Số lần đọc/download: 554 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:55:41 +0700
Chương 33
S
au khi Vương An An nói xong, tự cảm thấy mình đã làm rất tốt, không kiềm chế được có chút kiêu ngạo.
Đến khi về nhà, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Cha mẹ cô cũng đã thuyết phục xong, công ty lớn như Tân Vũ, cũng có nội quy nhất định, nhân viên mới phải qua một khoá học bổ túc mới có thể làm việc được.
Nhưng lúc đi, Vương An An ngạc nhiên không thấy Thời Cẩn đâu, ngược lại là Cố Ngôn Chi đến, dáng vẻ giống như muốn đưa cô tới bệnh viện.
Cô có chút thụ sủng nhược kinh, cũng cảm thấy có lỗi, lại làm phiền Cố Ngôn Chi rồi.
Cô liên tục nói cám ơn, Cố Ngôn Chi một ngày kiếm được cả bạc tỷ, tội gì vì một nhân vật nhỏ bé như cô đây mà vất vả, cô nói nhanh: “Cám ơn anh, anh đừng khách sáo với tôi nữa, anh nói cho tôi biết bệnh viện ở đâu, tôi có thể tự mình đến, như vậy không làm phiền đến thời gian của anh….”
Tâm trạng của Cố Ngôn Chi rõ ràng không được vui, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy hành lý trong tay cô để vào sau xe.
Trên đường Cố Ngôn Chi cũng không nói chuyện, Vương An An cẩn thận ngồi vào, vừa rồi nhìn chiếc xe này, cô còn chưa có cảm giác gì.
Nhưng sau khi ngồi rồi cô mới phát hiện ra là lạ, cô ngồi cũng không ít xe, lần trước khi làm phụ dâu còn được ngồi BMW một lần, đã thấy tốt lắm rồi, cái xe của Cố Ngôn Chi so với xe BMW đó còn thoải mái hơn nhiều, mỗi một chi tiết nhỏ đều được thiết kế vô cùng tinh xảo, lúc lái xe cũng rất êm….
Bề ngoài nhìn có vẻ bình thường… cũng không có gì đặc biệt….
Có lẽ bên trong xe quá yên tĩnh, lúc tới trạm thu phí, Cố Ngôn Chi thuận tay mở nhạc.
Không biết có phải do không gian quá nhỏ hay không, âm nhạc vừa vang lên, trong buồng xe liền tràn ngập âm thanh, quả thật dễ nghe vô cùng.
Vương An An há hốc mồm, vội vàng nhét tiếng “a” ngạc nhiên vào trong bụng.
Bài hát rất hay, nhưng cô nghe không hiểu lắm, cảm giác giống như ca kịch vậy.
Cô ngây ngốc nghe một lúc thì thấy Cô Ngôn Chi hỏi mình một câu: “Bình thường cô nghe nhạc gì?”
Cô nghe nhạc gì ư, cô thành thật trả lời: “Tôi thích nhiều lắm, Châu Kiệt Luân, Vương Phi, có một dạo còn nghe cả Gangnam Style nữa, cũng nghe một chút nhạc truyền thống, như Đêm Bắc Kinh, lúc đi KTV thì tôi thích….”
Đợi sau khi cô huyên thuyên xong, liền phát hiện dường như Cố Ngôn Chi căn bản không có nghe, cô liền cảm thấy lúng túng, nghĩ tới vừa rồi chắc Cố Ngôn Chi chỉ thuận miệng khách sáo hỏi một câu, mình lại làm như thân quen lắm, móc ruột móc gan ra cho đối phương nhìn…
Sau đó Vương An An cũng không lên tiếng nữa.
Chỉ là càng không muốn mất mặt thì mất mặt lại tìm tới, có lẽ lúc sáng trong phòng làm việc của ông chủ uống quá nhiều trà, lúc đang đi trên đường, Vương An An rất muốn đi vệ sinh.
Nhìn bảng chỉ dẫn trên đường cao tốc, khu nghỉ ngơi vẫn còn cách một đoạn khá xa.
Cô kiềm chế đến đỏ cả mặt, Cố Ngôn Chi từ gương chiếu hậu chú ý tới sắc mặt của cô, hỏi một câu: “Trong người không thoải mái sao?”
"Không có, không có......" Cô nói nhanh: "Chỉ là tôi muốn đi…. vệ sinh…..”
Bình thường cô đã nói thẳng là mình muốn đi toilet rồi, nhưng trước mặt Cố Ngôn Chi cô luôn cảm thấy mình thấp cổ bé họng, bất kể làm gì cũng đều thô tục, cho dù là nói chuyện hay hành động đều kỳ cục thiếu tự nhiên.
Cố Ngôn Chi nghe vậy liền lái xe nhanh hơn.
Nhưng Vương An An cũng quá là xui xẻo đi, đến khi cô vừa chạy vừa nhảy đến nhà vệ sinh thì trước cửa toàn người là người.
Dường như nhà vệ sinh nữ đang sửa chữa, nên một nhóm du khách bị đuổi đi.
Vương An An đứng trước cửa nhà vệ sinh tức muốn dậm chân, cô rất muốn phá tường mà vào, quả thật là muốn lấy mạng của cô mà.
Trong lòng đang sốt ruột như lửa cháy, cũng không biết Cố Ngôn Chi đã xuống xe từ lúc nào, vẻ mặt vô cảm kéo cô ra khỏi đám người.
Cô cho rằng Cố Ngôn Chi không đợi được nữa, đỏ mặt giải thích: “Xin lỗi, anh đợi tôi thêm một chút nữa…. Tôi thật sự gấp vô cùng…”
Không biết có phải là ảo giác hay không, hay là khi phải nhịn đến giới hạn nhất định sẽ xuất hiện ảo giác, cô cảm thấy sau khi mình nói xong câu đó, rõ ràng là Cố Ngôn Chi đã cười một cái, nhưng sau khi cô nhìn lại, Cố Ngôn Chi đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, nhàn nhạt chỉ cho cô nhà vệ sinh nam sau lưng: “Bên trong không có ai, cô đi đi, tôi đứng ngoài cửa trông cho cô.”
Vương An An không nói hai lời, giống như nhìn thấy sự sống, vèo một cái chạy vào trong.
Đợi đến khi cô đã giải quyết xong đi ra ngoài, chỉ nghe thấy Cố Ngôn Chi đang khách sáo giải thích với ai đó: “Xin lỗi, bạn gái tôi đang ở trong, sẽ ra ngay bây giờ…”
Lúc cô đi ra, thì thấy Cố Ngôn Chi đang ngăn cản 2-3 người đàn ông.
Cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên vào nhà vệ sinh nam, cô cúi đầu xin lỗi, nhanh chân đi theo sau lưng Cố Ngôn Chi, trong lòng cô rất buồn bực, không hiểu tại sao mỗi lần mình chật vật lại bị Cố Ngôn Chi nhìn thấy….
Trên đường đi Vương An An càng không dám ngẩng đầu.
Lúc ở trên đường cao tốc vô cùng thuận lợi, nhưng khi bắt đầu vào nội thành thì lại bị tắc đường.
Cố Ngôn Chi cũng rất kiên nhẫn, từ từ chạy theo dòng xe, cuối cùng đến khi trời tối mới tới bãi đậu xe của bệnh viện.
Vương An An biết bệnh viện này, bình thường trên TV luôn nói bệnh viện này rất đông đúc, cho nên lúc đi theo Cố Ngôn Chi làm thủ tục nhập viện, biết Cố Ngôn Chi tìm cho cô một phòng đôi, cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng cô không hiểu chính là, bệnh cô nghiêm trọng như vậy mà sao chỉ cần nằm ở khoa ngoại?
Cô cho rằng ung thư sẽ nằm ở khoa u bướu hay gì đó chứ.
Cố Ngôn Chi cũng không nói gì, vẫn là dáng vẻ im lặng ít nói như trước, nhưng Vương An An lại thích như vậy, so với Cố Ngôn Chi độc mồm độc miệng, Cố Ngôn Chi im lặng ít nói thế này thì rất là đáng yêu.
Sau khi làm thủ tục nhập viện xong xuôi Cố Ngôn Chi liền đi về, mặc dù cô biết điều này là rất bình thường, nhưng vẫn cảm thấy có chút cô đơn.
Cũng không phải bởi vì Cố Ngôn Chi rời đi, mà là đột nhiên yên tĩnh như vậy, lại trong hoàn cảnh như vậy, cô sợ mình sẽ suy nghĩ lung tung về bệnh tình của mình.
Thật may là người cùng phòng với cô cũng là một người cùng tuổi, đoán chừng chắc hơn ba mươi tuổi một chút.
