Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
gười đàn ông chào Dan trong khu vực lễ tân nho nhỏ trông không giống lắm với tấm ảnh hồ sơ trên trang web của công ty. James Tomey trông già hơn và tăng thêm vài cân kể từ chuyến ghé thăm thợ ảnh. Ông ta không béo, nhưng có dáng người nặng nề mà Dan cho là của người đã uống quá nhiều. Nó thể hiện phần lớn ở khuôn mặt phệ ra và múp míp, nổi bật với đôi môi dày cùng mái tóc vàng bờm xờm.
Tomey đưa tay ra. “Anh là O’Leary?”
“Là tôi đây.” Dan nhìn lên Tomey. Anh đoán người luật sư này cao một mét chín mươi lăm.
Tomey hét lên về phía hành lang. “Tara, phòng hội thảo có trống không?”
“Garth đặt trước rồi.”
“Để làm gì?”
“Unger cung cấp bằng chứng ở đó.”
Tomey kéo tay áo sơ-mi, lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền. “Thế cứ để tôi vào cho đến lúc đó.”
“Ông ta đã bày bừa đầy ra bàn rồi.”
“Cứ để tôi vào đi.” Ông ta đảo mắt. “Đôi khi tôi tự hỏi ai mới đang làm việc cho ai đây.”
Dan đã tìm kiếm nhanh Tomey trên Google. Tay luật sư này làm việc cùng bốn luật sư bào chữa khác, ba cựu luật sư công và một công tố viên. Công ty chuyên bào chữa các vụ lái xe khi có nồng độ cồn, hành vi sai phạm của cảnh sát, vi phạm quyền công dân, quấy rối và tội phạm tình dục, và bào chữa cho các tội danh nhẹ. Họ tư vấn cả kế hoạch thanh toán và lấy thẻ căn cước.
“Anh uống cà phê không?” Tomey hỏi, tự rót cho mình một cốc.
“Không, cảm ơn.” Dan nói.
Tomey có dáng vẻ vênh váo của các luật sư tranh tụng. Ông ta không ngần ngại khi Dan gọi tới và xin một giờ để thảo luận về Wayne Gerhardt, và lúc này ngôn ngữ cơ thể của Tomey khi ông ta dẫn Dan vào phòng hội thảo cho thấy ông ta không hề lo lắng gì. Theo kinh nghiệm của Dan thì các luật sư như Tomey thường là tay súng săn hơn là dân chuyên nghiệp. Họ bắn lén bên hông, nghĩa là họ có thể cẩu thả và khó đoán.
Tomey đặt một chồng giấy tờ xuống mặt bàn gỗ tối màu bóng loáng và ngồi xuống nhấm nháp cà phê. “Thế Wayne Gerhardt làm sao?”
“Tôi đang hy vọng ông có thể nói cho tôi đôi chút về vụ án của anh ta.”
“Anh ta thuê anh sao?”
Dan không hề nói với Tomey anh là luật sư. “Tôi chỉ đang xem xét vài thứ cho một người bạn thôi.”
“Là ai vậy?”
“Tôi không được phép tiết lộ danh tính khách hàng của mình.”
“Là cô em gái phải không? Cô ta chưa bao giờ muốn anh ta nhận tội. Anh ta suýt nữa đã không nhận.”
“Tại sao anh ta lại nhận tội?”
Tomey mím môi. “Phải nhận thôi. Công tố viên đã kết tội anh ta rồi.”
“Wayne Gerhardt có nhận tội không?”
“Tôi không thể nói cho anh những gì anh ta đã nói và không nói, đó là thông tin tuyệt mật, nhưng tôi sẽ nói với anh là anh ta tuyên bố mình vô tội. Mặc dù điều đó không phải vấn đề.”
“Tại sao lại không?”
“Bởi vì bằng chứng mới là vấn đề, và họ đã có nó trong khi thu thập chứng cứ. Gerhardt đã ở trong nhà của nạn nhân vào ngày hôm đó; dấu vân tay của anh ta có khắp nơi. Anh ta không có chứng cứ ngoại phạm. Và người hàng xóm đã xác nhận anh ta. Thêm nữa, tôi không thích bồi thẩm đoàn. Khi anh bắt đầu hiểu ra được mọi điều thì họ đã treo cổ anh ta rồi.”
