Nguyên tác: You belong to me
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Chương 33
A
lexandra quyết định là cô sẽ không đợi Vasili đến rước cô. Cô sẽ dùng xe ngựa của anh về trước rồi bảo họ quay lại đón anh, và cô hy vọng sẽ không gặp lại anh một thời gian. Cô cần có thời gian để suy nghĩ về những gì cô vừa nghe được trước khi cô nói chuyện lại với anh... nếu như cô nói chuyện lại với anh. Ngay lúc này, cô không thể tưởng tượng ra phản ứng của cô đối với anh nếu như cô phải nghe những lời chọc ghẹo, nhận xét khinh miệt của anh, khi mà bây giờ cô đã biết tất cả chỉ là giả dối chỉ bởi vì anh muốn cô ghét anh.
Nhưng tất cả không phải đều là giả dối. Những gì anh đã nói với cô về hôn nhân của họ sẽ ra sao không thể nào là không đúng. Giống như Nina đã chỉ ra, hầu hết những cuộc hôn nhân của những kẻ quí tộc đều giống như vậy, mặc dù là họ không nói ra mặt, chỉ là ngầm hiểu nhau thôi. Và mỗi lần anh ép cô hủy hôn, anh đều để lộ cảm nghĩ thật của anh. Và chuyện anh đã không chối mình là một kẻ phóng đãng cũng là sự thật.
Cô thật sự ước gì hoàng hậu đã không nói cho cô biết những chuyện đó. Trên đường quay về căn nhà của họ Petorff, cô nhớ lại những lời của họ trước lúc chia tay.
"Tôi ước gì cô có thể trở thành một trong những quí bà thân cận bên tôi." hoàng hậu đã bảo với cô.
"Cám ơn cô đã có hảo ý, nhưng tôi không thể nào nhận được. Tôi phải giữ hình ảnh này với Vasili, và nó không có vẻ gì là của một quí bà cả."
Tanya đã nhíu mày."Vậy thì cô sẽ không nói thật với anh ấy à?"
"Tôi thấy chuyện đó không cần thiết. Nó sẽ gây ra tranh cãi. Anh ấy sẽ rất giận tôi, còn tôi thì sẽ trả đũa lại vì anh ấy cũng đã không thật lòng. Và chúng tôi sẽ vẫn cứ như bây giờ, không một ai muốn kết hôn cả."
Hoàng hậu đã không vui vì quyết định của cô, nhưng Alexandra sẽ không đổi ý. Cô cũng không muốn suy nghĩ thêm. Chuyện cô có cảm giác thế nào đối với anh không quan trọng khi mà anh vẫn không muốn kết hôn với cô. Cô chợt nhận thức được là còn một chuyện nữa mà cô có thể làm để cho bọn họ có thể thoát khỏi hôn lễ sắp tới. Cô có thể phản đối không hợp tác với mẹ anh trong chuyện dạy dỗ cô.
Maria thật sự không hài lòng về cô."Kinh tởm" có lẽ là cách diễn đạt chính xác hơn. Và chính mẹ Vasili là người nói với anh là anh không thể không làm theo nguyện vọng của cha anh. Đó là lý do vì sao anh không thể hủy hôn. Nhưng nếu như Maria thay đổi ý thì...
Vasili nhận được thêm một lời nhắn của mẹ anh nữa. Anh đã tránh né nó được hơn một ngày rưỡi, nhưng người đưa tin của Maria cứ xuất hiện ở nhà anh, và cuối cùng có người xuất hiện ở cung điện và gặp được anh trong lúc anh đang ở chung với Stefan. Và Stefan nói, "Hy vọng là cô tôi sẽ không đến cầu cứu tôi nữa," như ám chỉ cho Vasilli biết là tốt nhất anh nên lo chuyện này đi.
Nhưng anh biết lần này bà bá tước muốn gì. Sau khi nhận được lời nhắn đầu tiên mà bà đã gởi cho anh vào khoảng hai tuần trước báo với anh là, "Cô ta thật là khó dạy bảo," và, "Con phải đi nói chuyện với cô ta," anh đã không màng đọc tiếp những lời nhắn mà hầu như liên tục gởi tới cho anh mỗi ngày. Anh chỉ viết đại khái một vài câu trả lời như là "Mẹ có thể làm được," và "Con có lòng tin vào mẹ." Và có lần, vẫn không thèm đọc lời nhắn, nhưng bởi vì anh biết rõ Alexandra và anh bắt đầu cảm thấy thích thú với mọi chuyện, anh đã khuyên nhủ, "Đừng để ý đến tánh tình của cô ấy, chỉ là giận suông thôi."
