Nguyên tác: Cybersona
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Chương 32
B
ÊN NGOÀI, trong bãi đậu xe bệnh viện, một đặc vụ DEA, mang theo súng, từ từ tiến tới xe của Harrison. Nghe thấy tiếng đập, viên đặc vụ nấp người vào sau càng chống sốc trước. Anh nâng súng lên và nhắm vào chiếc xe.
Trong khi đó, một đặc vụ khác lặng lẽ mở cửa tài xế, cúi xuống và kéo chốt trên đó có hình một cốp xe đang mở. Cốp xe mở he hé và cả hai đặc vụ đều chĩa súng vào sau xe.
Âm thanh như có ai đó đá vào thành cốp xe bắt đầu vang lên và hai đặc vụ từ từ tiến đến từ hai bên sườn xe. Khi tới cốp xe đã mở, họ nấp người sau càng chống sốc và hé nhìn vào bên trong. Trong đó, bị trói và bịt miệng, và rất tức giận là đặc vụ Harrison.
Hai đặc vụ kia đút súng vào bao, và giúp ông ta ra khỏi cốp xe. Một người cắt dây trói trong khi người còn lại tháo bịt miệng cho ông.
“Mấy anh làm cái quái gì mà lâu vậy?” Harrison xổ ra.
“À...” đặc vụ thứ nhất lắp bắp.
“Đúng ra thì,” người còn lại nói. “Chúng tôi đã tới đây lẹ hết sức mình rồi.”
“Dù sao thì chúng ta đang ở đâu vậy?” Harrison hỏi. “Freeman đâu? Các anh bắt được hắn chưa?”
Ngay lúc đó đội trưởng đội SWAT đẩy hai đặc vụ sang một bên và nhìn Harrison.
“SWAT?” Harrison hỏi. “Ai gọi các anh tới?”
“Ông có phải là đặc vụ Harrison không?”
“Tôi đây. Còn bây giờ thì SWAT tới đây làm gì?” ông hỏi.
“Chúng tôi nhận được báo cáo có một nhân viên liên bang bị bắt đi,” đội trưởng SWAT vừa nói, vừa nhìn Harrison nghi ngờ. “Chính xác thì chúng tôi đang đối phó với cái gì?”
“Một vụ bắc cóc. Bắt cóc tôi,” Harrison nói, nhìn quanh bãi đậu xe bệnh viện. “Chúng ta đang ở bệnh viện à?”
“Thấy là biết rồi đó. Ai bắt cóc ông?”
“Một gã tên là Paul Freeman.” Harrison vừa nhìn lên bệnh viện, vừa nói, “Đó là lý do tại sao hắn ở đây. Garland Daniels.”
“Daniels? Hắn liên hệ gì với chuyện này?” viên đội trưởng hỏi.
“Tôi không biết,” Harrison nói, “nhưng hắn có liên hệ nào đó với gã này. Đưa vũ khí cho tôi.”
“Đừng vội vậy,” đội trưởng nói, giơ một tay lên, khi một đặc vụ sắp sửa đưa súng cho Harrison.
“Có vẻ như vụ bắt cóc đã khép lại.”
“Vụ bắt cóc, thì có lẽ,” Harrison nói. “Nhưng nếu chúng ta ở bệnh viện nơi Garland Daniels đang điều trị, thì nhiều khả năng một vụ bắt cóc khác đang diễn ra trong đó.”
Trong phòng bệnh của Garland Daniels, hoảng sợ đang bao trùm.
Paul không thể tin rằng Garland từ chối tự thú.
“Nếu cậu không làm,” Paul nói, “thì cả hai ta sẽ là những thằng hèn trốn tránh suốt cuộc đời. Cậu có thể muốn sống như vậy, nhưng tôi thì không.”
“Anh ta nói đúng.” Suzy nói. “Nếu anh thực sự yêu em như anh vẫn nói, anh sẽ không để một người đàn ông vô tội vào tù vì những gì anh đã làm. Hơn nữa, anh đã hoàn thành những mục tiêu đề ra. Anh đã trả được thù.”
“Đúng. Nhưng em có muốn nghe phần thú vị nhất không?”
“Chuyện gì?” Suzy nói.
“Có gì đó còn thiếu, và anh không thể chỉ rõ đó là cái gì.”
“Thiếu? Chẳng hạn cái gì?” Paul hỏi.
“Chẳng hạn người nào đó mà tôi lẽ ra nên đối phó. Người phải thực sự chịu trách nhiệm vì tôi bị bắn.”
“Ôi, không phải lại chuyện này nữa chứ,” Suzy nói. “Garland, anh phải cho qua chuyện đó thôi.”
“Anh biết. Anh xin lỗi, Suzy,” Garland nói. “Chuyện này khiến anh bận tâm, chỉ vậy thôi.”
“Garland,” Paul nói. “Chúng tôi sẽ mướn cho anh luật sư giỏi nhất mà tụi tôi kiếm được. Anh không giết ai hết, cho nên không phải là anh sẽ ngồi tù chung thân. Chắc là chỉ vài năm thôi.”
“Tôi sang suy nghĩ,” Garland nói.
Jessica đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì cô quay sang Garland. “Anh nên suy nghĩ nhanh lên. Hình như họ sẵn sàng hành động rồi.”
Ở cuối bãi đậu xe gần lối ra vào bệnh viện nhất, một người mặc áo gió in chữ FBI phía sau đang chỉ đạo một nhóm người trang phục tương tự.
Harrison nhìn qua bãi rồi lắc đầu. “Chuyện này trở thành trò xếp hàng chữ cái từ hồi nào vậy?”
“Họ hẳn theo dõi điện đàm của chúng ta,” một trong những đặc vụ DEA đã giúp ông ra khỏi cốp xe nói.
“Đi nào,” Harrison nói. “Đi xem mấy anh chàng liên bang liên béo làm ăn.”
Nhân viên FBI chỉ huy vừa mới bắt đầu chỉ đạo cho đội của mình cách xâm nhập tốt nhất vào bệnh viện thì Harrison cùng hai đặc vụ DEA bước tới.
“Mọi lối ra đều được bố trí người,” tay chỉ huy FBI nói. “Chúng tôi muốn chuyện này càng cẩn thận và càng êm thắm càng tốt. Chúng tôi không hề muốn gây hoảng loạn. Những nhân viên bệnh viện đã được thông báo. Garland Daniels đang trên tầng bảy, phòng 704. Chúng tôi đã cho nhân viên giả làm bác sĩ lên phòng anh ta. Nếu Paul Freeman ở đó, họ sẽ cố gắng khống chế hắn hoặc ra hiệu cho chúng tôi tiến vào.”
Harrison bước tới. “Xin lỗi. Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của FBI trong chuyện tóm lấy gã này, nhưng nếu có người sẽ bắt tên Paul Freeman này, thì đó phải là tôi.”
“Ông chắc chứ đặc vụ Harrison,” viên chỉ huy FBI nói.
“Đúng vậy. Tôi là đặc vụ chịu trách nhiệm vụ này.”
“Đặc vụ chịu trách nhiệm? Tôi tưởng ông là đặc vụ bị bắt cóc chứ. Thực tế thì, ông là lý do tại sao chúng tôi có mặt ở đây. Nhưng mà nè, nếu ông muốn tự thực hiện vụ bắt giữ? Muốn dành lấy công trạng hả? Cứ tự nhiên. Tôi nghĩ rằng ai cũng được quyền phạm lỗi lầm của mình. Đi đi. Hắn ta là của riêng ông. Chúng tôi sẽ đợi ngoài này.”
“Thật không?”
“Cái gì, ông điên hả?” chỉ huy FBI thét lên. “Ông chỉ việc ngồi đợi ngoài này trong khi chúng tôi dọn dẹp vụ này.”
Harrison trông như sắp bùng nổ, nhưng ông kiềm chế cơn giận của mình khi quay lại với hai đặc vụ đã giúp mình ra khỏi cốp xe.
“Tôi vẫn muốn có vũ khí,” Harrison đề nghị với đặc vụ trẻ hơn. “Đưa tôi khẩu súng của anh.”
“Nhưng thưa sếp, tôi...”
“Làm đi!”
Bên trong bệnh viện, thang máy mở đúng tầng có phòng của Garland Daniels. Hai nhân viên FBI, trong dáng điệu trông như bác sĩ, bước ra khỏi thang máy và tiến về phía phòng bệnh của Garland.
Khi họ đến gần phòng, một người ra hiệu cho người kia và anh rút súng ra, giấu dưới tấm bảng kẹp ghi chép. Họ đến cửa và bước vào.
Suzy ngồi trên ghế kế bên giường trong khi Garland nằm, mắt nhắm lại, cả người nằm yên. Suzy đứng dậy và quay lại nhìn hai bác sĩ đang chĩa súng vào mình.
“Lùi khỏi cái giường, thưa cô,” một nhân viên ra lệnh. Suzy làm theo. Hai nhân viên lục soát căn phòng, rồi phòng vệ sinh,và cuối cùng là phòng tắm. Họ nhìn nhau khi lục soát xong rồi rời khỏi phòng.
Ngoài hành lang bệnh viện, một nhân viên nói vào micrô gắn trên ve áo khoác. “Hắn không có trong phòng. Nhắc lại. Đối tượng không có trong phòng.”
Viên đội trưởng FBI bình thản đón nhận tin khi anh nhìn quanh khu đậu xe với một đội quân nhỏ những đặc vụ chính phủ và cảnh sát đang chờ lệnh. Sau khi cân nhắc tình huống, anh ra lệnh cho lính của mình.
“Có vẻ như chúng ta phải dùng tới biện pháp lục soát cả tòa nhà. Nội bất xuất ngoại bất nhập ngoại trừ trường hợp khẩn cấp. Hãy đưa theo đặc vụ DEA kia - người đã bị Freeman bắt cóc. Ông ta là người cuối cùng nhìn rõ mặt hắn. Tôi muốn ông ta tham gia vào cuộc lục soát.”
Harrison đang ở sau xe kiểm tra đạn khẩu Glock chín ly thì một nhân viên FBI tìm đến ông.
“Harrison,” tay nhân viên nói. “Ông được yêu cầu trình diện.”
Harrison nhét khẩu súng dưới áo và theo tay nhân viên quay trở lại người đội trưởng đang ở lối vào chính của bệnh viện.
“Chúng tôi đã lục soát phòng Galand Daniels, nhưng Paul Freeman không có ở đó,” viên đội trưởng nói với Harrison. “Có đoán được hắn sẽ ở đâu không?”
“Anh coi phòng ông bác sĩ chưa?”
“Bác sĩ nào?”
“Người đã mổ cho Daniels. Người ta nói rằng chính ông là người biến Daniels thành kẻ bại liệt nhằm lấy viên đạn ra. Nếu Freeman là người được Daniels thuê để trả đũa bất kỳ ai làm hại anh ta, thì ông ấy chắc là có trong danh sách,” Harrison nói.
Tay đội trưởng chộp lấy hai nhân viên đội SWAT. “Để Harrison đi cùng các anh. Hãy kiểm tra... ông bác sĩ đó tên gì vậy?”
“Stumbaugh,” Harrison nói.
“Hãy kiểm tra văn phòng ông ta. Nếu ông ta không có ở đó, thì đi tìm. Đi đi.”
Harrison và hai nhân viên vào trong bệnh viện.
“Những người còn lại,” đội trưởng nói. “Tôi muốn các anh lục soát từng mét vuông của bệnh viện. Nếu tay Freeman này có ở đây, thì hắn sẽ không thoát khỏi tay tôi.”
Những nhân viên FBI và SWAT vội vã ùa vào tòa nhà.
“Anh mở mắt ra được rồi,” Suzy nói, “họ đi khoảng một phút trước rồi.”
Garland mở một mắt và thấy Suzy đứng ở cửa ra vào. Rồi anh mở mắt còn lại và nhìn quanh phòng.
“Họ đi rồi, Garland. Dậy khỏi giường đi.”
Garland vỗ vào cạnh giường. Paul, Jessica và Kevin bò ra từ dưới gầm cái giường to tướng.
“Anh nghĩ chuyện này sẽ thực sự hiệu quả?” Paul hỏi.
“Cũng đáng thử mà, chẳng phải anh đã nói vậy sao?” Garland nói khi gỡ ống truyền dịch và dây nối với màn hình theo dõi và ra khỏi giường. “Nhưng chúng ta phải đi ngay. Sớm muộn gì họ cũng lục soát văn phòng Stumbaugh thôi.”
“Nhưng nếu chuyện không thành công thì sao?” Paul hỏi.
“Lúc đó, tôi sẽ tự thú. Nhưng hãy thử cách này trước, được không?”
