Số lần đọc/download: 2253 / 30
Cập nhật: 2015-01-23 12:51:13 +0700
Chương 33
C
hào bà Delmas, rất vui được gặp bà! Bà Violette- người bán hàng số 1 của Yves Saint Laurent, vốn người nghiêm chỉnh nên không để lộ ra sự ngạc nhiên của mình, trong khi những cô bán hàng khác đang đợi khách để xếp chỗ ngồi cho họ trước cuộc trưng bày bộ sưu tập, đều nhìn ả bằng đôi mắt ngạc nhiên. Bà đặc biệt thích thú món nào, thưa bà?
Tôi phải thay đổi hoàn toàn tủ áo của tôi, - Nadine lạnh lùng đáp. Tôi đã mặc quá lâu rồi những bộ đồ của nhà hàng Albin.
Bà rất lộng lẫy, thưa bà, nhưng tôi cũng thừa nhận là thỉnh thoảng ta cũng phải đổi món. Ông Saint Laurent sẽ rất phiền lòng khi biết rằng bà đã đến trong lúc ông ấy phải đi xa.
Nadine cầm lấy cây bút chì mạ vàng quen thuộc và cuốn sổ tay nhỏ để ghi vào sổ những moden cần thử. Thật lạ lùng và thật dễ kích động khi được có mặt ở đây, bên cạnh các khách hàng khác. khi còn làm việc với Jean Francois Albin, ả nhìn thấy những cô người mẫu đứng trình diễn ngay trước mắt, đến nỗi khi để sang bên một bộ đồ dành cho mình thì ả có cảm giác như đã có dịp mặc nó hàng tháng trước rồi. Saint Laurent là nhà may đồ nữ lớn nhất thế giới nhưng chưa bao giờ ả chấp nhận ông ta, cho tới tận hôm nay. Đây là lần đầu tiên ả thoát khỏi sự kiềm chế của thằng oắt con đồng bóng và không sao chịu nổi là Jean Francois Albin. Ả thấy mình đang ở vào vị trí bấy lâu nay mơ ước: rất giàu, và ả không muốn giữ lại trong tủ áo bất cứ một áo dài, một sơ mi hoặc túi xách cũ nào. sau câu chuyện ngày hôm qua với Jean Francois, Nadine đã đi đến quyết định bỏ hết loại trang phục ả đang dùng. Không phải là hắn đã tỏ ra xấu chơi, Nadine bước vào phòng làm việc của hắn và nói thẢng với hắn không úp mở rằng từ nay trở đi, ả sẽ không làm việc với hắn nữa.
A, tôi hiểu rồi, hắn nói vẻ mặt dửng dưng.
Anh biết rõ ràng từ giờ phút này....Ả đã nhún vai một cách đầy ý nghĩa, hàm ý, giờ đây tôi có thể tung hê tất cả, cả anh lẫn cái trò đồng bóng của anh, anh sẽ tự xoay xở lấy và cuộc sống bé nhỏ lố bịch của anh sẽ đi tong vì tôi sẽ không có đấy để làm con đòi cho anh nữa.
Anh hoàn toàn hiểu rõ, Nadine. Anh sẽ cố gắng xoay xoả lấy. Xin lỗi, bà hòang Grace đang đợi anh. Anh đã hứa sẽ có mặt trong lúc bà ấy thử áo. Tối nay em có đến dự tiệc ở chỗ bà ấy không? Không à? Đúng rồi, em đang phải chịu tang. Thôi để khi khác nhé.
Hắn đã hôn lên má ả một cách khô khan, như từng hôn mọi người khác và ra khỏi phòng, vẻ rất bận rộn, vừa đi vừa gọi cô thử áo hắn cưng nhất và lệnh cho nữ thư kí cho mang cà phê lên chỗ bà hoàng Grace.
Hắn đóng kịch khá đấy, Nadine nghĩ bụng, ả biết là ả vừa cho hắn một đòn nặng, một đòn mà còn lâu hắn mới phục hồi lại được.
