Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Lăng Mỹ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nguyễn Mạnh Sơn
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1598 / 14
Cập nhật: 2014-12-04 16:34:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Câu Hỏi Kỳ Lạ
ôi đang bị nhấn chìm trong một mớ hỗn độn và mơ hồ, không thể nào suy nghĩ cũng chẳng tài nào phán đoán được gì, cơ hồ bóng hình đó đang tồn tại trong đầu tôi, không ngừng hiện lên, lởn vởn, nhất là ngón tay nhạt nhạt trắng bệch.
Ngón tay đó càng ngày càng lớn, hiển hiện trước mặt tôi dường như có thể nhìn thấy từng mạch máu loằng ngoằng chạy dài trên đó.
Tôi không còn biết mình đang ở đâu, chẳng rõ xung quanh tôi ngoài ngón tay ấy thì còn thứ gì khác nữa hay không. Ngón tay đó đã chiếm hết toàn bộ trí óc, suy nghĩ của tôi, nó cứ chạy vòng vòng trong đầu, vấn vít, bám chặt, rồi lại thắt chặt hơn...
Tôi hét lớn: "Mày muốn làm cái gì?".
Rồi chỉ nghe thấy một tràng cười mơ mơ hồ hồ, liên tiếp không ngừng, kinh hãi rùng mình, hỗn loạn bủa vây. Nụ cười đó lúc xa lúc gần, khi to khi nhỏ và sau đó là vô số những cái đầu xuất hiện trước mặt tôi, cười gằn độc ác, oán hận, đau thương chết chóc, máu me ngập ngụa, trai có, gái có... bám chặt lấy, cấu xé quần áo tôi, vỗ vào da thịt tôi, hơi lạnh từ cánh tay nhợt nhạt trên cơ thể họ như chích thẳng vào cơ thể, một luồng khí lạnh tràn ngập âm khí đang luồn lách vào xương tủy, bám chắc toàn thân tôi.
Họ trừng mắt nhìn tôi, giống như nhìn một con chim nhỏ đang run rẩy sợ hãi nằm trên thớt chỉ cần một đao là tàn đời, ánh mắt tràn đầy thù hận và tàn nhẫn, coi thường, chế giễu, cả sự khinh rẽ lẫn tức tối.
Giữa đám người đó, tôi thấy một bóng hình không đầu, nó duỗi thẳng một ngón tay ra trước mặt tôi, sau đó, bên tai tôi mơ hồ xuất hiện một giọng nói như vang lên từ động không đáy thê lương: "Chỉ một người trúng, chỉ một người trượt, tất cả đều trúng...", đây chính là câu chuyện mà Tiểu Diệp đã kể, nó cũng biết câu chuyện này sao?
Một ngón tay, tất cả, tất cả, Tiểu Vương là người đầu tiên, tôi là người thứ hai? Phải không? Phải không?
Tôi chợt thấy Tiểu Vương, cậu ấy đứng ở một chỗ khá xa, tóc dựng ngược lên, nụ cười rùng rợn trên mặt, trừng mắt nhìn tôi, rối chầm chậm vẫy tay, giọng băng lạnh đều đều gọi tôi: "Nam Bính, đến cùng tôi, cùng tôi...".
Tôi vội lao về phía Tiểu Vương, vừa chạy vừa nói: "Tiểu Vương, ai đã hại cậu? Ai hại cậu? Nói cho tôi biết, tôi sẽ báo thù giúp cậu!". Rốt cuộc là ai đã hại chết Tiểu Vương? Nói cho tôi, nói cho tôi. Tôi dốc hết sức chạy, cố gắng níu giữ cậu ta lại nhưng dù có chạy thế nào, cậu ấy mỗi lúc một cách xa tôi hơn. Tôi thở hồng hộc, hét lên: "Tiểu Vương, nói cho tôi biết!".
Đất trời bỗng trở thành một khoảng mênh mông vô định, giọng nói của tôi được khuấy động trở về, từng tiếng từng tiếng vẫn cứ vang bên tai tôi: "Nói cho tôi biết", trong khoảnh khắc âm thanh vọng lại này tôi nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ vô cảm của Tiểu Vương, cậu ta vẫn vẫy tay gọi tôi: "Nam Bính, đến cùng tôi, cùng tôi..."
