Nguyên tác: Ihmiset Suviyössä
Số lần đọc/download: 258 / 10
Cập nhật: 2020-02-13 14:06:35 +0700
Chương 33
N
ơi đó, phải, tất cả ở nơi đó, khu đất ruộng nhỏ, vợ và mấy đứa trẻ - những người có cuộc đời thật không bình thường ngay cả vào thời điểm này.
Ở Mettälä, tối thứ Bảy, những việc không bình thường nho nhỏ cũng mới bắt đầu.
Santra đã ủ bia từ một tuần trước đây bằng những vật liệu mà ông chủ bí mật chuyển cho. Cái đồ uống đó từ từ lên men và đậm độ và quả thực đến tối thứ Bảy đã là đồ uống tuyệt vời, khi ông chủ cùng mấy người bạn đến nếm. Santra không hề quen một trong hai người khách đó. Người kia thì chị ta biết là ở thị trấn, mà cũng thuộc loại người ta phải cung kính gọi một chút.
Đầu tiên họ ngồi trên ghế dài ở hiên không có mái che, mãn nguyện ngắm buổi tối đẹp trời. Có ai đó nhắc đến sauna, khiến Santra bật ngay ra, giọng tuy cáu kỉnh nhưng vẫn đầy sức quyến rũ chào mời:
- Ở đó nước không, không có thứ gì hết mà đi… Các ông cứ rửa sạch mình từ bên trong ấy!
Vừa lúc đó bọn trẻ từ sauna ùa ra, áo vo tròn trong tay. Chúng lao thẳng vào nơi ngủ của mình. Còn Santra chốc chốc lại nhìn ra con đường. Trong tâm trí chị ta có điều gì khác thường và ánh mắt chờ đợi như pha chút gì giễu cợt.
- Anh ta không về nữa đâu, - ông chủ bảo.
- Ai biết được, có khi anh ta về, - Santra nói, ánh mắt giễu cợt vẫn dõi về phía con đường. Nếu ai muốn thấy, thì chắc chắn sẽ thấy - không chỉ từ ánh mắt - mà ngay cả trong dáng người của chị ta điều hiển nhiên, Santra không chờ ai bước về từ con đường ấy. Chị ta nếm mấy ngụm bia nhà khi được ba người đàn ông giục giã.
Rồi đêm hè lại dấn thêm một bước và chẳng còn lôi cuốn nhóm bạn nhiều lời. Cứ như nó bắt buộc từng người một phải yên lặng, nếu như muốn ngồi thêm chút nữa ngoài hiên trần. Dù chất men của bia nhà có làm cho mấy vị khách nóng người, nhưng bản năng cội nguồn của con người vẫn bảo cho họ biết điều đó. Họ rời hiên vào trong căn phòng lúc nào cũng tối om om, phía trong cùng của ngôi nhà, nơi cửa sổ được che bằng một tấm rèm ren đã rách. Santra đã kịp dọn dẹp qua loa căn phòng. Nơi đó có thể ngồi lên giường - mà còn có đôi ba cái ghế và cả cái gì trông như một hòm gỗ. Khi những người khách rời vào phòng trong cũng là lúc đêm hè thật sự sang một thời khắc mới. Đêm thứ Bảy, rạng ngày Chúa nhật. Khói thuốc vật vờ bay trong căn phòng nhỏ, nơi chẳng mấy khi có ai bước vào. Và nơi đó người ta nói những câu chuyện mà những bức tường của phòng chẳng mấy khi được nghe. Santra bê vào cho khách cả xô bia, để còn có thời gian vào sauna tắm rửa khi không ai để ý.
Với Santra, buổi tối hôm nay thật kỳ lạ và đặc biệt, ngay cả việc chị ta đi sauna một mình đã cho thấy điều đó. Chị ta không nhớ đã có lúc nào như thế này hay chưa. Cảm giác thật bất thường, cứ như vì lý do kỳ quái nào đó bị buộc phải ngồi lại với chính mình. Hay nói đúng hơn chị ta có bạn đó chứ: khoảng tối nhờ nhờ ngự trị trên sàn ngồi, tiếng xèo xèo của đá trong lò, chúng đến gần và - điều gì có thể tác động mạnh hơn thế - cứ như nhìn sâu vào suy nghĩ cũng như tâm thức hiện tại của con người. Chúng như thể làm cho luồng suy nghĩ của chị ta rõ hơn, phơi bày tâm can thật cho chính chị ta. Khi lò sauna không còn xì xì bốc hơi nữa, thì không còn cách nào khác, phải lấy chổi lá mà quất thật mạnh lên da thịt. Mà đây cũng là việc thường làm khi tắm sauna… Như vậy là tối thứ Bảy này Jukka không ngồi đây tắm sauna. Một khi đã không thì đành không vậy - thì ừ - có gì xấu xa trong việc này đâu nhỉ - bọn họ chỉ uống bia của chính họ thôi mà.
Santra ngồi trong phòng ngoài của sauna chờ cho cái nóng bỏng rẫy của phòng tắm hơi tỏa dần nên không thể nhìn thấy đêm hè như những người vừa tắm muộn xong và bước ra ngoài nhìn thấy. Vẫn nỗi hồi hộp căng thẳng đó ở đây, dù nơi nào trong phòng cũng sáng sủa và dù chị ta biết, chị ta chẳng có gì để sợ. Không thể buộc tội chị ta vì bất cứ điều gì, giỏi lắm thì những người láng giềng có thể hơi ghen tỵ đôi chút. À, mà - Jukka đâu có ở nhà - nhưng bây giờ ai biết điều đó chứ. Ý nghĩ đó làm Santra thấy hơi nực cười… Bọn họ đang ngồi trong nhà, uống bia và nói những chuyện không đầu không cuối. Nếu bà chủ biết gì về ngày hôm nay thì thật tồi tệ, tồi tệ nhất - Santra vẫn gọi và nghĩ những người chủ trang trại chính này là ông chủ và bà chủ - như xưa. Nhưng kệ bà ta - Santra như thấy mình đã sẵn sàng thách thức bà chủ. Ông chủ đến nhà tôi chơi đấy, thì đã sao nào! Chị ta bắt đầu mặc áo lên người.
