Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: A Bối
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Tuan Minh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4797 / 38
Cập nhật: 2015-11-19 04:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
úc hai vợ chồng Diệp Hạo dắt tay nhau ra ăn cơm thì mới biết được thím Trương đã trốn về. Vậy là Diệp Hạo ra tay dọn đồ ăn, Nhạc Ân phụ bưng chén ăn cơm, hai vợ chồng êm đềm như chưa từng có những chuyện xảy ra mấy ngày vừa rồi vậy.
Trên bàn ăn, Diệp Hạo tiếp tục thể hiện bản lĩnh một người chồng hoàn hảo, còn Nhạc Ân thì khỏi đi tìm Diệp Bảo chơi trò hỏi đáp nữa.
" Andy,sao con tôm lại đổi màu a??" Nhạc Ân chỉ vào con tôm trên tay Diệp Hạo, lúc chưa nấu thì nó màu xanh, nấu rồi thì màu đỏ
" Vì nó đang muốn báo hiệu cho chúng ta " Diệp Hạo thong thả đáp, lột xong cái đuôi tôm thì nhét con tôm vào miệng Nhạc Ân, lại lấy con khác tiếp tục lột vỏ
" Ồ... báo.. gì..?" Nhạc Ân vừa nhai vừa hỏi
" Báo nó đã chín, chúng ta có thể ăn " giọng Diệp Hạo đều đều, con tôm đã bóc xong mà Nhạc Ân vẫn còn nhai, thấy vậy anh nhăn mặt: " Ăn nhanh lên, đừng có ngậm... nuốt đi...rồi ăn con này nữa "
" Ưm... không ăn.. nữa.. " Nhạc Ân đã ngán món tôm lắm rồi, nãy giờ ăn hết 6 con rồi.
" Được, xúc cơm ăn đi " Diệp Hạo gắp cho cô một miếng rau xào bỏ vào chén, phục vụ tận tình
" A, Andy, sao rau lại không đổi màu a, làm sao chúng ta biết nó chín??" Nhạc Ân nhìn miếng rau, tiếp tục học hỏi
" Nó không cần đổi màu "
" Ô, tại sao??"
" Bởi vì ăn sống hay ăn chín nó đều được, nó cần gì phải đổi màu " Diệp Hạo bật cười giải thích
" Đâu ăn sống được đâu??" Nhạc Ân nheo mắt nghi ngờ câu trả lời của Diệp Hạo
" Không tin sao?" Diệp Hạo đứng dậy đi lấy một cọng rau còn tươi trong tủ lạnh đưa cho Nhạc Ân rồi nói:" Ăn thử xem!", còn chính mình cũng ăn thử một cọng rau cho cô xem
" Ăn được không a??" Nhạc Ân cầm cọng rau do dự
Diệp Hạo để mặc cô tự phán xét, lại cầm chén cơm lên ăn tiếp.
Nhạc Ân nhìn qua Diệp Hạo, đắn đo thêm một lúc thì bỏ vào miệng ăn, nhai nhai mấy cái thật lâu mới dám nuốt xuống, thấy nó cũng không khó ăn nhưng không ngon bằng rau đã xào rồi, dù vậy cũng chứng thực được rau khi chín không đổi màu là do nó có thể ăn sống được.
" Andy, đúng như vậy nha. " Nhạc Ân liếc qua Diệp Hạo, thấy Diệp Hạo mĩm cười, nhìn cả bàn thức ăn tìm xem còn gì để hỏi nữa không, đến khi nhìn vào chén cơm thì a lên vui vẻ
" Andy, cơm khi chín cũng không đổi màu nha, lại không thể ăn sống a, sao biết được nó đã chín?? " nói xong thì nheo mắt mím môi cười rất đắc ý, xem lần này Diệp Hạo trả lời được không.
Diệp Hạo liếc khuôn mắt đắc ý của cô vợ ngốc nghếch, nhàn nhã ăn thêm miếng cơm rồi mới trả lời:
" Nó không cần đổi màu, vì nó đã thay đổi hình dáng của nó rồi mà "
" Là sao??" Nhạc Ân cau mày khó hiểu
" Em nhìn hạt cơm đi, không thấy nó lớn hơn hạt gạo sao??"
" Ồ, đúng nha "
" Còn nữa, nó còn thay đổi bản chất của nó "
" Bản chất là gì??"
" Em thấy hạt gạo cứng hay mềm "
" Cứng "
" Vậy hạt cơm cứng hay mềm "
" Mềm nha, ăn ngon ngon "
" Vậy có khác nhau không??"
" Ồ, khác nhau a, gạo thì cứng, cơm thì mềm, đó gọi là bản chất sao Andy??"
" Giỏi lắm, hiểu ra rồi đấy "
Nhạc Ân nghe Diệp Hạo khen giỏi, đầu lúc lắc cười tủm tỉm vui vẻ, rồi quay sang Diệp Hạo cười tươi:
" Andy, Andy giỏi hơn anh nữa, giỏi hơn Diệp Bảo nữa nha " hỏi Diệp Hạo thú vị hơn là hỏi hai người kia, có thể từ từ làm cho Nhạc Ân hiểu ra, lại còn có thể thử xem có đúng không nữa, hỏi một câu mà biết rất nhiều điều nữa chứ, hỏi hai người kia chỉ biết một thứ thôi a,Nhạc Ân gật đầu đồng ý với lời khen tặng Diệp Hạo của mình.
Giỏi hơn?? Diệp Hạo chỉ mĩm cười chấp nhận lời khen tặng, nhưng trong lòng đang nở trăm hoa, rộn rạo đến mức muốn phì khói ra mũi, phải cố nén lại bằng cách nhét đầy một miệng cơm mà nhai. Được một cô ngốc khen giỏi còn vui vẻ hơn được một nhà bác học khen ấy chứ.
" Từ nay có gì thắc mắc, cứ hỏi anh là được, không cần hỏi người khác, rõ chưa??" Diệp Hạo lơ đãng ' căn dặn '
" Ồ, Ân biết rồi, Andy nói hay hơn mà, Ân hỏi Andy thôi " Nhạc Ân vô tư, vừa ăn vừa gieo quả ngọt cho Diệp Hạo
Hừ, Diệp Tề, muốn theo đuổi vợ của tôi ư, nằm mơ đi. Diệp Hạo ngậm đũa trong miệng, trong đôi mắt hiện lên tia nguy hiểm và đắc ý, ngày đó không về mà giành vợ, giờ đòi giành à, muộn quá rồi..
Một người nào đó quên mất, ngày đó chính anh cũng chỉ cưới Nhạc Ân là vì sự đã rồi, hoàn toàn không có một chút tâm ý cưới vợ gì cả, aiz.
" Andy, thịt này to quá " Nhạc Ân lên tiếng đánh thức Diệp Hạo
" À, để đó anh cắn nhỏ cho em.... rồi, cắn nhỏ thế này được chưa, chưa ư....thế này được chưa... rồi,vậy xúc cơm ăn đi "..............................................
" Ách xì!!!!! "
" Diệp tổng, anh không sao chứ " người thư kí đứng bên cạnh Diệp Tề cực kì bất ngờ, Diệp Tề mà cũng có lúc hắt xì sao, lâu nay vị Tổng tài này đối với anh chính là thần tiên a, cao cao tại thượng, đâu phải người phàm mà biết mấy chuyện thế tục này.
Diệp Tề đưa tay sờ sờ mũi, cau mày khó hiểu, anh chẳng ốm đau, cũng chẳng dị ứng, nhìn nhìn quanh căn phòng sạch bóng, đâu có bụi để anh phải nhảy mũi???
" Không sao, tiến độ công việc bên kia thế nào rồi??" Diệp Tề chỉ cho mình 1 phút thắc mắc, ngay lập tức lại trở về trạng thái nghiêm túc cho công việc, kim đồng hồ đã chỉ 7h tối, mà anh có lẽ còn chưa ăn trưa nữa.
Anh thư kí trẻ với hai vết thâm quầng trên mắt, nhưng khuôn mặt rất tỉnh táo, suốt mấy năm theo Diệp Tề đã rèn luyện cho anh trở thành người thư kí ưu tú không ai sánh bằng về khoản ngủ ít. Nhanh chóng vứt bỏ chuyện ông chủ cũng có thể hắt xì, khuôn mặt anh thư kí cũng chuyển về trạng thái nghiêm túc, giọng đều đều báo cáo:
" Chúng ta đang tiến hành thu mua, mọi chuyện dường như dễ dàng hơn chúng ta tưởng, nhưng mà.... "
" Tiếp!"
" Có một vùng nhỏ đã có người dân ở, nếu chúng ta giải tỏa họ có thể làm kinh động đến chính quyền "
" Bao nhiêu hộ?"
" Khoảng 60 hộ, diện tích chừng 1km vuông "
" Nó nằm sát rìa??? "
" Vâng! "...
" Diệp tổng… " Anh thư kí khẽ gọi
" Không cần làm gì hết, vẫn cứ tiến hành kế hoạch như cũ, đến giai đoạn cuối, không cần chúng ta giải tỏa, chính quyền ở đó tự động giúp chúng ta" Diệp tề ngã người ra ghế, đan hai tay vào nhau, nheo mắt vừa tính toán phương án vừa nói.
Chỉ trong 5 phút mà đã suy nghĩ ra cách giải quyết vấn đề hóc búa, mấy người gữi đi đó bí tắc từ hôm qua đến giờ không tìm được phương án thỏa đáng, vậy mà... anh thứ kí đã quá quen với những tình huống tương tự lúc này nhưng lần này vẫn cứ muốn chắp tay mà bái phục Diệp Tề, không hổ danh là người Diệp gia a.
" Vâng, tôi đã hiểu thưa Diệp tổng "
" Còn chuyện gì cần báo cáo nữa?"
" Đã hết, thưa Diệp tổng "
" Vậy cậu về nghĩ ngơi đi "
" Vâng!! " tiếng vâng nghe thật có sức sống, anh thư kí nhanh chóng quay người muốn lủi đi
" Khoan đã… "
Híc, anh biết mà, chưa có lần nào người này nói cho về là cho về ngay, lúc nào cũng phải nói đến lần thứ mấy mới cho về a
" Vâng, Diệp tổng còn có gì căn dặn… " giọng anh thư kí ảo nảo
" Con búp bê kia đã gữi đến chưa?"
Búp bê?? Anh thư kí cau mày, chợt nhớ ra:
" Con búp bê được đặt hàng riêng đó ư, sáng mai họ mới giao cho chúng ta, Diệp tổng cần gấp ư??"
Sáng mai?? Diệp Tề rũ mắt suy tư, giờ nghĩ trưa ngày mai anh sẽ qua nhà Diệp Hạo cũng được
" Không cần gấp, sáng mai họ đưa đến thì đem lên cho tôi "
" Vâng... còn chuyện gì nữa không ạ " Anh thư kí tươi cười xoa tay hỏi han
" Hết rồi, cậu về đi "
" Vâng " Lần này, anh thứ kí đi nhanh như chớp, tiếng vâng còn văng vẳng ở cánh cửa đã đóng lại.
