Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Mcnaught
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Until You
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 63
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2003 / 37
Cập nhật: 2015-08-15 08:00:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ếu đuối vì sự hỗn loạn của những cảm xúc trong nàng, Sherry để tay nàng lướt từ vai xuống ngực chàng và cảm thấy trái tim chàng đập mạnh và nhanh, điều đó có nghĩa là chàng cũng đã bị ảnh hưởng vì những nụ hôn của họ. Nhận thức đó, cùng với sự vuốt ve dịu dàng của bàn tay chàng xuống lưng nàng, chạy dọc theo hướng làm xua đuổi đi những cảm xúc bị đánh bại của nàng. Có điều gì đó khác biệt ở chàng đêm nay, điều gì đó dịu dàng không định nghĩa nổi. Và uy quyền hơn. Nàng không biết được lý do của việc đó, nhưng nàng chắc chắn nàng đã khám phá ra lý do cho một chuyện khác. Nghiêng trán nàng dựa vào ngực chàng, nàng nói to điều đó:
“Những gì chúng ta vừa làm – nó là lý do thực sự mà em quyết định lấy chàng, có phải vậy không?”
Giọng nàng nghe quá khổ sở, bị đánh bại hoàn toàn bởi niềm đam mê kinh ngạc mà họ vừa chia sẻ, đến nỗi Stephen mỉm cười trên tóc nàng. “Đó là lý do nàng sẽ cưới ta,” chàng sửa lại với sự quả quyết.
“Chúng ta không phù hợp một chút nào.”
“Chúng ta không ư?” chàng thì thầm, vòng tay quanh cái eo nhỏ của nàng và kéo nàng lại gần chàng.
”Không, chúng ta không. Có rất nhiều những thứ về chàng mà em không tán thành.”
Stephen kìm tiếng cười của chàng. “Nàng có thể từ từ đếm tất cả những thiếu sót của ta vào thứ bảy.”
“Tại sao vào thứ bảy?”
“Nếu nàng có ý trở thành một cô vợ gắt gỏng, nàng nên đợi cho đến sau đám cưới.”
Chàng cảm thấy cơ thể nàng căng ra thậm chí trước khi nàng từ từ nhấc đầu dậy và nhìn chằm chằm vào chàng. Đôi mắt nàng vẫn nặng nề, nhưng sự từ chối của nàng có một dấu vết mạnh mẽ trong đó. “Em không thể cưới chàng vào thứ bảy.”
“Vậy thì chủ nhật”, chàng tán thành một cách hào hiệp, tin tưởng một cách sai lầm sự từ chối của nàng đối với ngày cưới là dựa trên mối lo lắng của phụ nữ về chuyện quần áo phù hợp.
“Cả lúc đó cũng không,” nàng cảnh báo, nhưng sự tuyệt vọng trong giọng nói của nàng nói với chàng là nàng thiếu đi sự chắc chắn. “Em muốn kí ức của em quay trở lại trước khi em bước đi một bước không thể thay đổi được như thế này.”
Mục đích của Stephen hoàn toàn ngược lại. “Ta e là ta không thể đợi lâu đến thế”.
“Có chuyện gì lại không được chứ?”
“Cho phép ta được giải thích,” chàng nói và hôn nàng một cách nhanh chóng, mạnh mẽ, đòi hỏi. Kết thúc, chàng nhìn vào mặt nàng và nhíu mày, gợi ý nàng phát biểu ý kiến của nàng về sự giải thích của chàng.
“Vâng, chính là điều đó,” nàng thừa nhận, và Stephen ngăn lại một tiếng cười lớn về giọng nói và vẻ mặt của nàng, “nhưng lý do đó chưa đủ để vội vã thực hiện nghi thức đó.”
“Chủ nhật,” chàng đáp lại dứt khoát.
Nàng lắc đầu, cho chàng thấy thấp thoáng sức mạnh đáng kinh ngạc của ý chí, dù cho là chàng có thể thấy nàng đang bắt đầu dao động.
“Em vẫn chưa phải tuân lệnh ngài, thưa ngài, vì thế em đề nghị ngài đừng sử dụng giọng ra lệnh đối với em. Điều đó là cực kì độc đoán, và vì một vài lý do nó dường như làm em cáu tiết hơn. Em đòi hỏi có một sự lựa chọn – Ngài đang làm gì vậy?” nàng thốt lên khi chàng trượt tay vào trong cổ áo của nàng, khum tay lên ngực nàng và mơn trớn đầu vú nàng, khiến nó cứng lại thành một núm dựng đứng.
“Ta sẽ cho nàng một sự lựa chọn,” Stephen nói. “ Hoặc nàng có thể thừa nhận là nàng muốn ta, và đồng ý để ta làm nàng trở thành một người phụ nữ đáng kính trọng vào chủ nhật, hoặc là nàng có thể từ chối nó …”
Chàng để cho câu nói đó treo lơ lửng theo một cách có chủ ý để báo động nàng. “Và nếu như em thực sự từ chối nó …” nàng tranh cãi một cách nhẹ nhàng.
“Vậy thì chúng ta sẽ về nhà thay vì đến vũ hội nhà Rutherford, và ở đó ta sẽ tiếp tục những việc mà chúng ta đã dừng lại vài phút trước, cho đến khi hoặc là ta chứng tỏ được cho nàng điều đó hoặc là nàng phải thừa nhận. Cách nào thì kết quả cũng sẽ là một đám cưới vào chủ nhật.”
Bên dưới giọng nam trầm mềm mại của chàng, có một sự quyết tâm sắt đá, một sự quả quyết cao ngạo mà chàng có thể và sẽ thành công trong bất kì việc nào chàng đã quyết định làm, điều đó thậm chí làm cho nàng cảm thấy bất lực và yếu đuối hơn. Sherry biết chàng có thể và sẽ làm nàng đồng ý. Chàng có thể hôn nàng cho khi nàng không còn tri giác trong khoảng vài phút.
“Hôm qua, chàng đã không hào hứng một chút nào về đám cưới, hoặc thậm chí là thực hiện đúng việc đính hôn của chúng ta,” nàng chỉ ra. “Điều gì đã khiến chàng thay đổi?”
Cha nàng đã chết, và nàng không có ai khác trên đời này ngoài ta ra, Stephen nghĩ, nhưng chàng biết có một lí do khác thuyết phục hơn, mặc dù nó không hoàn toàn đúng: “Hôm qua, ta đã hoàn toàn không nhận ra là chúng ta đã muốn nhau nhiều như thế nào.”
“Vâng, nhưng lúc nãy, em hoàn toàn chắc chắn là em không muốn chàng một chút nào. Đợi đã, em có một gợi ý-“ nàng nói, và Stephen cười với cái cách mà khuôn mặt nàng sáng lên, dù là chàng biết chàng hoặc là sẽ không thích, hoặc là sẽ không đồng ý với bất kì sự thay đổi nào trong những kế hoạch của chàng. Dòng máu quí tộc năm trăm năm chảy trong huyết mạch của chàng, và với sự cao ngạo thực sự của tổ tiên lừng lẫy của mình, Stephen David Elliott Westmoreland đã quyết định là mong muốn của chàng đang chiếm ưu thế trong chuyện này. Tất cả những gì quan trọng đó là nàng muốn chàng, và chàng muốn nàng. Dựa vào điều đó, lý do duy nhất của chàng cho sự vội vã là chàng muốn nàng có thể tận hưởng thời gian là vợ chàng trước khi nàng phải đối mặt với cái chết của cha nàng.
“Chúng ta có thể tiếp tục như chúng ta bây giờ, và nếu chàng không trở nên khó chịu, và nếu chúng ta tiếp tục thích hôn đối phương, thì chúng ta có thể kết hôn.”
“Một sự gợi ý hấp dẫn,” Stephen nói dối một cách lịch sự, “nhưng nếu là như thế, ta có trong đầu một ý kiến tuyệt vời hơn là chỉ đơn giản hôn nàng, và ta đang … háo hức một cách khó chịu … để làm hài lòng cả hai chúng ta trong chuyện này.”
Câu trả lời của nàng cho nhận xét đó đã chứng tỏ rằng nàng đã quên nhiều hơn không chỉ là tên của nàng, và tên của vị hôn thê của nàng. Hoặc là như thế, hoặc là giống như nhiều người cùng phái được dạy dỗ cẩn thận ở nước Anh, nàng không bao giờ được kể về điều sẽ thực sự xảy ra trong đêm tân hôn. Với đôi lông mày thanh tú màu nâu đỏ vẽ trên đôi mắt màu xám đầy trêu chọc, nàng khẳng định lại điều đó. “Em không biết chàng muốn nói đến điều gì hoặc là những điều chàng thực sự đang nghĩ trong đầu, nhưng nếu em làm chàng không thoải mải, thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Em hầu như đang ngồi trong lòng chàng.”
“Chúng ta sẽ bàn luận tất cả những ý nghĩa và động cơ của ta sau,” chàng hứa với giọng thô ráp bởi sự hài lòng nàng mang đến cho chàng khi nàng nhấp nhổm chuồi ra khỏi đùi chàng lần nữa.
“Tối chủ nhật.”
Không thể tập trung chịu đựng để tranh cãi với chàng hơn nữa hoặc thậm chí đối mặt với sự thách thức trong cái nhìn của chàng, Sherry kéo cái màn cửa ở một bên thành xe và nhìn ra ngoài. Hai thứ đập vào nàng ngay lập tức: Đầu tiên, họ dừng lại trước một căn nhà với người hầu đứng ngay ngắn ở mọi bậc cầu thang, cầm những ngọn đuốc để chào đón những đám khách ăn mặc lộng lẫy đang di chuyển vào trong thành từng hàng đều đặn trong khi hướng cái nhìn soi mói qua vai của họ vào cánh cửa của chiếc xe ngựa. Và tồi tệ hơn nếu hình ảnh phản chiếu của nàng ở cửa sổ xe ngựa chỉ là gần chính xác, mái tóc được trang trí một cách công phu của Sherry đã bị phá tung một cách vô vọng bởi những ngón tay sỗ sàng của vị hôn phu của nàng. “Tóc của em!” nàng thì thầm, kinh hãi, giơ tay lên đầu và chắc mẩm là những lọn tóc xoăn rắc rối đã bị tung ra và đang xõa xuống vai nàng. Theo ý kiến cá nhân của Stephen đó là sự lộn xộn giản dị, làm say mê. Nhưng sau khoảnh khắc nàng gợi sự chú ý tới mái tóc của nàng, những ý nghĩ của chàng ngay lập tức đến với những tưởng tượng thường có về việc thấy những lọn tóc xoăn đó phủ trên ngực trần của chàng. “Em không thể vào đó trong bộ dạng thế này được. Người ta sẽ nghĩ –“ Khi nàng kéo dài trong sự im lặng xấu hổ, đôi môi Stephen giật mạnh.
“Người ta sẽ nghĩ gì?” chàng hỏi, nhìn đôi má ửng đỏ của nàng và đôi môi hồng hào chàng đã biết rất rõ những điều mà một vài người trong số họ sẽ ước đoán một cách chính xác.
“Nó không thể dự liệu được, » nàng rùng mình nói, kéo những chiếc kẹp ra khỏi khối sáng chói đó và để nó đổ xuống hai bờ vai nàng. Sherry chải chiếc lược qua mái tóc của nàng và dần dần nhận ra rõ rệt cái cách mà cái nhìn ấm áp của chàng nấn ná trên những cử động của nàng, và nó chỉ thêm vào sự bối rối của nàng. “Làm ơn, đừng nhìn em theo cách đó.” Nàng nói một cách vô vọng.
“Nhìn nàng đã trở thành một việc giải trí ưa thích của ta kể từ khi nàng bảo ta mô tả khuôn mặt nàng,” chàng nói một cách long trọng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
Sự thô ráp dịu dàng trong giọng nói của chàng và những lời đáng ngạc nhiên mà chàng vừa nói hấp dẫn nàng hơn bất kì nụ hôn nào của họ có thể có được. Sherry cảm thấy tất cả những lời phản đối về việc kết hôn với chàng bắt đầu sụp đổ, nhưng sự kiêu hãnh và trái tim nàng đòi hỏi nàng phải có ý nghĩa với chàng nhiều hơn những gì nàng có ở bên ngoài. “Trước khi chàng nghĩ được bất kì thứ gì xa hơn về đám cưới của chúng ta vào chủ nhật,” nàng nói một cách ngập ngừng, “Em nghĩ là chàng nên biết em có một sự ác cảm kì cục với một vài việc mà các quí bà nước Anh có vẻ như không để ý tới một chút nào. Em đã không nhận ra cảm xúc mạnh mẽ của em về những việc đó như thế nào cho đến tận lúc lúc nãy.”
Bị cản trở, Stephen nói, “Vậy là nàng ác cảm với thứ gì?”
“Màu hoa oải hương.”
“Ta hiểu”. Stephen bị choáng váng bởi sự táo bạo, và bị buộc phải ấn tượng trước lòng can đảm của nàng.
“Xin chàng hãy suy nghĩ kĩ càng trước khi chàng quyết định liệu chúng ta thậm chí có nên giữ hôn ước thêm một ngày nào nữa không.”
“Ta sẽ suy nghĩ,” chàng đáp lại.
Chàng đã không thú thật như nàng đã hi vọng nhưng ít nhất thì chàng đã không tức giận, và chàng đã nghiêm túc nhận lời nàng. Sherry nói với bản thân mình phải thỏa mãn với điều đó và nâng tay lên để cố thử chải chuốt mái tóc bị xõa ra của nàng. Ngượng ngùng vì là tiêu điểm cái nhìn lười nhác, ngưỡng mộ của chàng, nàng nói với một nụ cười vô vọng “Em không thể làm được nếu chàng cứ tiếp tục nhìn em.”
Từ Khi Có Em Từ Khi Có Em - Judith Mcnaught Từ Khi Có Em