“Anh ta đã nhận tội sau lời làm chứng của người hàng xóm.”
“Phải vậy thôi. Như tôi đã nói đấy, bà ta đã xác nhận anh ta. Cực kì chắc chắn.”
“Bà ấy có vẻ không hề cực kì chắc chắn trong bản tường trình với cảnh sát.”
Tomey cười toe toét và đặt cốc cà phê xuống. “Anh O’Leary này, tôi làm công việc này cũng được một thời gian rồi, và để tôi nói cho anh hay, những điều nhân chứng nói với cảnh sát chẳng có nghĩa lý gì hết. Điều quan trọng là những gì bà ta nói với mười hai thằng đần ngồi trong ô ngu ngốc, và những gì bà ta đã nói với họ là bà ta trông thấy Gerhardt ở ngôi nhà đó. Nếu anh cố gắng phản bác một quý bà cao tuổi tốt bụng đến vậy thì chỉ khiến bồi thẩm đoàn kết thúc bằng việc không thích anh và thân chủ của anh hơn mà thôi.”
Tông giọng cương quyết của Tomey khẳng định rằng ông ta nghĩ Dan là một điều tra viên ngầm, và Dan bằng lòng để ông ta tiếp tục suy nghĩ đó. “Tôi có thể đánh giá cao điều đó.” Dan nói. “Còn bằng chứng ADN thì sao? Tại sao lại không xét nghiệm?”
Tomey ngửa bàn tay lên cho Dan thấy. “Anh nhận được kết quả ADN và nó chứng minh đó là thân chủ của anh, công tố viên sẽ không đưa ra thỏa thuận nào nữa. Ông ta không thể. Ông ta phải nỗ lực kết tội mà không khoan nhượng. Ông ta sẽ nói gì với gia đình nạn nhân nếu không làm vậy chứ? Anh thấy vấn đề chưa nào? Anh phán đoán sai và anh vừa ký vào giấy chứng tử của thân chủ mình, bởi vì họ sẽ treo cổ anh ta.”
“Và nếu ADN chứng minh đó không phải Gerhardt thì sao?”
“Thấy không, đây là những gì mà công chúng không hiểu. ADN nằm trên quần áo của cô ta. Không phải bên trong cô ta. Hắn bỏ lại hạt giống bên trong cô ta và đó không phải thân chủ của anh, giờ thì anh đã có điều gì đó để tranh cãi. Nhưng báo cáo của bác sĩ pháp y lại nói không có quan hệ tình dục. Vậy là thậm chí nếu ADN có không khớp thì cũng không có nghĩa anh ta không giết người. Chỉ có nghĩa là cô ta đã có ADN đó từ một vài gã đàn ông khác: một gã bạn trai hoặc ai đó khác không ở trong nhà. Nó không phải tối hậu thư. Không phải sự miễn tội. Vậy là anh đang đánh cược. Anh đang đánh cược với bản án tử hình hoặc sống mà không được ân xá trong vòng hai mươi lăm năm. Gerhardt còn trẻ. Với cách cư xử tốt, cải tạo tốt, có thể anh ta sẽ được tha sau mười lăm năm.”
“Không có dấu hiệu quan hệ trong vòng bảy mươi hai giờ phải không?” Dan hỏi. “Vậy động cơ của anh ta là gì?”
Tomey nhún vai. “Ai biết được, đúng không?”
“Luận điểm của công tố viên là gì?”
“Không có cơ hội để hãm hiếp cô ta bởi vì cô ta đã chết.”
“Cô ta có bạn trai không?”
“Ai cơ?”
“Beth Stinson. Ông nói là ADN có thể thuộc về một người bạn trai. Cô ấy có bạn trai không?”
“Tôi không nhớ liệu cô ta có hay không; những gì tôi đang nói là anh đang đánh bạc với tiền của nhà cái nếu anh đi theo con đường đó.”
Dan không hoàn toàn hiểu được phép ẩn dụ hỗn tạp đó, nhưng anh hiểu được ý chính. “Còn các nhân chứng khác thì sao?”
“Các nhân chứng khác nào cơ?”
“Những người được liệt kê trong hồ sơ của cảnh sát; ông đã nói chuyện với họ chưa?”
“Có lẽ là rồi. Không có gì đặc biệt để mà nhớ cả.” Tomey kiểm tra chiếc đồng hồ đắt tiền lần nữa. “Thế, chúng ta xong chưa nhỉ?”
Dan gật đầu. “Rồi, chúng ta đã xong.” Anh chưa xong, nhưng anh biết Tomey sẽ không cho mình thêm thời gian nữa. Trong thế giới của Tomey, thời gian là tiền bạc, và ông ta chẳng được gì khi ngồi nói chuyện với Dan về một thân chủ đang ngồi tù từ một thập niên trước. Bên cạnh đó, Dan đã tìm ra những gì mình cần biết.
Tomey đã bào chữa cho Gerhardt một cách cực kỳ vớ vẩn.
Khi quay lại nhà Tracy, Dan đã chạy bộ một quãng dài, tắm rửa và dành phần còn lại của buổi chiều để xem qua những tài liệu còn lại trong hồ sơ của Beth Stinson. Tracy gọi về lúc năm giờ chiều để nói với anh cô sẽ về nhà sớm, sau đó gọi lại lần nữa lúc năm giờ ba mươi và nói cô bị trì hoãn.
Dan xoay xở kết hợp món sa lát với ức gà đông lạnh ướp nước tương, đó là tất cả những gì anh tìm thấy trong tủ lạnh của Tracy. Anh nghe tiếng cửa nhà để xe mở ra đúng lúc đang đưa gà vào lò nướng. Đồng hồ trên lò chỉ sáu giờ ba mươi ba phút. Khi anh nghe thấy tiếng cửa ra vào mở, anh đứng sau bức tường và vươn tay ra vẫy một chiếc khăn màu trắng. “Đã an toàn để xuất hiện chưa?”
Cô bật cười. Anh thò đầu qua góc tường. Mặc dù đang cười, cô trông có vẻ mệt mỏi và kiệt sức y như giọng cô trên điện thoại. Cô đặt ca táp xuống và ném áo khoác lên thành ghế. Dan hôn cô. “Em muốn một ly rượu vang không?”
“Tốt hơn là không.” Cô nói. “Em sắp ngủ gật rồi.”
“Bữa tối sẽ sẵn sàng trong hai mươi phút nữa. Anh nghĩ em có thể muốn tắm đã.”
“Cảm ơn anh. Em hôi quá! Anh đã làm gì với ngày nghỉ của mình vậy?”
“Ngày nghỉ sao? Anh ước là vậy. Nó có thể đợi mà. Em đi tắm đi!”
Cô nhìn anh. “Em có thể thấy là anh đang muốn nói với em điều gì đó.”
“Thật ra thì anh đang đấu tranh tư tưởng để xem mình nên nói với em bao nhiêu.”
“Về Beth Stinson sao?”
“Sáng nay anh đã nói chuyện với Joanne Anderson.”
“Vâng?”
“Sau đó nói chuyện với luật sư công của Wayne Gerhardt.”
“Và?”
“Nếu họ, chẳng hạn như Nolasco hay ai đó bắt đầu hỏi em các câu hỏi thì sao? Có lẽ nếu em không biết chi tiết là tốt nhất.”
Cô dựa lưng vào kệ bếp. Cô đánh giá cao sự quan tâm của Dan, nhưng giờ là thời điểm cuộc điều tra chẳng đi được đến đâu và nếu tìm thấy một vài bằng chứng để thay đổi cũng có nghĩa là đối diện nguy cơ gặp rắc rối khi làm việc với các tệp hồ sơ cũ thì cứ kệ đi. “Hôm nay em đã nói chuyện với một chuyên gia tâm lý tội phạm của FBI.” Tracy nói. “Cô ấy nói kiểu của tên giết người hàng loạt này là tập luyện việc sát nhân theo cách mà những người như chúng ta thực hành vung gậy đánh gôn, tức là hắn không nhất thiết đã làm đúng ngay từ đầu. Nó có thể giải thích sự khác biệt giữa cách bị trói của Stinson với các vũ công khác.”
