Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 35: Xẩy Chân, Vợ Chồng Theo Nhau Rớt Xuống Vực Thẳm - Cháy Nhà, Cha Con Quyết Tâm Tìm Kiếm Kẻ Thù
N
ghĩ đến hòa bình, chàng lại nghĩ đến chủ trương của mình từ trước tới nay. Đồng thời, chàng cũng nghĩ tới cây Bách Thú Lệnh, chàng vội thò tay vào túi, nhưng tiếc thay, lại quên mất đem theo, khiến chàng phân vân khó xử và nghĩ bụng:
“Chả lẻ ta lại giết sạch bọn người này chăng?”
Thiên Tứ vì không nhẫn tâm giết chết nhiều người, nên thế công của chàng mới bị ảnh hưởng, không nhanh và mạnh như trước. Trái lại, bọn người bịt mặt hò reo một tiếng lại xông lên vây đánh chàng như điên như khùng.
Thiên Tứ chỉ sơ ý một chút, cánh tay áo trái đã bị một thanh trường kiếm rạch một đường dài chừng ba tấc. Tuy chưa bị thương tích gì hết, nhưng cũng vì thế lửa giận của chàng đã bốc lên. Chàng liền giở tuyệt học ra tấn công luôn hai thế một lúc, đã có hai người bịt mặt bị chưởng phong của chàng đẩy bật ra ngoài xa hai trượng, tắt thở chết tốt.
Sau khi đấu với Thiên Tứ một chưởng, Thiết Diện Điểu Trảo biết thiếu niên này tuổi không lớn lắm, nhưng công lực không kém gì mình.
Y lại nhảy xổ tới, quát lớn:
- Các ngươi hãy lui xuống, để lão phu đích thân bắt tên tiểu bối này.
Bọn đại hán bịt mặt vâng lời lui bước ngay. Chúng quây chặt lấy đường lui xuống núi.
Thiết Diện Điểu Trảo nhẹ nhàng nhảy tới chỗ cách Thiên Tứ chừng nửa trượng, vỗ tay hai cái, rồi cười giọng rất gian xảo và nói:
- Họ La kia, vừa rồi ngươi đỡ một chưởng của lão phu, đủ thấy ngươi đã có mấy thành hỏa hầu. Lão phu là người rất mến chuộng kẻ có tày, quý hồ ngươi chịu quy hàng thì những việc cũ lão phu sẽ xóa bỏ hết. Đây là dịp may cuối cùng cho ngươi, mong ngươi nên nghĩ kỹ đi thì hơn.
Thiên Tứ thấy tên ma đầu quát bảo rút lui và còn tuyên bố sẽ đích thân bắt giữ mình, chàng tưởng thế nào y cũng ra tay tấn công ngay, không ngờ y lại nói như vậy. Chàng tức giận khôn tả, liền lớn tiếng đáp:
- Có phải ngươi muốn nghe chửi đấy không? Biết điều thì sớm câm mồm đi! La mỗ là một đại trượng phu quang minh lỗi lạc khi nào thèm ô hợp với ngươi, vả lại chính tà xưa nay không thể lưỡng tồn, La mỗ đã thề quét sạch lũ giang hồ bại hoại các ngươi. Muốn ra tay đấu thì mau ra tay ngay đi, bằng không La mỗ sẽ không khách sáo với ngươi đâu.
Thiết Diện Điểu Trảo nghe nói cười the thé một hồi rồi nói tiếp:
- Thật là một đại trượng phu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ngươi đã quyết tâm chết như vậy, ngươi có dám đấu ba chưởng với lão phu không?
Thiên Tứ đáp:
- Đừng có nói ba chưởng, ba mươi chưởng La mỗ cũng dám đấu.
Thiết Diện Điểu Trảo phất tay áo lớn rộng một cái, người đã tiến tới gần ba thước. Y lại quát bảo tiếp:
- Đây, ngươi hãy đỡ chưởng này trước.
Nói xong, y giơ tay trái lên quay một vòng, bàn tay phải đen nhánh của y đã nhằm ngực Thiên Tứ đè tới.
Thiên Tứ đã đề phòng từ trước nên thấy đối phương vừa nói vừa ra tay tấn công, càng tức giận thêm, chàng không tránh né gì hết, quát lớn một tiếng, giở ngay “Thiên Lôi Thần Công”, cũng nhằm ngực đối phương đẩy tới.
Chưởng của hai người va đụng, liền có tiếng kêu như sấm động. Thiên Tứ thấy gang bàn tay hơi tê tái, đầu vai hơi rung động, nhưng chàng cũng thấy áo của ma đầu bay tung, và nhận thấy đối phương chả mạnh hơn mình là bao, chàng mới yên tâm, liền giơ chưởng lên quát tiếp:
- Lão tặc, ngươi cũng đỡ một thế “Thiên lôi chưởng” của La mỗ thử xem.
Chàng vừa nói xong đã rụt tay về phía sau, rồi mới tấn công ra. Không ngờ Thiết Diện Điểu Trảo cười khẩy một tiếng nhưng không chống đỡ, chỉ phất tay áo và nhẩy lui về phía sau hơn trượng.
Thiên Tứ hơi ngẩn người ra, nhưng chưởng lực của chàng đẩy ra rồi, nhất thời không sao thâu lại được.
Chưởng của chàng vừa đánh vào một cây thông, thân cây to bằng miệng bát ở chỗ cách chàng chừng bẩy thước. Chàng liền nghĩ bụng:
“Lão tặc giảo hoạt thật, không dám chống đỡ Thiên lôi chưởng của ta, nhưng ta cứ đánh gãy cây thông này để cho y sợ hãi một phen”
Vì vậy, chàng không thu chưởng lại. Trái lại, chàng cố nhấn thêm sức mạnh vào gang bàn tay để tấn công thẳng vào cây thông ấy. Ngờ đâu, cây thông không to lắm, bị chưởng lực của chàng đánh trúng như vậy mà chỉ hơi rung động thôi chứ không bị đánh gẫy. Chàng kinh ngạc hết sức và nghĩ tiếp:
“Nội công chưởng lực của mình tấn công một cây ở chỗ cách mình mấy thước như thế, đừng nói thân cây này chỉ to bằng miệng bát, dù có to gấp đôi, gấp ba đi chăng nữa, bị chưởng lực của ta đánh trúng thế nào cũng phải gẫy ngay mới phải. Tại sao bây giờ cây này lại không việc gì hết?”
Chàng đứng ngẩn người ra nhìn tay mình một hồi, lại nhìn cây thông kia, quả thật cây thông vẫn nguyên lành, không hề suy suyển tí nào cả.
Chàng đang kinh ngạc, đã nghe thất Thiết Diện Điểu Trảo cười khẩy và mặt lộ vẻ đắc chí nói:
- Họ La kia, một cây nho nhỏ như vậy mà ngươi không đánh gẫy được, còn tự xưng là đại trượng phu gì nữa?
Thiên Tứ mặt đỏ bừng, lớn tiếng đáp:
- Sao ngươi lại biết ta không đánh gẫy được cây đó? Có giỏi thì ngươi đừng tránh né, cứ đứng yên chống đỡ một chưởng của ta xem sao?
Thiết Diện Điểu Trảo lại cười khẩy đáp:
- Đừng có nói khoác nữa. Ngươi đã trúng phải Thoa La thần trâm, một thứ ám khí đặc chế của lão phu, công lực của ngươi đã bị tản mát hết rồi. Bây giờ, dù ngươi có đứng cạnh thân cây, cũng không thể đánh gẫy được.
Thiên Tứ chỉ biết Thiết Diện Điểu Trảo có hai môn ám khí lợi hại nhất là Tí Ngọ Hóa Cốt Phấn với Phù Cốt Độc Trâm thôi, chứ chưa nghe thất ai nói tới y có thứ ám khí gì tên là Thoa La Thần Trâm như vậy, nên chàng rất thắc mắc, nhưng chàng vẫn phi thân tới cạnh cây thông, giơ chưởng lên vỗ vào thân cây thử xem.
Lần này chàng mới nhận thấy tên ma đầu nói đúng, nên chàng mới kinh hãi đến đờ người ra, không nói được nửa lời và thầm nghĩ:
“Vừa rồi mình đã ngấm ngầm sử dụng Thiên lôi Thần công ra vỗ mạnh vào cây thông, dù cây thông ấy có là cây gang cây sắt thì ít ra cũng phải có một dấu vết bàn tay để lại. Nhưng sau khi vỗ xong, chỉ nghe thấy kêu “bộp” một tiếng thôi chứ cây thông không việc gì cả, đến cả vỏ cây với lá cây cũng không thất rụng tí nào”.
Thiên Tứ kinh hãi vô cùng, vội ngấm ngầm vận khí nội lực thử xem. Quả thực, khi chàng vận khí tới Thiên môn huyệt ở trên cánh tay phải, thì chân khí bỗng tiêu tan mất, không sao nghênh tụ được nữa.
Thiết Diện Điểu Trảo vừa cười vừa nói tiếp:
- Thoa La Thần Trâm của lão phu là một tuyệt nghệ, thiên hạ vô song. Từ khi luyện thành công đến giờ, lão phu chưa hề sử dụng bao giờ. Lão phu có thể nói cho ngươi biết, thứ Thoa La Thần Trâm ấy nhỏ như lông bò, bắn trúng vào người không có cảm giác gì cả, rồi nó cứ theo máu mà chạy lên tận trái tim, nội công sẽ bị phế hết. Tiểu tử, lão phu vốn có ý thâu ngươi làm môn hạ, nhưng ngươi lại không biết điều cho nên lão phu mới khiến ngươi biến thành người thường như vậy.
Thiên Tứ nghe thấy ma đầu nói như thế, vừa lo âu vừa sợ hãi vừa tức giận, chàng liền nghĩ bụng:
“Nếu quả thật như vậy, ta còn mặt mủi nào trở về gặp hai vị ân sư với ba người vợ của ta nữa. Chi bằng nhân lúc võ công hãy còn, ta thí mạng với lão tặc một phen”.
Nghĩ đoạn, chàng nghiến răng mím môi, thuận tay nhặt thanh trường kiếm của người bịt mặt bị chàng giết chết ở dưới đất lên, rồi như điên như khùng xông lại tấn công Thiết Diện Điểu Trảo tức thì.
Lão ma đầu không thèm đấu với chàng, phất tay áo một cái, lui ra ngay về phía sau mấy bước, rồi quay đầu lại dặn bảo Vương Mai rằng:
- Mai nhi, con ra phế tiểu tử này đi.
Vương Mai vâng lời, múa song chưởng xông lên tấn công Thiên Tứ luôn.
Lúc này, Thiên Tứ đã liều chết, múa tít thanh trường kiếm nhằm Vương Mai chém luôn. Vương Mai vội nhảy sang bên tránh né, rồi giơ tả chưởng lên nhằm vai phải của chàng tấn công luôn một chưởng chớp nhoáng.
Nói về võ công thì Vương Mai vốn dĩ địch không nổi Thiên Tứ, nhưng lúc này Thiên Tứ không sử dụng được nội lực nữa, chỉ nhờ có thể thức nhanh nhẹn và huyền ảo để ứng chiến thôi. Vì vậy, đấu không được mười hiệp, chàng đã bị Vương Mai đẩy lui tới tấp, càng đấu càng lép vế.
Thiết Diện Điểu Trảo thấy thế càng đắc chí thêm, cứ cười the thé hoài, đồng thời, y còn quát bảo thủ hạ rằng:
- Mau dùng đoạn kiếm phân thây tiểu tử họ La này đi! Đừng để cho nó tẩu thoát!
Lệnh ấy vừa truyền ra, có khác gì là một lá bùa thúc mạng Thiên Tứ không? Bọn người bịt mặt đã đồng thanh reo lên một tiếng, múa kiếm xông lại giúp Vương Mai luôn.
Thiên Tứ thị có thân pháp Quỹ Ảnh Bách Biến, cứ tả tránh hữu né trong vòng vây đầy những bóng kiếm và ánh sáng đao. Một lát sau, mồ hôi trên người chàng đã ướt đầm, mồm thở hồng hộc, kiếm thế cũng đã loạn xạ dần.
Lúc nầy, nếu chàng quyết tâm đột phá vòng vây thì tuy nội công đã mất nhưng vẫn có thể tẩu thoát được, khốn nổi chàng vừa đau lòng vừa thương sót Thích Thích Ông, lại tức giận Thiết Diện Điểu Trảo dùng thủ đoạn hèn mạt ám hại mình như vậy, nên lý trí của chàng đã mất hết sự phán đoán, chỉ nhất tâm nhất trí liều thân thí mạng thôi, chứ chàng không định đào tẩu nữa.