Tuy nhiên, việc quyết định quay về nhà hàng Saint Laurent lại do một sự kiện rõ ràng. Ả đoán chắc rằng Albin đã toát ra một ánh nhìn giễu cợt. Có thể như thế được chăng? HẢn là không rồi, ả nghĩ và nhìn một cách khinh bỉ bọn đàn bà quây xung quanh. Đây không phải là thời điểm thuận tiện trong năm để may những bộ đồ mới. bọn đàn bà phải là dân tỉnh lẻ hoặc người nước ngoài đã bị kích thích để tìm đến đây. Ả không muốn có mặt ở chỗ xô bồ này nhưng ả lại không muốn mặc quần áo của nhà Albin nữa. Cái gì đã khiến cho cái nhìn của hắn ánh lên những tia giễu cợt.
Những cô người mẫu đầu tiên đang diễu hành với những bộ đồ mùa thu và mùa đông, những bộ đồ đã được trình diễn trong mùa hè. Lúc này đây, Nadine tự nhủ, bạn bè của ả tất thảy đều dùng đồ Saint Laurent, đã diện đồ mùa đông của nhà may này rồi.
Ả vừa ghi vài con số vào sổ tay vừa nghĩ không lấy gì làm vui tới câu chuyện sáng nay trao đổi với luật sư riêng. Ả đã tới nhà ông ta, cố thuyết phục ông ta một lần cuối cùng tiến sâu hơn nữa vào cuộc điều tra về cuộc đời của ả giang hồ nọ - mẹ Fauve. Khi hay tin đã có những chứng nhận của bác sĩ Daniel ở Avignon, ông luật sư bèn tuyên bố với với Nadine rằng ông bỏ cuộc. Ả đã đi hỏi nhiều luật sư khác,nhưng ai nấy đều có chung một kết luận: không có sự lựa chọn nào khác, ả phải chấp nhận bản di chúc đó. Vậy là không có gì ngăn được Fauve nhận hai mươi lăm phần trăm cái gia tài để lại. Ả đành phải nhận lấy bảy mươi lăm phần trăm. Ả đã bị lừa bịp, bị đánh cắp!
Giờ đây, các cô người mẫu đang biểu diễn những bộ đồ áo liền quần lộng lẫy, may cắt tuyệt hảo, điển hình nhãn hiệu Saint Laurent. Chưa bao giờ Albin thực sự làm ra được những bộ đồ đẹp đến như vậy. Ả ưng món này lắm và ả ghi lại những con số.
Ả giận lão thầy kiện của mình đến chết, là đã không báo trước cho ả biết rằng bản di chúc nọ sẽ được tuyên bố ra công khai. Tại sao lão ta lại không cho ả hay rằng cánh nhà báo sẽ đổ xô vào Aix như một đám cào cào châu chấu và xoay xở để kiếm bằng được bản tư liệu gốc? Và thằng cha mất mả này cũng không báo trước cho ả biết rằng bản di chúc này, được dịch ra mọi thứ tiếng, sẽ xuất hiện trên nhiều tờ báo nước ngoài ( chính Philippe đã phỏng đoán đúng như vậy).
Giờ đây thì ý kiến của Philippe chẢng có nghĩa lí gì hết. Ả đã ném hắn ra ngoài đường đúng cái ngày mà nội dung tờ di chúc được đăng trên báo La Monde và báo Le Figaro. Ả đã lệnh cho hắn là mau mau thu xếp hành trang và cút ra khỏi nhà ngay lập tức. Và điều lạ lùng là hắn không chút phản đối.
HẢn là hắn đã chuẩn bị sẵn rồi.- Nadine đi đến kết luận, hắn phải đã sinh lòng ngờ vực rằng, cái gia tài lớn như vậy, ả sẽ tống cổ hắn ra đường. Từ khi Mercues nằm xuống, hắn đã chờ đợi vụ này xảy ra. Phải nói rằng đụng đến chuyện tiền nong, Philippe thường có một thứ linh tính khá là nhạy bén.
Nadine lấy mùi soa ra lau trán. Nhà hàng Yves Saint Laurent không phải là nơi ngồi hóng mát.
Bằng cặp mắt thành thạo, ả soi vào những tà áo dài đến từng chi tiết, vừa lơ đãng vừa tự hỏi: Loại tranh Cavaillon có thể có cái thứ gì nhỉ? Thật là khôi hài khi lấy đi khỏi nhà loạt tranh này, ngôi nhà mà ả không thèm đặt chân đến nữa và một loạt chân dung của ba thế hệ toàn những đĩ điếm, cứ làm như những bức tranh này quan trọng hơn cả phần còn lại của sự nghiệp ông hoạ sĩ già giờ đây đã thuộc về tay ả! Cavaillon là cái gì? Một thị trấn lớn. Nơi hội họp, không hơn.
