Số lần đọc/download: 474 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:55:23 +0700
Chương 33: Ngô Quân Tiểu Quỷ
T
rong thư phòng, La Chẩn đem hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ đuổi tới gian bên trong mà chơi đùa, một mình ngồi trước bàn dài xem sổ sách.
Trong phòng, hai cha con đùa giỡn ồn ào một lúc lâu, tiểu béo nhìn xuyên qua cửa sổ dài, trông thấy mẫu thân yêu dấu, giang hai tay nhỏ: “…. Mẹ ôm!” Bảo Nhi kỳ quái a, mẹ vì sao không nhìn Bảo Nhi, Bảo Nhi thực đáng yêu nha…
“Mẹ đang xem sổ sách, không thể ôm con nha, phụ thân ôm con cũng rất tốt a.”
….Nhưng là, phụ thân không có thơm thơm như mẹ a, thơm thơm của mẹ đấy, Bảo Nhi thích nha…. “Mẹ…. Mẹ ôm!”
“Bảo Nhi phải ngoan nha, phụ thân cũng rất muốn muốn mẹ ôm, nhưng phụ thân sẽ nhịn, con cũng phải nhẫn a……”
….Phụ thân tranh mẹ với Bảo Nhi sao? “….Mẹ, mẹ không ôm cha…”
“Thối Bảo Nhi, con không muốn mẹ ôm phụ thân, phụ thân sẽ ghét con đó.”
“Phụt—….”
“Thối Bảo Nhi dám phun phụ thân, phụ thân cắn Bảo Nhi!”
“….Cạc cạc …. Ha…”
La Đoạn nhẹ nhàng bước vào, đẩy cửa thư phòng, trước nhìn quanh trong phòng, Bảo Nhi thấy nàng nhưng không vui mừng kêu to giống như trước đây mà vẫn cùng lão cha huyên náo đến cao hứng, La Đoạn khinh thường bĩu môi, “Béo tiểu tử không có lương tâm, thấy cha mẹ đã quên di di, uổng công ta thương ngươi!”
La Chẩn ngồi trước bàn nhíu mày nhàn nhạt hỏi: “Đau lòng như vậy, sao không nhanh chóng hoàn thành hôn sự của muội cùng Chi Hành, tự mình sinh một đứa ra mà thương?”
“Còn không phải vì hôn sự của Khởi Nhi biến đổi bất ngờ làm muội phân tâm sao. Đúng rồi, tỷ tỷ, mau đi xem Khởi Nhi một chút, nghe hạ nhân nói, nha đầu kia hôm qua khóc một đêm, đến bây giờ còn chưa ăn một hạt cơm, có phải là muốn chết hay không đây?”
***
“Họ Triều kia, ngươi muốn theo đuổi liền theo đi, nếu mệnh trung thuộc về ta, ngươi có đuổi theo cũng không đến được; còn nếu mệnh trung không phải là ta, ta đuổi theo cũng vô dụng…….”
Lời này, ban đầu nghe thấy chỉ là hơi đau đớn, tinh tế nghĩ lại, lại như một thanh đao sắc nhọn cắt rời tâm tế, đau đến thất kinh bát lạc, đến xương cốt tứ chi.
“Hắn thật sự nói như thế sao?” La Đoạn mày liễu dựng đứng, mắt hạnh mở to, “Hắn đã cho là nữ nhân La gia chúng ta không có hắn thì không sống được đúng không?”
“Nhị hoàng tử nói như thế cũng không có gì sai.” La Chẩn thở dài, mắt nhìn dung nhan xinh đẹp gầy yếu của ấu muội, “Hắn có quyền lựa chọn đối với đoạn tình cảm này nên buông hay không buông tay a.”
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói như vậy?” La Đoạn rất không đồng ý, “Lúc trước, là hắn chủ động trêu chọc Tam nhi, quấy rối ‘một mảnh xuân tình’ của nữ nhi nhà người ta. Nay toàn thân tiêu sái trở ra, sao có thể như vậy được? Vậy lúc trước cần gì phải lại đây?”
“Từ trước đến nay, một đoạn tình cảm không phải là một người có thể tự biên tự diễn được. Khởi Nhi đã đáp lại tình cảm của Ngọc Vô Thụ, thì đã là chuyện giữa hai người bọn họ rồi. Tương lai kết quả mặc kệ tốt xấu thế nào đều là trách nhiệm của hai người. Khởi Nhi có thể lựa chọn rời khỏi, Ngọc Vô Thụ tất nhiên cũng có thể lựa chọn không tái tranh giành. Chỉ là, Khởi Nhi, muội thật sự muốn buông tay như vậy sao?”
La Khởi hai mắt đẫm lệ đột nhiên ngẩn ngơ.
“Lúc trước, Giang Bắc Hồng vì báo thù mà tiếp cận tỷ, nếu tỷ không tiếp nhận hắn bày tỏ, thì toàn bộ kế hoạch của hắn sẽ thất bại. Cho nên, cho dù ngay tại thời điểm đó, tỷ cũng chưa từng hận hắn.” La Chẩn cầm cây lược gỗ trước kính trang điểm, chải vuốt một đầu tóc đen hơi rối cho ấu muội:
“Khởi Nhi, muội phải suy nghĩ kỹ, muội thương tâm như vậy là vì muội đối với Ngọc Vô Thụ tơ tình khó đứt, hay là vì người ta dễ dàng buông tay nên không cam lòng?
