Nguyên tác: This Side Of Heaven
Số lần đọc/download: 1248 / 18
Cập nhật: 2016-06-04 21:07:21 +0700
Chương 32
K
hông khí quanh bàn ăn vào buổi sáng hôm sau nặng nề như trời sắp bão. Davey và John, rõ ràng chưa từng chứng kiến cha chúng đánh nhau với một ông chú, sợ sệt đến mức im lặng khác thường. Chúng ngốn ngấu cháo ngô và mật mà không gây ra một tiếng động, rồi chuồn đi học sau khi e dè liếc vội về phía những người lớn ở đằng sau. Robert và Thomas, sau khi nhìn nhau đầy ẩn ý và cố gắng gợi chuyện vài lần nhưng không ai hưởng ứng, đã bỏ cuộc và tập trung vào chuyện ăn uống. Matt và Daniel cau có ngang nhau, còn Caroline múc thức ăn vào hết đĩa này đến đĩa khác trên bàn, mặt lạnh băng.
Matt bị bầm một bên mắt, có lẽ là do cú đấm đầu tiên của Daniel, và một bên khóe miệng bị rách. Mũi Daiel thì đỏ và sưng to tướng, bên hàm trái có một vết bầm đen sì. Thoạt nhìn thì dường như anh ta là người chiến thắng, nhưng anh ta nhăn nhó theo từng cử động, và thậm chí ngay cả việc ngồi cũng có vẻ không thoải mái. Dù sao đi nữa, Caroline cũng chẳng cảm thấy xót thương họ chút nào. Nàng còn tiếc là họ đã không đánh nhau đến chết ngất đi!
Thật ra, nàng lấy làm mừng vì thấy mình quá đỗi giận dữ đối với hai người họ. Cảm giác đó giúp nàng quên đi nỗi xấu hổ vì đã thất bại thảm hại trong chuyện làm tình. Chính Matt là người Caroline căm phẫn hơn cả. Anh ta đã đón nhận sự dâng hiến của nàng rồi đột nhiên trở mặt tức tối, sau đó lại đánh nhau với em trai vì nàng, thật kỳ cục hết sức. Nhưng nàng cũng giận cả Daniel vì đã đánh Matt và xử sự như thể nàng đã phản bội anh ta. Làm như họ đã ngầm đính ước với nhau vậy!
Nàng còn giận cả Robert và Thomas bởi vì họ là người nhà Mathieson, lại là đàn ông, và còn tinh ý đến nỗi đã đoán được nguyên nhân gây ra mâu thuẫn giữa hai anh, nhưng tới tận lúc này không ai trong số họ có đủ can đảm để hỏi thẳng nguyên do mối bất hòa ấy.
Cuối cùng Matt cũng đẩy ghế ra sau để đứng dậy, thức ăn vẫn còn một nửa. Lần đầu tiên Caroline thấy một người nhà Mathieson bỏ dở bữa ăn. Robert và Thomas cũng đứng dậy theo, nhưng Daniel vẫn ngồi yên tại chỗ.
“Anh có đi không, Dan?” Robert dừng lại trên đường ra cửa để hỏi.
Daniel lắc đầu. “Anh sẽ đi sau. Anh phải nói chuyện với Caroline trước đã.”
Vừa nói anh ta vừa hướng ánh mắt thách thức về phía Matt. Anh đang đi vòng qua bàn tới chỗ Caroline thì khựng lại bởi những lời nói của em trai. Robert và Thomas đều dừng việc đang làm để nhìn chằm chằm vào Daniel, trong khi Matt quay sang đón nhận ánh mắt của Daniel bằng vẻ mặt đe dọa thấy rõ.
“Anh mới là người có chuyện cần nói với Caroline. Và vì đây là chuyện riêng tư nên em hãy lánh đi chỗ khác.” Giọng Matt rất khẽ khàng, nhưng đôi mắt anh ánh lên vẻ giận dữ. Có lẽ đó là lời đầu tiên hai anh em họ nói với nhau từ sau vụ ẩu đả. Mặc dù Caroline băn khoăn không biết Matt có điều gì muốn nói với mình, nhưng nàng kiên quyết tự nhủ rằng nàng không có tâm trạng để nghe. Đêm qua cả anh và Daniel đều đã cư xử như những gã hề, nên nếu hai người họ có điều gì muốn nói với nàng, thì họ phải đợi cho đến khi nào nàng muốn nghe! Và tốt hơn hết họ nên thành khẩn xin lỗi!