Trong hành lang bệnh viện, Harrison và hai đặc vụ bước đến bàn thông tin. Nhân viên tiếp tân ngước lên và nhìn vào phù hiệu của họ.
“Chúng tôi muốn tìm bác sĩ Stumbaugh,” đặc vụ Harrison nói.
“Hôm nay ông ta đắt khách nhỉ,” viên tiếp tân nói.
“Sao?”
“Ông là người thứ ba trong vòng một tiếng trở lại đây hỏi gặp ông ta rồi đó. Muốn tôi gọi báo không? Xem ông ta có rảnh không?”
“Thôi được rồi,” Harrison nói. “Chúng tôi muốn làm ông ấy bất ngờ.”
“Tầng sáu. Phòng 603.”
Harrison và hai đặc vụ lặng lẽ lên bằng thang máy. Khi nó dừng ở tầng sáu thì họ bước ra và nhìn hành lang đầy bác sĩ, y tá và bệnh nhân, vài người bước đi với giá treo ống truyền dịch di động.
Harrison nhìn dọc theo hành lang, rồi dừng lại.
“Hai anh chờ tôi ở đây được không?”
“Sao vậy?” một người hỏi.
“Đề phòng trường hợp hắn tìm cách chuồn bằng đường khác.”
Hai đặc vụ nhìn nhau và nhún vai chấp thuận.
Harrison kiểm tra băng đạn khẩu chín ly tự động dùng cho nhân viên chính phủ và bước dọc theo hành lang đến văn phòng bác sĩ Stumbaugh. Ông không cần phải đi xa mới thấy mình đứng trước phòng 603. Cửa khép hờ nên ông đẩy nó mở ra.
Harrison thò đầu vào trong và nhíu mày, rồi ông hạ vũ khí xuống. Bác sĩ Stumbaugh ngồi sau bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính và đang đeo cặp kính thực tế ảo.
“Bác sĩ Stumbaugh phải không?” đặc vụ Harrison hỏi.
Ông bác sĩ gỡ kính ra và mỉm cười với Harrison, miệng tạo tiếng póc póc, giống như Garland thường làm.
“Vâng,” vị bác sĩ nói, giờ đây phần hồn là Garland. “Tôi giúp gì được cho anh?”
“À... Ông có nghe nói đến người tên Paul Freeman chưa?”
Harrison nhìn quanh phòng làm việc cho đến khi ông tới bàn khám bệnh.
“Anh ta làm gì ở đây? Tôi nghe nói anh ta đang trong phòng mình mà.”
“Anh ta là bệnh nhân của tôi. Tôi phải làm vài xét nghiệm và muốn thực hiện tại đây.”
“Ồ, phải.”
Harrison bước tới bàn và nhìn xuống thân thể đang ngủ của Garland Daniels, với Suzy ngồi cạnh giường nắm tay anh ta.
“Vẫn còn hôn mê, hả?”
Bác sĩ Stumbaugh đứng dậy và bước đến đứng cạnh Harrison. Họ đều nhìn xuống Garland im lặng.
Suzy nhìn lên Harrison và thấy bác sĩ Stumbaugh gật đầu.
“Xin lỗi,” Suzy nói, “nhưng ông có phải là đặc vụ lẽ ra đã có thể ngăn được vụ bắn nhau không?”
“Ừ thì,” Harrison bắt đầu. “Thực sự thì tôi không thể làm gì khác được...”
Nhưng trước khi kịp nói hết, ông nhìn xuống và thấy bác sĩ Stumbaugh đã đâm kim tiêm vào chân mình.
“Ôi,” Harrison nói, khi ông nhìn bác sĩ Stumbaugh đè pít tông kim tiêm đẩy thứ chất lỏng không biết là gì từ đó vào người Harrison.
Harrison trông có vẻ choáng váng khi nhìn xuống, không thể cử động.
“Ông làm vậy để làmmm gìì... ì...”
Harrison không nói thêm được âm nào nữa. Mắt ông trợn ngược và bắt đầu ngã ra sau nhưng Paul bước ra từ sau bức màn vừa kịp đỡ ông ta.
“Chẳng phải ông ta có phải tỉnh táo thì chuyện này mới thành công sao?” Paul hỏi.
“Ồ, ông ta sẽ tỉnh,” bác sĩ Stumbaugh nói khi cầm lên một ống tiêm khác.
