Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
hông quá nghiêm khắc về thời gian như Ibara nhưng nhỏ cũng chưa từng đến trễ. Chắc chắn Ibara cũng nghĩ như vậy khi nhỏ hỏi với giọng không hề quở trách: "Có chuyện gì à?"
"Ừm, chuyện nhỏ thôi. Tớ vừa có một cuộc trò chuyện dài."
Chuyện gì thế? Sao không nói luôn? Trước khi tôi kịp đưa ra câu hỏi có nội dung đại loại vậy Chitanda đã tiếp tục:
"Tớ sẽ giải thích sau nhé."
Nhỏ lại âm mưu gì đây? Những lúc thế này không khi nào tôi có điềm tốt.
"Ưm... không sao, vậy chúng ta bắt đầu họp nào."
Lý do mà các thành viên CLB Cổ Điển phải tập hợp ở đây cũng lại là vấn đề xuất bản tập san "Kem đá", bao gồm việc chọn phông chữ và trang trí tiêu đề thế nào, sắp xếp bài viết rồi chọn giấy in ra sao. Cá nhân tôi thì nghĩ sự sẽ êm đẹp hơn nếu để Ibara tự quyết tất cả nhưng rõ ràng nhỏ sẽ không đồng ý. Nhỏ đã lý luận rằng tất cả chúng tôi đều bỏ tiền và sức vào tập san này nên lẽ công bằng là đều "có quyền" tham gia vào khâu trình bày. Tôi chẳng ham gì cái quyền đó, chỉ là dù gì phần còn lại của mùa hè với tôi cũng không có gì hay ho hơn để làm.
Ibara lấy từ trong cặp ra vài tờ giấy mẫu và tiếp tục:
"Đây là những loại tốt nhất mà hầu bao của chúng ta có thể kham nổi, nói toẹt ra là những loại rẻ nhất. Chúng khá là khác nhau, không chỉ ở vẻ ngoài mà còn khi mực in lên thì..."
Trong khi Satoshi và Chitanda đều hào hứng lắng nghe những nhận xét của Ibara về các loại giấy thì với tôi chúng chẳng khác gì là nước đổ đầu vịt. Nhưng mà tôi vẫn cố gắng nghe, vì nghe nhận xét vẫn đỡ hơn là nghe mắng.
Buổi họp kết thúc sớm như dự kiến, trong chưa đến một giờ đồng hồ. Ibara đã chốt lại danh sách những thứ đã được duyệt để đưa cho bên xuất bản. Công việc giám sát quả là không dễ dàng, vậy nên tôi nắm hai bàn tay vào nhau để thể hiện sự khen ngợi dành cho nhỏ.
Trời đã xế trưa. Lúc này chúng tôi có thể về nhưng cả bọn đã quyết định ở lại ăn trưa với đồ ăn mua ở cửa hàng tiện lợi. Tôi lấy hộp cơm trị giá không đến 400 yên của mình ra khỏi cặp và ba người kia cũng thế. Đang gỡ miếng giấy nylon bọc quanh nắm cơm Satoshi hỏi:
"Vậy chừng nào tập san mới được xuất bản?"
Người duy nhất có thể trả lời hiển nhiên là Ibara, nhỏ càu nhàu: "Có Chúa mới biết chính xác." và "Chúng ta sẽ có bản mẫu vào đầu tháng mười, còn bản chính thì có lẽ là ngay trước Lễ hội văn hoá."
Giờ là cuối tháng tám, một tuần trước khi kì nghỉ hè kết thúc. Sẽ thật là phiền phức nếu phải tiếp tục công việc viết lách khi đã đi học trở lại vào tháng chín, và với một thằng "tiết kiệm năng lượng" như tôi thì để như thế là không hiệu quả. Làm sớm xong sớm dĩ nhiên là tốt hơn, dù gì một tuần cũng đâu phải là ít?
Tiếng nắp hộp cơm của Chitanda vang lên "cách" một cái khi được mở ra. Hộp cơm trưa của con gái tuổi này thường nhỏ và chứa những thức ăn đơn giản. Cái hộp của Chitanda cũng nhỏ, nhưng mà trong đó lại nhồi đầy nào là gai lônghầm, ốp lết ngọt và thịt viên bằm. Trước khi lấy đũa ra nhỏ nói: "Mà này, các bạn chiều nay có ai bận gì không?"
Tôi luôn có thời gian để mà giết. Nhưng thường lệ tôi gật đầu, và Ibara cũng thế.
"Tớ phải đưa mấy thứ này cho bên xuất bản nhưng sẽ xong sớm, không tới chiều đâu."
Satoshi thì lại đăm chiêu,
"Tớ thì đang tính ghé qua CLB Thủ Công để xem có giúp gì được không, gần đây chả có động tí gì vào dự án thêu thảm. Với lại cũng lâu rồi không liên lạc với bên Hội Học Sinh, nhưng mà... vô tư đi."
Thấy ba chúng tôi đều đồng ý Chitanda rạng rỡ như thể mình là người hạnh phúc nhất trần đời. Nhìn nhỏ cười mà tôi lại có điềm xấu...
Dùng chữ "kinh nghiệm" thì lại có vẻ hơi quá...
Thôi, cứ xem như tôi nhạy cảm với rắc rối đi.
Nhỏ đặt đôi đũa xuống bàn và tuyên bố: "Vậy chúng ta cùng đi xem preview nhé!"
Preview?
Tôi chưa thông suốt được điều nhỏ vừa nói. Không đợi đầu óc suy nghĩ tôi quay sang Satoshi, người cũng lắc đầu ra vẻ mình chịu. Ibara cũng chẳng hơn gì.
"Chi-chan đang nói về preview của cái gì vậy, một bộ phim à?"
"Ừm... mà, cũng không hẳn là một bộ phim. Đúng hơn là một đoạn phim được quay bằng máy cầm tay."
Được quay bằng máy cầm tay? Chắc ý nhỏ là phim tự quay kiểu gia đình.
"Ở bên CLB Nghiên Cứu Phim Ảnh à?"
Chitanda lắc đầu,
"Không phải."
"Hay là bên CLB Nghiên Cứu Phim Ảnh Kiểu Gia Đình?"
Đừng có nói ngu nữa Satoshi! Cả tôi và Ibara đều ném ánh nhìn lạnh lùng vào cái mặt hớn hở của hắn. Dù vậy hắn vẫn cười mà nói tiếp: "Dám cá với tớ là hổng có không? CLB Cổ Điển mà còn tồn tại thì sao CLB Nghiên-Cứu-Phim-Ảnh-Kiểu-Gia-Đình lại không?"
Nhưng đến đây là kết thúc trò đùa của hắn, bởi hắn luôn trung thành với phương châm của mình: "Mọi trò đùa phải chọc đúng chỗ và dừng đúng lúc, bằng không sẽ thành những lời nói dối thiếu suy nghĩ." Nếu hắn đã nói tồn tại thì nhiều khả năng là tồn tại, vì dù sao trường Kamiyama cũng thực sự sở hữu một đống kếch sù CLB chuyên về nghệ thuật.
Nhưng Chitanda vẫn lắc đầu,
"Cũng không phải đâu. Đây là một đoạn phim để giới thiệu lớp 2-F."
"Ôi, làm phim để giới thiệu lớp cơ à!"
Ibara gật đầu tỏ vẻ ngưỡng mộ,
"Chắc chắn lớp tớ không đời nào nghĩ đến việc làm phim giới thiệu, ai cũng bận rộn với hoạt động ở CLB hết."
Quả vậy, lớp 1-B của tôi cũng chẳng ai thèm ý kiến về việc làm cái gì đó trên danh nghĩa của lớp trong kì hội này vì họ đã có việc ở CLB. Với lại làm phim giới thiệu cũng đâu phải chuyện nhỏ? Thế mới thấy tên Satoshi thật là tài: vừa làm ở bên Cổ Điển này, thầu luôn bên Thủ Công và khiêm nốt một chân trong Hội Học Sinh nữa.
"Một số anh chị lớp 2-F tham gia vào các CLB thể thao đã quyết định cũng muốn tham gia vào Lễ hội văn hoá. Tớ có quen một chị bên đó và được mời đến xem preview để cho ý kiến. Các cậu thấy thế nào? Hay chứ nhỉ?
"Đúng thế, đi ngay và luôn!"
Satoshi đồng ý không cần chớp mắt, đây là phản ứng bình thường khi hắn có một hứng thú mới.
Ibara hơi cau mày rồi hỏi: "Phim này thuộc thể loại gì thế?"
"Ưm, tớ nghe nói là huyền bí."
Thế là đủ để làm vừa lòng Ibara.
"Nghe được đó. Được thôi tớ cũng sẽ đi."
"Tưởng Mayaka không thích cái thể loại mì ăn liền này chứ?"
"Tớ không ghét... dù sao thì nó cũng được làm bởi những người đam mê phim ảnh mà."
Đồng ý, kiếm được mấy ai có hứng đi xem phim mà người ta làm chỉ để "tham gia vào Lễ hội văn hoá"?
Vậy, còn tôi.
Thực lòng mà nói tôi không thực sự thích phim ảnh, dù là phim nghệ thuật hay bom tấn thì cũng chưa lần nào có hứng thú để chủ động đi xem. Vì sao tôi cũng chẳng dám chắc, có lẽ là cảm thấy xem phim tốn nhiều thời gian quá chăng? Tôi đã từng được bảo rằng "không xem phim là lãng phí một nửa niềm vui trong cuộc sống". Vì thế tóm lại là tôi không ghét phim, có vài bộ cũng khá là thú vị...
Nhưng mà tôi nghĩ là mình nên về.