“Còn lâu,” Danile đáp, đứng phắt dậy.
“Ồ, em sẽ phải làm vậy.” Matt lạnh lùng khẳng định.
“Anh không có quyền quyết định!” Giọng Daniel nghe như anh ta chực đánh nhau tới nơi.
Họ lại muốn lao vào nhau lần nữa. Cảm thấy một cuộc chiến chuẩn bị nổ ra, Robert và Thomas chạy tới tóm lấy cánh tay của hai anh. Daniel mặc kệ cho Robert giữ mình lại, còn Matt hất tay Thomas ra, nhưng Thomas vẫn đứng kề ngay đó canh chừng.
“Caroline không có gì để nói với em cả.” Matt nói qua kẽ răng.
“Điều đó phải để cho cô ấy nói, chứ không phải anh. Cô ấy không phải là tài sản của riêng anh.”
Tới lúc đó thì Matt nhoẻn miệng cười khẩy. “Thế ư, em trai?”
“Nghe này!” Caroline phẫn nộ đập mạnh một cái đĩa xuống mặt tủ đựng bát đĩa. Cả bốn người đàn ông đều giật mình, như thể họ đã quên mất rằng nàng đang có mặt ở đó, và lập tức chuyển sự chú ý sang nàng. Caroline quắc mắt nhìn từ Matt sang Daniel, nhưng có lẽ ánh mắt nhìn Matt nhuốm nhiều nét hằn học hơn, bởi vì nàng cho rằng anh xứng đáng bị như thế.
“Tôi không quan tâm tới chuyện các anh cãi nhau. Tôi không quan tâm tới chuyện các anh đánh nhau. Các anh có nện nhau thâm tím mình mẩy tôi cũng mặc kệ, nhưng các anh không được làm thế trong căn bếp của tôi! Ra ngoài hết đi!” Nàng càng nói càng lớn giọng, và kết thúc bằng một tiếng quát. Nhưng họ vẫn đứng ỳ ra đó, há hốc miệng nhìn nàng với sự kinh ngạc như thể bức tường tự dưng biết nói. Nàng bèn chộp lấy cái chổi và khua nó về phía họ với vẻ đe dọa.
“Caroline...” Daniel bắt đầu một cách khó nhọc. Matt nhìn anh ta bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, và mở miệng định đáp lời.
“Ra ngoài! Ra ngoài!” Caroline chặn họng anh, cầm cái chổi đi vòng qua bàn. Thomas và Robert vội vàng lui ra khỏi cửa, mắt vẫn mở to kinh ngạc. Thấy Daniel vẫn lờ nàng đi để đối đầu với Matt, nàng liền đập cái chổi vào vai anh ta đánh bộp một tiếng. Daniel kêu lên và nhảy tránh sang một bên, thành ra lại đứng gần cửa hơn.
“Này!”
“Ra mau!”
“Nhưng...!”
“Ra mau!”
Caroline lại vung chổi lên nhưng lần này bị trượt vì Daniel cúi xuống né được. Anh ta giơ hai tay lên, miệng lắp bắp phản đối, vội vã lùi lại và bị vấp vào ngưỡng cửa. Caroline quay sang Matt, anh vẫn đang đứng yên, đôi mắt nheo lại nhìn nàng.
“Ra khỏi nhà ngay!” Nàng giơ cao cái chổi.
“Đây là nhà của tôi và... ”
Bộp!
“Ối!”
Matt đưa tay chộp lấy cái chổi nhưng không được vì Caroline đã giật nó lại. Nàng biết rằng nếu anh tóm được nó, anh có thể dễ dàng giật nó ra khỏi tay nàng, và cuộc chiến sẽ kết thúc ngay tức khắc. Nhưng nàng sẽ không rút lui để anh thỏa mãn, khi mà nàng vẫn còn giận anh đến mức muốn băm vằm anh ra làm mồi cho cá. Giơ cao cái chổi như một cái dùi cui, nàng lao tới chỗ anh với một tiếng thét mà ngay cả tiếng rống của Jacob cũng chẳng sánh nổi với âm lượng của nó.