Vòng vây càng lúc càng thắt chặt, tiếng cười đắc chí của lão ma đầu cứ rót vào tai chàng hoài. Chỗ phía sau chàng có một vực thẳm sâu không thấy đáy, vì đã loạn trí rồi nên chàng không còn biết gì nữa hết.
Đang lúc nguy hiểm mảy may ấy, bỗng có tiếng ngựa từ đàng xa vọng tới, chỉ trong nháy mắt đã lên tới đỉnh núi. Thiên Tứ vừa thở hổn hển vừa đưa mắt nhìn trộm. Chàng mới hay Trương Thiến Thiến, người vợ yêu quý của mình và con Ngân ngưu vừa lên tới nơi.
Trương Thiến Thiến thấy chồng bị nguy hiểm, nàng càng lo sợ thêm, vội rút trường kiếm ra, tung mình nhẩy lên cao, mồm thì quát lớn:
- Đại ca đừng có sợ! Thiếp đến giúp đại ca…
Tiếng kêu la ấy của nàng ta trái lại còn làm cho Thiên Tứ nóng lòng và lo âu thêm.
Thiến Thiến xưa nay rất yếu ớt, chưa luyện võ công bao giờ, gần đây tuy nàng được ăn Thiên Niên Tuyết Liên và được Âm Bà Bà truyền thụ Lục Âm Thần Công cho, đã sử dụng được chất âm độc Thiên Tiên rất có hại hóa thành có lợi, nhưng dù sao thời gian hãy còn ngắn ngủi, hỏa hầu hãy còn non nớt, còn Thiết Diện Điểu Trảo không những võ công kinh người, lại có ám khí rất lợi hại, cả Thiên Tứ cũng bị y tấn công lén, mất hết nội lực, như vậy nàng ta địch sao nổi tên ma đầu ấy?
Cho nên Thiên Tứ thấy vợ cưng tới, không những không mừng, trái lại còn lo âu thêm.
Thiết Diện Điểu Trảo cười the thé nói:
- Hay lắm! Lại một đứa dấn thân vào chỗ chết. Mai nhi, con đón lấy con nhãi này cho ta.
Vương mai quay lại chống đỡ Trương Thiến Thiến, vừa cười vừa nói bông rằng:
- Cô em nhỏ, tên họ La sắp chết đến nơi, cô em hà tất phải theo nó chết làm chi? Hãy ngoan ngoãn đầu hàng chúng ta, cam đoan với cô em thế nào cũng có lợi ích không thể tưởng tượng được.
Trương Thiến Thiến chẳng nói chẳng rằng múa kiếm tấn công luôn bốn năm thế một lượt. Vương Mai nhất thời khinh địch mới bị đẩy lui ba bốn bước. Y vội sầm nét mặt lại, mắng chửi:
- Con nhãi này không biết nếp tẻ gì hết. Lão tử không thể nào tha thứ cho ngươi được.
Trương Thiến Thiến không sao nhịn được, liền mắng chửi lại:
- Quân không biết xấu hỗ, bản thân là đàn bà mà cũng mạo xưng là lão tử.
Thì ra nàng không biết Vương Mai là đàn ông, lại cứ tưởng y là đàn bà.
Hai người đấu hơn mười hiệp, Xảo Yến thấy Vương Mai đánh không nổi Thiến Thiến liền múa kiếm xông lại, la lớn:
- Mai đại ca, để tiểu muội lại giúp đại ca bắt con tiện tỳ này.
Trương Thiến Thiến thấy Xảo Yến gọi Vương Mai là đại ca, nàng ngạc nhiên vô cùng, hơi ngẩn người ra, nên thế kiếm mới bị chậm một chút, liền bị Vương Mai và Xảo Yến liên tay đẩy lui về phía sau hơn trượng.
Thiên Tứ thấy thế lo âu khôn tả, liền lớn tiếng quát bảo:
- Thiến muội mau rút lui. Một mình hiền muội địch không nổi chúng đâu.
Chàng vừa nói tới đó, chỉ hơi sơ ý một chút, cánh tay trái đã bị đâm trúng một nhát kiếm, máu nhỏ ròng ròng xuống liền.
Trương Thiến Thiến vội hỏi:
- Tứ đại ca làm sao thế?
- Ngu huynh… đã bị chúng tấn công lén, đã bị thương rồi… Thiến muội mau về báo tin cho bại Sự Lão Nhân với các người hay đi…
Chàng vừa nói tới đó, lại có một thanh kiếm phi tới, chàng vội múa kiếm chống đỡ, lại bị đẩy lùi thêm ba bước nữa. Lúc này, chàng đã lui đến mép sườn núi rồi. Chàng tự biết ngày hôm nay nguy hiểm nhiều hơn là may mắn, nên chàng hú lên một tiếng thật lớn.
Tiếng rú của chàng vừa dứt, con Tiểu Ngân đã xông lại nhằm đít Vương Mai húc luôn. Vương Mai phát giác phía sau có kình phong xông tới, vội quay người tránh né, tay trái đâm luôn con bò một nhát kiếm.
Tiểu Ngân tuy to lớn mập mạp, nhưng động tác rất linh hoạt, nó vội dùng sừng hất một cái. Chỉ nghe thấy kêu “coong” một tiếng, trường kiếm của Vương Mai đã bị nó hất bắn ra ngoài xa. Tiếp theo đó, nó lại kêu “hò” một tiếng, xông lại tấn công Xảo Yến liền.
Nhờ có Tiểu Ngân giúp sức, Trương Thiến Thiến mới tạm thời đấu ngang tay với Vương Mai cùng Xảo Yến hai người. Thiết Diện Điểu Trảo lại quát bảo bốn năm người bịt mặt khác đến vây đánh nàng, và ngăn cản không cho Tiểu Ngân ngưu xông pha như trước.
Thiên Tứ thấy vợ cưng bị vây, Ngân ngưu không làm gì nổi, liền thở dài một tiếng và nghĩ bụng:
“Thế là hết! Ta chết không sao, nhưng để lụy Thiến Thiến bị chết lây ở nơi đây. Như vậy ta có chết cũng không đành dạ”.
Tội nghiệp cho chàng, tuy có lòng muốn thí mạng, nhưng khốn nổi nội công đã bị mất mát, lại còn bị mấy chục người bịt mặt vây đánh, càng đấu lâu bao nhiêu, chàng càng thấy mệt mõi, uể oải bấy nhiêu, và thấy thanh kiếm nặng chình chịch, đến nổi không đủ sức mà cầm nổi thanh kiếm ấy nữa.
Trương Thiến Thiến công lực có hạn, nêu không nhờ có con Tiểu Ngân thỉnh thoảng yểm trợ cho, thì nàng đã bị thua rồi.
Thiết Diện Điểu Trảo đứng cạnh đó thấy thế càng muốn giết chết hai người. Y liền nghĩ bụng:
“Ngày hôm nay, nhân dịp may này, ta phải diệt trừ tên tiểu bối họ La này để khỏi bị hậu hoạn”.
Nghĩ đoạn, y liền lấy một ít Tí Ngọ Hóa Cốt Phấn ra nhét vào móng tay, rồi rú lên một tiếng thật dài, phi thân nhảy vượt qua đầu mọi người mà tới gần Thiên Tứ.
Nghe thấy tiếng rú của y, bọn người bịt mặt vội thâu kiếm, lui về phía sau. Thiên Tứ thấy bốn bên áp lực đã mất hẳn, đang định ngưng tay nghỉ ngơi, thì chỉ thấy mắt hoa một cái, và đã thấy Thiết Diện Điểu Trảo đứng trước mặt liền. Chàng giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn về phía sau, thấy mình đang đứng ở chỗ mép sườn núi không sao rút lui được nữa.
Thiết Diện Điểu Trảo cười giọng thâm trầm và nói:
- Họ La kia, ngày hôm nay sang năm là ngày giỗ đầu của ngươi. Ngươi muốn trối trăn gì, lão phu sẽ truyền đạt hộ cho.
Thiên Tứ thở hổn ha hổn hển, đáp:
- Có… có… Ngươi chuyển cáo cho các nhân sĩ chính nghĩa trên thiên hạ, bảo họ liên tay diệt trừ bọn ác đồ làm hại thiên hạ…
- Ngươi đã chết rồi, trên thiên hạ này không còn ai chống đối với lão phu nữa. Khắp thiên hạ võ lâm đều ở trong tay lão phu, lời nói của ngươi, lão phu biết nói với ai?
Nói tới đó, y ngừng một chút lại nói tiếp:
- Ngày hôm nay, ngươi muốn thoát chết thì đừng có hòng!
Nói xong, y giơ tay trái lên, co ngón tay lại khẻ búng một cái, liền có một làn bột lờ mờ nhằm mặt Thiên Tứ bắn tới.
Thiên Tứ giơ kiếm lên ngang ngực quát bảo:
- Trương Thiến Thiến… chạy mau.
Chàng vội nín thở, xông lên một bước, nhắm người tên ma đầu đâm luôn.
Hình như Thiết Diện Điểu Trảo biết trước chàng thế nào cũng phải tấn công liều như vậy, nên y búng xong bột độc, vội xoay ngang người, hữu chưởng của y xổ vào cán kiếm một cái, đồng thời y trầm cánh tay trái xuống, cũng vừa thúc vào cán kiếm.
Thiên Tứ yên trí phen này thế nào cũng không thoát chết, chàng đâm nhát kiếm đó rồi lại còn như con hổ điên nhảy xổ tới nữa. Chưởng của Thiết Diện Điểu Trảo đánh trúng vào giữa ngực Thiên Tứ. Chỉ nghe thấy chàng kêu “hự” một tiếng, hai chân đã lảo đảo lui về phía sau luôn…
Tội nghiệp cho chàng, phía sau chỉ còn có mấy bước nữa là đã đến mép sườn núi, nên chàng bị đẩy lui, muốn ngừng chân lại cũng không được. Thế là chàng dẫm hụt một cái, rơi ngay xuống vực thẳm tức thì…
Trương Thiến Thiến nghe thấy Thiên Tứ kêu “hự”, vội đưa mắt nhìn về phía đó, thất chồng mình bị Thiết Diện Điểu Trảo dùng chưởng đẩy rớt xuống vực thẳm. Nàng kinh hãi vô cùng, không hiểu sức lực của nàng ở đâu tới, chỉ thấy nàng la thất thanh một tiếng, liền múa tít thanh kiếm đẩy lui Vương Mai và Xảo Yến, rồi nhanh như điện chớp phi tới chỗ mép sườn núi.
Khi nàng nhảy tới mép sườn núi, thì Thiên Tứ đã bị rớt xuống vực thẳm rồi. Nàng vội giơ tay ra chộp, nhưng chỉ chộp được vạt áo của chàng thôi. Sau một tiếng kêu “soẹt”, nàng thấy tay mình nhẹ bỗng, mới hay chỉ nắm được một miếng giẻ áo, còn Thiên Tứ thì đã rớt xuống vực thẳm rồi…
Nước mắt đã làm đôi ngươi của nàng lu mờ. Nàng vội nhìn xuống bên dưới, mới hay dưới đó là một sơn cốc sâu hàng muôn trượng. Nàng quay đầu nhìn phía sau, thấy Thiết Diện Điểu Trảo mặt mũi dữ tợn đang đứng ở đó đợi chờ. Nàng đau lòng vô cùng, vừa khóc vừa nói:
- Tứ đại ca, hãy đợi chờ em cùng đi với!
Nàng vứt trường kiếm đi trước, nhắm nghiền đôi mắt lại, rồi đánh liều phi thân xuống vực thẳm tức thì… Hai người một trước một sau càng rớt xuống, thân hình của hai người càng nhỏ dần, chỉ trong nháy mắt, như hai điểm đen tiếp tục rớt xuống vực sâu…
Bọn Thiết Diện Điểu Trảo thấy thế đều lắc đầu thở dài.
Vương Mai khẽ nói:
- Thưa sư phụ, họ La đã chết rồi, từ nay trở đi, chúng ta đã trừ được tên tâm phúc đại họa này rồi. Con bò bạc của y để lại là một con thần thú hiếm có trên thế gian này. Chúng ta hãy tạm thâu phục nó để dùng, chẳng hay sư phụ có cho phép không?
Thiết Diện Điểu Trảo gật đầu đáp:
- Cũng được, nếu con thâu phục được nó thì con giữ lấy mà cưỡi.
Vương Mai vội thâu trường kiếm, từ từ đi tới gần con Ngân ngưu, đồng thời y lại bảo bọn người bịt mặt bao vây xung quanh đừng để cho con bò đào tẩu mất. Vừa đi tới gần, y vội khẽ nói:
- Bò ơi, mi theo ta nhé! Tên họ La đã chết rồi, từ nay trở đi ta là chủ nhân của mi đấy!
Hình như con Ngân ngưu biết nghe, nên nó lắc đầu mấy cái, hai mắt lộ vẻ giận dữ. Vương Mai lại nói tiếp:
- Bò ngoan ngoãn, đừng có tức giận như thế nữa. Mi theo ta sẽ được sung sướng hơn là theo tên họ La.
Ngân ngưu vẫn giận dữ nhìn đối phương, hai chân trước đá đất hoài, cát bụi bay mù mịt lên ngay.
Khi ở Lũng Tây mục trường, Xảo Yến đã thấy con bò này đả thương người rồi, nên y thị vội khuyên bảo Vương Mai:
- Mai đại ca mau tránh ra xa, con súc sinh này hung dữ lắm.
Y thị chưa nói dứt, con Ngân ngưu đã rống lên một tiếng thực lớn và bỗng phi thân tới húc Vương Mai luôn. Vương Mai vội nhảy sang bên tránh né và thuận tay bắt luôn sừng con bò. Ngờ đâucon Ngân ngưu có sức mạnh khôn tả, nó chỉ hất mạnh một cái, Vương Mai đã bị nó hất tung lên, chổng cả bốn vó lên trời liền. Con Ngân ngưu không trì hoãn gì hết, liền giơ hai chân trước lên nhanh nhẹn đạp Vương Mai luôn. Bốn người bịt mặt đứng quanh đó đều thất thanh kêu la. Đồng thời, có mười mấy thanh đao và kiếm đã nhằm thân con bò đâm chém luôn. Vương Mai vội nằm xuống đất lăn đi mấy vòng, nhờ vậy mới thoát khỏi được hai cái đạp của Ngân ngưu.
Thấy đạp hụt, con Ngân ngưu nổi hung, liền dùng sức húc lấy húc để một hồi. Sau mấy tiếng kêu la thảm khốc, đã có ba bốn người bịt mặt bị nó húc chết.
Thiết Diện Điểu Trảo định chạy lại bắt nó, nhưng Tiểu ngân đã phá được vòng vây, chạy nhanh như bay xuống núi liền. Tiếng kêu “hò” của nó càng lúc càng xa dần.
Lúc ấy là cuối giờ Mùi đầu giờ Thân, Ngân ngưu vẫn cứ chạy như bay, phi thân tới sông Tản Độ. Không bao lâu nó đã trông thấy Hoa Gia Lãnh. Nó bỗng kêu lên một tiếng thật dài, rồi tiến thẳng về Hoa Gia Bảo
oOo
Trong Hoa Gia Bảo đang lộn xộn, Hoa Thương Nguyên với vợ chồng Bại Sự Lão Nhân, cùng Hoa Thiến Thiến và Hàn Thiến Thiến mới ở Tân Châu về đang tụ họp nhau ở trên đại sảnh, người nào người ấy mặt mày rất ủ rũ buồn rầu, nhất là hai nàng Thiến Thiến đang khóc sướt mướt.
Bại Sự Lão Nhân cứ thở ngắn than dài hoài rồi nói:
- Sao lại có câu chuyện lạ lùng đến như thế được. Một người vừa chết, một người đuổi theo mất tích, rồi lại đến ba người đuổi theo nữa, chỉ có hai người trở về thôi, còn con Ngân ngưu cũng mất tích nốt. Chả lẽ hai con không phát giác Trương Thiến Thiến với con bò đi đâu sao?
Thương Nguyên cũng gật đầu, xen lời nói:
- Âm huynh nói rất phải. Nếu bảo đội thiết kỵ của Hoa gia này đều là phàm mã tục phu thì chả nói làm chi. Chả lẽ con hươu thần của Thiến nhi với Hàn cô nương cỡi chạy nhanh như vậy mà cũng không đuổi theo kịp hay sao?
Âm bà bà xen lời nói:
- Tuy không tìm thấy Thiên Tứ, nhưng võ công của y đã luyện tới mức thượng thừa như vậy, chúng ta chả cần phải lo âu, riêng có đồ đệ của già là đáng lo ngại nhất. Nó vừa mới luyện được Dẫn Âm Độc ở trong người trở về đường chính đạo, công lực hỏa hầu lại non nớt, nêu nó có mệnh hệ nào thì già này biết nói năng làm sao với cha nó?
Thương Nguyên cau mày lại hỏi:
- Thiến nhi. Trương cô nương vẫn theo sau con với Hàn cô nương, tại sao Trương cô nương lại bị lạc lối, hai con lại không hay biết gì cả?
Hoa Thiến Thiến vừa khóc lóc vừa nói:
- Chúng con cũng không hiểu tại sao hết. Lúc qua sông, chị Trương Thiến Thiến rõ ràng còn theo sau chúng con, nhưng khi tới Tần Châu, chúng con mới biết đã lạc mất chị ấy rồi.
Bại Sự Lão Nhân ngẫm nghĩ giây lát lại nói tiếp:
- Cứ theo lý mà nói, tuy Trương cô nương không có kinh nghiệm giang hồ, nhưng con Ngân ngưu là thần thú rất thông linh, như vậy mỗ chắc giữa đường sẽ không có việc gì xảy ra đâu…
Âm bà bà vội đỡ lời:
- Nó là một con bò, dù thông linh đến đâu cũng chỉ là một con súc sinh thôi, tạo sao ông lại dám giao đồ đệ cho nó như thế? Nếu đồ đệ của tôi có suy suyển gì, tôi sẽ không để yên cho ông đâu.
Bại Sự Lão Nhân đang bực tức, nghe nói càng nóng lòng sốt ruột thêm, vội đáp:
- Bà chỉ biết lo cho đồ đệ của bà thôi, nếu Thiên Tứ có mệnh hệ nào thì đồ đệ của bà sẽ góa bụa…
Ông ta nói tới đây, nhận thấy lời nói của mình rất xui xẻo vội ngắt lời, rồi lộ vẻ ăn năng, chắp tay chào Thương Nguyên và nói tiếp:
- Hoa huynh, quả thật già này lo âu quá hóa ra điên khùng, nói bậy nói bạ, mong Hoa huynh lượng thứ cho nhé?
Thương Nguyên gượng cười đáp:
- Bây giờ không phải là lúc chúng ta ngồi ở đây mà luận cát hung như thế được nữa. Tuy lão phu đã sai toàn đội thiết kỵ đi tìm kiếm rồi, nhưng dù sao quý vị với tất cả các người có mặt tại đây đều phải vất vả đi tìm kiếm lại một phen nữa mới được. Bây giờ chúng ta hãy ăn cơm trước, cơm nước xong, chúng ta thế nào cũng đi kiếm cho được Thiên Tứ với Trương cô nương về mới thôi.
Âm bà bà đứng dậy đáp:
- Lúc này ai còn tâm trí gì ăn uống nữa. Nhân đây chúng ta mau phân phối mỗi người đi một ngả, rồi hãy lên đường ngay…
Ngờ đâu bà ta vừa nói tới đó, bên ngoài đã có tiếng bò kêu nghe rất rầu rĩ vọng vào. Ai nấy đều giật mình kinh hãy, vội đứng dậy ngay. Hoa Thiến Thiến liền nói:
- Đúng là tiếng kêu của con Ngân ngưu của Tứ đại ca rồi. Chúng ta mau ra bên ngoài đón chị Trương đi!
Các người vội rời khỏi đại sảnh, chưa ra tới ngoài cửa đã nghe thấy tiếng chân bò kêu như sấm động, và con Ngân ngưu đã chạy vào trong Bảo rồi.
Các người chỉ thấy một mình con bò chạy về thôi chứ không thấy Trương Thiến Thiến đâu hết. Âm bà bà càng nóng lòng sốt ruột thêm, vội chạy ra ngoài sân phi thân tới gần con bò quát hỏi:
- Súc sinh, người cỡi mi đâu? Hai chủ nhân mi đi đâu rồi?
Con Ngân ngưu không biết nói tiếng người, chỉ khẽ kêu “hò” một tiếng, hai mắt nó đã ứa nước mắt ra ngay.
Thương Nguyên là người rất kinh nghiệm, trong thấy thái độ của con bò, biết ngay việc không lành, vội lên tiếng:
- Con Ngân ngưu một thân một mình trở về bổn Bảo, chắc thế nào cũng có chuyện gì xảy ra rồi? Chúng ta phải mau mau đi theo nó xem sao mới được.
Hàn Thiến Thiến gần gũi con Ngân ngưu hơn ai hết. Nàng tiến lại gần, khẽ vỗ vào cổ nó mà hỏi:
- Tiểu ngân! Tiểu ngân! Có phải Thiên Tứ đại ca với Trương cô nương đã ngộ hiểm rồi không?
Con Ngân ngưu khẽ kêu “hò” một tiếng rồi gật đầu liên tiếp.
Hàn Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Nếu vậy, mi đưa chúng ta đến ngay chỗ đó nhé!
Mọi người đều lo âu khôn tả. Thương Nguyên vội sai người dắt mấy con ngựa tốt ra để cho vợ chồng Bại Sự Lão Nhân cỡi.
Bại Sự Lão Nhân đã nhảy lên lưng con Ngân ngưu và vẫy tay gọi Âm bà bà rằng:
- Chúng ta cỡi con bò này, để cháu gái họ Hoa với Thiến nhi cỡi hươu, Hoa huynh là Bảo chủ, nên ở lại tọa trấn, đợi chờ tin tức của lão với các người.
Hai nàng Thiến Thiến vâng lời, gọi ngay con hươu tới và cũng nhảy lên lưng hươu tức thì. Âm bà bà nóng lòng đi cứu người, cũng không e ngại gì hết, vội nhảy lên lưng Ngân ngưu, ngồi ở phía sau Bại Sự Lão Nhân.
Thương Nguyên cũng lựa một con ngựa thật tốt để cỡi và còn dắt theo một con nữa. Ông ta cương quyết đáp:
- Các người hãy đợi chờ mỗ một chút. Mỗ thấy trong người ghê sợ, trống ngực đập rất mạnh, thế nào cũng phải đi cùng các người xem sao mới được.
Bại Sự Lão Nhân không tiện khuyên ngăn, liền ra lệnh:
- Nếu vậy chúng ta mau mau đi ngay. Cứu người như cứu hỏa, chậm trễ sẽ không kịp đâu.
Thế là năm người cùng cưỡi bò, hươu và ngựa đi như bay ra khỏi Hoa Gia Bảo. Đi được mấy dặm đường, ngựa của Hoa Thương Nguyên đã đuối sức. Ông ta lại phải cỡi sang con ngựa đem theo chớ không dám để cho các người bỏ xa mình. Nhờ vậy, ông ta miễn cưỡng đuổi theo được mười mấy dặm, nhưng dù sao ngựa chạy nhanh sao bằng Ngân ngưu với con Hươu Mai hoa?
Bại Sự Lão Nhân thấy thế đành phải bảo hai nàng Thiến Thiến hãm tốc lực hai con hươu lại một chút để đợi chờ ông ta. Nhờ vậy ông ta mới theo kịp.
Ngân ngưu đi trước dẫn đường, vượt qua sông Tản Độ, rồi ngoẹo sang phía bên trái, cứ theo ven sông mà chạy thẳng về phía thượng lưu.
Lúc này Hoa Thiến Thiến mới tỉnh ngộ, khẻ bảo Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thì ra đại ca không đi Tần Châu, mà lại đi về phía mạn ngược này.
Hàn Thiến Thiến gật đầu đáp:
- Đúng đấy. Nhưng không hiểu sao chị họ Trương lại biết chúng mình đi lầm đường mà chị ấy quay lại đuổi theo đại ca như thế?
- Có lẽ con Ngân ngưu phát giác trước, rồi chính nó đã quay trở lại, đưa chị họ Trương đi. Con Ngân ngưu theo đại ca lâu năm, tất nhiên nó phải ngửi ra được mùi hơi người của đại ca chứ?
Hai nàng cỡi ở trên lưng hươu, vừa đi vừa đàm luận, không bao lâu đã tới dưới chân núi. Con Ngân ngưu đột nhiên kêu “hò” một tiếng thật dài, lông trên người của nó đều dựng đứng, và nghênh ngang chạy thẳng lên núi. Bại Sự Lão Nhân thấy thế liền nói:
- Lão bà này, có lẽ đã sắp tới nơi rồi, chúng ta phải cẩn thận đề phòng mới được!
Âm bà bà đáp:
- Sợ cái quái gì? Mụ già này thế nào cũng phải xem Thiết Diện Điểu Trảo là nhân vật gì? Nếu y dám đánh rụng một sợi tóc của đồ đệ cưng, thì mụ già này nhất định không tha thứ cho y đâu.
- Tuy vậy, nhưng bà thử nghĩ xem, võ nghệ của bà có hơn được lão già Thích Thích không? Chờ lát nữa, nếu quả thật gặp được tên ma đầu ấy, có lẽ vợ chồng chúng ta phải giở cái trò liên tay đã lâu năm không dùng tới ra đối phó với y thì may ra mới không bị bại.
Âm bà bà nghe thấy ông chồng nói như vậy, chỉ kêu “hừ” bằng giọng mũi một tiếng, nhưng không nói năng gì cả. Lúc ấy con Ngân ngưu đã phóng lên đến đỉnh núi rồi, nhưng hai vợ chồng Bại Sự Lão Nhân nhìn ngược nhìn xuôi đều không thấy tung tích của Thiết Diện Điểu Trảo đâu hết, chỉ thấy trên mặt đất có mấy đống nước tanh hôi, chắc là xác chết bị vẩy thuốc tiêu tán nên mới biến thành những đống nước vàng như vậy. Cạnh những đống nước đó lại còn có những thanh đao và kiếm rơi rải rác trên mặt đất nữa.
Vợ chồng Bại Sự Lão Nhân liền nhảy ngay xuống dưới đất, hai nàng Thiến Thiến cũng vừa lên tới nơi, cũng nhảy xuống đất theo. Bốn người đi tìm quanh đỉnh núi một lượt, nhưng không tìm thấy gì hết.
Hàn Thiến Thiến nhìn những đống nước vàng ở trên mặt đất kinh hãi hỏi:
- Đại tỷ, nước này là nước gì thế?
Hoa Thiến Thiến đáp:
- Chắc đại ca đã gặp thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo ở nơi đây rồi, những đống nước đó là nước xác chết đó. Có lẽ thủ hạ của tên ma đầu bị giết chết rồi, chúng lấy thuốc độc làm tiêu tan xác thành đống nước như vậy.
Hàn Thiến Thiến nghe nói run lẩy bẩy, hỏi tiếp:
- Đại tỷ, thử xem những đống nước này có xác đại ca với chị họ Trương không?
Hoa Thiến Thiến cũng giật mình kinh hãi, ngạc nhiên:
- Điều này cũng khó nói lắm…
Bại Sự Lão Nhân quát mắng:
- Bậy nào, Thiên Tứ là rồng trong đám người, mặt y có phải là yểu tướng đâu, khi nào Thiết Diện Điểu Trảo lại giết nổi y?
Hàn Thiến Thiến lại hỏi:
- Như vậy đại ca với chị họ Trương đi đâu?
Bại Sự Lão Nhân không sao trả lời được câu hỏi ấy, chỉ xua tay lia lịa đáp:
- Chúng ta hãy tìm kiếm thêm một lát nữa, biết đâu hai người chả đuổi theo Thiết Diện Điểu Trảo? Nếu quả thật như thế, xung quanh đây thế nào cũng có ám hiệu của hai người để lại.
Bốn người lại tiếp tục tìm kiếm thêm lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy manh mối gì cả.
Hoa Thương Nguyên đang thở hồng hộc phi ngựa tới, liền giúp bốn người đi tìm kiếm tiếp, nhưng rốt cục vẫn không thấy chút dấu vết nào để lại cả.
Dù sao Thương Nguyên cũng là người giàu kinh nghiệm và lão luyện hơn, ông ta xét tình thế của khoản núi ấy một lượt, rồi ngẫm nghĩ một hồi và nói:
- Theo sự nhận xét của lão phu thì La hiền điệt đã gặp cường địch ở nơi đây, nhưng nếu bảo La hiền điệt với Trương cô nương, hai vợ chồng cùng bị giết hại hết thì chúng ta lại chưa có chứng cớ gì. Thuốc độc chỉ có thể làm tiêu tan được xác người, chứ không sao làm tan được đồ dùng. Chả lẽ hai người bị hại mà không bỏ sót một vật gì ở lại hay sao? Ví dụ như đồ trang sức hay khí giới chẳng hạn…
Bại Sự Lão Nhân gật đầu đỡ lời:
- Có lý! Có lý! Nhưng Bảo chủ đoán hai người chưa bị gia hại, thế tung tích của hai người ở đâu?
Thương Nguyên đáp:
- Tuy hai người chưa bị giết hại, nhưng có lẽ đã bị cường địch kềm chế bắt đi rồi, hay là hai người đã cao chạy xa bay, nên mới để lại con Ngân ngưu, bảo nó về Hoa Gia bảo báo tin cho chúng ta hay.
Lý luận này của ông ta rất vững, tuy Bại Sự Lão Nhân không bẻ được nữa, nhưng lòng vẫn lo âu âm thầm. Hàn Thiến Thiến bỗng thất kinh la lớn:
- Nếu đúng như lời của Hoa bá bá nói thì thực đáng sợ lắm! Thiên Tứ không bao giờ chịu đội trời chung với Thiết Diện Điểu Trảo cả, nếu đại ca lọt vào tay chúng thì việc này nguy tai vô cùng!
Bại Sự Lão Nhân lại nói tiếp:
- Chúng ta đừng có bàn tán suông như vật nữa, chúng ta đã tin hai người chưa bị giết hại, thì dù hai người có bị bọn giặc bắt đi, lão già này thế nào cũng liều thân mà đi cứu cho được hai người thoát khỏi sào huyệt của bọn giặc mới thôi.
Âm bà bà xen lời hỏi:
- Nhưng trời đất bao la như vậy, biết đi đâu mà tìm kiếm ra chúng?
Thương Nguyên vội đỡ lời:
- Việc này muốn nóng lòng cũng không được. Chi bằng hãy trở về Hoa Gia bảo trước, rồi chúng ta cùng nghĩ cách đi cứu hai người sau, như vậy thì hoàn hảo hơn.
Bại Sự Lão Nhân thấy có ở lại trên đỉnh núi đó cũng vô ích nên liền nhận lời ngay. Hai nàng Thiến Thiến vừa đau lòng vừa lo âu, vì vậy cũng không có ý kiến gì cả. Thế rồi năm người rầu rĩ quay trở về Hoa Gia Bảo.
Trong khi đi đường, Hàn Thiến Thiến khóc sướt mướt, Hoa Thiến Thiến cũng không sao cầm lệ được. Vợ chồng Bại Sự Lão Nhân thì lo ngay ngáy, nên hai người cũng không lên tiếng nói năng gì hết cả, Thương Nguyên cũng thế.
Khi đi qua sông Tản Độ, lúc ấy trời đã sâm sẩm tối, ở nơi đó có thể trông thấy Hoa gia lãnh. Bại Sự Lão Nhân ngẫu nhiên ngửng đầu lên nhìn, thấy phía sau lãnh có ánh sáng đỏ bốc lên ngùn ngụt, ông ta liền kinh hãi hỏi:
- Hoa huynh, thử xem nơi đó có ánh sáng đỏ tỏa lên kia có phải là quý bảo không?
Thương Nguyên đang cúi đầu suy nghĩ cách dò la tin tức của Thiên Tứ với cách cứu viện, nghe thấy Bại Sự Lão Nhân hỏi như thế vội ngửng đầu lên nhìn, rồi cũng thất thanh la lớn luôn:
- Nguy tai! Nơi đó chính là Hoa Gia Bảo! Chúng ta phải mau về xem sao mới được!
Nói xong, ông ta vội thúc ngựa phóng đi trước.
Chờ tới khi năm người về tới Hoa Gia lãnh, cả năm đều kinh hãi đến đờ người ra, không nói được nửa lời.
Thì ra lúc ấy Hoa Gia Bảo ở dưới lãnh đang bị ngọn lửa bao trùm, không khác gì là trong bể lửa vậy.
Thương Nguyên thất thanh la lớn, phóng ngựa phi như bay xuống dưới lãnh luôn, bốn người cũng thúc Ngân ngưu và hươu phi xuống theo. Một lát sau đã chạy xuống tới Hoa Gia Bảo, ngọn lửa bốc cao chọc trời, cả lối đi vào Bảo cũng bị ngọn lửa chặn nốt.
Thương Nguyên ứa lệ, xoa tay dậm chân và nói:
- Trời! Thế là nghĩa lý gì? Tội nghiệp thay, tâm huyết của lão phu gầy dựng lên bấy nhiêu năm nay, bây giờ đã bị tiêu hủy cả!
Hoa Thiến Thiến cũng lên tiếng:
- Việc này kỳ lạ lắm, trưa hôm nay lúc chúng ta ra đi, nhà cửa vẫn nguyên vẹn. Sau đó nửa ngày, mà đã bị thiêu rụi thành đống tro tàn như thế?
Bại Sự Lão Nhân cũng giận dữ xen lời nói:
- Chắc thế nào cũng có người phóng hỏa, các người xem đằng kia còn có xác chết…
Thương Nguyên vội đưa mắt nhìn về phía đó, quả thấy chỗ cạnh bể lửa có bảy tám cái xác ngổn ngang đó. Ông ta không quản ngại ngọn lửa bén tới, mạo hiểm xông về phía trước. Khi đến gần mới hay mấy cái xác đó đều bị kẻ địch dùng trọng thủ pháp đánh trúng nơi yếu hiểm mà chết, trong đó có hai ba người còn mặc y phục kỵ binh.
Ông ta cố nhịn không để cho nước mắt ứa ra, rồi rờ mó từng cái xác một, thử xem có người nào còn sống sót không?
Quả nhiên, ông phát giác một người tim hãy còn hơi đập, đủ thấy người đó chưa tăt thở hẳn. Ông ta vội vác người đó lên vai quay trở lại chỗ cũ.
Hai nàng Thiến Thiến với vợ chồng Bại Sự Lão Nhân vội đỡ người đó đặt nằm xuống đất. Thương Nguyên vội lấy viên thuốc chữa thương của mình đặc chế ra nhét vào mồm người đó rồi xoa bóp cho y.
Một lát sau, người nọ từ từ mở mắt ra, uể oải nhìn Thương Nguyên và kêu gọi:
- Bảo chủ…
Nói tới đó, y nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa, nước mắt nhỏ xuống ròng ròng.
Thương Nguyên lớn tiếng hỏi:
- Ai đã phóng hỏa? Người đó là ai?
Người nọ gắng sức lắm mà vẫn không sao thốt ra được nữa lời. Bại Sự Lão Nhân thất thế vội điểm vào ba nơi yếu huyệt của người đó và mồm thì quát hỏi:
- Ngươi mau nói đi. Ai đã hạ độc thủ?
Một lát sau người đó mới ấp úng nói được bốn chữ như sau:
- Thiết… Diện… Điểu… Trảo…
Vừa nói xong, y đã ruỗi thẳng tay chân ra, mắt trợn ngược và tắt thở liền.
Thương Nguyên nghiến răng mím môi, hậm hực nói tiếp:
- Thiết Diện Điểu Trảo! Hoa mỗ với mi có thù hằn gì mà ngươi lại hạ độc thủ như thế? Không những thiêu rụi hết Hoa Gia bảo của ta, lại còn giết sạch mấy trăm người với súc vật, không để cho một người nào sống sót.
Bại Sự Lão Nhân cũng tức giận khôn tả, rống lên một tiếng, nắm chặt hai tay và nói:
- Tên khốn nạn Thiết Diện Điểu Trảo, già này đã quyết thề không đội trời chung với ngươi.
Hoa Thiến Thiến vừa khóc vừa nói:
- Cha…
Nàng ôm lấy cha, khóc sướt mướt. Âm bà bà với Hàn Thiến Thiến cũng cúi đầu xuống, ứa nước mắt ra.
Thượng Nguyên ôm chặt con gái cưng, nước mắt già nhỏ giòng xuống bên má, một hồi lâu mới nghiến răng, thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Không ngờ di sản của tổ tiên chúng ta, mồ hôi nước mắt của cha suốt đời mới gầy dựng nên, mà bây giờ chỉ trong nháy mắt đã bị thiêu rụi hết. Thiến nhi! Thiến nhi! Từ giờ trở đi cha con mình đã thành những người vô gia cư.
Thiến Thiến khóc nức nở, không sao nói nên lời được, chỉ lắc đầu lia lịa và khóc lóc hoài thôi.
Bại Sự Lão Nhân thấy thế vội khuyên rằng:
- Hoa huynh, việc đã xảy ra như vậy, dù có khóc lóc cũng vô ích thôi. Chi bằng chúng ta đi Tần Châu ở tạm một thời gian, một mặt nghĩ cách chỉnh lý những việc ở nơi đây. Đồng thời chúng ta lại bàn định hành chỉ của chúng ta sau này.
Thương Nguyên hậm hực đáp:
- Hoa mỗ không còn bàn tán gì nữa. Từ nay trở đi, chân trời góc biển, thề phải tìm kiếm cho ra tên ma đầu Thiết Diện Điểu Trảo để trả mối đại thù này…
Nói tới đó, ông ta khẽ vỗ vai Hoa Thiến Thiến mà an ủi con gái rằng:
- Thiến nhi, con đừng khóc nữa. Đại trượng phu có thù thì báo thù, ngày mai cha sẽ gởi Lục Lâm thiếp đi mời tất cả anh hùng của thiên hạ để trả thù cho chồng con với Hoa Gia Bảo.
Bại Sự Lão Nhân nghiêm nghị đỡ lời:
- Phải đấy! Đại trượng phu có thù thì phải trả thù cho kỳ được, chứ khóc lóc như vậy vô bổ.
Tuy ông nói như thế, nhưng khi trông thấy bể lửa ở phía trước mặt, lại không sao nhịn được, vội dùng tay áo lau chùi nước mắt luôn.
Lửa vẫn cháy to và thỉnh thoảng có mùi khét đưa tới. Năm người với tâm tình nặng chình chịch từ từ rời khỏi Hoa Gia Lãnh, đi vài bước lại quay lại nhìn một cái, hình như vẫn còn quyến luyến.
Hãy nói Thiên Tứ bị tên ma đầu đánh té xuống vực thẳm, bên tai chàng hình như vẫn còn nghe thấy tiếng thất thanh kêu la của Trương Thiến Thiến, nhưng chàng không sao trông thấy được bộ mặt cuối cùng của nàng. Chàng biết lúc này Trương Thiến Thiến rất đau lòng và bi thương, nhưng sự thực chàng cũng thế.
Chỉ trong giay lát, chàng đã thấy những bộ mặt quen thuộc hiện ra trước mặt, như hai vị ân sư, ba nàng Thiến Thiến, Bại Sự Lão Nhân, Thích Thích Ông…
Tất nhiên, chàng cũng nhớ tới cha mẹ nuôi, và cố hương yêu dấu đẹp một cách thiên nhiên kia, nhưng bây giờ tất cả những cái đó đều mất hết, chỉ hiện lên một cái đã biến mất ngay. Chàng không sao được gặp lại những người và cửa nhà ấy nữa…
Tuy chàng không biết dưới đáy thung lũng có gì, nhưng từ trên cao rớt xuống dưới vực thẳm sâu hàng nghìn trượng, dù chàng có võ công cao siêu đến đâu, thế nào cũng tan xương nát thịt chứ không sai. Chàng liền nghĩ bụng:
“Tội nghiệp cho ta! Suốt đời vất vả khổ sở! Chưa một ngày nào được hưởng phúc thật sự, bây giờ lại bị kết quả như thế… Không! Ta không thể chết được. Tuy ta không sợ chết nhưng vợ ta, Trương Thiến Thiến một thân một mình ở lại trên đỉnh núi thoát sao khỏi được bàn tay độc của ác ma Thiết Diện Điểu Trảo. Huống hồ, cạnh tên ác ma lại còn có tên Vương Mai rất dâm đảng ác độc…”.
Chàng yên trí mình thế nào cũng chết, nhưng nghĩ đến Trương Thiến Thiến, chàng lại muốn sống để cứu người vợ cưng và rất đa tình. Vì vậy, chàng giơ hai tay khua lung tung hy vọng chộp được vật gì, dù một cành cây, một thân cây hay một ngọn cỏ, nhưng lúc ấy xung quanh chàng trống không, nào có vật gì để cho chàng chộp đâu? Đang lúc ấy, chàng bỗng thấy có một vật gì ở trên đầu mình, hình như đang rớt theo mình…
Chàng cố hết sức giơ tay lên quờ một cái để xem vật đó là vật gì? Nhờ vậy mà cái đà rớt xuống bên dưới của chàng mới chậm hơn. Quả nhiên, chàng đã chộp được vật đó rồi, bụng bảo dạ rằng:
“Ủa! Không ngờ lại là người!”
Chàng vừa chộp trúng mũi chân nho nhỏ, đang định lên tiếng hỏi, nhưng chàng vừa há mồm đã bị một luồng gió mạnh thổi tới, khiến chàng nghẹt thở, không sao nói được nữa. Chàng đã biết người mà mình vừa chộp được đó là một người đàn bà. Tuy không lên tiếng nói được, nhưng chàng rất thắc mắc và hoài nghi, liền nghĩ bụng:
“Người này là ai? Xảo Yến chăng? Hay là…”
Chàng vừa nghĩ tới đó, đột nhiên thấy mình đụng phải một vật gì hơi cứng. Chàng phải vội dùng tay trái chộp luôn vật ấy. Nhờ vậy, thân hình mới ngừng ngay được, không bị rớt xuống nữa.
Thì ra đó là một sợi dây thép bắc ngang qua thung lũng, không hiểu sao lại có một sợi dây bắc ngang qua như vậy? Chàng tay trái túm chặt sợi dây, tay phải lôi mạnh một cái, ôm luôn người đàn bà nọ vào trong lòng. Chàng vội cúi nhìn mới hay người đó là vợ cưng của mình, Trương Thiến Thiến.
Lúc ấy, Trương Thiến Thiến đang nhắm nghiền hai mắt, những sợi tóc dài phủ lên trên mặt, nhưng mặt nàng không có vẻ gì đau đớn cả, hình như nàng là một tráng sĩ đã khẳng khái liều chết vậy.
Vì hai người đu trên sợi dây thép, sợi dây bỗng bật lên trên cao mấy thước và rung động một hồi. Tiếp theo đó, lại có tiếng kêu răng rắc.
Thiên Tứ ôm vợ cưng vào lòng rồi vội kêu gọi:
- Trương Thiến Thiến, Thiến Thiến mau tỉnh dậy đi!
Thì ra Trương Thiến Thiến nhắm mắt đợi chết, chứ không phải chết giấc và cũng không phải bị mê man bất tỉnh.
Nàng nghe thấy có tiếng người kêu gọi, vội mở mắt ra nhìn, mới hay người kêu gọi mình chính là chồng mình, còn mình thì đang nằm yên ở trong lòng chàng. Nhất thời quên bẵng cả sự nguy hiểm, nàng ngơ ngác hỏi:
- Tứ đại ca, có phải chúng ta đang ở dưới âm phủ đấy không?
Thiên Tứ đáp:
- Chúng ta chưa chết. Nhờ có sợi dây thép này đã cứu chúng ta đấy.
Trương Thiến Thiến mới để ý nhìn và mới hay hai vợ chồng đang lơ lửng trên không bằng một sợi dây thép thật. Nàng vội giơ tay nắm lấy sợi dây để Thiên Tứ đỡ mõi mệt, rồi nàng lại nhìn xuống thấy bên dưới đó còn sâu hàng muôn trượng. Nàng vừa mừng rỡ vừa sợ và nói tiếp:
- Biết làm sao bây giờ đây hở đại ca? Chúng ta không thể buông tay được, chả lẽ cứ đeo toòng teng ở nơi đây mãi hay sao?
- Đã có dây thép bắc ngang như vậy thì tất nhiên hai đầu phải có chỗ cột. Chúng ta cứ đi tới một nơi nào cũng có thể thoát hiểm được.
- Đại ca, thiếp thấy đại ca bị chúng đả thương và bị đẩy xuống dưới vực thẳm, thiếp lo âu vô cùng, không quản ngại sự sống chết, liền nhảy theo đại ca ngay.
- Hà tất Thiến muội phải liều thân như thế! Nếu không có sợi dây thép này, có phải Thiến muội đã…
Thiến Thiến rất thơ nây, vội đáp:
- Thiến Thiến bất chấp hết thảy. Nếu đại ca chết, thiếp sống một mình có nghĩa lý gì nữa?
Bất đắc dĩ Thiên Tứ lắc đầu, nói tiếp:
- Thôi, chúng ta đừng nói chuyện ấy nữa. Thiến muội cứ nắm chặt lấy sợi dây để ngu huynh thử đi sang phía đằng kia xem sao?
- Vâng, đại ca phải cẩn thận…
Thiên Tứ nhìn tả nhìn hữu thấy hai đầu đều cách chỗ mình chừng mấy chục trượng, chàng liền dùng hai tay từ từ tiến về phía bên phải.
Sợi dây thép ấy treo ở đó đã lâu năm. Thiên Tứ cứ phải đu mà đi như vậy, tất nhiên sợi dây phải rung động mạnh. Lại nghe thấy tiếng kêu “răng rắc” ở thân sợi dây đưa ra.
Thiến Thiến không dám cử động nữa, cứ nắm chặt sợi dây mà kêu gọi:
- Đại ca cẩn thận, có lẽ sợi dây sắp đứt đấy…
Ngờ đâu nàng chưa nói xong, thì sợi dây đã đứt ra làm đôi luôn và đứt ngay ở quãng giữa. Thế là hai đầu dây sang hai bên. Thiến Thiến vẫn còn lớn tiếng bảo Thiên Tứ rằng:
- Đại ca phải nắm chặt sợi dây…
Mặc dầu hai người đã bị chia rẽ, mỗi người ở một đầu sợi dây và cùng bị rớt về phía vách núi.
Một lúc không thể kể cả chuyện của hai người được. Bây giờ hãy nói về Trương Thiến Thiến trước. Nàng vừa dặn chồng, vừa cảm thấy người mình bị đu về phía vách núi, nàng liền nghĩ bụng:
“Sao số kiếp của ta lại hẩm hiu như thế? Vừa thoát chết và may mắn gặp được Tứ đại ca, ngờ đâu hai người lại phải chia tay nhau. Không biết chàng có nắm chắc được sợi dây không? Liệu chàng có bị rớt xuống dưới đáy thung lũng không?”
Nàng không hề nghĩ đến sự an nguy của mình, mà chỉ lo âu cho chồng thôi. Người nàng bị đu theo sợi dây phi về phía sườn núi. Lúc đụng chạm vào vách núi rồi, người nàng vẫn bị bắn ngược trở ra ba bốn lần như vậy, sợi dây mới hết đà, và người nàng mới ngưng được ở chỗ vách núi đó. Nàng đo lường tình thế, rồi cứ theo sợi dây thép mà từ từ bò lên phía trên.
Quãng dây thép đó dài hơn mười trượng. Nàng hai tay nắm chặt sợi dây mà leo lên, đến chỗ tận cùng thì nơi đó vừa có một cái hang động và có một mẫu đá bằng phẳng nhô ra bên ngoài. Đầu sợi dây cột vào một gốc cây cổ thụ. Nàng lại nghĩ tiếp:
“Thảo nào, trong thâm cốc lại có sợi dây thép bắc ngang như vậy. Thì ra nơi đây có người ở”.
Nàng hớn hở leo lên tảng đá đó, dò đến trước cửa hang, ngó đầu nhìn vào bên trong mới hay trong hang đang có một người ngồi xếp bằng tròn. Người đó là một bà cụ tóc đã hoa râm, hai mắt lờ đờ đang trố lên nhìn mình.
Thiến Thiến vội vái chào bà ta, và hỏi:
- Thưa cụ, nơi đây có phải là nhà của cụ đấy không? Cháu là…
Bà cụ ấy đã cất giọng lạnh lùng, ngắt lời nàng:
- Mi gọi ta là bà cụ, chả là ta đã già thật chăng?
Thiến Thiến thấy bà ta hỏi như thế, ngẩn người ra, không biết trả lời như thế nào cho phải? Người đàn bà ấy lại thở dài một tiếng, rồi nói tiếp:
- Phải, ta già rồi. Hai mươi tám năm… Hai mươi tám năm lâu như thế, tất nhiên ta phải già chứ?
- Thưa tiền bối, cháu đang định gọi tiền bối là cụ… nhưng vì thấy tóc tiền bối…
Người đàn bà thấy nàng nói như thế, mới tủm tỉm cười hỏi lại:
- Ngươi thấy tóc của ta đã trắng xóa rồi phải không?
Thiến Thiến gật đầu. Người đàn bà vội giơ tay lên vuốt tóc, trầm ngâm giây lát, bỗng sầm mặt lại, quát hỏi:
- Bậy nào! Chả lẽ ta không có gương hay sao? Ta không khiến mi, một con nhãi, nói lếu láo như thế! Năm nay ta mới ngoài năm mươi, tóc chỉ hơi hoa râm một chút, mà mi đã bảo là ta già.
Thiến Thiến thấy bà ta bỗng biến sắc mặt như vậy cũng phải giật mình kinh hải, nhất thời nàng không dám lên tiếng nói nữa, nhưng trong lòng thắc mắc khôn tả và nghĩ bụng:
“Bà cụ này quái thật. Già thì già, có gì mà tức giận? Chả lẽ bà ta ở một thân một mình trong hang động này lâu ngày, nên tính nết của bà ta mới kỳ lạ như thế chăng?”
Người đàn bà kia lại quát hỏi tiếp:
- Mi ở đâu tới? Tại sao lại làm đứt sợi dây của ta như thế?
Thiến Thiến giật mình đến thót một cái, đành phải trả lời rằng:
- Tiểu bối ở trên đỉnh núi nhảy xuống, không ngờ…
Người đàn bà hớn hở xen lời, hỏi tiếp:
- Tuổi ngươi hãy còn trẻ như vậy, tại sao lại từ trên đỉnh núi nhảy xuống như thế? Có phải ngươi đã có việc gì thất ý đấy không? Ngươi đừng sợ, cứ thủng thẳng nói cho ta nghe đi!
- Chồng của tiểu bối…
- Ồ, ngươi còn nhỏ như thế này mà đã lấy chồng rồi ư?
Thiến Thiến nghe thấy bà ta nói như thế, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống khẽ đáp:
- Vâng!
- Ai đính hôn cho ngươi? Ngươi tự nguyện hay là lệnh của cha mẹ?
- Đó là cha của tiểu bối làm chủ, nhưng tiểu bối cũng bằng lòng.
- Như vậy là ngươi không nên không phải rồi. Tuổi trẻ như thế, một thân một mình sung sướng biết bao. Tại sao lại cứ phải thích gần gũi một người đàn ông hôi hám như thế?
Trương Thiến Thiến không hiểu tạo sao bà cụ này lại vặn vẹo việc riêng của mình như vậy. Nàng có vẻ không bằng lòng, nên không nói gì nữa.
Người đàn bà lại hỏi tiếp:
- Ngươi mau nói tiếp đi! Vì chồng ngươi cái gì?
- Chồng của tiểu bối bị bọn gian tà vây đánh bị thương nặng, rớt từ trên đỉnh núi xuống…
Người đàn bà kia nghe tới đó liền lẩm bẩm nói:
- Dù y có chết cũng không nghĩa lý gì hết! Đàn ông hôi hám chết thêm vài tên thì đã sao nào?
Thiến Thiến không để ý đến lời nói ấy của bà ta, nàng lại kể tiếp:
- Tiểu bối thấy Thiên Tứ đại ca bị người ta đánh rớt xuống vực thẳm, lo âu và đau đớn nhảy luôn xuống…
Nghe nàng nói tới đó, người đàn bà đó lại giận dữ ngay và mắng chửi liền:
- Thực là hồ đồ. Vì một người đàn ông mà dám hy sinh cả tánh mạng của mình đi như thế, có lẽ tìm khắp thiên hạ cũng không có người thứ hai ngu ngốc như ngươi.
Thiến Thiến có vẻ không phục, cũng giận dữ đáp:
- Cổ nhân đã bảo: “Phu thê đồng mệnh”. Nếu chồng chết, thì vợ còn sống làm chi? Có lẽ tiền bối chưa có người đàn ông nào yêu thương. Cứ mãi cô độc như thế này, nên mới thốt ra những lời lẽ trái đạo lý như thế.
Người đàn bà ấy liền biến sức mặt, nhẩy luôn tới gần Thiến Thiến. Không hiểu bà ta dùng thủ pháp gì, đã chộp ngay được cổ tay của nàng, mồm thì quát hỏi:
- Sao ngươi lại nói ta không có người yêu? Nói thực cho ngươi biết, người đó đã theo đuổi ta năm năm trời liền, ta mới nhận lời…
Nói tới đó, bà ta bỗng thở dài một tiếng, rồi lại nói tiếp:
- Tiếc thay, ta mù quáng không biết phân biệt người tốt kẻ xấu, không ngờ y lại là một tên rất ngông cuồng và ấu trĩ! Y tưởng võ công của y cao siêu hơn ta một chút! Hừ, bấy nhiêu năm nay y đã thắng nổi ta một thế võ nào đâu?
Hình như bà ta kể lại chuyện cũ, vẻ mặt của bà ta lúc thì kêu ngạo, lúc thì đau khổ vậy.
Thiến Thiến thấy thái độ của bà ta thay đổi luôn như vậy cũng ngạc nhiên hết sức. Nàng lại ăn năng vì những lời nói của mình vừa rồi đã quá thô lỗ, nàng liền nghĩ bụng:
“Có lẽ trước kia bà ta đã trải qua một việc rất đau lòng mà không sao quên được, nên bây giờ thái độ của bà ta mới khác thường như thế?”
Nghĩ tới đó, nàngvội xin lỗi:
- Xin lão tiền bối lượng thứ cho, vừa rồi tiểu bối đã lỡ lời. Không hiểu ông ta là ai, lão tiền bối có thể cho tiểu bối hay được không?
Người đàn bà ấy lắc đầu đáp:
- Còn nhắc nhở tới y làm chi nữa? Ngươi hãy kể chuyện của ngươi cho ta nghe đi? Ngươi họ gì? Tên là gì?
Tiểu bối họ Trương, tên là Thiến Thiến. Chẳng hay tiền bối có bằng lòng cho tiểu bối biết tên họ không?
- Ta ở đây mấy chục năm rồi, đã quên mất tên họ là gì rồi. Ngươi cứ kêu ta là người đàn bà cô độc là được rồi.
- Tiểu bối không dám xưng hô như thế!
- Nếu vậy, tùy ý ngươi muốn gọi ta bằng gì cũng được. Nơi đây là Vạn Kiếp Cốc, dưới đáy sơn cốc toàn là những bò cạp độc vô cùng. Bây giờ chồng ngươi đã rớt xuống đáy sơn cốc, thế nào cũng làm mồi cho đàn bọ cạp rồi, chỉ còn lại một mình ngươi, nếu ngươi bằng lòng, thì ta thâu ngươi làm đồ đệ.
Thiến Thiến lắc đầu đáp:
- Thiên Tứ đại ca chưa rớt xuống đáy thung lũng đâu. Anh ấy nắm được đầu sợi dây bên kia, có lẽ giờ đây anh ấy đang ở sườn núi phía trước mặt đấy.
Người đàn bà quái dị tỏ vẻ thất kinh, hỏi lại:
- Cái gì? Y ở sườn núi bên kia ư?
- Vâng. Vợ chồng tiểu bối đang cùng nắm chung sợi dây thép, sợi dây thép bỗng đứt làm đôi, tiểu bối nắm được đầu dây bên này, còn anh ấy nắm được đầu dây bên kia…
Người đàn bà dậm chân xuống đất mấy cái rồi nói tiếp:
- Nếu y rớt xuống dưới sơn cốc mà bị chết thực thì không sao, bằng không y chưa chết mà sang được sườn núi bên kia, thì còn khổ hơn là chết.
Thiến Thiến kinh ngạc hỏi:
- Tài sao thế hả, tiền bối?
- Ngươi không biết chuyện đấy thôi. Người ở sườn núi bên kia chính là người đàn ông hôi hám, ngông cuồng và ấu trĩ mà lúc nãy ta đã kể cho ngươi nghe đấy.
Thiến Thiến nghe thấy bà ta nói như vậy, mới thở hắt ra và nghĩ bụng:
“Ra là thế. Có lẽ người đàn ông ở sườn núi bên kia chắc thế nào cũng là chồng của bà ta, vì có việc gì cãi nhau nên mới chia nhau ra ở mỗi người một bên. Thảo nào bà ta ghét đàn ông đến như thế.
Nàng nghĩ như vậy không dám lộ vẻ cao hứng, mà chỉ hỏi tiếp:
- Thưa tiền bối, nơi đây, ngoài sợi dây thép ấy ra, còn có đường lối nào có thể sang bên kia không?
- Ngươi muốn sang bên đó làm chi?
- Tiểu bối muốn sang tìm kiếm Thiên Tứ đại ca, xem đại ca có bị rớt xuống dưới đáy thung lũng thật không?...
Người đàn bà quái dị ấy vội xua tay, nói tiếp:
- Không thể sang bên ấy được. Từ đây sang bên đó, ngoài sợi dây thép kia ra thì không có cách gì có thể sang được, dưới đáy thung lũng lại toàn là những bọ cạp độc, càng không thể đi…
Trương Thiến Thiến cương quyết:
- Cám ơn tiền bối đã chỉ bảo cho. Dù đường đi có nguy hiểm đến đâu, tiểu bối cũng quyết sang bên ấy để tìm kiếm Thiên Tứ đại ca.
Nói xong, nàng vái người đàn bà quái dị một lạy, định đi xuống núi ngay.
Người đàn bà quái dị bỗng ngăn cản lối đi của nàng và nói rằng:
- Ngươi không sợ dưới đáy thung lũng đầy những bọ cạp độc hay sao? Chỉ bị chúng đốt một cái là chết liền.
- Vì tìm kiếm Thiên Tứ đại ca, tiểu bối có bị bọ cạp độc đốt chết cũng cam tâm.
- Tên ấy tử tế gì với ngươi mà ngươi lại không tiếc thân vì y như thế?
- Tiểu bối không sao nói ra được nguyên nhân. Tiểu bối chỉ biết anh ấy là chồng của tiểu bối, vì anh ấy mà chết, tiểu bối không oán hận gì cả.
Người đàn bà quái dị nghe thấy nàng nói như vậy, đứng yên lặng hồi lâu mới thở dài nói tiếp:
- Như vậy, ngươi là một người đàn bà vừa si tình vừa cố chấp. Ngươi hãy ngồi xuống, để ta chỉ bảo cho ngươi một cách đi sang bên đó.
Thiến Thiến vâng lời, ngồi xuống đất. Người đàn bà quái dị đi lại, thở dài một tiếng nữa và cũng ngồi xếp bằng tròn ở trước mặt nàng, thủng thẳng nói tiếp:
- Nói thật cho ngươi biết. Người ở bên kia sườn núi vốn dĩ là chồng của ta. Sau chỉ vì hai người tranh luận võ công mà cãi nhau, rồi mới chia nhau ra ở mỗi người một bên như vậy. Trước khi chia tay, đã thề với nhau cứ mỗi năm gặp nhau một lần ở trên sợi dây thép đó, và chỉ đấu một trăm hiệp thôi. Nếu y bị đánh bại thì y tình nguyện chịu thua, phải sang bên này ở với ta. Trái lại, ta thua, ta sẽ sang bên kia ở với y. Nhưng hai mươi tám năm nay, hai người đã đấu hai mươi tám lần rồi, mà lần nào cũng huề hết. Năm ngoái, tỷ thí xong, chúng ta lại ra thêm một điều kiện nữa, là nếu ngày nào sợi dây thép đứt thì đó là tượng trưng giữa chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng nếu sợi dây thép đã đứt rồi lại nối lại được, thì từ đó trở đi hai người sẽ xử hòa, cả hai đều không nghĩ đến chuyện cũ nữa. Không ngờ ngày hôm nay, sợi dây lại bị hai người làm đứt…
- Quả thật vợ chồng tiểu bối không định làm đứt sợi dây đâu. Không ngờ vợ chồng tiểu bối lại gây nên một sự lầm lỡ lớn lao như thế.
- Sợi dây thép ấy đã treo ở đó hai mươi tám năm rồi, ta cũng biết trước sau thế nào nó cũng bị đứt. Sự thật, đứt rồi muốn nối lại không phải là không có cách, nhưng cần nhất phải xem ý trời ra sao đã. Hơn nữa, ta không muốn nối liền lại như vậy…
- Nếu vậy, xin tiền bối chỉ cách cho tiểu bối, để tiểu bối thử xem có thể nối lại được không, và xem có thể làm cho hai vị…
- Bây giờ, ta không muốn ở chung với y nữa, nhưng thấy ngươi si tình với chồng quá đỗi như vậy, ta mới chỉ điểm phương pháp nối lại sợi dây cho ngươi, để ngươi có thể sang bên đó tìm chồng, chứ còn ta thì ta không có ý gì hết.
- Cám ơn tiền bối đã có thịnh tình như vậy. Bây giờ xin tiền bối đừng có quan tâm đến vấn đề đó vội, dù vì ai cũng được, chỉ xin lão tiền bối chỉ điểm cho phương pháp nối sợi dây thì tiểu bối cám ơn vô cùng.
- Ta chỉ ngươi cách nối lại sơi dây ấy, nếu ngươi sang bên đó có gặp kẻ ấu trĩ và ngông cuồng kia, thì đừng bảo ta đã chỉ điểm cách nối dây cho ngươi nhé!
- Tiền bối cứ yên trí, không bao giờ tiểu bối lại tiết lộ tin này đâu.
Người đàn bà nọ liền rỉ tai Thiến Thiến dặn bảo một hồi.
Thiến Thiến vui vẻ gật đầu đáp:
- Tiểu bối xin đem hết sức để thử thách xem.
Nói xong, nàng vái người đàn bà quái dị một lạy, rồi ra ngoài cửa động, leo sợi dây thép tụt xuống dưới.
oOo
Hãy nói Thiên Tứ sao khi đứt dây, chàng vẫn nắm chặt sợi dây thép ấy, mặc cho nó rớt xuống bên dưới. Khi va đụng vào vách núi, chàng vội dùng chân chống đỡ. Sợi dây văng đi văng lại mấy lần mới hết đà. Lúc ấy, chàng mới quay đầu lại nhìn thì không thấy Trương Thiến Thiến đâu cả. Chàng cũng như Thiến Thiến leo lên phía trên, cũng thấy trên đó có một cái hang động.
Trước cửa động có một ông cụ tóc bạc đang ngồi xếp bằng tròn ở trên một tảng đá xanh.
Lúc này, nội lực của chàng đã mất, nên khi leo được lên tới trên đó, chàng đã thở hồng hộc và không sao leo được lên trên tảng đá, chỗ ông già đang ngồi. Nếu không lên tới trên đó thì chỗ chàng đang đứng chật hẹp lắm, chỉ có thể đứng được thôi, chứ không có chỗ ngồi và nằm. Vì vậy, chàng vội lớn tiếng kêu gọi:
- Lão tiền bối làm ơn giúp tại hạ một tay. Tại hạ bị nội thương lại đuối sức, nên không thể nào leo lên được trên đó.
Ngờ đâu, ông già tóc bạc cứ ngồi ngẩn người ra nhìn sang sườn núi bên kia thôi, và hình như ông ta vừa câm vừa điếc thì phải, nên chàng kêu gọi luôn mấy tiếng mà không thấy ông ta cúi đầu nhìn xuống.
Bất đắc dĩ Thiên Tứ lại kêu gọi tiếp:
- Lão tiền bối làm ơn giúp tại hạ, để tại hạ được lên trên đó nghỉ ngơi giây lát.
Chàng gọi luôn mấy tiếng, ông già vẫn ngồi yên như vậy, chỉ lạnh lùng đáp:
- Ngươi lên trên này làm chi? Chết ngay ở dưới đó có hơn không?
Không hiểu sao ông già lại nói như vậy, nhưng Thiên Tứ vẫn van lơn tiếp:
- Tại hạ bị người ta dùng ám khí độc tấn công lén mới lỡ chân té xuống vực thẳm, chứ tại hạ có điều gì thất lễ với lão tiền bối đâu?
Ông già tóc bạc đột nhiên quay đầu lại, nhìn xuống quát mắng:
- Ta không cần biết ngươi bị ai tấn công lén cả. Ngươi chết thật đáng kiếp lắm. Nhưng ngươi làm đứt sợi dây thép của ta, tức là kẻ thù tuyệt thế của ta rồi, ta không thừa cơ đạp ngươi rớt xuống dưới đáy sơn cốc, như vậy là ta đã đại lượng lắm rồi, ngươi còn kêu la om sòm như thế làm chi?
Thiên Tứ là người rất kiêu ngạo và bướng bỉnh, nghe thấy ông già nói như thế không sao nhịn được, liền giở hết sức bình sinh ra cố leo được lên trên tảng đá ấy…
Ông già nọ trông thấy chàng, cười khẩy và nói:
- Đúng là ngươi giả bộ, lại còn định đánh lừa lão phu. Nơi đây là chốn thanh tĩnh, khi nào ta lại để cho những kẻ ngu xuẩn như ngươi bước chân vào? Biết điều thì tự động nhảy xuống dưới đáy sơn cốc đi. Để lão phu khỏi tốn công ném ngươi xuống.
Thiên Tứ càng tức giận thêm:
- Tại hạ với lão tiền bối không quen biết nhau bao giờ, lại không có thù hằn với nhau, tiền bối thấy chết đã không cứu thì thôi, mà tiền bối lại còn ăn nói ngang tàng như thế nữa.
- Ngươi làm đứt sợi dây thép của ta, như vậy còn dám bảo không có thù hằn với ta ư?
- Một sợi dây thép đáng là bao nhiêu? Huống hồ có phải là tại hạ cố ý làm đứt đâu? Nếu đứt thì nối lại chứ sao?...
- Được! Được! Ngươi mau nối lại cho ta đi! Nếu không nối được đừng có trách ta ác độc đấy nhé?
Thiên Tứ buộc miệng trả lời như trên thôi, có ngờ đâu ông già lại bắt chàng phải nối sợi dây đó lại.
Sợi dây đã đứt làm đôi, hai bên sườn núi đều không có đường lối để đi qua, ở giữa lại cách xa mấy chục trượng như vậy thì làm sao nối liền được?
Nhất thời chàng không sao trả lời được. Sau chàng bỗng nghĩ ra được một kế liền đáp:
- Muốn nối lại sợi dây thép ấy không khó, nhưng lúc này tại hạ đang bị nội thương, nội lực đã mất hết, vả lại kịch chiến với kẻ thù khá lâu nên phải đợi chờ hơi sức của tại hạ hồi phục lại đã, mới có thể nối lại sợi dây được.
- Ngươi bị thương ra sao? Tại sao nội lực đã bị mất mát?
- Tại hạ bị Thiết Diện Điểu Trảo dùng Thoa La Thần Trâm bắn trúng nên võ công mới bị phế hết…
Ông già ấy bỗng thất kinh, hỏi lại:
- Cái gì? Ngươi vừa nói độc trâm gì thế?
- Nghe nói ám khí ấy tên là Thoa La Thần Trâm…
Ông già nghe chàng nói xong, bỗng cười ha hả, mặt lộ vẻ khinh thị ngay. Thiên Tứ thấy thế có vẻ không vui, vội hỏi:
- Tại hạ tài ba không bằng người, bị nội thương, chứ có gì đáng cười đâu?
- Ta cười ngươi khéo nói dóc lắm. Nhưng ngươi chỉ có thể lừa dối được người khác thôi, chứ lừa dối lão phu sao nổi.
Thiên Tứ vội cãi:
- Tại hạ lừa dối lão tiền bối làm chi?
- Ám khí tên là Thoa La Thần Trâm mà ngươi vừa nói đó chính là ám khí độc đáo của lão phu, khắp thiên hạ này ngoài lão phu ra, không ai biết cách chế luyện hết. Ngươi bảo ngươi bị Thần Trâm ấy đả thương, chả là nói dối là gì?
Thiên Tứ giật mình kinh hãi, nghĩ bụng:
“Chắc ông già này thế nào cũng hiểu lầm, chính Thiết Diện Điểu Trảo đã nói Thoa La Thần Trâm của y là một môn tuyệt nghệ có một không hai và chưa bao giờ sử dụng tới cả. Sao ông già này lại nói như thế được?”
Nghĩ tới đó, chàng lộ vẻ hoài nghi. Ông già thấy thế vừa cười vừa nói tiếp:
- Có phải tiểu tử ngươi không tin phải không, để lão phu cho ngươi xem cái này là cái gì nhé?
Nói xong, ông ta móc túi lấy một nắm kim nhỏ như lông bò, mũi kim nào cũng xanh biếc và có ánh sáng tua ra, rồi ông ta hỏi Thiên Tứ tiếp:
- Có phải ngươi bị những vật này bắn trúng đấy không?
- Tên ma đầu ấy giả bộ nói đấu với tiểu bối ba chưởng, trong lúc đối chưởng y đã ngấm ngầm hạ độc thủ, nên tiểu bối không trông thấy rõ độc trâm đó hình dáng như thế nào?
- Chỉ một câu đó cũng đủ thấy lời nói của ngươi không được thực thà rồi. Tiểu tử, ngươi lại đây để lão phu xem xét thử xem?
Thiên Tứ không hiểu tại sao đã vội đứng dậy và như người thôi thúc mình đi tới cạnh ông già, nhưng vẻ mặt của chàng đầy kinh ngạc lẫn ngơ ngác.
Ông già giơ tay trái ra lật mí mắt của Thiên Tứ lên xem xét một hồi, mặt bỗng biến sắc khẽ hỏi:
- Ngươi dùng bàn tay nào để đối chưởng với y?
Thiên Tứ liền chìa tay phải ra. Ông già vội nắm lấy cổ tay của chàng và nhìn vào gang bàn tay, mặt lộ vẻ kinh hãi và nghi ngờ thêm.
Ông ta lẹ tay bóp mạnh vào Lao Cung huyệt ở chỗ cổ tay của Thiên Tứ một cái, gang bàn tay của chàng liền có một giọt nước vàng chảy ra ngay. Ông ta thấy vậy lắc đầu lia lịa, nói tiếp:
- Lạ thực! Lạ thực! Ngươi bị Thoa La Thần Trâm của lão phu đả thương thực rồi! Tên ấy là ai? Sao lại luyện nổi ám khí độc đáo của lão phu như thế?
- Ám khí độc đáo của lão tiền bối, trên đời này có tất cả mấy người biết chế luyện?
- Không phải lão phu nói khoác, xưa nay bổn môn vẫn có lệ đơn truyền, đời nào cũng chỉ truyền thụ lại cho một người đồ đệ thôi, mà ân sư của lão phu đã quy tiên từ mấy mươi năm về trước rồi. Trên thiên hạ này, ngoài lão phu ra thì không sao còn kiếm ra được người thứ hai có thể chế luyện Thần Trâm này.
- Thế tại sao Thiết Diện Điểu Trảo lại có môn ám khí này được? Lão tiền bối thử nghĩ kỹ lại xem, có nói cho một người bạn nào hay một nhân vật nào biết cách chế luyện nó không?
Lúc này, chàng chỉ muốn nhân đây mà biết rõ được lai lịch và thân phận của Thiết Diện Điểu Trảo.
Vì ông già đã là chủ nhân của Thần Trâm, chỉ cần biết ông ta đã nói cho ai hay cách chế luyện Thần trâm này là mình có thể điều tra ra lai lịch của Thiết Diện Điểu Trảo ngay. Vì thế, chàng hỏi xong, liền trông mong ông già trả lời.
Ngờ đâu, sự thực lại khiến chàng thất vọng. Ông già nghe xong liền lắc đầu đáp:
- Không! Đây là tuyệt nghệ của sư môn, có khi nào lão phu lại truyền lại cho người khác?
- Nếu vậy, lão tiền bối thử nghĩ lại xem, xưa kia có những người bạn thân nào hay lai vãng và gần gũi tiền bối nhất?
Ông già ngẫm nghĩ giây lát, bỗng cười khì và đáp:
- Ngươi đừng tưởng Thiết Diện Điểu Trảo là bạn của lão phu được. Lão phu đã ở đây hơn hai mươi tám năm trời rồi và đã lâu không đi lại với một người nào hết. Những bạn biết lão phu năm xưa lại đều là những người chính phái trong võ lâm.
Tuy thất vọng, nhưng Thiên Tứ vẫn hỏi tiếp:
- Dám hỏi lão tiền bối, những vị ấy là ai?
- Ngươi có nghe ai nói qua đôi câu đối thế này, vế trên của nó là; Lục Như Trại Mệnh Thường, Song Hiệp Ngũ Bá Trấn Tứ Hải…
- Có phải vế dưới là Thiết Diện Truy Huyết Ma, Quỷ Khốc Thần Tiếc Náo Tam Giang đấy không? Đó là những người rất có tên tuổi trên giang hồ hiện thời, tiểu bối vẫn nghe thấy người ta thường nhắc nhở đến luôn.
- Ngươi đã biết đôi câu đối ấy rồi, nhưng ngươi có nghe thấy người ta nói có một người tên là Náo Tam Giang bao giờ không?
- Thưa… chưa nghe thấy ai nói cả. Chẳng hay vị ấy là ai thế?
- Người đó biệt hiệu là Náo Tam Giang, vì y một thân một mình chỉ với hai bàn tay không đã đánh bại luôn một trăm mười mấy tên Lục lâm cường đạo ở Tam Xuyên. Thật ra tên họ thực của y là Cô Độc Quân Uất Trì Phi.
Thiên Tứ không sao nhịn được, liền vừa cười vừa đỡ lời:
- Chắc vị tiền bối ấy thế nào cũng là một người có tính nết rất quái đản nên mới được cái nhãn là Độc Cô Quân như thế.
Ông già bỗng sầm nét mặt lại nói tiếp:
- Y vốn dĩ có tính quái dị và cô độc như vậy, nên rất ít giao du với người, nhưng sau ngẫu nhiên gặp được một người đàn bà tài nghệ song tuyệt. Thế rồi y mê người đàn bà ấy, theo đuổi lâu năm. Quả nhiên, trời không phụ người có lòng, rốt cục y với nàng ta thành vợ chồng…
Nói tới đó, ông ta lại thở dài một tiếng mới nói tiếp:
- Y chỉ nói từ giờ trở đi ta không còn cô độc nữa. Ngờ đâu, người đàn bà ấy lại là một người rất kiêu ngạo và có tính khí thất thường. Vợ chồng lấy nhau ẩn cư không lâu, chỉ vì một việc nho nhỏ, hai người cãi vã với nhau, thế là hai người liền bỏ nhau ngay. Đến giờ y lại sống một cuộc đời cô độc, thấm thoát đã được hai mươi tám năm trời rồi.
Vẻ mặt của ông ta chất chứa đầy sự u oán. Trong khi nói, thỉnh thoảng ông ta vẫn ngẩn người ra nhìn sang phía sườn núi ở trước mặt.
Thiên Tứ thấy thế lại xen lời hỏi:
- Thưa lão tiền bối, tại hạ muốn biết tên tuổi và lai lịch của người bạn ấy. Lão tiền bối đã nói đi nói lại hàng nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy nói ra…
- Ngươi đừng có nóng lòng sốt ruột vội, lão nói những nhân vật có tên tuổi ở trong võ lâm, ngoài tên Thiết Diện Điểu Trảo với Huyết Diện… cái gì Ma mà ngươi vừa nói đó, là lão phu chưa biết chúng là ai thôi, còn những người khác thì lão phu đều đã được gặp mặt cả. Chả lẽ ngươi lại tưởng những người đó đã học lỏm được cách chế luyện Thoa La Thần Trâm của lão phu hay sao?
Thiên Tứ kinh hãi hỏi tiếp:
- Dám hỏi quý tính danh của lão tiền bối là gì, để tại hạ biết mà xưng hô…
- Lão phu chính là Náo Tam Giang Cô Độc Quân Uất Trì Phi đây!
Thiên Tứ càng kinh hãi thêm, vội chắp tay chào và xin lỗi rằng:
- Tại hạ không biết lão tiền bối là Uất Trì tiền bối nên mới có sự thất lễ như vậy.
Thì ra lúc này chàng mới biết ông cụ này chính là người đã nổi danh cùng với sư phụ mình và nhạc phụ Trương Văn Đạt, nên chàng rất cung kính đứng dậy, chắp tay vái lạy một lần nữa.
Độc Cô Quân vừa cười vừa nói:
- Tiểu tử, ngươi chớ có thấy kẻ sang bắt quàng làm họ như vậy vội. Việc ngươi làm đứt sơi dây thép, lão phu còn chưa thanh toán với ngươi đấy. Bây giờ lão phu hãy hỏi ngươi, vừa rồi ngươi nói ngươi sẽ nối lại sợi dây thép cho lão phu, chẳng hay ngươi nói thực hay là nói đùa thế?
Thiên Tứ thở dài, rồi đáp:
- Tiểu bối sơ ý làm đứt sợi dây thép của lão tiền bối, đáng lẽ phải nối lại cho lão tiền bối ngay, nhưng vì tiểu bối đang bị nội thương, nội lực đã bị mất mát hết. Tuy có lòng mà không có sức thì biết làm sao bây giờ?
- Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi bằng lòng nối lại sợi dây thép cho lão phu, thì tất nhiên lão phu sẽ có cách giải độc Thoa La Thần Trâm, cho ngươi được hồi phục lại nội lực…
- Nếu như vậy, tiểu bối xin đa tạ hậu ân của tiền bối trước.
- Nhưng ngươi đã nghĩ ra được cách nối lại sợi dây cho lão phu chưa?
- Tiểu bối nguyện mang sợi dây dài xuống đáy thung lũng, rồi lại leo lên trên sườn núi phía bên kia để nối liền sợi dây lại cho…
Không đợi chờ chàng nói dứt, Độc Cô Quân đã lắc đầu lia lịa, đáp:
- Không được! Không được! Sơn cốc này đã có tiếng là Vạn Kiếp Cốc, dưới đáy sơn cốc đầy những bọ cạp độc, dù nội lực ngươi có khôi phục lại được cũng đừng hòng xuống dưới đó.
- Nếu vậy tiểu bối đi vòng đường khác sang sườn núi bên kia rồi ném dây sang bên này. Như vậy…
Cũng không được nốt. Sơn cốc này ba mặt đều là vách núi thẳng tuột, đến chim cũng không thể bay qua được. Còn một bên tuy có thể đi được nhưng gồ ghề khó đi lắm, chờ ngươi sang được tới sườn núi bên kia thì đã tốn không biết bao nhiêu thì giờ rồi.
Thiên Tứ ngẫm nghĩ giây lát, liền hỏi lại:
- Nếu lão tiền bối có cách nào khác có thể nối lại được sợi dây, xin cho tiểu bối biết, dù có nhẩy vào đống lửa, tiểu bối cũng không dám từ chối.
- Việc này có khó gì đâu? Chả lẽ ngươi quên lúc nhỏ chơi trò đánh đu rồi hay sao? Ngươi cứ nắm một đầu sợi dây đứt mà đu sang bên kia, đu đi đu lại mấy lần, có phải là nhẩy sang được sườn núi bên kia ngay không?
Thiên Tứ hớn hở đáp:
- Hay lắm! Tiểu bối xin xả thân thử thách xem.
Độc Cô Quân vội móc túi lấy một lọ thuốc ra và lấy hai viên thuốc, một xanh một đỏ đưa cho Thiên Tứ, rồi nói tiếp:
- Đây là thuốc giải độc Thoa La Thần Trâm, uống xong chỉ cần vận khí một châu thiền, trâm độc ở trong người sẽ tự hóa giải hết ngay và công lực sẽ khôi phục được như cũ liền.
Thiên Tứ vội đỡ lấy hai viên thuốc bỏ vào mồm nuốt luôn, rồi ngồi xếp bằng tròn vận khí điều tức. Thoạt tiên chân khí đi tới Thiên môn huyệt còn thấy hơi bị cản trở, nhưng nhờ có tâm pháp của sư môn với sức thuốc của nấm thần mà chàng đã được ăn ở Âm Phong Cốc, nên chàng chỉ nghiến răng mím môi vận khí thúc mạnh mấy cái, đã qua được yếu huyệt ấy liền.
Chàng nghe theo lời của Độc Cô Quân, vận khí cho chạy quanh người một vòng, quả nhiên tinh thần đã sảng khoái như trước. chàng tung mình nhẩy lên và đứng dậy tức thì.
Độc Cô Quân vẫn để ý xem chàng vận nội công điều tức và cứ gật đầu lia lịa, mồm thì khen ngợi rằng:
- Hiếm có, thực tuổi trẻ như thế này mà đã học hỏi được nội công tâm pháp chính tông tới mức thâm ảo như thế, chỉ vài năm nữa là cùng, ngươi sẽ trở nên người vô địch trên thiên hạ chứ không sai.
Thiên Tứ cám ơn ông ta xong, ruỗi chân ruỗi tay một hồi, rồi chàng vội vàng ra chỗ giây thép, cầm lấy sợi dây leo ngay xuống bên dưới luôn.
Lúc này, nội lực đã khôi phục, chỉ trong nháy mắt, chàng đã leo xuống tới chỗ tận cùng, hai tay nắm chặt đầu dây, dùng chân đạp mạnh vào vách núi để đu người sang bên kia. Chỉ đu mấy cái, người chàng đã bắn lên trên cao và sợi dây cũng đã căng thẳng như một cái que sắt liền.
Lúc ấy, chàng bỗng trông thấy phía bên kia sườn núi cũng có một người đang nắm sợi dây đu như mình vậy.
Chàng thấy người đó rất mảnh khảnh, tóc phủ xuống tận vai, đúng là một thiếu nữ. Chàng cả kinh, nghĩ bụng:
“Nàng ta là ai thế? Chả lẽ là Thiến Thiến vẫn chưa thoát hiểm mà vẫn còn bị treo lơ lửng trên sợi dây ấy chăng?”
Chờ tới khi hai người đã cùng đu lên trên cao và cách nhau rất gần, Thiên Tứ liền lớn tiếng hỏi:
- Có phải Thiến muội đấy không?
Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia hớn hở đáp:
- Chính em đây! Bên đó có phải là Thiên Tứ đại ca đấy không?
Thiên Tứ mừng rỡ đáp:
- Thiến muội, chả lẽ hiền muội vẫn bị treo lơ lửng mãi ở trên…
Chàng vừa nói tới đó, thì hai người lại hết đà rớt xuống bên dưới. Chờ tới khi đu lên lần sau, Thiến Thiến vội nói tiếp:
- Đại ca, chúng ta hãy dùng sức đu mạnh lên chút nữa, xem có thể nắm được tay nhau không?
- Hay lắm!
Thiên Tứ vừa nói vừa đu mạnh lên, quả nhiên lần này hai người đã trông thấy rõ được mặt nhau rồi.
Thiến Thiến thấy chồng mình vẫn được bình yên vô sự, nàng cảm thấy an ủi vô cùng. Thiên Tứ thấy vợ cũng được vô sự, lại càng mừng rỡ thêm.
Hai người cứ tiếp tục đu như vậy, càng lúc càng gần nhau. Thiên Tứ bỗng lớn tiếng nói:
- Thiến muội hãy chú ý, khi ngu huynh giơ tay ra bắt, Thiến muội cũng giơ thẳng tay ra nhé!
Thiến Thiến vâng lời ngay, liền dùng tay trái nắm sợi dây và giơ thẳng tay phải ra để cho Thiên Tứ bắt.
Lần này, hai người chỉ còn cách nhau có mấy trượng, nhưng trên đầu dây bỗng có tiếng kêu răng rắc, Thiến Thiến kinh hãi vô cùng, vội la lớn:
- Nguy tai! Có lẽ sợi dây lại sắp đứt đấy!
Thiên Tứ nghiến môi, khẽ khấn thầm:
“Lạy trời, lạy phật! Nếu Thiên Tứ có phải chết nơi đây, thì xin trời phật cứ để cho sợi dây của con đứt, để Thiến muội được bình yên vô sự. Nếu số của con chưa đáng chết, thì xin trời phật phù hộ cho để con nối liền lại được sợi dây này.
Khấn xong, chàng chẳng nói chẳng rằng, dùng sức đạp mạnh một cái, sợi dây thép lại kêu “răng rắc” mấy tiếng rồi bỗng bắn tung lên và lần này chàng đã nắm được chiếc tay nhỏ nhắn của vợ mình. Hai sợi dây đều đã ngừng ngay lại. tuy vẫn có tiếng kêu “răng rắc” liên tiếp, nhưng may thay, sợi dây vẫn không bị đứt.
Thiên Tứ vội ôm vợ cưng vào lòng, mồm thì kêu la:
- Thiến muội chớ có buông tay, để ngu huynh nối liền sợi dây lại nhé!
Thiến Thiến gật đầu khẽ nói:
- Đại ca có bị thương không?
- Ngu huynh bị nội thương, nhưng bây giờ đã được một vị Cô độc tiền bối chữa khỏi cho rồi.
- Ủa, thế ra người ở bên sườn núi bên đó là đàn ông ư?
Thiên Tứ ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi lại:
- Sao Thiến muội lại biết rõ như vậy?