Điều duy nhất làm cho anh ngạc nhiên là Alexandra đã không một lần gởi cho anh tin nhắn nào để phàn nàn. Nhưng mong chờ những lời phàn nàn đó là một trong những lý do mà anh đã quyết định tránh xa cô cho đến khi cô thay đổi hoàn toàn... hay là thất bại. Phải đối diện với tánh tình nóng nảy của cô chỉ làm cho anh giận thôi, và dẫn dắt đến chuyện anh muốn có cô lần nữa.. và anh đang có đủ khó khăn phải giải quyết khi không gặp mặt cô rồi. Định mệnh sẽ quyết định chuyện này, bằng cách này hay cách khác.
Nhưng mẹ của anh nhất quyết can thiệp vào những chuyện mà anh đã nghĩ là một kế hoạch tốt. Tuy vậy, thật sự là khó xử khi đi gặp mẹ anh, nghe bà càm ràm, thuyết phục bà là bà không nên mong đợi một kỳ tích xảy ra chỉ trong vòng hai tuần lễ, rồi phải rời khỏi ngay lập tức trước khi đụng phải Alexandra. Bây giờ, nếu anh chỉ có thể kềm chế sự thôi thúc đi gặp cô...
Ít ra thì mẹ anh đang ở một mình khi anh đến gặp bà trong phòng vẽ. Anh đã nghĩ là bà sẽ mang theo Alexandra với bà, chưng diện trong một chiếc áo đầm mới của cô. Nhưng cảnh tượng này gợi lại cái đêm mà anh biết được về hôn ước của mình, ngoại trừ lúc này là buổi chiều và Maria không ăn mặc như chuẩn bị đi dự tiệc... và lần này bà không cười.
Anh cố ngăn chặn chuyện mẹ anh càm ràm bằng cách nói."Tủ áo mới ra sao rồi?"
Thật không may là đề tài này nằm trong danh sách muốn bàn đến của Maria."Cô ta phản đối không muốn 'phí thêm thời gian', như cô ta đã nói, với những chuyện may đo, và cô ta cũng không mặc những chiếc áo đã may xong cho cô ta."
"Tại sao không?"
"Chúng nó một là sai màu, hoặc quá bó, hoặc quá rộng... cô ta không bao giờ thiếu lý do để nói."
Vasili cố nhịn cười."Con có cảm giác là cô ấy mặc quần và áo sơ mi quá lâu rồi. Cô ấy có lẽ là thấy áo đầm gò bó quá."
"Một quí bà thì không thể ăn mặc như cô ta!"
"Con biết, thưa mẹ."
"Cô ta không thể cầm một chiếc muỗng hay một chiếc nĩa mà không đánh rơi nó. Toàn là những lời lẽ thô tục thóat ra từ miệng của cô ta khi cô ta chỉ hơi giận thôi. Và cô ta đã hăm dọa là sẽ nướng đầu bếp của mẹ!"
Câu này làm anh thích thú."Cô ấy giận dữ với ông Garrad hả? Tại sao vậy?"
"Bởi vì mẹ nghĩ là cô ta sẽ học hỏi được nhiều hơn khi dùng bữa ăn bảy món," Maria trả lời.
"Nhưng nó sẽ phải mất hết mấy tiếng đồng hồ đấy." Anh chỉ ra.
"Đúng vậy, và trước khi món thứ sáu được mang ra, cô ta đã đi hầm hầm vào nhà bếp và bảo với ông Garrad là nếu ông ấy còn mang ra thêm bất cứ món nào nữa thì cô ta đảm bảo là chính ông sẽ nằm trong món đó. Ông ấy nghỉ việc rồi."
"Con cũng chưa bao giờ thích món souffle của ông ấy, Vasili cố giữ vẻ mặt tỉnh bơ trước khi anh cười ngoặt nghẽo.
Maria trợn mắt với anh, nhưng cũng không kềm được anh. Anh ước gì lúc đó anh có thể nhìn thấy Alexandra ở trong bếp. Cặp mắt xinh đẹp màu xanh đen của cô ấy có lẽ là rực sáng, ngực phập phồng...
"Sao con lại cười được chứ?" Maria thắc mắc."Cô ta còn không giả vờ như là muốn thay đổi cách cư xử của cô ta nữa.Cô ta nói là chúng ta không có quyền thay đổi cô ta."
Câu nói đó làm cho anh dứt cười, anh nói nhỏ nhẹ, "Cô ấy nói đúng đấy mẹ. Chúng ta không có quyền thay đổi cô ấy."
Rõ ràng đây không phải là những lời mà mẹ anh muốn nghe, bởi vì bà nói một cách bực bội."Con sẽ buộc mẹ nói phải không?"
"Nói gì?"
"Là mẹ đã sai lầm, là mẹ không nên ép buộc con đi rước một cô con dâu mà con không hề biết."