“Tôi đã nói là ra ngoài ngay!”
Caroline đập cái chổi xuống bàn, xuống ghế, lên tường, thật ra là gần như tất cả những gì có mặt trên đường đi của nàng, giống như một mụ đàn bà nổi đóa vì một gã đàn ông ngốc nghếch. Matt lùi lại, hai tay giơ lên, mặt đầy kinh ngạc. Caroline cố gắng đập thêm một phát nữa thật mạnh lên cánh tay anh khiến anh hét toáng lên và nhảy ra khỏi cửa. Vậy là xong, nàng đóng sầm cửa lại và gài chốt trước khi anh kịp bình tĩnh lại để xông vào bên trong.
Khoanh tay trước ngực, Caroline nhìn chằm chằm ra cửa và cảm thấy hết sức thỏa mãn. Rồi nàng bước vài bước sang bên trái, khom người đứng nhìn những kẻ địch bại trận qua cửa sổ.
Thomas và Robert đang đứng hai bên Daniel, cách ngôi nhà một quãng. Daniel nói gì đó, và họ cau mày lắng nghe. Raleigh nhảy cỡn lên quanh chân họ, khoái chí với trò chơi mới này. Matt thì ở gần ngôi nhà hơn, xoa xoa cánh tay bị nàng đánh và cau mày nhìn về phía cánh cửa đóng. Lúc đầu Caroline nghĩ rằng Matt sẽ dẹp bỏ lòng tự trọng của mình để gõ thình thình lên cửa, đòi được vào nhà, và nàng thích thú nghĩ tới chuyện thách thức anh phá nó, bởi vì nàng sẽ chẳng đời nào mở cửa! Nhưng rõ ràng Matt không muốn chiến đấu với nàng trước sự chứng kiến của các em, trong khi họ còn bao nhiêu việc phải làm. Sau một thoáng phân vân, anh quay người bước đi mà không nói câu nào với ai. Ba người kia chậm rãi theo sau, Thomas và Robert nhìn nhau còn Daniel tỏ vẻ rất miễn cưỡng.
Với một nụ cười hả hê, Caroline rời cửa sổ để bắt tay vào công việc của mình. Càng nghĩ về cách xử sự của Matt, nàng lại càng điên tiết hơn. Anh đã giận dữ hoàn toàn vô lý vì một hành động nàng phải lấy hết can đảm để làm cho anh, rồi sau đó lại gây gổ với Daniel. Trong cơn tức tối, Caroline ăn nốt chỗ thức ăn còn thừa của cánh đàn ông - ngày nào nàng cũng phải ăn đồ thừa đến phát ngán! - rót cho Millicent bát sữa như mọi khi, và dọn dẹp căn bếp. Lúc treo cái chổi vào móc, nàng bất giác liếc nhìn ra cửa sổ.
Một khuôn mặt đang áp bẹp dí vào lớp kính. Loáng một cái nó đã biến mất, nhanh tới mức Caroline còn không kịp hét lên. Nhưng nàng đã thấy hắn có nước da màu đất sét, mặt quệt những vệt vàng đỏ, và mái tóc đen, thẳng. Thổ dân! Sự xuất hiện của hắn khiến Caroline quên béng cả Matt lẫn cơn giận dữ. Nàng rùng mình lùi lại, lấy làm mừng vì đã chốt cửa sau vốn thường để mở. Nhưng còn cửa trước...
Quay ngoắt lại, nàng chộp lấy khẩu súng thường dựng ở góc bếp vào ban ngày khi nàng ở nhà một mình và vội vã đi về phía phòng khách. Nó đã được nạp đầy thuốc súng và mồi sẵn. Matt đã chỉ cho nàng cách đặt nó lên vai và bóp cò. Nhưng ngay cả trong trường hợp khẩn cấp nhất, nàng cũng chỉ hình dung rằng mình sẽ sử dụng nó để gọi đám đàn ông về nhà, chứ nàng không chắc mình có thể bắn một người bằng xương bằng thịt, kể cả là một gã thổ dân hay không.
Có bóng người trong phòng khách. Từ khóe mắt Caroline có thể nhận thấy hắn đang ẩn nấp trong một góc tối, và nàng thốt lên kinh ngạc, xoay người lại để đối mặt với hắn. Chưa nghĩ đến chuyện bắn hắn, nỗi sợ hãi đã khiến những ngón tay nàng run rẩy, làm khẩu súng rớt xuống đánh cạch một tiếng. Khi người đàn ông lanh lẹ nhảy ra khỏi tầm bắn, nàng thét lên một tiếng lớn đến mức đánh thức được cả người chết.
“Chúa ơi, Caroline, là tôi đây mà!” Đó là Daniel. Tiếng hét của nàng khiến anh ta giật nảy mình. Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào khẩu súng rớt dưới đất, rồi lập tức hướng lên khuôn mặt nàng. Tim đập thình thịch, Caroline bỏ tay khỏi miệng và nhìn anh ta trừng trừng.
“Anh đang làm gì ở đây?” nàng phẫn nộ hỏi, vẫn đang cố trấn tĩnh lại. “Nhưng bây giờ anh chưa cần trả lời vội! Có một gã thổ dân đang nhòm qua cửa sổ nhà bếp đấy!”
“Một gã thổ dân ư!” Daniel có vẻ kinh ngạc. “Chắc là cô nhìn nhầm rồi!”
“Tôi không nhìn nhầm! Anh đi mà xem xem!”
Daniel bắt đầu đi về phía phòng bếp. Caroline nhặt khẩu súng lên và vội vã theo sau anh ta.
“Chẳng có ai ở đây cả,” Daniel nói, đứng giữa căn bếp và nhìn khắp xung quanh.
“Hắn vừa nhòm vào từ bên ngoài,” nàng rít lên, dúi khẩu súng vào tay Daniel và đẩy anh ta ra cửa. Mặt mày nhăn nhó nhưng Daniel vẫn mở chốt cửa và bước ra ngoài.
“Tôi đã nói mà. Nếu quả thực có một gã thổ dân tới đây, thì bây giờ hắn cũng bỏ đi rồi.” Daniel dửng dưng nói và quay trở vào nhà.
“Có một gã thổ dân thật mà,” Caroline khăng khăng. Daniet giơ tay phác một cử chỉ xoa dịu.
“Ừ thì có. Nhưng hắn đi rồi, và họ cũng thường vô hại. Caroline này, tôi có một chuyện rất quan trọng cần nói với cô.”
Sự chú ý của nàng bị chuyển hướng, Caroline đẩy gã thổ dân vào sâu trong tâm trí và cau mày nhìn Daniel.
“Trái lại, tôi chẳng có gì để nói với anh cả.” Nàng quay lưng đi vào phòng khách, quyết tâm sẽ đi mãi nếu đó là điều cần thiết để thoát khỏi màn tra hỏi mà nàng sợ rằng sắp xảy ra.
“Caroline, dừng lại đi!” Daniel sải bước mau hơn, bắt kịp nàng, tóm lấy cánh tay nàng và kéo lại. Caroline giận dữ đánh vào tay anh ta.
“Tôi đã bảo anh là…!”
“Chết tiệt, tôi đang định cầu hôn em!” Tiếng gầm phẫn nộ của Daniel nghe quá giống giọng Matt đến nỗi Caroline bị sốc không nói nên lời.
“Cầu hôn ư?” nàng hỏi lại khi đã cắt được tiếng không chắc là mình có nghe đúng không. Sau chuyện tối qua, nàng không hề ngờ tới điều này.
“Em đã nghe thấy tôi nói rồi đấy.” Daniel hạ giọng, nhưng vẻ mặt không bớt nghiêm nghị hơn. “Tôi muốn em làm vợ tôi.”
Anh ta cầm lấy tay nàng và giữ chặt chúng. Caroline quá đỗi kinh ngạc nên không cưỡng lại được.
“Daniel…”
“Đừng từ chối, ” anh ta vội nói. “Tôi biết, tôi không phải là thằng mù mà nhận ra giữa em và anh trai tôi có chuyện gì đó. Tối qua điều ấy đã quá hiển nhiên. Trước khi em chìm quá sâu vào mối quan hệ với anh ấy, tôi muốn dành cho em một sự lựa chọn. Em nên lấy tôi, Caroline. Tôi sẽ hết sức tôn trọng em và…”
“Daniel.” Nàng cố ngăn anh ta lại, nhưng anh ta cứ tiếp tục nói.
“Em không phải lo rằng chúng ta sẽ sống ở đây sau khi kết hôn. Tôi đã để dành được một khoản tiền đáng kể và chúng ta có thể mua một ngôi nhà. ”
“Daniel!”
Lần này thì nàng đã thành công. Anh ta ngừng lại để nhìn nàng dò hỏi. Caroline lắc đầu.
“Anh ưu ái tôi quá”, nàng khẽ nói, ngẩng lên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị vẫn còn dấu vết từ vụ ẩu đả với Matt. Caroline thấy trong lòng dâng lên cảm giác trìu mến với anh ta, người bạn đầu tiên của nàng giữa nhóm người thô lỗ này, và cảm giác ấy đã vượt lên trên sự giận dữ. “Nhưng tôi không thể làm vợ anh, mặc dù tôi rất quý mến anh. Chúng ta không hợp nhau, Daniel ạ.”
“Em yêu anh ấy”. Daniel quy kết quả qua hàm răng nghiến chặt.
Caroline hếch cằm. “Tôi yêu anh ấy hay không là việc của tôi. Tôi sẽ không nói về chuyện này nữa.”
Daniel chằm chằm nhìn nàng. “Tôi vẫn sẽ cưới em. Anh ấy sẽ không làm vậy, em biết mà”.
“Anh không yêu tôi, Daniel. Và mặc dù tôi quan tâm đến anh như một… ờ, như một người anh trai, nhưng tôi không yêu anh. Tôi cũng không muốn làm vợ anh.” Cuối cùng Caroline cũng giằng được tay ra.
“Em muốn làm vợ của Matt”. Giọng anh ta nhuốm vẻ cay đắng.
“Đó”, Caroline nói với ánh mắt lạnh lùng, “là chuyện giữa tôi và anh ấy”.
“Sáng nay tôi đã nói với Matt rằng tôi sẽ cầu hôn em”.
“Và anh ấy nói gì?” Câu hỏi của nàng điềm tĩnh một cách đáng khen ngợi.
“Anh ấy bảo tôi cứ việc. Nếu tôi là anh ấy và muốn cưới em, tôi sẽ không đời nào nói thế”.
“Tôi đã bảo rồi, chuyện giữa tôi và Matt là chuyện giữa tôi và Matt. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến quyết định của tôi. Kể cả khi Matt không tồn tại trên cõi đời này, câu trả lời của tôi với anh vẫn sẽ không thay đổi.”
Có lẽ những lời nói của nàng gay gắt hơn nàng định, nhưng ý nghĩ Matt cho phép Daniel cầu hôn mình khiến Caroline cảm thấy đau nhói. Ít nhất anh phải chạy tới cầu hôn nàng trước em trai mới đúng! Nhưng anh không làm vậy. Mặc dù Matt đã thừa nhận rằng anh quan tâm đến nàng – câu nói nhạt nhẽo ấy đã khiến lòng dạ nàng xốn xang! - nhưng anh chẳng nói gì đến chuyện kết hôn, và chắc chắn là anh sẽ không bao giờ làm việc đó.
“Em kiên quyết quá! Được thôi, tôi sẽ không ép em”. Daniel cau mày và đột ngột quay đi. Nhưng anh ta không bỏ đi như Caroline tưởng mà bước hai bậc một lên cầu thang.
“Anh đi đâu vậy?” nàng bối rối gọi với theo.
“Thu xếp hành lý. Với cảm giác lúc này của tôi dành cho em và Matt, thì tốt hơn hết là tôi nên chuyển ngay vào thị trấn. Tôi có thể ở với James. Có lẽ Mary sẽ không thấy phiền”.
“Nhưng…” Giọng Caroiline nhỏ đi và tắt hẳn khi Daniel biến mất khỏi tầm mắt. Một lát sau anh ta quay lại, xách một cái va li với những món đồ nhét vội thòi ra tứ phía.
“Như thế này là tốt nhất. Nếu không thì Matt và tôi cũng đến choảng nhau liên tục thôi. Bởi vì tôi… yêu em, Caroline, cho dù em có nói gì chăng nữa. Và tôi không thể giương mắt nhìn em tự biến mình thành một kẻ ngốc nghếch vì anh trai tôi được”.
Nói rồi Daniel liền bước ra khỏi cửa.