Dan trông có vẻ như đang suy nghĩ về chuyện đó. Sau đó, anh lên tiếng: “Anderson bị cận. Bà ta không thể nhìn được đến vỉa hè mà không có kính. Anh đã hỏi bà ta là liệu bà ta có đeo kính vào tối đó không. Bà ta nói bà ta không thể chắc chắn. Bà ta nghĩ là mình có đeo bởi vì bà ta nghĩ là mình đã trông thấy Gerhardt. Anh không cho là bà ta có đeo kính, và anh không chắc là bà ta có thể trông thấy anh ta ngay cả nếu có kính đi chăng nữa. Đêm qua anh đã lái xe đến nhà bà ta để có sự đánh giá khách quan. Trời tối đen như mực, không có đèn đường, chỉ có vài ánh đèn trên bãi cỏ. Không có đèn bên ngoài nhà Beth Stinson.”
“Có thể chín năm trước thì khác.”
Dan lắc đầu. “Có một vài bức ảnh bên ngoài ngôi nhà trong tệp hồ sơ. Bên cạnh đó, người ta thường thêm ánh sáng bên ngoài chứ không bỏ bớt đi đâu.”
“Thế thì làm thế nào Anderson nhận diện được Gerhardt?” Tracy hỏi.
“Ban đầu bà ta không nhận ra. Bà ta nói với Nolasco và cộng sự của ông ta là bà ta không thể chắc chắn mình đã thấy gì, bà ta đã nghĩ là mình trông thấy một người đàn ông nhưng không muốn chịu trách nhiệm buộc tội một người đàn ông vô tội và làm vậy vì lương tâm của mình.”
“Nhưng bà ta đã làm chứng là mình trông thấy Gerhardt.”
“Chỉ sau khi Nolasco cho bà ta xem ảnh của Gerhardt thì bà ta mới chọn anh ta từ hàng nghi phạm cần nhận diện.”
“Bà ta đã chọn anh ta trong loạt ảnh sao?”
Dan lắc đầu. “Bà ta nói họ chỉ cho bà ta xem ảnh của Gerhardt.”
“Nhưng có ảnh của bốn người đàn ông khác trong hồ sơ mà.” Tracy nói.
“Anh biết. Nhưng Anderson chắc chắn lắm.”
Dan rót một ly rượu và đưa cho cô. Tracy uống một ngụm, sau đó lên tiếng. “Vậy là họ đã cho bà ta xem ảnh của Gerhardt, bà ta thấy cùng là một người trong hàng nghi phạm, và rồi bà ta bị thuyết phục là mình có đeo kính và trông thấy Gerhardt.”
“Bà ta cũng nói là đang ở ngoài vườn vào buổi chiều Gerhardt thông chỗ bị tắc trong phòng tắm của Stinson, và đã trông thấy anh ta bước ra khỏi nhà đi về phía sau xe tải.”
“Bà ta có thể đã nhớ anh ta từ chiều hôm đó chứ không phải đêm hôm đó.”
“Bà ta đã làm chứng là Gerhardt mặc bộ đồ bảo hộ.” Dan lắc đầu. “Ngay cả khi đang đeo kính thì cũng không thể có chuyện bà ta nhìn thấy nhiều chi tiết đến vậy. Trời tối và còn có mưa. Anh cho là bà ta đã trông thấy anh ta mặc bộ đồ bảo hộ từ chiều.”
“Không có chi tiết này trong hồ sơ.”