"Đó là những chuyện mà mẹ đang muốn nói với con à?"
"Mẹ chỉ muốn nói cho con biết là con không thể kết hôn với cô ta. Cô ta không muốn học cách trở thành một quí bà. Tất cả điều mà cô ta muốn là làm những chuyện dơ bẩn trong chuồng ngựa. Stefan sẽ đồng ý. Chúng ta không thể có một người như thế trong hoàng tộc."
"Stefan sẽ không quan tâm đến chuyện này dù là thế nào đi nữa... Còn danh dự của cha con thì sao?"
"Vasili, mẹ dám chắc với con là chính cha con cũng sẽ hủy bỏ hôn ước này nếu như ông ấy còn sống. Ông ấy đã tin tưởng làm một hôn ước, nhưng hầu tước Rubliov đã phá hỏng lòng tin đó bằng cách cho phép con gái ông ấy trở thành như bây giờ. Và con không cần phải che dấu sự thỏa mãn trước mặt mẹ đâu. Mẹ biết đây là chuyện mà con đang mong mỏi được nghe."
Lúc trước thì là vậy, nhưng bây giờ khi anh nghe nó, anh đã không có thái độ như anh đã nghĩ là anh sẽ có. Thay vào đó anh có cảm giác như ruột gan mình lộn ra ngoài.
"Cô ấy đâu?"
"Trốn trong phòng của cô ta đấy," Maria trả lời."Cô ta đã ở trong phòng từ sáng hôm qua, đó là lý do tại sao mẹ lại tìm con. Cô ta không chịu mở cửa. Cô ta cũng không trả lời tiếng gõ cửa. Mẹ chưa bao giờ biết được người nào cứng đầu như vậy."
Anh cũng vậy. "Con sẽ giải quyết chuyện này," anh nói và đi ra ngoài.
"Tốt," bà thở phì."Và con có thể xếp đặt để gởi trả cô ta về. Mẹ đã nói..."
Anh đã không nghe hết những gì bà nói bởi vì anh bắt đầu chạy. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ, anh cũng chưa bao giờ chạy nhanh lên lầu đến thế này. Chuyện anh đã không biết phòng của Alexandra nằm ở đâu cũng không làm cho anh chậm lại, nhưng cũng may là có một người hầu ở trên lầu đã chỉ phòng cho anh, nếu không thì anh sẽ phá vỡ hết tất cả những cánh cửa phòng ở trên lầu, cho dù là nó có khóa hay không.
Phòng của cô vẫn còn khóa và cô không trả lời tiếng gõ cửa của anh. Anh không mất nhiều thời gian để đạp tung nó ra, bởi vì cơn giận dữ của anh dâng trào khi anh biết rõ là anh sẽ tìm thấy được gì. Alex của anh rất can đảm nên sẽ không trốn trong phòng. Và anh đã đúng. Cô không có ở đây. Căn phòng trống không và cả đồ đạc của cô cũng vậy. Rồi anh nhìn thấy một lá thư được đặt trên cái gối ở trên giường. Và kế bên nó là chiếc nhẫn mà anh đã tặng cho cô.
"Mẹ của anh đã nói với tôi là anh không thể kết hôn với tôi, Petroff, vì thế tôi đã được giải thoát khỏi lời hứa của mình. Trong khi anh vui mừng vì tin tức này, tôi hy vọng là anh sẽ làm cho tôi một chuyện. Còn quá sớm để cho những con ngựa của tôi có thể lại lên đường, vì thế tôi xin anh cho chúng nó ở lại trong chuồng ngựa của nhà anh cho đến khi tôi cho người đến nhận chúng. Tôi đã để lại những người săn sóc ngựa để chăm sóc cho chúng nó. Nếu anh không đồng ý thì xin anh nhắn với người dẫn đầu, Bulavin, và anh ấy sẽ sắp xếp.
Bây giờ tôi phải nói với vanh là tôi thành thật xin lỗi anh vì những chuyện anh phải chịu đựng với tôi. Xin anh biết rõ là tôi sẽ không oán giận anh. Sự thật là tôi hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp đối với anh, Petroff."
Vasili đọc lại lá thư lần thứ hai, rồi lần thứ ba, và nó vẫn không giống gì là của Alexandra. Những lời lẽ này thật kiên quyết và tình cảm thế sao? Cô ấy không oán giận, đã xin lỗi, thật sự hy vọng mọi chuyện tốt đẹp với anh à? Không phải là Alex của anh.Và cô ta dám rời khỏi đây à? Cô ta dám cho là những lời của mẹ anh là quyết định sao? Anh còn chưa giải phóng lời hứa của cô cho cô mà.
Định mệnh chết tiệt.Phải cho họ một cơ hội đã chứ,và cứ chết đi nếu như mi không thích.