“Garland, anh đúng là thiên tài,” Paul nói với bác sĩ Stumbaugh.
Bác sĩ Stumbaugh/Garland mỉm cười với Paul. “Để rồi xem.”
Ngoài cửa chính vào bệnh viện, đội trưởng FBI nhìn đồng hồ của mình. Anh chạm vào tai nghe của mình và lắng nghe.
“Anh nói thật không?” anh ta hỏi trong khi nhìn quanh lính của mình. “Harrison bắt được hắn rồi sao?”
Đột nhiên, ngay sau lưng anh cửa trước bệnh viện mở và Harrison, theo sau là một trong hai đặc vụ bước ra.
“Freeman đâu?”
“Tôi e rằng mình phải nặng tay hơn thường lệ để khuất phục nghi phạm. Tôi đang nhờ bác sĩ kiểm tra hắn ta trước khi thẩm vấn hắn. Tôi sẽ lo vụ này từ đây.”
Viên đội trưởng FBI trông bối rối.
“Ông lo vụ này?”
“Tôi cảm thấy có trách nhiệm trong vụ này. Lẽ ra không nên quấy rầy FBI. Đây là vấn đề của DEA và tụi tôi định sẽ tự xử lý chuyện này. Tuy nhiên, DEA thực sự rất cảm kích sự giúp đỡ của FBI. Thật hiếm khi hai cơ quan có dịp hợp tác thành công đến vậy.”
“Các ông có muốn chúng tôi hộ tống Freeman về trung tâm không?”
“Tụi tôi lo được.”
Viên đội trưởng FBI cân nhắc vài giây, lắc đầu rồi bỏ đi.
Trong lúc nhìn tay đặc vụ FBI bỏ đi, mặt Harrison lộ vẻ kỳ lạ và một nụ cười nhẹ sắp nở nhưng ông kìm lại khi một trong những đồng nghiệp DEA của ông tiến đến.
“Quay về sở thôi,” Harrison nói.
Suzy và Garland đang xem tin tức qua tivi trong bệnh viện thì phát ngôn viên nói, “Chúng tôi hiện đang có mặt tại trụ sở DEA nơi diễn ra cuộc họp báo đặc biệt liên quan đến vụ rắc rối dính tới băng đảng trong đó có cựu giáo viên khoa học Kingsville, Texas.”
“Đây rồi,” Garland nói.
Trên màn hình là đặc vụ Harrison bước tới đứng sau bục phát biểu.
“Tôi muốn thông báo sơ qua. Tôi là đặc vụ Floyd Harrison của DEA. Tôi đứng đây trước các bạn để nhận hoàn toàn trách nhiệm về mọi chuyện xảy ra dính tới Paul Freeman và Garland Daniels.
“Trước hết, tôi đã có thể, và lẽ ra phải ngăn cuộc đấu súng giữa hai băng đảng khiến Daniels bị liệt. Với Paul Freeman cũng vậy, anh ta, là một nạn nhân khi rơi vào hoàn cảnh không thích hợp vào thời điểm không thích hợp. Dính líu của anh ta đến cái chết của một tên trùm và thương tích của tên còn lại hoàn toàn là do tự vệ. Cả hai chuyện lẽ ra đã được ngăn chặn nếu tôi bắt giữ chúng vì vụ bắn nhau dính đến Daniels. Cả hai bọn chúng đều có mặt ở đó. Mặc dù viên đạn trúng Daniels là từ súng của tôi, nhưng cả hai tên đều bắn trả nhân viên cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ. Tôi không có gì biện hộ cho hành động của mình. Do đó, ngay hôm nay, tôi đã đệ đơn từ chức lập tức. Cám ơn mọi người.”
Harrison rời bục phát biểu trong khi ánh đèn chụp hình lóe lên và phóng viên gào lên các câu hỏi. Garland đứng dậy khỏi giường và nắm tay Suzy và bắt đầu khiêu vũ khắp phòng bệnh.
Trong khi đó, đâu đó trong không gian ảo, một ảnh ảo của đặc vụ Harrison có vẻ mất phương hướng và hoảng hốt khi ông lang thang trong những thế giới chỉ có trong tưởng tượng. “Mình đang ở đâu? Chỗ này là đâu? Ai đó? Có ai không?”