Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ình cà phê trên bếp vừa lăn tăn thì có tiếng gõ cửa ở ngoài.
- Ai đấy? - Mary hỏi, không quay đầu lại.
- Tôi - Một giọng đàn ông trầm trầm lọt qua khe cửa - Mark đây.
- Cửa không chốt đâu - Cô nói to - Cứ vào đi.
Cô rót cà phê ra hai tách rồi đem ra bàn.
Mark cầm trong tay mấy tờ báo.
- Cô đã đọc chưa? - Hắn ta hỏi.
Cô nhìn hắn.
- Chưa. Em bận nhiều việc quá.
- Cô cũng có ở trong báo đấy - Hắn sốt sắng nói ngay - cô có hình trong tất cả các báo.
- Em hả? - Cô sửng sốt nhăn trán.
Hắn gật đầu.
- Đây, họ viết là cô lấy Gordon Paynter.
Cô nhún vai.
- Tại sao họ lại cho in những cái như thế nhỉ?
Cô nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp:
- Chẳng lẽ nó lại quan trọng đến thế ư? Cưới nhau thì có gì lạ đâu cơ chứ!
Mark trố mắt ra sững sờ nhìn cô.
- Cô nói chuyện nghiêm chỉnh đấy chứ? Một Gordon Paynter không phải ngày nào cũng cưới đâu đấy nhé. Ông ta là một trong những người giàu có nhất bang Florida này đấy.
Cô không đáp lời hắn mà với mấy tờ báo đọc lướt qua tất cả. Trong một tờ có in hình cô với Gordon rời phòng kết hôn sau khi họ đưa đơn xin kết hôn. Lúc đó cô cũng chẳng chú ý khi một phóng viên chụp họ. Giờ thì cô mới nhớ ra Gordon đã nói gì khi họ đến phòng đăng ký kết hôn: "Bọn họ chắc sẽ lại làm rùm beng lên đấy, nhưng em đừng chú ý đến làm gì. Kệ họ muốn nói muốn làm gì tuỳ ý. Nó chẳng ảnh hưởng đến quyết định của anh đối với em đâu". Đột nhiên cô thấy sợ. "Có lẽ chúng ta không nên làm vậy anh Gordon à. Có lẽ chúng ta chờ thêm một thời gian nữa đã. Anh chưa biết tí gì về em hết". Anh đã mỉm cười trấn an cô "Anh biết hết tất cả mọi điều mà anh muốn biết. Em làm gì anh chẳng quan tâm. Anh chỉ biết rằng em là ai đối với anh. Đó mới là điều duy nhất quan trọng..."
Tay chủ nhà uống tách cà phê của mình.
- Có thật không Mary? Thật là cô lấy ông ta chứ?
Cô rời mắt khỏi mấy tờ báo nhìn hắn và gật đầu. Hắn bật ra một tiếng huýt sáo.
- Trúng số độc đắc nhé. Thế ông ta có biết em...
Mary không để hắn nói hết câu.
- Anh ấy bảo rằng chuyện đó hoàn toàn không quan trọng. Chẳng có gì quan trọng cả - Cô vội phân bua, và như thế cô lảng tránh sự thật phũ phàng.
- Đúng là ông ta phải mê cô đến phát điên lên rồi - Mark đặt tách của mình xuống bàn và đứng dậy - Như vậy có nghĩa là tôi mất đi một khách trọ rồi.
Cô không đáp lại mà chỉ nhìn hắn. Có cái gì đó đã thay đổi trong cách xử sự của hắn. Sự thay đổi đó hầu như không nhận ra được ngay, nhưng cũng không phải là giấu đi được. Cô mới thấy ở hắn sự xum xoe, cung phụng. Cô lắc đầu.
- Chưa ngay đâu, anh Mark ạ - Cô đáp lại - Bọn em còn ba ngày nữa mới cưới cơ.
Hắn đi ra cửa, mở ra rồi dừng lại và quay người về phía cô.
