Số lần đọc/download: 1433 / 33
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Chương 33
H
arry Davis giao cho lớp một bài tập đọc-chương-này-ngay-bây-giờ giả hiệu-vớ vẩn và đi ra ngoài. Sinh viên của ông rất ngạc nhiên. Các giáo viên khác vẫn diễn trò này suốt, cái bài làm-việc-im-lặng-bận-rộn-đi-để-tôi-còn-hút-điếu-thuốc. Nhưng thầy D, Giáo viên của Năm trong suốt bốn năm liền, không bao giờ làm trò đó.
Những hành lang ở trường Livingston dài một cách ngớ ngẩn. Khi ông đứng một mình trong một hành lang, như ngay lúc này, nhìn xuống phía cuối đường khiến ông xây xẩm. Nhưng đó là Harry Davis. Ông không thích nó im ắng. Ông thích nó sống động, khi cái hành lang chính này tràn ngập âm thanh ồn ào huyên náo và những đứa trẻ, những chiếc ba lô, những lo lắng của tuổi mới lớn.
Ông tìm thấy phòng học, gõ cửa thật nhanh, và ló đầu vào. Drew Van Dyne dạy chủ yếu là những đứa bất hảo. Căn phòng phản ánh điều đó. Một nửa bọn nhóc dán tai vào máy Ipod. Vài đứa ngồi trên mặt bàn. Những đứa khác ngồi tựa vào cửa sổ. Một chú chàng lực lưỡng đang hôn hít mân mê một đứa con gái ở góc trong cùng, miệng hai đứa há to và rộng. Bạn có thể nhìn thấy cả nước bọt.
Drew Van Dyne đang gác chân lên bàn, hai bàn tay chắp lại trên vạt áo. Hắn quay về phía Harry Davis.
“Thầy Van Dyne? Tôi nói chuyện với thầy một lát được không?”
Drew Van Dyne ném cho ông một nụ cười nhăn nhở tự mãn. Van Dyne có lẽ khoảng ba nhăm tuổi, trẻ hơn Davis mười tuổi. Hắn được tuyển vào làm thầy dạy nhạc tám năm về trước. Trông hắn như một thành viên, một cựu ca sĩ nhạc rock ‘n’ roll, người có thể sẽ-lẽ ra đã leo lên hàng top ngoại trừ việc mấy công ty thu âm dốt nát không bao giờ có thể hiểu được tài năng thực thụ của hắn. Thế nên giờ đây hắn đi dạy guitar và làm trong một cửa hàng nhạc nơi hắn phỉ báng thị hiếu CD hàng vỉa hè của bạn.
Chuyện nhạc nhẽo dạo này bị gián đoạn đã đẩy Van Dyne vào bất kỳ lớp nào gần với nghề trông trẻ nhất.
“Ôi tất nhiên, thưa thầy D.”
Hai giáo viên rảo bước về phía sảnh trước. Những cánh cửa rất dày. Khi nó đóng vào, hành lang yên tĩnh trở lại.
Van Dyne vẫn giữ nụ cười nhăn nhở tự mãn. “Tôi vừa mới chuẩn bị bắt đầu buổi học, thầy D ạ. Tôi làm được gì cho ông?”
Davis thì thầm vì ở đây mọi âm thanh đều vọng ra ngoài. “Anh đã nghe về Aimee Biel chưa?”
“Ai?”
“Aimee Biel. Một học sinh ở đây.”
“Tôi không nghĩ đấy là một học sinh của tôi.”
“Cô ấy đang mất tích, Drew.”
Van Dyne không nói gì.
“Anh có nghe tôi nói không đấy?”
“Tôi vừa nói là tôi không biết cô ta.”
“Drew...”
“Và,” Van Dyne ngắt lời, “Tôi nghĩ chúng ta sẽ được thông báo nếu có một học sinh mất tích, phải không?”
“Cảnh sát nghĩ cô ấy là một kẻ bỏ trốn.”
“Và ông thì không?” Van Dyne giữ nụ cười nhăn nhở, có lẽ thậm chí còn kéo rộng ra thêm một chút. “Cảnh sát sẽ muốn biết tại sao ông lại cảm thấy thế, thầy D ạ. Có lẽ ông nên đến gặp họ. Kể cho họ tất cả những thứ ông biết.”
“Có lẽ tôi sẽ làm thế.”
“Tốt.” Van Dyne ghé sát hơn và thì thầm “Tôi nghĩ cảnh sát dứt khoát sẽ muốn biết lần cuối cùng ông nhìn thấy Aimee, phải không?”
Van Dyne ngả người ra sau và chờ đợi phản ứng của Davis.
“Ông thấy đấy, thầy D,” Van Dyne tiếp tục, “họ sẽ cần biết mọi thứ. Họ sẽ cần biết cô ta đã đi đâu, cô ta đã nói chuyện với ai, họ đã nói về cái gì. Họ có thể sẽ điều tra tất cả những thứ đó, ông không nghĩ vậy sao? Có khi là mở hẳn một cuộc điều tra toàn diện về những công việc tuyệt vời về danh hiệu Giáo viên của Năm của chúng ta ấy chứ.”
“Sao anh lại...?” Davis cảm thấy cơn run rẩy đang nổi lên dưới chân mình. “Anh có nhiều thứ để mất hơn tôi đấy.”
“Thật hả?” Giờ đây Drew Van Dyne tiến sát đến nỗi Davis có thể cảm thấy cả nước bọt bắn lên mặt ông. “Nói cho tôi biết đi, thầy D. Chính xác thì tôi có gì để mất nào? Ngôi nhà đáng yêu của tôi ở vùng Ridgewood xinh đẹp ư? Danh tiếng chân chính của tôi với tư cách là một giáo viên được yêu quý ư? Bà vợ hãnh tiến của tôi, người vẫn cùng tôi chia sẻ niềm đam mê giáo dục lớp trẻ ư? Hay có lẽ là đứa con gái dễ thương vẫn ngưỡng mộ tôi vô cùng?”
Họ đứng đó trong giây lát, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nhau. Davis không nói được lời nào. Ở đâu đó từ một nơi xa, có lẽ là một thế giới khác, ông nghe thấy tiếng chuông reo vang. Những cánh cửa bật mở. Học sinh ùa ra. Những hành lang tràn ngập tiếng cười và tiếng la hét của chúng. Tất cả những thứ đó tước đi chỗ dựa của Harry Davis. Ông nhắm mắt lại và để nó, để nó cuốn ông đến một nơi nào đó xa rời hẳn Drew Van Dyne, một nơi nào đó ông muốn đến hơn.
Phố mua sắm Livingston đang già đi và vẫn gắng gượng một cách khó khăn để không làm lộ ra điều đó, nhưng những sự sửa sang gây ấn tượng về một ca căng da mặt hỏng hơn là tuổi thanh xuân thực sự.
Bedroom Rendezvous nằm ở tầng thấp hơn. Đối với một số người, cửa hàng đồ lót phụ nữ đó giống như người anh em con chú con bác của khu bán hàng giá cao của Victoria Secret, nhưng sự thật là, những người anh em con chú con bác thực ra rất giống nhau. Tất cả là về cách phô bày. Những cô người mẫu gợi cảm trên các tấm áp phích lớn gần giống những ngôi sao phim khiêu dâm, với cái lưỡi uốn éo và vị trí đặt bàn tay đầy khêu gợi. Khẩu hiệu của Bedroom Rendezvous, được căng ngang ở chính giữa khe ngực của của những cô người mẫu nở nang, ghi: BẠN MUỐN ĐƯA LOẠI ĐÀN BÀ NÀO LÊN GIƯỜNG?
“Một cô nàng nóng bỏng,” Myron nói to. Một lần nữa, nó lại không khác nhiều so với các quảng cáo của Victoria’s Secret, những đoạn quảng cáo có Tyra và Frederique cùng được xoa dầu bóng và hỏi, “Cái gì mới là gợi cảm?” Trả lời: Những cô nàng thật nóng bỏng. Chuyện quần áo dường như không phải là vấn đề.
Người phụ nữ bán hàng mặc một cái áo in hình con hổ chật ních. Bà ta có một bộ tóc to đùng và đang nhai kẹo cao su, nhưng trong đó có một sự tự tin mà bằng cách nào đó khiến nó gây được ấn tượng. Chiếc thẻ của bà ta đề SALLY ANN.