Bóng hình cậu ấy bị một luồng sáng mơ hồ xuất hiện trải dài rộng khắp, bàn tay kia cũng ở một độ cao chẳng thể nào nắm lại được nữa, cậu ấy vẫn vẫy tay, là giọng ngập tràn âm khí băng lạnh gọi tôi: "Nam Bính, Nam Bính, đến cùng tôi, cùng tôi...".
Tôi dừng lại thở dốc, biết dù có đuổi thế nào cũng không thể bắt được cậu ấy. Cậu ấy bảo tôi đi cùng cậu ấy, nhưng lại không để tôi tóm được, Tiểu Vương, cậu muốn nói gì với tôi? Cậu muốn nói gì với tôi?
Chân đã mềm nhũn như bún, đám "người" kia lại lao đến, họ giơ tay, những móng tay dài sắc nhọn, dưới ánh trăng mờ ảo lại càng nhợt nhạt trắng bệch, những bàn tay vấy bẩn đầy bùn sắc đỏ tía, không phải bùn đỏ là máu, cả khuôn mặt nhuốm máu. Họ đung đưa ống tay áo, nở nụ cười băng lạnh như tuyết trên môi, mắt phát ra luồng sáng chói đó như mắt quỷ. Tôi lùi lại từng bước, từng bước, đột nhiên cảm thấy có người ở phía sau túm chặt vạt áo, vội quay đầu lại nhìn, bất giác hét lên kinh hoàng, là một khuôn mặt trắng, răng nanh của cô ta trắng nhờn, như muốn nghiền nát từng bộ phận trên cơ thể tôi. Ả vuốt ve cơ thể tôi, thì thầm nói: "Có thích không? Thấy thích chỗ nào?", môi khẽ nhếch lên tựa như không thể nào kiềm chế được nữa, chỉ chưa tìm được chỗ trên cơ thể tôi mà cắm răng vào, môi ả ta như đang chảy ra từng giọt máu, giống như sắc máu đỏ tươi tàn nhẫn nơi sâu thẳm đáy mắt ả...
Hồn phách bay biến lên không trung, chỉ chực tháo chạy khỏi nơi này, nhưng lại phát hiện xung quanh đám người kia đã bám đầy, không một kẻ hở, họ quấy chặt tôi, níu kéo, cười gian ác như muốn lột xác tôi...
Tôi hét kinh hoàng: "Khônggggg...".
Đúng lúc tôi không còn chút sức lực, sắp đổ sụp xuống, đột nhiên huyệt nhân trung trên mũi bỗng nhói đau, cảm giác đau đớn xông thẳng vào trí óc khiến tôi dần định thần lại, suy nghĩ từ từ trở nên rõ ràng hơn. Dưới ánh trăng thanh lạnh tôi thấy ánh nhìn ấm áp quan tâm của Nhu Phong, mái tóc dài sáng bóng dưới ánh trăng, ánh mắt lo lắng quan tâm nhưng không hề hoảng loạn. Thấy tôi mở trùng mắt như thế, cô ấy vui mừng nói: "Cuối cùng anh cũng tỉnh lại!".
Đưa mắt nhìn tứ phía, mới phát hiện mình đang nằm trên đất, chỗ này chẳng phải là nơi lần trước tôi, Tiểu Vương và Trường Hà đã gặp bóng người không đầu đó sao? Chẳng phải là nơi Trường Hà suýt chút nữa đã bóp cổ tôi chết nghẹt sao? Bóng hình không đầu đâu? Cả ngón tay đó nữa? Cả những ngón tay dài ngoằng và những ống tay áo ùn ùn kéo đến nữa? Khuôn mặt Tiểu Vương thờ ơ vô cảm? Không còn, không còn thứ gì nữa.
