Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 33/51
B
uổi chiều qua nhanh trên thành phố. Những tia nắng cuối cùng mới vừa thấy hắt lên trên bầu trời sau những đám mây hồng, giờ đây đã vụt tắt lúc nào. Gió thổi từ bờ sông mát rượi, làm bay đi những tờ giấy gói đồ trên công viên và cái nón của một đứa bé. Hạnh ngồi nhìn người phụ nữ chạy theo nhặt cái nón. Rồi nhìn đứa bé trai ngồi trên xe do người đàn ông chở, cô đoán đó là 1 gia đình nhỏ. Người mẹ chừng 25, 26 tuổi. Bất giác, cô nghĩ đến mình và bật khóc. Từ bờ sông, ông Nghĩa quay lại và nhẹ nhàng đi đến bên Hạnh, ngồi xuống cạnh cô.
- Em sao thế, Hạnh?
Hạnh ngồi xích ra xa, nói trong tiếng nấc:
- Mặc em! - Rồi cô quay mặt đi.
- Em có chuyện gì buồn phải không?
Hạnh im lặng, ông Nghĩa nài nỉ:
- Nói đi, chuyện gì nói anh nghe.
Hạnh lại quay mặt đi, rồi úp mặt xuống 2 lòng bàn tay và khóc to hơn.
- Hạnh em, có phải em đã hứa với anh là chúng ta cùng nhau san sẻ những vui buồn trong cuộc sống... hay em không còn tin anh nữa?
Hạnh bỗng ngẩng lên. Trong ánh sáng yếu ớt, ông Nghĩa nhìn rõ hai hàng nước mắt trên má cô.
- Anh muốn em nói phải không? Vậy thì anh nghe đây. Em muốn... em muốn có 1 đứa con! Anh nghe rõ chưa, anh nghe rõ chưa?
Trong lúc ông Nghĩa bối rối, chưa biết phải làm gì thì Hạnh nói tiếp:
- Tại sao mọi người phụ nữ khác có quyền đó, em lại không? Tình yêu của em đâu có gì là tội lỗi, phải không? Em đã yêu anh, còn anh, anh cũng yêu em chứ...? Ðã bao nhiêu lần rồi anh nói là anh yêu em... và em cũng tin như vậy. Em đã không chút mảy may nghi ngờ lòng anh. Hoàn cảnh của chúng ta cũng bình thường như những người khác. Vậy thì tại sao chúng ta lại không có quyền có hạnh phúc như họ. Em nào có mơ ước điều gì lớn lao đâu. Tại sao em lại phải chờ đợi...
- Nhưng...
- Em sẵn sàng chờ đợi. Và em đã chờ đợi. Nhưng chẳng lẽ anh không hiểu... Mười năm qua rồi... em đã đếm từng năm qua, rồi em đếm từng tháng qua, từng ngày qua trong mỏi mòn... Ðối với đàn ông các anh thì đơn giản quá phải không, dễ dàng quá phải không... Chúng ta lâm vào nghịch cảnh quá phải không?
- Em đừng khóc, Hạnh ạ, em đừng nói... Anh yêu em, yêu em biết bao.
- Em không cần nghe những lời nói đó. Anh đã nói bao nhiêu lần rồi.
- Anh muốn em tin anh.
- Thì em đã tin anh - Rồi cô dịu giọng - Em tin anh chứ, em đã tin, đang tin và em sẽ tin anh. Anh là người đàn ông cao cả, tốt đẹp nhất mà em đã gặp...
- Em đã nói là em chờ anh.
- Vâng, em đã nói... em đã hứa mà không hề hỏi anh tại sao. Còn anh thì anh nói chúng ta sẽ cưới nhau, sẽ có 1 đứa con, phải không?
- Ờ, anh đã nói thế... và sẽ như thế em yêu ạ.
Một lần nữa Hạnh lại muốn hỏi "Bao giờ" nhưng cô không nói được. Tại sao lại phải hỏi bao giờ một khi mà cô đã hứa là sẽ chờ đợi. Ðã có biết bao phụ nữ trên đời này phải chờ đợi, và đang chờ đợi, chờ đợi trong xa cách, thương nhớ. Còn cô, thì cô có thể gặp anh ấy lúc nào cô muốn. Nhưng chẳng thà như thế, chẳng thà hai người hai phương trời.
- Thôi, em đã biết...
- Em biết à, em biết gì nói anh nghe đi.
Trong bóng tối, Hạnh nhìn thấy rõ đầu điếu thuốc trên môi ông Nghĩa thỉnh thoảng lóe sáng. Nghĩa đã đốt thuốc từ bao giờ.
- Anh còn yêu Dung, anh vẫn nhớ thương chị ấy...
Nghĩa vịn tay vào vai Hạnh:
- Anh không dấu điều đó, em đã biết thế.
Hạnh thở dài:
- Chị ấy chắc tuyệt vời lắm.
- Cô ấy đẹp và là 1 người vợ, 1 người mẹ tuyệt vời... nhưng Hạnh ạ, anh xin nói thật lòng anh, không chút giả dối là em cũng đẹp như cô ấy, nhưng em còn tuyệt vời hơn cả cô ấy. Hạnh ạ, em là 1 người phụ nữ khó gặp trên đời này...
Hạnh ngã vào lòng Nghĩa, sung sướng vì lời khen tặng mà không chút nghi ngờ. Một lát, cô ngẩng đầu lên hỏi:
- Quỳnh! Con gái anh phản đối chứ gì?
- Em biết là em không nói đúng sự thật, phải không?
- Em làm sao biết được điều đó. Anh không hiểu hết đàn bà con gái đâu... phức tạp lắm... ngay cả khi họ nói là được thì cũng chưa chắc được.
Nghĩa cười, anh âu yếm hỏi:
- Còn em, em cũng phức tạp chứ gì?
- Anh biết em rồi đó, em đơn giản hơn nhiều người... tuy lâu lâu cũng dở chứng...
Nghĩa lại cười, quăng điếu thuốc, nâng cầm Hạnh, thì thầm:
- Hạnh ạ, em dễ yêu lắm, em biết không?
Hạnh gỡ tay Nghĩa ra, nhìn quanh. Chung quanh họ, ở các băng ghế khác, các cặp tình nhân đang im lặng, tâm sự hoặc hôn nhau.
Rồi Hạnh nói nhanh:
- Anh biết không, anh và Quỳnh, 2 cha con anh hay lắm.
- Hay thế nào?
- Em không biết, nhưng em thấy có cái gì đó không nói được... À, anh ơi, em nói anh hay chuyện này, suýt nữa em quên mất.
- Chuyện gì?
- Có người yêu Quỳnh đấy!
Nghĩa ngạc nhiên:
- Em nói gì, yêu hả?
- Anh ngạc nhiên à?
- Ừ... nhưng không... nhưng nói chung là anh chưa hề đoán được điều này...
- Anh nghĩ là con gái anh còn bé phải không?
- Quỳnh năm nay 16 tuổi, cô bé học sớm 1 tuổi.
- Mười sáu tuổi lớn rồi chứ anh.
- Có lẽ em nói đúng, thanh thiếu niên thế hệ bây giờ dường như mau lớn hơn các thế hệ trước... mà sao em biết được chuyện đó. Quỳnh đã nói cho em biết phải không?
- Vâng, chúng em đã nói chuyện với nhau. Quỳnh đã đến nhà em, cô bé bối rối ra mặt...
- Hèn gì anh thấy con bé cứ dàu dàu, hơn 2 tháng nay nó không học được. Anh có hỏi khéo nhưng con bé đã không nói... Quỳnh đã nói gì với em?
- Cô bé đã đưa em xem 1 bức thư... tỏ tình của 1 bạn trai trong lớp.
- Quỳnh đã đưa ngay sau khi nhận thư hay...
- Bức thư đề ngày 14 tháng 11. Hơn nửa tháng sau.
- Quỳnh đưa em xem bao giờ?
- Hôm qua thôi, nên em đã điện thoại cho anh sáng nay đấy.
- Chắc con bé suy nghĩ dữ lắm...
- Anh nói đúng. Quỳnh bối rối lắm...
- Tình cảm của con bé thế nào?
- Có lẽ chưa có gì, em đoán như thế. Vì Quỳnh nói cô bé muốn đưa cho ba xem bức thư nhưng sợ ba la nên không dám.
Nghĩa đốt thêm 1 điếu thuốc. Sự việc này tuy có bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường thôi. Những mối tình học trò vụng dại... hơn nữa Quỳnh của anh lại rất đẹp, rất giỏi, bọn con trai chú ý là đương nhiên. Nếu đúng như lời nhận xét của Hạnh thì không có gì quan trọng lắm. Mà có lẽ như thế thật. Bởi vì con bé ngây thơ và hồn nhiên thế kia thì chưa biết gì đâu. Anh đã khéo léo không cho con tiếp xúc với sách báo, phim ảnh tình yêu. Anh tin là đúng như thế. Nhưng tại sao Quỳnh đã không học được hơn 2 tháng nay? Có phải vì bức thư ấy không? Cũng có thể như thế lắm!
- Nếu em nhận được bức thư ấy, em nghĩ thế nào?
- Em hả? Tất nhiên em phải suy nghĩ rồi, con gái mà anh.
- Và em sẽ không học được, có đúng không?
- Em cũng không biết, có lẽ còn tùy thôi.
- Tùy yêu hay không yêu có phải không?
- Em cũng không biết nữa. Nhưng anh không hiểu đâu. Ðối với con gái nhận được 1 lá thư như thế là một biến cố lớn... Thế hồi còn đi học, anh không viết 1 lá thư nào cho 1 cô bạn nào hết?
- Không, hồi đó, anh chưa biết gì.
- Thật không, em không tin đâu.
- Ðúng là năm đệ nhị, anh cũng có yêu 1 cô bạn nhưng anh không dám nói, không dám viết gì cả... Rồi cuối cùng Quỳnh nói sao?
- Quỳnh nhờ em nói lại với anh, và hỏi em phải làm sao... em hứa là em sẽ nói và em khuyên Quỳnh là hãy đưa bức thư cho anh xem, anh sẽ có ý kiến.
- Em khá lắm.