“Đang ngắm để làm một vụ mua bán hả?” Sally Ann hỏi.
“Tôi ngờ là bà có bất cứ thứ gì thuộc cỡ của tôi,” Myron nói.
“Anh sẽ bất ngờ cho mà xem. Thế nào?” Bà hướng về phía cái áp phích. “Anh chỉ thích soi cái khe ngực thôi à?”
“Chà, đúng thế. Nhưng đó không phải là lý do tôi ở đây.” Myron rút ra một tấm ảnh Aimee. “Bà có nhận ra cô gái này không?”
“Anh là cớm à?”
“Có thể.”
“Không đâu.”
“Điều gì khiến bà nói vậy?”
Sally Ann nhún vai. “Vậy anh đang theo vụ gì?”
“Cô gái này đang mất tích. Tôi đang cố gắng tìm kiếm cô ấy.”
“Đưa tôi xem nào.”
Myron đưa bà tấm ảnh. Sally Ann ngắm nó. “Cô ấy trông quen quen.”
“Một khách hàng chăng?”
“Không. Tôi nhớ các khách hàng chứ.”
Myron với lấy một cái túi nhựa và lôi ra bộ đồ màu trắng mà anh tìm thấy trong ngăn kéo của Aimee. “Cái này trông có quen không?”
“Chắc chắn rồi. Cái này thuộc dòng Hư hỏng của chúng tôi mà.”
“Có phải bà đã bán cái này không?”
“Cũng có thể. Tôi đã bán vài chiếc.”
“Cái mác vẫn còn dán trên đó. Bà nghĩ bà có thể lần ra người đã mua nó không?”
Sally Ann cau mày và chỉ vào tấm hình Aimee. “Anh nghĩ là cô gái mất tích của anh đã mua nó à?”
“Tôi tìm thấy nó trong ngăn kéo của cô ấy.”
“Phải, nhưng mà.”
“Mà cái gì?”
“Nó quá là đĩ thoã và không thoải mái.”
“Và, thế nào, cô ấy trông lọc lõi lắm à?”
“Không, không phải vậy. Phụ nữ hiếm khi mua loại này. Đàn ông mới mua. Chất vải rất ngứa. Nó thít lên cửa mình ấy. Đấy là sở thích kỳ quặc của một gã đàn ông, không phải của một phụ nữ. Hơi giống trong băng video khiêu dâm.” Sally Ann ngẩng mặt lên và nhai kẹo cao su. “Anh đã bao giờ xem phim khiêu dâm chưa?”
Myron làm mặt ngẩn ngơ. “Chưa từng, chưa bao giờ,” anh nói.
Sally Ann cười to. “Phải rồi. Dù sao, khi một người phụ nữ chọn phim, nó hoàn toàn khác. Nó thường có một câu chuyện hoặc có lẽ là một tựa đề với từ “khoái cảm” hay “âu yếm” trong đó. Nó có thể dâm dục hay gì cũng được, nhưng nó thường không phải là những thứ có tên gọi kiểu như Điếm bẩn 5. Ông biết tôi muốn nói gì chứ?”
“Cứ cho là tôi biết đi. Thế còn bộ đồ này?”
“Nó cũng tương tự.”
“Như Điếm bẩn gì đó à?”
“Đúng vậy. Sẽ không có phụ nữ nào chọn nó.”
“Thế làm cách nào bà tìm ra người đã mua nó cho cô ấy?”
“Chúng tôi không ghi sổ hay bất cứ thứ gì đại loại như thế. Tôi có thể hỏi những cô gái khác, nhưng...” Sally Ann nhún vai.
Myron cảm ơn bà và đi ra ngoài. Khi còn là một cậu bé, Myron đã tới đây với bố anh. Hồi đó họ hay lui tới cửa hàng Herman’s Sporting Goods. Cửa hàng đó giờ đã đóng cửa. Nhưng khi anh đã rời khỏi Bedroom Rendezvous, anh vẫn nhìn xuống hành lang, nơi từng là cửa hàng của Herman. Và cách đó hai nhà, anh phát hiện ra một cửa hàng với với cái tên quen quen.
PLANET MUSIC_.