Nếu muội đã yêu hắn đến mức trừ hắn ra không còn có thể là ai khác, thì muội có thể bỏ xuống lòng tự tôn mà lôi kéo hắn trở về hay không? Tỷ cam đoan, nếu muội muốn, hắn liền có thể quay đầu. Nhưng, nếu muội thủy chung không thể không đi so đo hắn đối với Phạm Dĩnh thưởng thức, thủy chung không thể quên được hắn đối với Phạm Dĩnh có khả năng có một tia động tâm, thì hai người tuy thành vợ chồng, cũng vẫn còn lo lắng thâm trầm chồng chất. Như thế, đoạn tuyệt chẳng phải là rất tốt hay sao?”
La Đoạn mặc dù bất bình thay tiểu muội, nhưng lời tỷ tỷ nói thật là không có chỗ để soi mói. Trước đây Khởi Nhi cùng Ngọc Vô Thụ tình cảm hai người nhìn như ổn định, nhưng bởi vì thân phận, cũng có khói mù ngầm di động bên trong. Đã vậy còn gặp chuyện Xương Lương vương Quận chúa, rồi đến Phạm đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, trước sau gặt hái sau, con đường phía trước lại càng xa vời. Nếu Khởi Nhi thật sự cắt đứt được, Ngọc Vô Thụ cũng không có ý nối lại, thì tất cả không hẳn đều là chuyện xấu.
“Tỷ biết, nữ nhi phần lớn là khẩu thị tâm phi. Khởi Nhi nè, muội tuy rằng miệng nói cùng Ngọc Vô Thụ đoạn tuyệt, nhưng trong lòng vẫn có hi vọng đúng không?” Chải đầu xong, La Chẩn cầm khăn đã được thấm nước ấm, lau lên dấu tích loang lổ vì nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của ấu muội, “Cho nên, thời điểm hắn chân chính buông tay, muội liền chịu không nổi đúng không? Vô luận là như thế nào, muội chỉ cần để ý làm chuyện mình muốn, bất kể là tranh giành hay là buông tay, chỉ cần không để cho mình lưu lại tiếc nuối là được.”
“Khởi Nhi đã biết.” Gương mặt tiều tụy được tỷ tỷ thu chỉnh đổi mới hoàn toàn, nỗi lòng cũng đổi mới hoàn toàn, “Chính là, Khởi Nhi cần thời gian.”
“Được!” La Chẩn vỗ nhẹ bả vai của nàng, “Nhớ kỹ, muội là La gia Tam tiểu thư, giàu có thiên hạ, giá trị phi phàm, mặc kệ là lúc nào, muội cũng không có hai bàn tay trắng.”
La Khởi khuôn mặt đẹp đầy dấu vết đau thương, cười lên tươi sáng, “Đúng vậy a, muội không phải nữ tử đau khổ vì bị người vứt bỏ, thật sự không cần phải tự làm cho bản thân mình bi thương đến ‘thiên nhân cộng phẫn’(trời cao cũng nổi giận) đúng không?”
“Nhóc Tam cứ việc nghỉ ngơi đi, chuyện kiểm hàng cùng Triều gia, giao cho tỷ là được.” La Đoạn tiếp lời nói.
Ăn một chén canh ngân nhĩ đường phèn, uống qua một chén trà sâm an thần, La Khởi an ổn nằm ngủ. La Chẩn, La Đoạn lại ở bên bồi gần nửa canh giờ, dặn tiểu nhân tỉ mỉ hầu hạ, rồi cùng nhau rời đi.
“Tỷ tỷ, nếu tỷ là Khởi Nhi, sẽ làm như thế nào?”
“Vậy nếu muội là Khởi Nhi thì sao?”
“Chuyện này……”
La Chẩn mỉm cười, “Cho nên, chúng ta cũng không phải là Khởi Nhi, mặc kệ chúng ta cùng Khởi Nhi có thân thiết đến đâu, cũng không thể thay Khởi Nhi quyết định, cũng không có quyền xen vào nên làm như thế nào hoặc không nên làm như thế nào, bước tiếp theo, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn xem muội ấy muốn đi hướng nào. Dù sao, đó là cuộc đời của muội ấy. Tương tự khả chứng, muội cũng như thế.”
“Vậy tỷ tỷ thì sao? Cuộc sống của tỷ tỷ đã giải quyết tốt sao?”
“Tỷ?” La Chẩn nhíu mày, “Tỷ thì thế nào?”
“Muội cùng với Phạm Dĩnh qua lại cũng không tệ, từ trong miệng nàng muội biết một chút chuyện xưa. Chuyện xưa thật hay giả như thế nào muội mặc kệ, muội chỉ muốn biết, đứng giữa một Phạm Trù ‘vô sở bất năng’(*) và tỷ phu ‘trời sinh thuần thiện’, tỷ tỷ chẳng lẽ không có một tia lưỡng nan sao?”
(*Vô sở bất năng: ý chỉ tài giỏi, không có gì là không làm được.)
Ngữ khí La Đoạn không giống đang nói đùa. La Chẩn cũng thu hồi vẻ mặt trêu chọc, “Theo ý của muội, tỷ có thể lưỡng nan cái gì?”
“Không có sao?” La Đoạn mắt hạnh sáng lên, “Tỷ tỷ từ nhỏ, mặc kệ là tâm tư hay là nhãn giới đều cực cao, cho nên cha mẹ mới muốn tìm nam tử xuất sắc nhất thiên hạ để xứng đôi với tỷ. Tỷ thích tỷ phu, là vì tỷ phu có thể cho tỷ một tình cảm chân thành thuần khiết. Nhưng nếu tỷ tỷ gặp một nam tử nổi bật bất phàm lại là người từng cùng tỷ yêu nhau cực độ, trong lòng tỷ chẳng lẽ không có một tia dao động sao? Tỷ tỷ mặc dù vĩ đại, nhưng cũng không phải thánh nhân a.”
La Chẩn hé môi cười nhạt, “Tỷ không phải thánh nhân, cho nên chỉ thấy được trước mắt. Không nói đến đối với cái mà muội gọi là ‘Cực độ yêu nhau’ tỷ không có nửa điểm trí nhớ, trước khi gặp Chi Tâm, tỷ chẳng lẽ chưa từng gặp qua nam tử xuất sắc sao? Mỗi nữ nhân trước khi gặp được một nửa của đời mình, đều từng có vô số tưởng tượng đối với bạn đời tương lai. Nhưng một khi người nọ xuất hiện ở trước mắt mình, toàn bộ tưởng tượng, kỳ thật cũng thành tưởng tượng mà thôi. Đã nhận định hắn, thì chỉ là hắn.”
Có lẽ, trên đời này có ngàn dạng người, cũng có ngàn dạng tình yêu, nàng không thể một lời nói hết. Nàng chỉ biết, nàng yêu Chi Tâm, dù trên đời này có bao nhiêu nam tử so với Chi Tâm xuất sắc hơn cũng không có vấn đề gì. Cũng giống như nữ tử dung mạo so với nàng đẹp hơn, tính tình so với nàng ôn nhu hơn, đứng ở trước mặt Chi Tâm, hắn cũng chỉ cần chính nàng.
La Đoạn vỗ tay mừng rỡ, “Tỷ phu giao cho Đoạn Nhi nhiệm vụ, Đoạn Nhi hoàn thành!”
Ách? La Chẩn khẽ nhíu đôi mày liễu, “Đừng nói với tỷ, những lời này, là Chi Tâm nhờ muội hỏi đấy.”
“Cũng không phải chỉ là tỷ phu thôi đâu. Hai ngày trước tỷ phu nhờ Đoạn Nhi hỏi tỷ tỷ, có phải chỉ thương hắn, không thương người khác hay không. Vừa vặn muội cũng tò mò, liền hỏi thôi.”
Ngốc tử kia, mà lại có tâm nhãn này sao?
“Chưa hết nha, tỷ phu vì muốn nhờ Đoạn Nhi giúp hắn, nên đã thêu một bức ‘Đào viên đồ’ mà Đoạn Nhi yêu nhất đến hối lộ Đoạn Nhi a. Ai ya, tỷ phu thật là đáng yêu đó nha.”
La Chẩn hồ nghi liếc nhìn, “Là hắn hối lộ? Không phải muội nhân cơ hội áp chế sao?”
“Oan uổng a, tỷ tỷ. Tiểu muội cho dù thích ‘nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của’, cũng không đến phiên trên đầu tỷ phu bảo bối của tỷ tỷ đúng không?”
“Quả nhiên là hắn chủ động đưa cho muội sao?” Mà… Ai dạy ngốc tử này chứ?
“Ôi!, tỷ phu càng ngày càng khiến cho người ta thích, tỷ tỷ nhất định phải giám sát chặt chẽ a. Viên tiểu Trân Châu kia hiện tại không làm nên trò trống gì, nhưng mà, đừng có đợi đến một ngày lại thành tảng đá lớn chắn giữa tỷ tỷ cùng tỷ phu mới lo a.”
Con bé tinh quái này, nghiễm nhiên là xem diễn đến nghiện có phải hay không? “Đừng chỉ lo nói chuyện người khác. Chi Hành là nam tử chân tình trên đời khó được, muội nếu không nắm chặt, cẩn thận hắn làm cho người khác sinh mơ ước đấy.”
La Đoạn phồng đôi má phấn, mắt đẹp khẽ đảo, “Tên ngốc mặt lạnh bộ dạng cứng ngắc ngu ngơ như vậy, cũng chỉ có bổn tiểu thư là đủ can đảm cho hắn ba phần thưởng thức thôi. Ai có can đảm đến tranh giành cao thấp với bổn tiểu thư chứ?”
Nếu không trước mắt mình có nhiều chuyện phải lo, La Chẩn cũng không ngại nghĩ cách làm cho Nhị tiểu thư ăn vài bình dấm chua đâu, cũng miễn cho con bé này đắc ý như thế…
Nhân ngày lễ lớn của Hàng Hạ quốc, trong cung lễ nghi đa dạng, Hàng Niệm Nhạn tiến cung ứng lễ, phụng bồi khách quý từ các quốc gia đến chúc mừng, bận tối mắt tối mũi, thật vất vả mới được một ngày nhàn hạ, liền hướng Lương gia mà đến. Ở trong Lương phủ, hạ nhân đang dẫn hắn tiến vào, mới đến ngoài cửa hoa viên, đã nghe thấy tiếng cười nói vang đầy trời. Tiếng người, giọng trẻ con, tiếng chó sủa, đều là những thanh âm trong trẻo nhất.
Chi Tâm đỡ con trai cưng, vừa đi theo cẩu nhi, vừa la lớn, “A Hắc ngươi chạy chậm một chút, đừng làm ngã Bảo Nhi đó.”
Một con đại hắc cẩu sải bước vòng quanh, nhanh nhanh chậm chậm, chỉ vì muốn tiểu oa nhi đang cưỡi trên lưng cười vui.
“…Ha ha ….Cạc cạc ha!” Lão cha được trời ưu ái của nhà mình đã ra lệnh, tất nhiên hung khuyển cúi đầu nghe theo, khiến cho người được hưởng lợi nhất là béo tiểu tử hiển nhiên là không chút kinh sợ rồi……
“Lương Chi Tâm!”
“Lục Lục ngươi đã đến rồi a!.” Chi Tâm nhìn thấy Hàng Niệm Nhạn, lập tức ôm lấy đứa con như hiến vật quý, “Lục Lục, ngươi xem, ngươi xem, đây là Bảo Nhi của Chi Tâm đó!”
“Con của ngươi?” Hàng Niệm Nhạn không có hứng thú đối với béo oa nhi đang phát ra thanh âm kỳ quái từ cái miệng đầy nước miếng, nhưng nhìn một nhà người ta, thấy Lương Chi Tâm có vợ đẹp con ngoan, lại khiến cho Lục Vương gia nhìn mà phát thèm, tâm lại càng thèm hơn.
“Đúng a, là nương tử sinh cho Chi Tâm. Hắn gọi là Bảo Nhi, là bảo bối của Chi Tâm và nương tử a.”
Ngươi có được bảo bối còn ít sao? “Ngươi chỉ biết có bảo bối của ngươi rồi mấy ngày gần đây, có đem chuyện của ta quăng ra sau đầu không đấy?”
“Ngươi nói Phạm Dĩnh sao?” Chi Tâm chớp đôi mắt to đen trong sáng, “Chi Tâm nói với nàng về ngươi rất nhiều lời tốt a… nhưng mà, Chi Tâm nói nhiều lời hay cũng vô dụng a, còn phải xem Lục Lục làm như thế nào a. Tựa như khi đó Chi Tâm nếu không có chạy tới Ngọc Hạ Quốc tìm Trân Nhi, Trân Nhi sẽ không gả cho Chi Tâm làm nương tử đâu.”
Là như thế sao? Hàng Niệm Nhạn mi tâm cau lại, “Bổn vương làm còn chưa đủ nhiều sao?”
Chi Tâm đùa nghịch cánh tay béo của con, lắc đầu to, thật thà nói: “Chi Tâm không biết a. Chi Tâm chỉ biết là nếu Trân Nhi không lấy Chi Tâm làm chồng, Chi Tâm vẫn sẽ tìm Trân Nhi tìm Trân Nhi, cho đến khi Trân Nhi gả cho Chi Tâm làm nương tử mới thôi.”
“….Vậy, vậy còn gì là mặt mũi nam nhân?”
Nghe hắn nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích, Chi Tâm chép chép miệng, “Không có Trân Nhi, Chi Tâm sẽ không vui vẻ, có thiệt nhiều thiệt nhiều một đống lớn mặt mũi để đó cũng sẽ không khoái hoạt. Hơn nữa, không có Trân Nhi, cũng không có Bảo Nhi để chơi vui như vậy a.” Thiệt tình, Lục Lục thật đáng thương mà, Chi Tâm nói nhiều như vậy cũng không nghe, khó trách không lấy được nương tử……
“Vậy… Nữ nhân xấu xí kia ở nơi nào?”
“Phạm Dĩnh hôm nay sáng sớm đã đi tìm cái cây (Thụ) kia rồi.”
“Nàng đi tìm Ngọc Vô Thụ?” Lục Vương gia làm sao có thể giữ được bình tĩnh, “Xú nữ nhân, nàng ta chính là ‘bất an vu thất’có phải hay không?”
“Cái gì là ‘bất an vu thất’ a, Lục Lục?”
“Nữ nhân nên có bộ dáng nữ nhân, giúp chồng dạy con, may vá nữ hồng mới là trách nhiệm, bổn phận của các nàng……”
“Nhưng mà….” Chi Tâm nghiêng đầu vắt óc nghĩ, Bảo Nhi trong ngực cũng học theo lão cha nghiêng cái đầu nhỏ, “Lúc nương tử xem sổ sách, cùng người nói chuyện làm ăn là thời điểm đẹp nhất a. Chi Tâm thích nhìn Trân Nhi khi đó nhất. Nhưng mà, thời điểm nương tử làm quần áo cũng đẹp nhất á……”
“Ngươi——” quả thực hết thuốc chữa mà!. Nhưng mà…. Người ta có thể ôm kiều thê về, trước mắt còn có ái tử để yêu thương…. “Xú nữ nhân đi tìm Ngọc Vô Thụ làm cái gì?”
“Ngày hôm qua, Khởi Nhi nói, nàng và cái ‘Cây’ kia kết thúc rồi. Phạm Dĩnh nghe xong thực sốt ruột, khuyên Khởi Nhi Khởi Nhi không nghe, phải đi tìm cái ‘Cây’ kia….”
“Chuyện tình cảm người khác nàng nhiệt tâm như vậy làm gì?” Có thời gian, sao không nhìn ngó đến hắn lấy một cái? “Nàng chẳng lẽ không biết chính vì nàng, nên Khởi Nhi cùng cái ‘Cây’ kia mới có thể gặp trắc trở như vậy? Hừ, xú nữ nhân không biết suy nghĩ!”
“Lục Lục ngươi nếu lo lắng sao không chạy nhanh đi tìm Phạm Dĩnh đi?”
“Ai nói….” Lục Vương gia lời nói hung hãn tự động tiêu tán. Aiz—, người một nhà đều năm lần bảy lượt nói đến chỗ này, còn già mồm cãi chày cãi cối đến khi nào đây. Huống hồ ở trước mặt Lương Chi Tâm, bất luận kẻ nào đều là vật trong suốt giống nhau, gắng gượng chống đỡ cũng chỉ khiến cho bằng hữu ngốc tử này cười thầm cao hứng thôi. “Ngươi có biết bọn họ gặp mặt ở nơi nào không?”
“Ở Bách hợp lâu ngoài thành ……”
“Ngươi đi theo ta!” Hàng Niệm Nhạn một tay kéo hắn, vội vàng bước đi.
“Vì sao muốn Chi Tâm đi?”
“Ngươi và ta đến đó uống rượu, miễn cho xú nữ nhân kia cho là Bổn vương đặc biệt vì nàng mà đến đó.”
“Nhưng mà….” Lục Lục chính là đặc biệt vì Phạm Dĩnh mà đi a. Chi Tâm không kịp nhắc nhở, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một đạo thân ảnh, lập tức như lâm đại địch, khuôn mặt đẹp cứng rắn nói, “Không được! Lục Lục, Chi Tâm không thể đi với ngươi, Chi Tâm muốn ở nhà bảo hộ nương tử!”
Lục Vương gia xì mũi cười cợt nói, “Nương tử nhà ngươi thần thông quảng đại như vậy, còn cần ngươi bảo hộ sao?”
“Lục Lục, Phạm Dĩnh là nương tử của ngươi phải bảo vệ, ngươi đừng lôi kéo Chi Tâm a… Chi Tâm phải bảo vệ nương tử mình!” Chi Tâm giãy cánh tay ra, hai tay ôm thân hình nho nhỏ của tiểu béo, sải bước hiên ngang hướng người nọ nghênh đón.
“Lương Chi Tâm?!” Hắn mà cũng cự tuyệt người khác sao?
“Nương tử!”
Trong phòng ấm áp, La Chẩn đang gảy bàn tính vừa mới ngửa mặt lên, trong lòng đã dư ra một tiểu nhi tử. Tiểu tử kia rất dính mẫu thân, liền hết sức dính lại cọ cọ, ấn cái miệng nhỏ nhắn ‘chậc chậc’ lên gò má trắng mịn của mẫu thân. La Chẩn một bên hưởng thụ con trai nhiệt tình, một bên hỏi: “….Tướng công, không phải đã nói cho chàng biết ta có việc phải làm sao, chàng ôm con tới làm cái gì?”
Chi Tâm ôm cả nương tử và con, “Trân Nhi là nương tử của Chi Tâm, Trân Nhi còn sinh Bảo Nhi cho Chi Tâm, hứ!”
La Chẩn nghe ra manh mối, nhìn theo hướng ánh mắt của tướng công đang chăm chằm đầy uy hiếp, dưới tàng cây sồi xanh ngoài cửa sổ, là người biến mất mấy ngày nay: cha con Phạm Trù, Phạm Trình.
“….Nương ….Bảo!” Bảo Nhi không cho phép tầm mắt mẫu thân không ở trên người mình, giãy giãy chân nhỏ, giương cái tay nhỏ bé, cực lực thu hút chú ý của mẫu thân, “Bảo hét…. Nương!”
La Chẩn vỗ vỗ cái mông nhỏ núc ních thịt của hắn, “Mẫu thân ngoài Bảo Nhi ra, ai cũng không thương được chưa?”
Béo tiểu tử đạt được mong muốn, a a toét miệng nhỏ nhắn, “… Nương xương Bảo Nhi…. Cạc cạc ha!” Bộ dáng nhỏ bé đáng yêu, khiến mẫu thân muốn hôn rồi lại hôn.
“Ngươi đã sinh con cho hắn!” Phạm Trù không nhìn tới ánh mắt đe dọa bất thiện của Lương Chi Tâm, không muốn nghĩ đến trường hợp khiến một nam nhân cuồng loạn muốn giết người này, đạm thanh nói.
La Chẩn nhíu mày: “Thì tính sao?”
“Ngươi đã báo ân xong rồi, đã không còn nợ hắn, nên đi thôi.”
“Ngươi mới nên đi!” Chi Tâm bỗng nhiên nhảy dựng kêu to, “Ngươi dám cướp đi nương tử Chi Tâm, Chi Tâm sẽ không đáp ứng!”
“Tướng công lại đây ngồi xuống, ôm Bảo Nhi, ta còn có một đống lớn sổ sách phải xem.” Bộ dáng ngốc tử lúc này thật sự là khiến người ta yêu thương mà. Nếu không có đôi mắt nhìn trừng trừng, nàng nhất định phải ở trên trán hắn không in vài cái dấu hôn là không được a.
“Nương tử không phải sợ, Chi Tâm sẽ bảo hộ nương tử cùng Bảo Nhi! Chi Tâm sẽ không để cho người khác khi dễ nương tử!”
“Một ít râu ria ngoại nhân, đừng đi để ý tới.” Cùng con trai bốn mắt trao đổi, La Chẩn vui vẻ nói, “Chàng nếu không lại đây, hôm nay khoản tính không được rõ ràng, ngày mai sẽ không thể cùng chàng đi ăn cháo thịt a.”
“Nương tử……”
“Râu ria ngoại nhân?” Phạm Trù hừ lạnh, “Ngươi càng cố ý nói như thế, ta và ngươi càng rối rắm khó cắt đứt. Ngươi nói như vậy, sợ là ngay cả chính ngươi cũng không rõ ràng: ngươi là đang nói cho người khác, hay là đang cảnh cáo chính minh?”
Như thế mà cũng tưởng tượng ra được, La Chẩn nghĩ đến mà buồn cười. Mà Chi Tâm sớm cao giọng quát lớn: “Cha của Phạm Phạm, ngươi thật sự thật đáng ghét nha! Ngươi trước kia thực có lỗi với Trân Nhi, Trân Nhi mới rời bỏ ngươi. Trân Nhi hiện tại không phải là Trân Nhi trước kia, ngươi còn quấn quít lấy không tha, còn muốn từ trong tay Chi Tâm và Bảo Nhi cướp Trân Nhi đi, ngươi căn bản là không yêu Trân Nhi! Chi Tâm sẽ không để cho ngươi lại khi dễ Trân Nhi của ta!”
“Ngươi dựa vào cái gì nói ta không yêu Trân Nhi……”
Hàng Niệm Nhạn xuất phát từ hiếu kỳ trong lòng, bám đuôi mà đến, không ngờ thấy được một hồi kịch ‘tranh giành tình cảm’ này. Chi Tâm nói năng lời nói rất có khí phách, nghe được trong lòng hắn ngọn lửa sôi sục: Lương Chi Tâm vì bảo vệ người mình yêu, có thể kiên quyết không biết sợ như thế, chính mình trái lại còn sợ đầu sợ đuôi, chẳng phải là kém cỏi nhiều sao?
Quả quyết gật đầu, cũng nhanh chóng đi theo đuổi giai nhân.
Suốt cuộc tranh cãi đấu võ mồm, dù Chi Tâm chiếm thượng phong hay là tạm nghỉ, đều không thay đổi được quyết định trong lòng nàng. Sở dĩ, La Chẩn không cố ý ra mặt bảo vệ, mặc kệ một mình Chi Tâm chống lại Phạm Trù, coi như để cho tướng công rèn luyện a.
“Ngươi dựa vào cái gì nói ta không yêu Trân Nhi?” Phạm Trù đối mặt nghênh đón Lương Chi Tâm, xem nam nhân này như là kẻ thù truyền kiếp, “Thời điểm ta cùng Trân Nhi quen biết bên nhau, ngươi còn không biết đang ở nơi nào kìa!”
“Chi Tâm hiện tại là tướng công của Trân Nhi, Chi Tâm có thể nói ngươi không yêu Trân Nhi! Cái thời điểm kia Chi Tâm không ở nơi đó, nhưng Phong gia gia làm phép để cho Chi Tâm thấy được, khi đó Trân Nhi khóc, Chi Tâm rất tức giận cũng rất khổ sở. Khi đó nếu Chi Tâm có ở đó, nhất định sẽ mang Trân Nhi rời đi!” Chi Tâm gân cổ hùng hồn nói hợp tình hợp lý, “Ngươi biết Trân Nhi lâu như vậy, còn hại Trân Nhi khóc thương tâm như vậy, ngươi chỗ nào gọi là yêu Trân Nhi hả? Ngươi yêu Trân Nhi, sao còn đi ôm người khác chứ?”
La Chẩn mổ mổ cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực trước mắt, cùng con mắt qua mày lại đưa tình: Bảo Nhi, phụ thân rất lợi hại có phải không? Con phải học phụ thân nha, tương lai cũng phải đối với nương tử toàn tâm toàn ý, mới có người toàn tâm toàn ý yêu con nha.
“Mặc kệ ta cùng Trân Nhi trong lúc đó đã từng phát sinh chuyện gì, tình cảm của ta đối với Trân Nhi như nào không đến phiên ngươi hoài nghi. Trên đời này, phương thức bày tỏ tình yêu không chỉ có một. Trân Nhi đối với ta, từ trước đến nay là không thể thay thế, là thê tử duy nhất của ta, là nữ nhân duy nhất có thể sinh con dưỡng cái cho ta! Cái thời điểm kia, nếu ngươi có thật sự xuất hiện, đối với Trân Nhi mà nói thì ngươi bất quá chỉ như một người qua đường, ngươi sẽ không mang Trân Nhi đi được. Khi đó Trân Nhi, toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình ta!”
“Khi Chi Tâm đi đến trên cây cầu kia, Bà Bà xinh đẹp không cho Chi Tâm ăn canh, chính là muốn Chi Tâm tẩy sạch tâm. Chi Tâm đi ở phía trước, quay đầu nhìn thấy Trân Nhi. Trân Nhi đang nói với Diêm gia gia, nàng không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa, kiếp sau, làm chó làm heo đều được, chỉ cần không gặp lại ngươi. Nếu Trân Nhi yêu ngươi, ngươi cũng yêu Trân Nhi, Trân Nhi như thế nào nói như vậy?”
Làm heo làm chó đều được…. Lương Chi Tâm trời sinh lương thiện thuần khiết giống như hài đồng, ngay cả trong cơn thịnh nộ, lời nói ra cũng sẽ không có sắc bén kinh người. Nhưng những lời này, từng chữ như lưỡi đao, từng câu như mũi nhọn, lưỡi đao sắc nhọn đâm tới chính giữa ngực Phạm Trù, trong nháy mắt hạ màn, khiến hắn ngỡ là mình cứ như vậy chết đi……
Thấy chưa, không thể giữ mình trong sạch, tự tạo ra nhược điểm, trước sau rồi cũng sẽ gặp lúc thích hợp bị người ta nắm được, Bảo Nhi, tương lai phải tránh nha. — La Chẩn nháy mắt nói thầm với con xong, ngửa mặt nói: “Phạm cư sĩ, nhiều lời vô ích, mời ngươi quay về nơi nên trở về đi.”
“Ngươi…. Ngươi kêu ta là cái gì?” Sắc mặt Phạm Trù trắng bệch như tuyết, vừa kinh hoàng vừa đau thương, “Chẳng lẽ ngươi…. Trí nhớ của ngươi….” Không còn nữa sao?
“Ta không biết ngươi từng làm cho ta nhớ lại cái gì, nhưng cũng chẳng quan trọng.” La Chẩn xoa xoa lỗ tai như khối vàng cực kỳ giống tướng công của con trai, đem thân mình tiểu béo hiếu động không lúc nào yên, ôm vào trong ngực mình, nói:
“Trên đời mỗi người đều có thể lựa chọn phương thức yêu của chính mình. Nhưng mà, mặc kệ là loại tình yêu nào, đặc biệt là hôn nhân, đều không thể thiếu trung thành và tôn trọng lẫn nhau. Nếu làm không được thì dứt khoát cứ làm lãng tử phong trần du hí nhân gian của ngươi, rời xa hôn nhân đi.
Các hạ động một tí là đem chữ ‘Yêu’ treo lên khóe miệng, hết lần này đến lần khác cường điệu nhấn mạnh ngươi đối với vong thê thâm tình không đổi gì gì đó. Nhưng thê tử của ngươi lại chưa từng có được một chút trung thành và tôn trọng của ngươi. Cái gọi là tình yêu sâu cạn không đến phiên người khác bình luận đúng không? Vậy thì, các hạ đối với tôn phu nhân ‘yêu tận tình khô’ rồi kiên quyết rời đi có câu oán hận gì không?”
Phạm Trù vài lần muốn nói, đều bị nàng giơ tay ngăn lại. Miệng lưỡi của nàng linh hoạt, lập luận sắc sảo, khí phách bình tĩnh như chỉ huy ngàn quân, hắn chưa kịp tin đây hoàn toàn là Trân Nhi nói ra, bỗng dưng, giật mình ngơ ngác như là đã tòng mệnh.
“Ta tạm thời tin tưởng La Chẩn cùng tôn phu nhân có liên quan, mới vừa rồi ngươi tràn đầy tự tin nói tại cái thời điểm kia, tướng công ta có ở đó cũng không cách nào từ bên người các hạ mang tôn phu nhân rời đi, có lẽ xác thực đúng như vậy. Giống như ngươi ở kiếp này cũng không cách nào từ bên người tướng công mang La Chẩn đi được thôi. Mỗi người mỗi nhân duyên, cớ gì phải ghen tỵ với người khác?”
“Ta nghĩ, ta rốt cuộc cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho ngươi dùng thân xác này trương ra gương mặt lạnh nhạt với ta….”
“Cha!” Phạm Trình đột nhiên duỗi cánh tay đáp lên lưng phụ thân, “Không thể!”
Phạm Trù nheo mắt, “Chẳng lẽ ngươi không muốn mẹ ngươi hồn về thân thể ư?”
“Trình Nhi đương nhiên muốn, nhưng cha vì sao không thể chờ?”
“Chờ? Ta đã đợi năm trăm năm!”
“Vậy đợi thêm vài thập niên nữa thì ngại gì? Cha có thể đi Phiếu Miểu Phong, một ngày trên đỉnh núi, bằng một năm ở nhân gian. Cha chỉ cần vượt qua hai ba tháng, đợi ân nhân nương tử ‘thọ chung chính tẩm’(*), lại đến đón mẹ về nhà…. Hơn nữa, cha hướng Duyên Thiện đạo trưởng học phương pháp Hoàn Hồn còn chưa thuần thục, nếu lấy hồn phách mẹ cũng không thể làm cho thuận lợi trở về cơ thể, chẳng lẽ ngài muốn cho mẹ bị nhốt trong Uổng Tử Thành sao? Chẳng lẽ ngài đã quên Duyên Thiện đạo trưởng nhiều lần nhắc nhở —— ‘Thuận theo tự nhiên’ sao. Huống chi, ngài còn sinh lòng muốn giết ân công nương tử!”
(*Thọ chung chính tẩm: sống đến già rồi chết tại gia, chết vì già, chết vì điều tự nhiên chứ không bị cái gì tác động đến, cũng có nghĩa là ‘hai tay buông xuôi’.)
Chi Tâm đột nhiên ôm lấy kiều thê, trong đôi mắt thuần khiết trào dâng phẫn nộ cùng sợ hãi, “Ngươi dám tổn thương nương tử Chi Tâm, Chi Tâm liều mạng với ngươi!”
Bên kia, Phạm Trình còn đang van nài khuyên bảo: “Cha, ân nhân có khả năng khống chế vạn vật, muốn đấu thật sự, chỉ có thể lưỡng bại câu thương mà thôi, càng sẽ liên lụy người vô tội. Năm trăm năm chờ đợi đã chờ được, làm gì tiếc rẻ mấy chục xuân thu nữa?”
Phạm Trù hai mắt cùng Lương Chi Tâm so chiêu thật lâu sau, lại nhìn lướt qua khuôn mặt lạnh nhạt của La Chẩn, rồi từ từ đem một hơi từ đáy lòng thở ra, chậm rãi nói: “Hôm nay, ta buông tha các ngươi, nhưng đồng thời cũng không nói rõ là ta quả thật cho các ngươi vài thập niên.” Nói xong, đẩy cánh tay Phạm Trình ra, xoay người bước đi, thân ảnh thon dài ẩn tiến sau thân cây sồi xanh.
“Hắc dã nhân, hoàn hảo ngươi không tính là ngu hiếu, bằng không ta là người đầu tiên không buông tha ngươi!” Hoàn Tố cầm kiếm từ chỗ ẩn nấp nhảy ra, liếc mắt nhẹ quát.
Phạm Trình lạnh nhạt nói: “Nếu thực nổi lên tranh chấp, ngươi tốt nhất tránh thật xa cho ta!”
“Hừ, ngươi cho là bổn cô nương thân thể phàm thai không làm gì được các ngươi là phải không? Bổn cô nương mấy ngày nay sở dĩ không hầu hạ ở trước mặt tiểu thư, là vì đi theo Khứ Ác đạo trưởng học nghệ. Các ngươi nếu thực sự có người dám đụng vào tiểu thư, bổn cô nương sẽ cho các ngươi đẹp mặt!”
“Xì, ngươi học mấy cái da lông này đánh thì bại được ai?”
“Thối dã nhân, Khứ Ác đạo trưởng không hàng phục được ngươi sao?”
Khứ Ác đạo trưởng? La Chẩn nội tâm vừa động. Theo lời nói, hành động của hắn cũng thấy được, Phạm Trù này xem ra cũng không thể kiềm chế được bao lâu. Cho dù tướng công có thể khống chế vạn vật, thì nàng cũng chỉ là một phàm nhân, nếu lúc tướng công không có bên người, khó tránh khỏi hung hiểm…… Hoàn Tố nha đầu thật ra là nhắc nhở nàng, là nên ‘lo trước khỏi họa’ đây.
“Phong gia gia nói, Phạm Phạm bọn họ mấy ngày nay ở trên Phiếu Miểu Phong!”
“Phiếu Miểu Phong? Trên đó, là nơi ở của Duyên Thiện đạo trưởng, đồng môn của ta. Duyên Thiện là một phàm nhân tu luyện thành tiên, pháp lực mặc dù không cao thâm bằng Phạm Trù, nhưng pháp thuật là huyền môn chính tông, đã thoát phàm chất, thành tựu tiên cốt, không sợ thiên kiếp, không sợ phù chú. Hắn cùng với Phạm Trù tình nghĩa tâm đầu ý hợp, xem ra, Phạm Trù là hướng hắn xin giúp đỡ đây.” Khứ ác vuốt râu, trầm ngâm thở dài, “Nếu Phạm Trù thực sự được Duyên Thiện tương trợ, thì khó giải quyết đây.”
Chi Tâm phồng má, “Khứ Ác gia gia ngốc, sợ cha Phạm Phạm.”
“Ai nói chứ?” Khứ Ác tuy lớn tuổi, nhưng lòng háo thắng lại không yếu chút nào, “Bần đạo không phải sợ hắn. Chính là, hắn cũng làm không ít chuyện tạo phúc nhân gian, chết dưới kiếm bần đạo chỉ có ác yêu, đương nhiên không thể vô cớ làm khó dễ rồi.”
“Hắn muốn giết nương tử, còn không ác?”
“…Trừ phi bần đạo gặp được đúng lúc hắn cưỡng lấy linh hồn người sống, nếu không sẽ không thể xuất thủ…”
“Hừ, chính là Khứ Ác gia gia sợ, còn lừa Chi Tâm không sợ, hừ! Khứ Ác gia gia nhát cáy, Chi Tâm không để ý tới ngươi!”
“Ai nha ai nha, bần đạo không có sợ a…. Chi Tâm ngươi cũng không thể hiểu lầm bần đạo. Ai ai ai… ngươi đừng đi, ngươi nghe bần đạo nói thôi…. Ngươi muốn bái bần đạo làm sư hay không? Ui da… tiểu hài tử thối, buông râu bần đạo ra……”