Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Quyển 2 - Chương 33 - Em Phỏng Vấn Tôi Có Thể Hỏi Số Đo Ba Vòng
C
hử Đồng thật ra thì cũng không coi là ôm, cô chẳng qua là đỡ mà thôi, Đường Minh Lục cũng bị chém, còn có thể bảo anh tự đi sao?
Hai người nhanh chóng đi tới đại sảnh chỗ khám bệnh, Chử Đồng gấp gáp cuống quít hướng y tá gọi, " có người bị chém, mau lên, cấp cứu !"
Giản Trì Hoài ở bãi đậu xe cũng đợi không được, xoay người rời đi càng làm không nổi, anh cầm thuốc trong tay đi theo sau lưng Chử Đồng, y tá đã đưa bọn họ đi hướng phòng cấp cứu, loáng thoáng còn có thể thấy giọt máu vương trên đất.
Giản Trì Hoài đi tới phòng cấp cứu, thấy bác sĩ đem Đường Minh Lục mang vào trong, có người hướng Chử Đồng hỏi, " ai là người thân của bệnh nhân? "
Chử Đồng biết chắc là chuyện nộp tiền viện phí, dù sao chuyện này cũng không dính dáng đến việc ký tên giải phẫu, cô giơ giơ tay, " tôi. "
Lúc ấy Giản Trì Hoài cảm thấy như bị người ta dùng dao hướng lên ngực anh nặng nề đâm một phát, lúc này mới biết mấy ngày nay, đã thăng cấp lên làm người thân rồi? Anh đứng ở chỗ rẽ, nhìn Chử Đồng hướng đi cửa sổ, giúp Đường Minh Lục điền hồ sơ bệnh án, sau đó nộp tiền. Làm những việc này vốn nên là người thân bệnh nhân ra mặt, Chử Đồng cầm hóa đơn nhanh chóng đi hướng phòng cấp cứu, bên trong chỉ có một bệnh nhân là Đường Minh Lục, bác sĩ muốn khám vết thương, ông hướng Đường Minh Lục ý bảo, " đem áo khoác cởi ra. "
Chử Đồng đứng ở bên cạnh người đàn ông, Đường Minh Lục cử động cánh tay, cô nhìn mà lòng hoảng hốt không dứt, " tôi giúp anh. " cô thả tay xuống đâu đó, thận trọng nâng lên cánh tay của Đường Minh Lục, đem tay áo của anh kéo ra, sau đó cởi áo khoác xuống.
Bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng, ống tay áo sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, bác sĩ nói vết thương cần phải khâu lại, cũng may lúc ấy mặc áo khoác, vết dao không dài, chẳng qua là bị phần lưỡi bén nhọn đâm tới.
Giản Trì Hoài đứng ở cửa, thấy Chử Đồng ngồi vào bên cạnh Đường Minh Lục, một cây đuốc trong cơ thể anh từ từ bốc cháy, cũng có thể mơ hồ nghe được âm thanh tách tách. Bà xã của anh, ngược lại nhiều lần làm việc ngoài dự liệu của anh, không chỉ cho Đường Minh Lục số điện thoại di động, còn hẹn hò riêng tư, bây giờ, ngay cả quần áo của hắn ta cũng có thể cởi ra thuần thục như vậy.
Bác sĩ xử lý vết thương cho người đàn ông, Chử Đồng nhìn mà giật cả mình, Đường Minh Lục không mở mắt, " cô đi ra bên ngoài chờ tôi, rất nhanh là xong rồi. "
" không sao, gan của tôi rất lớn, tôi có thể ở lại với anh. " Chử Đồng xem cách thức bác sĩ kia rửa sạch vết thương, đơn giản là nhìn thôi cũng muốn ngất xỉu a, đau cũng có thể đau chết người, giọng cô tê liệt, sắc mặt trắng bệch, Đường Minh Lục đưa ra cánh tay không bị thương kia, anh từ phía sau vòng qua đầu Chử Đồng, bàn tay che mắt của cô, cử chỉ thân mật như vậy, ngay cả Chử Đồng cũng bị dọa giật nảy lên.
