Số lần đọc/download: 2371 / 27
Cập nhật: 2016-07-13 10:11:24 +0700
Chương 33 - Giữa trận thu đồ đệ
H
ành động của Hứa Kính Bá quá nhanh, mọi người vừa háy mắt thì trái châu trên khuôn chạm đã bị ông ta chém rớt xuống đất.
Hạt châu vừa bị chém rơi thì cả tòa đại sảnh bỗng nghe như tiếng y như sắt thép cọ nghiến vào nhau và bên trên tòa đại sảnh bỗng có một vật đen sì rơi xuống.
Mọi người chú mục nhìn lại thấy đúng là cái ghế bành da hổ mà Biên Phi Phượng đã ngồi trên khi nãy.
Nhanh như chớp, Trúc Kiếm tiên sinh lao mình phóng thanh kiếm xả ngay vào chiếc ghế.
Thân pháp đã nhanh mà thủ pháp lại càng nhanh, vì bây giờ người ta mới kịp nhìn thấy Biên Phi Phượng vẫn ngồi y trên chiếc ghế nhưng nàng cũng không chậm hơn, khi Trúc Kiếm tiên sinh vừa lao mình tới thì nàng đã như một cái đòn bật vút lên nóc tòa đại sảnh nhanh như kim khí hút vào đá nam châm, thanh kiếm của Trúc Kiếm tiên sinh vừa xả xuống chiếc ghế thì cũng vừa kéo theo Biên Phi Phượng như hình với bóng. Hai tiếng thép chạm vào nhau đinh tai nhức óc, đang đà khi phóng lên, Trúc Kiếm tiên sinh bị dội ngược lại rơi xuống đất.
Cũng may thân pháp của ông ta đã đến mức tuyệt đỉnh, cho nên vừa bị dội lại là ông ta dùng ngay thế Phiên thân Trắc Diệp tà tà rơi xuống cách chổ đám Lưu Hương gần một trượng.
Trên nóc tòa đại sảnh bị tốc một lổ hổng khá to, bóng của Biên Phi Phượng phóng vút ra lỗ đó.
Hứa Kính Bá dậm chân:
- Tiếc quá.. tiếc quá...
Tây Ly Tử kinh ngạc:
- Như vậy thương thế của nó đã kể như không có gì nặng nữa.
Trúc Kiếm tiên sinh nói:
- Bằng vào nhát kiếm giao đấu với lão phu, đủ thấy tuy chưa hoàn toàn bình phục, nhưng thương thế của cô ta coi như đã giảm đến sáu bảy phần.
Nhìn lên cái lỗ trên nóc nhà, Hứa Kính Bá cười:
- Dầu sao, chúng ta vẫn tìm được một chổ ra tương đối.
Ông ta vụt quay nhìn Quản Thiên Phát rồi cười và hỏi:
- Quản tổng quản cũng có học qua về môn thiết trí cơ quan à?
Quản Thiên Phát cúi đầu lễ phép:
- Vãn bối chưa được học.
Hứa Kính Bá chớp mắt ngạc nhiên:
- Thế sao Quản tổng quản lại nhìn ra mấu chốt cơ quan của tòa đại sảnh này?
Quản Thiên Phát nói:
- Vừa rồi vãn bối thấy Trang Chủ nhìn kỹ dưới dất rồi lại ngẩng lên trần nhà, vãn bối nghĩ nếu như chiếc ghế của Biên Phi Phượng tụt xuống thì nhất định Trang Chủ không
bao giờ lại lộ vẻ kinh ngạc như thế và vì lẽ đó nên vãn bối mới lựa lời mắng thử, cốt để xem sự ức đoán của mình có trúng hay không thế thôi.
Hứa Kính Bá gật gù:
- Bất cứ chuyện gì, học giỏi đến đâu mà không chịu tìm tòi chú ý thì cũng hóa ra đần độn. Quản tổng quản từ gương mặt lão phu mà biết được Biên Phi Phượng được rút lên chứ không phải tụt xuống thì quả đã hơn người, đã thế nhưng tại sao Quản tổng quản lại biết cô ta vẫn còn ngồi trên chiếc ghế?
Quản Thiên Phát nói:
- Bốn phía vách này đều bằng sắt dầy, gió vẫn không lọt qua được tự nhiên, nếu ở bên ngoài nhất định không thể nghe chúng ta nói chuyện, mà Biên Phi Phượng là người hay ngờ vực, không khi nào nàng lại chịu bỏ qua câu chuyện bên trong của chúng ta. Vì nghĩ như thế nên vãn bối đoán ra chuyện ấy.
Hứa Kính Bá cười lớn:
- Quản tổng quản phân tích thật là chính xác, thật quả là kỳ tài trong thiên hạ, sau khi chúng ta thoát khỏi nơi đây lão phu muốn đem tất cả những gì sở đắc trong đời về chuyện bố trí cơ quan mà truyền lại cho Tổng quản, chẳng hay Tổng quản có hứng chịu chăng?
Quản Thiên Phát lật đật vòng tay cúi mình thật thấp:
- Trang chủ đã có lòng thương, vãn bối cảm kích vô vàn, có điều vãn bối đã thụ nghiệp Hoài Dương Phái, ân của sư phụ, vãn bối không dám đơn phương can thiệp.
Lưu Hương Cốc Chủ vuốt râu cười:
- Thiên Phát, Hứa huynh thấy hiền điệt là người cơ trí, nên tiếc tài muốn truyền thụ sở học, đó là cái may mắn cho cháu nhất đời. Riêng về chuyện vì là môn hạ của Hoài Dương Phái nên không chịu phản sư, đó là điều đúng là điều trung nghĩa với ân sư, nhưng hiền điệt học võ công tại Hoài Dương Phái, còn tại Ðông Hứa, hiền điệt chỉ học bố trí cơ quan, hai chuyện đó chỉ có lợi là bồi bổ nhau chứ không hề xung đột, sau nầy, trước mặt Kim Ðiêu Quách lão ca, ta sẽ thay hiền điệt mà phân rõ về chuyện ấy.
(Vì khi đầu nhập Hoài Dương Phái cũng do Giang Ðại tiên sinh giới thiệu và gửi gấm ). Cho nên khi nghe ông ta nói như thế.
Quản Thiên Phát lật đật cúi đầu:
- Vãn bối xin tuân mạng.
Và bằng một thái độ thành khẩn, Quản Thiên Phát quì thụp xuống chân của Hứa Kính Bá:
- Ðệ tử xin ra mắt sư phụ.
Hắn giữ đúng lễ nhập môn, lạy Hứa Kính Bá luôn tám lạy.
Chờ cho hắn làm đũ lễ, Hứa Kính Bá mới đưa tay đở dậy cười:
- Hiền đồ hãy dứng dậy, chúng ta hãy còn trong vòng nguy khốn, không nên quá lễ như thế.
Hứa Trinh Tường và Hứa Doanh Doanh đều nhỏ tuổi hơn nên cùng gọi Quản Thiên Phát là sư huynh, quần hùng cũng bước tới có lời kính mừng.
Hứa Kính Bá cười:
- Thôi,chuyện này chờ về đến tệ trang rồi sẽ có lễ đáp tạ chư vị đạo huynh, bây giờ chuyện cấp thiết là chúng ta nên trù hoạch kế sách đột xuất.
Lưu Hương Cốc Chủ gật đầu:
- Theo cao kiến của Hứa huynh thì bây giờ ta phải làm sao?
Hứa kính Bá chỉ lên trên nóc nhà và nói:
- Cái lổ hổng đó chỉ một người chui lọt và nó cũng là con đường duy nhất để thoát thân, bây giờ tự nhiên chúng ta cần phải theo con đường duy nhất đó, nhưng có điều phải chú ý là trên đó nhất định phải có người canh thũ, họ có lợi thế là dĩ dật đãi lao, họ chỉ cần dùng chừng ba phần sức lực cũng đủ đánh ngã chúng ta trở xuống. Vì thế có lẽ chúng ta chỉ có mỗi một biện pháp là tương đối hữu hiệu.
Lưu Hương Cốc Chủ nói:
- Xin Hứa huynh để xuất để tất cả bàn luận cho kỹ càng.
Hứa Kính Bá nói nhỏ:
- Khi phóng lên, chúng ta phải làm cho người canh thủ bên trên bị bất ngờ, muốn thế, chúng ta phải áp dụng châm tiếp sức, từng người tiếp nối theo nhau, khi một người vừa phóng lên thì người khác tiếp liền theo, người thứ nhất tới nóc thì người thứ hai cũng đã lên hơn hai người nghĩa là nối nhau như xâu chuỗi. Ðề phòng khi người thứ nhất bị đánh bật, nhớ phải sà mình tạt xéo ra, để người thứ hai có chổ thoát lên, cứ như thế cho đến khi ta được nhiều người nối tiếp, nhất định đối phương phải lâm tình trạng không kịp trở tay, ngừng một chút như để ước đoán tình hình, Hứa Kính Bá nói tiếp:
- Nếu như người thứ nhất thế kiếm lên được đắc thủ, thì người thứ hai sẽ dễ dàng hơn, trong trường hợp có người của chúng ta trên nóc thì tất cả sẽ lên được dễ dàng.
Ông ta nói tuy làm ra vẻ nhỏ nhưng ước lượng cho trên nhà vừa nghe được, và khi nói, ông ta lại dùng kiếm vẽ lên mặt đất. Chúng ta phóng lên bằng kiếm chứ không người, cố làm sao đừng cho ló đầu lên cho đến khi đánh hất được kẻ bên trên, chừng đó hẳn lao ra không.
Hương Cốc Chủ hội ý gật đầu:
- Phương kế tiếp sức của Hứa huynh thật là vạn toàn, chúng ta lên tiếp lối liên tục ấy, chắc chắn đối phương sẽ không giữ nổi.
Tây Ly Tử nói:
- Chúng ta cứ như thế mà làm, bần đạo không tin rằng không thể đánh bật được chúng.
nó, ông ta vừa dùng tay ra dấu và nói lớn hơn:
- Bần đạo xin khai lộ
Ông ta nhún chân thật mạnh, thân hình vút thẳng lên trên.
Cho đến khí lên gần tới, thanh kiếm trong tay ông ta với thế Nguyệt vọng Vân Nghê đâm thẳng ra lỗ hổng đường thật mạnh.
Thân hình của Tây Ly Tử vừa nhóng lên thì Trúc Kiếm tiên sinh và Lưu Hương Cốc Chũ cũng vút lên theo.
Cả ba người, có thể nói là đương thế danh gia kiếm khách, thân pháp đã thần tốc mà kiếm thế cũng dũng mãnh vô song.
Thế nhưng, chỉ nghe ba tiếng tách tách tách khô khan ba thanh kiếm của ba người thảy đều gãy đoạn.
Ngay trong lúc ba người của Trúc Kiếm tiên sinh vừa rơi xuống thì Hứa Kính Bá đã phóng lên, tay phải ông ta vung ra hai đạo tinh quang, hai vệt sáng của ám khí nối nhau vút vào lỗ trống.
Một tiếng tách nữa vang lên lửa nhoáng, ám khí bị đánh bật văng một món, khi món thứ hai vừa tới thì tay trái của Hứa Kính Bá vút mạnh chiếc ống đồng, thì trong ống đồng năm đóm lửa xẹt ra.
Cùng lúc ấy, từ trên mái ngói, tiếng của Biên Phi Phượng rú lên khiếp đảm.
Và tiếp liền theo, một vệt sáng xanh từ trên xẹt xuống, thanh kiếm thép ngời ngời cắm phập trên mặt đất.
Chắc chắn là thanh kiếm báu vừa rồi đã tiện ngang ba thanh kiếm của ba người của Trúc Kiếm tiên sinh.
Hứa kính Bá bật cười ha hả:
- Chỉ cần một hoàn lửa ấy thôi là cô ả cũng sẽ cháy luôn.
Vừa nói ông ta vừa nhổ thanh trường kiếm lên cầm lấy ngang tay xem xét và tặt lưỡi:
- Lôi Hỏa Thần Châm của huynh đệ bất cứ gặp phải vật gì là vật ấy cũng thành tro, nhưng thanh kiếm này lại có thể chuyển qua vùng lửa, đũ biết nó là một thanh kiếm báu.
Tất cả mọi người xô tới để nhìn cho kỹ vào thanh trường kiếm.
Thanh kiếm có một cái tua màu xanh, nhưng bây giờ thì thành tro, thân kiếm sáng xanh rờn rợn, không thấy chút gì gọi là bị khói táp vào.
Trúc Kiếm tiên sinh buột miệng kêu lên:
- Thanh Minh Kiếm!
Hứa Kính Bá gật đầu:
- Trúc Kiếm đạo huynh quả không hổ là danh gia kiếm, trên chuôi kiếm này quả có khắc hai chữ Thanh Minh. Vừa nói, ông ta vừa chìa cán kiếm cho mọi người xem, quả thật nơi chuôi kiếm và giữa thân kiếm cũng đều có hai chữ Thanh Minh bằng chữ triện.
Tây Ly Tử nói:
- Thật là kiếm báu, ba thanh kiếm của chúng ta khi nãy nước thép cũng đâu phải tầm thường, thứ mà chỉ chịu một nhát đầu là đứt tiện.
Lưu Hương Cốc Chủ thở ra:
- Nếu Hứa huynh không phát xuất lôi hỏa thì bằng vào thanh kiếm nầy mà thủ chặt trên đó, tất cả binh khí cũa chúng ta nhất định không còn một mống, và chúng ta sẽ phải dùng chưởng lực mà thôi.
Hứa Kính Bá cười:
- Vừa rồi huynh đệ có nói cho đối phương nghe thấy là dẫn chúng lại gần lỗ hổng để phóng lôi hỏa, không ngờ làm cho ba thanh kiếm của ba vị đứt ngang.
Ông ta trao Thanh Minh kiếm cho Lưu Hương Cốc Chủ và nói tiếp:
- Kiếm này sắc bén vô song, chỉ tiếc là chưa lấy được võ nó, vậy xin Cốc Chủ hãy tạm dùng.
Lưu Hương Cốc Chủ cười:
- Vì phòng hờ binh khí bị hủy diệt nên huynh đệ đã cho thủ hạ phòng sẳn hơn mười thanh kiếm tốt, huynh đệ thấy thanh kiếm nầy nên trao về cho Trúc Kiếm đạo huynh.
Tây Ly Tử gật đầu:
- Cốc Chủ nói phải lắm, trong chúng ta, chỉ có Trúc Kiếm đạo huynh đáng được mệnh danh là đệ nhất kiếm gia, Thanh Minh Kiếm nầy nên để cho Trúc Kiếm đạo huynh sử dụng, nó có thể là khắc tinh của Phi Phượng kiếm pháp, đạo huynh có thể dùng nó để tận diệt tà gian để bảo vệ đồng đạo võ lâm.
Trúc Kiếm tiên sinh không từ chối, ông ta cầm thanh kiếm và nói:
- Danh lợi đã không màng thì của báu đến đâu cũng thế thôi nhưng vì võ lâm mà tận diệt mà tận diệt tà gian, huynh đệ xin tạm thời nhận lấy.
Lưu Hương Cốc Chủ cười:
- Trong khi thanh kiếm này vô chủ.
Ông ta nói chưa dứt lời thì chợt nghe tiếng sắt nghiến vào nhau, cả tòa đại sảnh chuyển động như nghiêng đổ.
Mọi người giật mình nhìn lại thì bỗng thấy các khung cửa Ðông Nam, Tây Bắc, Ðông Bắc và Tây Bắc cùng mở toát ra.
Từ cánh cửa Ðông Bắc, chầm chậm bước ra một đạo nhân vận đến màu lam, lưng đeo trường kiếm.
Lão đạo sĩ nầy có năm chòm râu dài đến ngực bạc phơ, lòng mày thật đậm và thật dài, dài phủ xuống gần mí mắt.
Ngoài đôi lòng mày rậm kỳ cục của ông ta, lão đạo sĩ này có gương mặt như vầng trăng sáng, đôi mất tinh anh phong độ thật đúng như một đạo sĩ.
Hình như lão đạo sĩ này là kẻ dẫn đầu để trấn trung uơng khi ông ta bước ra thì bốn cánh cửa có bốn người xuất hiện.
Cửa Ðông Bắc là một lão Hòa Thượng mặc đến màu tro, không thể biết rõ niên kỷ của lão nầy nhưng nhìn qua cũng biết lão này có niên kỷ rất cao, vì một người học võ mà răng đã rụng hết và da mặt y như võ cây không thể dưới số tuổi một trăm.
Ông ta không cầm binh khí, trên tay chỉ có một xâu tràng hạt, sau vị Hòa Thượng già có hai nhà sư, hai tay chấp trước ngực, cung cách thật trang nghiêm, họ có vẻ cung kính lão hòa thượng già. Có lẽ đó là tôn trưởng cũa họ.
Nhà sư ấy là Phi Cảnh và Huyền Cảnh đại sư.
Hai vị Hộ Pháp của Ngũ Phượng Môn, hai vị Hộ Pháp nầy nhiều trọng vọng, thế mà lại đi sau và tỏ vẻ cung Hòa Thượng như hàng tôn trưởng như thế ấy. Ðủ biết hòa thượng già này có địa vị cao lắm trong Ngũ Phượng Môn.
Phía Tây Bắc bước ra một vì trung niên thư sinh, người vận nguyệt bạch trường bào, tay cầm cây quạt trắng ngà, hắn là một con người mặt trắng không râu, hai môi mỏng ngậm lại khít rim, trông dáng cách hết sức ngạo nghễ, theo sau là hai tên đại hán cũng vận đến choàng xám, sắc mặt họ khinh khỉnh, có vẻ không coi ai ra gì cả.
Người này tưổi khoảng bốn mươi.
Phía Ðông Nam bước ra hai người, một lão già đến đen và một bà già cũng mặc áo đen.
Hai người này râu tóc đều bạc trắng, cả hai đều cầm thiết trượng song song, trông dáng cách hết sức uy nghi.
Phía sau lão già và mụ già nầy chỉ có một người, người nầy là Huyền Võ Ðàn Chủ Hắc Trượng Ông của Ngũ Phượng Môn.
Phía Tây Nam có một lão già khoảng độ năm mươi, mình khoát đến choàng đỏ, mặt ông ta cũng đỏ lòm, tay cầm trường theo sau ông ta có hai người, một là Bạch Hổ Ðàn Chủ Cách Thiệu Ngũ, một nữa là lão già lùn nhỏ loát choát, chưa ai từng thấy mặt, nhưng cùng đi song song với Cách Thiệu Ngũ thì có lẽ cũng là một vị Hộ pháp của Ngũ Phượng Môn.
Tất cả bốn cửa cùng mở một lượt, số người vừa kể cũng xuất hiện một lượt, Lưu Hương Cốc Chủ và quần hùng vừa thoáng thấy thì ai nấy đều sửng sốt.
Không ai có thể ngờ rằng Ngũ Phượng Môn lại có thể thu nhập quá nhiều cao thủ Hắc đạo gia nhập như thế, chỉ bằng vào những người này không thôi, lực lượng của Lưu Hương Cốc cũng khó bề chống đỡ, chứ đừng nói đến sự bao vây chặt chẽ và bẩy rập của tòa đại sảnh.
Vị đạo nhân mày bạc đứng chính giữa đảo mắt nhìn quanh và hỏi:
- Chẳng hay vị nào là Lưu Hương Cốc Chủ?
Lưu Hương Cốc Chủ vòng tay thủ lễ:
- Tại hạ là người tạm chỉ huy tệ cốc.
Hai tia mắt như điện của vì đạo nhân mày bạc chiếu thẳng vào mặt Lưu Hương Cốc Chủ:
- Nếu ký ức của bần đạo không xấu quá thì lúc bần đạo còn qua lại giang hồ, bần đạo cũng chưa từng nghe tên Lưu Hương Cốc?
Lưu Hương Cốc Chủ cũng nhìn thẳng vào mặt vị lão nhân:
- Không Ðộng Bạch Mi Chân Nhân Lâm Thanh Vân trước đây ba mươi nãm trên giang hồ đã thanh danh hiển hách, các nhân vật võ lâm đương thời đã đem hai tiếng Bạch Mi của ông mà đặt thêm tên Không Ðộng đủ thấy danh vọng của ông ta đã làm nổi bật hắn môn phái Không Ðộng, và chính danh xưng ấy cũng đủ nói lên sự tôn kính của giang hồ dành cho ông ta.
Bạch Mi Chân Nhân mỉm cười:
- Ðúng lắm, có lẽ Cốc Chủ đang đeo mặt giả phải không? Thật tình thì bần đạo vốn không thích nói chuyện với bất cứ những ai đeo mặt giả.
Lưu Hương Cốc Chủ gật gù:
- Ðạo trưởng đã nói thế thì tại hạ xin trình mặt thật để nói chuyện với nhau. Tại hạ tên thật là Giang Thượng Phong.
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay gỡ chiếc mặt nạ đang đeo.
Bạch Mi Chân Nhân gật đầu:
- Thì ra đây là Kim Lăng Nam Giang, bần đạo quả là hân hạnh.
Giang Thượng Phong nói:
- Năm xưa đạo trưởng đã đạt đến danh vọng tột bực trong võ lâm, đã được võ lâm đồng đạo tôn trọng ngưỡng, thế không hiểu tại sao ngày hôm nay đạo trưởng lại cúi mình trước Ngũ Phượng Môn?
Bạch Mi Chân Nhân lạnh lùng:
- Bần đạo đã được Thái Thượng ủy thác đảm nhiệm trọng trách Tổng Hộ Pháp Ngũ Phượng Môn.
Ông ta đảo mắt nhìn quanh và nói:
- Bần đạo xin giới thiệu với chư vị những Phó tổng Hộ. Chỉ về phía lão Hòa Thượng Thủ hạ cửa Ðông Bắc, Bạch Mi Chân Nhân nói tiếp:
- Ðây là Ngũ Ðài Sơn, Cổ Phật Tâm Ðăng đại sư.
Cổ Phật Tâm Ðăng vòng tay hướng về phía Bạch Mi ÐạoNhân cung kính:
- Bần tăng xin cám ơn Tổng Hộ pháp dẫn kiến.
Cổ Phật Tâm Ðăng thủ lãnh Ngũ Ðài Sơn vốn là sư thúc của Cảnh và Huyền Cảnh đại sư, thật ra thì đương thời một vị Hòa thượng già như thế và bằng vào sắc diện của Bạch Mi không giới thiệu thì cũng có thể đoán ra.
Bạch Mi Chân Nhân lại quay qua phía Tây Bắc chỉ người thư sinh đến trắng:
- Ðây là Bạch Cốt Thần Quân, chưởng giáo Bạch Cốt Môn, sau lưng ông là hai người sư đệ.
Bạch Cốt Thần Quân và hai sư đệ của ông ta xưng là Bạch Cốt Tam Sát hiện là những người vang danh trong Hắc Ðạo võ lâm, tất cả ở đây có người chưa biết mặt nhưng thảy đều biết tiếng.
Bạch Cốt Thần Quân cũng vòng tay cúi mình về phía Bạch Mi Chân Nhân.
Tiếp theo, Bạch Mi Chân Nhân lại chỉ lão già và mụ già đứng cửa Ðông Nam:
- Hai vị này là Long Lăng Phượng Trượng Hắc y Song Hiệp, Ðiền thí chủ và Ðiền lão phu nhân.
Câu giới thiệu thật hay, vì ai cũng biết danh Hắc y Song Hùng mà người đàn ông gọi là Ðiền Kết Tử, còn người đàn bà là Ðiền Ðại Nương, tuy cùng một họ Ðiền, nhưng đó là một cặp vợ chồng.
Trong ba mươi năm về trước, họ cũng là tay hảo thủ của Hắc đạo võ lâm, tướng mạo của họ tuy về già càng thay đổi nhưng tính tình hung hãn của họ chẳng những đã không thay đổi mà lại càng tăng trưởng theo cái nghĩa gừng càng già càng cay.
Thế nhưng bây giờ Bạch y Chân Nhân lại từ Song Hung giới thiệu thành Song Hiệp, câu giới thiệu khéo léo ấy chẳng những làm cho cặp Song Hung nở mũi, mà chính sư đệ của họ là Hắc Trượng Ông đang đứng sau lưng cũng nghe thấy lỗ mũi nở phồng lên.
Ðiền Kết Tử là tay chuyên môn dùng chất độc, còn Ðiền Ðại Nương thì chuyên dùng Ðộc Trùng, giang hồ nói rằng họ nhìn vào ai thì người ấy phải lăn quay ra chết. Nói tự nhiên là có lẽ thổi phồng một phần nào, nhưng cũng đũ làm cho người ta biết họ là tay lợi hại.
Ðiền Kết Tử cười cười:
- Tổng Hộ Pháp quá khen..
Câu nói quá khen có nghĩa là từ Song Hung biến thành Song Hiệp mà đương sự cũng đã thấy chính không là hiệp tí nào.
Ðiền Ðại Nương cười khẹt khẹt:
- Tổng Hộ Pháp đã thếp vàng lên mặt bọn mình, chứ ông không thiên hạ cũng nhận là Song Hiệp đấy à?
Ðiền Kết Tử nhướng mắt:
- Tổng Hộ Pháp đã tiến cử cho bọn ta đấy, không ai nhận cũng là Song Hiệp như thường.
Ðiền Ðại Nương bĩu môi:
- Vừa rồi ông đã nói đêm nay trong số những người này, sẽ chọn một số trái tim của những người bạn trẻ tuổi làm thuốc bổ, thế mà có thể tước bỏ tiếng hung được sao?
Ðiền Kết Tử cau mày thấp giọng:
- Nói khe khẽ thôi chứ, bà chẳng cố tìm những kẻ tuổi mà võ công thâm hậu để uống huyết làm cho nhan sắc không phai đó sao? Bà lại kém gì tôi mà nói chớ?
Không để ý đến chuyện cãi cọ của cặp vợ chồng kỳ quái này, Bạch Y Chân Nhân lại chỉ về phía lão già đến tía tại cửa Ðông Nam rồi giới thiệu luôn:
- Còn đây là Côn Luân Phi Long Kiếm Khách Lục Lô Xuyên.
Lục Lô Xuyên cũng vòng tay váí về phía Bạch Mi Chân nhân.
Thái độ của ông ta thật là trầm lặng, y như đang đứng nghiền ngám một vấn để gì chứ không phải đang làm lễ.
Côn Luân phái tuy không thuộc vào hàng chín đại môn phái đương thời, nhưng cũng là một chính phái thành danh, thế nhưng vị chưởng môn của họ lại đầu nhập làm Phó trong hàng Hộ Pháp của ngũ Phượng Môn, điều đó làm cho bọn người Lưu Hương Cốc giật mình.