“Không có.” Dan nói. “Nhưng sau khi gặp được luật sư của Gerhardt thì anh không chắc nó sẽ được cân nhắc đến ngay cả nếu có nằm trong báo cáo của cảnh sát. Luật sư của Gerhardt nói với anh là ông ta không làm khó Anderson quá nhiều vì ông ta sợ khiến bồi thẩm đoàn khó chịu. Thân chủ của ông ta đang sắp vào tù và ông ta không muốn khiến bồi thẩm đoàn khó chịu sao?”
Trong một phút, họ chỉ đứng đó mà không nói gì. Sau đó, Tracy lên tiếng. “Thế giờ làm gì tiếp đây?”
“Theo anh, bước hợp lý tiếp theo là sẽ đi nói chuyện với Gerhardt, nhưng chúng ta cần nghĩ thông suốt chuyện này trước đã, Tracy à.”
“Không có gì phải nghĩ thông suốt cả, Dan. Không phải bây giờ.”
“Nếu ai đó phát hiện ra anh nói chuyện với Gerhardt, em nghĩ sẽ mất bao lâu để các phương tiện truyền thông, và cả sếp em nữa, móc nối anh với em? Và nếu ông ta cùng cộng sự đã cưỡng ép Gerhardt, ông ta sẽ không muốn em lục lại vụ này. Ông ta sẽ vẽ ra viễn cảnh em như chiến binh trong cuộc thập tự chinh cố gắng giải phóng một kẻ giết người bị kết án khác thay vì bắt một tên sát nhân hàng loạt. Anh không chắc em sẽ vượt qua thế nào, đặc biệt nếu có ai đó bắt đầu hỏi làm cách nào anh lại có hồ sơ của cảnh sát.”
Tracy nhìn ra cánh cửa kính trượt. Ánh dương cuối cùng của ngày hắt ánh sáng vàng lên những ô cửa kính bên ngoài các tòa nhà văn phòng trong trung tâm thành phố Seattle. “Anh có nhớ Walter Gipson không?”
“Tay giáo viên đó sao?”
“Anh ta thú nhận đã ở trong nhà nghỉ với Schreiber vào cái đêm cô ta bị giết, nhưng anh ta nói mình không giết cô ta. Nếu anh ta nói thật, vậy có nghĩa là đã có ai đó đến phòng nhà nghỉ sau anh ta. Phải vậy không?”
“Thế là hợp lý.”
“Chuyên gia tâm lý tội phạm mà hôm nay em trò chuyện cùng đã nói rằng tên sát nhân rất thông minh, cẩn trọng, tỉ mỉ. Vậy nếu hắn biết Schreiber sẽ ở cùng Gipson và sử dụng Gipson làm lá chắn thì sao?”
“Hắn biết bằng cách nào?”
“Ít nhất Schreiber đã đưa Gipson vào phòng nhà nghỉ một lần và Faz đã tìm thấy vài thứ trong đoạn video giám sát ở bãi đậu xe của Pink Palace vào cái đêm mà Schreiber và Gipson rời đi cùng nhau.”
“Anh ta đã tìm thấy gì?”
“Một chiếc ô tô đỗ ở phía bên kia đường có vẻ đã đi theo Gipson và Schreiber khi họ lái đi.”
“Vậy em đang nghĩ nếu Gerhardt không giết Stinson, tức là tên sát nhân có thể đã biết trước Gerhardt tiếp nhận cuộc gọi dịch vụ ở nhà Stinson chiều hôm đó và sử dụng điều đó làm lá chắn?”
“Đó là suy luận hợp lý đúng không?”
“Thế còn hai vũ công kia thì sao?”
“Em vẫn chưa biết. Em còn đang phân vân. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì có thể là em đang đi sai hướng. Nếu tên này có liên hệ từ trước với các nạn nhân của hắn, vậy thì có lẽ em cần đánh giá lại xem liệu hắn có thật sự là một tên giết người lạ mặt không.”
Dan nhận ra ánh nhìn trong mắt cô: ánh mắt Tracy thường có trong trường bắn khi cô nhắm vào mục tiêu. “Anh tưởng em nói đã kiểm tra hết nhân viên trên hệ thống rồi, và không có gì đáng ngờ xuất hiện cả.”