Trước khi kịp nói ra Chitanda đã lại tuyên bố:
"Quyết định vậy nhé! Chúng ta sẽ cùng đi!"
"Ơ không, tớ..."
"Thực ra chị ấy bảo không chỉ tớ, tớ còn được phép rủ theo ba người. Thế là tớ nghĩ ngay đến ba cậu trong CLB Cổ Điển, một con số thật đẹp."
Nhỏ không thèm nghe.
Cười nham hiểm, Satoshi giơ ngón tay cái về phía tôi mà nói: "Chitanda-san này, Houtarou hình như có gì muốn nói."
"Oreki-san cũng đi mà, phải không?"
Trời...
"Đúng không?"
... Ơi.
Sao lúc nào đối diện với nhỏ này cũng chẳng thuận buồm xuôi gió vầy nè? Nghĩ ra kế gì đi nữa rốt cuộc cũng bị quấn chân lại. Luôn có một chọn lựa là từ chối thằng, nhưng mà lấy lí do đâu ra?
Tôi nhún vai chịu thua. Dù sao thì về nhà cũng chả có gì để làm.
Phòng chiếu đã được phủ rèm để che hết ánh sáng bên ngoài, để lại bên trong một không gian mờ tối.
Từ trong cái nền tối ấy đột ngột xuất hiện một bóng người. Lý do cho cái sự bất ngờ đầy tính huyền ảo kia có lẽ liên quan cái đầm xanh biển mà người nữ sinh ấy đang mặc, hoà hợp với bóng đêm một cách đặc biệt.
Chitanda nói với người nữ sinh:
"Tụi em đã đến theo lời chị đây."
Người nữ sinh tiến về phía chúng tôi, và phải vậy tôi mới thấy được chị ấy như thế nào.
Chiều cao của chị ấy tương đương Chitanda, có lẽ cao hơn, và thân hình cũng mảnh khảnh. Đôi mắt hơi sắc và nhỏ cùng một khuôn mặt "tinh tế", tôi phải dùng tạm từ này thay cho "đẹp" vì chị thực sự trông nghiêm nghị hơn là đẹp. Và dường như từ chị luôn toả ra sự trang nghiêm của vương tôn quý tộc khiến tôi khó có thể tin là chị chỉ lớn hơn chúng tôi một tuổi. Thay vì là một học sinh, chị khiến tôi liên tưởng đến một nữ hình cảnh tiêu biểu hay là giáo viên... à không, phải như một nữ đặc vụ của Lực Lượng Tự Vệ quốc gia với cấp hàm không thấp hơn Thiếu tá.
Nhẹ cất lên chất giọng điềm tĩnh, chị bắt đầu nói:
"À, vậy là các em đã đến."
Chị nhìn từng người và tiếp tục: "Xin chào, chị cảm ơn vì các em đã bỏ thời gian để đến đây."
Chitanda lần lượt giới thiệu chúng tôi:
"Đây là Ibara Mayaka-san, Fukube Satoshi-san và Oreki Houtarou-san. Cũng như em, các bạn đều là thành viên CLB Cổ Điển."
Người nữ sinh biểu lộ một vẻ mặt khó hiểu khi tên của chúng tôi được đưa ra, tôi không thể nhận ra là chị đang cười hay là tỏ ra thất vọng. Nhưng mau chóng chị trở lại bình thường và cúi chào chúng tôi.
"Hân hạnh được gặp các em, chị tên là Irisu Fuyumi."
Cái tên vừa được chị nói ra thì Satoshi đã phản ứng cái một, hắn háo hức cao giọng:
"Ôi đúng như em đã đoán, chị là Irisu-sempai đây mà! Hèn chi em ngờ ngợ là thấy chị ở đâu rồi."
"Em là Fukube Satoshi-kun phải không? Xin lỗi nhưng chị đã từng gặp em à?"
"Chị đã tham dự buổi họp cùa Uỷ ban tổ chức Lễ hội văn hoá cuối tháng sáu phải không?"
"Chị không nhớ rõ lắm, bộ lúc đó có chuyện gì à?"
Chẳng biết là thực sự quên hay giả lơ nhưng chị Irisu đã trả lời như vậy. Satoshi vẫn tiếp tục: "Em đã tận mắt chứng kiến chị giải quyết bất đồng giữa các CLB Âm nhạc và Kịch như thế nào. Thực sự rất tuyệt vời! Thế là từ đó em đã luôn muốn được gặp chị ít nhất một lần."
"À nhớ ra rồi," chị đáp ngắn gọn, "nhưng mà chị có làm gì đặc biệt đâu?"
"Không, không hề, chị là đỉnh của đỉnh. Em vẫn còn nhớ mà, ba lần chị đã yêu cầu trưởng ban phải ngừng nói ngay lập tức để việc đưa ra ý kiến của các thành viên khác không bị gián đoạn.
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá