You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Aino Pervik
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: tran anh tuan
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1845 / 32
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Câu Cá Bên Hồ
hảy từ hòn đá nọ sang hôn đá kia, Marcô và Arabella dần dần tiến vào chỗ nước sâu hơn, rồi cuối cùng tìm được một tảng đá bằng phẳng đủ chỗ cho cả hai đứa ngồi.
- Để tôi móc mồi câu cho bạn. - Marcô nói. - Bạn có chắc là sẽ câu được không?
- Có thể được, nhưng tôi chưa bao giờ câu cá ở hồ.
- Thế bạn vẫn câu ở đâu?
- Ở biển. Tôi sống ở biển, trên một cái tàu.
- Bạn sống ở trên tàu biển à? - Marcô kinh ngạc nói. - Thế bạn cứ sống ở đó suốt đời à?
- Suốt đời.
- Ôi, thật là một cuộc sống thú vị biết bao? Không khí ở biển trong lành, không có nóng nực bụi bặm.
Arabella im lặng. Cô không thể nói cho Marcô biết được cuộc sống thực sự của cô. Marcô đưa cho Arabella cần câu, cô bé quăng vút mồi câu xuống nước. Những vòng nước cứ loang xa dần quanh miếng phao vừa thả xuống. Đến lượt mồi câu của Marcô cũng quẳng xuống. Những vòng nước mới lại lan rộng dần ra, chạm vào những vòng nước lăn từ phía Arabella. Cả hai chăm chú nhìn vào hai miếng phao đang bập bềnh.
- Không biết ai sẽ được cá trước đây? - Marcô tặc lưỡi một cái rồi mới nói như vậy.
Hai miếng phao vẫn im lặng. Những ý nghĩ buồn bã lại vương vấn trong đầu Arabellla. Không bao giờ cô có thể sung sướng như Marcô được. Cô đã chứng kiến quá nhiều cái xấu, cái ác, cái ti tiện trong quãng đời còn ít ỏi của cô. Bỗng nhiên cô cứ nghi nghi hoặc hoặc không hiểu rồi sau này cô có trở thành một người mẹ tốt bụng và vui vẻ đối với con cái được không.
Marcô nhìn Arabella, cau mày nói:
- Bạn lại buồn rồi. Thôi đừng nên sầu muộn nữa.
Nước mắt Arabella trào ra.
- Ôi, bạn thân mến, sao lại thế? - Marcô lấy tay quệt nước mắt trên má Arabella.
- Như thế chẳng tốt đâu. - Cậu bé lắc lắc cái đầu nói, vẻ không tán thành. - Bạn có muốn xem cái mặt khỉ không?
Nói xong, Marcô kẹp cái cần câu vào hai đầu gối, lè lưỡi ra, lấy hai bàn tay che tai vẫy vẫy, tạo thành một vẻ mặt lạ lùng ngộ nghĩnh. Marcô lại còn chấp chới mi mắt và kêu lên mấy tiếng như khỉ.
- Bây giờ đến chim. Nhìn này!
Marcô chẩu môi dưới ra, chúm chím đầu lưỡi, rồi vẫy hai tay như cánh chim. Arabella không nhịn được cười.
- Bây giờ là lợn. - Marcô nói, rồi lấy ngón tay vành mắt béo má trông dáng dấp như cái mặt lợn.
- Bây giờ là voi! Nhìn này, con ếch đấy, ộp! ộp!
Trong lúc mải làm trò vui cho Arabella, chiếc cần câu của Marcô bỗng tuột xuống nước.
- Ôi! Hại chưa! - Cậu bé la lên, nằm xoài ngay xuống bờ tảng đá, nhoài người ra phía trước cố tóm lấy chiếc cần câu nhưng không được, người cậu đang đà cứ trượt theo.
- Giữ hộ cái chân nào! - Marcô gọi vọng về phía Arabella. Cô bé vội kẹp cần câu của mình vào nách, lấy tay ghì chặt lấy chân Marcô. Arabella cố sức kéo Marcô lên nhưng Marcô lại đang chú ý đến một việc khác. Cậu la to lên:
- Nhìn kìa! Cần của bạn cắn câu rồi! Nhấc ngay lên!
Arabella nhìn thấy phao chìm xuống nước.
- Nhanh lên kìa! Còn đợi gì nữa! - Marcô kêu to hơn, tiếng vọng từ dưới mép đá. - Đừng để mất con cá!
Arabella không biết làm thế nào. Nếu giật cần câu thì buộc phải buông chân của Marcô ra và cậu ta sẽ bị ngã xuống hồ. Cô không muốn để xảy ra chuyện ấy.
- Nào! Giật đi chớ! - Marcô lại la lên.
Vừa lúc đó phao lại nổi lên và đứng im như cũ, con cá đã bơi đi mất.
- Đấy, bảo mà! - Marcô thất vọng nói.
Arabella cố hết sức một lần nữa, Marcô lồm cồm bò được lên tảng đá.
- Sao bạn không giật cần câu lên? Tôi trông thấy có cá, con cá to lắm. - Marcô lấy tay phác luôn kích thước con cá. - Thật tiếc quá!
- Nhưng nhỡ bạn ngã xuống hồ?
- Thì đã sao! Có phải là lần đầu đâu? Cá tuyệt thế mà để mất. - Marcô có vẻ tuyệt vọng thực sự.
- Đưa cần câu đây, tôi móc mồi khác cho. - Marcô cầm lấy cần câu của Arabella, kéo dây câu lên.
- Đừng lo, chắc là ta sẽ vớ được con cá khác thôi.
- Marcô này, bạn nghĩ thế nào? - Arabella hỏi. - Nếu như một người đã từng chứng kiến nhiều việc ác trong đời mình, nếu như người đó đã từng trông thấy chết chóc và chém giết, và đủ mọi thứ ti tiện trên đời, liệu người đó có trở thành một người độc ác không?
Marcô ngẫm nghĩ một hồi lâu, rồi nói:
- Nếu một người chỉ thấy toàn điều ác, điều xấu thôi thì có thể người đó cho rằng như thế là đúng. Nhưng còn phải nhìn ra xung quanh nữa chứ. Phải tìm thấy cả cái tốt, cái đẹp.
Arabena thở dài nói:
- Marcô ạ, tôi e rằng tôi sẽ không thể trở thành một người mẹ tốt được bởi vì tôi chỉ nhìn thấy những điều xấu xa, tàn ác và ti tiện.
Marcô nói:
- Đây nhé, bạn nghe tôi nói đây. Bạn tưởng rằng tôi chưa từng thấy một thứ xấu xa bẩn thỉu à? Thế mà bạn nhìn tôi xem, tôi có phải là một đứa xấu không? Đừng lo, nếu như mình không muốn trở thành xấu thì chẳng có ai bắt buộc được mình.
Arabella nghĩ thấy đúng. Không ai bắt buộc được Hatxan. Không ai bắt buộc được mình làm điều xấu xa đê hèn nếu như mình không muốn.
Alabella lo lắng cho Hatxan. Không có cô ở bên cạnh, đủ thứ chuyện có thể xảy ra cho Hatxan.
Bọn cướp có thể quên bẵng Hatxan và để cho Hatxan bị chết đói. Hoặc có thể chúng chợt nhớ đến và tìm cách thanh toán Hatxan...
- Đấy, bạn lại thở dài rồi. - Marcô nói vẻ trách móc. - Tôi nói sự thật với bạn, thế mà bạn vẫn chưa hài lòng.
Chợt dây câu của Marcô căng ra. Phao chìm xuống.
- Một con cá. - Marcô reo lên, giật mạnh cần câu. Một con cá đang quẫy ở đầu dây.
Marcô cười vang, sung sướng:
- Nhìn kìa! Con cá béo chưa. Ít ra là phải trên hai cân. Ta về chỗ cắm trại thôi, không thì cá ươn mất vì trời quá nóng. Ta sẽ đem nướng làm một bữa thật ngon lành. Cả hai đứa bé sinh đôi của Têrêxa ăn cũng vẫn đủ.
Marcô chuẩn bị nhảy lên bờ. Arabella nhấc dây câu của mình lên. Móc câu chẳng còn gì nữa, cá lại ăn mất mồi rồi. Arabella cuốn dây câu vào cần rồi bước theo Marcô.
Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển - Aino Pervik Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển