Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 - Nơi Giọng Nói Cư Ngụ
ở cửa ra,” Đại tá trầm giọng, “mở ra, Crewe,” ông ta mở ngăn kéo và lấy ra thứ gì đó, “và nếu đó là Kẻ Hành Pháp…”
Crewe mở cửa, tim anh ta đập nhanh điên cuồng, nhưng chỉ có Selby bước vào phòng và đối diện với khẩu súng nửa hạ xuống của Đại tá.
“Anh muốn gì?” Boundary hỏi nhanh. “Anh thật ngu xuẩn, tôi đã nói rằng đừng rời mắt khỏi cô ta…”
“Nhưng cô ấy xuống hồi nào?” Selby hỏi. “Tôi chờ dưới đó suốt, và có một cảnh sát ở góc phố. Tôi băn khoăn liệu ông có nhìn thấy anh ta hay không.”
“Không đi xuống?” Đại tá nói. “Cô ta đã rời khỏi đây năm phút trước!”
Cô ấy chưa đi xuống,” Selby nói, “và tôi chắc chắn không gặp cô ta khi lên cầu thang. Có đường nào khác đi ra không?”
“Không có con đường nào cô ta có thể sử dụng,” Đại tá lắc đầu. “Tôi đã lắp ổ khóa mới trên tất cả các cánh cửa. Nếu không đi xuống thì cô ta đã đi lên.”
Họ cùng đi lên cầu thang và tìm kiếm, đầu tiên trong căn hộ của Pinto, sau đó là các nhà kho và căn hộ trống ở tầng cao hơn.
“Đi xuống dưới cửa và chờ, phòng trường hợp cô ta trốn ra,” Đại tá nói.
Ông ta trở về phòng với hai người đàn ông và họ kinh ngạc nhìn nhau.
“Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không, Crewe?” Đại tá nghi ngờ hỏi.
“Không mảy may,” Crewe nói.
“Tuy nhiên, cô ta đã xuống cầu thang,” Đại tá nói. “Tôi nghe thấy tiếng chuông báo động.”
“Chuông báo động?” Crewe hỏi.
“Tôi đã lắp một chuông báo động dưới bậc cầu thang. Rất hữu ích để biết khi nào có người đến.”
Mười phút trôi qua và Selby quay lại nói rằng viên cảnh sát đã hỏi thăm chiếc xe thuộc về ai.
“Anh có thể đem nó đi,” Đại tá nói, “và gọi người của anh đi.”
“Họ đã đi,” người kia nói. “Tôi không muốn có bất kỳ rủi ro nào.”
Anh ta biến mất để thực hiện các chỉ dẫn của Đại tá, và họ nghe thấy tiếng rù rì của máy xe đang khởi động.
Boundary mở khóa tủ rượu lấy một bình whisky đầy. Không nói một lời, ông ta rót ba ly và thêm soda. Mỗi người đều chìm vào suy nghĩ, và suy nghĩ vì lợi ích của riêng mình.
“Nào, các quý ông,” cuối cùng Đại tá nói. “Tôi có khuynh hướng tích cực cho chuyện này.”
Ông ta nhìn lên và thấy con dao găm mà Pinto đã phóng. Nó vẫn được cắm ngập vào tường.
“Kẻ Hành Pháp phá hoại căn hộ của tôi còn chưa đủ,” ông ta gầm gừ, “cậu còn phải phá gì đó trên cùng bức tường! Lôi nó ra và đừng để tôi nhìn thấy nó lần nữa, Pinto.”
Anh chàng Bồ Đào Nha mỉm cười ngượng ngùng, bước đến bức tường và nắm chặt cán dao. Rõ ràng mũi dao đã cắm vào một thanh xà, vì con dao không nhúc nhích. Anh ta kéo lần nữa, dùng toàn bộ sức lực và lần này đã thành công, không chỉ rút được con dao mà còn cả một mảng lớn thạch cao và một dải giấy dán tường.
“Cậu thật ngu ngốc!” Đại tá giận dữ nói, “Hãy xem cậu đã làm gì! Biến đi cùng Moses đi!”
Ông ta đi đến bức tường và nhìn chằm chằm, vì màng vỡ thạch cao và giấy dán tường đã để lộ ba đĩa đen tròn, khảm chìm trong thạch cao và chỉ tách biệt với căn phòng bằng mảng giấy dán tường đã bị tước bỏ.
“Lạy Chúa!” Đại tá nói khẽ. “Máy nghe lén!”
Ông ta lấy con dao từ tay Pinto, và moi ra một trong những chiếc đĩa. Nó được nối với một sợi dây được chôn trong thạch cao, và Đại tá cắt đứt nó bằng một nhát dao.
“Đây là đầu thu của một microphone,” ông ta nói.
“Giọng nói!” Pinto kêu lên và Đại tá gật đầu.
“Tất nhiên. Tôi đã phát điên khi không đoán được điều này,” ông ta nói. “Đây là cách hắn nghe trộm và phát ngôn. Giờ chúng ta sẽ khám phá tận cùng điều này.”
Ông ta chém vào thạch cao và để lộ ba sợi dây dẫn thẳng xuống dưới và rõ ràng xuyên qua sàn nhà. Đại tá dừng lại nghỉ và trầm ngâm ngắm những mảnh vỡ.
“Cái gì nằm dưới căn hộ? Văn phòng Lee, phải không? Tất nhiên, Lee!” Ông ta nói. “Tôi mới là kẻ ngốc!”
Ông ta trả lại con dao cho Pinto, lấy đèn pin từ trong túi và dẫn đường ra khỏi căn hộ. Họ đi xuống cầu thang tối mờ đến tầng dưới, ở đó là ba khu văn phòng. Đại tá lấy một chùm chìa khóa và thử từng chiếc trên cánh cửa văn phòng khảo sát đất đai. Ông ta tìm thấy một cái vừa vặn, và cánh cửa mở ra. Ông ta mò mẫm tìm thấy công tắc điện, và căn phòng tràn ngập ánh sáng. Đó là một văn phòng thư ký rất bình thường, với một quầy nhỏ, cánh cửa quầy được nâng lên. Trong cánh cửa quầy, ông ta nhìn thấy thứ gì đó màu trắng trên sàn, và, khom lưng nhặt lên. Đó là một chiếc khăn tay phụ nữ.
“L,” ông ta đọc. “Nghe giống như Lollie. Anh biết thứ này không, Crewe?”
Crewe cầm chiếc khăn và gật đầu.
“Cái này là của Lollie,” anh ta nói ngắn gọn.
“Tôi nghĩ vậy. Đây là nơi cô ta trốn khi chúng ta tìm kiếm. Ở đây với Kẻ Hành Pháp, hả? Hãy xem thử văn phòng bên trong.”
Văn phòng bên trong đã bị khóa, nhưng ông ta có thể xâm nhập không chút khó khăn. Bên trong là một văn phòng tư nhân được trang bị đơn giản và qua cửa kính, có thể thấy trong góc có một vật trông giống như hộp điện thoại. Ông ta mở cửa và chiếu đèn vào chỗ đó. Có một cái bàn nhỏ, một cặp ống nghe gắn chặt vào tai nghe và một máy phát lưu hóa nhỏ.
“Đây là nơi hắn ngồi,” Đại tá ngẫm nghĩ nói, chỉ vào chiếc ghế đẩu. “Và đây…” ông ta nhấc tai nghe, “là cách hắn nghe trộm tất cả những cuộc thảo luận của chúng ta. Đi lên cầu thang, Pinto, tôi muốn thử cái máy phát này.”
Ông ta đặt tai nghe vào tai và chờ đợi, lập tức nghe rõ tiếng Pinto đóng cửa phòng trên lầu. Rồi ông ta nói qua máy thu.
“Cậu nghe thấy tôi nói không, Pinto?”
“Tôi nghe rất rõ,” giọng Pinto nói.
“Nói nhỏ thôi. Tự mình trò chuyện để tôi nghe thử có được không.”
Pinto nghe lời. Anh ta đọc lời thoại nào đó từ vở hài kịch của nhà hát Orpheum, một, hai câu hát, và Đại tá nghe rõ mồn một từng âm tiết.
Ông ta đặt tai nghe trở lại nơi đã tìm thấy chúng, đóng cửa kính và cửa văn phòng, dân đường lên lầu. Bình whisky vẫn ở trên bàn. Ông ta nâng ly và uống cạn trong một hớp.
“Nếu anh là một nhà ngôn ngữ học, Crewe, anh hẳn đã nghe thấy cụm từ Sauve qui peut. Nó có nghĩa là ‘Chuồn!’ Đó là lời khuyên của tôi và tôi sẽ thực hiện. Ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau để thanh lý liên minh Boundary và chia quỹ chung.”
Ông ta cho mọi người rời đi để cố gắng ngủ phần còn lại của đêm. Ông ta hầu như không ngủ được đêm đó. Trước khi bình minh đến, ông ta đã đứng ở Twickenham, kiểm tra một chiếc thuyền máy lớn trong nhà thuyền. Đó là buổi hạ thủy lẽ ra phải có Lollie Marsh và Selby theo hành trình vượt sông và biển. Thuyền đã được trang bị và sẵn sàng cho chuyến đi. Nhưng trước tiên, Đại tá phải lấy chiếc hộp màu đen từ hộc chứa ở đuôi thuyền và ngắt dây điện kết nối với ổ điện trước khi tạm ngưng chiếc đồng hồ nhỏ. Ông ta đã đặt bom phát nổ lúc bốn giờ sáng, và đã tính toán, khi đó Lollie Marsh và người hộ tống đã ở giữa biển. Bởi vì Đại tá không coi bất cứ bằng chứng nào có thể buộc tội mình là không quan trọng.
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp