Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 33
“Dexter ư? Dexter Mayhew?”
“Em quen biết bao nhiêu Dexter hả Suki?”
“Không, tôi biết Dexter nào chứ, chỉ là giống như OA, DEXTER! Chào, Dexter! Đợi chút…” Anh nghe tiếng đẩy ghế và hình dung những cặp mắt đang nhìn theo cô một cách tò mò khi cô rời bàn tiệc đi vào hành lang. “Thế anh có khỏe không, Dexter?”
“Anh khỏe, anh khỏe, chỉ là, anh biết đó, gọi để nói rằng anh nhìn thấy em trên ti vi tối nay, và nó khiến anh nghĩ về khoảng thời gian đã qua, nên anh gọi điện để chào thôi. À mà em trông quyến rũ lắm. Trên ti vi ấy. Anh thích chương trình đó. Một format hay.” Format hay? Đúng là thằng hề. “Thế em có khỏe không, Suki?”
“Ồ, tôi khỏe, tôi khỏe.”
“Em xuất hiện khắp mọi nơi! Em đang làm rất tốt! Thực sự rất tốt!”
“Cảm ơn. Cảm ơn.”
Lại im lặng. Ngón cái của Dexter đang nằm ở nút tắc. Tắt máy đi. Vờ như đường dây bị ngắt. Tắt máy, tắt máy, tắt máy…
“Dex, đã năm năm rồi!”
“Anh biết, anh đang nghĩ về em bởi vừa nhìn thấy em trên ti vi. Và em trông quyến rũ lắm. Em có khỏe không?” Đừng nói thế, mày đã nói câu này rồi. Tập trung vào! ”Ý anh là em đang ở đâu đấy? Nghe rất ồn…”
“Nhà hàng. Tôi đang ăn tối với một vài người bạn.”
“Anh có biết ai trong số đó không?”
“Tôi không nghĩ thế. Họ là những người bạn mới.”
Bạn mới. Có thể đó là sự trả thù chăng? “Ừ, tốt.”
“Vậy anh đang ở đâu, Dexter?”
“Ồ, anh đang ở nhà.”
“Ở nhà? Vào tối thứ Bảy? Chẳng giống anh gì cả!”
“À, em biết đó…” và anh định nói với cô rằng anh đã kết hôn, đã có một con gái, đang sống ở vùng ngoại ô, nhưng cảm thấy điều đó có thể càng làm tăng thêm sự vô nghĩa của cuộc gọi, vì thế anh im lặng. Một khoảng tạm ngừng. Anh nhìn thấy có một cái cầu vai trên áo khoác bằng cotton mà anh từng mặc để đến Pacha, và anh cảm nhận được loại mùi thơm mới trên các đầu ngón tay, một bữa tiệc cocktail khủng khiếp với giấy lau đít cho trẻ em và bánh phồng tôm.
Suki nói. “Món chính đã đến rồi…”
“Được, dù sao thì anh cũng vừa ngẫm nghĩ về quãng thời gian trước đây, và thấy rằng sẽ rất vui nếu được gặp lại em! Em biết đó, ăn trưa hoặc đi uống gì đó…”
Nhạc nền giảm xuống như thể Suki vừa bước vào một góc khuất riêng tư. Bằng giọng rắn đanh, cô nói. “Dexter anh biết gì không? Tôi không nghĩ rằng dó là một ý tưởng hay.”
“Ồ, đúng.”
“Ý tôi là tôi đã không gặp anh năm năm rồi, và tôi nghĩ khi điều đó xảy ra, thường phải có một nguyên nhân, phải không nào?”
“Anh chỉ nghĩ…”
“Ý tôi là hình như anh chưa từng đối xử tốt với tôi, chưa từng quan tâm tôi đến thế, hầu như tối ngày anh chỉ say sưa…”
“Ồ, điều dó không đúng!”
