Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Chương 32
N
hâm Nhiễm vội vàng quay lưng đi vào nhà bếp được nối liền với phòng khách. Nhâm Thế Yến ngồi trong đó có thể trông rõ hình dáng bận bịu của cô. Mấy tháng không gặp, ông dường như phát hiện con gái cao hơn một chút. Đương nhiên, cô đã mười chín tuổi, về lí thuyết thì đã hoàn thành thời kì phát dục. Có lẽ cô gầy đi nên ông mới có cảm giác đó.
Tận mắt chứng kiến cô con gái trước đây không bao giờ phải nhúng tay vào việc nhà, nay có thể tự tay nấu cơm một cách thuần thục, Nhâm Thế Yến rất xúc động, đồng thời, ông sâu sắc cảm nhận được, ông không còn hiểu con gái nữa.
Nhâm Nhiễm nhanh chóng hoàn thành một món canh, một đĩa rau xào và một đĩa tôm xào đậu que. Thức ăn bày đầy ắp trên bàn, nhưng hai cha con chẳng thèm ăn nhưng đều ráng nhai trong sự im lặng.
Ăn cơm xong, Nhâm Nhiễm quay về bếp rửa sạch bát đĩa, cô loay hoay lúc dọn dẹp chỗ này, lúc lau chùi chỗ kia, ra vẻ hoàn toàn không muốn nói chuyện với ai. Nhâm Thế Yến tất nhiên chẳng dễ dàng chịu bỏ cuộc.
"Đây chính là cuộc sống mà con muốn có à? Tiểu Nhiễm, khi con mới mười chín tuổi đã bắt đầu làm nội trợ, giam mình trong một căn hộ đợi chờ một người mà con không hề hay biết anh ta đang làm gì và sẽ trở về lúc nào. Chỉ chuyên tâm bận bịu nấu cơm, rửa bát, là quần áo cho cậu ta? Cho dù con cảm thấy cuộc sống như thế có ý nghĩa, sao con biết người đàn ông như Gia Thông chịu an nhàn với cuộc sống như con mong muốn? Con nói cuộc sống của mẹ là hi sinh và nhẫn nhịn, chí ít mẹ còn vì con. Còn con, hi vọng sớm như vậy là vì ai?"
"Con vì chính bản thân mình." Nhâm Nhiễm buột miệng, nhưng cũng cảm thấy câu nói chẳng có sức thuyết phục. "Đúng, con không biết anh ấy có yêu con không, con cũng không biết con sẽ yêu anh ấy bao lâu, càng không biết tương lai của chúng con như thế nào. Nhưng chí ít là hiện tại, con chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy. Lúc sáng khi thắp nhang cho mẹ, cũng từng thề với mẹ, con sẽ cố gắng yêu anh ấy, cố gắng sống thật tốt."
"Tình trạng của cậu ta bây giờ, sao có thể cùng con sống tốt?"
"Chính vào lúc này, con càng không thể bỏ rơi anh ấy."
"Tiểu Nhiễm, con hoàn toàn không hiểu cậu ta. Cậu ta có cần sự thương xót và an ủi của con không? Ngay cả sự giúp đỡ của cha mình mà cậu ta còn thẳng thừng từ chối. Con ở lại nhìn cậu ta thất bại, cậu ta sẽ không cảm kích con. Thậm chí cha cho rằng, nếu như cậu ta dễ dàng đưa địa chỉ này cho cha ngay lập tức, để cha dẫn con về thì rất có khả năng sẽ không bao giờ quay lại tìm con."
Nhâm Nhiễm không thể phản bác suy luận của cha. Trong thâm tâm, cô không thể không thừa nhận lời của cha rất có lý, ngay bộ dạng say xỉn của mình, anh cũng không muốn cô trông thấy thì sao anh lại quay về đối mặt với cô trước thất bại to lớn này.
Nhưng làm sao cô có thể bỏ cuộc như thế?
"Không sao, con sẽ đợi anh ấy ở đây, đợi anh ấy quay về, hoặc đợi cho đến khi con thất vọng hoàn toàn."
Nhâm Nhiễm toát lên một vẻ kiên định, đó là lần đầu tiên Nhâm Thế Yến trông thấy con gái mình như thế, lòng kiên định này đã đẩy lùi mọi ấu trĩ và ngây thơ, đồng thời cũng ngăn cách hai cha con ra thật xa. Nhâm Thế Yến không thể tin vào mắt mình, "Tiểu Nhiễm, sao con cố chấp như vậy?"
"Lần đầu tiên con yêu một người, cha, con không muốn buông tay vào lúc này."
"Con không nghĩ gì cho Tuấn sao? Nó luôn yêu con..."
Sáng nay, Gia Tuấn bất ngờ tỏ tình, Nhâm Nhiễm không muốn cha lại nhắc đến liền ngắt ngang lời ông: "Không, chúng con chỉ có tình cảm anh em, cha đừng hiểu lầm."
Nhâm Thế Yến nhìn thẳng vào mắt con gái, "Tiểu Nhiễm, con có biết tình trạng của Gia Tuấn hiện nay không?"
"Anh ta bị gì?"
"Nửa tháng trước cậu ta đã bị đuổi học vì đã liên tục trốn học, say xỉn sinh sự và ẩu đả với người khác."
Nhâm Nhiễm trố mắt nhìn cha, Nhâm Thế Yến rất nghiêm nghị, không tỏ vẻ gì là đùa cợt, tiếp tục nói: "Về cơ bản, mỗi khi con gọi điện cho nó một lần, nó sẽ chạy thẳng đến Thẩm Quyến mà chẳng nói với ai lời nào, nó đến tìm buồng điện thoại công cộng mà con gọi, cầm tấm ảnh của con, hỏi thăm người đi đường, hễ đi là nó ở đó suốt vài ngày, cho đến khi cha và cha mẹ nó la mắng nó, nó mới quay về."
"Tại sao anh ấy lại làm như thế, con nói con không sao..."
"Sau khi con đến Quảng Châu, nó cũng có đến tìm con. Con tự tính xem, như vậy nó đã trốn học bao nhiêu tiết. Sau này con không gọi điện nữa, tâm trạng của nó càng tệ, gần như là không đi học, suốt ngày uống rượu và sinh sự. Vài ngày trước còn đánh một bạn học đến trọng thương, suýt nữa phải ra tòa, gia đình nhà bác Kỳ đã bồi thường một khoản lớn tiền thuốc men mới được êm chuyện."
Nhâm Nhiễm không tin vào tai mình, cô nghĩ, tuy tính cách của Gia Tuấn hơi ngang ngược, nhưng không thuộc dạng hung hăng, hành vi luôn rất nho nhã, anh thay đổi như thế thật khiến cô hoang mang.
"Anh ta... không hề nói với con." Cô lẩm bẩm, tự biết lời giải thích rất nực cười.
"Bây giờ nó được gia đình đưa về nhà để tự kiểm điểm, cha nó không muốn nó gặp Kỳ Gia Thông nên nhốt nó trong nhà. Nếu không nó nhất định đi theo cha đến Bắc Kinh rồi bay đến đây. Tiểu Nhiễm, chuyện khác có thể nói là trách nhiệm của cha, nhưng trong chuyện này, con cho rằng con không hề có chút trách nhiệm nào sao?"
"Con sẽ gọi điện khuyên anh ấy..."
"Con định khuyên như thế nào?" Nhâm Thế Yến lạnh lùng, "Khuyên nó cố gắng học hành ư? Con đã bỏ học sớm hơn nó. Khuyên nó nghe lời cha mẹ mình ư? Con đã hoàn toàn phủ định cha của mình, cũng chẳng kính nể gì cha nó. Khuyên nó trân trọng tương lai của mình ư? Con đã gắn liền tương lai của mình với một người đàn ông hoàn toàn không trông thấy được ngày mai..."
"Đừng nói nữa..."
Nhâm Nhiễm ngắt ngang lời cha, nước mắt dâng tận mi nhưng cố gắng kìm chế. Đương nhiên, cô không có cách nào phủ nhận lời chỉ trích của cha. Gia Tuấn – người luôn chăm sóc, đùm bọc cô từ nhỏ, trong lúc cô đau lòng nhất, anh luôn nắm chặt tay cô an ủi cô, còn vì cô thi vào một trường đại học cách xa quê nhà. Anh còn là người nhớ mong cô nhất khi cô bỏ nhà ra đi, cho dù biết cô ở bên cạnh người mà anh luôn căm ghét cũng không bỏ rơi cô. Cô trút mọi tâm trạng buồn phiền vào anh, tận hưởng sự quan tâm của anh mà hoàn toàn không nghĩ tới khả năng chịu đựng của anh. Nếu anh thật sự yêu cô, cô không những không đáp trả tình yêu đó, mà còn phớt lờ và tổn thương anh.
"Nhâm Nhiễm, cha không có ý ép con quay về chịu trách nhiệm với Tuấn. Nó yêu con, cam tâm tình nguyện làm mọi việc vì con, không ai qui định con phải đáp trả nó một tình yêu tương đương như thế mới được gọi là công bằng. Nhưng con có từng nghĩ, đạo lý này đặt vào quan hệ giữa con và Gia Thông, đều rất hợp lẽ sao?"
Nghe thấy tên Gia Thông, Nhâm Nhiễm ngơ ngác nhìn cha.
"Con yêu Kỳ Gia Thông, nhưng cậu ta chưa chắc yêu con. Cha nói chuyện vài lần với cậu ta, tự nhận hiểu cậu ta đôi chút. Người đàn ông như cậu ta đã trưởng thành quá sớm, trải nghiệm quá nhiều, thế giới của cậu ta cũng quá rộng lớn. Tình cảm ư, cậu ta chỉ đặt vào vị trí thứ yếu. Chí ít con cần có đủ trải nghiệm, hiểu được cách nghĩ của cậu ta, biết cái cậu ta cần là gì, khi hai người có được tiếng nói chung và giao lưu bình đẳng thì mới mong được cậu ta xem trọng."
Nhâm Nhiễm nghẹn lời.
"Bác Kỳ và dì Triệu đã bàn bạc đưa Gia Tuấn ra nước ngoài du học, nhưng không có tin tức của con, nó không chịu đi."
"Nhưng sau này con đối mặt anh ấy thế nào? Con thật sự chỉ xem anh ấy là anh trai."
"Con luôn nghĩ rằng, cha muốn gả con cho Gia Tuấn để cha khỏi bận tâm cho con, an nhàn hưởng thụ cuộc sống của mình ư? Không phải như thế đâu con, Tiểu Nhiễm, cha không xử lí tốt vấn đề tình cảm, có lẽ là một người đàn ông tồi tệ, nhưng chưa bao giờ cha quên cha đã hứa với mẹ con trước lúc bà qua đời, rằng sẽ chăm sóc con thật tốt. Cho dù không có lời hứa đó, con mãi mãi là con của cha, là trách nhiệm cả đời của cha. Cha chỉ nhận định, chí ít cho đến bây giờ, không ai yêu con hơn Gia Tuấn. Nhưng mặt khác, con và Gia Tuấn đều còn quá trẻ, không cần thiết phải quyết định cuộc sống của mình ngay bây giờ, càng không thể để cho hai con lầm đường lỡ bước trong giai đoạn trưởng thành."
"Cho bản thân một cơ hội lựa chọn, học hành tiếp đi con. Đến khi con thật sự chín chắn, nếu con còn yêu Kỳ Gia Thông, cha sẽ không phản đối nữa."
Nhâm Nhiễm phát hiện, mọi sự kiên trì của cô đều quá đơn phương trước những lời phân tích của cha. Nỗi buồn mà cô không bằng lòng đối mặt, cũng bị cha phơi bày trước mắt.
Dù sao thì, mối tình này có quá nhiều điều không chắc chắn.