống kham khổ như dân quê. Thức ăn của bà thì đến bọn dân cầy bên Pháp, bọn làm công cho thân phụ bà, cũng phải đem đi đổ cho lợn ăn. Lúc bấy giờ bà Nhất bèn cho gọi tất cả các sơ lại để cầu nguyện và Đức Mẹ đã gởi tiền đến. Ngày hôm sau các sơ nhận được một bưu phiếu một nghìn quan. Có khi các sơ đang quì đọc kinh thì có người lạ, một ông Ăng lê (theo đạo Tin lành, bà có tưởng tượng nổi không?) hoặc một người Tầu đến gõ cửa nhà dòng, dâng cúng. Một hôm, không còn biết kế gì, các sơ hứa sẽ cầu nguyện ca ngợi Đức Mẹ suốt chín ngày nếu Đức Mẹ thương tình cứu giúp, thì sáng hôm sau có ai tin được không? cái ông Waddington kỳ cục ấy lại đến nhà dòng, bảo là các sơ cần ăn một đĩa thịt bò cho lại sức. Thế là ông ta biếu ngay một trăm đô la.
Con người gì mà lạ lùng, đầu thì hói, mắt thì ranh mãnh, tính thì lại thích pha trò? Và Chúa ơi, nói tiếng Pháp mới lại tệ làm sao! Nhưng hễ có ông ta là mọi người lại có dịp cười mãi không thôi. Lúc nào cũng đùa bỡn được. Trong thời kỳ bệnh dịch này, ông ta vui như nghỉ mát. Tâm hồn thì là tâm hồn người Pháp, lại dí dỏm, ý nhị nữa, nên khó tin được ông ta là người Anh. Không kể giọng nói, điều ấy là hẳn đi rồi. Nhiều khi ông ta nói sai bét. Nếp sống thì có lúc rất buông tuồng, nhưng đã độc thân mà lại còn trẻ nên ông ta cứ tự ý hành động theo ý muốn. (Đến đây sơ Saint-Joseph thở dài và lắc đầu) Kitty mỉm cười:
- Thưa sơ, chẳng hay ông ấy đã làm điều gì đáng trách?
- Bà lại không biết gì ư? Ông ta ăn ở với một cô người Tầu hay đúng hơn một cô người Mãn châu. Hình như là một nàng công chúa kia đấy, và cô ấy thì lại mê ông ta như điếu đổ.
Kitty cười:
- Chuyện khó tin được.
- Thật. Thật đấy mà! Tôi dám đoan chắc với bà như thế. Ông ta thì lúc nào cũng mắc trong vòng tội lỗi. Hôm bà đến viếng nhà dòng lần đầu, lúc ông ấy không chịu ăn mấy chiếc bánh tôi làm, bà có nghe bà Nhất bảo là món ăn Mãn Châu đã làm hỏng dạ dày của ông ấy hay không? Đấy, bà Nhất nói bóng gió đến việc ấy đấy! Giá bà trông thấy bộ mặt của ông Waddington lúc ấy! Để tôi kể chuyện bà nghe. Vào thời cách mạng, người Mãn Châu bị tàn sát rất nhiều, ông Waddington lúc ấy ngụ ở Hán-khẩu, đã cứu mạng cho một gia đình quí tộc có họ hàng với hoàng đế nhà Thanh. Cô gái yêu ông ta và… bà cũn đoán là truyện kết thúc như thế nào rồi. Lúc ông Waddington rời Hán khẩu, cô ấy trốn nhà đi theo và từ đó đeo đuổi ông ta như bóng với hình. Thế là vướng nợ vào thân, khổ thế! Vả lại ông ta cũng rất yêu cô gái. Đàn bà Mãn Châu đôi khi cũng rất dễ yêu. Mà tại sao tôi lại lơ đãng như thế nhỉ? Ngồi ở đây, trong lúc đang có bao nhiêu công việc phải làm! Xấu quá, hổ thẹn quá đi thôi!