“Bọn em làm rồi, nhưng nó không nói lên gì nhiều. Chuyên gia tâm lý tội phạm nói những tên này bay bên dưới tầm rada, sống một cuộc sống có vẻ bình thường mà không có hồ sơ hình sự gì trước đó. Chúng giết người và chỉ có thể. Chúng bị bắt và được sống hoặc lĩnh án tử hình.”
“Còn có thứ khác đây.” Dan nói. Tracy bước theo anh từ bếp ra bàn ăn. Anh cầm biểu mẫu từ Hệ thống Theo dõi Điều tra Án mạng của Beth Stinson lên và đưa cô. “Xem câu hỏi số 102 đi. Nó nói có bằng chứng của một vụ tấn công tình dục, nhưng lại không đánh dấu vào ô cho biết là có tìm thấy tinh dịch trong cơ thể nạn nhân.”
“Em cũng nhận thấy điều đó.”
Tracy định nói thêm nhưng Dan đã nói trước: “Nhân tiện.” Anh cầm lên bản sao báo cáo của bác sĩ pháp y có những đoạn đánh dấu vàng và các ghi chú của anh. Anh lật vài trang và đọc to bản báo cáo. “Không có dấu hiệu da sưng tấy, mẩn đỏ, hoặc các dấu hiệu khác của chấn thương thể xác để chứng minh có sự tiếp xúc tình dục. Lau rửa khoang trong thi thể không thấy có tinh dịch. Soi cổ tử cung cũng đã được thực hiện nhưng không thấy bất kỳ tổn thương nào ở bộ phận sinh dục cho thấy có sự tiếp xúc tình dục và thâm nhập gần đây. Không có tinh dịch, không có tinh trùng hay acid phosphatase.”
Tracy đã dành một năm trong Đơn vị Chống tấn công tình dục. “Những trường hợp âm tính với tinh trùng nhưng lại dương tính với acid phosphatase thường chỉ ra kẻ tấn công đã thắt ống dẫn tinh hoặc dùng bao cao su.”
“Và có lẽ đó là điều mà Nolasco cùng cộng sự của ông ta giả định khi họ đánh dấu vào ô trống.” Dan nói. “Tuy nhiên bác sĩ pháp y đã loại trừ khả năng sử dụng bao cao su.” Dan đọc lại báo cáo lần nữa. “Không có dấu hiệu của các hạt lạ, dầu bôi trơn hay chất diệt tinh trùng.” Anh hạ báo cáo xuống. “Bất kể ai đã sát hại Beth Stinson thì cũng không hề quan hệ với cô ta. Nolasco hoặc cộng sự của ông ta đã hấp tấp đánh dấu vào câu 102 vì…”
“Họ cần một động cơ.”
Dan gật đầu. “Cũng như việc họ cần một nghi phạm. Và bởi vì luật sư công đã thuyết phục Gerhardt nhận tội, không điều gì trong vụ này được làm sáng tỏ và họ chưa bao giờ bận tâm đến việc quay lại và sửa cho đúng mẫu báo cáo.”
Tracy nói: “Vậy thì anh phải nói chuyện với Gerhardt và tìm hiểu còn ai khác biết anh ta đã đến tiếp nhận cuộc gọi dịch vụ chiều hôm đó và tìm hiểu theo hướng của nhân chứng khác.”
“Gia đình Beth Stinson sẽ không muốn lật lại chuyện này đâu.”
“Em biết, và em không đổ lỗi cho họ. Nhưng nếu chúng ta đúng, chúng ta không chỉ đang nói về một người đàn ông vô tội phải vào tù vì tội ác mà anh ta không phạm phải, chúng ta còn đang nói về một kẻ sát nhân đã giết người trong gần một thập kỷ, có thể còn lâu hơn thế, một kẻ có thể đã sát hại nhiều hơn ba hoặc bốn phụ nữ. Và nếu chuyên gia tâm lý tội phạm đúng thì có thứ gì đó đã kích thích hắn giết người lại, và lần này hắn sẽ không thể tự mình dừng tay được.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng