Americans like fat books and thin women.

Russell Baker

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
goài tiếng thở nhân tạo của Sam Cabot, căn phòng xử án lặng như tờ khi Broyles đứng cạnh bàn, mắt nhìn vào màn hình máy tính xách tay, chờ cho qua phút giây tra tấn cuối cùng để bắt đầu bài phát biểu.
Cuối cùng, ông ta tiến tới bồi thẩm đoàn và sau khi chào hỏi họ theo phong cách lễ độ đầy thể lệ thông thường của mình, ông ta bắt đầu phát biểu.
— Tôi chắc chắn tất cả chúng ta đều đánh giá công việc đầy gian khó của cảnh sát. Nói thật, đó không phải là công việc mà tôi muốn làm. Cảnh sát thường xuyên phải tiếp xúc với những người thô lỗ và gặp những tình huống khó khăn, và họ ngày ngày phải cho ra những quyết định khó khăn trong vòng một tích tắc.
— Đó là những khó khăn mà Trung úy Lindsay Boxer phải đối mặt khi cô ta làm công việc này. Cô ta đã tuyên thệ sẽ duy trì pháp luật và bảo vệ những công dân của đất nước này.
— Và điều không ai có thể chối cãi được là không thể làm công việc này trọn vẹn được khi bị say.
Một ai đó ở cuối phòng tiếp bài phát biểu hùng biện của ông ta bằng một tiếng ho. Broyles đứng kiên nhẫn, tay bỏ trong túi quần, và chờ cho tiếng ho khan chấm dứt.
Khi căn phòng đã trở lại yên tĩnh, ông ta tiếp tục bài diễn văn.
— Hôm qua tất cả chúng ta đều đã nghe lời khai của Trung uý Boxer, và tôi thấy rất thú vị rằng cô ấy chối việc cô ấy không thể công nhận được - và công nhận việc cô ấy không thể chối cãi.
— Trung úy Boxer chối cãi là cô ta đáng lý ra không nên ngồi vào xe. Rằng cô ta đáng lý ra không bao giờ được thi hành nhiệm vụ của một cảnh sát khi cô ta đã uống nhiều như thế. Nhưng cô ta công nhận rằng cô ta đã không làm theo đúng thủ tục của cảnh sát. Cô ta phải công nhận rằng cô ta giết Sara Cabot và huỷ hoại cuộc đời Sam Cabot.
— Thưa các quý vị, chúng ta có thủ tục của cảnh sát để ngăn chặn những vụ bắn giết như vụ đã xảy ra đêm mồng 10 tháng 5.
— Những thủ tục không được dựng lên sau khi thảm hoạ này xảy ra. Chúng đã tới qua thử thách của thời gian và được thi hành trong hàng chục năm qua là có lý do. Bất kỳ một cảnh sát nào cũng biết rằng phải chĩa súng khi tiến đến xe của nghi phạm để nghi phạm có thể thấy rằng vụ việc là quan trọng.
— Và phải tước vũ khí của nghi phạm để không ai bị thương.
Broyles bước về bàn và uống một chút nước. Tôi muốn bật dậy và gào lên rằng ông ta đang bóp méo sự thật nhưng thay vào đó tôi ngồi câm lặng, nhìn ông ta quay về phía máy quay rồi bước lại phía bồi thẩm đoàn, tất cả như đang chết đứng khi nghe những gì ông ta nói.
— Sam và Sara Cabot trẻ, tự phụ và coi thường pháp luật. Chúng lấy trộm xe của bố, và chúng chạy khi bị cảnh sát đuổi. Chúng thiếu chín chắn và không biết phán xét tình thế. Với tôi, điều đó có nghĩa là dù rất thông minh, chúng cần được bảo vệ nhiều hơn người lớn trong cùng một trường hợp.
— Và Trung úy Boxer đã không bảo vệ được chúng bởi vì cô ta đã không làm theo những thủ tục cơ bản của cảnh sát. Cô ta đã quyết định - phục vụ và bảo vệ - khi cô ta bị say.
— Kết quả của quyết định đó là một cô gái trẻ xuất chúng đã chết, và một thanh niên đáng ra có thể trở thành bất kỳ ai phải ngồi xe đẩy cho đến tận cuối đời.
Mason Broyles siết hai bàn tay của ông ta lại, nom như đang cầu nguyện, và khỉ ạ, trông ông ta thật cảm động. Ông ta hít một hơi thật dài rồi thở ra, gần như thổi cái kết luận đau đớn của mình về phía bồi thẩm đoàn.
— Chúng ta không thể đem Sara Cabot trở lại - ông ta nói. - Và quý vị đã thấy Sam ra nông nỗi nào. Hệ thống pháp luật của chúng ta không thể quay ngược lại thiệt hại của những đứa trẻ này, nhưng quý vị có thẩm quyền yêu cầu đền bù cho Sam Cabot và gia đình cậu ta những gì họ đã mất và phải chịu đựng.
— Thưa quý vị bồi thẩm đoàn, tôi yêu cầu quý vị làm một việc đúng đắn và giúp thân chủ tôi nhận được số tiền đền bù là 150 triệu đô la.
— Không phải chỉ cho gia đình Cabot.
— Mà cho gia đình của quý vị và của tôi, cho bất kỳ gia đình nào và bất kỳ ai trong thành phố của chúng ta.
— Buộc tội bị cáo là cách duy nhất để có thể đảm bảo thảm kịch này sẽ không còn bao giờ lặp lại.
Yuki đóng sổ lại và bước ra giữa phòng xử án. Cô ấy quay khuôn mặt xinh xắn về phía bồi thẩm đoàn và chào họ. Tôi siết chặt tay và cố không nghĩ về bài kết luận rất ấn tượng của Mason Broyles.
— Đây là một vụ án rất cảm động - Yuki nói. - Một mặt, chúng ta có bi kịch sẽ mãi mãi theo đuổi nhà Cabot.
— Mặt khác, một cảnh sát cực giỏi bị buộc tội oan uổng là đã gây nên thảm kịch này.
— Bởi vì vụ án này rất xúc động, bởi vì hai chị em nhà Cabot còn quá trẻ, tôi muốn đưa những dữ kiện ra một lần nữa, bởi vì công việc của quý vị là quyết định dựa trên những dữ kiện này chứ không phải là dựa trên cảm xúc.
— Thực tế là nếu một cảnh sát muốn uống vài ly margarita vào tối thứ sáu khi cô ấy đã hết giờ làm việc, việc đó hoàn toàn là hợp lý. Cảnh sát cũng là người. Và khi cảnh sát phục vụ công chúng 24 tiếng đồng hồ một ngày, cũng hoàn toàn hợp lý để Trung úy Boxer nói với Thanh tra Jacobi là cô ấy bận.
— Nhưng người cảnh sát này rất tận tâm với công việc của mình và đi quá nhiệm vụ phải làm, làm vậy cô ấy đã tự đưa mình vào tình thế bất lợi.
— Quý vị đã nghe bên nguyên nói đi nói lại rằng Trung uý Boxer bị say. Trên thực tế, cô ấy không say. Và tuy việc cô ấy uống rượu có thể là điều kiện cho việc đã xảy ra, nó không phải là nguyên nhân.
— Xin đừng quên sự khác biệt này.
— Trung úy Boxer không phán xét sai sự việc hôm mồng 10 tháng 5 bởi vì phản ứng của cô ấy quá chậm hay vì cô ấy đã uống rượu. Nếu Trung uý Lindsay Boxer có làm điều gì sai trái hôm đó, thì đó là bởi vì cô ấy đã quá thương hại bên nguyên.
— Hai nguyên nhân gây nên cái chết của Sara và những vết thương của Sam Cabot chính là hai chị em nhà Cabot. Thực tế là hai đứa trẻ còn quá trẻ, được chiều chuộng, giàu có không còn việc gì để làm đêm hôm đó ngoài việc đi chơi, làm tổn hại, đau đớn đến cho người khác và cuối cùng là cho bản thân mình.
— Quý vị, vì hành động khinh suất và sử dụng vũ khí, Sam và Sara Cabot gây nên thảm họa hôm mồng 10 tháng 5. Chính chúng là những người đầu tiên nổ súng chứ không phải Trung uý Boxer. Và đó là thực tế.
Yuki ngừng lại, và trong một giây khủng khiếp, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã quên mất mình định nói gì. Cô ấy nhấc cái vòng ngọc trai lên khỏi chiếc áo lụa và đưa ngón tay chạy dọc cái vòng, rồi quay về phía bồi thẩm đoàn, và tôi nhận ra rẳng cô ấy chỉ đang sắp xếp lại suy nghĩ.
— Thông thường nếu một cảnh sát phải ra toà, đó thường là những phiên toà theo kiểu King - hay Abner Louima. Một cảnh sát bóp cò quá nhanh hoặc đánh chết một ai đó, hoặc đã lạm dụng quyền hạn của mình.
— Lindsay Boxer bị buộc tội vì đã làm ngược lại. Cô ấy cất súng đi bởi vì chị em nhà Cabot nom thật cùng đường và thực tế là họ đang gặp nguy hiểm. Và bên nguyên muốn biến lòng nhân đạo của cô ấy với hai đứa trẻ thành - không làm theo thủ tục cảnh sát.
— Xin lỗi, nhưng như vậy thì thật bịp bợm.
— Trung uý Boxer làm theo quy định khi cô ấy tiến đến chiếc xe, tay cầm súng. Rồi dựa trên tình trạng của Sam Cabot, cô ấy đã giúp đỡ nạn nhân của một vụ đâm xe.
— Đó là một việc làm đúng đắn.
— Thanh tra Jacobi, một cảnh sát giỏi khác, với hơn 25 năm phục vụ Sở cảnh sát San Francisco, cũng làm đúng như vậy. Quý vị đã nghe ông ấy nói. Ông ấy đã bỏ súng vào bao. Sau khi ông và Trung uý Boxer giải thoát cho hai chị em nhà Cabot ra khỏi xe, ông đã cố lo cho chúng được trợ giúp.
— Đó chẳng phải là hành động mà tất cả chúng ta đều muốn từ lực lượng cảnh sát hay sao? Nếu bạn gặp tại nạn? Nếu đây là con cái bạn?
— Nhưng thay vì cảm ơn những cảnh sát này, chị em nhà Cabot đã bắn họ với mục đích giết họ.
— Sam đá Thanh tra Jacobi vào đầu sau khi đã bắn ông. Sự độc ác và tàn bạo có thể gây chết người của chúng là do chúng đang dùng ma tuý chăng? Hay chỉ bởi vì chúng thích giết người?
— Chúng ta không biết
— Nhưng chúng ta biết rằng Trung úy Boxer bị bắn trước và rằng cô ấy bắn trả để tự vệ. Đó là thực tế. Và tự vệ, thưa quý vị, là quy định hợp lệ của cảnh sát.
— Trung úy Boxer nói với các vị cô ấy sẽ chịu mất bất kỳ điều gì trên thế giới để có trả lại sự sống cho Sara Cabot và để chàng thiếu niên này có thể được trở lại thành một người bình thường.
— Nhưng thực tế là, những sự kiện đêm mồng 10 tháng 5 không xảy ra vì phát súng của Lindsay. Cô ấy đã cố chặn vụ bắn nhau.
Sự biết ơn ầng ậng dâng lên mắt tôi. Trời ơi, được bào chữa bởi một tấm lòng và một tài hùng biện như thế này. Tôi cắn môi dưới và ngắm nhìn Yuki kết thúc bài diễn văn.
— Thưa quý vị bồi thẩm đoàn. Quý vị đã rất kiên nhẫn suốt tuần vừa qua với hàng loạt những lời khai và sự quấy nhiễu của báo giới. Tôi biết quý vị đang mong mỏi được suy sét, cân nhắc.
— Chúng tôi mong quý vị sẽ buộc tội Trung uý Lindsay Boxer là một cảnh sát mà tất cả chúng ta phải hãnh diện: người thi hành pháp luật đầy lòng trắc ẩn, tận tuỵ, quên mình.
— Và chúng tôi mong quý vị phán xét cô ấy vô tội với những tội danh đã được đưa ra để chống lại cô ấy.
— Hôm nay chúng ta sẽ bước ra bằng cửa chính, hai cô nói thế nào? - Mickey nói, cầm tay tôi. Thứ sáu. Vụ án sẽ hoãn lại qua thứ bảy chủ nhật và tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp để gặp báo giới.
Tôi đi giữa những luật sư của mình ra sảnh và từ đó bước xuống những bậc cầu thang cẩm thạch xuống phố McAllister. Toà nhà hành chính là một góc cắt và nó đối diện với một góc nhỏ nhìn ra ngã tư và công viên nhìn sang Toà nhà trung tâm.
Đối lập với sự tăm tối của toà nhà, mặt trời đang chói chang. Và, vẫn giống như lúc phiên toà của tôi bắt đầu, McAllister đông nghẹt người, xe của báo giới và của đài truyền hình xếp hàng dài hai bên đường.
Trông chẳng khác nào cảnh tượng bên ngoài phiên toà của O.J. Simpson. Cũng vẫn sự điên cuồng đầy kích động đang che giấu sự thật, dù sự thật có là thế nào đi chăng nữa. Phiên toà này không đáng để lên tivi. Thông tin đại chúng là về số lượng người xem, tiền quảng cáo. Cho dù có là gì đi chăng nữa, hôm nay "nó" là tôi.
Như thể có còi báo động, báo giới nhìn thấy tôi và áp tới để "giết". Mickey đã chuẩn bị sẵn sàng bài phát biểu nhưng không có cơ phát biểu.
— Ông nghĩ bồi thẩm đoàn sẽ quyết định trong bao lâu, ông Sherman?
— Tôi không biết, nhưng tôi dám chắc là có bao lâu đi chăng nữa, bồi thẩm đoàn sẽ quyết định Trung uý Boxer vô tội.
— Trung úy Boxer, nếu bồi thẩm đoàn kết tội cô...
— Điều đó sẽ không xảy ra - Yuki trả lời thay cho tôi.
— Castellano, đây là vụ án lớn đầu tiên của cô. Cô nghĩ cô có thành công không?
Cách khoảng 5 mét, một đám đông cũng đang vây quanh Mason Broyles, thân chủ của ông ta và đại diện của ông ta. Máy quay chạy khi người phục vụ đẩy Sam Cabot xuống ván gỗ và cho thằng bé vào xe. Phóng viên chạy lại, tới tấp hỏi Sam trong khi bố nó cố hết sức mình để che chở cho thằng bé.
Tôi nhìn thấy Cindy trong đám đông. Cô ấy đang lách qua đám đông nghẹt người, cố tiến về phía tôi. Và chính vì vậy mà tôi không để ý lắm đến Mickey khi ông trả lời điện thoại di động.
Rồi tay ông đặt lên vai tôi. Mặt ông xám xịt.
— Tôi vừa nhận được cảnh báo từ thư ký văn phòng - ông hét vào tai tôi. - Bồi thẩm đoàn có một vài câu hỏi.
Chúng tôi chen qua đám đông, đi ra phố tới xe của Mickey. Yuki và tôi ngồi vào ghế sau, còn Mickey ngồi vào ghế trước bên cạnh người lái.
— Họ muốn biết gì? - Yuki hỏi khi cửa xe vừa đóng. Chiếc xe chuyển động chậm rãi qua đám đông, đi về hướng Redwood.
— Họ muốn có bằng chứng về việc Lindsay uống rượu - Mickey nói, quay sang phía chúng tôi.
— Trời ơi - Yuki nói. - Sao họ vẫn còn lăn tăn về việc ấy nhỉ?
— Thế còn cái kia là cái gì? - tôi hỏi dồn dập. - ông nói là có hai việc mà.
Tôi nhìn thấy Mickey do dự. Ông không muốn nói với tôi, nhưng không còn cách nào khác.
— Họ muốn biết liệu tiền đền bù cho bên nguyên có bị đặt dưới một giới hạn nào hay không - ông nói.
Đó là một phát súng trúng ruột, và cơn sốc lan ra khắp cơ thể tôi. Tôi cảm thấy dạ dày như tụt xuống còn mật thì dâng đến tận cổ. Tôi tưởng tượng mình đã thua và nhìn thấy cái vìễn cảnh xám xịt: bán hàng trên phố, đọc sách trên hiên của một ngôi nhà nằm bên bờ biển... Nhưng tôi còn chưa tính đến tác động tâm lý của thực tế là mình thua.
Bên cạnh tôi, Yuki rên rỉ: - ôi Trời ơi, lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi không nên nói "hãy kết tội cô ấy là một cảnh sát giỏi", blah blah blah. Đúng là bốc đồng! Tôi nghĩ thế là hay, nhưng tôi đã sai lầm.
— Cô đã nói rất hay, tôi nói, giọng nặng trịch như đá. Việc này không liên quan tới những gì cô nói.
Tôi vòng tay trước ngực và cúi đầu. Mickey và Yuki đang nói chuyện với nhau. Tôi nghe thấy Mickey an ủi cô ấy là quyết định chính vẫn chưa được đưa ra, nhưng trong đầu tôi vẫn vang lên câu hỏi cũ rích.
Một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại.
Sao có thể như vậy?
Sao có thể như vậy?
Khi tôi trở về với cuộc đối thoại diễn ra trong xe, Mickey đang giải thích một điều gì đó với Yuki.
Thẩm phán đưa cho họ hồ sơ của bệnh viện và giấy tờ của cô y tá. Và cô ấy nói với họ đừng lo lắng về việc có phải giới hạn số tiền đền bù không. Đó là việc của cô ấy và họ không cần phải quan tâm.
Mickey đưa tay vuốt mặt làm tôi thấy càng trầm trọng hơn. - Yuki, cô đã làm việc rất tuyệt, tôi nói thật đấy. Tôi không thể tin nỗi bồi thẩm đoàn lại có thể nghe được lời của Mason Broyles - ông nói. Tôi không thể tin nổi điều đó. Tôi không biết là chúng ta có thể làm tốt hơn được hay không.
Và đúng lúc đó chuông điện thoại của Yuki reo.
— Bồi thẩm đoàn đã quay lại - cô ấy nói. Cô ấy gập điện thoại, bóp chặt nó đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. - Họ đã có quyết định.
Trí óc tôi giãn ra. Tôi nhìn thấy từ "tuyên án" trước mắt và cố phân tích nó, nhìn vào các chữ cái và các âm tiết để tìm tia hi vọng. Tôi biết từ này có gốc Latinh, - "tuyên án" có nghĩa là nói lên sự thật.
Lần này tuyên án có phải là sự thật không?
Theo những người dân ở San Francisco đó có thể là sự thật.
Mickey quay xe vòng ngược trở lại và vài phút sau tôi thấy mình đang nói, - Xin miễn bình luận, miễn bình luận - rồi đi theo Yuki và Mickey đi qua đám đông, lên cầu thang và vào lại toà án.
Chúng tôi ngồi vào chỗ của mình ở phòng xử án B, và bên nguyên cũng ngồi xuống.
Tôi nghe thấy có ai gọi tên tôi, tiếng gọi như đến từ một thời điểm khác và một nơi khác. Tôi quay lại nhìn ra đằng sau.
— Joe!
— Anh vừa đến, Lindsay ạ. Anh đi thẳng từ sân bay đến đây.
Chúng tôi với ra và trong một khoảnh khắc những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. Rồi tôi lại phải quay trở lại.
Dọc khắp phòng, cánh quay phim đang điều chỉnh ống kính, rồi chỉ một giờ sau khi chúng tôi rời khỏi phòng, thẩm phán bước vào và bồi thẩm đoàn ngồi vào ghế.
Người chấp hành viên cho triệu tập lại phiên toà.
Các thành viên của bồi thẩm đoàn phải mất một lúc lâu để sửa lại váy, đặt túi xuống, và ngồi thoải mái. Cuối cùng, họ cũng ngồi nghiêm chỉnh. Tôi để ý thấy chỉ có hai người nhìn tôi.
Tôi ngồi chết lặng khi lắng nghe thẩm phán hỏi bồi thẩm đoàn họ đã có bản tuyên án chưa. Rồi người chủ tịch, một người da đen khoảng ngoài 50 tuổi có cái tên là Amold Benoit, chỉnh lại chiếc áo thể thao và nói.
— Chúng tôi đã có bản tuyên án, thưa Qúy toà.
— Xin hãy đưa cho chấp hành viên.
Ngồi dưới, hơi thở của Sam Cabot dồn dập, làm thời gian trôi chậm lại một nửa và con tim tôi đập điên loạn khi thẩm phán giở trang giấy đơn.
Bà nhìn qua, và không có một biểu hiện nào, đưa tờ giấy lại cho chấp hành viên, anh ta đưa nó cho chủ tịch bồi thẩm đoàn.
— Tôi yêu cầu những người có mặt tại đây không được phản ứng lại với những gì chủ tịch sắp nói - thẩm phán nói. - Được rồi, ông Chủ tịch. Mời ông tuyên án.
Người chủ tịch rút kính ra khỏi túi áo ngực, mở ra rồi đeo lên mắt. Cuối cùng, ông ta cũng bắt đầu đọc.
— Chúng tôi, bồi thẩm đoàn được giao trách nhiệm, xét thấy bị can, Trung úy Lindsay Boxer vô tội với những tội danh buộc tội cô ấy.
— Tất cả đều có cùng quan điểm à?
— Tất cả.
Tôi chết lặng, không chắc mình có nghe đúng không. Và khi tôi tự nhắc lại lời quyết định trong đầu, tôi gần như nghĩ là thẩm phán sẽ bãi bỏ những gì mà người chủ tịch vừa nói.
Yuki nắm chặt cổ tay tôi, và chỉ khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô ấy tôi mới thật sự hiểu rõ rằng tôi không tưởng tượng gì cả. Bồi thẩm đoàn đã quyết định cho tôi thắng cuộc.
Một giọng nói hét lên, "Không! Không! Các người không thể làm thế được".
Đó là Andrew Cabot, đang đứng dậy sau lưng Mason Broyles, mặt trắng bệch và đanh lại, nản lòng.
Broyles yêu cầu bồi thẩm đoàn đưa ra phiếu bầu và thẩm phán chấp thuận.
— Khi các vị nghe số ghế của mình, xin hãy nói cho toà biết các vị đã bầu thế nào - thẩm phán Achacoso nói.
Từng người một, các thành viên bồi thẩm đoàn bắt đầu nói.
— Vô tội -
— Vô tội -
— Vô tội -
Tôi đã nghe thấy, nhưng tôi không chắc mình hiểu, cho đến tận lúc đó. Cả hai luật sư của tôi quàng tay qua người tôi, tôi lâng lâng trong một cảm giác nhẹ nhõm hoàn toàn. Có lẽ cảm giác này chỉ dành cho những giây phút chuộc tội, những giây phút như thế này.
Tôi được tự do, và trái tim tôi đang bay bổng.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women