Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật Si
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1483 / 6
Cập nhật: 2017-12-13 14:30:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
hi ta phát hiện mình bị lừa, Lệ Ma đã yên ổn nằm trong vòng tay của Hoành Thanh, ánh mắt nhìn ta vừa căm hận vừa mang theo chút thâm ý giảo hoạt. Còn hai vị đế quân thì... Trong lòng ta thầm bảo không xong rồi, trên khuôn mặt cả hai người đều hiện sát khí mãnh liệt.
Trong nháy mắt, ta chỉ hận một nỗi là không thể moi tim mình ra để phân bua với họ, cái tên mà hai người họ đang ôm chính là giả mạo, ta mới là hàng thật giá thật đây này! May mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ta còn giữ được một chút bình tĩnh, không chút chần chừ giơ bàn tay lên, cử động ngón út. Sợi dây linh tê kết nối với Đế quân quả nhiên không khiến ta thất vọng, hiệu quả rất tốt. Đế quân hơi sững người rồi nhanh chóng phản ứng, nheo mắt rồi vung kiếm lên, ba đạo kiếm khí màu xanh nhạt hình lưỡi liềm lập tức đánh xuống.
Gần như cùng lúc, Lệ Ma một khắc trước vẫn còn dương dương đắc ý giờ đã phát hiện ra, hừ một tiếng, đẩy ngay Hoành Thanh ra chỗ khác rồi bổ nhào đến chỗ ta.
"Hoành Thanh!", ta nghe thấy tiếng thét sợ hãi của mình. Một người đứng ngăn trước mặt ta, ta chỉ nhìn thấy được bên mặt lạnh băng của hắn đang đối đầu với Lệ Ma. Chiêu nào cũng mang theo ý muốn liều mạng.
"Ta không sao", trong khoảnh khắc Hoành Thanh lại xuất hiện trước mặt ta, khóe miệng trào ra một chút máu nhưng vẫn cố nở nụ cười. Hắn vung cao ngọc như ý, ánh sáng ngũ sắc đánh về phía Lệ Ma. Ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên tai lại vang lên một tiếng xé gió khác thường, tim đập loạn, sau đó ta quay đầu lại nhìn thấy nửa bên vai của Đế quân thấm đẫm máu tươi.
Ta run rẩy nói: "Nhị sư huynh, huynh hãy nói cho ta biết cách để triệu gọi pháp thân đi! Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tên yêu quái này nên để ta đối phó!".
Mặt Đế quân vẫn không biến sắc, đổi sang tay khác tiếp tục ứng phó đợt công kích khác, mở miệng nói với Hoành Thanh đang cùng y yểm trợ giáp công Lệ Ma: "Huynh dẫn muội ấy và Hàn Nhi đi trước đi, chuyện ở đây cứ để ta".
Hoành Thanh lại hừ một tiếng: "Không cần. Đệ dẫn họ đi đi. Ở đây đã có ta đối phó rồi". Đế quân không thèm nói thêm câu nào nữa, nhún người nhảy về phía Lệ Ma, ánh sáng màu xanh lam rực lên mãnh liệt, đó chính là dấu hiệu y đang dốc toàn lực thúc động tiên nguyên. Động tác của y quá nhanh, ngay cả Hoành Thanh cũng ngỡ ngàng. Bản tiên cô lao đến định ôm lấy y thì lại chỉ vồ lấy khoảng không, ta thét lên một tiếng thống thiết: "Đừng...!".
"Đi!", Hoành Thanh nghiêng mình, túm lấy cánh tay ta. Ta dùng sức giãy ra, lại phí công vô ích thét lên một tiếng, hòa lẫn vào tiếng hét kinh hoàng của nhi tử, thật đau thương, thật bi thảm. Nhi tử ngốc của ta cuối cùng cũng chịu mở miệng gọi phụ thân rồi, có điều lại là ở trong tình huống như thế này.
Ta không thể nhớ được mình đã sống được mấy trăm năm, ta chỉ nhớ mình từng thật sự chân thành thích người này, bây giờ lại phải tận mắt chứng kiến cảnh y ở trước mặt ta tự hủy diệt bản thân.
Y muốn cùng Lệ Ma đồng quy vu tận! Suy nghĩ này gần như khiến ta hồn phi phách tán.
Ta chưa từng sợ mất đi điều gì đến thế.
Những chuyện xảy ra tiếp theo, thành thực mà nói, ta cũng hơi mơ hồ.
Lúc đó, ánh sáng xanh lam đã phủ xuống Lệ Ma đang vừa kinh hoảng vừa giận dữ, ta cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Khắc sau ta bình tĩnh lại, nhớ về quãng thời gian trước kia.
Ta nhớ đến sinh thần của Đế quân. Kỳ thực, khi tập luyện khúc nhạc ta đã vô cùng chú tâm, nhưng lại không có cơ hội để diễn cho y nghe, cuối cùng đã thầm thất vọng rất lâu. Trong lòng ta chỉ nghĩ, nếu ta bỏ lỡ lần này, có thể sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Đáng tiếc là, lúc này cổ họng ta bị khàn đặc do la hét quá nhiều.
Ta mở miệng, la lên một tiếng: “Nhị sư huynh, huynh hãy nghe này”, sau đó ta thực sự dùng âm thanh khàn đặc mà cất tiếng hát. Hoành Thanh đứng bên cạnh sững sờ nhìn ta.
Đây là một khúc nhạc từ thời thượng cổ, được xướng lên bằng ngôn ngữ thượng cổ, giai điệu và ý nghĩa của khúc nhạc đều sâu xa khó hiểu. Ta chưa từng nghe tiên liêu[21] nào từng hát khúc nhạc này, thế nhưng dường như khi sinh ra ta đã hiểu được nó. Ta cũng không biết mình hát có hay không, tuy nhiên thỉnh thoảng cất giọng hát lên đều có thể thu hút rất nhiều linh cầm dị thú[22] mà chúng cứ ngồi mãi không chịu bỏ đi.
[21] Tiên liêu: Bạn tiên. (ND)
[22] Linh cầm dị thú: Loài chim, thú lạ. (BTV)
Khúc nhạc này được ta hát lên cực kỳ đau thương, ta hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Cứ hát mãi, hát mãi, trước mắt ta có một luồng sáng lạ lướt qua, hình như được phát ra từ Cơ Canh kiếm mà Đế quân cầm trong tay.
Tiếng gào thét, tiếng thét thất thanh hòa lẫn vào nhau, trong đó dường như còn có cả tiếng của Đế quân. Ta loáng thoáng thấy nhi tử ta đang ngồi trên lưng chim, dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt đầu nức nở: “Mẫu thân ơi, người đừng hát nữa mà”.
Ta muốn ngừng lại nhưng không thể được. Thân thể nhẹ nhàng như sợi bông, tất cả những suy nghĩ đều trống rỗng. Cứ như vậy mà bay lên phía trên, cứ bay mãi như vậy… Giống như có gì đó đang triệu gọi, mà cũng giống như đang đánh thức cái gì đó. Mãi cho đến khi thân thể đang bay bổng của ta tiếp xúc với một thực thể, trước mắt ta bỗng bừng lên luồng kim quang rực rỡ.
Khi ta định thần nhìn kỹ lại, thì ra mình đang trôi nổi trên không trung, thân thể nữ thừa tướng giờ đã trở thành một cái xác vô chủ, từ trên tầng mây rơi xuống dưới.
Một tiếng gào rống kinh thiên động địa vang lên, phong vân biến sắc. Một con cự xà đỏ rực xông ra từ thanh Cơ Canh kiếm mà Đế quân đang cầm trong tay, đầu xà sáng chói ngẩng lên như thể đầu rồng, thân thể lượn vòng liền tạo nên một trận cuồng phong, đánh thẳng về phía Lệ Ma. Lúc này, quầng sáng màu lam đang quấn lấy Lệ Ma cũng dần nhạt đi, lộ ra bên trong là nguyên hình của một con cữu vĩ thiên hồ, con cữu vĩ thiên hồ ấy đã vì Lệ Ma đang thục mạng bỏ trốn mà không còn chút sức lực, cứ thế rơi xuống phía dưới.
Tay ta búng nhẹ một lưới pháp thuật đỡ lấy y, cùng lúc đó tay áo phất một cái, rồi ôm tiểu hồ ly cũng đã bị biến trở về nguyên hình vào lòng.