Sắc mặt Giản Trì Hoài ngưng trọng, làn sóng tăm tối trong đáy mắt cuộn trào mãnh liệt nổi dậy, anh không chút nghĩ ngợi cất bước đi vào trong, đi tới gần bên, nghe được Chử Đồng mở miệng nói, " không cần che mắt của tôi, nếu cần, tôi chụp cho anh vài tấm hình, viết cho anh một trang tin tức? "
Đường Minh Lục không khỏi bật cười, " vậy phải chờ tôi khâu lại xong, mặc quần áo lại nói. "
Giản Trì Hoài cười lạnh, đây là công khai sao? Bàn tay anh rơi hướng đầu vai Đường Minh Lục, người đàn ông nâng cằm lên, thấy người phía sau, ánh mắt có chút giật mình nói, " Giản Tứ ca cũng ở đây à. "
Bả vai Chử Đồng co rụt lại, hai tay cô phủ lên mu bàn tay của Đường Minh Lục, đem tay của anh kéo xuống, cánh tay của người đàn ông trước đó đưa ra cũng không thu hồi lại ngay, giống như đang khoác trên bả vai Chử Đồng, tóm lại, những động tác vô tình hữu ý này đều được Giản Trì Hoài thấy ở trong mắt, mập mờ muốn chết.
Chử Đồng ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Giản Trì Hoài, hai mắt của anh lạnh như băng tựa như rắn độc, đang khè lưỡi ra chết chóc, Đường Minh Lục ngắm nhìn túi thuốc trong tay anh, " mua thuốc sao? "
Giản Trì Hoài từ trên cao nhìn chằm chằm xuống bọn họ, " tay cậu thế nào? Liệt? "
Đường Minh Lục không dấu vết kéo môi dưới lên, " không đến nỗi. "
" anh ấy là vì cứu tôi, " Chử Đồng tiếp lời, " bị mấy tên lưu manh đâm bị thương. "
" thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân. " Giản Trì Hoài đứng ở đó, thế nào ngược lại cảm giác mình giống như là dư thừa? Đường Minh Lục mắt thấy sắp khâu vết thương, anh hướng Chử Đồng bên cạnh nhìn, " đi ra ngoài chờ tôi, rất nhanh là xong rồi. "
Chử Đồng cũng cảm thấy không khí tiếp tục như vậy, cô cũng không chịu nổi, " vâng. "
Cô cầm túi đứng lên, Giản Trì Hoài cùng Đường Minh Lục nói đơn giản mấy câu, sau đó cũng đi ra ngoài, anh xa xa thấy Chử Đồng đứng ở bên cửa sổ đại sảnh, bên trong phòng cấp cứu người ta lui tới cũng không nhiều, hai tay cô khoanh ở trước ngực, lộ ra bóng dáng cô đơn.
Giản Trì Hoài tăng nhanh bước chân đi tới phía sau cô, " đi theo tôi. "
Chử Đồng thu hồi thần, cằm nhẹ giương một góc bốn mươi lăm độ, " tôi còn muốn chờ người. "
" chờ người cái gì? "
" biết rõ còn hỏi, " tầm mắt Chử Đồng nhìn về phía trước, mặt thủy tinh sạch sẽ chiếu ra một gương mặt sạch sẽ giống nhau, cô mặt vô thần sắc, " anh là đi lấy thuốc cho Lệ Đề đi? Những việc này không phải giao cho tài xế nhà họ Giản sao? Còn cần anh tự mình ra mặt. "
" tôi nếu không phải là tới đây lấy thuốc, sẽ thấy một màn này sao? " Giản Trì Hoài đứng ở bên cạnh Chử Đồng, " em cùng Đường Minh Lục mới quen biết mấy ngày, em đối với anh ta lại hiểu được bao nhiêu? "
" cũng bởi vì không biết, cho nên mới phải từ từ tiếp xúc tìm hiểu, " Chử Đồng cúi đầu nhìn chằm chằm trên giày của mình, " Giản Trì Hoài, chúng ta cũng không phải là từ không biết mới bắt đầu sao? "
" em cũng đừng quên, chúng ta còn chưa có ly hôn. "
" anh cũng đừng quên, là anh nói, chúng ta đã coi như là ly hôn. " Chử Đồng phản kích, buông lời không lưu đường sống.