“Anh thậm chí còn không chung thủy với tôi, lạy Chúa, anh lúc nào cũng có thể ngủ với một người dự phòng nào đó, một người phục vụ hoặc bất cứ loại người nào, vì thế, tôi không biết anh đang nghĩ cái quái gì lúc này, khi gọi điện như những người bạn cũ và tỏ ra luyến tiếc về ‘thời gian xa xưa’, nói thật nhé, sáu tháng vàng son của chúng ta là một khoảng thời gian vô cùng kinh tởm đối với tôi.”
“Đúng đấy, Suki, em đã bày tỏ được quan điểm của mình.”
“Và dù sao thì giờ tôi đang quen với một người khác, một người thật sự rất tốt, và tôi thấy hạnh phúc. Thực ra thì anh ấy đang chờ đợi tôi.”
“Tốt! Vậy hãy đi đi! ĐI ĐI!” Trên lầu, Jasmine bắt đầu khóc, có lẽ do không thấy ai.
“Anh không nên cứ thích lên thì gọi điện và mong đợi tôi…”
“Anh không, chỉ là, Chúa ơi, được, tốt thôi, hãy quên đi!” Tiếng hét của Jasmine vọng xuống cầu thang gỗ trơn.
“Tiếng ồn gì thế?”
“Tiếng đứa bé.”
“Đứa bé nào?”
“Con anh. Anh có một con gái. Một bé gái. Bảy tháng tuổi.”
Có một khoảng im lặng, đủ lâu để Dexter có thể tiêu tan hết hy vọng, rồi Suki lên tiếng.
“Thế thì cái quái quỷ gì khiến anh muốn gặp tôi?”
“Chỉ là. Em biết đó. Bạn bè gặp nhau.”
“Tôi thiếu gì bạn bè,” Suki nói rất nhỏ. “Tôi nghĩ anh nên đi xem con gái của mình thế nào, phải không Dex?” và cô dập máy.
Anh ngồi đó một lúc và lắng nghe tiếng điện thoại tắt ngỏm. Cuối cùng, anh lấy điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào nó, đoạn lắc đầu thật mạnh như thể vừa bị ăn tát. Anh đã bị tát.
“À, cuộc gọi đã diễn ra thật tốt,” anh thì thầm.
Dnah bạ điện thoại, Chỉnh sửa địa chỉ, Xóa liên lạc. “Bạn có muốn xóa sổ điện thoại của Suki không? điện thoại hỏi. Mẹ kiếp, có, có, hãy xóa cô ta đi, có! Anh chọc mạnh vào nút xóa. Số điện thoại đã được xóa, điện thoại thông báo, nhưng vẫn chưa đủ; Số điện thoại đã được tiêu diệt, Số điện thoại đã biến mất, đó là thứ anh cần. Tiếng khóc của Jasmine đã lên đến đỉnh điểm, vì thế anh đột ngột bật dậy ném mạnh chiếc điện thoại vào tường tạo ra một vệt đen trên giấy dán tường Farrow & Ball. Anh ném nó lần nữa tạo ra vệt đen thứ hai.
Nguyền rủa Suki, nguyền rủa chính mình vì đã ngu ngốc, anh pha một bình sữa nhỏ, vặn nắp bình thật chặt, cho nó vào túi quần, túm lấy chai rượu và chạy lên cầu thang hướng đến nơi có tiếng khóc của Jasmine, một âm thanh khàn khàn khủng khiếp lúc này dường như đang xé phổi con bé. Anh xông vào phòng.
“Chết tiệt, Jsminie, hãy câm miệng lại?!” anh hét lên, nhưng ngay lập tức đưa tay bịt miệng mình một cách hổ thẹn khi nhìn thấy cô bé ngồi dậy trong cũi, hai mắt mở to buồn bã. Bế con bé lên, anh ngồi tựa lưng vào tường, áp mặt nó vào ngực mình, rồi đặt nó vào lòng, xoa xoa trán nó đầy âu yếm, và khi điều đó không giúp ích được gì, anh bắt đầu xoa gáy nó. Chẳng phải là có một huyệt đạo bí mật nào đó để bấm vào sao? Anh day day trong lòng bàn tay con bé còn nó thì cứ mở ra lại nắm vào, nắm mở đầy giận dữ.Không cách nào có tác dụng, những ngón tay to lớn của anh vụng về làm hết cách này đến cách khác, nhưng đều vô ích cả. Có lẽ, con bé không được khỏe, anh nghĩ, hoặc có lẽ anh phải là mẹ nó. Một người cha vô dụng, một người chồng vô dụng, một người bạn vô dụng, một đứa con trai vô dụng.
Nhưng phải làm gì nếu nó không khỏe? Có thể là đau bụng, anh nghĩ. Hay mọc răng, có phải con bé đang mọc răng không? Lo lắng bắt đầu dâng lên. Có cần phải đưa nó đến bệnh viện không? Có lẽ, dĩ nhiên là trừ việc anh quá say nên không thể lái xe được. Một kẻ vô dụng, vô dụng, vô dụng. “Thôi nào, tập trung đi nào,” anh nói vống lên. Có một ít thuốc ngủ trong tủ, trên đó đề dòng chữ “có thể gây buồn ngủ” - những từ ngữ đẹp nhất trong tiếng Anh. Những từ ấy đã từng là “em có cái áo thun nào cho mình mượn không?” Giờ nó là “có thể gây buồn ngủ.”
Anh đặt Jasmine lên đầu gối anh cho đến khi con bé im lặng một chút, sau đó bón một muỗng đầy vào miệng nó cho đến khi nghĩ rằng nó đã nuốt được 5ml. Hai mươi phút tiếp theo là làm trò như điên, giả giọng và mấy động tác ve vẩy tay chân của một số con vật trước mặt con bé. Anh thể hiện các kiểu giọng khôi hài ít ỏi mà mình có được, vận dụng âm cao thấp và tất cả những giọng nói địa phương để con bé im lặng, và đi ngủ. Anh cầm những cuốn truyện tranh trước mặt nó, lật từng trang, vừa chỉ vào những bức hình vừa nói “Con vịt! Con bò! Tàu hỏa! Hãy xem con hổ ngộ nghĩnh này. Nhìn đi con!” Anh còn múa rối. Một con tinh tinh nhựa cứ hát đi hát lại đoạn đầu của bài “Wheels on the Bus”, Tinky Winky biểu diễn bài “Old MacDonald”, một con heo vải tặng cho con bé bài “Into the Groove” mà không cần biết lý do. Chúng cùng nhau siết chặt tay bên dưới mái vòm của phòng tập thể dục đồ chơi và cùng vận động. Anh nhét chiếc điện thoại di động của mình vào đôi tay bé nhỏ của con bé, để nó ấn án các nút, làm rớt nước dãi vào các phím, lắng nghe tiếng đồng hồ nói cho đến khi cuối cùng, ơn Chúa, nó im lặng hơn, lúc này chỉ còn thút thít, vẫn thức nhưng đã hài lòng.
Trong phòng có một chiếc máy đĩa, loại Fishy Price thấp có hình dáng tàu hỏa hơi nước, anh bèn hất các cuốn truyện, đồ chơi qua một bên để bật đĩa Relaxing Classics for Tots, một phần trong chương-trình-kiểm-soát-trí-não-bé của Sylvie. Bài “Dance of the Sugar Plum Fairy” phát ra từ những chiếc loa nhỏ. “Tuuuuune!” anh reo hò, vặn âm thanh to dần lên như tiếng còi tàu hỏa kêu và bắt đầu say sưa nhảy khắp phòng theo điệu valse, Jasmine vẫn được bế sát ngực anh. Con bé đã duỗi người ra, các ngón tay nắm lại rồi lại thả lỏng, và lần đầu tiên, con bé nhìn lên mặt bố nó với một biểu hiện gì đó không phải là giận dữ. Anh bắt gặp thoáng qua khuôn mặt của chính mình đang nhìn mình mỉm cười. Con bé chép môi, hai mắt mở to. Nó đang cười. “Thế mới là con gái bố chứ!” anh nói, “thế mới là bé cưng của bố chứ.” Anh thấy tâm trạng khá hơn bè nghĩ ra một ý.
Bế Jasmine trên vai, đẩy mạnh thanh cửa, anh chạy vào nhà bếp nơi có ba thùng các tông lớn đựng toàn bộ đĩa CD của anh trong khi chờ dựng các kệ sách lên. Có hàng ngàn chiếc đĩa, chủ yếu là quà tặng, gia tài từ hồi anh còn có sức ảnh hưởng và nhìn thấy chúng khiến anh nhớ lại những ngày tháng làm DJ, thuở đó anh từng tha thẩn quanh Soho với chiếc tai nghe kỳ cục trên đầu. Anh quỳ xuống, một tay sục sạo trong đống đĩa. Mục đích không phải ru ngủ Jasmine, mà là tìm cách cho con bé thức, và nhờ đó, cả hai sẽ có một bữa tiệc, chỉ có hai người, hay ho hơn rất nhiều so với bất kỳ câu lạc bộ đêm nào ở Hoxton có thể mang lại. Quỷ tha ma bắt Suki Meadows, anh sẽ làm DJ cho con gái của anh.
Lúc này đã tràn đầy năng lượng, anh lục sâu xuống các lớp đĩa CD từ mười năm trước, nhặt bừa lên một chiếc, xếp đĩa chất đống trên sàn nhà, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Thể loại nhạc Acid Jazz và break-beats, funk và acid house của thập niên 70 đã nhường chỗ cho loại nhạc điện tử Balearic có tiết tấu mạnh, và thậm chí còn có cả một sự kết hợp nhỏ giữa trống và bass. Nhìn lại những đĩa nhạc cũ đúng ra phải là một niềm vui, nhưng anh ngạc nhiên khi nhận ra rằng ngay cả hình ảnh của các tác phẩm nghệ thuật cũng khiến anh lo lắng, sợ hãi, và bối rối như thể nó gắn liền với ký ức về những đêm không ngủ, những đêm hoang tưởng với những người lạ trong căn hộ của mình, những cuộc đối thoại ngốc nghếch với những người bạn giờ anh không còn biết là ai nữa. Nhạc dance khiến anh bồn chồn. Hẳn là đây, anh nghĩ mình đang bắt đầu già đi.
Sau đó, anh nhìn thấy trên gáy một chiếc CD có một dòng chữ viết tay của Emma. Đó là một chiếc đĩa tổng hợp mà cô làm trên chiếc máy tính mới của mình nhân dịp sinh nhật lần thứ 35 của anh hồi tháng Tám năm ngoái, ngay trước lễ cưới. Chiếc đĩa có tựa đề là “Mười một năm” và phần giấy dán tự làm ở mặt trên của chiếc đĩa là một tấm hình, được in nhem nhuốc từ chiếc máy in rẻ tiền dùng trong gia đình của Emma, tuy nhiên, vẫn có thể nhìn thấy cả hai đang ngồi trên sườn núi, đỉnh núi Arthur’s Seat, ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động sừng sững phủ bóng xuống cả Edinburgh. Đó hẳn là buổi sáng sau lễ tốt nghiệp, khoảng, mười hai năm trước thì phải? Trong hình, Dexter mặc áo sơ mi trắng tựa người trên một tảng đá với điếu thuốc lủng lẳng trên môi. Emma ngồi cách đó một quãng, cằm tựa lên hai đầu gối kéo sát ngực. Cô mặc chiếc quần bò Levi’s 501 cạp cao, trông hơi mập so với hiện tại, rụt rè và bối rối với mái tóc cắt ngang trán che cả hai mắt. Đó là kiểu chụp ảnh của cô kể từ đó, mỉm cười nghiêng một bên với cái miệng mím chặt. Dexter nhìn vào khuôn mặt cô rồi cười phá lên. Anh chỉ cho Jasmine xem.
“Hãy nhìn này! Đó là Emma, mẹ đỡ đầu của con đấy! Thấy bố hồi đó gầy không. Nhìn này… xương cổ này. Bố đã từng có xương cổ cơ đấy.” Jasmine cười không ra tiếng.
Trở lại phòng ngủ của Jasmine, anh đặt con bé trong một góc và lấy đĩa ra khỏi hộp. Bên trong là một tấm bưu thiếp được viết bằng lời lẽ gọt giũa, tấm thiệp mừng sinh nhật anh từ năm ngoái.
Ngày 1 tháng Tám năm 1999. Nó đây - một món quà tự làm. Hãy luôn nhắc nhở chính mình - chính suy nghĩ mới quan trọng, chính suy nghĩ mới quan trọng. Đây là một chiếc đĩa CD được tổng hợp từ các đoạn băng cát sét mà mình đã làm cho cậu từ nhiều năm trước. Không có gì ngớ ngẩn cả; chỉ có những bài hát phù hợp. Hy vọng cậu thích nó. Chúc mừng sinh nhật, Dexter, và chúc mừng tất cả những tin tốt lành của cậu - Một người chồng! Một người cha! Cậu sẽ làm tốt cả hai vai trò này.
Thật vui vì lại là bạn như trước đây. Nhớ là mình yêu cậu rất nhiều. Bạn cũ của cậu.
Emma x
Anh mỉm cười, đặt đĩa nhạc vào chiếc máy hát có hình giống tàu hơi nước.
Bắt đầu là bài “Unfinished Sympathy” của Massive Attack và anh ẵm Jasmine lên, quỳ gối, thì thầm vào tai con gái. Thể loại nhạc pop cũ, cùng hai chai rượu và không ngủ nghê gì hết, tất thảy kết hợp với nhau khiến anh trở nên nông nổi và ủy mị. Anh bật con tàu Fisher Price to hết cỡ.
Tiếp đến là bài “There is a Light That Never Goes Out” củaThe Smiths, và mặc dù chưa bao giờ quan tâm đến nhạc của The Smiths, anh vẫn tiếp tục nhảy nhót quanh phòng, gật gù đầu, như trở lại tuổi đôi mươi, lúc anh say sưa tại bữa tiệc sinh viên. Anh đang hát rất oang oang, thật đáng xấu hổ, nhưng anh chẳng buồn quan tâm. Trong căn phòng nhỏ của ngôi nhà mái ngói, nhảy múa cùng con gái theo tiếng nhạc phát ra từ chiếc tàu lửa đồ chơi, anh bỗng cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Còn hơn cả mãn nguyện… đó là cảm giác phấn chấn. Anh xoay tròn, giẫm phải một con chó bằng gỗ dài, và loạng choạng như một gã say rượu trên phố, phải vịn một tay vào tường để giữ thăng bằng. Ha ha cậu bé vững vàng, anh nói thật to, đoạn nhìn xuống Jasmine xem con bé có sao không và nó rất vui vẻ, nó đang cười, cô con gái xinh đẹp như thiên thần của anh đang cười. Có một thứ ánh sáng không bao giờ tắt(35).
35. Câu hát trong bài There is a Light That Never Goes Out.
Vì lúc này là “Walk on by”, một bài hát mà mẹ anh thường mở khi anh còn bé. Anh nhớ Alison đã nhảy múa theo bài hát trong phòng khách, một tay cầm điếu thuốc còn tay kia cầm ly rượu. Anh đặt Jasmine lên vai, cảm nhận hơi thở con bé phả vào cổ mình, nắm lấy bàn tay nó, lướt qua đống vôi vữa, gạch ngói bằng một điệu nhảy chậm rãi, lỗi thời. Trong trạng thái kiệt sức cộng với tác dụng của rượu vang đỏ, anh bỗng muốn nói chuyện với Emma biết nhường nào, nói với cô về những bài hát anh đang nghe, và như thể có điềm báo, điện thoại của anh đổ chuông ngay khi bài hát kết thúc. Anh lục tìm nó giữa đống đồ chơi và sách truyện; có lẽ đó là Emma, cô ấy gọi lại chăng. Màn hình hiển thị “Sylvie”, anh bèn chửi thề; anh phải trả lời. Hãy tỉnh táo, tỉnh táo, anh tự nhủ. Anh tựa người vào chiếc cũi, đặt Jasmine vào lòng và ấn nút nhận cuộc gọi.
“Chào, Sylvie!”
Vào lúc đó, bài “Fight the Power” của Public Enemy thình lình phát ra từ chiếc máy Fisher Price, và anh vội ấn vào những cái nút bè bè trên đó.
“Tiếng gì thế?”
“Chỉ là một chút nhạc thôi mà. Jasmine và anh đang có một bữa tiệc nhỏ, phải không Jas? Ý anh là Jasmine.”
“Nó vẫn còn thức sao?”
“Anh e là thế.”
Sylvie thở dài. “Thế anh đã làm gì?”
Anh đã hút thuốc, uống rượu, cho con gái của chúng ta uống thuốc ngủ, gọi điện cho bạn gái cũ, lục tung ngôi nhà, vừa lẩm nhẩm vừa nhảy múa khắp nhà. Anh đã ngã như một tên say rượu trên phố.
“Ồ, chỉ đi loanh quanh, xem ti vi. Thế còn em? Có vui không?”
“Cũng được. Dĩ nhiên là mọi người đều say cả…”
“Trừ em.”
“Em quá mệt nên không thể say được.”
“Nghe rất yên tĩnh. Em đang ở đâu đấy?”
“Trong phòng khách sạn. Em chỉ đi nằm một chút, sau đó quay lại để tham gia hiệp hai.” Khi cô ấy nói, Dexter quan sát đống đổ nát trong căn phòng của Jasmine - những tấm ga dính đầy sữa, đồ chơi và truyện tranh rải rác khắp nơi, một chai rượu rỗng và một cái ly dính mỡ.
“Jasmine thế nào?”
“Con bé đang cười, phải không, con yêu? Mẹ đang gọi điện đấy.” Vẻ nghiêm túc, anh đặt điện thoại vào tai Jasmine, nhưng con bé vẫn im lặng. Chẳng vui vẻ gì, vì thế, anh lấy điện thoại ra. “Anh đây.”
“Nhưng anh đã xoay xở được.”
“Dĩ nhiên. Em đã nghi ngờ anh sao?” Im lặng trong chốc lát. “Em nên trở lại bữa tiệc đi.”
“Có lẽ em nên đi. Gặp anh vào ngày mai nhé. Vào bữa trưa. Em sẽ về vào khoảng, em không chắc, khoảng mười một giờ.”
“Được. Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon, Dexter.”
“Yêu em,” anh nói.
“Em cũng thế.”
Cô sắp tắt máy, nhưng anh cảm thấy cần phải nói một điều gì đó. “À Sylvie? Sylvie? Em còn đó không?”
Cô đưa điện thoại lên tai. “Ừm?”
Anh nuốt nước miếng và liếp môi. “Anh chỉ muốn nói rằng… anh biết mình cư xử chưa tốt lắm làm vào thời gian này, với vai trò người chồng, người cha. Nhưng anh đang cố gắng, anh đang nỗ lực. Anh sẽ làm tốt hơn, Sylv ạ. Anh hứa đấy.”
Dường như cô cảm nhận từng lời anh nói bởi có một khoảng im lặng ngắn ngủi trước khi cô nói, giọng cô hơi đanh lại. “Dex, anh đang làm tốt mà. Chỉ là… chúng ta cảm nhận theo cách của riêng mình, chỉ có vậy.”
Anh thở dài. Dù sao thì anh đã hy vọng nhiều hơn. “Em nên quay lại bữa tiệc đi.”
“Gặp anh ngày mai nhé.”
“Anh yêu em.”
“Em cũng vậy.”
Và rồi cô tắt máy.
Ngôi nhà dường như rất yên tĩnh. Anh ngồi đó chừng một phút, cô con gái lúc này đã ngủ ngon lành trong lòng anh, lắng nghe tiếng rền của máu và rượu trong đầu anh. Trong khoảnh khắc, anh cảm nhận một nỗi sợ hãi và cô đơn, nhưng anh lắc đầu cho qua, sau đó đứng dậy nâng khuôn mặt cô con gái đang ngủ lên để nhìn, lúc này nó ngoan ngoãn như một chú mèo con. Anh hít hà mùi thơm của nó: mùi sữa, cảm giác ngọt ngào, con bé là máu thịt của anh. Máu thịt. Cụm từ này nghe sáo rỗng nhưng đúng là có những khoảnh khắc thoáng qua, anh bắt gặp hình ảnh của chính mình trong khuôn mặt này, anh trở nên nhận thức rõ về thực tế này và không không hoàn toàn tin rằng nó là sự thật. Dù tốt hay xấu thì nó là một phần của anh. Anh nhẹ nhàng đặt con bé xuống cũi.
Anh giẫm phải một con lợn nhựa, cứng như đá, nó cứa vào gót chân đau buốt, anh tự chửi thề, sau đó tắt đèn phòng ngủ.
Trong một căn phòng khách sạn ở Westminster, khoảng mười dặm về phía Đông dọc bờ sông Thames, vợ anh đang ngồi trần truồng trên mép giường với chiếc điện thoại cầm hờ hững trong tay và lặng lẽ khóc. Từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Sylvie không thích những gì mà sự khóc lóc gây ra cho khuôn mặt mình, vì thế, khi nghe tiếng nước ngừng chảy, cô vội vàng dùng mu bàn tay chùi nước mắt và thả điện thoại đống quần áo xuống sàn.
“Mọi thứ ổn cả chứ?”
“Ồ, anh biết đó. Không được thế đâu. Anh ấy có vẻ ngà ngà rồi.”
“Anh biết chắc cậu ấy sẽ chẳng sao đâu?”
“Không, nhưng đúng là anh ấy đã say. Giọng anh ấy nghe lạ lắm. Có lẽ em nên về nhà.”
Callum đang buộc thắt lưng áo choàng tắm, bước vào phòng ngủ và nghiêng người hôn vào tấm vai trần của cô.
“Anh đã nói rồi còn gì, anh biết chắc là cậu ấy không sao.” Cô không nói gì, vì thế anh ta ngồi xuống và lại hôn cô. “Hãy cố quên nó đi. Vui vẻ một chút. Em có muốn uống một ly nữa không?”
“Không.”
“Em có muốn nằm xuống không?”
“Không. Callum!” Cô hất cánh tay anh ta ra khỏi người mình. “Vì Chúa!”
Anh cố kìm nén để không nói ra điều gì đó, đoạn quay người bước vào phòng tắm để đánh răng, thế là hy vọng về một buổi tối tuyệt vời đã tan biến. Anh có một cảm giác kinh khủng rằng cô sắp nói về những thứ như “điều đó thật không công bằng, chúng ta không thể tiếp tục, em nên nói thật với anh ấy,” những điều đại loại thế. Thay vì hét to, anh nghĩ trong đầu đầy căm phẫn. Tôi đã bố trí cho cậu ta một công việc rồi. Như thế chưa đủ hay sao?
Anh khạc nhổ và súc miệng, đoạn trở lại phòng ngủ, ngồi phịch xuống giường. Với tay lấy điều khiển, anh ấn nút chuyển kênh vẻ giận dữ trong khi Sylvie Mayhew ngồi nhìn ra cửa sổ theo hướng ánh sáng dọc bờ sông Thames và tự hỏi phải làm gì với chồng mình.