Nguyên tác: Airport
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:16 +0700
Phần III. 09
N
hững món khai vị nóng, mà cơ trưởng Vernon Demerest gọi, đã được phục vụ cho các phi công của Chuyến Hai. Các thức ăn ngon miệng đặt trên một cái khay, được đưa vào bởi một tiếp viên từ bếp của khoang hạng nhất, đang biến mất nhanh chóng. Demerest lầm bầm tán thưởng khi anh cắn một miếng bánh kẹp tôm hùm và nấm trang trí với phô mai Parmesan.
Như thường lệ, các nữ tiếp viên tiếp tục theo đuổi chiến dịch vỗ béo viên phi công thứ hai trẻ tuổi gầy gò, Cy Jordan. Thật đáng ngạc nhiên, họ đã dúi cho anh ta thêm món khai vị trên một chiếc đĩa riêng phía sau hai cơ trưởng và bây giờ, trong khi Jordan theo dõi van nạp nhiên liệu, má anh ta phồng lên với món gan gà cuốn thịt xông khói.
Chẳng bao lâu sau, cả ba phi công, lần lượt thư giãn trong buồng lái được chiếu sáng lờ mờ, sẽ được phục vụ tiếp món chính và món tráng miệng ngon lành mà hãng hàng không phục vụ hành khách hạng nhất. Thứ duy nhất hành khách được thưởng thức, nhưng phi hành đoàn không có, là rượu vang và rượu champagne.
Trans America, cũng như hầu hết các hãng hàng không, đã làm việc chăm chỉ để cung cấp một nhà bếp tuyệt vời trên không. Có một số người lập luận rằng các hãng hàng không - ngay cả các hãng hàng không quốc tế - chỉ nên quan tâm duy nhất đến việc vận chuyển, đưa dịch vụ trên chuyến bay của họ theo một tiêu chuẩn đi lại chung và nên chấm dứt sự xa hoa cầu kỳ, bao gồm các bữa ăn có chất lượng cao hơn một hộp ăn trưa. Tuy nhiên, những người khác tin rằng đã có quá nhiều hành trình tân tiến được thiết lập ở mức độ hộp ăn trưa và hoan nghênh phong cách và sự thanh lịch mà các bữa ăn ngon trên máy bay cung cấp. Các hãng hàng không nhận được rất ít khiếu nại về dịch vụ thực phẩm. Hầu hết hành khách - khách du lịch và hạng nhất - đã chào đón các bữa ăn như một thú vui và tiêu thụ chúng một cách nhiệt tình.
Vernon Demerest, thưởng thức những miếng tôm hùm mọng nước cuối cùng của mình, cũng nghĩ giống như vậy. Ngay lúc đó, tiếng chuông báo có điện thoại Selcal vang lên trong buồng lái và đèn báo trên bảng điều khiển bật sáng.
Đôi mày của Anson Harris nhướn lên. Một cuộc gọi đơn lẻ trên Selcal đã là không bình thường; hai cuộc gọi trong vòng chưa đầy một giờ là điều hiếm có khác thường.
“Những gì ta cần”, Cy Jordan nói từ phía sau, “Là một số không trong danh bạ”.
Demerest vươn tay tới công tắc chuyển đổi radio. “Để tôi nhận nó”.
Sau khi trao đổi nhận dạng với nhau giữa chuyến Hai và điều vận New York, Vernon Demerest bắt đầu viết lại thông điệp vào sổ dưới ánh đèn trên nóc cabin. Thông điệp từ TBVC Phi trường quốc tế Lincoln, và bắt đầu: Những thông tin chưa được kiểm chứng... Trong khi ghi lại, nét mặt của Demerest, dưới ánh sáng phản chiếu, mỗi lúc càng thêm căng thẳng. Cuối cùng, anh xác nhận ngắn gọn và chấm dứt liên lạc mà không nói thêm lời nào.
Demerest đưa cuốn sổ cho Anson Harris, nghiêng người về phía ánh sáng để đọc nó. Harris khẽ huýt sáo. Ông chuyền cuốn sổ qua vai cho Cy Jordan.
Thông điệp Selcal kết thúc: Đề nghị quay lại hoặc hạ cánh tùy theo quyết định của cơ trưởng.
Như cả hai cơ trưởng đều biết, có một vấn đề về quyền chỉ huy phải được quyết định. Mặc dù Anson Harris bay đêm nay với tư cách là cơ trưởng, còn Demerest thực hiện nhiệm vụ của phi công thứ nhất, nhưng Vernon Demerest - với tư cách là phi công kiểm tra - sẽ vượt qua quyền hạn nếu ông ta chọn thực hiện nó.
Bây giờ, để đáp lại ánh mắt dò hỏi của Harris, Demerest nói một cách cộc cằn, “Ông đang ngồi ở ghế bên trái. Chúng ta còn đợi gì nữa?”
Harris cân nhắc nhanh chóng, rồi tuyên bố, “Chúng ta sẽ quay lại, nhưng thực hiện theo vòng lượn thật rộng; bằng cách đó, hành khách sẽ không nhận ra. Sau đó, chúng ta sẽ nhờ Gwen Meighen xác định vị trí của tên này, bởi vì chắc chắn là một người trong chúng ta không thể xuất hiện trong cabin hành khách, nếu không chúng ta sẽ báo động cho y”. Ông nhún vai. “Sau đó, tôi nghĩ chúng ta sẽ nghe ngóng và tùy cơ ứng biến”.
“Đồng ý”, Demerest tán thành. “Ông hãy cho máy bay vòng trở lại. Tôi sẽ xử lý cabin hành khách”. Anh ta ấn nút gọi tiếp viên ba lần để triệu tập Gwen.
Trên tần số radio đã sử dụng trước đó, Anson Harris gọi cho kiểm soát không lưu đường dài. Ông tuyên bố một cách ngắn gọn, “Đây là Trans America Chuyến Hai. Chúng tôi dường như có một vấn đề ở đây. Yêu cầu dọn đường quay lại Lincoln và hướng dẫn radar từ vị trí hiện tại về đến Lincoln”.
Suy luận nhanh chóng của Harris đã loại trừ việc hạ cánh tại một cảng hàng không khác. Ottawa, Toronto và Detroit, họ đã được thông báo trước chuyến bay, đã đóng cửa giao thông hàng không vì cơn bão. Bên cạnh đó, để đối phó với tên đàn ông mà họ quan tâm trong cabin, phi hành đoàn của Chuyến Hai cần có thời gian. Trở về Phi trường quốc tế Lincoln là hợp lý.
Ông không nghi ngờ gì về việc Demerest cũng đi đến kết luận tương tự.
Từ trung tâm kiểm soát không lưu đường dài ở Toronto, thấp hơn ở đây hơn sáu dặm, giọng nói của một kiểm soát viên đáp lại. “Trans America Chuyến Hai, Roger”. Tạm dừng một lát, sau đó: “Bạn có thể bắt đầu rẽ trái ngay bây giờ hướng hai bảy không. Giữ hướng cho đến khi thay đổi độ cao”.
“Roger, Toronto. Chúng tôi đang bắt đầu vòng lượn. Chúng tôi muốn làm cho vòng lượn thật rộng và đổi hướng từng chút một”.
“Trans America Chuyến Hai. Vòng lượn rộng được chấp thuận”.
Việc trao đổi là quan trọng, vì những trao đổi như vậy là thông thường. Cả trên không và trên mặt đất đều có nhận thức rằng mọi việc sẽ giải quyết được bằng sự bình tĩnh, ít khi bằng sự xúc động hay sự nóng nảy. Theo yêu cầu tự nhiên của Chuyến Hai, kiểm soát viên trên mặt đất ngay lập tức nhận ra rằng trường hợp khẩn cấp - thực tế hoặc sắp xảy ra - đã xuất hiện. Máy bay phản lực, trong chuyến bay ở độ cao hành trình, không bao giờ đột ngột đảo ngược hướng đi mà không có lý do chính đáng. Nhưng kiểm soát viên cũng biết rằng nếu và khi cơ trưởng sẵn sàng, ông ta sẽ chính thức tuyên bố tình trạng khẩn cấp và báo cáo nguyên nhân. Cho đến lúc đó, kiểm soát viên sẽ không lãng phí thời gian của phi hành đoàn - chắc chắn đang bị chiếm dụng bởi việc giải quyết tình trạng khẩn cấp của chính họ - bằng cách hỏi những câu hỏi không cần thiết.
Tuy nhiên, bất kỳ yêu cầu trợ giúp nào sẽ được kiểm soát không lưu cung cấp mà không cần truy vấn, và nhanh hết mức có thể.
Ngay cả bây giờ, trên mặt đất, các bánh xe thủ tục đã quay. Tại trung tâm kiểm soát không lưu đường dài ở Toronto, nằm trong một tòa nhà hiện đại và xinh đẹp cách thành phố mười bốn dặm, kiểm soát viên, người trao đổi với Chuyến Hai, đã triệu tập người giám sát. Người giám sát liên lạc với các nhóm khác, để dọn đường đi phía trước Chuyến Hai, cũng như không phận ngay bên dưới - cái sau cùng để đề phòng. Trung tâm Cleveland, trước đó đã chuyển giao chuyến bay đến Trung tâm Toronto và bây giờ sẽ tiếp nhận lại, cũng đã được cảnh báo. Trung tâm Chicago, sẽ tiếp nhận từ Cleveland, đã được thông báo.
Trên cabin lái của Chuyến Hai, một thông báo của kiểm soát đường dài mới xuất hiện. “Cho phép hạ xuống cao độ hai tám không. Báo cáo khi rời khỏi cao độ ba ba không”.
Anson Harris xác nhận. “Trung tâm Toronto, Trans America Chuyến Hai đây. Chúng tôi bắt đầu hạ độ cao bây giờ”.
Theo lệnh của Harris, phi công thứ hai Jordan đã báo cáo cho điều vận của Trans America, qua radio của công ty, quyết định quay trở lại.
Cánh cửa cabin mở ra. Gwen Meighen bước vào.
“Nghe này”, cô nói, “Nếu nói về món khai vị thì em xin lỗi, nhưng các anh sẽ không thể có thêm nữa đâu. Trong trường hợp các anh không nhận thấy, chúng ta tình cờ có thêm một vài hành khách trên tàu”.
“Tôi sẽ xử lý thái độ bất phục tùng của em sau”, Demerest nói. “Ngay bây giờ”, anh ta bắt chước giọng Anh của Gwen, “Chúng ta đã có một chuyện phiền phức”.
Nhìn bề ngoài, có rất ít sự thay đổi trong khoang lái kể từ một vài phút trước khi thông điệp của ông TBVC phi trường Lincoln đến. Tuy nhiên, một cách tinh tế, tâm trạng thoải mái chiếm ưu thế trước đó đã tan biến. Chưa kể đến sự điềm tĩnh đã học, phi hành đoàn ba người rất chuyên nghiệp và sắc bén, tâm trí của họ nhạy bén cao độ, mỗi người cảm nhận được sự điều chỉnh trong hai người kia. Để đạt được những khoảnh khắc như vậy, một cách hiệu quả và nhanh chóng, những năm huấn luyện và kinh nghiệm đã đánh dấu con đường dài trở thành cơ trưởng của hãng hàng không. Tự bản thân việc bay - điều khiển máy bay - không phải là một thành tích khó khăn; những gì các phi công thương mại được trả lương cao là năng lượng dự trữ của họ về sự tháo vát, kỹ năng điều khiển và sự suy xét, sự sáng suốt trong hàng không nói chung, sự bình tỉnh giải quyết vấn đề và lòng dũng cảm. Demerest, Harris và - ở mức độ thấp hơn - Cy Jordan, hiện đang huy động năng lượng dự trữ của họ. Tình hình trên Chuyến Hai vẫn chưa đến nỗi nghiêm trọng; nếu may mắn, nó có thể không còn quan trọng chút nào Nhưng nếu một cuộc khủng hoảng phát sinh, về mặt tinh thần, phi hành đoàn đã sẵn sàng.
“Anh muốn em xác định vị trí của một hành khách”, Demerest nói với Gwen. “Y phải không biết rằng em đang tìm kiếm y. Chúng ta có mô tả ở đây. Tốt hơn là em nên đọc toàn bộ thông điệp”. Anh đưa cho cô cuốn sổ ghi thông điệp Selcal. Cô lại gần, giữ nó dưới ánh đèn từ nóc cabin, bên cạnh anh.
Khi máy bay khẽ nghiêng, tay Gwen vuốt vai Vernon Demerest. Anh ý thức được sự gần gũi của cô và mùi nước hoa quen thuộc mờ nhạt. Liếc sang một bên, anh ta có thể thấy thân hình của Gwen trong ánh sáng lờ mờ. Biểu hiện của cô khi đọc là nghiêm túc, nhưng không mất tinh thần; nó làm anh nhớ lại những gì anh đã ngưỡng mộ rất sớm chiều nay - sức mạnh của cô không hề làm giảm đi sự nữ tính của cô. Trong một giây nhanh chóng, thoáng qua, anh nhớ rằng hai lần tối nay Gwen đã nói cô yêu anh. Sau đó anh tự hỏi: bản thân anh đã bao giờ thực sự yêu chưa? Khi bạn giữ chặt chẽ những sự bó buộc vào cảm xúc cá nhân, bạn không bao giờ chắc chắn tuyệt đối. Nhưng tại thời điểm này, bản năng nói với anh, cảm xúc của anh với Gwen là gần gũi nhất với tình yêu anh từng biết.
Gwen đọc lại thông điệp lần nữa, chậm hơn.
Thoáng chốc, anh cảm thấy một sự tức giận man rợ đối với tình huống mới này đã làm trì hoãn kế hoạch của họ - của riêng anh và của Gwen - đến Naples. Rồi anh tự kiểm lại. Đây chỉ là một khoảnh khắc cho sự chuyên nghiệp. Bên cạnh đó, những gì đang xảy ra bây giờ chỉ có nghĩa là trì hoãn, có lẽ trong hai mươi bốn giờ sau khi họ trở về Lincoln; nhưng rồi cuối cùng chuyến bay sẽ lại đi. Anh thậm chí không nghĩ đến chuyện mối đe dọa của quả bom có thể không được xử lý nhanh chóng, hoặc nó sẽ thất bại trong việc kết thúc một cách êm ái như hầu hết những trường hợp khác.
Bên cạnh Demerest, Anson Harris vẫn đang giữ chiếc máy bay trong vòng lượn rất nhẹ nhàng của mình, chỉ với một độ nghiêng nhỏ nhất. Đó là một vòng lượn hoàn hảo, được thực hiện chính xác, thể hiện trên đồng hồ đường chân trời và đồng hồ độ nghiêng trước mặt của mỗi phi công - ông trùm của các thiết bị bay hàng không, vẫn được sử dụng trên các máy bay hiện đại, như đã từng được sử dụng trên chiếc Spirit of St. Louis của Lindbergh [35], và máy bay khác từ lâu. Chiếc kim khẽ nghiêng một chút, còn quả cầu đứng yên ở giữa. Nhưng chỉ có la bàn và con quay hồi chuyển thể hiện rằng Chuyến Hai đang quay ngược hướng cũ khoảng một trăm tám mươi độ. Harris đã nói rằng hành khách sẽ không biết về việc đảo ngược đường bay, và ông ấy đúng - trừ khi ai đó, nhìn qua cửa sổ cabin, vô tình quen thuộc với vị trí của các ngôi sao và mặt trăng có liên hệ đến đường bay từ tây sang đông. Khi đó, họ mới thấy được sự thay đổi hướng bay, nhưng đó là một cơ hội phải thực hiện; may mắn thay, mặt đất bị che khuất bởi các đám mây có nghĩa là sẽ không ai có thể nhìn thấy và xác định được các thành phố. Bây giờ Harris cũng bắt đầu giảm độ cao, mũi máy bay hạ xuống một chút, với các cần tiết lưu chỉ khẽ kéo xuống một chút, do đó sự chú ý về tiếng động cơ bị thay đổi sẽ không nhiều hơn bình thường bất kỳ chuyến bay nào. Harris đang tập trung, bay với độ chính xác như sách giáo khoa, không để ý đến Gwen và Demerest.
