"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Thúy Ngọc
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2173 / 20
Cập nhật: 2015-12-01 17:44:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ời khỏi MK, Tăng Tử Kiều dừng ở đầu đường, hít thở sâu vài lần rồi mới gọi taxi tới bệnh viện Nhân Ái.
Tử Kiều tới gặp bác sỹ, khám bệnh, làm xét nghiệm thấy tất cả đều bình thường. Bác sỹ nói cô nghỉ ngơi chưa tốt hoặc gặp phải những chuyện phiền não dẫn đến thần kinh căng thẳng, mất thăng bằng, dặn cô nên về chú ý nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng khám, Tử Kiều cúi đầu chán nản ngồi trên ghế chờ. Cô mở túi xách lấy lọ dầu Vạn Kim, hít một hơi thật sâu rồi bôi lên huyệt thái dương, cố gắng để phần thần kinh căng thẳng có thể thoải mái hơn. Lúc cất lọ dầu Vạn Kim, cô bất giác thấy một tấm danh thiếp quen mắt.
Mục Thát Lâm, đây là tên vị bác sỹ đã cứu mạng cô. Đã hơn hai tháng rồi, cô vẫn chưa liên hệ lại với anh. Lần trước khi cất tấm danh thiếp này vào túi xách, cô định gọi cho anh luôn, thế nhưng vì những chuyện phiền phức gần đây trong công việc, cô đã quên khuấy mất chuyện này.
Nhìn vào địa chỉ trên tấm danh thiếp, Tử Kiều phát hiện ra anh cũng làm việc tại bệnh viện Nhân Ái. Sau một hồi do dự, cô cầm di động gọi theo số ghi trên danh thiếp.
Vài giây sau, điện thoại đã được kết nối, là một giọng nữ ngọt ngào. Tử Kiều khẽ lặng người đi, đưa lời hỏi han: “Xin chào, tôi muốn tìm bác sỹ Mục.”
Người kia liền đáp: “Cô chờ trong giây lát, bác sỹ Mục sẽ nghe máy ngay thôi.”
Đợi tầm khoảng nửa phút, cuối cùng cô cũng nghe thấy một gionhj nam trầm ấm: “Xin chào, tôi là Mục Thát Lâm, xin hỏi ai vậy nhỉ?”
Hít một hơi thật sâu, thế nhưng Tử Kiều vẫn cảm thấy căng thẳng: “Bác sỹ Mục, không biết anh còn nhớ khoảng gần hai tháng trước, anh đã cứu một người phụ nữ bên sông Hộ Thành không”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, anh đã bật cười đáp lại: “Là Tăng tiểu thư phải không? Cuối cùng cô cũng gọi điện cho tôi, tôi đã chờ cô gần hai tháng nay rồi!”
“Hả? Đã đợi tôi gần hai tháng nay sao?”
Mục Thát Lâm vội nói: “Tăng tiểu thư, cô đừng sợ hãi, tôi chỉ muốn biết tình hình hiện nay của cô như thế nào thôi! Cô có cảm thấy chỗ nào khó chịu không, ví dụ như đau đầu, buồn nôn”
“Buồn nôn thì không, có điều tôi cảm thấy đau đầu. Tôi vừa đi khám, bác sỹ nói có lẽ do nghỉ ngơi chưa tốt.”
Mục Thát Lâm mỉm cười đáp lại: “Tăng tiểu thư, cô đừng căng thẳng, đây chỉ là hiện tượng bình thường thôi. Đi khám là đúng, thế nhưng không cần phải căng thẳng quá.”
“Ồ, còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi bác sỹ Mục. Gần đây… trong đầu tôi thường hiện lên những chuyện trước kia, liệu đây có phải hiện tượng phục hồi kí ức không?”
Mục Thát Lâm im lặng một hồi rồi nói: “Như vậy đi, không biết Tăng tiểu thư có rảnh hay không, nếu rảnh thì mời cô đến bệnh viện Nhân Ái một chuyến. Chúng ta gặp mặt nói chuyện sẽ tiện hơn nhiều.”
“Hả? Tôi nghe nói gần đây bác sỹ mục rất bận, hơn nữa còn rất khó lấy đươc… số khám bệnh của bác sỹ Mục.” khoảng thời gian trước, cô có nghe chuyện Tang Du đi gặp bác sỹ tâm lý từ Chi Chi, mà việc đặt lịch khám với Mục Thát Lâm là do Chi Chi phụ trách. Chi Chi nói rất khó đặt lịch khám cùng bác sỹ Mục này, nếu nhầm thời gian thì phải chờ đến lần sau.
Tang Du cũng chính là người phụ nữ sắt đá mà Tăng Tử Ngạo đã theo đuổi rất lâu từ thời đại học, sau cùng họ đã trở thành bạn tốt. Vì muốn tìm một đáp án, Tang Du đã chờ đợi người trong lòng mình suốt thời gian năm năm. Tử Kiều rất cảm phục lòng dũng cảm của Tang Du, thế nhưng đem ra so sánh với cô trước khi nhảy xuống sông Hộ Thành thì thực sự khó tưởng tượng nổi, cô cũng đã kiên trì tình yêu của mình rất nhiều năm.
“Đó là lúc đi làm thôi. Còn thời gian nghỉ ngơi đi gặp bạn bè, lẽ nào còn cần phải hẹn trước sao?” Mục Thát Lâm mỉm cười đáp.
Tử Kiều thở hắt một hơi rồi nói: “Cảm ơn anh! Không biết lúc nào thì bác sỹ Mục có thời gian rảnh? Hiện nay tôi đang có mặt tại bệnh viện của anh rồi!” Cô cần được giải tỏa áp lực tâm lí ngay lúc này, đặc biệt là sau khi vừa cãi nhau một trận kịch liệt cùng Tăng Tử Ngạo.
” Rất trùng hợp, lúc nàu tôi cũng đang rảnh.”
“Vậy tôi lên tìm anh được không?”
“Được, cô mau lên đi!”
Tăng Tử Kiều dập điện thoại, lặng người một lúc khá lâu. Chi Chi thường nói, cuộc sống của con người hiện nay áp lực quá lớn, thi thoảng tìm đến bác sỹ tâm lý nói chuyện, giải tỏa căng thẳng mà thôi. Thế nhưng đừng cho rằng cuộc nói chuyện này tầm thường, bạn có thời gian rảnh, chưa chắc người ta đã có. Tử Kiều coi như gặp may mắn, bác sỹ người ta chịu hi sinh thời gian nghỉ ngơi cá nhân để hẹn gặp cô. Cô than dài một tiếng rồi bước vào thang máy.
Đến khoa tâm lý tầng mười ba, gặp Mục Thát Lâm, Tăng Tử Kiều cảm thấy hơi căng thẳng. Mục Thát Lâm rót cho cô một cốc nước ấm, mỉm cười lên tiếng:
“Uống chút nước đi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Hãy coi tôi như bạn bè của cô thôi. Tôi gọi cô là Tiểu Kiều được không? Như vậy chúng ta có thể thân thiết hơn đôi chút. Cô cũng có thể gọi tôi là Thát Lâm hoặc A Mục đều được.”
Tăng Tử Kiều nắm chặt ly thủy tinh trong tay, cố gắng binhg tĩnh lại. Nghĩ đến cái tên Mục Thát Lâm, cô cũng từng nghe Chi Chi nhắc qua. Hình như vị bác sỹ họ mục này chỉ cần gặp con gái là tỏ ra vô cùng hân hoan, luôn biết cách trêu chọc để họ vui vẻ.
“Hãy thoải mái tinh thần, nhất định phải thoải mái tinh thần đó. Những bệnh nhân đến chỗ tôi đều coi tôi như người bạn, giãi bày tâm sự, kể chuyện buồn vui trong cuộc sống mà thôi.”
Tử Kiều nhướn cao đôi mày, do dự một hồi: “Nghe nói… bác sỹ tâm lý các anh biết thuật thôi miên”
Mục Thát Lâm bật cười thành tiếng: “Đây chỉ là một cách trị liệu cho bệnh nhân mà thôi. Cô định thử định thử dùng phương pháp này để hồi phục trí nhớ?”
Tử Kiều im lặng một hồi, sau đó gật đầu nói: “Tôi.. gần đây hình như kí ức của tôi đang dần dần khôi phục lại. Trong đầu tôi thường hiện lên những cảnh tượng đã xảy ra trước kia, sau đó lại cảm thấy hốt hoảng. Nói thẳng ra thì đây chính là nhớ lại những chuyện quá khứ. Mỗi lần như vậy, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn bã… thi thoảng lại đau đầu, sau đó hay suy nghĩ lung tung” Tử Kiều căng thẳng nắm chặt chiếc cốc trong tay, đặt dưới cằ rồi mím môi đặt vào miệng cốc.
Mục Thát Lâm liền nói: “Thực ra, tôi đợi cô gần hai tháng nay, cũng vì muốn nhắc nhở cô chuyện này.”
Tử Kiều bất ngờ, nghi hoặc lên tiếng: “Lẽ nào anh đã dự liệu trước rằng kí ức của tôi sẽ dần dần phục hồi lại?”
Mục Thát Lâm gật đầu, nói cho cô nghe nhưng lại giống như tự lẩm bẩm một mình: “Không phải là tôi dự liệu được mà là tình trạng này nhất định sẽ xảy ra.”
“Nhất định sẽ xảy ra sao?” Tử Kiều không hiểu.
“Cũng chẳng có gì khác lạ cả. Hiện tượng này cho thấy kí ức trước kia của cô sẽ dần dần hồi phục, đây là chuyện tốt. Có điều, cô có chắc là muốn nhớ lại chuyện trước kia không? Lâu như vậy rồi cô mới liên hệ với tôi, chắc chắn là chẳng hề tiếc nuối đoạn kí ức đó cả.”
Tử Kiều đáp lại bác sỹ Mục bằng sự im lặng. Đúng vậy, khoảng thời gian đầu cô vô cùng chán ghét khoảng kí ức trước kia và cũng rất sợ hãi, có lẽ đây là phản ứng bản năng bình thường của con người mà thôi.
Mục Thát Lâm lại nói tiếp: “Cho dù cô có thích hay không, cô nhấ định phải nói cho tôi biết suy nghĩ thực sự trong lòng mình. Mau thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”
Tử Kiều khẽ mím chặt môi, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi khẳng định là mình muốn biết. Thế nhưng, nói một cách chính xác thì tôi cũng cảm thấy sợ hãi khi biết được đoạn kí ức đó… Tôi muốn nhớ lại tất cả chuyện trước kia trong một lần chứ không phải như tình trạng hiện nay. Trong đầu thi thoảng lại nhớ đến một sự việc, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.” Nói không muốn biết chuyện quá khứ là một cách nói tự lừa mình lừa người. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Tử Kiều càng lúc càng muốn biết cuộc sống trước kia của mình, cuộc đời nếu không có quá khứ thì thực sự không thể nào hoàn chỉnh được. Huống hồ kí ức trước kia đang từ từ tràn về từng chút từng chút một, hoàn toàn không theo khống chế của cô, cho nên dù thích hay không thì vẫn phải tiếp nhận sự thật đó thôi. Quá trình này khiến con người ta cảm thấy khó chịu, nếu có thể phục hồi trong một lần thì dù có đau khổ đến mức nào cô cũng chịu được.
“Cô không sợ tôi sẽ biết được những bí mật không thể nói cho ai khác sao? Ví dụ như mật mã tài khoản ngân hàng?” Mục Thát Lâm cười nói.
“Nếu sợ bí mật bị tiết lộ, vậy thì còn cần đến bác sĩ tâm lí làm gì chứ?” Tử Kiều cũng cười đáp.
“Vậy thì đã bao giờ cô nghĩ đến trường hợp, khi nhớ lại những chuyện trước kia, nhất thời bản thân chẳng thể nào tiếp nhận được thì sẽ làm sao chứ?” Thực sự Mục Thát Lâm vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề khác.
Nhớ lại buổi đêm trăng thanh gió mát đó, vụ nhảy sông tự tử khiến Mục Thát Lâm đến giờ vẫn thấy ớn lạnh sống lưng. Tối hôm ấy, anh vốn định đi dạo mát một cách vui vẻ, ai ngờ lại gặp cô. Anh thừa nhận, anh thích nhất là được gặp người đẹp, đặc biệt là người có khuôn mặt, thân hình đẹp và khí chất cao sang như Tăng Tử Kiều. Chỉ đáng tiếc, người đẹp này cầm theo chai rượu, đứng bên mạn thuyền lớn tiếng giải tỏa đau khổ trong lòng. Dựa vào phán đoán chuyên nghiệp của mình, anh cho rằng khuynh hướng tự sát của cô rất cao. Thân là một bác sỹ hết lòng vì người bệnh, nếu để mặc người đẹp đó tự sát, anh sẽ coi thường bản thân mình rất lâu, thế là liền đưa tay tương cứu. Ai ngờ chính vì vậy mà để xảy ra một sự hiểu lầm đáng tiếc, cứ như thể sau hồi giằng co cùng anh, cô bất cẩn ngã xuống sông vậy. Anh cảm thấy đây là vết nhơ trong cuộc đời mình.
Giả dụ nếu cô nhớ lại anh chính là người đã hại cô ngã xuống sông, phải chăng sẽ bắt anh chịu trách nhiệm? Có điều, thân là một bác sỹ, anh vẫn phải chấp nhận hiện thực, giúp đỡ bệnh nhân giải trừ phiền muộn.
Mục Thát Lâm không ngừng suy ngẫm về vấn đề này, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Tăng Tử Kiều cũng đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của anh.
“Tôi nghĩ tôi có thể chịu đựng được. Khoảng thời gian gần đây, tôi cũng đã nghĩ thấu nhiều việc và cũng dự liệu được một số vấn đề.” Tử Kiều mỉm cười khổ sở. Một người phụ nữ dành tình yêu khắc cốt ghi tâm cho một người đàn ông, liệu cô có chịu đựng nổi không?
Tăng Tử Kiều muốn biết chuyện trước kia, có lẽ cũng vì mục đích khác. Cô muốn xác định một chuyện, đó là tâm trạng của cô càng lúc càng chịu ảnh hưởng từ Tăng Tử Ngạo. Tại sao mỗi hành động của anh đều có thể gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến cô chứ? Lúc làm việc, cô thậm chí thường lén nhìn anh đến mức ngây người, thế nhưng khi bị phát hiện, cô lại nghĩ ra mọi cách để che giấu. Cô muốn biết rằng, rốt cuộc là do ảnh hưởng từ quá khứ, hay vì cô đã động lòng trước anh thêm lần nữa? Cô thực sự muốn biết chuyện này. Cô rất ghét cảm giác đó, thực sự căm ghét.
“Được, vậy trước tiên hãy nói cho tôi biết, khoảng thời gian gần đây cô thường làm gì? Có chuyện gì vui, không vui đều phải nói cho tôi nghe.” Mục Thát Lâm lấy một đồng xu từ trong túi áo ra, đặt lên ngón tay nghí ngoáy liên hồi.
Tăng Tử Kiều hít một hơi thật sâu, kể lại tất cả mọi chuyện từ khi tỉnh dậy trong bệnh viện, gặp Tăng Tử Ngạo và những chuyện đến tận bây giờ cho Mục Thát Lâm nghe. Trong lúc nói chuyện cùng Mục Thát Lâm, ánh mắt Tử Kiều bị thu hút bởi đồng xu không ngừng chuyển động trong tay anh. Đồng xu ấy giống như sinh mạng vậy, quay đi quay lại, từ trái qua phải, tử phải qua trái, chuyển động không ngừng giữa các ngón tay anh.
Dần dần, Tử Kiều cảm thấy buồn ngủ, ngáp dài một cái rồi nói: “Hình như tôi cảm thấy hơi buồn ngủ.”
Mục Thát Lâm nói: “Buồn nhủ thì hãy nghỉ ngơi một lúc đi, đợi khi nào cô tỉnh dậy, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
“Ừm, được thôi” Tử Kiều ngô nghê nhìn đồng xu vẫn không ngừng chuyển động trong tay Mục Thát Lâm, sau đó bất giác nhắm mắt lại, lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Ánh nắng trưa hè nóng bức, chói chang đến mức khó chịu, thầy giáo đại phát từ bi, sau khi giao xong bài tập, liền cho tan học trước giờ. Các bạn đều muốn rủ Tử Kiều tới thư viện ôn tập bài vở, nhưng cô xua tay, quyết định về nhà tránh nóng.
Khi cách nhà khoảng hơn chục mét, từ xa Tử Kiều đã thấy Tử Ngạo mặc chiếc áo phông màu xnh da trời đứng dưới gốc cây nói chuyện với bạn cùng lớp Kết Can. Tử Kiều đang định bước lại gần, thế nhưng khi thấy nét mặt của hai người đó rất nghiêm trọng, thấy tò mò nên cô đã đứng nép sang một bên nghe lén.
Kết Can nói: “Mình thực sự muốn theo đuổi em gái cậu. Tại sao cậu lại nói muốn tuyệt giao với mình?” Người nam sinh cao gầy với khuôn mặt thanh tú tỏ ra buồn phiền.
Tăng Tử Ngạo nghiêm mặt nói: “Thế nào được coi là thực lòng? Trong đầu cậu nghĩ gì mình lại còn không biết sao? Nói tóm lại là, không cần biết cậu theo đuổi bất cứ bạn gái nào, cũng đừng mong theo đuôit Tiểu Kiều nhà mình, nếu không chúng ta sẽ tuyệt giao.”
“Này, Tăng Tử Ngạo, cậu nói vậy là có ý gì hả?”
“Chuyện cậu cá cược cùng bọn kia, cậu cho rằng mình không biết sao? Bọn chúng đã bị mình đánh cho một trận rồi, cậu cho rằng bản thân lợi hại lắm sao, cậu cứ thử làm xem?”
“Tăng Tử Ngạo, mình cảm thấy nhất định cậu là một kẻ biến thái rồi! Mình nói thật nhé, có phải cậu đã thích em gái như Đổng Ninh đã nói không?”
“Đồ thần kinh.”
“Nếu cậu không thích Tử Kiều, tại sao lại bảo vệ cô ấy chẳng khác gì gà mẹ bảo vệ gà con vậy? Tất cả các bạn học nam đều không được tiếp cận, lại gần em gái cậu. Đây rõ ràng là tâm lý độc chiếm, cũng vì do thân phận và sợ người khác nói là loạn luân nên cậu mới không chịu thừa nhận thôi.”
Khuôn mặt tuấn lãng của Tăng Tử Ngạo trong chốc lát đỏ bừng lên, tức giận đùng đùng: “Kết Can, hôm nay cậu đến đây là muốn chết đúng không?” Nói xong, Tử Ngạo liền đấm cho Kết Can một phát.
“Cậu còn dám nói là không phải, cậu làm như vậy chính là có tật giật mình. Có bản lĩnh thì hãy thề với ông trời, nói rằng cậu không thích em gái đi.”
“Mình có thích hay không cũng chẳng liên quan đến cậu?”
“Cậu không nói được đúng không?”
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Có bản lĩnh thì cậu mau thề đi!”