Chỉ còn một mình Diệp Tề trong căn phòng to lớn, dường như anh vẫn chưa muốn về nhà, một tay đang bấm điện thoại, một tay với lấy xấp tài liệu bên cạnh, vừa giở một trang giấy thì điện thoại được kết nối
" Trưa mai tôi đến thăm Tiểu Ân " Diệp Hạo vừa 'a lô ' là Diệp Tề đã lên tiếng
" Cô ấy khỏe rồi, không cần anh đến thăm " Giọng Diệp Hạo từ loa điện thoại thật lạnh lùng.
" Khỏe tôi mới đến thăm " Diệp Tề nhăn mặt, đứa em ngốc nghếch này, nói lạ thật
" Không cần! " Diệp Hạo ngắn gọn
" Tôi không thăm cậu " Diệp Tề nhếch miệng
" Nhà của tôi, tôi không muốn anh đến, vậy nhé, tôi cúp máy "
" Khoan đã! "
" Gì nữa?"
" Ngày đó ông nội còn chưa hỏi qua ý kiến tôi mà đã gả cô ấy cho cậu, cậu không thấy như thế là bất công với tôi sao?"
" Đi mà nói với ông nội, tôi không cần biết "
" Thế này đi, để cho Tiểu Ân chọn lại, cô ấy có quyền đó mà "
" Cô ấy là vợ tôi, hừ …"
" Tôi nghe nói lúc đầu cậu cũng đâu thích cô ấy, còn tôi lần đầu tiên gặp đã thích cô ấy rồi, chứng tỏ nếu lúc ấy tôi có mặt ở đó, cô ấy sẽ là vợ tôi?" Diệp Tề dựa người ra sau ghế, miệng vẽ thành một vòng cung khoái trá
" Anh muốn gì, nói rõ đi?" giọng Diệp Hạo đanh lại nguy hiểm
" Mai tôi không đến nhà cậu cũng được, đúng 11 giờ,cậu đến nhà hàng Thịnh Thế gặp mặt, hai chúng ta làm rõ mọi chuyện "
" Chẳng có gì để làm rõ cả "
" Cậu cứ dông dài làm gì vậy, sợ sao?"
" Được, trưa mai tôi đến, tút..tút..tút...."
Diệp Tề nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng vẫn cứ nhếch lên như vậy
" Tôi nghe Diệp Bảo nói cậu dạo này đã bị lây bệnh ngốc của em dâu, thì ra cậu đúng là ngốc thật rồi "
Để điện thoại sang một bên, Diệp Tề ngay lập tức tiếp tục với công việc, khuôn mặt trở về vẻ nghiêm túc như mọi khi, nhưng năng suất làm việc cao hơn rất nhiều, vừa mới giải tỏa tinh thần mà....
----------------------------------------------
Lúc này ở nhà họ Chu.
" Hai đứa ngồi đi." Chu Hiếu đưa mắt về phía ghế sô pha đối diện, để Chu Thiên Thiên và Triệu Chương Nghĩa ngồi xuống.
" Cha, cha đã gặp nó rồi " Chu Thiên Thiên vừa ngồi xuống đã lên tiếng
" Nó vừa về được nửa tiếng rồi " Chu Hiếu thận trọng nói, lại tiếp " Tình hình có vẻ là ổn, nó nói sau đó Diệp Bảo mở email, không nghe thấy nói gì, lúc đó nó cũng ở phòng Diệp Bảo, hình như loại email này chỉ tự động khóa tạm thời, khởi động lại máy tính lại trở về bình thường "
" Vậy là hắn dùng loại bảo mật tạm thời kia sao " Triệu Chương Nghĩa cau mày phán đoán " Cúng đúng, cái này một vài người có dùng, họ chỉ muốn bảo vệ email của mình mà thôi, nếu bị khóa vĩnh viễn, mỗi lần cần mở lại rất khó khăn"
" Theo ý con vậy là chúng ta an toàn rồi sao?" Chu Hiếu hỏi, ông mong là như vậy
" Chưa chắc đâu cha, chúng ta phải luôn cẩn thận " Người lên tiếng là Chu Thiên Thiên, đưa ly nước lên miệng nhấp một ngụm, cô ta nói tiếp " Diệp gia là ai cơ chứ, chúng ta dù gì cũng không bao giờ được lơi là, hừ, cũng may lần này nó xoay chuyện được tình thế, nếu không... " Lúc Chu Lệ Băng báo chuyện xảy ra ở nhà Diệp Bảo, cả nhà cô ai cũng lo lắng, lúc đó nghe cô ta nói đã giá họa được cho một người khác, rồi bây giờ lại vụ email không hề bị khóa vĩnh viễn, thật sự khiến bọn họ thở phào.
" Ta đã căn dặn nó cẩn thận, nhưng dù sao đi nữa, thằng nhóc Diệp Bảo đó đã có nghi ngờ rồi, hừ, đặt mật khẩu cho email, giấu kín mọi hoạt động gần đây, Diệp Tề kia lại về nước, khó khăn rồi đây " Chu Hiếu thở dài một hơi buồn bực, ông còn muốn cướp được nhiều lợi ích hơn nữa từ Diệp gia.
" Cha, con không nghĩ là như vậy " Triệu Chương Nghĩa đưa tay ngăn cản lời nói tiếp của Chu Hiếu " Bọn họ đã biết cẩn thận, chứng tỏ bọn họ đã thua thiệt khá nhiều, cha nên nhớ, Diệp gia xưa nay luôn công khai tất cả hoạt động, hôm nay phải giấu, còn Diệp Tề gần một năm nay luôn ở nước ngoài, lại thêm chuyện đối tác của con đang gây sức ép ở Pháp, vậy mà anh ta giờ lại ở lại đây, tất cả chỉ có thể là vì Diệp gia đang khốn đốn "
Cả Chu Hiếu và Chu Thiên Thiên đều nheo mắt suy nghĩ lời nói của Triệu Chương Nghĩa, cả hai khuôn mặt dần hiện lên sự vui mừng
" Dù sao cũng nên cẩn thận " Chu Hiếu gật gù nhưng vẫn lo xa đến cùng
" Đương nhiên là như vậy rồi " Chu Thiên Thiên cũng gật gù rồi chợt quay mặt nhìn Triệu Chương Nghĩa tò mò:" Giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo hả anh?" Diệp gia khốn đốn hay không khốn đốn, bọn họ cũng đang bí đường
" Theo sát bọn họ, theo điều tra của anh, đây đã là những tháng cuối năm, cũng chỉ có một vài hợp đồng, dự án thì chỉ có một nhưng chưa biết lúc nào đem ra đấu giá, nhưng tất cả đều có giá trị rất nhỏ, có lẽ Diệp gia không hứng thú, chúng ta chỉ có thể theo dõi sát sao, tranh thủ từng chút cơ hội bất kì dù là nhỏ nhoi " giọng Triệu Chương Nghĩa đanh lại
" Cũng phải, chúng ta không còn nhiều tiền " giọng Chu Thiên Thiên lo lắng, những dự án, hợp đồng họ cướp được đều đang được tiến hành, phải ít nhất 1 năm nữa mới cho lại lợi nhuận, muốn xoay vốn thì còn khó hơn nữa.
Cả Chu Hiếu cũng lo lắng, ông thế mà quên mất vấn đề tiền bạc.
Chỉ có Triệu Chương Nghĩa là mĩm cười, hắn nhìn hại cha con Chu Hiếu, nhãn nhã dựa người ra sau ghế, giọng nói đắc ý
" Em không cần lo, đến lúc đó 'ông ta' sẽ ra mặt, mọi vốn liếng anh và 'ông ta' đều để dành cho một vố cuối cùng, đảm bảo phải hạ bệ được Diệp gia mới làm " Có vị đại gia kia, hắn còn lo nữa sao, chỉ còn việc từ từ mà nhìn Diệp gia gục ngã thôi
" Thì ra là vậy …" Chu Thiên Thiên mĩm cười thả lỏng bản thân, khóe miệng lại nhếch lên:" Cha, lại phải nhờ đến nó rồi đây "
Chu Hiếu giờ cũng đã thanh thản cả người, vội gật đầu với con gái: " Để chuyện đó cho cha, con an tâm" Ông vừa chuyển một số tiền mặt vào tài khoản cho bà vợ hai của ông, đảm bảo bà ta lóa mắt mà không từ mọi cách dụ dỗ Chu Lệ Băng.
" Em gái đáng yêu, xong việc chúng ta cám ơn em cũng không muộn " Chu Thiên Thiên âm thầm nghĩ, đôi mắt nồng đậm sự chán ghét và khinh bỉ.
Trong phòng,Chu Hiếu và vợ chồng Chu Thiên Thiên đang chìm trong mưu mô tính toán, ngoài phòng có một bóng dáng yếu ớt đang nhìn chằm chằm cánh cửa phòng.
Người này là vợ cả của Chu Hiếu, Lã Bội Bội. Bà đứng thêm một lúc rồi từ từ đi về căn phòng ngủ của mình, khó nhọc ngồi trên giường, đôi mắt hiện lên sự mệt mỏi và u buồn, bà khẽ thì thầm:
" Là ta hại con, Tiểu Băng "
------------------------------------------------
Ngoài trời gió lạnh phất phất, không khí ngập mùi đấu đá căng thẳng, như vậy cũng chẳng liên quan gì đến không khí ấm áp, hạnh phúc trong ngôi nhà của vợ chồng Diệp Hạo.
Trong bồn tắm của Nhạc Ân, hơi nóng lan tỏa, giọng Diệp Hạo mang đậm mùi dụ dỗ:
" Nói anh nghe xem nào, Ân Ân có thể giấu anh như vậy sao? ", miệng nói còn tay thì nhẹ nhàng xoa bóp vai cho vợ
" Tiểu Hoa dặn không được nói cho Andy mà… " Nhạc Ân mím miệng quyết không phản bội bạn tốt, tay thì nghịch mấy con vịt nhựa đang nổi lềnh bềnh.
Chết tiêt, cái cô Tiểu Hoa này! Diệp Hạo nheo mắt trừng cô vợ nhỏ, nhưng lại gào loạn tên Tiểu Hoa, hồi nãy trước khi đi tắm, Nhạc Ân nhận điện thoại của Tiểu Hoa, chẳng biết là nói những chuyện gì mà cô cứ liếc qua anh, lại còn che miệng nói nhỏ nữa chứ, anh e rằng hai người nói xấu anh đây mà. Chưa hết, Diệp Tề mới điện thoại cho anh ăn vạ,vậy là trước có lang sài, sau có hổ báo, sao cô vợ nhỏ của anh như quả bom nổ chậm vô cùng nguy hiểm thế này.
Diệp Hạo tức tối đưa tay nhéo cái má phúng phính của Nhạc Ân, dù chỉ nhéo nhè nhẹ nhưng cũng đủ cho Nhạc Ân a lên một tiếng, quay đầu chu môi bất mãn với anh.
" Sao Andy nhéo Ân a, đáng ghét?"
" Ha ha, anh nhéo vì em ngốc mà, anh đã biết em nói chuyện gì với Tiểu Hoa rồi, chỉ hỏi chơi thôi, thế mà cũng không nói, Ân Ân xấu thật " Diệp Hạo giả lả cười, anh đã tôn trọng hỏi han cô thật lòng, vậy mà cô không chịu nói thì đừng trách anh ra tay ' ngoan độc '.
Quả nhiên, Nhạc Ân ồ lên:
" Andy nghe lén nha, xấu lắm đó "
" Anh không nghe lén, do em nói lớn tiếng mà " Diệp Hạo mặt thản nhiên, xoay người Nhạc Ân tiếp tục xoa bóp lưng cho cô
" Vậy sao, ôi làm sao nhỉ, Tiểu Hoa căn dặn không được nói với Andy a …" Nhạc Ân thở dài một hơi rồi lẩm bẩm, mai Tiểu Hoa đến mà biết Diệp Hạo đã biết chuyện, không biết có trách cô không nữa a, Nhạc Ân nghĩ tới khuôn mặt Tiểu Hoa khi giáo huấn cô lúc chiều, nuốt nước miếng rung mình một cái.
Diệp Hạo nhìn cái gáy của Nhạc Ân, nhếch miệng:
" Những chuyện Tiểu Hoa nói, anh thấy chẳng thú vị gì cả, vậy mà em vẫn nghe, vẫn ừ nữa chứ …" Diệp Hạo hơi ngừng lại, thở dài một hơi rồi tiếp tục, giọng lơ đãng:" Anh thì không đồng ý như vậy, lúc ấy Tiểu Hoa nói... nói.. gì nhỉ??, anh nhớ em cứ ừ ừ..."
Diệp Hạo híp mắt trông đợi Nhạc Ân sa bẫy, theo anh tính toán, cô sẽ buột miệng nói ra, nào ngờ Nhạc Ân quay ngoắt đầu mở to mắt nhìn anh, lại còn thở phào
" Andy không nhớ được ư???, oa, may mắn quá... " Nhạc Ân lại quay lưng về phía Diệp Hạo, lẩm bẩm, giọng vui vẻ:" Lần sau phải nói thật nhỏ hơn nữa mới được"
"............................................"
Ai, ai, ai, ai có thể nói cho anh biết, tại sao cô tự dưng lại trở nên thông minh thế này được không?? Diệp Hạo há hốc miệng sững sờ, hai bàn tay đang ôm vai Nhạc Ân cứng lại...
Diệp Hạo không ngờ tới một điều, Nhạc Ân rất sợ khí thế của Tiểu Hoa, nãy giờ trong đầu Nhạc Ân chỉ mãi suy nghĩ làm thế nào để Tiểu Hoa không biết được rằng Diệp Hạo đã biết mọi chuyện, nên toàn bộ bộ não đều đang trong trạng thái đề phòng Diệp Hạo, đúng lúc Diệp Hạo ậm ờ, cô cứ nghĩ anh không nhớ được, nên vui mừng vô cùng, cứ nghĩ ngày mai sẽ đối phó với Tiểu Hoa được rồi, chỉ việc nói Diệp Hạo có nghe nhưng đã quên là được a, aiz. Ngốc vẫn hoàn ngốc mà thôi, có trách là trách Diệp Hạo dạo này lại đang ngốc theo cô vợ của mình.........
Diệp Hạo hết sững sờ, thở dài một hơi nhìn lưng trần của vợ, anh ủ rũ, phải một lúc sau, cảm thấy nước đang mất dần hơi ấm, khuôn mặt mới trở về trạng thái bình thường. Được rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, anh nôn nóng làm gì cơ chứ,thong thả mà sống như cũ thôi, mọi chuyện muốn đến cứ đến, anh sẽ ra tay ngăn chặn, dù sao anh cũng chỉ có một cô vợ để mà bảo vệ thôi mà. Diệp Hạo suy nghĩ thông suốt, đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm
" Em ngồi đó đi đã …" Diệp Hạo vừa nói vừa lấy khăn lau sơ cho mình, mặc áo choàng vào, lấy vòi sen xả sạch tóc cho Nhạc Ân rồi mới kéo cô dậy, ngay lập tức choàng khăn kín người cô.
" Để anh lau tóc khô bớt đã " Diệp Hạo đỡ Nhạc Ân bước ra khỏi bồn tắm, nhanh chóng lau khô tóc của Nhạc Ân
" Andy, hơi lạnh a" Nhạc Ân cảm thấy hai chân của mình lành lạnh rồi
" Ừ, xong rồi đây " Đây là lí do mà anh cẩn thận từng chút khi tắm cho cô thế này, trời đã trở lạnh, sơ suất một tí cũng làm lạnh cô. Lau tóc xong, Diệp Hạo bế Nhạc Ân ra ngồi trên giường rồi đem áo quần chuẩn bị sẵn trên giường từng thứ, từng thứ nhanh chóng mặc vào.
" Mặc thêm cái áo này vào...." Diệp Hạo mặc xong áo, kéo mái tóc còn ướt của Nhạc Ân ra ngoài, lại nhanh chóng mang tất chân cho cô, xong lại lấy chăn bao quanh người cô chỉ chừa cái đầu, nhìn nhìn lần cuối đảm bảo cô vợ nhỏ đã ấm cúng, mới đi lấy máy sấy tóc tới sấy tóc. Nhạc Ân từ đầu đến cuối chỉ im lặng giơ tay giơ chân cho Diệp Hạo phục vụ, cuối cùng là lim dim mắt hưởng thụ hơi ấm từ máy sấy, chẳng khác nào bà hoàng nhỏ.......
" Còn lạnh không??" Diệp Hạo sấy tóc xong, nhẹ nhàng vuốt lại tóc cho thẳng, nhìn khuôn mặt đang nhắm mắt của Nhạc Ân mà hỏi
Nhạc Ân đã buồn ngủ rồi, chỉ khẽ lắc đầu, từ từ mở mắt, há miệng ngáp một cái, làm nũng
" Oaaa... ngủ thôi Andy... "
Diệp Hạo nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang há ra mà bật cười, chẳng nói gì, tự lấy máy sấy sấy sơ sơ cho mái tóc đã sạch nước, chỉ còn hơi ẩm ẩm của mình, chưa tới 5 phút đã xong. Đặt mấy sấy qua một bên, Diệp Hạo cởi áo choàng, ôm Nhạc Ân lười biếng đang gật gật gù gù chờ đợi cùng nằm xuống, cẩn thận đắp chăn lại cho cả hai, lúc này....
" Vợ, chúng ta làm chuyện vợ chồng rồi ngủ " Diệp Hạo vừa nói vừa tìm đôi môi của Nhạc Ân hôn nhẹ nhàng
Nhạc Ân mắt lờ đờ lắc đầu kháng nghị, cô chỉ muốn ngủ a, ăn no, tắm sạch sẽ, phải ngủ chứ. Nhưng kháng nghị vô hiệu, bàn tay Diệp Hạo cách lớp áo quần đang mạnh mẽ mà vuốt ve, nụ hôn cũng không còn nhẹ nhàng, từng chút từng chút đánh thức con sâu ngủ mới nhen nhóm của Nhạc Ân.
"...Ưm... khoan đã... Andy..." Diệp Hạo dời môi khỏi môi cô, hôn lên khắp khuôn mặt, Nhạc Ân hổn hển cố nói
" Ngoan, 2 ngày rồi đấy " Diệp Hạo ngẩng đầu, giọng khản đục, nói xong lại tiếp tục hôn,
cảm thấy bàn tay ma sát với áo quần Nhạc Ân đã đủ ấm, bắt đầu đi vào bên trong...
2 ngày?? Nhạc Ân mơ màng không hiểu... thật ra, Nhạc Ân cũng chỉ kháng cự theo phản xạ mà thôi, cô đã quen với những cảm xúc kì lạ kia rồi, dù không có tạp niệm hay ham muốn, nhưng Nhạc Ân cũng thích gần gũi Diệp Hạo như thế này. Mà, cho dù có kháng cự, cũng chẳng bao giờ làm được, trong chuyện này, kẻ đã thoát khỏi kiếp ăn chay Diệp Hạo kia, chưa bao giờ đánh mất bản thân trước cô vợ của mình...
Căn phòng ngủ còn để đèn sáng, dưới tấm chăn dầy kia, hai thân thể cứ thể mà dây dưa không ngừng, thân hình cao lớn dịu dàng, bao bọc, trân trọng thân hình bé nhỏ....
----------------------------------------------------
Sáng hôm say, thím Trương đến là đã thấy Diệp Hạo ôm Nhạc Ân ngồi trên ghế sô pha đợi bà.
" Cậu đi làm không??" Thím Trương vừa dọn đồ ăn sáng lên bàn vừa hỏi
" Có, nhưng chỉ buổi sáng thôi, buổi chiều cháu nghĩ, thím và Ân Ân cứ ăn cơm trưa với nhau " Đáng lẽ ra là nghĩ cả ngày, nhưng mà hôm nay phải đến nhà khách hàng bàn bạc hợp đồng với khách hàng, nhiệm vụ này luôn luôn do anh đảm nhiệm, dạo này anh em trong văn phòng đã thành thạo với công việc trang trí nhà cửa, với thêm những kinh nghiệm do Diệp Hạo chia sẽ, nhiệm vụ của anh ở văn phòng dần dần giảm đi.
Hôm qua đã nói Trần thúc xin nghĩ, nhưng đang bàn bạc hợp đồng, anh phải giải quyết,anh em mới làm việc được. Công việc cũng chỉ trưa là xong, nhưng... Diệp Hạo nheo mắt, anh còn phải đi gặp kẻ muốn giành vợ anh là Diệp Tề kia nữa, hừ, đợi đấy.
" Andy, nhớ mua bánh kem về nha " Nhạc Ân chu miệng góp lời, hồi nãy Diệp Hạo có nói với cô những điều này rồi, cô cũng nói anh mua bánh kem rồi, chỉ là nhắc nhở lại thôi.
" Ừ, anh nhớ rồi, ngoan ngoãn ăn cơm nhiều vào, nghe chưa??" Diệp Hạo mĩm cười, xoa đầu cô
" Ân ngoan mà… " Nhạc Ân vui vẻ đáp lời, nhanh chóng chứng minh bằng cách xúc một muỗng cháo đầy ắp cho vào miệng
" Ừ, ngoan lắm, anh đi làm đây."
" Khoan, khoan, Andy… " Nhạc Ân đứng dậy níu tay Diệp Hạo, vòng ra khỏi bàn, kéo tay anh đi về phía cửa, hôn lên má anh một cái
" Andy đi làm đi."
Mấy bài học vợ chồng mà thím Trương dạy cho Nhạc Ân, cô bữa nhớ bữa không, Diệp Hạo cũng dần quen thuộc rồi, dù vậy, nụ hôn tạm biệt này thật đúng lúc. Diệp Hạo lâng lâng mà rời khỏi nhà, có nụ hôn này của vợ, anh đã có tinh thần đi chống địch rồi đây.
-----------------------------------------------
Diệp Hạo rời nhà, Tiểu Hoa cũng rời nhà đến chơi với Nhạc Ân, Diệp Tề thì đã rời nhà từ thủa nào, Diệp Bảo thì đi cả đêm không về nhà, một người nữa, cũng rời nhà, nhưng không phải là nhà của mình, đi về một nơi.......
Chu Lệ Băng bắt một chiếc taxi đi tới một công viên cách Diệp gia không xa, tới nơi, cô đi dọc theo con đường lát đá, đến một chiếc ghế, cô ngồi xuống, lặng lẽ cầm quyển vở vẽ, từ từ phác từng nét, nước mắt cũng từ từ rơi...
Đây là nơi mà cô gặp Diệp Hạo lần đầu tiên, không phải là lần đầu tiên với cô, mà là lần đầu tiên với anh. Cũng như bây giờ, lúc đó cô ngồi vẽ, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, cô không biết anh đứng sau lưng cô bao giờ, cho đến khi anh lên tiếng, giọng nói ấm áp
" Cô gái, đôi mắt sai rồi, nó không u buồn như vậy "
Anh đang nói về bức chân dung cô đang vẽ, lúc đó cô vẽ khuôn mặt một cô gái đang mĩm cười, cô gái đó không phải là cô nhưng cô mong cô là cô gái đó...
Cô nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, lúc đó cô đã can đảm xoay người
" Anh, làm ơn...."
Làm ơn cho cô tựa vào anh một lúc, cô không nói, nhưng anh hiểu, anh để cô được tựa vào anh mà khóc...
Cô kinh ngạc nhận ra, anh cũngchính là người mà cô đã từng gặp bên Ý, là người mà...
Lúc đó, cô đi theo đoàn của trường để tìm hiểu cách xây dựng của một cuộc triễn lãm tranh quốc tế, cô không thấy anh, lúc mấy cô bạn gái đi trước cô lao xao, cô mới để ý, anh đứng đó, cả người toàn sơn và bụi bặm, tỉ mỉ gắn từng miếng đá kì quặc, nơi anh đứng làm, mọi người tập trung đông nhất, chăm chú nhìn anh.
Bóng lưng anh cao lớn, nhưng mái tóc đen và vóc dáng cho thấy anh là người châu Á, lúc cô nhìn rõ mặt anh, cô đã sững sờ, giữa đất khách quê người, có thể thấy một người gốc gác tương tự mình, lại nổi bật đến vậy, mọi cô gái trong đoàn đều ồ lên... nhưng anh vẫn không mảy may quan tâm, dường như trong mắt anh, chỉ có bức tường trước mắt.
Học trưởng nói, đó là một kiến trúc sư nổi tiếng, là một họa sĩ tài năng, cũng là một nhà thiết kế tài ba. Học trưởng thường xuyên đi nước ngoài giao lưu học hỏi, một lần được gặp anh trong một hội nghị lớn, anh lạnh lùng, anh xa cách, anh ít tiếp xúc, chỉ lặng lặng ngồi một chỗ lắng nghe, rồi lẳng lặng đi, khí thế toả ra từ anh, không một ai muốn làm phiền.
" Nghe nói anh ta còn độc thân, cũng nghe nói anh ta chưa từng có một cô gái nào bên cạnh, cũng nghe nói anh ta sống rất lặng lẽ....." mọi cô gái nghe xong lời của học trưởng đều mơ mộng, nhưng khi nhìn lại, anh đã rời đi không một tiếng động.... từ đó đến lúc về, cô đã đến nơi đó thêm nhiều lần, chưa bao giờ cô thấy lại anh...
Cô đã từng nghĩ, anh xa vời thật. Cô đã nghĩ, cô thích anh rồi thì phải, dù chỉ là thấy qua 1 lần. Cô đã nghĩ, ước gì được gặp lại anh. Cô đã nghĩ, đã nghĩ tới anh rất nhiều lần sau khi về nước...
Vậy mà, lúc đó anh thật sự ngồi bên cho cô tựa vai khóc, còn đưa tay vỗ nhẹ đầu cô an ủi, anh gần bên cô, ngay sát bên cô.
Cô đã nghĩ, cô có thể là người đặc biệt của anh không, những lời mà học trưởng từng nói về anh cho cô biết, cô có thể, và sau đó, đúng là cô đã có thể, cô ở bên anh, đi bên anh, ăn cơm với anh, được anh quan tâm... cô đã là người đặc biệt của anh rồi mà...
Dừng mọi hồi tưởng, khuôn mặt Chu Lệ Băng cũng đã nhạt nhòa trong nước mắt, bàn tay vẫn đều đều phác họa khuôn mặt ngày xưa, cô đang cố tìm lại anh từ đây... Cô hối hận rồi, khi thấy anh yêu thương Nhạc Ân, cô đã thực sự hối hận rồi...
------------------------------------------------------
Thịnh Thế, không phải là nhà hàng lớn nhất, mà lại là nhà hàng lấu năm nhất và sang trọng nhất, chỉ có 15 bàn chia đều cho 3 tầng, là một khối kiến trúc chủ yếu làm bằng gỗ, nơi dù là ai, không phân biệt, đều phải đặt trước mấy ngày, chỉ có vài người là có thể đặt trong ngày.
" Ngồi đi! " Diệp tề chỉ vào ghế đối diện cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo ngồi phịch xuống ghế, là giờ ăn trưa mà cả tầng hai chỉ có bàn của anh và Diệp Tề có người, còn lại đều trống, một chuyện lạ, nhưng Diệp Hạo không biết, cũng không quan tâm. Bàn ăn đã dọn sẵn, Diệp Hạo cầm lấy đũa, rất tự nhiên mà gắp ăn, không một lời với người anh ngồi đối diện.
" Tiểu Ân sao rồi?" Diệp Tề cũng đang ăn, hỏi xong thì găp một miếng cho vào miệng
" Khỏe! " Diệp Hạo đáp gọn lỏn, bỏ đũa xuống, vòng hai tay lại, hếch mặt:" Anh muốn gì, nói đi?"
" Muốn ăn cơm." Diệp Tề thản nhiên, lại đưa đũa ra hiệu:" Ăn cơm tiếp đi "
" Hừ!!" Diệp Hạo liếc Diệp Tề một cái,lại cầm đũa tiếp tục ăn, bàn ăn im lặng, cho đến khi...
" Chúng ta phải gần 2 năm rồi mới gặp lại nhỉ?" Diệp Tề hỏi xong thì ngừng ăn, lấy khăn lau miệng, anh cầm ly rượu nhúp một ngụm, nhìn Diệp Hạo
" 1 năm 11 tháng 13 ngày " Diệp Hạo vẫn còn ăn, không hề ngẩng đầu, nhắc nhở anh mình
" Ha ha… " Diệp Tề bật cười, cười đến vui vẻ, lúc dừng lại thì thở dài một hơi cảm thán: " Trước đây, cậu còn chẳng thèm nói với tôi quá 2 câu, cũng chẳng có thái độ như bây giờ "
" Anh cũng không nói chuyện cơ mà " Diệp Hạo chính thức buông đũa, cũng cầm ly rượu lên uống, một hơi sạch sẽ.
" Vì chúng ta giống nhau.. " Diệp Tề nhếch miệng, đưa tay rót rượu cho Diệp Hạo.......
Không khí im lặng, Diệp Hạo ngồi nhìn ly rượu trước mắt, Diệp Tề lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Hạo biết, anh mình chẳng thèm giành Nhạc Ân với mình, chỉ là...
Diệp Tề biết, cậu em nhất thời ngu ngốc của mình đã thông minh trở lại.
" Mang về đi " người lên tiếng trước là Diệp Tề
" Cái gì đây??" Diệp Hạo nheo mắt nhìn hộp quà trước mắt
" Quà cho Tiểu Ân " Diệp Tề rót thêm rượu cho mình, giọng thản nhiên
Quà?? Diệp Hạo nâng mắt nhìn khóe miệng đang mĩm cười của Diệp Tề, lại rũ mắt, đưa tay kéo hộp quà về phía mình
" Thay mặt cô ấy cám ơn anh "
" Ha ha… " Diệp Tề lại bật cười, đây là lần thứ hai anh cười trong ngày, mà, kể từ khi gặp Nhạc Ân, gặp lại Diệp Hạo đã thay đổi, khóe miệng anh không còn im lìm lạnh lùng như trước kia nữa.
" Tiểu Ân là một cô gái hiếm có đấy, cậu chăm sóc cho tốt vào " Diệp Tề lại lắc lắc đầu, chân thành mở miệng nói một câu
" Đương nhiên, hừ… " gương mặt Diệp Hạo thả lỏng, đưa tay lấy chai rượu, Diệp Tề bên kia cũng hiểu ý đưa ly rượu tới cho anh
" Anh muốn nói điều gì, nói đi "
Diệp Tề trong lòng thán phục, hai anh em đã lâu không tiếp xúc, Diệp Hạo vẫn có thể nhìn thấu anh như vậy, khuôn mặt trở về trạng thái nghiêm túc, Diệp Tề nhàn nhạt mở lời
" Diệp Hạo, cậu có biết chuyện về dì Thư Nghi của cậu không??"
Dì Thư Nghi?? chị của mẹ ư... Diệp Hạo nhìn Diệp Tề khó hiểu, sao anh lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn gật đầu.
" Chắc Diệp Bảo đã nói chuyện với cậu rồi đúng không, nhưng nó vẫn giấu cậu một chuyện, tôi nghĩ nó e ngại cậu không muốn nghe, nhưng mà chuyện này có liên quan đến dì của cậu, cậu cần phải biết... "
" Vậy là cũng liên quan đến ông ta " Diệp Hạo lạnh lùng cắt lời Diệp Tề
Diệp Tề cau mày nhìn Diệp Hạo chằm chằm, lát sau anh thở dài:
" Cậu vẫn không chịu tha thứ cho cha sao..."
Không đợi Diệp Hạo lên tiếng, Diệp Tề lại tiếp tục:
" Diệp Hạo, chuyện lần này rất quan trọng "..................................
Lúc Diệp Hạo rời khỏi Thính Thế thì cũng đã 2 tiếng sau, chiếc xe một đường đi về nhà, có dừng lại ở một quán bánh kem quen thuộc một chút để mua bánh kem cho Nhạc Ân.
Về đến nhà, một tay ôm hộp quà, một tay cầm bánh kem, Diệp Hạo đẩy cửa bước vào, trong nhà, vang lên tiếng tivi, thím Trương và Nhạc Ân đang xem chăm chú, đứng ở cửa, nhìn cô vợ nhỏ, anh thấy thật ấm lòng, thật muốn ôm cô.
" Ân Ân, anh về đây.." Diệp Hạo nở nụ cười khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ vừa quay lại kia
" Andyyyyy, đã về rồi " Nhạc Ân chạy nhào tới ôm chặt lấy Diệp Hạo, đầu cứ dụi dụi không ngừng, cô luôn như vậy, đáng yêu đến chạnh lòng
" Ừ, anh về rồi, mua bánh kem cho em nữa… " anh muốn nói, anh nhớ em, rất nhớ em, ở bên em thật tốt.
Cuộc đời anh kể từ khi có cô đã thay đổi hoàn toàn, dù cô cần được che chở, cần được anh bảo vệ, nhưng cô chính là sự sống của anh, có cô mới có anh bây giờ, có cô, mọi chuyện muộn phiền đều không còn nữa.
Vợ Ngốc Vợ Ngốc - A Bối Vợ Ngốc