- Nếu cô cần cái gì đấy, cô Mary - Hắn lí nhí - Cô cứ gọi tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức.
- Cám ơn anh Mark.
Hắn do dự một vài giây.
- Và đừng quên rằng tôi vẫn luôn là người bạn của cô.
- Em không quên đâu, anh mark.
Cánh cửa đóng lại sau lưng hắn. Co thu dọn ly tách và để nó vào bồn rửa. Tiền và một cái tên có thể thay đổi được nhiều thứ thật. Đôi môi cô gượng gạo nở một nụ cười cay đắng. Cô quyết định dứt khoát. Mark đã chỉ cho cô một con đường. Giờ thì cô sẽ đi theo một con đường khác, thênh thang dành sẵn cho cô. Rồi sau đó cứ thử chà đạp lên cô xem.
Gordon bước ra khỏi vòi hoa sen với tay lấy một cái khăn tắm lớn vắt trên thanhsawst và bắt đầu lau người. Anh lẩm nhẩm hát một mình. Chỉ còn một ngày nữa thôi. Anh thong thả mặc quần áo. Thân hình anh trông vẫn còn khoẻ mạnh. Không gầy nhưng anh cũng không bị béo phì ra. Anh nhớ tới điều Mary đã khuyên. Uống ít đi. Cô nói có lý. Anh cũng luôn luôn biết điều đó, nhưng lại không kiềm chế mình được. Mà anh có việc gì khác để làm đâu.
Gordon đi vào phòng ngủ của mình lấy áo sơ mi mà Tom đã để sẵn trên gối. Một mùi thơm thoang thoảng bay lên. Mùi nước hoa của Mary. Sự kích thích lại thức dậy trong anh. Trong cơn cuồng nhiệt cô như một con hổ cái. Lúc đó cô đã cào móng tay vào người anh trong cơn hoan lạc điên cuồng và bất tận. Chưa bao giờ anh có được một người đàn bà như vậy. Sự hội ngộ của họ thật là tuyệt vời. Anh vẫn còn thấy văng vẳng bên tai giọng cô dồn dập, tắc nghẽn trong hơi thở "Chiếm lấy em đi anh yêu! Hãy chiếm lấy em!" Người anh sởn da gà khi những ngón tay cô thọc sâu vào da thịt anh. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình là đàn ông như lúc này.
- Ngài Gordon! - Tiếng gọi của Tom từ dưới nhà vọng lên. Nó lôi anh ra khỏi những hồi tưởng.
- Gì đấy, bác Tom?
- Có một người muốn nói chuyện với cậu.
- Ai vậy? - Gordon bực mình. Đã bao lần anh yêu cầu Tom nói tên của khách rồi.
- Anh ta không muốn nói - Tom trả lời - Anh ta nói đây là chuyện riêng thân mật. Chuyện cô Flood.
Gordon nhăn trán. Anh tự hỏi không biết người đàn ông muốn gì ở mình. Có thể đó là một tay nhà báo. Bọn người này lúc nào kiểu cách cũng kỳ quái.
- Nói anh ta đợi - Anh bảo Tom - Tôi xuống ngay đây.
Vài phút sau anh bước vào phòng khách. Một người đàn ông vai rộng khuôn mặt đỏ dừ nhỏm dậy khỏi chiếc ghế bành đang ngồi.
- Ngài Paynter? - Hắn hỏi.
Gordon gật đầu và đợi người đàn ông tự giới thiệu.
- Tôi tên là Joe - hắn ta lúng búng nói - Còn họ thì không quan trọng. Tôi đến đây chỉ để giúp ngài một việc. Ngài biết gì về cô Mary Flood này?
Gordon cảm thấy cơn thịnh nộ theo bản năng tự nhiên đối với gã đàn ông này trảo ra.
- Cút! - Anh quát tay chỉ ra cửa.
Gã đàn ông không nhúc nhích.
- Ngài cần biết nhiều hơn về cô ta một chút nếu ngài có ý định cưới cô ta.
- Tôi biết tất cả mọi cái tôi cần biết rồi - Gordon đáp và bước lại gần gã vẻ hăm doạ - Anh hãy cút ngay!
Gã đàn ông luống cuống xoay xở trên chiếc ghế bành, thọc tay vào túi lấy ra mấy tấm ảnh.
- Xin ngài đừng nóng giận vội - Hắn nói vội vã - Ngài nên xem những tấm ảnh này đã - Hắn đút nó vào tay Gordon.
Tự nhiên Gordon liếc nhìn một cái. Đó là những tấm ảnh hai cô gái. Trần truồng. Anh cảm thấy máu trong người như đông lại. Một trong hai cô gái là Mary. Anh nhìn gã đàn ông, giọng nói run run.
- Anh lấy cái này ở đâu ra vậy?
Gã đàn ông không trả lời câu hỏi của anh - Tên thật của cô ta là Maria Floodjimski.
- Cả hai vừa được ra khỏi trại cải tạo ở New York năm ngoái. Tôi có thể kiếm được phim âm bản của những bức ảnh này nếu ông muốn. Gordon bậm môi. Một vụ tống tiền. Anh bước lại góc phòng nhấc điện thoại lên.
- Sở cảnh sát - Anh nói với cô nhân viên tổng đài.
Gã đàn ông đờ ra nhìn anh.
- Cái đó chẳng mang lại gì cho ngài đâu - Hắn nói - Tôi mang cho ngài những bức ảnh với lòng tốt. Nếu không thì nó có thể sẽ được in lên mặt báo và cả thế giới sẽ cười vào mặt ông.
Gordon từ từ đặt ống nghe xuống và rũ rượi thả người xuống một chiếc ghế. Đáng lẽ cô ta phải nói điều đó với anh. Cô đã đối xử không phải với anh. Gordon ngước nhìn gã đàn ông.
- Làm thế nào mà tôi có thể khẳng định được đó không phải là ảnh giả, ảnh ghép? - Anh hỏi. Một tia hy vọng mỏng manh loé lên trong đầu anh.
- Tôi sẽ chứng minh cho ngài điều đó? - Gã đàn ông trả lời. Hắn đi ra cửa và mở nó ra - Evelyn! - Hắn gọi to - Vào đây!
Lát sau, một cô gái bước vào phòng khách. Cô ta có mớ tóc đen cắt ngắn. Gordon quan sát lại những tấm ảnh. Đó là co gái bên cạnh Mary.
- Kể cho Mr. Gordon nghe toàn bộ câu chuyện đi - Gã đàn ông ra lệnh. Cô gái bối rồi nhìn hắn.
- Nhưng mà, anh Joe...
Giọng gã đàn ông trở nên cục cằn:
- Nào bắt đầu đi. Chẳng lẽ chúng ta đi suốt đêm từ New Orleans đến đây bằng thừa à. Kể đi!
Cô gái nhìn Gordon.
- Em quen Mary ở trại Geyer giành cho phụ nữ. Bọn em đã dựng một cảnh rồi đến đây. Bọn em biểu diễn ở những nơi toàn đàn ông, ở những hộp đêm và những bữa tiệc. Khi cảnh sát đánh hơi thấy thì em và Joe rời thành phố. Mary ở lại đây. Sau đó bọn em nghe thấy là...
Gordon đứng bật dậy, vội vã đi suốt căn phòng vào phía trong. Giọng nói của cô gái tắt ngay khi cô nhìn anh. Gordon mở tủ rượu và lấy ra một chai whisky. Anh rót cho mình một ly và quay người lại phía họ. Cơn đau như cắt, gặm nhắm, dày vò anh.
- Uống một chút whisky chứ? - Anh hỏi.
- Không có gì phản đối cả - Gã đàn ông trả lời. Hắn nở một nụ cười giả tạo - Phải không, Evelyn?
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu