Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 32
N
gồi ngay sau đôi cánh của nó, Emily càng cảm nhận được sức mạnh của con tuấn mã đang tăng lên khi nó phi nước kiệu ra khỏi tòa nhà. Khi họ đã ra được phía ngoài, nó ngoái đầu về phía cô bé và hí lên.
“Nó bảo hãy giữ cho chắc.” Thần Diana giải thích. “Đôi cánh của nó chỉ vừa mới được chữa lành thôi, nó chưa thử bay lại. Đây có thể là một chuyến bay khó khăn đấy.”
“Em có thể làm được mà, Pegs.” Emily vỗ nhẹ cổ nó nói. “Chị biết em làm được mà.”
Khi Pegasus chuyển từ bay nước kiệu sang nước đại nó dang đôi cánh màu trắng vĩ đại của nó ra. Emily nắm chặt lấy bờm của nó khi nó nhẹ nhàng bay lên không trung. Cô bé cảm thấy Joel ôm eo cô bé chặt hơn khi Pegasus bay lên qua khỏi vùng nước tối tăm.
Khu vực Manhattan nằm im lìm phía trước mặt. Khi nhìn vào những ngọn đèn đẹp đẽ nhấp nháy ở đấy, Emily nhận ra đây có thể là lần cuối cùng cô bé được nhìn thấy nhà mình. Nếu họ đến được vùng núi Olympus an toàn, cô bé sẽ phải chết trong Đền thờ Ngọn lửa.
Chuyện gì đã xảy ra với bố cô? Ông đang ở đâu? Cô bé sắp chết rồi, còn ông thì sẽ không bao giờ được biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Ông cũng sẽ không biết rằng cô rất yêu ông và đã làm điều ấy vì ông. Đó là nơi đau xót xa nhất. Hít một hơi thật sâu, cô bé nhìn xuống New York. Thành phố sẽ được an toàn. Hàng triệu người ở đó sẽ được sống và không bao giờ nghe đến hay thấy bọn Nirad nữa.
“Này, chờ ta với!” Một giọng nói nhỏ xíu ngắt quãng gọi từ đằng sau.
“Có phải anh Paelen không?”
Ngoái lại, Emily và Joel nhìn thấy Paelen đang cố gắng bắt kịp họ, cậu bay khập khiễng trong bầu trời tối tăm. Chỉ còn một chiếc xăng đan đang vỗ cánh và người cậu đẫm máu.
“Paelen!” Emily la lên. “Anh thoát được bọn Nirad rồi!”
“Anh ổn chứ?” Joel gọi với lại.
“Không!” Paelen gọi đáp lại. “Nhưng ta sẽ sống thôi. Mọi người làm ơn chậm lại cho ta theo kịp với, được không? Bọn Nirad làm một chiếc xăng đan bị hỏng rồi và chỉ còn một chiếc hoạt động được thôi.”
Con tuấn mã khịt khịt mũi.
“Pegasus nói cậu có thể bám vào đuôi nó.” Thần Diana hét lên cho Paelen nghe. “Nó có thể giúp đưa cậu về nhà, nhưng chúng ta phải đi nhanh hơn nếu muốn đến được vùng núi Olympus.”
Trong bầu trời đêm, Emily không thể thấy rõ Paelen. Nhưng khi họ đi ngang qua New York, ánh đèn thành phố làm lộ ra những vết thương hở toác hoác và rất sâu của cậu.
“Bọn chúng đã làm gì anh vậy?” Emily hét lên.
“Tụi nó tính xé xác ta ra thành ngàn mảnh đó.” Paelen đáp. “Nhưng vì cơ thể ta có thể dãn ra co lại nên chúng không làm được. Dù vậy xương ta cũng đã gãy rất nhiều rồi.”
“Lòng dũng cảm của cậu sẽ được phong thưởng, Paelen ạ.” Thần Diana hứa. “Cha ta sẽ được biết hết những gì cậu đã làm cho chúng ta.”
Trước khi Paelen có thể đáp lại, Pegasus hí lên với thần Diana.
“Emily, Joel,” bà gọi, “bám cho chắc vào. Chúng ta sắp vào đến Hệ mặt trời để đến vùng núi Olympus.”
“Cái gì mặt trời?” Joel bắt đầu hỏi.
Thình lình họ chuyển sang một tốc độ kinh hoàng. Ánh sáng của những ngôi sao quanh họ biến thành một vầng sáng trắng lóa. Emily thấy nó trong như những hiệu ứng đặc biệt từ một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy. Nhưng đây không phải là phim. Nó rất, rất thật.
Nhìn ra sau, cô bé thấy Paelen gần như lướt trên những vầng sáng ấy khi cậu cố bám lấy đuôi của Pegasus trong khi chiếc xăng đan đập cái cánh nhỏ xíu của nó dể bám theo, tiếng la khiếp hãi của cậu bao trùm không gian đằng sau họ.
Thứ thật sự làm cô bé ngạc nhiên là Pegasus. Nó vẫn đang vỗ đôi cánh lớn của nó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó dừng lại? Emily suy nghĩ rất lung. Và làm sao thần Diana không có cánh mà đến được Trái đất?
Khi những ý nghĩ đó lởn vởn trong đầu cô bé, trong phút chốc Emily quên đi tương lai đen tối của mình. Nhưng khi Pegasus bay chậm lại và luồng sáng trắng mờ đi trở lại thành ánh sáng của những vì sao, cô bé lại cảm thấy sợ khủng khiếp.
Không xa trước mặt, Emily nhìn thấy một thứ giống như một đỉnh núi ngoi lên trong ánh mặt trời chói chang. Họ bay ra khỏi những vầng sao sáng và bay vào một khoảng không đầy nắng vàng rực rỡ. Trời xanh ngắt - có hơi kém xanh hơn trên Trái Đất, và xung quanh họ, bầu trời được điểm bằng những đám mây dày xốp trắng như bông. Khi Pegasus bay qua những đám mây ấy, Emily có thể nếm được vị ngọt rất đậm của chúng trên môi mình. Họ bay càng ngày càng thấp xuống. Chẳng bao lâu họ đã có thể thấy những cánh đồng xanh tươi mượt mà phía dưới họ. Ngọn núi nổi lên trên nền xanh ấy. Emily nhận ra bọn họ đang bay về hướng đó.
“Đó là vùng núi Olympus ạ?” Emily hỏi thần Diana.
“Tất cả chỗ này đều là vùng núi Olympus cả, không riêng gì ngọn núi đó đâu”, thần Diana đáp. “Dù chúng ta sống trên đỉnh núi.”
Đúng hệt như trong truyền thuyết Joel thêm vào và tò mò nhìn chăm chú sang bốn phía. “Ở đây có núi Helicon nơi các Thi thần sống không?”
“Có chứ.” Thần Diana nói. “Đó là nơi đầu tiên bọn Nirad xâm nhập vào trong thế giới của bọn ta. Các Thi thần là những người bị bắt đầu tiên và Helicon là thần bại trận đầu tiên.”
Khi họ đi về phía ngọn núi, Emily cố ghi nhớ mọi thứ. Có những công trình vĩ đại bằng đá cẩm thạch màu trắng sáng lóa. Nhưng khi họ đến gần, cô bé có thể thấy chúng đã sập xuống, vỡ vụn và đã bị hủy hoại hoàn toàn.
“Bọn Nirad đã gây ra những điều này ạ?” Cô bé hỏi.
“Đúng vậy, và còn tệ hơn vậy nữa.” Thần Diana trả lời Emily và Joel nhìn xuống đống đổ nát của vùng núi Olympus và cuối cùng cũng hiểu ra họ đang chiến đấu vì điều gì. Trước khi bị bọn Nirad tàn phá, thế giới này ắt phải là thế giới đẹp nhất có thể tưởng tượng được. Bên dưới họ, khối lượng gạch vỡ nhiều kinh khủng cho thấy đây đã từng là một khu vực rất đông dân. Nhưng điều cô bé sợ nhất là Emily bắt đầu thấy xác của thần dân xứ Olympus. Vì cũng y như khi nhìn thấy những người đàn ông trong tòa nhà ở đảo Governor vậy, nhưng ở đây tệ hơn nhiều. Người ta ở mọi lứa tuổi, thậm chí có cả trẻ em và những con vật trông rất kì lạ, nằm la liệt trên đất.
“Tất cả là do lỗi của cháu.” Emily nghẹn lời.
“Không phải đâu.” Joel sợ hãi nói. “Cậu đừng điên vậy chứ!”
“Không điên đâu, Joel. Nếu tớ là Ngọn lửa, thì khi nó yếu đi trong tớ, nó cũng yếu đi ở đây. Tớ đã để bọn Nirad tấn công và giết tất cả những con người này.”
“Không, cậu sai rồi”, cậu bé phản đối. “Cậu đừng tự trách mình như thế chứ. Bọn Nirad đã gây ra những điều này, không phải cậu.”
“Ta xin lỗi, Joel,” thần Diana chỉnh cậu. “Emily không hoàn toàn sai đâu. Cô bé là Ngọn lửa thiêng của vùng núi Olympus.” Thần Diana nhìn Emily. “Nhưng cô bé không cố ý gây ra chuyện này. Giờ ta đã biết điều gì gây ra chuyện ấy rồi.”
“Điều gì ạ?” Emily yếu ớt hỏi.
“Tình yêu.” Thần Diana trả lời. “Tình yêu sâu đậm con dành cho mẹ con đó. Khi bà chết, nỗi đau xâm chiếm lấy con. Nó làm Ngọn lửa suy tàn. Ban đầu ta nghĩ là vì con bị ốm nhưng không phải. Đó là vì con đang đau khổ.”
“Còn bây giờ thì sao ạ?” Emily thì thầm hỏi. “Trong cháu có còn đủ Lửa để cứu vùng núi Olympus và thế giới không ạ?”
Thần Diana gật đầu. “Ồ, có chứ, con gái. Ngay cả ta cũng cảm nhận được lúc này nó đang cháy bừng trong con. Con đang hồi phục. Ta tin Pegasus đã được cộng hưởng từ nó rất nhiều đấy.”
Pegasus thở khì thật nhẹ, Emily cảm nhận trái tim mình đong đầy tình yêu dành cho con tuấn mã.
Thần Diana nói đúng. Gặp được Pegasus và quan tâm chăm sóc nó cuối cùng cũng đã làm vơi đi nỗi đau vô bờ vì mất mẹ của cô bé.
Cô bé lại nhìn thần Diana, “Khi Đền thờ Ngọn lửa lại được thắp sáng lên, người có thể cứu những người này không? Anh trai của người sẽ sống lại chứ?”
“Ta cũng hi vọng thế”, thần Diana nói. “Không có những thần dân ấy, sẽ không có vùng núi Olympus.”
Pegasus bắt đầu lướt trên bầu trời trong vắt qua khỏi những đống hoang tàn.
“Chúng ta đang bay xuống đấy”, thần Diana nói.
“Chúng ta phải đề cao cảnh giác. Ta vẫn đang bị nguy hiểm bủa vây đó. Pegasus đã đưa chúng ta đến rất gần Ngôi đền rồi. Nhưng bè lũ bọn Nirad vẫn còn ở đây. Mục đích duy nhất của chúng là giết Pegasus và Emily.”
“Bọn chúng có biết cháu là ai không?” Emily hỏi.
“Ta nghĩ là chúng không biết”, thần Diana trả lời. “Vì trước đây con từng bị thương, nên chúng nghĩ con rất quan trọng và phải giết con thôi. Chúng sẽ truy đuổi con như chúng làm với Pegasus.”
“Chúng cháu sẽ cẩn thận.” Joel nói. “Nếu phải chiến đấu, chúng cháu sẽ chiến đấu.”
“Ta đang rất sẵn sàng đây.” Paelen nói.
Emily ngoái nhìn cậu và có thể nhìn thấy những vết thương sâu hoắm và những khuỷu tay và chân khác lạ của cậu. Cậu không chỉ bị gãy xương như cậu nói.
Ngay khi Pegasus đáp xuống. Emily kinh ngạc bởi sự yên lặng của bầu không khí chung quanh họ.
“Lúc nào cũng im phăng phắc như thế này ạ?”
Thần Diana vừa lắc đầu vừa trèo khỏi lưng con tuấn mã và đỡ Joel xuống. “Không, mọi con thú, chim chóc và côn trùng đã tham gia vào cuộc tấn công bọn Nirad cả rồi.”
Khi Paelen chạm đến đất, thần Diana dắt cậu đến gần Emily hơn. “Nắm lấy tay cô bé đi. Cô bé có thể giúp mi lành vết thương đó.”
Emily trèo xuống và nắm lấy tay Paelen. Khi cô bé nắm nhẹ lấy cổ tay của cậu, cô bé cảm thấy mấy cái xương chuyển động, trượt qua trượt lại rồi khớp vào nhau. Sau một lúc, Paelen đã có thể đứng vững hơn và trông không còn bị thương nặng như trước.
“Ta không hiểu được”, cậu kinh ngạc nhìn Emily nói. “Làm sao em làm được như vậy với ta?”
Joel choàng tay qua cổ Paelen. “Đó là một câu chuyện dài và chúng ta không có thời gian”, cậu nói.
“Anh đủ khỏe để bay chưa?”
Paelen nhìn Emily cười nhăn nhó, miệng ngoác rộng đến mang tai. “Ta sẽ lo cho thần Jupiter!” Cậu nói.
Thần Diana cười khúc khích, “Đừng để cha ta nghe ngươi nói vậy nhé.” Rồi bà nhìn chung quanh. “Chúng ta phải đi tiếp thôi. Ngôi đền còn cách đây một quãng xa. Mọi người còn giữ miếng vàng của mình chứ?”
Emily và Joel giơ mảnh vàng từ dây rương của Pegasus lên.
Paelen lắc đầu. “Cái của ta còn đang găm trên đầu một tên Nirad ở trên đảo Governor ấy.”
Thần Diana đưa tay ra cầm lấy mảnh của Emily. Bà xé nó làm đôi, đưa một mảnh cho Emily và mảnh còn lại cho Paelen. “Đừng làm mất mảnh này nhé. Chúng ta cần tất cả những mảnh này đấy.”
Emily vẫn còn ngồi trên lưng Pegasus khi nhóm người từ từ đi băng qua đống đổ nát đã một thời từng là vùng núi Olympus. Rất nhiều lần cô bé phải nhắm tịt mắt lại để khỏi phải thấy những xác người bị chết rất thê thảm nằm trên mặt đất. Căng thẳng tột cùng, cô bé căng mắt vênh tai lên tìm dấu hiệu của bọn Nirad. Cô bé chẳng thấy gì ngoài những đống đổ nát và chỉ nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ thổi qua vùng núi trống trải.
“Bọn Nirad đâu rồi?”
“Ta không biết.” Thần Diana trả lời và đưa mắt nhìn khắp chung quanh. “Nhưng điều đó làm ta lo quá. Mới đây thôi đã từng có hàng ngàn tên ở đây. Chúng ta phải hết sức thận trọng nhé. Ta không tin bọn chúng đã đi mất hết rồi.”
Đi tiếp, họ đến được nơi đã diễn ra trận chiến ác liệt nhất. Trong đống hoang tàn, Emily nhìn thấy những bậc thang cao dẫn lên phần còn sót lại của Ngôi đền. Cánh cổng vĩ đại bằng sắt ngay trên đỉnh đã bị bật ra khỏi bản lề và đang nằm chỏng chơ trên những bậc thang.
Theo bản năng, Emily nhận ra nơi này ngay lập tức.
“Đó là Đền thờ Ngọn lửa phải không ạ?” Cô bé vừa hỏi vừa chỉ vào đống đổ nát.
Thần Diana gật đầu nhưng không nói gì. Bà đang quì trước xác một vị thần Olympus đã ngã xuống. Bà đưa tay dịu dàng vuốt mớ tóc đen của một gương mặt bị bầm tím và đẫm máu, những giọt nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống má bà. Nhìn thấy người phụ nữ mạnh mẽ và tự tin này quì xuống khóc lóc như vậy khiến Emily nhận ra tất cả những hi sinh đã diễn ra.
“Đó là em trai của người đúng không ạ?” Joel nhẹ nhàng hỏi.
Thần Diana khụt khịt mũi, và gật đầu. “Đây là Thần Apollo. Cậu ấy là một chiến binh rất dũng cảm và không bao giờ chịu khuất phục. Ta rất yêu cậu ấy.” Bà nhìn quanh những chiến binh khác đã hi sinh. “Tất cả những người này đều rất dũng cảm.”
“Ngài ấy sẽ được báo thù.” Paelen nói chắc nịch. “Tôi hứa với người đấy, thần Diana, tất cả bọn họ sẽ được báo thù.”
Nhưng tiếng hét kinh khủng của bọn Nirad đã phá tan sự yên tĩnh nơi đây. Emily ngoái nhìn và mắt cô bé mở to khi nhìn thấy hàng trăm tên Nirad không biết từ đâu đang tràn xuống.
“Chúng ta phải đi thôi!” Thần Diana hét lớn khi bà đứng dậy và để người em thương yêu của bà lại. Bà chạy đến chỗ Pegasus và Emily. “Bé con, mọi chuyện bây giờ đều tùy vào con. Bây giờ con là niềm hi vọng duy nhất của thế giới. Sự hi sinh của con có thể cứu tất cả chúng ta. Ta lấy làm đau lòng vì những gì con sắp phải đối mặt. Nhưng ta thề tên tuổi con và món quà con dành cho chúng ta sẽ không bao giờ bị các vị thần xứ Olympus quên lãng!” Bà kéo mặt Emily đến gần mình và hôn vào má cô bé. “Mẹ con sẽ rất tự hào về con khi bà gặp con ở Elysium.”
Nước mắt đong đầy đôi mắt Emily khi cô bé nhận ra đã đến lúc cô bé phải nói lời vĩnh biệt. Chỉ sau mười ba năm ngắn ngủi, cô bé sắp phải chết trong ngọn lửa hừng hực của cái thế giới đang bị tàn phá này.
“Joel, hãy đi với Pegasus và Emily, đưa họ đến chỗ ngôi đền mau.” Thần Diana ra lệnh. “Paelen và ta sẽ cố hết sức để giữ chân bọn Nirad càng lâu càng tốt.” Bà ngước nhìn lên Emily. “Đi ngay đi, con gái. Hãy hoàn thành số mệnh của mình!”
Emily thậm chí không có thời gian để chào tạm biệt Paelen khi Pegasus phi tới trước. Joel chật vật lắm mới theo kịp bên cạnh khi họ chạy về phía Đền thờ Ngọn lửa. Khi họ đến những bậc đầu tiên, Emily nhìn lại và thấy hàng trăm, có thể đến hàng ngàn tên Nirad đang rùng rùng tiến về chỗ họ. Thần Diana thu mình lại và hét lên tiếng thét xung trận lớn nhất Emily từng nghe thấy. Cùng Paelen bên cạnh mình, họ giơ cao mảnh dây cương vàng và lao vào đám quân Nirad.
Trước những bậc thang của ngôi đền, Pegasus chần chừ.
“Đưa chị lên đi, Pegs.” Emily nhẹ nhàng nói khi nước mắt tuôn đầy. “Nếu bây giờ chị không làm điều này, chúng sẽ giết em và Joel. Hãy để chị làm điều này vì em.”
Vẫn ngần ngừ, Pegasus bắt đầu trèo chầm chậm lên những bậc đá hoa cương. Emily nghe tiếng Joel khụt khịt bên cạnh mình.
“Chắc tớ không chịu nổi cảnh này đâu.” Joel thì thầm.
Emily nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu, ngấn lệ của bạn mình. “Không sao đâu, Joel. Thật sự là không sao mà. Nhưng nếu bằng cách nào đó cậu thoát ra được khỏi chỗ này, hãy hứa với mình là cậu sẽ trở về Trái Đất và tìm bố mình. Nếu bọn CRU vẫn còn đang giam giữ ông, hãy tìm cách đưa ông thoát ra khỏi chỗ ấy. Hãy đưa ông về đây. Đừng để bọn chúng làm hại ông nhé.” Joel nghẹn ngào ngước nhìn cô bé. Cậu gật đầu yếu ớt.
Trên bậc thang cuối cùng, Pegasus dừng lại. Emily nhìn Joel. “Cậu giúp mình xuống đi.”
Joel giúp cô bé trèo xuống khỏi Pegasus, và giúp cô đứng vững trên cái chân không bị thương.
“Cậu có muốn tớ giúp cậu trong Đền thờ không?” Cậu thì thầm.
Pegasus khịt khịt mũi và hí lên nhè nhẹ, Emily sụt sịt lắc đầu. “Mình nghĩ cậu không được phép vào đâu.”
Quá đau đớn, Emily choàng tay quanh cổ Joel. Cô bé ôm cậu thật chặt. “Ở lại mạnh giỏi nhé”, cô bé sụt sùi khóc.
“Tớ sẽ cố.” Cậu bé hứa. Rồi cậu cúi xuống, hôn lên trán Emily. “Cảm ơn cậu đã làm bạn với tớ, Emily.” Rồi, nhìn cô bé lần cuối, cậu giơ cao mảnh vàng của mình và lao xuống những bậc thang của Ngôi đền để cùng thần Diana và Paelen chiến đấu chống lại bọn Nirad.
“Joel, ôi, không!” Emily hét lên. Nhưng Joel dường như không nghe thấy tiếng cô bé khi cạu vừa hét lên vừa lao vào trong đám lính Nirad dày đặc.
“Ôi, Pegasus ơi.” Emily khóc lóc.
Pegasus ngoái ra sau và thúc vào người cô bé nhè nhẹ. Cô biết rằng nó đang bảo cô đã đến lúc phải đi rồi. Cô bé còn một sứ mệnh phải hoàn tất: cô phải cứu vùng núi Olympus. Nó dang rộng đôi cánh vừa mới lành của mình, Emily níu vào chiếc cánh để nhảy lò cò trên đoạn đường cuối cùng dẫn vào trong Đền thờ. Ngôi đền đổ nát chẳng còn gì ngoại trừ một chiếc bát cẩm thạch rất lớn nơi Ngọn lửa từng được thắp sáng. Nó đã bị hất đổ khỏi bệ đỡ và bị nứt rất sâu.
Pegasus chầm chậm đưa cô bé đến chỗ chiếc bát. Emily biết rằng chính nơi đây mình sẽ chết.
Cô bé nhảy lò cò về phía trước, đến chỗ đầu con tuấn mã. Nước mắt cô bé lã chã rơi đến nỗi cô không còn nhìn rõ được nữa. “Chị rất vui vì người đó là chị, Pegs ạ”, cô bé nói, giọng run run. “Chị không muốn em chăm sóc cho bất kì người nào khác. Dù chị sắp chết, chị vẫn biết rằng, thẳm sâu trong trái tim chị, em đã từng thuộc về chị dù chỉ được một thời gian ngắn thôi. Chị chỉ ước chúng ta có nhiều thời gian bên nhau hơn...”
Emily cúi xuống ôm lấy đâu Pegasus và cuối cùng lên tiếng. “Chị yêu em, Pegasus ơi.”
Thả nó ra, cô bé khập khiễng đi đến chỗ chiếc bát cẩm thạch lớn đã bị nứt. Ngoái nhìn phía sau lần cuối, cô bé thấy con tuấn mã màu nâu đen với đôi cánh trắng tuyệt đẹp đang cúi đầu đau đớn cào cào móng vuốt xuống nền đất.
“Hãy nhớ đến chị nhé, Pegs.” Emily nói. Cô bé nhìn đi chỗ khác và trèo vào trong chiếc bát cẩm thạch.