Đầu tiên chị ta giơ tay lên, rồi chui đầu qua cổ áo, cuối cùng duỗi thẳng hai cánh tay lên để xỏ vào tay áo. Đúng lúc này ông chủ bước từ hiên nhà ra ngoài và kịp nhìn thấy thân hình khỏe mạnh của Santra nhà Mettälä với mọi đường cong của nó, cả cặp vú, cả hai nách, như một bức tượng lớn. Ông đứng nhìn cho đến khi Santra mặc xong váy áo lên người. Rồi ông ta quay ngoắt đi về phía góc sân, cứ như không hề nhìn thấy người phụ nữ vừa mới sauna xong.
Đêm đã kịp chạm đến điểm linh thiêng, thành kính nhất của mình, khi mà mọi tiếng động đều ngắt lịm - ngay cả tiếng nhạc tưởng tượng - mềm mại và khẽ khàng cũng tan dần vào hư không, như nốt nghỉ tràn đầy cảm xúc. Ông chủ trang trại, người đã qua ngưỡng bốn mươi, bây giờ mới chợt nhận ra, sau một thời gian dài và rất dài, một đêm hè đầy cảm xúc là như thế nào trong khuôn sân của một túp lều nơi heo hút này.
Những ông khách đó không quen uống bia nhà. Đầu tiên họ thấy mệt, xong rồi muốn ngả lưng lên giường. Khi Santra nhận ra điều đó - sau sauna váy áo có phần phóng túng hơn - chị ta bảo ông chủ nói khách phải ra khỏi nhà, họ không được nằm ngủ tại đây. Chị ta nói điều đó với ông chủ ngay chân cầu thang, mắt vẫn nhìn xa xăm ra phía đường. Ông chủ nhìn đôi gò má vẫn ửng đỏ sau sauna của chị, bóp mạnh cánh tay trái, gật đầu rồi đi vào phòng cuối. Santra vào phòng ngủ, ngả lưng lên giường bên cạnh đứa con bé nhất. Tiếng ba người đàn ông chen nhau nói xì xào vọng ra từ phòng cuối. Lát sau cả ba bước ra ngoài và nghe như đang đi ra sân.
Tiếng nói dần lắng, nhưng Santra vẫn dỏng tai nghe ngóng và phút sau đã thấy tiếng đập chân ở cầu thang, rồi hiên ngoài. Trong ô cửa phòng xuất hiện bóng ông chủ. Có vẻ như ông đã tìm và cuối cùng đã thấy, ông ta đến với bộ dạng rất buồn cười, ngồi phịch xuống bên giường của Santra.
- Tôi quên hẳn việc trả tiền công cho người nấu bia.
Ông ta sờ soạng tìm bàn tay phải của Santra, giúi vào đó hai tờ bạc giấy. Santra cảm nhận được chúng, ông ta để yên không rút tay về.
- Chắc là thứ bia đó vẫn còn đấy chứ? - Ông chủ bóp mạnh tay Santra, cứ như câu vừa rồi ông ta hỏi nó vậy. Nhưng bàn tay lại không trả lời.
- Santra, em đừng bực nữa. Lần sau ta đến, ta sẽ ký trừ cho em một khoản nợ khu nhà đất này.
- Được thôi. Vậy chứ bà chủ sẽ nói gì về điều này?
- Không nói chuyện đó. Bia còn chứ hả? - Ông chủ cúi sát tai Santra thì thào, đến mức ông ta cảm thấy được mùi sauna thoảng ra từ mái tóc người phụ nữ.
- Để rồi xem, - Santra đáp và đẩy ông chủ ra xa, đúng lúc từ phía ngoài vẳng vào tiếng của hai người đàn ông. Họ quay trở lại ngó xem người thứ ba ở đâu.
Lúc này Santra càng đẩy mạnh ông chủ ra xa hơn. Còn ông này cũng không phản đối, chỉ cố siết chặt tay Santra lần nữa để chào tạm biệt, bàn tay vẫn có hai tờ giấy bạc ở trong. Ông ta lách nhanh ra ngoài, sao cho hai ông bạn không thấy là ông ta từ nhà bước ra.
Khi tiếng nói của mấy ông khách lại lần nữa xa dần rồi tắt hẳn, gà trống cất tiếng gáy. Ngay sau đó đồng hồ treo trên tường điểm chuông. Santra trằn trọc, hai tờ giấy bạc vẫn cầm trong tay. Jukka chắc không về rồi. Không biết anh ta ở đâu trong đêm nay.
Bởi không rõ vì sao Santra cảm thấy đêm nay chồng mình không nằm trong giường trên phà đầy gỗ.
Nhưng rồi Santra lại nhớ đến cái thùng nhỏ đang ở dưới kho, cái thùng đựng loại bia tốt nhất mà chị ta nấu, nhớ đến lời nói của ông chủ khi ông ta ra về - tất cả sao kỳ lạ, có hơi đáng sợ, nhưng cùng lúc đó lại khêu gợi một cách bí ẩn. Gà lại gáy thêm lần nữa.