Số lần đọc/download: 3340 / 58
Cập nhật: 2015-08-04 12:36:33 +0700
Chương 33: Câu Chuyện Thứ Tư (16)
H
ai đứa tôi vội chạy tới xem tình hình của A Hào, tuy đã lấy vải áo băng bó đùi nhưng máu vẫn chảy ra mãi. Có thể do mất máu quá nhiều nên A Hào mới bất tỉnh nhân sự như vậy.
Không kịp nghĩ nhiều, cần phải nhanh chóng tìm một nơi trú mưa trước đã, nếu cứ để cậu ấy nằm dưới trời mưa to thế này, vết thương có thể nhiễm trùng bất cứ lúc nào, và cái chân này có thể giữ được hay không còn rất khó nói.
Tòa đại trạch lớn tối ngòm đó tuyệt không dám bước chân vào, chúng tôi đành phải tìm một nhà dân bình thường, rồi đặt A Hào nằm trên giường.
Trải qua một hồi nguy nan, A Hào cũng từ từ tỉnh lại, mặt tái ngắt như cắt không còn giọt máu. Đằng Minh Nguyệt tìm được một ít nước mưa sạch rửa vết thương cho A Hào.
Tôi nhẹ tay cởi lớp vải băng bó vết thương trên chân A Hào, quan sát kỹ thì thấy, vết đao đó chỉ cần chém sâu thêm nửa tấc nữa thôi thì chỉ e chân đã bị chặt đứt lìa khỏi người luôn, máu tươi đỏ thẫm như nước máy chảy ra không ngừng.
Mà giờ chẳng có thuốc men nào cả, biết cầm máu sao đây? Xem ra giờ có giữ được chân hay không không quan trọng, việc trước tiên cần làm là phải cầm máu duy trì mạng sống.
Tôi bỗng nhớ tới một cách, bèn lấy trong túi lọ keo 502 và dải băng cao su.
Đằng Minh Nguyệt không hiểu tôi định làm gì, bèn hỏi:
– Anh lấy keo ra làm gì vậy?
Tôi nói:
– Cô chưa nghe nói bao giờ sao? Quân đội Mỹ đã trang bị một loại thuốc cầm máu khi khẩn cấp, thường được gọi là “keo cầm máu tức thời”, binh linh trên chiến trường bị đổ máu nhiều, nếu không có cách nào cầm máu, thì sẽ dùng tới loại keo này để bịt vết thương. Thật ra thì họ còn dùng cả cách đốt củi để cầm máu nữa, nhưng bây giờ không kịp đốt lửa, đã không còn cách nào khác thì ta cứ thử cách này xem sao.
Đằng Minh Nguyệt vội ngăn tôi lại:
– Không được, sao anh có thể xử trí tùy tiện như vậy được, đây là keo 502 chứ không phải thuốc, chúng ta nghĩ cách khác thôi.
Tôi hơi bực nói:
– Nếu không bịt lại thì cậu ấy có thể mất máu mà chết, chúng ta lại không có thuốc men gì, chẳng lẽ lại giương mắt nhìn huynh đệ mình hấp hối à?
A Hào nằm trong lòng Xú Ngư, trầm lắng nói:
– Đừng lo... cứ làm theo cách của cậu ấy đi, tính mạng mình hôm nay cũng là được mọi người cứu, cứ cho phải bỏ mạng cũng chẳng hề gì... được chết trong tay các cậu cũng còn hạnh phúc hơn chết dưới đao của quái vật... chết sớm thì được đầu thai sớm thôi mà…
Tôi quở trách:
– Giờ là lúc nào rồi, có mình ở đây, nhất định không để cậu mất mạng đâu, nếu muốn chết cũng phải đợi trở về chết trên giường nhà mình chứ.
Nói đoạn tôi đẩy Đằng Minh Nguyệt sang một bên, rút một điếu thuốc đặt vào mồm A Hào, rồi châm lửa cho cậu ấy.
Xú Ngư bên cạnh lau sạch vết máu xung quanh, nhân lúc máu chưa chảy ra tiếp, tôi bèn lấy lọ keo 502 trết lên vết thương, hai tay niết chặt, rồi lấy dải băng cao su quấn mấy vòng quanh vết thương.
Sau khi hoàn thành mấy thao tác này, người tôi đã mồ hôi đầm đìa, đưa tay ra lau mồ hôi chảy ròng trên trán. Xú Ngư nói với tôi:
– Hiệu quả không tồi, A Hào vẫn sống!
Tôi ngẩng đầu nhìn A Hào, phát hiện cậu ta đang cắn nghiền răng chịu đau, mồ hôi trên mặt vã ra to như hạt đỗ, có lẽ cậu ấy sợ tôi không nỡ mạnh tay, cho nên một tiếng kêu đau cũng nuốt vào trong không dám phát ra.
Tôi vội hỏi cậu ấy:
– Cậu thấy sao rồi? Còn đau không?
A Hào cố gắng nói được một câu:
– Đau... mẹ ơi... đau quá... nếu các cậu không... không bận tâm... tớ muốn hôn mê một lúc...
Nói xong thì ngất thật, nhưng điếu thuốc thì vẫn ngậm trong miệng.
Không biết “thủ thuật cấp cứu” của tôi phát huy tác dụng, hay là máu trên đùi cậu ấy buồn không muốn chảy nữa, chỉ biết máu đã ngừng chảy như một kỳ tích. Hơn nữa cậu ấy đã cảm thấy bớt đau đớn, sau khi hôn mê thì hơi thở dần bình thường trở lại, chứng tỏ tạm thờ vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Xú Ngư mắt đã đỏ hoe nói với tôi:
– Trước lúc trời sáng nếu kịp đưa tới bệnh viện thì còn cơ may sống sốt, có điều cái chân này sợ không giữ nổi.
Tôi gật đầu, câm lặng không nói lên lời. Đoạn rút điếu thuốc lá thơm trong miệng A Hào ra, rồi hít sâu một hơi, lúc này mới biết toàn thân mình đang run rẩy, đến nỗi không còn đứng vững được nữa…