Myron vụt nhớ lại căn phòng của Aimee. Planet Music. Những cây guitar là từ Planet Music mà ra. Có mấy hóa đơn của cửa hàng đó trong ngăn kéo của Aimee. Và nó đây, hiệu âm nhạc yêu thích của cô, nằm cách Bedroom Rendezvous hai cửa hàng.
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên khác chăng?
Thời Myron còn trẻ, cửa hàng ở vị trí này bán đàn piano và organ. Myron vẫn luôn thắc mắc về điều đó. Cửa hàng bán piano-organ ở phố mua sắm. Bạn tới phố mua sắm để mua quần áo, một cái đĩa CD, một món đồ chơi, có thể là một dàn máy hát. Ai lại đến phố mua sắm để mua một chiếc piano cơ chứ?
Rõ ràng là không nhiều người.
Những chiếc đàn piano và organ đã không còn. Planet Music bán đĩa CD và những nhạc cụ nhỏ hơn. Chúng có bảng hiệu cho thuê. Kèn trumpet, kèn clarinet, đàn viôlông - có thể làm ăn khá với các trường học.
Thằng nhóc đứng sau quầy thu ngân có lẽ chừng hai mươi ba, mặc một cái áo choàng chui đầu bằng sợi gai, và trông như một phiên bản xơ xác hơn của một anh chàng phục vụ quầy Starbucks trung bình. Cu cậu đội một chiếc mũ đan bụi bặm trên cái đầu cạo trọc lóc. Cậu ta chưng ra cả đốm râu cằm hình như hiện nay là một điều kiện tiên quyết vậy.
Myron ném cho cu cậu cái nhìn cú vọ và đập tấm hình đánh bẹt lên mặt quầy thu ngân. “Cậu biết cô ấy chứ?”
Thằng nhóc ngập ngừng trong một giây hơi lâu. Myron nhảy bổ vào.
“Cậu trả lời tôi đi, cậu sẽ không bị bắt.”
“Bị bắt vì cái gì cơ?”
“Cậu có biết cô ấy không?”
Cu cậu gật đầu. “Đấy là Aimee.”
“Cô ấy mua hàng ở đây hả?”
“Phải, mua suốt,” cậu nói, đôi mắt nhìn láo liên khắp nơi trừ Myron. “Và cô ấy cũng hiểu biết về âm nhạc. Đa số những người đến đây, họ yêu cầu các ban nhạc nam.” Cu cậu nói các ban nhạc nam theo cách mà hầu hết mọi người nói thú tính. “Nhưng Aimee, cô ấy cá tính.”
“Cậu biết cô ấy rõ đến đâu?”
“Không nhiều lắm. Ý tôi là, cô ấy không đến đây vì tôi.”
Thằng nhóc mặc áo choàng chui đầu im bặt ngay.
“Cô ấy đến đây vì ai?”
“Sao ông lại muốn biết?”
“Bởi vì tôi không muốn bắt cậu phải lột hết các túi ra.”
Cu cậu giơ hai tay lên. “Này, tôi hoàn toàn sạch nhá.”
“Thế thì tôi sẽ gán cho cậu cái gì đấy.”
“Cái quái gì... Ông nói nghiêm túc đấy hả?”
“Hết sức nghiêm túc.” Myron lại trừng mắt lần nữa. Anh không giỏi trò trừng mắt lắm. Căng mắt khiến anh thấy đau đầu. “Cô ấy tới đây để gặp ai?”
“Phó giám đốc của tôi.”
“Tên anh ta?”
“Drew. Drew Van Dyne.”
“Anh ta có ở đây không?”
“Không. Trưa nay anh ta mới đến.”
“Cậu có địa chỉ của anh ta không? Số điện thoại nữa?”
“Này,” thằng nhóc nói. “Cho tôi xem phù hiệu của ông đã.”
“Thôi chào nhé.”
Myron biến khỏi cửa hàng. Anh lại tìm đến Sally Ann.
Bà ta đá lưỡi vào miếng kẹo cao su đánh tách. “Quay lại sớm thế?”
“Không xa được mà,” Myron nói. “Bà có biết thằng cha làm ở Planet Music tên Drew Van Dyne không?”
“Ồ,” bà ta nói, gật gù như thể mọi thứ giờ đã trở nên hợp lý. “Ồ có.”