Ả nhận thấy sổ tay của mình đã ghi đầy con số. Đưa mắt nhìn những cô bán hàng để yêu cầu một cuốn sổ tay khác, ả chợt nhận thấy họ đang thì thầm điều gì với nhau và đều nhìn ả với đôi mắt đùa giỡn, hệt như cái nhìn của Albin.
Nadine đứng dậy và đi nhanh ra cửa.
Thưa bà Delmas, có điều gì không hay vừa xảy ra? Tôi có thể giúp bà được gì ạ? Violette đi theo ả, thì thào khi ả ra đến cửa.
Tôi không thấy ưng bộ nào cả.
Không ưng bộ nào?
Đến cả một cái áo sơ mi cũng không thấy ưng ý. Một bộ sưu tập đáng thất vọng. Tôi nghĩ Albin đã quá nuông chiều tôi trong suốt mấy năm nay.
Fauve cũng bướng bỉnh hệt như ông bố nàng ngày xưa. Adrien Avigdor tự nhủ khi hai người đang trò chuyện với nhau trong thư viện.
Cháu vẫn giữ ý định về thẢng New York - Fauve nhắc lại một cách dịu dàng vì nàng thấy quý mến Adrien Avgdor.
Tất nhiên, nhưng không phải về ngay. Cháu sẽ chưa ra đi chừng nào xưởng hoạ chưa mở cửa và trước lúc cháu xem những bức tranh bố cháu đã để lại cho cháu.
Cháu không có ý định xem những bức tranh ấy. Fauve nói luôn.- Cháu đã yêu cầu luật sư Perin phụ trách mọi chuyện và ông ấy đã đồng ý.
Bác hoàn toàn tin cậy Perrin, nhưng vẫn có những việc cháu không thể hỏi anh ta. Cháu có trách nhiệm phải đương đầu lấy.
Người ta đang cần đến cháu ở New York. Cháu không thể bỏ mặc những cô gái của cháu, thưa bác thân mến.
Cháu sẽ làm gì với những cô gái đó? Mang bán họ đi à? Ông trêu chọc với một vẻ nghiêm chỉnh.
Đây là một hãng manơcanh, không phải là nô lệ da trắng. Nàng đáp và bật cười. Bác biết rõ cháu đang làm gì.
Bác còn biết thêm là vẫn có người khác đứng ra trông nom hãng khi cháu vắng mặt, dù người đó chỉ là bà bạn già Maggy của bác. Bác sẽ lấy làm ngạc nhiên nếu thấy bà cụ đã trở thành lười biếng theo năm tháng. Bác đoán chắc rằng bà già sẽ không để các cô gái xinh đẹp đó chết khô đâu.
Fauve trở nên do dự. Nàng không thể làm cách nào để thuyết phục nổi ông già này rằng nàng đã đúng. Giờ đây, khi vấn đề di chúc đã giải quyết xong, rằng kỉ niệm về mẹ nàng đã được gìn giữ nguyên vẹn, thì tại sao ông còn khăng khăng muốn nàng phải chậm ngày lên đường? Nàng thấy phải chịu ơn ông rất nhiều, đến nỗi không tiện bỏ qua thái độ khẩn khoản của ông, mặt khác, nói gì thì nói nàng vẫn không làm ông lay chuyển.
Cháu không thể có một quyết định nào khác. Cháu sẽ làm gì với cái La Tourrello ấy. Mỗi năm cháu chỉ có được vài tuần nghỉ hè và không muốn cứ nhất thiết phải về nghỉ ở Provence. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ngôi nhà cứ mãi không có người ở? Nó sẽ mục nát đi. Vậy thì phải đem nó cho thuê hoặc kiếm lấy một người giữ nhà dài hạn. Quả là rất phức tạp. Cho nên cháu định bán nó đi.
Đó là quyền cháu. Bố cháu cũng gợi ý với cháu như vậy trong di chúc.
Thế thì sao ạ?
Bác nhấn mạnh là cháu phải đến xem số gia sản thừa kế của mình - xêri tranh Cavaillon. Đó là nghĩa vụ.
