Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Chương 32
T
rước khi được khánh thành vào tháng sau, chiếc cầu treo đã chính thức được đặt tên là Giovanni Da Verrazano.
Mười ba năm trước, khi dự án vẫn còn là bản thiết kế, Viện Lịch sử Hoa Kỳ chuyên nghiên cứu về Italy đã nghĩ đến phương án nối cầu Triborough và hầm Authority bằng chiếc cầu vinh danh nhà thám hiểm này - không chỉ vì ông ta là người đầu tiên đi thuyền qua đây mà bởi chiếc cầu đã nối hai phần tách biệt của Mỹ và Ý, giữa vịnh Ridge và đảo Staten. Nó là cách để phản ứng và chống lại những người có ý định coi cây cầu này như một nhịp cầu của bọn găngxtơ. Robert Moses, người kiểm soát vùng Triborough, không thích và tìm cách chống lại cái tên Verrazano mọi lúc mọi nơi. Ông ta chưa từng nghe đến cái tên Verrazano. Ông ta lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại điều này. Cái tên quá dài, quá Tây. Thậm chí sau khi thị trưởng thành phố New York bị thuyết phục và ra sắc lệnh sẽ đặt tên cây cầu theo tên nhà thám hiểm, Moses vẫn tìm cách chông lại. Gần đây nhất, ông ta ủng hộ một dự thảo cho phép đặt tên cây cầu là James Shea và nhấn mạnh tầm quan trọng của việc vinh danh ‘ý chí con người”.
Những thành viên của Hội đồng nói chung và Paulie Fortunato nói riêng đều rất vui khi Michael Corleone thông báo với mọi người rằng ngày mai, trước khi Daniel Brendan Shea từ chức, Bộ trưởng Tư pháp sẽ đưa ra bài phát biểu nhấn mạnh sự biết ơn của ông ta về những kỳ tích mà nhà thám hiểm người Ý vĩ đại và mong ước lớn lao của Danny muốn xây dựng cây cầu. Ông ta cũng mong muốn cây cầu đó được đặt tên là Verrazano chứ không phải tên anh trai mình. Michael cảm ơn Bô” già Stracci và Greco vì đã giúp đỡ. Lời đề nghị trở thành Thượng nghị sĩ đại diện cho bang New Jersey năm 1966 là một yêu cầu mà Danny Shea không thể chối từ.
Không chỉ vậy, Michael thông báo bản thân Moses cũng đã gần như bị vô hiệu hóa. Thị trưởng thành phố New York sợ hãi với viễn cảnh mình trở thành một người có được danh dự vì đã đẩy những tên bạo chúa khác trong thành phố ra ngoài.
Trong hoàn cảnh của những vấn đề dài và phức tạp, những thành viên Hội đồng thích thú với sự an ủi nhỏ nhoi này. Họ cười sảng khoái khi biết rằng họ sẽ vẫn yên vị trên ngai vàng quyền lực của mình sau khi người đàn ông được cho là có quyền lực tối cao nhất thành phố New York sụp đổ, và dự án công cộng cuối cùng của ông ta lại được vinh danh bởi tên một người Italia.
***
Thân xác bị đạn bắn thủng của Nick Geraci được tìm thấy trên một con thuyền trôi dạt ngoài cảng New York, chân của hắn bị bắn rời ra được gói trong báo, và được ném lên khoang thuyền. Những nhà chức trách sớm biết rằng con thuyền đó thuộc về tên lính của nhà Corleone, Cosimo Barone, kẻ đang mất tích (xác của hắn sẽ không bao giờ được tìm thấy). Tin tức nhạy cảm này hầu như ngay lập tức được lan truyền từ nhà Corleone. Cuộc điều tra của hai đảng về cái chết của Tổng thống
đã phát hiện ra rằng, Geraci ở Miami cùng thời điểm của vụ ám sát, và điều này đã chỉ ra hắn là tên đáng ngờ nhất cần phải điều tra đặc biệt. Người ta củng phát hiện ra rằng Geraci đã dành nhiều tháng trời ở New Orleans, dưới trướng của tên trùm trong thế giới ngầm Carlo Cá Voi Tramonti - một cái tên khác cần lưu ý trong cuộc điều tra này. Thêm nữa, những bức ảnh và nhân chứng cho thấy Momo Barone đã gặp Carlo Tramonti và Agostino khi đến New York vào năm trước. Trong cả những phương tiện truyền thông và thông báo của tòa án, Geraci và Barone được miêu tả là những kẻ phản bội với Tramonti - thậm chí những kẻ tay chân của Tramonti cũng trở thành trò đùa của hai tên này. Có một âm mưu ám sát Tổng thống, dĩ nhiên mọi người đều hiểu và đồng ý rằng Nick Geraci chính là tâm điểm chú ý.
(Hầu hết mọi người không biết rằng sự tham gia của Geraci trong vụ Carmine Marino, và những nỗ lực bất thành để ám sát nhà lãnh đạo Cuba).
Cuộc điều tra của hai đảng kéo dài cả tháng trời, thông báo cuối cùng dài hơn bốn nghìn trang và kết luận rằng Juan Carlos Santiago hành động một mình.
Tuy nhiên, vẫn rất nhiều người tin rằng thủ phạm đã được đưa đến khách sạn Fontainebleau bởi chính CIA hoặc FBI hoặc tay Phó tổng thống hoặc do chính phủ Cuba cử đến. Hoặc bọn Mafia (nếu có cái gọi là Mafia). Hoặc là sự kết hợp của tất cả thế lực trên.
Bí mật khủng khiếp này chắc chắn sẽ bị chôn vùi, và không ai biết đích xác nguyên nhân và lý do tại sao nó lại xảy ra.
Không có bằng chứng thuyết phục nào được đưa ra ánh sáng cho thấy vụ điều tra là sự che đậy, một âm mưu hoặc được tiến hành một cách thiếu cẩn trọng. Không có bằng chứng nào của bất kỳ một âm mứu nào được phơi bày - kể cả việc giết Tổng thống lẫn việc che đậy đằng sau vụ ám sát. Tuy nhiên những nghi ngờ vẫn tồn tại trong dân chúng - những người sẽ không bao giờ hoặc mãi mãi không bao giờ biết được toàn bộ câu chuyện. Đó có thể là một ý kiến hoang tưởng - từ lúc bắt đầu, hàng loạt những sự kiện kỳ dị nối tiếp nhau, khiến nhiều mạng người mất đi hoặc có liên quan - trực tiếp hoặc gián tiếp, với thảm kịch tồi tệ nhất trong lịch sử đất nước. Đáng nghi ngờ hơn, có rất nhiều người liên quan đến vụ án đột ngột chết sau đó, chỉ cách nhau vài giờ, trước khi có thể xác minh được những gì họ biết.
Ví dụ, đặc vụ CIA là Joseph Lucadello chết trong một khách sạn ở Arlington bang Virginia, hai ngày trước khi ông ta có cuộc họp kín với những thành viên đảm trách cuộc điều tra. Cái chết dược cho là do tự sát, nhưng nhiều người sẽ không thể tin một người đàn ông chột mắt lại tự giết chính mình bằng cách dùng một viên đá lạnh đâm xuyên qua mắt còn lại.
Nhưng ví dụ nổi tiếng nhất phải kể đến Carlo Tramonti. Một tuần sau khi ông ta được yêu cầu hầu tòa và một tuần trước khi ông ta bị đề nghị bay tới Washington Carlo Cá Voi bị phát hiện chết ở giữa đường cao tốc 61 ở New Orleans, bị ném từ một chiếc xe đang di chuyển ngay bên ngoài cửa hàng sửa chữa Pelican. Nguyên nhân của cái chết là hai phát bắn vào sau đầu, một vụ thanh toán xã hội đen điển hình. Ông ta chết không phải vì con dao chặt thịt ghim vào tim, nó được cắm vào sau hai phát bắn, nhưng lý do vì sao thì nhà chức trách không thể giải thích nổi.
Một vụ việc ít được biết đến hơn là em trai của Carlo, Agostino - Augie Người Lùn, người đảm nhiệm toàn bộ quyền lực mà anh trai để lại. Hắn không được yêu cầu xác minh trước những cuộc điều
tra, nhưng một vài năm sau, một luật sư không thuộc đảng phái chính trị nào ở New Orleans muốn mở lại vụ án. Đêm trước khi Augie Tramonti được yêu cầu xuất hiện ở tòa án, hắn chết tại nhà mình - một căn hộ được sửa sang lại từ thời nội chiến, một phần của xưởng sản xuất đường và gỗ ở miền Tây New Orleans. Nhân viên điều tra cái chết bất thường khẳng định cái chết đó là do “nguyên nhân tự nhiên” và không có gì ngoài lý do này hết. Cảnh sát thông báo rằng tìm thấy một bản ghi chú về việc tự sát. Tuy nhiên không ai thông báo bản ghi chú đó có nội dung cụ thể là gì. Bản ghi chú cùng với một vài bằng chứng khác liên quan tới vụ án cũng đã biến mất khỏi phòng tang chứng. Nó đã bị đánh cắp. Có thể nó bị để lẫn lộn chỗ nào đó, hoặc không, nó đã thực sự biến mất không một dấu vết.
Một vài tháng sau khi chôn chồng mình, Charlotte Geraci đóng hộp những bản thảo của Nick và đến Manhattan để gặp ông sếp của cô ở nhà xuất bản, nơi cô từng làm việc trước khi cô và Nick cưới nhau. Tuy nhiên, vẫn có tranh cãi về số tiền mà cô nhận được khi viết lại quyển sách này. Cô khăng khăng khẳng định Nick đã đưa cho cô để đánh máy lại trước khi bị giết. Con gái của cô cũng đến để giúp mẹ mình. Charlotte khẳng định rằng đã để bản gốc trong một hộp bảo đảm và những trang mà Nick đưa cho cô là một bản hoàn toàn khác. Đến ngày hôm nay, Charlotte và con gái của cô (Barbara Kennedy, một luật sư ở bang Maryland và Moon Flower, một nghệ sĩ ở San Francisco) đã xuất bản được một cuốn sách và vài lần trích lại từ nguyên gốc của Nick Geraci.
Nhà xuất bản, lúc đầu còn nghi ngờ, cuối cùng cũng đồng ý đọc bản thảo. Nhà biên tập thực sự ngạc nhiên bởi bút lực của bản thảo, tuy nhiên lại khó chịu bởi phong cách viết văn bỗ bã của tác giả. Tuy nhiên ông ta nghĩ rằng có thể sửa chữa được.
Ông ta gọi điện và yêu cầu một tiểu thuyết gia đến ăn trưa. Sergio Lupo sau đó được biết đến nhiều nhất với tác phẩm Câu chuyện của một người nhập cư, dựa trên cuộc đời mẹ ông. Nó xuất hiện trong những quyển sách đáng chú ý của thời báo New York Times. Nó bán được hơn một nghìn bản. Cuốn tiểu thuyết thứ hai của Lupo là cuốn tự truyện Trimalchio Rex. Từ đó ông ta cố gắng thử mình trong vai trò diễn viên ở Hollywood, nhưng chỉ có chút thành công nho nhỏ. Sau đó ông ta trở lại New York; thăm gia đình mình. Ông ta không dễ dàng gì từ chối một bữa trưa miễn phí.
Nhưng có lẽ ông ta không thể từ chối yêu cầu viết lại cuốn truyện Fausto's Bargain.
Lời đề nghị thật hấp dẫn, nó chẳng khác gì một tác phẩm nằm trong tầm tay của ông ta. Ông ta
nói:
- Chắc chắn sẽ bán hết. Người của nhà xuất bản nói:
- Tôi nói điều này với tư cách một người bạn. Nhưng ông có nghĩ rằng đã đến lúc nên trưởng
thành hơn một chút không.
Lupo đã bốn mươi mốt tuổi. Ông ta nói:
- Điên rồ!
Người của nhà xuất bản nói:
- Nó chỉ bán hết sạch sành sanh, nếu ông viết nó thực sự hấp dẫn.
Lupo nghĩ một lúc rồi sau đó nhún vai. Người của nhà xuất bản nói:
- Làm cho tôi hai điều. Một - đọc cuốn truyện này. - Ông ta ném bản thảo lên bàn - Hai - để tôi đọc cho anh câu này.
