Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ản in mẫu cuốn sách của EJ Mack được người đại diện bán hàng của nhà xuất bản đưa cho cô mấy tháng trước vẫn đang nằm dưới gầm giường, chưa hề được giở ra và bị phủ đầy bụi. Lola lau sạch nó bằng tấm thảm, đi chân đất qua hành lang sang nhà 73C. Ôi Chúa ơi, Gabe phải ra ngoài và anh ấy chẳng thèm nghĩ tới việc để cửa khép hờ; cô sẽ phải đợi bao lâu để Sally tập tễnh đi ra mở cửa?
Cô thiếu kiên nhẫn gõ cửa liên hồi. “Sal, nhanh lên chị, lăn khỏi cái sofa đó và bò ra mở cửa cho em ngay đi bởi chị sẽ không tin được là em vừa gặp ai tối nay đâu.” Rồi, khi cánh cửa vừa mở ra, “Và này, mọi người ở chỗ em làm đang xôn xao lên khi biết chị là người tình đồng tính đang mang bầu của em đấy – áaa!”
Tất nhiên không phải Sally ra mở cửa nhanh đến thế. Tất nhiên đó là Doug, người mà Lola chưa được gặp suốt ba tuần nay, kể từ đêm Giao thừa ở Carrick mà cô để lại ấn tượng kinh hoàng. Mary Ann Cross chết tiệt.
“Vậy là giờ cô còn có cả tình ái đồng tính với chị tôi nữa đấy.” Doug lắc đầu ngán ngẩm. “Chúa ơi, cô thực sự muốn làm mẹ tôi lên cơn đau tim thì phải.”
“Em xin lỗi, chào anh Doug. Em không biết là anh cũng ở đây.” Nếu không em đã nhanh chóng trang điểm lại và nhất định sẽ không làm món sandwich nướng với pho mát và dấm hành rồi.
“Em biết không, chị ước mình là gay,” Sally kêu ca, nằm gác dọc ghế sofa. “Bọn chị tuyệt hơn nhiều. Thích đàn bà có vẻ dễ hơn thích đàn ông.”
“Trừ lúc họ có mùi dấm hành,” Doug nói.
Úi.
Lại thế rồi, nói tới việc thích đàn ông. Cố gắng không thở gần anh, Lola nói: “Tối nay không có Isabel à?” và trong một khoảnh khắc cô tự cho mình hi vọng. (“Isabel, tôi xin lỗi, người tôi yêu không phải là cô, là____)
“Có, tôi cũng ở đây!” Bước ra từ bếp với một cái khay, Isabel vui vẻ nói: “Chào Lola, cô xem này, chúng tôi có dịch vụ chuẩn bị cung cấp thức ăn tại nhà đây.”
“Nhà chị hết sữa.” Sally thả lỏng người ngồi dậy, nhăn mặt vì đau đớn khi nhấc chân lên vài inch khỏi chồng nệm. “Gabe đi được vài tiếng rồi và anh ta bực vì chị gọi anh ta nhiều quá, nên chị lại gọi Doug.”
Nói cho công bằng với Gabe, Lola đã nghe anh kể về thất bại tối qua khi mà anh để lỡ tin trang đầu lúc hai ngôi sao hạng A đánh nhau ngoài Nobu vì đang xếp hàng mua thuốc cho Sally.
“Tội nghiệp, chị ấy ở đây một mình mà không có sữa để uống trà,” Isabel kêu lên. “Rồi chúng tôi bảo sẽ ghé qua mang theo vài lít sữa, chị ấy nói đói và muốn chúng tôi mua cho chị ấy ít đồ ăn nhanh.”
Con cừu chết đói tội nghiệp có vẻ hơi xấu hổ, mà chị ấy cũng nên thấy thế. Lola phẫn uất nói: “Còn đám mì lasagne em mang qua cho chị sáng nay thì sao? Chị chỉ cần hâm nóng lại thôi mà.”
“Nó vẫn còn trong tủ lạnh,” Sally thú nhận. “Chị xin lỗi, chỉ là chị đang thích ăn đồ Trung Quốc thôi.” Cô nhanh chóng chuyển chủ đề. “Vậy tối nay em đã gặp ai?”
Bụng Lola vẫn sôi ùng ục gào lên gây chú ý dù cô đã ăn sandwich nướng. Chà, nếu Sally không thích lasagna – món ăn ngon lành cô làm tại nhà từ những thứ hỗn tạp – thì cô sẽ vui vẻ tự ăn kia mà. “Chị còn nhớ cái gã đeo kính tẻ ngắt muốn thuê căn hộ này không? Anh ta đấy!”
“Á, ý em là anh ta đã tới cửa hàng và thấy em á? Có ngại không?”
“Cũng hơi thôi ạ, anh ta đến để kí tên mà. À, anh ta còn hỏi về chị và đứa bé đấy.”
Sally vỗ nhẹ bụng mình. “Bọn chị vẫn khỏe, cảm ơn.”
Lola vẫn nắm quyển sách trên tay, nói: “Chị đã từng nghe tới EJ Mack chưa?”
“Cái gã làm nhạc hả? Năm ngoái hợp tác với Madona ấy à?” Sally đút một miếng gà Sichuan to vào miệng, nhún vai. “Cũng có biết.”
“EJ Mack là một thiên tài,” Isabel kêu lên. “Anh ta làm việc với tất cả mọi người.”
“À, là anh ta đấy,” Lola nói.
Sally nghẹn miếng nấm. “Cái gì? EJ Mack là kẻ đeo kính tẻ ngắt ấy ư?” Ôi Chúa ơi, anh ta là một nhà triệu triệu phú mà chúng ta thậm chí không biết…”
“Xem ra hai người bỏ lỡ cơ hội rồi, các cô gái!” Isabel nói, tay vòng quanh eo Doug, siết chặt vẻ sở hữu, ám chỉ rằng các sinh vật tội nghiệp như các cô, tôi đang ở đây với một người đàn ông hoàn hảo trong khi các cô thậm chí chẳng có một tên tốt bằng một nửa mà chia nhau nữa…Chúa ơi, các cô có ước mình xinh đẹp và may mắn như tôi không?
Nói thật, cô ta nghĩ mình là ai nào? Lọ Lem ư? Hơn nữa, ai là hai chị em xấu xí con mẹ kế?
Trong người thấy bực tức – vì Chúa, cô vẫn muốn giành lại Doug – Lola lạnh lùng nói: “Ai nói tôi bỏ lỡ cơ hội? EJ và tôi rất hợp nhau. Anh ấy còn mời tôi đi chơi nữa.”
Phải, điều này làm họ ngồi dậy và chú ý!
“Thật ư?” Lông mày Isabel nhướn lên.
Kể cả Doug cũng có vẻ để tâm.
Sally kêu lên: “Anh chàng nhạt nhẽo mời em đi chơi!”
“Thật ra anh ta cũng không nhạt nhẽo như chúng ta nghĩ đâu.” Lola nhanh chóng bảo vệ EJ. “Anh ta mặc những thứ đồ đó vì không muốn gây chú ý. Và sau cặp kính đó thì trong anh ta thực sự khá thú vị…và anh ta có gò má rất ấn tượng…”
“Vậy ý cô là anh ta càng nhiều tiền thì nhìn càng đẹp trai,” Doug kéo dài giọng giấu cái trừng mắt.
“Lần trước gặp mặt anh ta hầu như không nói gì.” Với tay lấy một ít bánh tôm của Sally, Lola bướng bỉnh: “Hôm nay em đã phát hiện ra là tính tình anh ta rất tốt.”
Doug chu mỏ: “Tất nhiên là cô thấy thế rồi.”
“Vậy là em thực sự sẽ đi chơi với anh ta?” Sally hào hứng quá làm rơi cả cái dĩa. “Đi hẹn hò?”
“Hãy hi vọng là anh ta không quên mang theo thẻ Amex bạch kim của mình,” Doug nói.
“Có ai làm ơn nhặt hộ chị cái dĩa không?”
“Tối nay anh ấy có mời em đi chơi,” Lola kể. “Nhưng em lo Sal ở nhà một mình, nên em đã từ chối anh ấy rồi.” Đó, ha, giờ thì ai là người cao cả, biết suy nghĩ và thánh thiện nhất căn phòng này nào?
“Aah, tốt quá nhỉ?” Sally mỉm cười. “Vậy chị cá là cái bàn chân lại hành hạ em trong đôi giày mới mà em đeo đi làm hôm nay. Và hơn nữa là em cần tút tát lại bản thân. Vậy khi nào em sẽ gặp lại anh ta?”
Lola đỏ mặt. “Không gặp nữa đâu chị. Anh ta rủ em đi nhưng em nói không, cảm ơn anh. Chỉ thế thôi.”
“Em điên à? Em không thể không gặp lại anh ta được! Anh ta là EJ Mack đấy!”
“Chà, giờ quá muộn rồi.” Lola giơ tay lên, nói: “Ít ra là em đã từ chối anh ta.”
Mặt Doug không biểu cảm. “Hoặc là thế hoặc là từ đầu anh ta chưa bao giờ mời cô ta đi chơi.”
“Ôi, Doug, anh xấu tính quá.” Isabez giả vờ đập nhẹ anh một cái. “Anh không thể nói Lola là kẻ nói dối được!”
“Em sẽ ngạc nhiên vì cách anh gọi Lola đấy.” Anh nhấc chùm chìa khóa xe từ bàn trà rồi giơ tay tạm biệt. “Nói tới sự ngại ngùng và tính thật thà thì Lola có đẳng cấp của riêng mình. Được rồi, bọn em đi đây…”
“Em chẳng hiểu sao em lại yêu em chị,” Lola gắt gỏng nói sau khi Doug và Isabel rời đi. “Anh ấy đúng là đồ ngốc.”
“Anh không ổn lắm hả?” Collin Carter của Hãng Thông Tấn Carter hỏi.
Gabe thở dài rồi lắc đầu. Không phải anh sắp bị bảo hãy thôi việc đi chứ? Mấy tuần vừa qua anh đã không may mắn mà.
Nhưng Collin là một anh chàng khá tốt bụng. “Đừng buồn quá nhé. Chỉ cần một bức ảnh nữa là anh sẽ lên trang tin đặc biệt của toàn thế giới thôi. Nghe này, chúng ta nhận được tin mật là Savannah Hudson đang tạm lánh ở một căn nhà nhỏ ở vùng quê Gloucestershire. Gần đây cô ấy rất kín tiếng. Đây là địa chỉ.” Anh ta giơ ra một mẩu giấy rồi nói: “Không ai biết việc này đâu, nên đây là cơ hội lớn của anh đấy. Đừng làm hỏng nhé.”
“Được, cảm ơn anh, tôi sẽ không làm hỏng đâu.” Gabe đang cảm thấy cắn rứt vì sáng nay anh đã ăn nói rất cộc lốc với Sally – cô đánh thức anh lúc năm giờ sáng, gọi với từ phòng cô sang nhờ anh tắt hộ chuông báo thức điện thoại của cô – nhưng anh biết cô là lí do duy nhất khiến Collin cho anh cơ hội này. Anh nợ cô vì điều đó, nhưng lúc đó cô làm anh phát điên.
“Anh biết Savannah Hudson là ai đúng không,” Collin kiểm tra lại vì hôm qua Gabe đã nhầm George Galloway với Des Lynam.
“Đừng lo. Tôi biết cô ta mà.” Gabe gật mạnh đầu, nhét địa chỉ vào ví. “Tôi sẽ không khiến anh thất vọng đâu.”
Chú thích
[1] Nhảy salchow: một kĩ thuật nhảy trong trượt băng
[2] Nhảy axel: một kĩ thuật nhảy xoay trong trượt băng
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