Gió ùa tới thổi đám cỏ tranh "xào xạc xào xạc", tâm trạng Nhu Phong đã trấn tĩnh trở lại, thần sắc cũng trở nên bình thường không còn vẻ căng thẳng nữa. Cô ấy không hề biết gì, từ đầu đến cuối những bóng hình đó chỉ có mình tôi nhìn thấy? Xe máy của tôi bị đổ sang một bên, tôi nhìn chiếc xe rồi cố nhớ lại chuyện trước đó, nghĩ xem trước đó mình đã nhìn thấy cái gì? Tâm trạng tôi bắt đầu lo lắng bất ổn, mồ hôi lạnh túa đầy trán ngưng kết thành từng giọt óng ánh.
Nhu Phong đưa tay lau mồ hôi cho tôi, tôi thoáng kinh hãi vội xoay đầu.
Nhu Phong nắm chặt tay trái tôi, nói: "Ngồi im", bàn tay ấm áp của cô ấy khiến cảm giác của tôi đần trở nên chân thực, đúng vậy, giọng nói ấm áp dịu dàng như thế, cảm xúc chân thực như vậy, khuôn mặt rạng ngời như thế, đúng là Nhu Phong rồi.
Lòng bàn tay Nhu Phong ướt sũng mồ hôi, cô ấy lo lắng nói: "Anh có đau ở đâu không?", rồi lại tự trách: "Cũng tại em, sớm biết đường tắt khó đi thế này, em đã không cho anh đi. Nhưng em cũng không biết mà, em chỉ muốn đêm lạnh thế này có thể về sớm một chút!".
Tôi lắc đầu nói: "Không sao", rồi ngồi dậy.
Nhu Phong nắm chặt tay tôi, bàn tay mịn màng, mềm mại, ấm áp siết chặt tay tôi, cô ấy nhìn tôi, nói vẻ quan tâm: "Em đã kiểm tra lại rồi, may mà anh đi chậm, nên không bị thương. Lạ thật, có chuyện gì vậy, em thấy đường phía trước cũng không có gì bất ổn mà, tại sao đột nhiên anh lại lao thẳng xe vào đám cỏ tranh bên đường vậy?".
Tôi nhìn ánh mắt rạng rỡ của Nhi Phong, bỗng có cảm giác mơ hồ, rồi dò hỏi: "Em vẫn luôn ngồi sau anh phải không?".
"Vâng!", Nhu Phong dùng ánh mắt lạ lùng nhìn tôi: "Em không ngồi sau anh thì có thể ngồi ở đâu được chứ? Chẳng phải anh chở em sao? Anh không biết điều đó ư? Em còn luôn miệng nói chuyện với anh, hóa ra tâm hồn anh đang treo ngược cành cây!".
Tôi lắc đầu, mọi suy nghĩ trở nên hỗn loạn: "Không phải, chắc vì anh ngã nên thấy hơi đau đầu". Tôi quay lại, nhìn Nhu Phong, ánh mắt rất điềm tĩnh, nhưng trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, cũng sắp tới tháng Mười Âm lịch rồi, tại sao đêm lạnh mà trán cô ấy lại có mồ hôi?
Nhu Phong thấy tôi nhìn cô ấy vậy thì cười, rồi đưa tay lên vén lọn tóc trước trán, tiện tay lau mồ hôi, tôi nói vẻ xin lỗi: "Em sợ phải không?"
Như Phong cười nói: "Bị ngã một cú như thế mà anh không bị thương nên em cũng không sợ lắm! Em, em chỉ lo cho anh thôi!".
Trong lòng chợt thấy ấm áp, tôi cảm động nhìn cô ấy, nếu không phải cô ấy kịp thời nhấn vào huyệt nhân trung có lẽ tôi vẫn còn bị đám "người" đó quấy chặt quấy nhiễu. Bước đến bên cạnh xe máy, tôi nói: "Tốt rồi, không sao đâu, lên xe đi, anh đưa em về".
Nhu Phong nhìn tôi, mơ hồ nói: "Anh đưa em về? Anh vừa bị hôn mê lâu như thế lại có thể lái xe được sao?".
Tôi cười: "Được mà, không sao đâu".
Nhu Phong hỏi dò: "Nam Bính, anh bị bệnh gì phải không?".
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại: "Sao em lại nói thế?".
