Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Bằng Chứng Thứ Nhất
A
nh đã nói với em rồi mà!” anh Jimmy nói vào buổi trưa hôm đó, sung sướng vỗ xuống bàn, “Họ sẽ không bao giờ nghĩ là có người đi đếm bánh mì. Không bao giờ họ nghĩ thế!” Số bánh giao hôm nay bị thiếu hai ổ. Tôi đã đếm đến hai lần cho chắc chắn.
Anh Jimmy khệnh khạng đi đến cái điện thoại với một nụ cười rộng hết cỡ.
“Cậu sẽ khiến anh ta vui vẻ cả ngày đấy,” Colin thì thầm, “Hoặc có thể cả tuần.” Colin đang xếp những lát thịt và đặt chúng gọn gàng lên những mẩu giấy sáp hình vuông.
Tôi nhìn những ngón tay của Colin khi cậu ta cẩn thận cầm từng lát thịt. Cậu ta không đập bẹp chúng như anh Jimmy hay làm. Thay vì thế, cậu ta xếp chéo chúng thành hình như một chiếc quạt. Một khi đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào cái gì đó thì tôi không thể dừng được, cũng giống như bị thôi miên vậy.
“Mình nói chuyện với Annemarie tối qua,” tôi nói, “Mình nghĩ ngày mai bạn ấy sẽ đi học lại.”
Colin gật đầu: “Tốt.” Thật khó tưởng tượng cậu ấy lại rón rén đến đặt một bông hồng trước cửa nhà ai đó, nhưng có lẽ bọn con trai đôi khi cũng hay gây ngạc nhiên như thế.
“Này,” bỗng Colin nói, “Bạn biết không, mình ngán sandwich phó-mát với rau rồi.” Cậu ta liếc nhìn anh Jimmy một cách gian tà. Anh Jimmy vẫn đang ôm điện thoại nói chuyện về hai ổ bánh thiếu. Colin thì thầm: “Bạn muốn một miếng pizza không?”
Chúng tôi làm như thể mọi việc vẫn bình thường, chuẩn bị cái sandwich cho mình và gói nó lại như thể sẽ ăn nó ở trường. Sau đó chúng tôi chạy đến chỗ để pizza. Việc đó thật điên rồ, và chúng tôi cảm thấy mình đang làm một việc sai trái. Chúng tôi chạy vội về trường, nhồi miếng pizza vào miệng và cúi thấp người khi đi qua cửa sổ để anh Jimmy khỏi trông thấy. Chúng tôi bị kích động đến mức khi đã đến trường rồi, cả hai vẫn cười ngặt nghẽo.
Hẳn chúng tôi đã vào lớp quá đột ngột nên mọi người đang đọc sách đều ngẩng lên nhìn chúng tôi. Julia nhướng mắt lên.
“Hai em lại đi trễ,” thầy Tompkin nói. Toàn bộ cảm giác phấn khích biến mất, chúng tôi về chỗ của mình đọc sách.
Với cuốn sách mở trên bàn, tôi ngồi suy nghĩ về mẩu giấy trong túi áo: 3 giờ chiều nay: Ba-lô của Colin. “Bằng chứng” đầu tiên của bạn. Tôi phải nhìn vào ba-lô của Colin xem - có hay không - một thứ gì trong đó đang chờ đợi tôi.
Đúng ba giờ, tôi đến chỗ cất đồ cầm cái ba-lô của mình để chuẩn bị về nhà. Ba-lô của Colin chỉ cách tôi vài móc. Tôi nghe tiếng cậu ấy nói chuyện với Jay Stringer ở cuối phòng, gần Đường Chính. Julia cũng đang đứng đó, cố gắng thuyết phục Jay Stringer một lần nữa về UFO[2] bằng những lá thiếc ngu ngốc của cô ta, rằng nó bay lên, bay xuống con đường trên một sợi dây vô hình ngu ngốc như thế nào. Dự án của Julia vẫn chưa được duyệt.
Tôi vươn tay ra mở dây kéo chiếc ba-lô của Colin. Trong đó có một bìa hồ sơ bằng vải bông, giấy rơi vương vãi, một cuốn sách bìa mềm, và cái bánh sandwich phó-mát buổi trưa mà cậu ấy chưa ăn. Cái bánh thấm dầu qua lớp giấy gói và bốc mùi dưa chua. Không có gì bất thường cả.
Tôi sờ xuống đáy ba-lô và thấy có một chùm chìa khóa nằm trên một đống đất, hoặc có thể là lá cây giã nhỏ. Tôi kéo cái ba-lô ra ánh sáng và thấy đó không phải là một đống đất mà là một đống vụn. Vụn bánh mì.
Tôi vỗ vào phía sau cái giỏ, cảm thấy có cái gì đó gồ lên phía sau bìa hồ sơ. Tôi kéo nó ra. Hai ổ bánh mì của anh Jimmy. Bụi bánh mì rơi khắp nơi. Colin hẳn đã lấy cắp chúng ngay từ trong túi giao bánh mì khi không ai để ý.