Mặc dù Vương An An ngốc nghếch nhưng cũng không hỏi thẳng người ta có bị mắc bệnh ung thư hay không, cô biết rất nhiều bệnh nhân bị giấu bệnh.
Ngược lại trong lúc hai người làm quen, đối phương thoải mái nói cho cô biết mình bị ung thư tuyến giáp.
Vương An An cũng nói về bệnh tình của mình, rằng mình mới được chẩn đoán bước đầu bị ung thư tuyến lim-pha.
Chị gái kia liền vội vàng an ủi cô, nói rằng thường gặp nhiều trường hợp chẩn đoán sai, nhiều bệnh viện không chuyên nghiệp bằng nơi này, hơn nữa còn trị được tận gốc, không để lại di căn, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, cũng rất hợp nhau.
Vương An An tự cho rằng mình đã thông suốt, nhưng so với chị gái trước mặt đây đúng là kém xa.
Mặc dù ngoài miệng nói chuyện vui vẻ nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn lo lắng, nhất là lúc nói chuyện với cha mẹ, nghe giọng cha mẹ, cô cảm rất đau lòng.
Loại chuyện phải lừa dối người thân của mình, cảm giác một mình ở nơi đất khách chữa bệnh, khiến cho cô nửa ngày vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường.
Cô theo thói quen vuốt ve sợi dây chuyền trước ngực, cô không dám nói với cha mẹ, bạn bè cũng khó có thể nói, chỉ có Uông Uông mới gần gũi cô, nhưng Uông Uông…. Nếu là Uông Uông, cô thật sự muốn Uông Uông ở bên cạnh mình 24/24h….
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, cô chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, đúng là cầu gì dược nấy, cô còn tưởng rằng Cố Ngôn Chi đi thẳng về rồi, không ngờ anh ta lại tốt bụng để Uông Uông ra ngoài.
Nhưng nhìn thời gian, khu nội trú không cho phép ra vào, Uông Uông bị chặn ở bên ngoài.
Vương An An vội mặc áo khoác, chạy nhanh ra ngoài.
Nhưng lúc nhìn thấy Uông Uông, trong lòng Vương An An vô cùng kinh ngạc.
Nét mặt Uông Uông có gì đó không đúng, dáng vẻ kia giống như bị chấn động vô cùng, trong mắt đượm nước, giống như muốn khóc đến nơi.
Vừa thấy An An, anh đã nắm chặt tay cô không buông.
Vương An An đi theo cũng khó chịu, cô cầm tay Uông Uông trấn an, Uông Uông kích động hỏi cô làm sao, có phải trong ngừoi không thoải mái hay không, có bị thương ở đâu không…
Vương An An vội vàng nói: "Không bị thương, em cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, có thể là chẩn đoán sai….”
Cô bỗng có chút hiếu kỳ, tại sao Uông Uông lại biết, chẳng lẽ Cố Ngôn Chi nói cho anh biết?
"Anh nhìn thấy kết quả kiểm tra của em… Vốn có hai bệnh viện… Là Cố Ngôn Chi không biết chọn bệnh viện nào, cho nên anh ta để trên bàn để nhờ anh chọn giúp….” Uông Uông nắm thật chặt tay Vương An An, ngón tay run run: “Anh cảm tưởng như mình không thể hít thở nổi…. Anh nhìn tên em rất nhiều lần…. An An...... Anh thật sự muốn khi tỉnh lại phát hiện ra đây chỉ là cơn ác mộng….”
Vương An An vội vàng trấn an anh: "Không sao đâu, anh thấy em vấn khoẻ đấy thôi, hơn nữa em còn ở bệnh viện tốt nhất cả nước, Cố Ngôn Chi đã nói, anh ta có thể liên lạc với chuyên gia tốt nhất, hơn nữa, làm phiền Cố Ngôn Chi như vậy......"
Lúc nói chuyện, cô chợt ý thức được những lời này có thể Cố Ngôn Chi sẽ nghe thấy, cô thật sự rất muốn nói chuyện thân mật với Uông Uông, ví dụ như ở một chỗ với Cố Ngôn Chi cảm thấy rất lúng túng, cô cũng rất lo lắng, rất muốn cùng Uông Uông…..
Lúc chưa quen Cố Ngôn Chi có thể coi anh ta như con ruồi, không cần kiêng kị, bây giờ đối với cô, Cố Ngôn Chi đã không còn là người đáng ghét nữa, hoặc đơn giản giống như người xa lạ…..
Vương An An hít sâu một hơi, làm ra vẻ không có chuyện gì nói: “Uông Uông, em còn chưa ăn tối, vốn định đến nhà ăn ở bệnh viện, nếu anh tới rồi vậy thì chúng ta tìm quán nào gần đây, ăn một bữa ngon được không?”
Nhưng sau khi gọi một bàn đồ ăn, Vương An An chợt phát hiện ra mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Uông Uông căn bản nuốt không trôi cơm, nhìn một bàn đầy thức ăn ngồi bất động.
Cô nói mãi Uông Uông mới miễn cưỡng ăn vài miếng, hơn nữa kể từ sau khi gặp nhau, Uông Uông vẫn nhìn cô chằm chằm, mấy lần cầm tay cô đưa lên miệng, hôn từng ngón tay của cô….
Vương An An rất muốn có người quan tâm mình, nhưng bây giờ cô lại tuyệt đối không muốn như vậy, cô vẫn chưa làm sao, Uông Uông đã sợ đến như vậy, nếu cô thực sự có chuyện gì, liệu Uông Uông có cắt cổ đi theo cô không?
Đến tối, Uông Uông một tấc cũng không rời khỏi cô, quả thật anh cũng không muốn đi, thế nhưng bệnh viện quản lý rất nghiêm.
Cuối cùng Vương An An khuyên mãi Uông Uông mới chịu đi.
Đến hôm sau lúc Cố Ngôn Chi tới, Vương An An thở phào nhẹ nhõm.
Hôm qua, sau khi chia tay Uông Uông, cô không nhịn được khóc nức nở, cô vốn ngây ngô, mặc dù biết mình bị bệnh nặng, nhưng vì dây thần kinh thô nên cho tới bây giờ cô cũng không quá bận tâm, nhưng bộ dạng ngày hôm qua của Uông Uông khiến cô có cảm giác ly biệt…. Trong nháy mắt trong lòng cô bỗng trở nên hoảng loạn …..
Nhưng ở bên cạnh Cố Ngôn Chi lại khác, cô sẽ quên những cảm giác đó, trong đầu tràn đầy suy nghĩ muốn chữa bệnh.
Hôm qua tới muộn, kiểm tra sức khoẻ gì gì đó đều không phải làm.
Bây giờ còn chưa ăn sáng, đã bắt đầu kiểm tra toàn diện, bộ phận này nối tiếp bộ phận kia, Vương An An như chết lặng.
Trong lúc chờ kết quả, Vương An An chợt phát hiện không thấy sợi dây chuyền của mình đâu, vì lúc trước kiểm tra không có gì đáng ngại, cô cởi sợi dây chuyền ra đặt ở đầu giường.
Vì sợi dây chuyền kia làm bằng nhựa, không đáng bao nhiêu tiền, cô cảm thấy chắc chắn rằng nó sẽ không bị mất, không ngờ lúc trở lại lại không thấy đâu nữa.
Bệnh viện này quản lý chặt chẽ như vậy, chẳng nhẽ cũng có trộm sao?
Cô rất buồn bực, sợi dây chuyền này cô luôn mang theo bên người, đó là món quà Uông Uông tặng cho cô, là vật duy nhất bên cạnh cô có dấu vết của Uông Uông…
Vô duyên vô cớ bị mất như vậy, làm cho cô chán nản muốn chết.
Cô tìm từ đầu giường đến cuối giường, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định nửa ngồi trên mặt đất, xem có bị rơi dưới đất hay không…..
Lúc Cố Ngôn Chi cầm kết quả bước vào, chỉ thấy cô đang ưỡn ẹo nửa ngồi nửa bò trên mặt đất tìm cái gì đó.
Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Vương An An lúc này thấy có người đi vào, vội vàng vừa đứng dậy vừa xin lỗi giải thích: "Tôi đang tìm sợi dây chuyền, vừa rồi có cởi ra một chút….”
Cố Ngôn Chi im lặng không lên tiếng.
Một lúc sau, Cố Ngôn Chi mới chậm rãi mở miệng nói: "Có kết quả rồi....."
Vương An An mới ra nhớ ra là anh đi lấy kết quả, cô bỗng run một cái, nghiêm túc ngồi lên giường, tim đập nhanh vô cùng, cô cho rằng mình đã đủ bình tĩnh, thật không ngờ cô lại giống dân cờ bạc, đang đánh cuộc hy vọng có kỳ tích mặc dù nó rất mong manh...