Giản Trì Hoài siết chặt túi trong tay, " tôi bây giờ liền có thể nói với anh ta, chúng ta còn chưa có ly hôn, em là bà xã của tôi. "
Lời này từ trên cao truyền xuống, từ trong miệng Giản giáo sư lạnh lùng cao ngạo nói ra, thật đúng là làm người ta không thích ứng kịp, Chử Đồng mở ra hai tay, " tùy anh, anh xem tôi cản không cản nổi anh, không có vấn đề gì. "
Giản Trì Hoài từ trước đến giờ có thói quen kềm chế người khác, nghe được Chử Đồng nói như vậy, trong lòng anh không khỏi ức chế vạn phần, một người y tá đi tới đại sảnh gọi, " người nhà Đường Minh Lục, đi lấy thuốc !"
Chử Đồng ' oh ' một tiếng, hướng Giản Trì Hoài nhìn, " nói không chừng còn phải ở nơi này truyền dịch đó, anh muốn chăm sóc sao? " Sau khi nói xong, cô xoay người hướng đi theo y tá kia,cô ta đưa hóa đơn cho cô, " tới cửa sổ trước mặt trả tiền, sau đó đi đại sảnh khám bệnh lấy thuốc. "
" vâng. "
Giản Trì Hoài thấy cô khoá cái túi lớn bước nhanh hướng đi cửa sổ, ánh mắt cạn mị, trong lòng không khỏi bị một đôi tay kéo xé, vừa đau lại ngứa, nói không rõ cảm giác khó chịu. Mới bất quá bao nhiêu ngày, cô liền quan tâm đối với một người đàn ông đến như vậy, chạy trước chạy sau, ít nhất trong mắt anh xem ra, chính là như vậy.
Chử Đồng lấy thuốc xong trở lại, đã không còn thấy bóng dáng của Giản Trì Hoài, người đàn ông trở lại bãi đậu, ngồi vào bên trong xe, anh lấy điện thoại di động ra, ánh mắt hung hăng, ngón tay không chịu được, ở trên màn ảnh trượt tới trượt lui, tựa như tràn đầy không mục đích, rồi lại giống như đang tìm cái gì.
Chử Đồng ngồi trên ghế dài, không có vào phòng cấp cứu, Đường Minh Lục bị thương không nặng, nhưng thời gian này bệnh viện cũng tan việc, cho nên cũng không bị bác sĩ trong phòng cấp cứu đuổi ra. Qua hồi lâu, Chử Đồng đứng dậy chuẩn bị đi vào, chợt thấy một thiếu nữ xinh đẹp vội vội vàng vàng từ bên ngoài đi vào, bắt được một y tá lại hỏi, " xin hỏi, Đường Minh Lục có phải bị đưa đến chỗ này hay không? "
" đúng vậy, đang ở bên trong......" y tá còn chưa nói xong, cô gái liền đạp đôi guốc cao hận trời kia cắm đầu cắm cổ tiến vào.
Chử Đồng không khỏi theo ở phía sau, đi tới cửa, nghe được một trận âm thanh khoa trương truyền tới trong tai, " a, Đường thiếu, anh đây là thế nào a? Chảy nhiều máu như vậy, cũng mau làm em đau lòng chết đi được. "
Chử Đồng cả người nổi da gà rơi đầy đất, bây giờ các cô gái đều cởi mở như vậy sao? Đây là ở bệnh viện mà, bước tới thấy buồn nôn, lui lại cũng thấy buồn nôn.
Đường Minh Lục đã khâu xong vết thương, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, " cô là? "
Cô gái mặt mũi đầy bi thương, muốn giấu cũng không giấu được, " em là Hàm Hàm a, trước kia chúng ta ăn cơm với nhau xong, còn lưu số điện thoại để liên lạc, anh không phải đã gọi lại cho em mấy cuộc điện thoại sao? "
Đường Minh Lục coi như là nhớ lại có người như vậy, cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi, cũng đã trổ mã dậy thì, trước sau đều có da thịt, lại biết ăn mặc, thấy anh muốn đứng dậy, cô ta vội vàng đỡ cánh tay của anh, " Đường thiếu, anh làm sao lại vào bệnh viện a? Người nào đem anh biến thành như vậy? Quá đáng sợ, sau này sẽ để lại vết sẹo đi? "
Đường Minh Lục không dấu vết đẩy ra tay của cô ta, " vậy còn cô, cô là thế nào biết tôi ở nơi này? "
Cô gái nghẹn lời, vội vàng nói sang chuyện khác, " bây giờ có thể đi rồi chứ? Như anh thế này khẳng định không lái xe được, em đưa anh về. "
" không cần, tôi có bạn đi cùng. "
" người nào a? "
Chử Đồng đi vào, giơ giơ tay, " tôi. "
Cô bé kia nhìn về phía Chử Đồng không có ý tốt, từ từ liếc mắt xuống, thái độ kiêu căng, " cô là thế nào với Đường thiếu? "
" là người được anh ấy cứu, " Chử Đồng cầm túi thuốc của Đường Minh Lục trong tay, " đi thôi, trở về còn phải uống thuốc chống viêm đây. "
Cô gái cảm giác hai người căn bản không có đem cô để ở trong mắt, giống như là hai người lớn đang nhìn một đứa bé quậy phá, cô ta giành trước khoác lên cánh tay của Đường Minh Lục, " Đường thiếu, anh không phải đã từng khen ngợi em sao? Nói em trẻ tuổi xinh đẹp, muốn cùng em hẹn hò riêng ăn cơm tối, thế nào bây giờ liền giả vờ như không quen biết em a? "
Đây là muốn ở trong phòng cấp cứu diễn vở tuồng cẩu huyết tình tay ba sao? Chử Đồng đứng tại chỗ, Đường Minh Lục một cánh tay không thể cử động, ánh mắt của anh liếc xéo hướng cô gái, " đủ chưa, nhanh đi về, tôi không có năng lực hay thời gian rảnh rỗi đi ầm ĩ với cô. "
" Đường thiếu, tại sao anh lại nói như vậy? " cô gái bày ra một vẻ mặt bi thương tới.
Đường Minh Lục cười lạnh lẽo, lộ ra biểu hiện lạnh lùng cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm, " bất kể là ai bảo cô tới đây, đừng làm chuyện dẫn lửa đốt người, bây giờ cũng có thể đi rồi, không tiễn. "
Anh thẳng tắp hướng đi phía Chử Đồng, " đi thôi. "
Chử Đồng gật đầu một cái, hai người đi ra ngoài, cô gái đứng ở tại chỗ, hoàn toàn không biết cái vở kịch này còn phải tiếp tục diễn như thế nào. Chử Đồng đi theo Đường Minh Lục ra tới cửa bệnh viện, nơi này là trung tâm thương mại, gọi xe đi ra ngoài đặc biệt khó khăn, hai người ở đầu đường đứng một lúc, Đường Minh Lục lấy điện thoại di động của mình ra, " tôi gọi tài xế tới đón. "
Anh bị thương là tay phải, tay trái thao tác điện thoại di động nhìn rất vụng về, nói chuyện điện thoại xong, Đường Minh Lục hướng bên cạnh bệnh viện xem một chút, " chúng ta đi phía trước ăn một chút gì? "
" được. "
Bên này cũng không có nhà hàng nào nổi tiếng, chọn tạm một quán ăn nhỏ đi vào, gọi vài món thức ăn, Đường Minh Lục giương mắt nhìn về phía bệnh viện, " từ khi tôi biết chuyện, tôi chưa từng phải đến bệnh viện. "
" đúng vậy, tôi cũng sợ vào bệnh viện, ngửi thấy được mùi vị ở đó là không chịu nổi, luôn cảm thấy cái chết sẽ rất đến gần. "
" Chử Đồng, " Đường Minh Lục chợt hướng cô hỏi, " cô và Giản Trì Hoài có quan hệ như thế nào? "
Cô biết có chút chuyện, không cần cố ý giấu giếm, người khác cũng sẽ biết được, " tại sao hỏi như vậy? "
" tôi với cô ba lần gặp mặt, hai lần đều có anh ta, còn có chuyện tôi vào bệnh viện, không ai biết cả, cô gái kia đúng là chúng tôi trước đây đã gặp mặt, cũng chỉ ăn vài bữa cơm, tôi không biết người nào tài giỏi như vậy, ngay cả chuyện đó cũng có thể đào bới ra được. "
Chử Đồng nghe, đã cảm thấy Đường Minh Lục người đàn ông này cũng là nhân vật lợi hại, người nào đem cô gái kia đào ra, trong lòng anh khẳng định cũng rõ như gương. Nhưng cũng không phải là Chử Đồng cố ý muốn giấu giếm, cuộc hôn nhân của cô và Giản Trì Hoài, người biết cũng không nhiều, trước đây lúc Tưởng Linh Thục gọi điện thoại về nhà, cũng để lộ ra ý tứ về mặt này, chuyện ly hôn không hy vọng cô bên này tùy ý công khai. Lỡ như sau này Giản Trì Hoài tìm được người môn đăng hộ đối, lúc đó mới hẳn là náo động một cuộc.
Chử Đồng nghĩ tới đây, khóe miệng kéo siết lên có chút khổ sở, " tôi với anh ta, là từng có quan hệ, bất quá sau này cũng không có thể lại có dính dáng nữa. "
" có thái độ này của cô là tốt rồi, " ngón tay Đường Minh Lục phủ lên cánh tay của mình, " có người nào không có quá khứ đâu? "
Tài xế của Đường Minh Lục rất nhanh chạy tới bệnh viện, hai người ăn xong cơm tối, tài xế nghe ý tứ của Đường Minh Lục đem Chử Đồng đưa về nhà trước.
Cách vài ngày đi đến công ty, Chử Đồng thu dọn xong tài liệu, cầm túi đi ra ngoài phỏng vấn, chủ biên đi tới, giao cho cô một phần bản phỏng vấn, " cô đi 1 chuyến đến Thành Đại. "
Chử Đồng nghe được hai chữ này, liền có cảm giác hồn vía lên mây, " Thành Đại? xảy ra chuyện gì? "
" phỏng vấn người ta. "
Trong đầu Chử Đồng hiện ra gương mặt đó của Giản Trì Hoài, " người nào a? "
" là nhân vật danh tiếng cao quý, giáo sư của Thành Đại, Giản Trì Hoài, đây chính là chuyện tốt vô cùng, tiện nghi cô nhé. "
" nhưng, nhưng chúng ta là bộ phận dân sinh a !" Chử Đồng đứng lên, mặt mũi không hiểu, " đây nên giao cho bộ phận giải trí thì mới chính xác, chúng ta cần bày ra chính là xã hội, còn có khổ cực của người dân......"
" thôi đi, " chủ biên cắt đứt lời của cô, " ngày ngày bị sức mạnh đè ép, người xem cũng ức chế gần chết, cái đề tài này vừa đúng dùng để điều chỉnh lại, đừng dài dòng nữa nhanh chóng đi đi, thời gian cũng hẹn xong rồi, cô đi ngay đem phỏng vấn cầm về là được. "
" tôi đột nhiên nhớ ra, tôi hôm nay còn có một chỗ phải đi, nên là đổi thành người khác đi đi? "
Chủ biên chỉ chỉ phòng làm việc trống rỗng, " từng người một toàn là chạy mất dạng, không được, liền cô đi, nhanh chóng lên, hơn nữa hôm nay nhất định phải cầm về. " nói xong, cũng không thèm để ý tới cô, trực tiếp xoay người đi. Chử Đồng dù sao cũng mới vào công ty, thì ra là không giống thời điểm còn ở Dịch Lục Soát, hơn nữa ở với chủ biên thời gian lâu dài, còn có thể thương lượng đường sống.
Cô xem danh sách câu hỏi phỏng vấn, đều là mấy vấn đề thường ngày, Chử Đồng dọn dẹp xong lần nữa, liền đứng dậy đi khỏi phòng làm việc.
Lái xe chạy đến Thành Đại, thời khóa biểu của Giản Trì Hoài cô còn giữ, sáng hôm nay anh có tiết, Chử Đồng tiến vào sân trường, vừa đúng thời gian nghỉ ngơi giữa giờ học, Chử Đồng tìm được phòng làm việc của Giản Trì Hoài, xuyên thấu qua cửa sổ, cô nhìn thấy bên trong chỉ có một mình anh ngồi, Chử Đồng hít sâu một cái, gõ cửa.
" đi vào. "
Cô đem túi ôm vào trong ngực, đẩy cửa ra, Giản Trì Hoài cầm ly sứ trắng đục tinh khiết bóng loáng trong tay, anh hướng cô nhìn, " có chuyện gì? "
" công ty của tôi có hẹn với anh, làm phỏng vấn. "
Giản Trì Hoài ngồi vào cái ghế, sau đó không hề nhìn cô lâu hơn nữa, " tôi còn có tiết. "
" tôi có thể chờ, chỉ cần hôm nay làm xong phỏng vấn là được. "
Trên bàn Giản Trì Hoài đặt một cái máy vi tính xách tay, anh đặt ly trà xuống, mở ra một cửa sổ bắt đầu chơi trò chơi, Chử Đồng hướng anh liếc nhìn, " thật ra thì làm phỏng vấn rất nhanh, lợi dụng thời gian chuyển tiết là đủ rồi, anh cho tôi hai mươi phút. "
" không có thời gian. " Giản Trì Hoài nói cụt ngủn.
Chử Đồng một hơi giấu ở nơi cổ họng, " cuộc phỏng vấn này, là anh đã đồng ý. "
" em hẳn nên tìm đại diện trường học, những chuyện này đều là do đại diện trường thay tôi đồng ý. "
Ngón tay Giản Trì Hoài gõ linh hoạt thật nhanh ở trên bàn phím, anh bình thường ở Bán đảo hào môn, loại trò chơi này cơ hồ không bao giờ tiếp xúc, Chử Đồng nhìn anh chơi hăng hái, thời gian nghỉ ngơi giữa giờ của Đại học rất dài, sau một hồi lâu, Chử Đồng mới nghe được tiếng chuông reo lên.
Giản Trì Hoài vẫn chơi tiếp mấy phút nữa, lúc này mới thu hồi tầm mắt, anh đứng dậy liếc qua Chử Đồng nhìn một chút, " tôi có thể đem thời gian nghỉ ngơi buổi trưa để lại cho em. "
Chử Đồng nghe được câu này, không ngừng vội vàng gật đầu. " được. " Như vậy tính ra, Giản Trì Hoài coi như là còn chút tình người.
Trong tiết học cuối cùng trước giờ cơm trưa, Chử Đồng đang đi tới đi lui bên trong phòng làm việc, đến khoảng mười một giờ, cô mở cửa đi ra ngoài, thừa dịp học sinh còn chưa tan lớp, cô phải đi trước đến phòng ăn ăn cơm trưa, nếu không đợi đến khi phỏng vấn, còn không biết sẽ đói bụng đến thế nào.
Chử Đồng đi tới lầu dưới, thẳng hướng phòng ăn đi, Giản Trì Hoài đứng bên cạnh cửa sổ trên bục giảng lớp học, ánh mắt của anh xuất thần nhìn ra phía ngoài, xoay mình thấy bóng dáng quen thuộc xuyên qua trong mắt anh, Chử Đồng đeo cái túi, bước đi thật nhanh, xem ra cô coi như biết nhìn xa trông rộng, biết cuộc gặp này anh cố ý gây khó dễ cho cô, đi trước đem bụng lấp đầy lại nói.
Ăn xong cơm trưa, Chử Đồng trở lại phòng làm việc, tiếng chuông tan học rất nhanh vang lên, Chử Đồng đợi thật lâu cũng không thấy Giản Trì Hoài trở lại, anh khẳng định trực tiếp đi phòng ăn rồi. Cô nhàm chán gần chết, cầm lên cuốn sách của anh ở trên bàn lật xem, nhưng phát hiện mình cũng là tự mình tìm đến ngược, nhìn đi nhìn lại vẫn đọc không hiểu.
Lại qua một lúc, cửa phòng làm việc mới bị đẩy ra, Chử Đồng đứng lên, thấy Giản Trì Hoài đóng cửa lại, sau kéo toàn bộ rèm cửa sổ xuống, lại đi tới chỉnh nhiệt độ máy điều hòa không khí cao hơn một chút. Chử Đồng thở phào, cuối cùng cũng bắt đầu, Giản Trì Hoài coi như cũng có quan tâm, biết cô sợ lạnh.
Chử Đồng từ trong túi xách lấy ra bản phỏng vấn, còn có một cây bút ghi âm, Giản Trì Hoài ngồi trở về trước bàn làm việc, Chử Đồng kéo qua cái ghế ngồi vào bên cạnh anh, " bắt đầu nhé? "
Cô mắt thấy Giản Trì Hoài cả người lui về phía sau dựa vào, tay hướng bên cạnh nhấn một cái, lưng ghế dựa ngả xuống, điều chỉnh thành tư thế nửa nằm thoải mái, cái bộ dáng này, là muốn ngủ giấc trưa hay sao? Giản Trì Hoài nhắm lại hai mắt, hai tay đan nhau đặt ở trước bụng, Chử Đồng cũng không biết mình còn có thể làm gì để phản ứng, " Giản Trì Hoài, không phải nói xong chuyện phỏng vấn rồi sao? "
" tôi tối hôm qua ngủ không ngon, mệt. " giản trì hoài nói rất tự nhiên.
" tôi cũng ngủ không ngon, nhưng việc này nửa giờ là có thể hoàn thành đi? "
" em mệt, em cũng có thể ngủ. " Giản Trì Hoài lại là một bộ dáng cần làm chuyện phải làm.
Nhiệt độ trong phòng rất nhanh liền trở nên ấm áp thư thái, đừng nói là Giản Trì Hoài, thật ngay cả Chử Đồng cũng muốn ngủ, cô hướng anh trừng mắt, " vậy mà anh không nói sớm, sớm biết thế này, tôi có thể buổi chiều quay lại. "
Giản Trì Hoài không hề đáp lại nữa, tựa hồ ngủ thiếp đi, bàn tay Chử Đồng chống đầu, ba phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút đồng hồ trôi qua, cô cũng không chịu nổi, dứt khoát trực tiếp nằm bò ra ngủ ở trên bàn làm việc của Giản Trì Hoài.
Giản Trì Hoài thức dậy, anh cũng không phải là giả bộ ngủ, mà là thật sự ngủ thiếp đi, cả đêm bị mất ngủ, làm cái giấc ngủ trưa này của anh đặc biệt thoải mái. Anh mở mắt ra, cả người còn tựa vào bên trong ghế làm việc, tầm mắt nhìn ra ngoài đúng dịp thấy Chử Đồng nằm nghiêng, khuôn mặt nhỏ nhắn, cô ngủ tựa trên cánh tay của mình, mặt bị gối đè ép biến dạng, nhưng càng như vậy, lại càng lộ ra đáng yêu không giả bộ.
Dù sao cũng là mùa đông, điều chỉnh đầy đủ khí ấm vẫn còn cảm thấy lạnh, Giản Trì Hoài đem áo khoác của mình đang đặt ở bên cạnh cẩn thận phủ lên người cô. Chử Đồng ngủ được rất sâu, một chút cũng không có ý tứ muốn tỉnh lại. Giản Trì Hoài ngưng mắt nhìn mặt mũi của cô, người đàn ông tựa hồ như xuất thần, đáy mắt ẩn chứa thâm tình mà đến chính anh cũng không nhận ra được, nhìn bộ dáng cô đang ngủ, Giản Trì Hoài không khỏi nhẹ kéo khóe miệng, bật cười.
Ngủ giống y chang một con heo, so với anh còn ngủ say hơn.
Chử Đồng nằm ở đó, cũng không biết ngủ được bao lâu, cô chỉ cảm thấy khi tỉnh lại cánh tay đã tê dại ê ẩm, dường như cũng không phải là của chính cô nữa, cô mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là một gò má phóng đại có thể nói là tươi đẹp, trước kia cô mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại cũng có thể thấy hình ảnh này, bây giờ rơi vào trong mắt thật là hiếm có. Ánh mắt Giản Trì Hoài hướng cô quét tới, Chử Đồng vội vàng ngồi dậy, cô ôm cánh tay đã tê dại nhức mỏi của mình cúi người xuống, " anh làm gì thế, không gọi tôi rời giường? "
" nơi này không có giường, làm sao gọi em? " Giản Trì Hoài hỏi ngược lại.
Chử Đồng hướng trên mặt xoa xoa, lúc ngủ không có chảy nước miếng đi? Giản Trì Hoài đang chấm bài, Chử Đồng chậm chậm tỉnh táo, tinh thần phấn chấn hẳn, " có thể phỏng vấn chưa? "
" em trước khi tới cũng biết đối tượng phỏng vấn là tôi, tại sao không từ chối? "
" tôi là một phóng viên nhỏ, có thể từ chối được không? "
Trong tay Giản Trì Hoài cầm cây bút máy, bút lướt trên giấy nhẹ khua mấy cái, " lần này đã biết không có chỗ dựa sau lưng sẽ khổ sở thế nào chưa? "
" vâng, khổ lắm, vậy anh nể mặt, để cho tôi thuận lợi hoàn thành phỏng vấn có được không? "
Giản Trì Hoài vừa đảo bài thi, vừa cùng cô nói chuyện, " được, em hỏi đi. "
" anh tốt xấu gì cũng nên chuyên tâm chú ý một chút. "
" chấm bài và phỏng vấn cùng một lúc, đầu óc của tôi đủ dùng, tôi không phải là em. "
Chử Đồng nhẹ' a ' một tiếng, cô dựa theo loạt câu hỏi trên bản phỏng vấn hỏi anh, ví dụ như nói một chút về trình độ học vấn của anh, anh như thế nào mà được tôn xưng là vị giáo sư tài giỏi có chỉ số thông minh cao như thế, anh cảm thấy sự thông minh của anh trừ dùng để làm việc ra, bình thường trong cuộc sống có phải cũng sẽ trở nên rất có niềm vui thích hay không?
Chử Đồng hỏi xong câu này, nghĩ thầm câu hỏi này là ai nghĩ ra được? Một chút cũng không có độ sâu !
Giản Trì Hoài nâng lên mi mắt hướng cô nhìn, " đúng vậy, cùng sống với một người có chỉ số thông minh thấp hơn tôi ở chung một chỗ, tôi rất có cảm giác ưu việt. "
" vậy làm sao anh biết được người khác không thông minh bằng anh? Anh cảm thấy ưu việt thể hiện ở chỗ nào? " Chử Đồng không phục, lập tức hỏi ngược lại.
" em có thể trước tiên làm trắc nghiệm đánh giá chỉ số thông minh cao bao nhiêu, phải tin tưởng khoa học. "
Chử Đồng thiếu chút nữa tắc nghẹn không nói nên lời, cô tiếp tục câu hỏi phía dưới, " vậy bình thường dạy trong trường học, anh là bám sát kiến thức trong sách giáo khoa hay là sẽ theo một loại kiến thức tân thời......"
Giản Trì Hoài khẽ thở dài, vặn mi nhìn cô, " cái bản phỏng vấn này là do ai viết? "
" dù sao cũng không phải là tôi. "
Giản Trì Hoài đầu ngọn bút trên giấy nhẹ một chút, " bây giờ độc giả sẽ không thích xem nội dung thế này đâu, nghe ê đến rụng cả răng, cũ kỹ. "
" phải không? " Chử Đồng thả tay đang cầm bản phỏng vấn xuống, nâng cằm lên nhìn anh, " vậy thì Giản giáo sư ngược lại nói một chút, bọn họ thích xem cái gì? "
" em hẳn nên hỏi tôi, đã kết hôn hay chưa, đã yêu qua mấy người, có con cái hay không, ba vòng bao nhiêu cũng có thể hỏi. "
Chử Đồng vội vàng đưa tay với đến bút ghi âm, ý bảo nó dừng lại công việc.