Tăng Tử Ngạo sau cùng không chịu được lời khích bác này, đành buột miệng nói: “Cho dù phụ nữ trên thế giới này có chết cả, mình cũng không bao giờ yêu em gái. Đã nghe rõ chưa, em gái thì mãi mãi chỉ là em gái mà thôi.”
Kết Can đột nhiên bật cười nói: “Mình biết ngay mà. Đổng Ninh nói cậu hôn em gái ngay trước mặt cô ấy, mình cảm thấy không thể nào như thế được, cho nên mới đánh cược với bọn kia. Bây giờ xem ra tất cả chỉ là giả thôi.”
Mặt Tăng Tử Ngạo gần như tím xanh lại: “Cậu nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mau cút đi cho mình. Trước khi tốt nghiệp, mình không muốn gặp lại cậu nữa.”
“Cậu nói vậy nghĩa là sao?”
“Cút đi!” Tăng Tử Ngạo hét lớn đầy phẫn nộ.
“Cậu cho rằng mình muốn gặp cậu lắm sao? Có gì ghê gớm chứ?” Kết Can cũng tức giận, quay đầu bỏ đi luôn.
Tử Kiều nín thở, Tăng Tử Ngạo không hề nói ra đáp án mà bản thân mong muốn, thế nhưng cô lại nhận được một đáp án khiến bản thân cảm thấy như thế giới này sắp sụp đổ.
Đi từ cây bên cạnh lại, Tử Kiều tức giận nói với anh: “Em gái? Ai muốn làm em gái của anh chứ?”
Tử Ngạo nhìn cô, muốn gọi cô quay lại, thế nhưng chẳng thể nào thốt nên lời.
Đêm hôm đó Tử Kiều trốn trong chăn khóc thầm rất lâu. Kể từ sau hôm ấy cô chẳng thèm bận tâm đến anh, bắt đầu trận chiến tranh lạnh. Ban đầu, Tử Ngạo thường tìm cớ nói chuyện cùng cô, sau đó dần dần, anh cũng im lặng, mỗi lần nhìn thấy cô, rõ ràng muốn nói chuyện, nhưng lại chẳng thể nào thốt thành lời. Giữa cô và anh dường như lại quay về hồi nhỏ, khi còn xa lạ.
Tử Kiều biết rằng, Tử Ngạo rất để tâm khi người khác nói anh thích cô, vì anh luôn cho rằng như vậy là loạn luân. Thế nào là loạn luân chứ? Cô với anh đâu phải do cùng cha cùng mẹ sinh ra, cô chỉ là người được gia đình anh nhận nuôi mà thôi. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, như thế cũng bị coi là loạn luân sao? Cô là con gái còn không sợ người khác nói gì, anh thì sợ gì chứ? Cô cũng rất muốn coi anh là một người anh trai bình thường, thế nhưng không thể nào làm được?
Từ nhỏ đến lớn chỉ cần có ai xuất sắc hơn anh, cô nhất định sẽ thay đổi tình cảm, thế nhưng chẳng có ai khác cả. Sau đó chỉ cần có nam sinh nào đến tỏ tình với mình là cô lại thầm đem so sánh với anh, nhưng mắt nhỏ hơn anh, dáng người thấp hơn anh, thành tích không bằng anh, giọng nói khó nghe hơn anh, đánh bóng rổ kém hơn anh,… tất cả đều trở thành lí do để cô từ chối.
Vì Tử Ngạo thích những cô gái nói năng dịu dàng, nhỏ nhẹ, tính cách hiền hòa, cho nên tuyệt đối không bao giờ Tử Kiều ăn to nói lớn. Ngay cả dáng ngồi, cách đi đứng của cô đều tuân theo đúng nguyên tắc “nhã nhặn, thanh lịch”. Cũng vì anh thích những cô gái biết đánh đàn dương cầm, cho nên cô đã khổ sở học cách đánh đàn, dù cực nhọc thế nào cũng không bỏ cuộc. Ngày ấy, anh thường chỉ vào những người mẫu trang bìa Tạp chí rồi nói trông rất đẹp, cho nên, cô mặt dày mày dạn đi cầu xin anh nhiếp ảnh gia khó tính, thối tha kia mong anh ta cho cô cơ hội trở thành người mẫu. Và cũng bởi vì cô nghe anh nói, muốn giữ được một người đàn ông, trước tiên phải nắm giữ được dạ dày của anh ta, cho nên cô cũng bắt đầu học nấu ăn… Đây đều là bệnh và căn bệnh này của cô đã ăn sâu vào xương cốt.
Tử Kiều yêu anh âm thầm theo cách thức của riêng mình, cô không yêu cầu anh phải ngay lập tức nhận ra những điểm tốt ở cô. Cô chỉ hi vọng đến một ngày nào đó, khi anh quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện rằng, cô giờ đây đã trưởng thành, không còn là cô em gái bé nhỏ, non nớt ngày xưa nữa.
Ban đầu chỉ là chiến tranh lạnh, thế nhưng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Tử Ngạo bắt đầu cố ý tránh mặt cô, thậm chí còn đăng kí thi vào trường đại học ở thành phố khác, cách nhà rất xa. Sau đó, may mà bố đã ép buộc anh phải thay đổi lựa chọn. Tối hôm đó, cô thấy anh với bố cãi nhau rất kịch liệt, lúc đó cô mới biết, thì ra anh đã biết tâm tư của cô từ lâu.
Anh nói: “Tiểu Kiều đã học hết lớp mười, hết mùa hè này em ấy sẽ lên lớp mười một. Bố mẹ đừng có hơi tí lại nói sẽ giữ Tiểu Kiều ở nhà làm vợ con. Đây là lời nói ngoài miệng nhưng thực sự rất khó lọt tai. Chuyện của con hãy để con tự quyết, không cần bố mẹ phải lo lắng.”
Bố liền nổi giận, thét lớn: “Con tỏ thái độ gì thế hả? Tiểu Kiều thì có gì không tốt? Những cô gái khác có ai sánh được với Tiểu Kiều nhà chúng ta không? Nếu có thể lấy được Tiểu Kiều làm vợ thì đó là phúc đức mà con phải tích từ mấy đời mới có, con có tư cách gì mà chê bai nó chứ?”
“Bố, đã bao giờ con chê bai Tiểu Kiều đâu? Bố đừng hơi một tí là lại hiểu lầm ý nói của con như vậy được không? Tăng Tử Ngạo bất giác than dài một tiếng.
”Vậy ý con rốt cuộc là thế nào? Bố thực sự không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc con đã làm sao nữa. Chỉ một lời nói đùa cũng khiến con tức giận như vậy, còn ăn nói hỗn với mẹ nữa. Chúng ta không thể nói đùa được sao? cho dù hai đứa thực sự có ý đó, thì đã sao chứ? Tiểu Kiều ở lại nhà chúng ta mãi mãi thì đã làm sao?”
“Không được, đương nhiên là không được rồi! Con với Tiểu Kiều đã làm anh em suốt mười mấy năm nay, đột nhiên, bắt con phải coi em ấy như bạn gái thì con không thể làm được. Yêu đương và kết hôn với em gái thì có khác biệt gì so với kẻ biến thái chứ?”
“Biến thái? Ý con muốn nói là mẹ và bố đều là những người biến thái?” Mẹ đột nhiên lên tiếng nói xen vào.
“Bố mẹ đừng có lúc nào cũng vặn vẹo thế được không? Con biết bố mẹ rất yêu thương Tiểu Kiều, con cũng yêu em ấy. Thế nhưng đấy là tình yêu của một người anh trai dành cho em gái, chứ không phải như bố mẹ vẫn mong muốn. Chỉ cần ngày nào trái đất này còn chuyển động thì em ấy sẽ luôn là em gái của con. Em gái thì mãi mãi chỉ là em gái, đây là sự thực không thể nào thay đổi được.”