Thưa bác, Fauve bỗng nói với một giọng cương quyết, chúng ta có thể nói đi nói lại với nhau thế này, hết ngày này sang ngày khác. Vấn đề không phải ở chỗ ấy. Vấn đề ở chỗ cháu được biết... được biết về thái dộ ứng xử của bố cháu trong chiến tranh vừa qua.
A...
Ông già cố không để lộ cho nàng thấy ông đã bị cú sốc như thế nào do nàng đã phát hiện ra chuyện cũ.
Cháu cũng biết là bác đã thông tỏ hết và không chỉ những việc bố cháu đã làm với bác. Không, xin bác đừng nói gì cả.....Giờ đây, liệu bác vẫ còn khăng khăng với cháu " Có nhiệm vụ phải đi xem gia tài của mình' nữa không?
Nhất thiết phải làm vậy.
Nhưng mà tại sao? Cháu không hiểu nổi.
Bởi vì, dù ông ấy đã làm gì thì Mercues và mẹ cháu đã từng yêu nhau tha thiết. Còn với cháu thì ông ấy đã hết sức yêu thương. Điều này nổi bật một cách hết sức rõ ràng trong tờ di chúc. Loạt tranh Cavaillon, dù nó ra sao, cũng là đã được vẽ ra để cho cháu. Fauve, vẽ ra vì cháu. Cháu không thể không quan tâm đến nó được.
Vậy là bác tha thứ cho bố cháu?
Phải bác mong như vậy.
Tại sao? Nàng hỏi, nghiêng người về phiá trước trong nỗi khát khao đựơc biết sự thật.
Tại sao ư? Một phần là tại ông ấy là thiên tài. Đây không phải là một lí do để miễn tội, tất nhiên, mà là một sự giải đáp, ít ra là phần nào. Trong sách của job, có một câu mà ông bố đẻ của bác thường nhắc."Những vĩ nhân không phải bao giờ cũng là người khôn ngoan". Cũng chẢng phải nhất thiết tốt bụng hoặc dũng cảm. Nhưng còn chuyện khác nữa. Bác đã tha thứ cho bố cháu vì đó là một con người, hệt như bác thôi. Đơn giản bác cũng chỉ là một con người, không phải là một quan toà.
Có lẽ bác nói đúng, nhưng cháu từ chối cái quá khứ đó.
Một cuộc viếng thăm duy nhất nữa thôi, Fauve, bác chỉ yêu cầu cháu bấy nhiêu. Sau đó, cháu muốn làm gì tuỳ cháu.
Mấy ngày tiếp theo, trong tuần thứ hai của tháng Mười, có ba chuyên gia của thuế quan cử tới họp mặt tại La Tourello. Chính phủ đã phải đợi để tập hợp được những chuyên gia giỏi nhất bởi vì xưởng hoạ của Mercues là cả nguồn lợi tức quan trọng đến nỗi không phải bất cứ một hỗ giá viên nào cũng đánh giá được.
Khi cùng Eric và bố mẹ anh về Félice, Fauve cảm thấy hết sức bực bội. Nàng tiếc đã chót nhận lời để phải quay lại ngôi nhà này một lần nữa, ngôi nhà có hai phòng mà nàng từng yêu quý nhất đời: đó là xưởng hoạ và phòng ngủ của nàng trên chuồng chim.
Nỗi uất hận với bố, lòng xót thương bất lực với những kẻ tản cư không chốn nương thân, tất cả những xúc động từng làm nàng quay cuồng khi chạy trốn khỏi La Tourrello từ nhiều năm trước bỗng trở lại nỗi dậy khi họ về gần tới Félice. chẢng phải là đau đớn, mà là một cảm giác khó chịu không buông tha.
Họ đậu xe ở ngoài, trên cánh đồng cỏ dại khô cong, Fauve ra khỏi xe. Cái mùi dai dẢng của hoa kim ngân xộc thẢng vào mũi. Giống như một hơi thở của hồi ấy.
Nhìn kìa, xe họ đến rồi. cánh chuyên gia hẢn là đang đợi ta ở trong nhà. Adrien Avigdor nói, cố kéo Fauve cùng vào.
Nàng im lặng, căng thẢng. Bản thân ông cũng cảm thấy rất xúc động khi có mặt ở đây. Từ khi bị Marthe, năm 1942, đuổi đi, ông chưa từng về đây và tưởng như nhìn thấy bóng dáng Mercues ở sau khung cửa sổ. Kỷ niệm mới kinh khủng làm sao.
Ta vào đi. Eric nói, nắm lấy tay Fauve.
Một nhóm năm người đang nói chuyện vãn trước cửa. Gồm có Etienne Delage, người chuyên buôn tranh của Mercues, đồng thời cũng là của Nadine Delmas, ba chuyên viên và giám đốc chi cục thuế ở Avingon. Họ ra mắt một cách long trọng và bắt tay Fauve, Eric và bố mẹ anh.
Dường như trong nhà không có ai cả, một chuyên gia nói, đây là một dân Paris, có râu, to con và chau chuốt.
Tôi có chìa khoá đây, bác lái tranh trả lời. Người ta báo cho tôi hay rằng bà hầu già đã đi rồi. Nhà cửa trống không. Mọi chìa khoá đều để ở nhà luật sư Banette là chưởng khế ở Apt. Ông ấy yêu cầu tôi đưa lại cho cô Lunel vì hôm nay ông phải vắng mặt.
Bác ta lấy trong túi ra chùm chìa khoá và trao cho Fauve.
Thưa ông, ông vui lòng mở cửa giúp, nàng nói và lùi lại một bước.
Etienne Delage Gật đầu và tiến về phía cửa. Fauve đi theo đám người. Họ qua mấy gian phòng có một cánh cưa sổ để ngỏ và cuối cùng bước đến lối vào xưởng hoạ của Julien.
Viên giám đốc thuế ở Avignon tháo gỡ những giấy niêm phong.
Thưa cô, ông ta chỉ tay về phía cửa, nói với Fauve.
Nàng lắc đầu và lại đến lượt Delage phải mở cửa.
Mọi người tránh ra để Fauve tiến vào. Nàng vào xưởng, bước được mấy bước rồi dừng lại. Cú sốc khi ngửi phải mùi hoa kim ngân, hồi nãy không là gì hết so với cái mùi gia đình quen thuộc dậy lên trong căn phòng này, nơi bố nàng đã sống để vẽ trong suốt 50 năm. Kỷ niệm về những giờ phút đã sống ở đây như áp sát và suýt nữa làm nàng đã khóc oà lên.
Fauve nhắm mắt một lúc rồi định thần lại và nhìn ra chung quanh.
Gia tài của nàng là đây. Bản giao hưởng bồng bềnh màu sắc, những bức tranh đồ sộ này đang toả ra sự sống và niềm vui? trong xưởng chỉ toàn thấy một loạt tranh rộng mênh mông, lớn hơn tất cả những bức Mercues thường vẽ. Ký hiệu duy nhất sự hiện diện của ông là một cái thang lớn đặt ở một góc, cái bàn làm việc và cái giá vẽ cũ trên đặt một tấm toan còn trinh nguyên.
Sửng sốt, bàng hoàng vì những hình ảnh phưc tạp nhảy múa trước mắt, Fauve nhìn chắm chằm vào những bức tường. Nàng phân biệt ra những con sư tử chồm lên bằng hai chân sau, những chú cừu nhảy nhót, những chú linh dương tung tăng và những con chim bồ câu bay ngang qua bầu trời, tất cả trên một nền hoa dại lấp lánh như bạc vàng châu báu và rặng táo chìm trong màu xanh xêrađông.
nàng ngắm bức tranh thứ hai với những lượm lúa vàng trĩu hạt, những chùm lựu chà là, ôliu, vả.....Ở đây màu sắc gợi nhớ mùa hè.Những sắc vàng, săc xanh giàu có và sâu thẢm. Bức bên cạnh vẽ mùa thu, sự tròn đầy. Chất thạch anh đủ màu sắc như rung lên trong ánh sáng dịu dàng của một vụ hái nho.
Chim hót.....Bông hồng Sharon.....Cây bách hương Liban.... Những tiêu đề này mang ý nghĩa gì?
Thế rồi, trên bức tường trong cùng, nàng nhìn thấy bức tranh lớn nhất của gian phòng và lập tức bị hút vào đấy như có nam châm. Mọi hình ảnh tràn trề khác dường như không còn tồn tại nữa. Nàng lại gần: Mercues đã vẽ một cây nến có bảy nhánh đang cháy rực, đồ sộ và nổi bật trên nền đổ sậm lộng lẫy. Fauve đứng chết lặng, tim đập loạn xạ trong lồng ngực.
Đứng sau Eric đọc to dòng chữ mercues viết đậm dưới cây nến đó.
"Ánh sáng sống mãi, nhà thờ Do Thái Cavaillon 1974 ".
Ông già.... ông già đã đến Cavaillon. Fauve lẩm bẩm vẻ ngờ vực.
Đúng đấy, và đây là lời giải đáp cho loạt tranh Cavaillon nổi tiếng này. Eric nói chậm rãi bằng một giọng thành kính.
Nhưng các bức tranh khác thì sao?
Bức nào cũng có ghi chú cả.
Fauve tiếp tục dán mắt vào cây đèn nến lớn. Cuối cùng, nàng quay lại phía Eric và nắm lấy tay anh. Họ lại cùng ngắm một bức tranh lớn khác.
Đây là bức tranh tĩnh vật: hai cây đèn nến trong cây đèn nến, một mẩu bánh mì, một ly rượu vang bằng bạc, tất cả đạt trên một tấm khăn trải bàn trắng. Đó là những vật tầm thường, tặng phẩm của đấng Sáng Tạo ban cho con người. Một thứ bình yên, một niềm vui trang nghiêm toát ra từ bức tranh và Fauve gật đầu - nàng đã bắt đầu hiểu ra nhiều lẽ.
Sabbat, anh chuyên viên có râu đọc to và dịch lại vì từ này không viết bằng tiếng Pháp mà bằng tiếng Do Thái cổ. Nét chữ rõ ràng và chắc nịch và xem ra không quen thuộc lắm nhưng Fauve vẫn nhận ra dáng chữ của Mercues.
Giờ đây nàng bồn chồn đi từ bức tranh này sang bức tranh khác và nhận ra rằng ba tác phẩm đầu tiên vừa xem vẽ về các mùa - lại được treo riêng vào một góc. Nàng lùi lại để ngắm chung cả mấy bức.
Bị mê hoặc bởi cái đẹp của những bức tranh này, bởi sắc màu ngồn ngộ, nàng tự hỏi không biết cái chìa khoá của sự giàu có về màu sắc này, những tiết tấu say đắm này là ở đâu.
Bên phải nàng, Adrien Avigdor đọc những dòng chú thích bằng tiếng Do Thái cổ, thứ tiếng ông đã được học qua mấy năm thời trai trẻ.
Pessah- ông nhìn vào bức tranh thứ nhất và đọc một cách nghiêm trang.
"Bữa tiệc của Exodus"- anh chuyên viên người Paris đọc.
"Sinh nhật trên đồi Sinai'
"Shavoliot"- Avigdor đọc tiếp, dừng lại ở bức tranh tiếp theo và nhà chuyên viên người Paris lại giải thích.
"Ngày hội mùa hè "- người mang hoa quả và những thu hoạch mùa màng lên đền.
"Souccoth"- Avigdor đọc.
"Ngày hội mùa thu "- người chuyên gia Paris nói. Những cái khám thờ tết bằng cây và nhánh liễu trong đó mọi người ngủ liền một tuần ở ngoài trời.
Và bỗng nhiên Fauve hiểu ra: Julien Mercues đã ngược dòng thời gian. Ông đã sống trong thành Jerusalem cổ xưa. Trang bị bằng một cây bút vẽ ngoại đạo, ông đã dùng sức lực cuối cùng để vẽ lên những cảnh lễ hội của một dân tộc từng tôn thờ và vẫn tôn thờ mãi - một Công Chúa không ai nhìn thấy cả.
Nàng nhắm mắt lại và tựa vào cánh tay Eric.
Em không được khoẻ à? Anh lo lắng hỏi.
Khi họ vừa ra đến ngoài thì Adrien Avigdor tiến lại gần Fauve, vẻ dò hỏi. Chỉ cần một cái nhìn trên khuôn mặt biến dạng của Fauve cũng là đủ là câu trả lời cho ông. Ông thoả mãn để họ ra ngoài. Fauve vừa đi ngang qua cái giá vẽ của Mercues thì mắt nàng đập vào một mảnh giấy nhỏ găm vào chân giá. Nàng nhận ra nét chữ thân thuộc của bố. mảnh giấy đã ố vàng, dây vệt sơn như là đã bị sờ vào nhiều lần.
"Nghe này, ôi Jorael, Chúa của ta, Chúa là duy nhất " Nàng đọc to. Chỉ có vậy.
Vậy là đủ rồi.