Gwen đưa trả lại cuốn sổ.
“Điều anh muốn em làm”, Demerest dặn cô, “Là hãy quay lại và tìm tên đàn ông này. Xem có bất kỳ dấu hiệu nào của chiếc túi không, và liệu có cơ hội tốt nào để lấy nó khỏi y không. Em nên hiểu rằng một trong số ba người ở đây không thể xuất hiện ở đó - ít nhất là bây giờ - để không làm y hoảng sợ”.
“Vâng”, Gwen nói. “Em hiểu điều đó. Nhưng em cũng không cần ra đó làm gì”.
“Tại sao?”
Cô nói êm ái, “Em biết chỗ y ngồi. Ghế 14-A”.
Vernon Demerest nhìn cô vẻ dò hỏi. “Anh không cần phải nói với em rằng điều này rất quan trọng. Nếu em có bất kỳ nghi ngờ nào, hãy quay lại và kiểm tra cho chắc chắn”.
“Em không có nghỉ ngờ nào hết”.
Khoảng nửa giờ trước, Gwen giải thích, sau khi phục vụ bữa tối ở khoang hạng nhất, cô đi vào khoang du lịch để giúp đỡ các tiếp viên ở đó. Một trong những hành khách - ngồi ở cửa sổ bên trái - đang ngủ gật. Khi Gwen gọi y, y tỉnh dậy ngay lập tức. Y đang nâng niu một chiếc cặp ngoại giao nhỏ trên đầu gối của mình và Gwen đề nghị cô tạm giữ nó, hoặc y đặt nó xuống trong khi ăn. Y đã từ chối. Y tiếp tục giữ chiếc cặp như vậy, và cô nhận thấy rằng y nắm chặt nó như thể nó rất quan trọng. Sau đó, thay vì buông chiếc bàn gấp từ phía sau ghế ngồi trước, y dùng ngay chiếc cặp, vẫn giữ trên đùi, để đỡ khay ăn. Quen với tính lập dị của hành khách, Gwen không nghĩ gì thêm, mặc dù cô nhớ rất rõ tên đàn ông đó. Mô tả trong thông điệp phù hợp chính xác với y.
“Một lý do nữa làm em nhớ là y ngồi cạnh bà già lậu vé”.
“Em bảo rằng y ngồi cạnh cửa sổ, phải không?”
“Phải”.
“Điều đó làm cho việc tiếp cận và đoạt lấy chiếc cặp khó khăn hơn”. Demerest đã ghi nhớ một phần thông điệp của ông TBVC: Nếu giả thiết là đúng, rất có thể nút kích hoạt sẽ ở bên ngoài chiếc cặp và dễ dàng kích hoạt. Vì vậy hãy sử dụng bạo lực một cách cẩn thận cực độ để cố gắng thu hồi chiếc cặp. Anh đoán rằng Gwen cũng vậy, đang nghĩ về lời cảnh báo đó.
Lần đầu tiên một cảm giác, không phải sợ hãi mà là nghi ngờ, can dự vào suy luận của anh. Sợ hãi có thể đến sau, nhưng chưa. Có khả năng rằng nguy cơ của quả bom này có thể không phải chỉ là nguy cơ? Vernon Demerest đã nghĩ và nói về loại tình huống này thường xuyên, nhưng chưa bao giờ thực sự tin rằng nó có thể xảy ra với chính mình.
Anson Harris đang ra khỏi vòng lượn một cách nhẹ nhàng như khi ông đi vào đó. Bây giờ họ đang bay theo hướng ngược lại hoàn toàn.
Tín hiệu Selcal lại vang lên lần nữa. Demerest ra hiệu cho Cy Jordan, người đã chuyển radio và trả lời, sau đó bắt đầu ghi lại một thông điệp nữa.
Anson Harris đang nói chuyện lần nữa với Trung tâm KSKL ở Toronto.
“Anh đang nghĩ”, Vernon Demerest nói với Gwen, “Có cách nào để đưa hai hành khách bên cạnh Guerrero rời khỏi chỗ ngồi của họ hay không. Bằng cách đó, y sẽ bị bỏ lại ở đó một mình, trong dãy ba ghế. Sau đó, có lẽ một người trong số chúng ta có thể đến từ phía sau, cúi xuống và giật lấy”.
“Y sẽ nghi ngờ”, Gwen nói dứt khoát. “Em chắc chắn y sẽ như thế. Bây giờ y đang cáu kỉnh. Giây phút chúng ta đưa những người khác ra ngoài, bất kể chúng ta sử dụng lý do gì, y sẽ biết có gì đó không ổn, y sẽ theo dõi và chờ đợi”.
Viên phi công thứ hai chuyển cho họ thông điệp Selcal mà anh ta đã ghi lại. Nó từ ông TBVC phi trường Lincoln. Sử dụng ánh đèn trên nóc cabin, Gwen và Demerest cùng nhau đọc nó.
Thông tin mới cho thấy khả năng có thiết bị nổ trong vật sở hữu của hành khách Guerrero là có xác suất rất cao, lặp lại, xác suất rất cao. Hành khách được tin là bị rối loạn tinh thần, tuyệt vọng. Lặp lại cảnh báo trước về việc tiếp cận với sự cẩn trọng cực độ. Chúc may mắn.
“Tôi thích cái câu sau cùng”, Cy Jordan nói. “Thực sự là tinh tế, khi chúc chúng ta điều đó”.
Demerest nói một cách thô bạo, “Im đi!”
Trong nhiều giây - ngoài những âm thanh trong buồng lái thông thường - chỉ còn sự im lặng.
“Nếu có cách nào đó”, Demerest chậm rãi nói, “... một cách nào đó chúng ta có thể lừa y buông chiếc cặp đó ra. Những gì chúng ta cần chỉ là một vài giây để cầm lấy nó trong tay, sau đó mang nó đi... nếu chúng ta nhanh chóng, hai giây là đủ”.
Gwen chỉ ra, “Y thậm chí còn không đặt nó xuống...”
“Anh biết! Anh biết! Anh đang nghĩ, tất cả là phải như thế”. Anh ta dừng lại. “Chúng ta hãy xem xét lần nữa. Có hai hành khách giữa Guerrero và lối đi. Một trong số họ...”
“Một người là đàn ông, ngồi cạnh lối đi. Ghế giữa là bà già, bà Quonsett. Tiếp đến là Guerrero”.
“Như vậy là bà ngoại ngồi ngay cạnh Guerrero; ngay cạnh chiếc cặp”.
“Đúng vậy, nhưng điều đó giúp được gì? Ngay cả nếu chúng ta cho bà ta biết, bà ta không thể...”
Demerest nói một cách sắc bén, “Em đã nói gì với bà ta chưa? Bà ta không biết chúng ta đã tóm được bà ta đấy chứ?”
“Chưa. Anh bảo em không được nói mà”.
“Chỉ muốn chắc chắn thôi mà”.
Một lần nữa họ im lặng. Vernon Demerest tập trung, suy nghĩ, cân nhắc các khả năng. Kéo dài, anh nói thật cẩn thận, “Anh có một ý kiến. Nó có thể không thực hiện được, nhưng tại thời điểm này, đó là cách tốt nhất chúng ta có. Bây giờ hãy lắng nghe, trong khi anh nói cho em biết chính xác những gì phải làm”.
* * *
Trong khoang du lịch của Chuyến Hai hầu hết hành khách đã ăn xong bữa, và các tiếp viên đã nhanh chóng thu dọn khay ăn. Việc phục vụ bữa ăn tối nay nhanh hơn bình thường. Một lý do là do việc cất cánh bị trì hoãn, một số hành khách đã ăn trong nhà ga và bây giờ, vào giờ khuya khoắt này, họ đã từ chối bữa ăn hoặc chỉ nhấm nháp một tí.
Tại ba chỗ mà bà Ada Quonsett vẫn đang trò chuyện với người bạn mới của mình, nhạc sĩ kèn oboe, một trong những tiếp viên của cabin du lịch - một cô gái tóc vàng trẻ trung - hỏi, “Quý vị đã ăn xong chưa ạ?”
“Vâng, tôi đã xong, cô ạ”, ông nhạc sĩ oboe đáp.
Bà Quonsett mỉm cười ấm áp. “Cảm ơn con thân mến; con có thể dọn khay của bà. Món ăn rất ngon”.
Người đàn ông khắc khổ bên trái bà Quonsett trả chiếc khay của mình mà không nói gì.
Chỉ sau đó, bà già nhỏ bé ở San Diego mới nhận ra một cô tiếp viên khác đang đứng trên lối đi.
Cô ấy là người mà bà Quonsett đã quan sát nhiều lần trước đây và dường như phụ trách những cô tiếp viên khác. Cô ấy có mái tóc đen sâu thẳm, khuôn mặt cao, quyến rũ và đôi mắt đen mạnh mẽ, lúc này đang nhìn tập trung, trực tiếp và lạnh lùng, vào bà Ada Quonsett.
“Xin lỗi, thưa bà. Tôi có thể xem vé của bà được không?”
“Vé của bà à? Sao chứ, dĩ nhiên”. Bà Quonsett làm bộ bất ngờ, dù bà đoán ngay lập tức những gì nằm sau yêu cầu. Rõ ràng tình trạng lậu vé của bà đã bị nghi ngờ hoặc được biết đến. Nhưng bà chưa bao giờ từ bỏ dễ dàng, và thậm chí bây giờ trí thông minh của bà đang hoạt động. Một câu hỏi là: cô gái này đã biết được bao nhiêu rồi?
Bà Quonsett mở ví xách tay của mình và giả vờ tìm kiếm các giấy tờ trong đó. “Bà biết bà đã có nó mà, con yêu. Nó phải ở đâu đây thôi”. Bà liếc lên, vẻ mặt ngây thơ. “Chắc vậy, trừ khi người soát vé đã lấy nó khi bà lên tàu. Có lẽ anh ta đã giữ nó và bà không chú ý đến”.
“Không”, Gwen Meighen nói, “Anh ta không giữ nó đâu. Nếu là vé khứ hồi, bà phải giữ vé cho chuyến bay về. Và nếu là vé một chiều, bà vẫn còn cuống vé và thẻ lên máy bay”.
“Phải rồi, lạ lùng thật...” Bà Quonsett tiếp tục mò mẫm trong ví của mình.
Gwen yêu cầu lạnh lùng, “Để tôi tìm cho?” Ngay từ đầu cuộc trao đổi của họ, cô đã không thể hiện sự thân thiện thông thường của mình. Cô nói thêm, “Nếu có vé trong ví của bà, tôi sẽ tìm ra. Nếu không, nó sẽ giúp cả hai chúng ta tiết kiệm thời gian”.
“Chắc chắn là không”, bà Quonsett nghiêm trọng nói. Sau đó hạ giọng: “Bà nhận ra con không có ý hại ai, con thân mến, nhưng bà có giấy tờ riêng ở đây. Con là người Anh, nên tôn trọng sự riêng tư. Con là người Anh phải không?”
“Cho dù tôi là ai cũng không quan trọng. Tại thời điểm này, chúng ta đang nói về vé của bà. Đó là, nếu bà có vé”. Giọng của Gwen, cao và to hơn bình thường, những chỗ khác cũng có thể nghe được. Các hành khách khác đang ngoái đầu nhin họ.
“Ôi, bà có vé mà. Đó chỉ là một câu hỏi là nó ở đâu”. Bà Quonsett mỉm cười quyến rũ. “Tuy nhiên, về việc con là người Anh, từ giây phút đầu tiên nghe giọng nói là bà có thể biết ngay con là ai. Rất nhiều người Anh - những người như con, con thân mến - làm cho ngôn ngữ của chúng ta nghe thật thú vị. Thật đáng tiếc là rất ít người Mỹ chúng ta có thể nói như vậy. Ông chồng quá cố của tôi thường nói...”
“Đừng bao giờ để ý ông ấy nói gì. Còn vé của bà thì sao?”
Thật khó để Gwen trở nên thô lỗ và khó chịu như bây giờ. Theo cách thông thường, cô sẽ đối xử với bà già này một cách kiên quyết, nhưng vẫn thân thiện và tốt bụng; Gwen cũng phải miễn cưỡng bắt nạt ai đó gấp đôi tuổi của mình. Nhưng trước khi cô rời khỏi buồng lái, Vernon đã nói rõ ràng trong những chỉ dẫn của anh.
Bà Quonsett có vẻ hơi sốc. “Bà đang kiên nhẫn với con, bà trẻ ạ. Nhưng khi bà tìm ra vé của bà, bà chắc chắn sẽ có điều gì đó để nói về thái độ của con...”
“Thực vậy không, bà Quonsett?” Gwen thấy bà già khẽ giật mình khi cô gọi đúng tên của bà, và lần đầu tiên có một sự nao núng đằng sau khuôn mặt thản nhiên. Gwen vẫn kiên trì, “Bà là Ada Quonsett, phải không?”
Bà lão đưa chiếc khăn tay ren lên miệng, rồi thở dài. “Vì con đã biết bà là ai, nên không có cách nào để phủ nhận điều đó, phải không?”
“Không, bởi vì chúng tôi biết tất cả về bà. Bà đã có một hồ sơ đấy, bà Quonsett”.
Bây giờ nhiều hành khách hơn đang nhìn và nghe; một hai người đã rời khỏi chỗ ngồi của họ để di chuyển đến gần hơn. Biểu cảm của họ là thông cảm với bà già, bất bình với Gwen. Người đàn ông ngồi ở lối đi, người đã nói chuyện với bà Quonsett khi Gwen đến, chuyển sang vẻ mặt khó chịu. “Nếu có một chút hiểu lầm, có lẽ tôi có thể giúp...”
“Không có sự hiều lầm nảo cả”, Gwen nói. “Ông đi cùng với bà này, phải không?”
“Không”.
“Như vậy, không có gì quan hệ tới bản thân ông, thưa ông”.
Cho đến lúc này, Gwen đã không để mình nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi xa nhất, bên cửa sổ, người mà cô biết là Guerrero. Y cũng không nhìn cô, mặc dù cô có thể nói rằng với cái đầu nghiêng nghiêng, y đang chăm chú lắng nghe mọi thứ được nói. Cũng không rõ ràng lắm, cô quan sát thấy y vẫn đang siết chặt chiếc cặp nhỏ trên đầu gối. Khi nghĩ về những thứ chiếc cặp có thể chứa đựng, cô đã trải qua một nỗi sợ băng giá đột ngột. Cô cảm thấy mình run rẩy, với linh cảm về điều gì đó khủng khiếp sắp đến. Cô muốn bỏ chạy, trở lại buồng lái và bảo Vernon tự xử lý việc này. Nhưng cô đã không bỏ chạy, và khoảnh khắc yếu đuối đó trôi qua.
“Tôi đã nói rằng chúng tôi biết tất cả về bà, và chúng tôi sẽ xử lý”, Gwen đoan chắc với bà Quonsett. “Hôm nay, bà bị bắt gặp đang đi lậu vé trên một chuyến bay của chúng tôi từ Los Angeles. Bà đã bị giữ lại, nhưng bà đã xoay xở trốn thoát. Sau đó, bằng cách nói dối, bà đã lên chuyến bay này”.
Bà già nhỏ bé ở San Diego nói một cách bất cần, “Nếu con đã biết nhiều như thế, hoặc nghĩ là như thế, thì không cần tranh cãi gì về nó nữa”. Ối chà, bà quyết định, bây giờ không còn gì đáng lo ngại nữa. Rốt cuộc, bà đã mong bị bắt cơ mà; ít nhất bà đã có một chuyến phiêu lưu dù chưa hoàn thành và một bữa ăn ngon miệng. Bên cạnh đó, còn vấn đề gì nữa đâu? Như người phụ nữ tóc đỏ ở Lincoln thừa nhận, các hãng hàng không không bao giờ truy tố những người lậu vé.
Mặc dù vậy bà vẫn tò mò về những gì sẽ đến tiếp theo. “Chúng ta sẽ quay trở lại sao?”
“Bà đâu có quan trọng thế. Khi chúng tôi hạ cánh ở Ý, bà sẽ được giao cho chính quyền”. Vernon Demerest đã cảnh báo Gwen phải làm cho mọi người nghĩ rằng Chuyến Hai vẫn đang hành trình tới Rome, chắc chắn không được thừa nhận rằng họ sẽ quay lại và thực tế đã quay trở lại. Anh ta cũng nhấn mạnh với cô rằng cô phải thô lỗ với bà già, điều mà Gwen không thích. Nhưng đó là điều cần thiết để tạo ấn tượng với hành khách Guerrero, để thực hiện bước tiếp theo của Demerest.
Mặc dù Guerrero không biết điều đó - và nếu mọi việc suôn sẻ, y sẽ không biết gì cho đến khi quá muộn để tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào - toàn bộ màn trình diễn này chỉ dành cho y.
“Bà phải đi với tôi”, Gwen chỉ dẫn bà Quonsett. “Cơ trưởng đã được thông báo về bà, và ông ấy phải báo cáo. Trước khi ông ấy báo cáo, ông ấy muốn gặp bà”. Cô hỏi người đàn ông ngồi ở lối đi, “Xin ông làm ơn cho người phụ nữ này ra ngoài?”
Lần đầu tiên bà lão trông có vẻ lo lắng. “Cơ trưởng muốn gặp tôi sao?”
“Phải, và ông ấy không thích phải đợi đâu”.
Do dự, bà Quonsett mở dây an toàn. Khi nhạc sĩ oboe di chuyển ra ngoài, không vui vẻ gì, để cho bà ta đi qua, bà bước không chắc chắn vào lối đi. Nắm lấy cánh tay của bà, Gwen đẩy bà về phía trước, cảm thấy về những ánh mắt thù địch xung quanh đang nhìn mình khi họ đi.
Gwen cố chống lại một xung lực cứ bắt cô ngoái lại, để xem người đàn ông với chiếc cặp có đang theo dõi họ hay không.
* * *
“Tôi là cơ trưởng Demerest”, Vernon Demerest nói. “Làm ơn lại đây - gần hết mức có thể. Gwen, đóng cửa lại và xem có thể chứa hết mọi người trong này không”. Anh mỉm cười với bà Quonsett. “Tôi sợ rằng người ta không thiết kế buồng lái để làm cho hành khách được thoải mái”.
Bà lão ở San Diego nhìn về phía anh. Sau ánh sáng rực rỡ của khoang hạng nhất mà bà vừa đi qua, đôi mắt bà vẫn chưa được điều chỉnh theo ánh sáng lờ mờ của buồng lái. Tất cả những gì bà có thể nhận ra là những bóng người đang ngồi, được bao quanh bởi hàng tá mặt đồng hồ sáng rực. Nhưng bà không nhầm lẫn về sự thân thiện của giọng nói. Tác động và giọng điệu của nó khác xa so với những gì bà đã chuẩn bị đón nhận.
Cy Jordan đẩy một tay vịn trên một chiếc ghế phi hành đoàn đang trống phía sau Anson Harris. Gwen nhẹ nhàng - trái ngược với hành vi của cô vài phút trước - hướng dẫn bà già vào chỗ ngồi.
Bên ngoài không có nhiễu loạn, khiến cho việc di chuyển trở nên dễ dàng. Mặc dù đã giảm độ cao, họ vẫn quá cao so với cơn bão, và mặc dù tốc độ của máy bay là hơn năm trăm dặm một giờ, nó đã lướt một cách êm ái, giống như trên mặt biển gió yên sóng lặng.
“Bà Quonsett”, Vernon Demerest nói, “Những gì đã xảy ra ngoài kia, xin bà hãy quên đi. Đó không phải là lý do bà được đưa đến đây”. Anh hỏi Gwen, “Có phải em đã khá thô lỗ với bà ấy không?”
“Em sợ là thế”.
“Cô Meighen đã hành động theo lệnh của tôi. Tôi bảo cô ấy phải làm chính xác những gì cô ấy đã làm. Chúng tôi biết có một nhân vật đặc biệt sẽ xem và lắng nghe. Chúng tôi muốn mọi chuyện trông thật tự nhiên, để có lý do chính đáng đưa bà vào đây”.
Bóng người to lớn nói từ chiếc ghế bên phải bây giờ dần trở nên rõ ràng hơn với bà Ada Quonsett. Từ những gì bà có thể nhìn thấy trên khuôn mặt anh ta, anh ta dường như là một người đàn ông tử tế, bà nghĩ. Hiện tại, dĩ nhiên, bà không biết anh đang nói về cái gì. Bà nhìn xung quanh. Tất cả đều rất thú vị. Bà chưa bao giờ ở trong một buồng lái trước đây. Nó đông đúc hơn nhiều và chật chội hơn bà mong đợi. Không khí cũng ấm áp, và ba người đàn ông mà bây giờ bà có thể nhìn thấy đều mặc áo sơ mi. Đây chắc chắn sẽ là một chuyện khác để kể với con gái bà ở New York - nếu bà còn đến được đó.
“Bà ngoại ơi”, người đàn ông tự giới thiệu mình là cơ trưởng nói, “Bà có dễ bị hoảng sợ không?”
Có vẻ như là một câu hỏi kỳ lạ, và bà suy nghĩ về nó trước khi trả lời. “Không dễ dàng, bà nghĩ vậy. Đôi khi bà cảm thấy lo lắng, mặc dù không còn nhiều như trước đây. Khi già đi, sẽ không còn nhiều điều đáng sợ nữa”.
Đôi mắt dò xét của cơ trưởng dán chặt gương mặt của bà. “Tôi đã quyết định nói với bà mọi chuyện, sau đó nhờ bà giúp đỡ. Chúng tôi không có quá nhiều thời gian, vì vậy tôi sẽ nói nhanh. Tôi cho rằng bà đã chú ý đến người đàn ông ngồi bên cạnh bà, trong cabin hành khách ấy - ngồi cạnh cửa sổ”.
“Cái ông gầy gầy có ria mép phải không?”
“Phải”, Gwen nói. “Chính ông ta”.
Bà Quonsett gật đầu. “Y là một người kỳ lạ. Y không nói chuyện với bất cứ ai, và y có một chiếc cặp nhỏ theo mình mà y không buông tay ra. Bà nghĩ rằng y lo lắng về một chuyện gì đó”.
“Chúng tôi cũng rất lo lắng”, Vernon Demerest lặng lẽ nói. “Chúng tôi có lý do để tin rằng trong chiếc cặp đó y có một quả bom. Chúng tôi muốn lấy nó khỏi y. Đó là lý do tại sao tôi cần sự giúp đỡ của bà”.
Một trong những điều đáng ngạc nhiên về việc ở đây với các phi công, bà Ada Quonsett nghĩ, là nó yên tĩnh đến thế. Trong sự im lặng theo sau những gì vừa nói, bà có thể nghe thấy một tin nhắn phát ra từ một chiếc loa trên cao gần nơi bà đang ngồi. “Trans America Chuyến Hai, đây là Trung tâm Toronto. Vị trí của các bạn là mười lăm dặm về phía đông của hải đăng Kleinburg. Hãy đề nghị cao độ chuyến bay và ý định của các bạn”.
Người ngồi ở ghế trước, bên trái, khuôn mặt mà bà chưa nhìn thấy, đang trả lời. “Trung tâm Toronto, Trans America Chuyến Hai đây. Chuyến bay đang rời khỏi cao độ hai chín không. Yêu cầu tiếp tục xuống chậm cho đến khi chúng tôi đề nghị lần sau. Ý định trở về hạ cánh tại Lincoln của chúng tôi không có thay đổi”.
“Roger, Trans America. Chúng tôi sẽ thông thoáng đường bay phía trước các bạn. Các bạn có thể tiếp tục hạ thấp từ từ”.
Người thứ ba, ở một cái bàn nhỏ bên trái bà, đối mặt với nhiều mặt số đồng hồ hơn, nghiêng người sang người đang nói. “Tôi đã tính toán sẽ mất một giờ mười bảy phút. Đó là sử dụng tốc độ gió theo dự báo, nhưng nếu bão di chuyển nhanh hơn dự kiến, nó có thể chậm hơn nữa”.
“Chúng ta đang quay về, phải không?” Bà Quonsett thấy khó kiềm chế sự phấn khích trong giọng nói.
Demerest gật đầu. “Nhưng bà là người duy nhất biết, ngoài chính chúng tôi. Tạm thời, bà phải giữ bí mật, và trên hết, Guerrero - đó là người đàn ông với chiếc cặp - phải không nghi ngờ gì cả.
Bà Ada Quonsett thở dốc nghĩ: điều này có thực sự xảy ra với bà ta không? Tất cả đều khá ly kỳ, giống như một cuốn phim nào đó trên TV. Có lẽ hơi đáng sợ, nhưng bà quyết định không nghĩ quá nhiều về điều đó. Câu chuyện chính là - bà đã ở đây, là một phần của cả câu chuyện, nói chuyện với cơ trưởng, chia sẻ mọi bí mật, và con gái bà sẽ nói gì về điều đó?
“Thế nào, bà sẽ giúp đỡ chúng tôi chứ?”
“Ồ, dĩ nhiên rồi. Bà hiểu con muốn bà xem liệu bà có thể lấy chiếc cặp đó đi không...”
“Không!” Vernon Demerest vung tay xa hơn, nghiêng người qua lưng ghế để nhấn mạnh. Anh ta nói một cách nghiêm khắc, “Bà không cần phải đặt tay vào chiếc cặp đó, hay thậm chí là gần nó”.
“Nếu con đã dặn như vậy”, bà Quonsett đã thừa nhận một cách hiền lành, “Bà sẽ không đụng tới”.
“Tôi đã nói như vậy. Và hãy nhớ rằng, điều quan trọng là Guerrero không được biết rằng chúng ta đã biết về chiếc cặp của y hay những gì bên trong. Bây giờ, như tôi đã làm với cô Meighen lúc nãy, tôi sẽ nói cho bà biết chính xác phải làm gì khi bà quay trở lại cabin hành khách. Xin hãy nghe cẩn thận”.
Khi anh ta dặn dò xong, bà già ở San Diego cho phép mình nở một nụ cười tủm tỉm. “Ồ, vâng; vâng, bà nghĩ rằng bà có thể làm được điều đó”.
Bà rời khỏi chỗ ngồi, với Gwen chuẩn bị mở cửa khoang lái để họ đi ra, thì Demerest hỏi, “Chuyến bay từ Los Angeles mà bà đi lậu - người ta nói rằng bà đang cố gắng đến New York. Tại sao vậy?”
Bà nói với anh về việc đôi khi thấy cô quạnh ở bờ biển phía Tây và muốn đến thăm cô con gái đã có chồng ở bờ đông.
“Bà ngoại ơi”, Vernon Demerest nói, “Nếu chúng ta giải quyết xong mọi chuyện này, cá nhân tôi sẽ đảm bảo rằng không chỉ bất kỳ rắc rối nào của bà sẽ được quên đi, mà hãng hàng không này còn tặng bà một vé đến New York, và quay về, vé hạng nhất”.
Bà Quonsett cảm động, suýt nữa là òa khóc.
“Ôi, Cảm ơn con! Cảm ơn con!” Lần đầu tiên bà thấy khó thốt nên lời. Thật là một người đàn ông tuyệt vời, bà nghĩ; thật là một người tử tế, dễ thương!
* * *
Nỗi xúc động chân thật của bà khi sắp rời khỏi buồng lái đã giúp bà Quonsett đi qua khoang hạng nhất và sau đó vào khoang du lịch. Với Gwen Meighen nắm chặt cánh tay và đẩy bà đi trước, bà già lau nước mắt vào chiếc khăn tay bằng ren, mang đến một màn trình diễn đầy nước mắt, tạo ra một cảnh tượng hết sức thương tâm của một bà già khốn khổ. Bà tự nhắc nhở mình, gần như vui sướng bên dưới những giọt nước mắt, rằng đó là buổi biểu diễn thứ hai của bà tối nay. Buổi biểu diễn đầu tiên, khi bà giả vờ bị bệnh, đã được dàn dựng trong nhà ga cho anh nhân viên hành khách trẻ, Peter Coakley. Bà đã sắm vai đó rất đạt rồi, vậy tại sao bây giờ lại không?
Màn trình diễn đủ chân thực đến nối một hành khách hỏi Gwen một cách nóng nảy, “Thưa cô, bất kể bà ấy đã làm gì, có phải cô đã quá thô bạo không?”
Gwen trả lời một cách cứng rắn, biết rằng người đàn ông Guerrero đang nghe tiếng cô, “Thưa ông, xin đừng can thiệp vào”.
Khi họ đi vào cabin du lịch, Gwen đóng tấm rèm ở ô cửa ngăn cách hai khoang hành khách. Đó là một phần trong kế hoạch của Vernon. Nhìn lại đường họ đã đi, về phía trước máy bay, Gwen có thể thấy cánh cửa buồng lái hé ra. Đằng sau đó, cô biết, Vernon đang đợi, quan sát. Ngay khi bức màn giữa khoang hạng nhất và khoang du lịch được khép lại, Vernon sẽ di chuyển và đứng đằng sau nó, nhìn qua một cái khe mà Gwen cẩn thận để ngỏ. Sau đó, khi thời điểm thích hợp đến, anh ta sẽ vén bức màn sang một bên và nhanh chóng lướt qua.
Khi nghĩ về những sự việc sẽ xảy ra trong vài phút tới - dù kết quả có ra sao - một lần nữa nỗi sợ băng giá, một linh cảm tai họa, xâm chiếm lấy Gwen. Một lần nữa cô chiến thắng sợ hãi. Cô tự nhắc nhở về trách nhiệm của mình với phi hành đoàn và các hành khách khác - những người không biết gì về màn kịch đang diễn ra giữa chừng - cô đẩy bà Quonsett hết khoảng cách còn lại về chỗ ngồi của bà.
Hành khách Guerrero liếc nhanh lên, rồi quay đi. Chiếc cặp ngoại giao nhỏ, Gwen thấy, vẫn ở cùng một vị trí trên đầu gối y, hai tay y giữ nó. Người đàn ông ở ghế sát lối đi cạnh bà Quonsett - nhạc sĩ oboe - đứng dậy khi họ đến gần. Vẻ mặt ông ta tỏ ra thông cảm, ông ta bước ra để cho bà già vào. Không chút bận tâm, Gwen di chuyển đến trước mặt ông ta, chặn đường ông ta quay lại. Chỗ ngồi sát lối đi sẽ vẫn không có người cho đến khi Gwen tránh ra. Đôi mắt của Gwen bắt gặp một chuyển động lóe lên qua cái khe hở mà cô để lại chỗ tấm rèm. Vernon Demerest đã vào vị trí và sẵn sàng.
“Xin vui lòng!” Vẫn đứng trên lối đi, bà Quonsett quay sang cầu xin, rơi nước mắt với Gwen. “Bà xin con - yêu cầu cơ trưởng xem xét lại. Bà không muốn bị giao cho cảnh sát Ý…”
Gwen nói gay gắt, “Bà nên nghĩ về điều đó trước đây chứ. Ngoài ra, tôi không nói cho cơ trưởng biết phải làm gì”.
“Nhưng con có thể xin ông ấy mà! Ông ấy sẽ nghe con”.
D.O. Guerrero quay đầu lại, nhìn cảnh tượng đó, rồi quay mặt đi.
Gwen nắm lấy cánh tay của bà lão. “Tôi đang nói với bà - ngồi vào chỗ đó đi!”
Giọng nói của bà Ada Quonsett trở nên tiếng rên rỉ. “Tất cả những gì bà yêu cầu là được trở về. Đừng giao bà qua đó, ở một đất nước xa lạ!”
Từ phía sau Gwen, nhạc sĩ oboe phản đối, “Thưa cô, cô có thấy bà lão đã bấn loạn rồi không?”
Gwen gắt gỏng, “Làm ơn tránh xa chuyện này. Người phụ nữ này không có quyền được ở đây. Bà ấy đi lậu vé”.
Nhạc sĩ oboe nói phẫn nộ, “Tôi không quan tâm bà ấy làm gì. Bà ấy vẫn là một bà lão”.
Mặc kệ ông ta, Gwen đẩy bà Quonsett một cái khiến bà loạng choạng. “Bà đã nghe rồi đấy! Ngồi xuống và im lặng”.
Bà Ada Quonsett ngã ngồi xuống ghế. Bà hét lên, “Cô làm tôi đau quá! Ðau quá!”
Nhiều hành khách đứng dậy, phàn đối.
D.O. Guerrero tiếp tục nhìn thẳng về phía trước. Bàn tay của y, Gwen thấy, vẫn còn trên chiếc cặp ngoại giao.
Bà Quonsett lại rên rỉ.
Gwen nói lạnh lùng, “Bà bị thần kinh rồi”. Cô dựa vào ghế và tát mạnh vào mặt bà Quonsett, cô cố tình, nhưng ghét những gì cô buộc phải làm. Cái tát vang dội khắp cabin. Hành khách giật mình. Hai tiếp viên khác xuất hiện, vẻ mặt nghi hoặc. Nhạc sĩ oboe nắm lấy cánh tay của Gwen; cô vội vàng hất ông ta ra.
Diễn biến tiếp theo xảy ra nhanh đến mức ngay cả những người ở gần hiện trường nhất cũng không chắc chắn về chuỗi sự kiện.
Bà Quonsett, ngồi trên ghế, quay sang D.O. Guerrero bên trái. Bà ta kêu gọi y, “Thưa ông, xin hãy cứu tôi! Cứu tôi với!”
Gương mặt y vẫn lạnh như tiền, y mặc kệ bà ta.
Dường như bị ức chế vì đau khổ và sự sợ hãi, bà đưa tay về phía y, giang hai tay một cách khích động ôm lấy cổ y. “Tôi van ông, làm ơn!”
Guerrero xoay người đi, cố gắng tự thoát ra. Nhưng y thất bại. Thay vào đó, bà Ada Quonsett siết vòng tay quanh cổ y chặt hơn. “Ôi, cứu tôi với!”
Mặt đỏ ửng và gần như ngạt thở, D.O. Guerrero đưa cả hai tay lên đẩy mạnh bà ra. Như thể cầu xin, bà Ada Quonsett nới lỏng hai tay rồi nắm lấy tay y.
Ngay lập tức, Gwen Meighen nghiêng về phía ghế bên trong. Cô đưa tay ra và chỉ trong một chuyển động duy nhất - gần như không vội vã - cô nắm chặt chiếc cặp ngoại giao và kéo nó ra khỏi đầu gối của Guerrero. Một tic tắc sau chiếc cặp được tự do trên lối đi. Giữa Guerrero và chiếc cặp, Gwen và bà Ada Quonsett là một rào cản vững chắc không thể vượt qua.
Bức màn ở ô cửa đi vào khoang hạng nhất được kéo ra. Vernon Demerest, cao và ấn tượng trong bộ đồng phục, vội vã bước qua.
Khuôn mặt anh lộ rõ sự nhẹ nhõm, anh đưa tay ra đón chiếc cặp ngoại giao. “Làm tốt lắm, Gwen. Hãy đưa nó cho anh”.
Nếu may mắn thông thường, sự cố - ngoại trừ việc đối phó với Guerrero sau đó - sẽ kết thúc ở đó. Nhưng nó không xảy ra như vậy chỉ vì Marcus Rathbone.
Cho đến lúc đó, Rathbone là một hành khách không để ý đến ai và cũng không ai để ý đến y, ngồi ghế 14-D bên kia lối đi. Mặc dù những người khác không hay biết về hắn, hắn là một người tự phụ, ngạo mạn, lúc nào cũng tự cho mình là quan trọng.
Trong một thị trấn nhỏ ở Iowa, nơi hắn sống, hắn là một nhà buôn nhỏ, được những người hàng xóm biết đến là một người “thọc gậy bánh xe”. Bất cứ điều gì mọi người khác trong cộng đồng của hắn đã làm hoặc đề xuất, Marcus Rathbone đều phản đối. Sự phản đối của hắn, dù nhỏ hay lớn, là chuyện ai cũng biết. Hắn phản đối từ việc lựa chọn sách cho thư viện địa phương, kế hoạch lắp đặt hệ thống ăng ten cho cộng đồng, kỷ luật cần thiết cho con trai hắn ở trường hay màu sơn cho một tòa nhà công cộng. Một thời gian ngắn trước khi khởi hành chuyến đi hiện giờ của hắn, hắn đã làm thất bại một chỉ thị được đề xuất sẽ làm đẹp đường phố chính của thị trấn. Mặc dù có thói quen “thọc gậy bánh xe”, nhưng hắn chưa bao giờ được biết là đã từng đề xuất một ý tưởng nào có tính xây dựng.
Một tính cách kỳ quái khác là Marcus Rathbone coi thường phụ nữ, kể cả bà vợ của hắn. Do đó, việc bị đối xử một cách xúc phạm của bà Quonsett lúc trước đã không làm hắn động lòng, nhưng việc Gwen Meighen đoạt lấy chiếc cặp ngoại giao của D.O. Guerrero làm hắn không chịu được nữa.
Đối với Marcus Rathbone, người mặc bộ đồng phục này - và đó lại là một phụ nữ! - đã đụng chạm đến quyền của một hành khách bình thường như hắn. Phẫn nộ, Rathbone đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xen vào giữa Gwen và Vernon Demerest.
Cùng lúc đó, D.O. Guerrero, mặt đỏ bừng và lẩm bẩm những từ không mạch lạc, vùng ra khỏi chỗ ngồi của mình và đôi tay của bà Ada Quonsett. Khi y ra đến lối đi, Marcus Rathbone đã giật lại chiếc cặp từ Gwen và - với một cái cúi chào lịch sự - đưa nó ra. Giống như một con thú hoang, với sự điên cuồng trong mắt, Guerrero chụp lấy nó.
Vernon Demerest lao mình về phía trước, nhưng đã quá muộn. Anh ta cố gắng tiếp cận Guerrero, nhưng lối đi quá hẹp và những nhân vật còn đứng đó - Gwen, Rathbone, nhạc sĩ oboe - đã chống lại anh ta. D.O. Guerrero đã lẩn qua mọi người và đang chạy về phía đuôi máy bay. Những hành khách khác, ngồi trên ghế, đang xô đẩy đứng dậy. Demerest hét lên tuyệt vọng, “Chặn tên đó lại! Y có bom!”
Tiếng ồn ào dần thành những tiếng la hét, và những người rời khỏi ghế càng làm cho lối đi vưởng thêm hơn nữa. Chỉ có Gwen Meighen, tranh giành, xô đẩy, bàm chặt vào ghế suốt con đường phía sau, cố gắng đến gần Guerrero.
Ở cuối cabin - vẫn giống như một con thú, nhưng lần này bị dồn vào chân tường - Guerrero quay lại. Tất cả những gì còn lại giữa y và đuôi máy bay là ba phòng vệ sinh phía sau; đèn hiệu cho thấy hai cái trống, một cái có người sử dụng. Dựa lưng vào phòng vệ sinh, Guerrero giơ chiếc cặp ngoại giao ra phía trước y, một tay giữ tay cầm, tay kia giữ một vòng dây bây giờ có thể nhìn thấy bên dưới tay cầm. Trong giọng nói căng thẳng, đâu đó giữa tiếng thì thầm và tiếng gầm gừ, y cảnh báo, “Đứng yên đó! Không được đến gần!”
Cao hơn đầu những người khác, Vernon Demerest lại hét lên. “Guerrero, hãy nghe tôi! Có nghe tôi nói không? Nghe đây!”
Có một khoảng lặng thứ hai mà không ai dám di chuyển, ai cũng nín thở, âm thanh duy nhất là tiếng ù ù của động cơ phản lực máy bay. Guerrero chớp mắt, tiếp tục đối mặt với những người khác, đôi mắt y láo liêng và thù địch.
“Chúng tôi biết ông là ai”, Demerest gọi ra, “Và chúng tôi biết ông dự định làm gì. Chúng tôi biết về chuyện bảo hiểm và quả bom, và người ta dưới đất cũng đã biết, vì vậy có nghĩa là bảo hiểm của ông không còn giá trị. Ông hiểu không? Bảo hiểm của ông không hợp lệ, bị hủy bỏ, vô giá trị. Nếu ông cho nổ quả bom đó, ông sẽ tự giết mình mà không được gì cả. Không có ai - ít nhất là gia đình ông - sẽ đạt được gì cả. Thực tế, gia đình ông sẽ mất tất cả bởi vì họ sẽ bị đổ lỗi và bị truy tố. Hãy nghe tôi! Suy nghĩ đi”.
Một người phụ nữ hét lên. Guerrero vần do dự.
Vernon Demerest hối thúc, “Guerrero, hãy để những người này ngồi xuống. Sau đó, nếu ông thích, chúng ta sẽ nói chuyện. Ông có thể đặt cho tôi câu hỏi. Tôi hứa rằng cho đến khi ông sẵn sàng, sẽ không có ai đến gần”. Demerest đã tính toán: Nếu sự chú ý của Guerrero có thể được giữ đủ lâu, cho đến khi lối đi trống. Sau đó, Demerest sẽ cố gắng thuyết phục Guerrero trao lại chiếc cặp. Nếu y từ chối, vẫn có cơ hội để Demerest có thể nhảy về phía trước, nhảy xổ vào Guerrero và giành lại chiếc cặp trước khi y kích hoạt quả bom. Đó sẽ là một rủi ro rất lớn, nhưng không còn cách gì tốt hơn.
Mọi người đang căng thẳng trở lại chỗ ngồi của mình.
“Bây giờ tôi đã nói hết với ông những gì chúng tôi đã biết, Guerrero; bây giờ ông biết rằng điều đó là vô nghĩa, tôi yêu cầu ông đưa cho tôi chiếc cặp đó”. Demerest cố gắng giữ giọng điệu hợp lý, cảm thấy điều quan trọng là tiếp tục nói chuyện. “Nếu ông làm như tôi nói, tôi long trọng hứa với ông rằng không ai trong chiếc máy bay này động đến ông”.
Đôi mắt của D.O. Guerrero phản chiếu nỗi sợ hãi. Y liếm đôi môi mỏng. Gwen Meighen là người đứng gần y nhất.
Demerest nói nhỏ, “Gwen, bình tĩnh nào. Hãy ngồi vào ghế”. Nếu anh phải nhảy, anh không muốn ai cản đường.
Đằng sau Guerrero, cánh cửa của phòng vệ sinh có người bật mở. Một thanh niên trẻ tuổi với cặp kính dày, tròn như mắt chim cú, bước ra. Anh ta dừng lại, nheo nheo cặp mắt cận thị. Rõ ràng anh ta không nghe thấy những gì đang xảy ra.
Một hành khách khác hét lên, “Hãy bắt giữ tên có chiếc cặp! Y có bom!”
Khi cánh cửa phòng vệ sinh kêu tách, Guerrero quay đầu lại. Bây giờ y nhào tới, đẩy người thanh niên đeo kính sang một bên, và chui vào phòng vệ sinh đã bỏ trống.
Khi Guerrero di chuyển, Gwen Meighen cũng di chuyển theo, vẫn ở gần phía sau y. Vernon Demerest, cách đó nhiều mét, đang chen dữ dội phía sau, trên lối đi vẫn còn đông người.
Cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng lại khi Gwen vừa tới. Cô đưa một chân vào trong và xô mạnh. Chân cô đã dừng cánh cửa không đóng sập lại được, nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Tuyệt vọng, khi cơn đau xuyên qua chân cô, cô có thể cảm thấy sức nặng của Guerrero đè ở phía bên kia.
Tâm trí của D.O. Guerrero trong vài phút cuối tồi tệ là một mớ hỗn độn. Y đã không hoàn toàn hiểu tất cả những gì đã xảy ra, và y cũng không nghe thấy tất cả những gì Demerest nói. Duy chỉ một điều lọt được vào đầu y. Y nhận ra rằng giống như rất nhiều kế hoạch vĩ đại khác của y, cái này cũng vậy, đã thất bại. Cũng như mọi khi, dù y đã cố gắng bất cứ điều gì, y đã làm hỏng ở một chỗ nào đó. Cả cuộc đời y là một thất bại. Với sự cay đắng, y biết cái chết của mình cũng có thể sẽ thất bại.
Lưng y dựa vào cánh cửa phòng vệ sinh. Y cảm thấy áp lực trên nó, và biết rằng bất cứ lúc nào áp lực sẽ tăng lên, y không còn có thể giữ cho nó đóng nữa và cánh cửa sẽ bật tung. Tuyệt vọng y dò dẫm với chiếc cặp ngoại giao, với lấy vòng dây bên dưới tay cầm, nó sẽ kéo miếng nhựa vuông lên, kích hoạt công tắc là chiếc kẹp quần áo và kích nổ chất nổ bên trong. Ngay cả khi y tìm thấy vòng dây và giật mạnh, y tự hỏi quả bom do y chế tạo có là một thất bại nữa hay không.
Trong giây phút cuối cùng của nhận thức và của cuộc đời y, D.O. Guerrero hiểu được rằng nó không thất bại.