Nẹ tức giận đến mức mặt trắng bệch ra: “Những đôi anh em yêu nhau rồi kết hôn nhiều vô kể. Hai đứa lại chẳng có quan hệ huyết thống, mẹ thực sự không hiểu làm như vậy thì có gì không tốt? Mười mấy năm sống cùng, hiểu biết lẫn nhau, không phải tốn nhiều công sức yêu đương, tìm hiểu nữa, lại càng không sợ mẹ chồng con dâu không hợp tính. Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, có gì mà không được chứ? Hai bố mẹ hoàn toàn không để tâm tới cách nhìn của người ngoài, con để ý làm gì?”
“Bố mẹ không thể đem tình yêu dành cho tiểu kiều áp đặt lên con được. Đừng cho rằng hai người đã nuôi nấng, dưỡng dục em ấy bao năm nay thì em ấy sẽ chấp nhận làm theo mong muốn của hai người. Ở lại Tăng gia cả cuộc đời, như vậy rất biến thái bố mẹ có biết không? Em ấy có tự do của riêng mình, em ấy có quyền lựa chọn và sống cuộc sống khác, không thể coi Tăng gia chúng ta là tất cả được.”
Con đừng có chuyển chủ đề. Quyền lựa chọn vẫn luôn nằm trong tay Tiểu Kiều. Con cho rằng con bé nhất định sẽ bằng lòng với con sao? Con có bản lĩnh quá, lên cấp hai đã dắt bạn gái về nhà rồi. Với phẩm hạnh của con, mẹ còn cảm thấy Tiều Kiều lấy con thật quá là vùi dập. Con như vậy mà còn bày đặt né tránh cái gì? Con đăng kí thi vào trường xa như vậy là có ý gì? Có phải là muốn bỏ rơi hai ông bà già này không, có phải không muốn thấy bố mẹ nữa không? Nhìn vào chỗ này đi, Đông Bắc, Tây Bắc lại còn Đông Nam, Tây Nam. Sao con không viết đơn đi tình nguyệt ở vùng biên giới trung quốc luôn đi? Con có bản lĩnh thì ra nước ngoài, đừng quay về nữa, mẹ coi như chưa từng sinh ra một đứa như con.”
“Mẹ” Trước những lời chỉ trích của mẹ, Tăng Tử Ngạo chán nản im lặng, một lúc sau mới nói: “Bố mẹ có biết hay không? Bao năm nay, bố mẹ đùa cợt như vậy đã ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ của Tiểu Kiều. Không biết phải giải thích với bố mẹ như thế nào, nhưng nói tóm lại là con có cảm giác như vậy. Hiện này Tiểu Kiều còn nhỏ, con đường sau này của em ấy còn dài. Chỉ khi nào con đi thật xa, Tiểu Kiều mới an tâm học hành, thi đỗ đại học được.”
Mẹ im lặng, bố cũng không nói gì nữa. Nghe được những lời của Tăng Tử Ngạo, Tử Kiều cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa, mỗi lần hít thở đều cảm thấy lồng ngực đau nhói. Cho dù cô vẫn luôn âm thầm thích anh thì với anh, việc bị cô em gái ở cùng mình mười mấy năm thích chẳng khác nào trúng kịch độc. Anh không thể chấp nhận được chuện này, cho nên muốn trốn tránh, cho dù là Đông Nam, Tây Bắc hay là chân trời góc bể đi nữa, anh nhất định phải trốn thật xa.
Sau đó bọn họ có tranh luận thêm điều gì thì Tử Kiều cũng chẳng có tâm trạng để nghe thêm nữa. Cô quay về phòng của mình, nằm lặng trên giường. Trái tim cô cảm thấy trống rỗng, dường như thiếu đi thứ gì đó mà chỉ cần khẽ động vào thôi cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Như Chưa Từng Quen Biết Như Chưa Từng Quen Biết - Hoa Thanh Thần Như Chưa Từng Quen Biết