Việc trở về nguyên hình của hai con hồ ly là bởi đại hồ ly bị tiêu hao quá nhiều tiên nguyên, còn tiểu hồ ly thì hồn phách đã nhập lại vào chân thân lúc đầu.
Khúc nhạc thượng cổ đó chính là cách đánh thức Thượng cổ xà thần trong Cơ Canh kiếm, cũng là chìa khóa triệu gọi pháp thân của ta. Cuối cùng ta đã trở về với thân thể thật sự của mình.
Xà thần vừa xuất hiện, Lệ Ma liền biết mình không thể địch nổi, khiếp đảm cuộn tròn thân thể, cũng hóa thân thành một con mãng xà lớn toàn thân đầy vảy đen, nó cùng với Xà thần một trước một sau trong chốc lát đã quấn chặt vào nhau rồi biến mất.
Ta cúi đầu nhìn nhi tử trong lòng, tiểu hồ ly lúc này đang trợn to hai mắt ươn ướt như hai viên hắc ngọc, ánh mắt nhìn ta vừa thân thiết vừa có một chút khiếp sợ. Ta bất giác mỉm cười, nhi tử lớn từng này rồi, vậy mà đây mới là lần đầu tiên nó được nhìn thấy dung mạo thật sự của mẫu thân. Khó trách cậu nhóc cảm thấy kinh ngạc bất an.
“Cô cô… người trở về rồi sao?”, bên cạnh đồng thời cũng vang lên tiếng nói hoang mang bất định của Hoành Thanh. Ta nhẹ nhàng lườm hắn một cái, rồi đạp mây bay đến chỗ Hồ đế đang tổn thương nguyên khí nặng nề, bàn tay hướng về phía y, đem tiên nguyên trên người mình truyền một chút qua cho y, sau đó y mới dần dần hồi phục thành hình người.
Vừa hồi phục, y đỡ giơ bàn tay lên, nhìn ngón út của mình. Bên trên buộc một sợi dây vàng kim nho nhỏ, nhưng ngay trong khoảng khắc y giơ ngón tay lên, sợi dây đã tiêu tán mất. Sắc mặt nam nhân trắng bệch sững sờ, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Ta chẳng muốn chần chừ thêm, đang định bỏ đi, vừa bước chân mới phát hiện ra Hồ đế ngã trên mặt đám mây, bàn tay túm lấy gấu váy của ta, bộ dạng hiển nhiên tỏ ra không muốn buông tay. Ta sầm mặt, lạnh lùng cất tiếng:
“Chi Liên đế quân, xin hãy tự trọng!”
6.
“Chi Liên đế quân, xin hãy tự trọng!”, trong Thiên Cơ kính, tiên nữ lạnh lùng lên tiếng.
Đất trời nghiêng ngả, tiếng ầm ầm vang lên dữ dội, cự mãng do Lệ Ma hóa thành bị Xà thần ép vào trong góc, nét mặt kinh hoàng, thân thể vặn vẹo như xiên bánh quai chèo, luôn miệng xin tha. Tiên nữ nhẹ nhàng lướt tới, Lệ Ma bỗng vươn đuôi rắn ra cọ nhẹ vào mũi hài tiên nữ, liên thanh nói: “Thượng tiên tha mạng!”.
Tiên nữ vẫy tay, luồng tinh khí mà Lệ Ma đã hấp thu của nàng trước Tam Sinh thạch liền tan biến trong không trung.
“Ta không tính toán chuyện ngươi mạo phạm trước đây. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là bị phong ấn vào Cơ Canh kiếm cùng với Xà thần, hai là bản thượng tiên đang thiếu một linh thú để cưỡi, sau này ngươi hãy đi theo ta.”
Lão Xà thần đang cưỡi mây đạp gió ở phía trên mở hờ đôi mắt, há miệng thè cái lưỡi dài màu gan heo ra, giống như một lão lưu manh cười khà khà. Lệ Ma thầm liếc một cái, thân mãng xà run lên bần bật, hiển nhiên là sợ đến hồn phi phách tán, run rẩy nói: “Đừng, con xin nguyện từ nay về sau đi theo thượng tiên”.
Đôi môi tiên nữ khẽ động, Xà thần lập tức bay vút lên rồi lại bị phong ấn vào trong Cơ Canh kiếm, sau đó tiên nữ thản nhiên nói với Lệ Ma đang nằm rạp dưới chân: “Ngươi do lệ khí trong thiên địa hóa thành, không có hình dạng thực sự. Bây giờ nếu ngươi đã hóa thành mãng xà thì sau này cũng hãy cứ giữ nguyên hình dạng như vậy đi”. Nói xong, tiên nữ bắn ra một điểm sáng vàng kim lên đầu rắn Lệ Ma. Lúc này, chuyện thần kỳ đã xảy ra, trên đỉnh đầu của Lệ Ma bỗng tách ra, mọc lên một bông hoa, bông hoa càng nở rộ ra thì lệ khí trong mắt Lệ Ma cũng hoàn toàn biến mất, nó trở nên ôn hòa, ngoan ngoãn vô cùng.
Tiên nữ bước lên mình rắn, một đám mây khác bay đến, trên đó chính là Đế quân vẻ mặt không cam tâm. Tiên nữ thấy y cản đường, chân mày khẽ nhíu, sau đó lại tỏ ra thản nhiên nói: “Mối giao tình đạm nhạt ở nhân giới chẳng qua chỉ là một kiếp số nhỏ nhoi trên con đường làm tiên, ta khuyên Đế quân hãy rũ bỏ hết những chuyện trước đây, đừng quá xem là thật”.
“Như vậy”, Chi Liên đế quân cúi đầu nói: “Còn Hàn Nhi thì sao?”.
Tiên nữ hừ lạnh: “Con ta sinh thì ta nuôi, có liên quan gì đến huynh đâu?”. Nói xong nàng khẽ phất tay áo, trong phút chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Ta ngẩn người nhìn tiên nữ bay ra bên ngoài tầng thứ ba thiên giới. Thế nhưng mới đi được nửa đường thì từ trên trời bỗng nhiên xuất hiện một đạo sấm sét, giáng trúng người tiên nữ. Tiểu hồ ly trong lòng đang run lên cầm cập, khuôn mặt nàng lập tức biến sắc.
Thiên kiếp của hai mẫu tử đã đến rồi sao?
Để trốn chạy sự truy kích của thiên lôi, tiên nữ đã vô tình chạy đến Đại Hồng nhai ở ranh giới tầng thứ nhất thiên giới. Nói ra thì cũng thật trùng hợp, đúng lúc này một viên trân châu lăn ra từ trong hà bao mà tiểu hồ ly luôn mang trên người. Đó chính là viên minh châu mà hai con cá chép vàng ta cứu ở phiên chợ đã tặng. Tiên nữ vừa nhìn thấy viên minh châu, trên khuôn mặt lạnh băng đã thoáng hiện lên thần sắc mừng rỡ, nàng lập tức không ngừng nghỉ đọc thuật chú, một đạo ánh sáng vàng kim tỏa ra, phong ấn tiểu hồ ly vào bên trong viên minh châu.
Viên minh châu sáng trong óng ánh giờ đây đã hóa thành một quả trứng lớn như ngọc thạch.
Nàng thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, thế nên lại tạo một lớp kết giới màu vàng kim ngưng tụ, bảo vệ xung quanh quả trứng, rồi ôm chặt vào trong lòng.
Ầm ầm… Thiên Lôi đến…
Những chuyện tiếp theo ta đã biết cả rồi.
Khi ta tỉnh lại, đầu óc mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ được mang máng một chút ký ức như thế này: Ta là một con người, cực khổ tu luyện, rồi phi thăng, trở thành một tiểu tiên tại tầng thứ nhất thiên giới. Còn đối với những chuyện gặp phải trong Thiên Cơ kính, ta lại chẳng có chút ấn tượng nào.
Xung quanh tiên khí dày đặc, tiên cảnh Côn Luân thấp thoáng những dãy núi như thật như ảo, ta vẫn đang ở trước Thiên Cơ kính tại Côn Luân thiên cung, căn bản chẳng có chuyện ta bị đày xuống trần gian, tất cả những gì đã trải qua, chẳng qua chỉ là mộng ảo do Thiên Cơ kính dệt lại khoảng thời gian trong quá khứ.
Vị lão quân có cặp mày rủ dẫn ta đến đây lướt tới, vân vê đôi mày trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt[23]hỏi ta: “Những chuyện trong quá khứ, tiên cô đã hiểu cả rồi chứ?”.
[23] Tiên phong đạo cốt: Phong thái phi phàm có cốt cách của thần tiên. (ND)
Ta cung kính đáp: “Giống như đã hiểu rồi, lại cũng giống như càng thêm hoang mang”.
Lão quân ân cần hỏi: “Tại sao lại như vậy?”.
Bản tiên cô phiền não nói: “Ta là nàng ấy? Hay không phải là nàng ấy? Dường như ta là nàng ấy, mà dường như lại không phải vậy”.
“Những hình tượng hão huyền mà Thiên Cơ kính tái hiện ra không phải là những ký ức mà tiên cô thật sự muốn nhớ lại, thế nên cho dù có đến tận nơi, tiên cô cũng cảm thấy như thật như giả, cảm giác như đang xem câu chuyện của một người khác”. Cuối cùng lão quân kết lại bằng một câu nói rất thâm ý: “Tiên cô là nàng ấy, mà cũng không phải là nàng ấy, chờ đến khi tiên cô nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, lúc đó tiên cô mới thực sự chính là nàng ấy”.
Ta ngẩn người: “Như vậy đến bao giờ ta mới hồi phục được ký ức?”.
Lão quân thở dài: “Tất cả đều do cơ duyên, không thể cưỡng cầu”.
Lão quân nói rất có lý, thế nên ta quyết định vứt hết những chuyện phiền não ra khỏi đầu, không thèm nghĩ nữa.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là trở về tìm nhi tử ta, rồi đi tìm phụ thân nó, chỉ cần nghĩ đến cảnh “sau nhiều năm thất lạc, một nhà ba người nhận nhau, ôm nhau thắm thiết”, bản tiên cô liền xúc động vô cùng. Phiền não duy nhất chính là bản tiên cô trước đây hình như rất lợi hại, chưa nói đến chuyện bất hạnh bị Thiên Lôi đánh ất hết ký ức, mà pháp lực còn yếu đi nhiều, thê thảm đến nỗi lưu lạc đến tầng thứ nhất thiên giới làm một thần tiên địa vị thấp kém, không có tư cách đi tới những nơi cấp bậc cao. Mà ngân lượng trên thiên giới chẳng dễ kiếm chút nào, bản tiên cô cực khổ biết bao nhiêu năm, số ngân lượng để dành được e là còn chẳng đủ mua một tấm lệnh bài lên tầng thứ hai thiên giới, chứ đừng nói đến tầng thứ ba.
Nghĩ đến đây, ta mới mặt dày cười nói: “Thật không ngờ ta lại có một quá khứ như vậy, quả thật vô cùng bất ngờ. Lần này Thiên Đế bệ hạ cho ta hồi tưởng lại những chuyện trước đây, có phải định hồi phục lại phẩm cấp của tiểu tiên luôn không?”, như vậy cũng tốt, thuận tiện cho bản tiên cô đi tìm phụ thân của nhi tử ta hơn.
Hồi tưởng lại tất cả hành động của Đế quân vào những lúc gặp nhau ban đêm trong nửa năm đó, bản tiên cô cũng mơ hồ cảm nhận được một, hai phần tình ý của y. Ba trăm năm, nói dài cũng không phải dài lắm, điều đáng quý là tấm lòng của Đế quân vẫn không thay đổi, nói thẳng ra là tình cảm vẫn sâu nặng như trước đây. Còn bản tiên cô thì thầm thương trộm nhớ Đế quân đã lâu rồi, vốn ta cứ cho rằng đây chỉ là mối tình đơn phương vô vọng, thế mà hóa ra “Đế quân có tình, tiên cô có ý”, quá hoàn hảo rồi còn gì. Làm sao có thể không khiến bản tiên cô mừng thầm trong bụng, bừng bừng khí thế được chứ?
Ra khỏi Côn Luân thiên cung, ngẩng đầu nhìn Nhật tinh quân đang thi hành nhiệm vụ, ánh nắng mặt trời chói chang.
Bản tiên cô lấy tay che phía trên mắt, nhìn ra xa mà thở dài buồn bã.
Tiếng cười gượng của lão quân vẫn còn vang vọng bên tai ta: “Tiên cô có thể đến Thiên Cơ kính chính là nhờ Chi Liên đế quân tới trước ngự điện của Thiên Đế cầu xin ba ngày. Bởi vì những việc trong đó còn có liên quan đến chuyện riêng tư của các tiên gia, đây cũng là một trong những nguyên do tiên cô được đưa đến Côn Luân thiên cung. Sau khi tiên cô trở về, đừng nói chuyện này cho bất kỳ tiên liêu nào. Còn về việc có thể hồi phục phẩm cấp hay không, Thiên Đế tự có ý chỉ”.
Từ lúc ta đến Côn Luân thiên cung đã qua hơn một tháng. Trong đầu ta thoáng hiện ra một ý nghĩ, đọc thầm một đoạn khẩu quyết triệu gọi, ngón tay khẽ động, bỗng vang lên tiếng leng keng, một con mãng xà toàn thân vảy đen, trên đầu có một đóa hoa nhỏ tựa như thoát khỏi xiềng xích mà xông ra, vui mừng hớn hở lượn quanh vài vòng, cũng khổ cho nó ba trăm năm nay luôn bị phong ấn trong tay ta cùng với ngọc lung linh, e là đã cô đơn đến phát cuồng rồi.
“Cô cô, cuối cùng người cũng nhớ đến con rồi!”, tên này thật biết thức thời, giờ đây hai mắt rắn rơm rớm lệ uất ức nói với ta.
Ta ra dáng chủ nhân mà vỗ về an ủi nó: “Ba trăm năm nay thật khổ sở cho ngươi rồi. Ngươi… nếu ta nhớ không nhầm thì ta vẫn chưa kịp đặt tên cho ngươi, đúng không?”.
Đuôi rắn liền vẫy vẫy, sự ngoan ngoãn của hắn khiến bản tiên cô rất hài lòng, cho nên quyết định đặt cho hắn một cái tên hay một chút. Ta quan sát nó từ trên xuống dưới, trong lòng thầm tán thưởng mà gật đầu:
“Trên đầu ngươi có một đóa hoa, trong cũng khá đáng yêu, sau này ta cứ gọi ngươi là Nhất Chi Mai nhé?”
Nhờ có Nhất Chi Mai, bản tiên cô mới có thể trở về động phủ sớm hơn để chứng kiến một chuyện… Không phải ai khác mà chính tên sư huynh vô lại đã phi thăng trước ta mấy trăm năm kia đang ngược đãi nhi tử ta.
7.
Tứ chi của nhi tử ta đang bị buộc chặt, những sợi lông trắng muốt ở lưng dựng đứng hết cả lên.
Trên tay sư huynh đang cầm một cây gậy trúc nhỏ, khuôn mặt nham hiểm giống như lúc nào cũng có thể nhào tới đánh thêm phát nữa. Người chưa tới mà tiếng đã tới trước, ta bực dọc hét lên từ xa: “Sư huynh! Huynh đang làm gì thế?!”. Ta bước nhanh tới ôm nhi tử lên, tháo dây thừng rồi xem xét nó từ trên xuống dưới. Sau khi xác định trên người nó không hề có chút nội thương hay ngoại thương nào, màn bạo hành của sư huynh không thành, ta mới trừng mắt giận dữ nhìn tên sư huynh vô lại kia.
Rõ ràng là sư huynh vô lại cũng khá bất ngờ khi thấy ta tới, thần sắc nham hiểm trên khuôn mặt vẫn còn chưa rút hẳn. Mãi một lúc sau, hắn mới ngượng ngùng nói: “Sư muội đến đúng lúc lắm, muội nhìn nhóc con này đi. Mới nhỏ thế mà đã học đòi theo mấy tên mặt rỗ Trương Tam, Lý Tứ, Vương Nhị nào đó định bỏ nhà ra đi, ta đang dạy bảo nó giúp muội đó”.
Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ - Kim Nhật Si Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