Ông ta lôi ra một bản của cuốn tự truyện Trimalchio Rex và giở đến trang cuối, đọc to:
- Tôi mong muốn trở thành ác quỷ, để cướp ngân hàng, để giết người, mọi người sẽ sợ tôi bởi vì tôi là một con quỷ khát máu. Tôi sẽ không chung thủy với vợ mình, sẽ bắn chết những đàn kangaroo. Nhưng tôi không thể, biết tại sao không, bởi vì tôi nhút nhát, tôi sợ hãi, mọi người sẽ không vui với những gì tôi làm.
Lupo nói:
- Đó là một cuốn tiểu thuyết ngớ ngẩn. Đó chỉ là một nhân vật hư cấu đang nói chuyên mà thôi. Người của nhà xuất bản gõ gõ ngón tay lên tập bản thảo:
- Rỡ ràng rồi. Cứ đọc nó đi, được -chứ?
Hai năm sau, việc viết lại tác phẩm của Lupo đã hoàn tất. Cuốn Fausto's Bargain nằm trong top những cuốn sách bán chạy trong tuần đầu tiên và liên tục giữ vị trí đó trong ba năm liền. Nó bán được hai mươi triệu bản trên toàn cầu. Ba bộ phim được gây cảm hứng từ cuốn truyện, thậm chí còn sử dụng từ “Mafia” hoặc đề cập đến những nhân vật có thật trong nhà Corleone bằng tên cúng cơm, ngoại trừ Michael Corleone. Bộ phim đầu tiên giúp Johnny Fontane có được danh hiệu thứ hai của Viện hàn lâm. Bộ phim thứ hai - đã giúp hãng phim Woltz có được lợi nhuận đầu tiên kể từ sau thất bại của bộ phim Khám phá Châu Mỹ. Tất cả đều được coi là tác phẩm kinh điển.
***
Đám cưới của Johnny Fontane và Francesca Corleone Van Arsdale là một đám cưới yên bình, ít được biết đến, tổ chức ngay bên bờ biển ở đảo Bahamas, dưới những tán cây cọ được dựng tạm. Bộ phim Khám phá Châu Mỹ dược chiếu một tuần trước đó, và họ vẫn ở trên đảo Bahamas, chuẩn bị kế hoạch cho những lễ hội, tiến hành những kế hoạch riêng để giữ chân cánh báo chí càng lâu càng tốt, và đợi những người thân nhất trong gia đình đến chia vui.
Johnny Fontane mặc bộ vest màu trắng. Francesca mặc chiếc váy hồng, thêu hoa văn kiểu Batik.
Thời tiết quá lý tưởng: trời trong xanh không mây, gió thổi nhè nhẹ.
Khi Michael Corleone đi cùng cháu gái mình trên lối đi bên cạnh những hàng ghế, Bố già không cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng khi phát hiện mắt mình đẫm lệ.
Ông ta và Johnny nhìn nhau. Johnny nháy mắt.
Michael cố gắng mỉm cười. Bố già thực sự hạnh phúc cho cả hai. Sau buổi lễ, Michael Corleone và em gái Connie đi dạo trên bờ biển.
Connie vươn tay ra, Bố già nắm chặt lấy tay em gái mình. Họ chưa từng đi như thế này kể từ khi còn là những đứa trẻ, khi Bố già đưa em mình tới trường.
Connie nói:
- Thật là một cặp đôi tuyệt vời. - Gió thổi bay những lọn tóc của cô, rũ vào khuôn mặt. Cô giống như một phụ nữ trong bức tranh miêu tả những anh hùng - Anh có thể chưa mường tượng ra nổi, nhưng hãy nhìn những thành công mà quỹ Nino Valenti đang có, rõ ràng rằng quỹ đang làm việc tốt. Điều đó là quan trọng nhất. Hãy nhìn cặp đôi hạnh phúc này xem. Những đứa con riêng của họ đã thân quen với nhau. Mọi thứ đều... - Connie lắc đầu - Thật là một cặp trời sinh. - Cô lặp lại nhiều lần, tuy nhiên lần này thì nhẹ nhàng hơn.
Michael nói:
- Anh biết điều này khó khăn cho em. Connie hỏi:
- Khó khăn? Tại sao lại khó khăn?
Michael siết chặt tay em gái mình. Họ lại tiếp tục đi. Cuối cùng Connie cũng khẽ cười:
- Anh tin em đi. Em quen rồi. Em yêu ông ta, nhưng chắc chắn có hàng triệu cô gái khác cũng vậy. Em là một phụ nữ đã trưởng thành, em biết tình yêu đáng giá thế nào. Em hạnh phúc cho họ.
Michael gật đầu.
- Nói về tình yêu, em rất tiếc khi nghe về chuyện của anh và Kay. Michael nói:
- Em không cần phải lo. Anh cũng đã vượt qua được rồi. Họ đi bộ trong một thời gian dài im lặng.
Ở một khách sạn trên bờ biển, họ dừng lại ở quầy bar để gọi đồ uống. Connie gọi ly Pina colada và Michael thì gọi ly nước lọc đá. Cả hai cùng ngồi dưới chiếc ô cạnh bể bơi. Những đứa trẻ đang bơi đùa dưới bể. Connie nói:
- Vậy cô ấy đã bao giờ nói với anh?
- Ai nói với anh cái gì cơ? Connie nói:
- Rằng Rita đã có một đứa bé. Một thằng con trai. Nhưng nó là của Fredo. Khi cô ấy còn là vũ công ở Las Vegas. Cô đã phải gửi đứa trẻ cho một nữ tu ở California. Fredo trả mọi chi phí. Bình thường, những phụ nữ mà anh ấy gây rắc rồi đều phải tự một thân một mình lo liệu, nhưng Rita... Rita không phải như vậy. Cô không thể gánh vác được. Cô phải cho nó đi làm con nuôi. Em đã rất cố gắng để tìm ra được thằng bé đó, nhưng cũng chẳng có hy vọng gì nhiều. Em cứ nghĩ rằng cô ấy đã nói với
anh rồi, em rất tiếc.
- Cô ấy nói với em tất cả những chuyện đó à? Connie lắc đầu:
- Fredo nói với em.
- Khi nào? Connie nói:
- Cũng lâu rồi. Anh biết không, em cũng có thể giữ lời hứa như những người đàn ông trong gia đình này. - Cô nhìn thẳng vào mặt anh trai mình - Anh ổn chứ? Có lẽ anh nên ăn một cái gì đó.
- Anh ổn.
- Có vẻ như anh... Em không biết. Anh trông hơi xanh xao.
- Anh khỏe.
Michael trả lời. Đường huyết trong máu của Bố già vẫn ổn, ông ta chắc chắn như vậy. Ông ta đi về phía quầy bar và gọi cái gì đó để uống.
Ông ta lại ngồi xuống bên cạnh em gái.
Họ nhìn ra ngoài phía bể bơi dành cho trẻ con, và đằng xa, bờ cát trắng, đại dương xanh. Connie vươn tay và ôm lấy anh mình, nói:
- Chắc nó phải tầm tám tuổi rồi. Thằng bé đang ở ngoài kia, đâu đó ngoài kia. Nghĩ thế sẽ làm mọi chuyện thanh thản hơn.
***
Rõ ràng phải cảm ơn Michael Corleone mà Carlo Tramonti đã không - Michael từng khẳng định với những thành viên Hội đồng - phá hủy mọi thứ. Tổng thống Payton cũng dừng lại kế hoạch tấn công vào cái gọi là Mafia. Giám đốc FBI cũng thuyên chuyển hầu hết những đặc vụ của mình vào những điệp vụ khác. Sau khi được bầu vào Thượng nghị viện năm 1966, Daniel Brendan Shea theo đuổi những vấn đề phức tạp hơn.
Trong thời gian dài, thực sự đã có những tổn thất không nhỏ. Những đặc vụ trẻ tuổi của FBI tham gia vụ án không quên được những gì họ đã trải qua. Những luật sư trẻ tuổi được thuyên chuyển tới những vụ án khác hoặc được bầu vào những cơ quan khác cũng không quên được những gì mà họ học hỏi được.
Tổng thống Shea đã cho thấy mình bị giết thực sự là quá dễ dàng. Dư luận nghi ngờ rằng Mafia đã nhúng tay vào vụ ám sát Tổng thống. Tất cả những ý kiến này đã tạo tiền đề để xây dựng bộ khung pháp lý cho đạo luật RICO, cho phép thẩm phán được quyền đẩy những tên găngxtơ vào tù. Chắc phải mười năm nữa, trước khi bộ luật phức tạp này có thể đưa một tên trùm Mafia xộ khám, những nguy hiểm ngày càng lộ rõ, và chưa từng có tiền lệ trong lịch sử. Năm 1980, cả Michael Corleone và gia
đình nhà Corleone có vẻ đã quay trở lại thời kỳ hoàng kim trước đây.
Sự ra đi đột ngột của Tom Hagen, Jimmy Shea, Nick Geraci đã khiến cho Michael Corleone và gia đình trải qua một quãng thời gian ít ỏi hiếm hoi trong cuộc đời mà Michael Corleone nghĩ rằng mình đang thực sự hạnh phúc.
Trong những năm đó, ông ta rất muốn quay trở lại đảo Staten, cũng như nuôi dưỡng ý định quay trở lại quê nhà.
Michael và Ritchie Nobilio đi ra khỏi cửa hàng Jerry trong một trận mưa tầm tã. Mấy tên vệ sĩ đưa cho họ cây dù, và họ chạy nhanh vào bên trong chiếc xe Lincoln màu đen đang đợi sẵn. Mây tên vệ sĩ ngồi đằng trước, Michael gật đầu với lái xe Donnie Bags, chiếc xe phóng đi vun vút.
Bây giờ, những vụ lùm xùm ở trên phố đã được giải quyết triệt để. Paulie Fortunato đã kiểm soát quán bar và đổi lại là những yêu cầu khác từ Bố già Michael. Hắn sẽ coi đây là một địa điểm an toàn để kiếm những đồng tiền tuy nhỏ nhưng chắc chắn, tuy ít nhưng đảm bảo. Al Neri và Cato Tomaselli, tên dưới trướng nhà Corleone được coi như vệ sĩ của Greco, đang được một bác sĩ rất giỏi ở đảo Staten chăm sóc, một người mà Fortunato đã phải đến để cầu viện sự giúp đỡ. Vết thương của Tomaselli thì không có vân đề gì. Về phần Neri, viên đạn đã xuyên qua hắn, sượt qua và đâm thủng phổi nhưng không có gì nghiêm trọng. Phục hồi sẽ mất kha khá thời gian nhưng chắc chắn là sẽ khỏe hoàn toàn. Eddie Paradise thì kiểm soát việc di dời những xác chết. Xác của Geraci được để trên chiếc thuyền mà Eddie đã bán cho Momo. Thi thể của Cosimo Barone và Italo Bocchicchio được chôn ở một bãi rác, một phần quà bất ngờ mà Robert Moses dành cho những kẻ ngạo mạn ở đảo Staten. Một ngọn đồi khác cao hơn cạnh bãi rác, nơi mà Fortunato và Barzini sinh sống, được gọi là đồi Todt, trong tiếng Hà Lan có nghĩa là cái chết. Đảo Staten thực sự làm Michael Corleone sợ đến phát sốt.
Michael Corleone và người của mình lái vài dặm trong đêm tối, băng qua những khu dân cư trải đầy lá cây cho đến khi Donnie rẽ phải đi về phía cầu cảng. Họ đi vào một cửa hàng để xăng đã đóng cửa, bên cạnh chiếc xe tải nhỏ với dòng chữ FLATBUSH NOVELTIES ở bên hông. Trong màn mưa, chiếc tháp được dựng ở chiếc cầu treo ẩn hiện đằng xa. Mấy tên vệ sĩ ra khỏi chiếc Lincoln. Eddie Paradise đi ra khỏi chiếc xe tải nhỏ. Bộ vest của tên này trông có vẻ sờn và bẩn thỉu. Eddie đi dưới mưa, không vội vã mà cũng chẳng ô dù gì. Hắn ngồi vào ghế trước, và đóng cửa lại. Eddie vuốt mái tóc ẩm ướt của mình, nói:
- Bữa tối thế nào? Tôi nghe nói đồ ăn của cửa hàng Jerry rất ngon. Nhất là món thịt.
Sự cay đắng trong giọng của hắn không thể lẫn đi đâu được, cũng dễ hiểu và dễ tha thứ được. Đêm nay là đêm mà bất kỳ ai cũng cảm thấy nặng nề. Barone là bạn tốt nhất của Eddie, Geraci biết được điều này, và Eddie phải giải quyết toàn bộ vụ việc.
Michael vỗ vào vai của tên chiến tướng đắc lực đang ủ dột của mình:
- Anh đã nhận được sự tin tưởng của tôi, Eddie ạ. Tôi thật sự biết ơn anh.
Eddie Paradise lẩm bẩm lời cảm ơn. Michael ra dấu cho Donnie Bags tiếp tục đi. Chiếc Lincoln và chiếc xe tải nhỏ rẽ vào hai hướng khác nhau.
Ritchie Hai Súng lắc đầu:
- Tôi ngả mũ kính phục anh.
Đêm hôm đó, người mà hắn quyết định dùng làm phó tướng, Renzo Sacripante, người đã hoàn thành xuất sắc việc kiểm soát và cai quản băng nhóm ở đại lộ Knicker Bocker - đã bị treo cổ trong một căn phòng khách sạn trên đường Mott và bây giờ đang chôn vùi trên chiếc xà-lan trong một bãi rác ở Yorkville, thuộc sở hữu của một công ty vệ sinh thành phố. Họ làm điều đó như là sự trả ơn dành cho Bố già Michael Corleone.
Eddie nói:
- Nhưng anh làm gì có mũ mà kính phục tôi. Nobilio cũng vỗ vào vai Eddie, nói:
- Nhưng tôi thực sự kính phục anh rồi.
Michael được biết rằng Eddie cũng điên tiết lên - khi nhà Corleone đã sắp xếp xong mọi chuyện kinh doanh ổn thỏa - hai tên phản bội đã bị làm mồi cho con sư tử yêu quý của hắn ở câu lạc bộ săn bắn Carroll. Eddie nói rằng hắn nghe nói một khi sư tử ăn thịt người, nó sẽ không bao giờ thích ăn thịt của những loài động vật có vú bôn chân khác. Al Neri khẳng định rằng đó chỉ là một lời đồn đại, nhưng Al Neri thì biết gì về sư tử? Al Neri cũng thông báo với Michael rằng Eddie cũng phàn nàn ít nhiều về vụ việc đó.
Eddie thở dài, bật radio, đó là đài dành riêng cho nhạc rock and roll. Hắn ngả người, gần như kiệt sức, vì sự kính trọng cũng chẳng ai yêu cầu hắn phải thay đổi tác phong của mình.
Tất cả những người có mặt trên xe không ai nói gì. Donnie Bags - một người dưới trướng Geraci đã chứng minh được lòng trung thành của mình với Gia đình, là một tay lái lả lướt quanh những phương tiện giao thông khác, đối phó với đường trơn trượt mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Rất nhanh họ đã đi qua cầu Bayonne để tiến vào bang New Jersey. Nobilio đang ngủ. Eddie gõ một chiếc nhẫn màu hồng vào cửa kính, trùng với nhạc điệu của bài hát.
Rất lâu rồi Michael Corleone không đánh giá cao kỹ năng của những người như Donnie Bags, Ritchie Hai Súng và Eddie Paradise. Chỉ sau khi Michael ngồi xuống với Eddie, bài học về truyền thống của Gia đình mà cha của Michael đã xây dựng, những cơn ác mộng - hoặc là gì đi nữa - mới chấm dứt. Bác sĩ của Michael cho rằng việc đường huyết ổn định suốt một thời gian dài là do chế độ ăn kiêng và ít căng thẳng. Nhưng Michael biết, đó là bởi vì Bố già đã hiểu được cảnh báo mà Fredo dành cho mình: phải kết nối với những giá trị cũ, những giá trị truyền thông, phải nhớ rằng nguồn lực của sự vĩ đại mà cha Bố già xây dựng chính là những mối quan hệ giữa người với người, mối quan hệ trong đó tiền và quyền lực chỉ là sản phẩm phụ của sự sợ hãi và tình yêu.
Chiếc xe chở Michael Corleone đi vào đường hầm tối tăm Holland. Chiếc radio trở nên yên lặng. Điều đó làm Nobilio sực tỉnh giấc.
Eddie Paradise nói:
- Đừng lo. Chúng ta đang đi ngầm mà.
END