Như Phong ngập ngừng một lát, lắc đầu nói: "Không có gì đâu, thấy anh ra nhiều mồ hôi như thế, em chỉ nhân tiện thì hỏi thôi!". Lúc Nhu Phong ngồi lên xe, vẫn ôm chặt eo tôi, cảm giác cơ thể cô ấy vẫn hơi run, mọi suy nghĩ trong đầu tôi cũng chẳng có cách nào bình tĩnh, yên lòng như trước được.
Đưa Nhu Phong về cũng đã hơn mười giờ, nhớ lại lúc tôi bị hôn mê, may mà Nhu Phong là bác sĩ, ấn đúng vào huyệt nhân trung khiến tôi mau chóng tỉnh lại được.
Tôi muốn trở về nhà nghỉ của ủy ban ngay trong đêm, Như Phong không cho, cô ấy bảo: "Sáng sớm mai hãy đi, tinh thần của anh vẫn chưa tốt lắm".
Tôi nói: "Không sao".
Trường Hà bảo: "Anh Nam Bính, nghĩ lại đây một đêm, không sao đâu, ngày mai tôi và anh cùng nhau đi làm".
Tôi khăng khăng đòi đi, Nhu Phong nhìn tôi lo lắng, nắm chặt tay Nhu Vân, ánh mắt tràn đầy lo âu. Nhu Vân nhìn Nhu Phong vẻ kỳ lạ, tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nói: "Anh Nam Bính, khuya rồi, hay là anh nghỉ lại đây đi".
Nhu Phong nói: "Ngày mai em phải dm anh nói chuyện, nôn anh dùng đi!".
Tôi có chút ngập ngừng, tuy tôi không phải là người nhát gan nhưng gặp phải chuyện kỳ quái như thế cũng khiến lòng tôi có chút không yên. Tôi không tài nào xác định được, nếu trong đêm tối trở về tôi sẽ lại gặp phải thứ gì. Đối diện với ánh nhìn lo lắng của Nhu Phong như thế, lòng kiên định cũng chùng xuống, cô ấy thật lòng quan tâm đến tôi, sự quan tâm đó khiến tôi rất cảm động.
Tôi ở lại làm khách nhà Trường Hà, giường rất ấm, đặt người xuống giường tôi lại không tài nào ngủ được.
Cảm giác như mình đã nắm bắt được điều gì đó, cho rằng mình đã tìm ra được manh mối nào đó, nhưng hiện tại vấn đề ấy lại khiến đầu óc tôi rối tung rối mù lên hết cả. Trên thế gian này đúng là có ma sao? Khuôn mặt trắng toát nhợt nhạt rốt cuộc là ai? Bóng hình xuất hiện trong lúc tôi hôn mê, có cả Tiểu Vương, có thật là đã xuất hiện hay chỉ do tưởng tượng khi tôi bị hôn mê?
Bóng hình không đầu, một ngón tay, tiếng cười trong điện thoại lúc nữa đêm, khuôn mặt trắng toát, nhợt nhạt phía sau, những thứ đó, là thật hay là ảo đây?
Tôi nhìn lên đỉnh màn, nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, từ đầu đến cuối rồi lại từ cuối lên đầu, nhưng vẫn không có manh mối nào. Tôi còn nhớ cha của Trương Viễn Dương nói về phong tục đó, thôn Viễn Vọng là nơi đám giặc cỏ giết người vô số từng đi qua, bóng hình không đầu, chẳng lẽ nó chính là những linh hồn bất hạnh, oán khí tích tụ năm đó không thể siêu thoát được?
Dù đã gặp nhiều nhưng tôi vẫn không dám tin. Linh hồn xấu xa, hung ác, những từ này chỉ có trong tiểu thuyết kinh dị mới xuất hiện, trước đây tôi đã từng đọc nhưng cũng thấy buồn cười thôi. Nếu nói tôi tin những thứ đó không chừng tôi sẽ bị đưa vào nhà thương điên cũng nên.
Căn nguyên, cái gì là căn? Cái gì là nguyên đây?
Tôi nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nhất định tôi phải tìm ra, trong đêm khuya thanh vắng tĩnh lặng tôi thầm động viên bản thân mình như thế.
Ngón Tay Quỷ Ngón Tay Quỷ - Lăng Mỹ Ngón Tay Quỷ