Số lần đọc/download: 1935 / 20
Cập nhật: 2016-07-14 17:43:25 +0700
Chương 33 - Thất Quí Đại Náo Kỳ Vân Cốc
T
hì ra Kỳ Vân Cốc này Kim Kiếm Sanh đã sắp đặt mọi cơ cấu tinh vi. Tiếng chuông vừa rung đó chính là tiếng chuông báo hiệu có địch thủ đến và ông đóan chắc là người của Phi Long Bang.
Tức giận vô cùng, Kim Kiếm Sanh vội bay vụt ra ngòai Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga cũng nối gót theo sau.
Tiểu Bảo không được lệnh sư phụ nên không dám đi theo. Còn Điểm Thương Nhị Kiếm vì sư phụ đang bị vết thương hành hạ, lòng đau đớn vô cùng không nỡ rời khỏi nơi đây một bước nên cũng ở lại.
Kim Kiếm Sanh, Lý Thanh Hùng, và Nguyệt Lý Hằng Nga vừa ra khỏi hang đã thấy dưới chân núi phía trước mặt chừng sáu bảy bóng đen đang chập chờn lên núi như những bóng ma đang đùa giỡn trong đêm tối. Thật là một cảnh hãi hùng làm sao.
Kim Kiếm Sanh đã biết được bọn người đến đây không phải là người hiền, võ công của họ phải tuyệt đỉnh mới có thể lên đây được.
Bầu không khí đang yên lặng bỗng một tiếng hú như xé không gian và tiếp theo một bóng đen bay đến. Chỉ trong chốc lát bóng đen đó đã đến trước mặt ba người chỉ tay vào mặt Kim Kiếm Sanh nói:
- Kim Kiếm Sanh! Vì nợ máu năm xưa nên hôm nay Vương Kiếm Hưng này quyết đến đây đòi mạng, muốn êm thấm hãy mau nộp mạng nếu để ta ra tay thì tất cả Kỳ Vân Cốc này sẽ tan tành ngay.
Trong đêm tối, ông không thể nhận ra được người vừa xuất hiện là ai? Đến khi biết được kẻ đó là Thiên Sơn Thất Quỷ Vương Kiếm Hưng thì ông giật nẩy người, vì ông biết bọn Thiên Sơn Thất Quỷ người nào võ công cũng cao diệu và có môn võ công đáng sợ nhất là “Thái Tâm Chưởng”, bọn chúng nổi danh trên giang hồ nhờ môn ấy.
Vương Kiếm Hưng hôm nay đến đây đòi nợ máu là vì trước đây bốn mươi năm lúc lưu lạc trên giang hồ bị Kim Kiếm Sanh đánh một chưởng suýt bỏ mạng nên lão tức giận, về ẩn cư luyện lại võ công hôm nay đến đây tìm thù.
Kim Kiếm Sanh không phải sợ Vương Kiếm Hưng hạ độc thủ mà ông tỏ ra kinh hoảng như vậy, song ông sợ hắn là một kẻ độc ác, mỗi khi đã gây sự tất đem lại một thảm cảnh không vừa trên đất này mà thôi.
Sững sờ một lúc, Kim Kiếm Sanh lạnh lùng cười nói:
- Lão phu ngỡ là ai, nào ngờ Vương huynh, thật đúng với nguyện vọng của lão phu. Đã bốn mươi năm nay không gặp nhau, lão phu cảm thấy nhớ nhung vô cùng. Hôm nay bỗng nhiên Vương huynh đến đây để thăm viếng.
Dứt lời ông quay qua nhìn Lý Thanh Hùng nói:
- Hùng nhi! chung ta đi!
Vừa dứt tiếng, tòan thân ông đã bay qua bên kia một con suối.
Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga đâu dám chần chờ, vội lắc mình dùng tuyệt thế khinh công để theo sát Kim Kiếm Sanh.
Ba người vừa rơi xuống đất, chân chưa đứng vững thì đã thấy trước mặt sừng sững bảy cái bóng người đứng đó tự bao giờ.
Lý Thanh Hùng ngạc nhiên trố mắt nhìn một lúc, chàng đã nhận ra được ba người trong bảy người kia là Sang Ma lão đại, Độc Nhản Ma Bích Siêu, Trúc Lâm Nhị Lan Cứu Thủ Ngô Vũ và Họat La Lão Huy Tiêu, còn lại bốn người kia mặt mày như qủi có một lão già mặt mày xấu xa như đang khóc, không có binh khí.
Lý Thanh Hùng thấy vậy hỏi Kim Kiếm Sanh:
- Sư thúc! Người này danh hiệu là gì mà trông vẻ mặt ghê tởm như vậy?
Kim Kiếm Sanh cười ha hả nói:
- Hùng nhi! Người đó là một ma đầu trong Thiên Sơn Thất Qủi tên là Vương Kiếm Hưng và cũng là người nói chuyện đầu tiên với ta đó.
- Còn mấy người kia.
- Những người đó ta không quen biết nên ta không rõ tên.
Vương Kiếm Hưng thấy Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga luôn luôn bám theo sát Kim Kiếm Sanh nên ngỡ là đệ tử lão rất yên lòng không sợ họ là cao thủ. Lão có biết đâu đó là cặp hiệp khách giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, lão nhìn một lúc nghe mấy người đối đáp, mỉm cười nói.
- Kim Kiếm Sanh! Đã lâu không gặp, hôm nay gặp lại, tôi thấy Kim huynh không khác tí nào, chỉ khác một tí là thâu nhận hai đứa đệ tử thôi, vậy hãy lắng tai nghe tôi giới thiệu.
Nói xong, lão chỉ từng người giới thiệu té ra ba người còn lại là Đoạn Mệnh Quỉ Đoạn Hoàn người trong Thất quỉ, người đứng bên trái là Tam Đường Chủ trong Phi Long Bang tên Hoàng Tư, còn người đứng sau lưng cũng là cao thủ trong Phi Long Bang tên phi Dương đường chủ Hư Hồng.
Vương Kiếm Hưng giới thiệu xong, cười hì hì tỏ ra đắc ý vô cùng vì lão đã tụ tập được một nhóm lục lâm cao thủ, trong đó lại có Độc Nhãn Ma Bích Siêu võ công tuyệt đỉnh nếu đem so với Kim Kiếm Sanh thì lão ta võ công không thua bao nhiêu, cho nên lão biết dầu Kim Kiếm Sanh có lên trời cũng không thể nào thoát chết được.
Bích Siêu từ khi thấy Lý Thanh Hùng rơi xuống, lão có vẻ ngạc nhiên nhìn sững Lý Thanh Hùng hình như không để ý gì đến mọi vật xung quanh.
Sở dĩ Bích Siêu tỏ ra cử chỉ đó là vì lão đã thấy được tài năng của Lý Thanh Hùng lúc giao đấu với Ngũ Aâm Hiệp Qủy, Hôm nay thình lình xuất hiện nơi này, không biết Lý Thanh Hùng có cử chỉ gì với vụ phục thù này, nên lão tỏ ra sợ sệt.
Nhưng không phải riêng Bích Siêu mà cả Ngô Võ cũng thế, từ khi lão thấy Lý Thanh Hùng Xuất hiện mặt mày tái nhợt, thối lui ba bước không dám nhìn, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái rồi quay sang hướng khác trong râm như kim chích đau nhói lên.
Kim Kiếm Sanh nghe Vương Kiếm Hưng nói thế, ông ngửa mặt lên trời cười ngất một lúc, tiếng cười xé cả cảnh u tịch của ban đêm rồi ông đưa tay chỉ vào Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga giới thiệu.
Vương Kiếm Hưng nghe người thiếu niên bệnh hoạn kia là Ngũ Dộc Thư Sinh Lý Thanh Hùng là một tay anh kiệt tiếng tăm vang khắp giang hồ thì lão ta giật nẩy người. Thù sư đệ bị chết vì tay Lý Thanh Hùng, ông tức giận bước đến chỉ vào mặt Lý Thanh Hùng nạt lớn:
- Oắt con! Ngươi đã tới số, ta dãi nắng dầm sương lê gót khắp giang hồ tìm ngươi.
Nhưng rốt cuộc tất cả đều không có kết quả. Hôm nay tình cờ lại gặp ngươi tại đây, hãy đền mạng cho sư đệ lại cho ta.
Dứt lời, đôi vai lão nhún một cái, tòan thân như vệt khói bay vụt tới trước mặt Lý Thanh Hùng. Không một tiếng, lão vung chưởng đập vào đầu Lý Thanh Hùng nhanh như điện chớp.
Lý Thanh Hùng đã biết rõ công lực của Thiên Sơn Thất Quỉ không đáng sợ vì chàng đã giao đấu qua, nên lạnh lùng cười tỏ vẻ khinh thị không chút sợ sệt.
Chờ cho chưởng phong đến sát đầu cách chừng ba tấc, chàng “hừ” một tiếng đôi vai lắc một cái, tức thì tòan thân chàng như một cái bóng trắng vụt lên không, lộn mấy vòng đứng sau lưng Vương Kiếm Hưng cười khinh bỉ nói:
- Vương lão tiền bối làm gì mà vội vàng thế. Nếu muốn giao đấu thì chậm rãi bàn tính nguyên tắc rồi sẽ đấu có muộn gì?
Dứt lời, Lý Thanh Hùng lách mình đến đứng sau lưng Kim Kiếm Sanh không thèm phản kích lại.
Với thái độ quá khinh thường địch thủ của Lý Thanh Hùng đã làm cho sáu người kia lòng nóng như đốt, không sao chịu nổi. Những cặp mắt đầy sát khí nhìn Lý Thanh Hùng muốn nẩy lửa, còn Vương Kiếm Hưng quá sức tức giận, oang oang hét:
- Súc sanh! Đêm nay ta quyết sống chết với ngươiđể đòi lại mối thù giết sư đệ của ta.
Không để cho Lý Thanh Hùng trả lời, lão nói vừa dứt là vung chưởng đánh ra tức khắc.
Nhưng chưởng vung lên thì bỗng Độc Nhãn Ma Bích Siêu ôn hòa nói:
- Vương huynh! Đừng nóng nảy thế, hãy dừng tay lại đã chẳng lẽ nó bay lên trời được hay sao mà vội?
Đọan lão quay sang nói với Kim Kiếm Sanh:
- Kim huynh! Có lẽ đã hiểu rõ hôm nay chúng tôi đến đây với mục đích gì rồi chớ? Vậy Kim huynh cứ lấy mình là địa vị chủ nhà đặt điều luật giao đấu đi, đừng để tốn thì giờ vô ích.
Cứ nhìn vào cử chỉ và hành động của bọn người này thì ai cũng biết Kỳ Vân Cốc đêm nay sẽ xảy ra một vụ trả thù tàn khốc, nhưng Kim Kiếm Sanh vẫn điềm nhiên không sợ sệt, chỉ tìm cơ hội ứng biến.
Ông lạnh lùng nói:
- Kỳ Vân Cốc này tuy là nơi hoang vu vắng vẻ, nhưng hôm nay quí vị quá bước đến đây, lão phu cảm thấy hân hạnh vô cùng. Còn việc đòi thù lão phu đã trông đợi quí vị ngày đêm sớm đến để báo thù, vậy hôm nay ai làm chủ xin hãy ra tay đi, lão phu sẵn sàng tiếp đón.
Bích Siêu cười ha hả nói:
- Kim huynh! Chớ có mỉa mai như vậy, hôm nay chúng tôi đến đây tìm thù thì dầu cho Kim huynh có lên trời cũng không thoát khỏi. Vậy cò gì nữa cứ nói ra cho hết để rồi chết.
Dứt lời, lão nhảy đến định ra chiêu thì Vương Kiếm Hưng đã đưa tay ra cản lại và nói:
- Bích huynh! Hãy dừng tay để cho đệ có đôi lời muốn nói.
Bích Siêu quay lại hỏi:
- Còn điều gì nữa! Cứ theo thứ tự giao đấu là xong.
- Không! Đối với bọn này chúng ta không cần dùng đến nguyên tắc gì cả cứ ào vào giết nó để báo thù là xong.
Vương Kiếm Hưng là một tay võ lâm cao thủ hôm nay sở dĩ nói được những lời nhục nhã đó là vì lão biết nếu cứ theo nguyên tắc giao đấu thì cả bọn mỗi người không quá ba mươi chiêu, sẽ bỏ mạng dưới làn chưởng phong ác liệt của Kim Kiếm Sanh ngay.
Đọan Mệnh Quỉ Đọan Hòan bỗng từ trong phóng mình ra giữa trận chỉ vào mặt Lý Thanh Hùng nạt lớn:
- Thằng oắt con! Hãy mau ra đây cùng ta so tài để mở màn cho cuộc đấu hôm nay.
Vì nóng lòng báo thù cho ngũ đệ Aân Hiệp Quỉ nên Đọan Hòan đã quên rằng Lý Thanh Hùng là một tay anh kiệt, võ công tuyệt đỉnh, thì dầu có ba người như hắn xông vào một lượt cũng không làm gì được Lý Thanh Hùng.
Còn Lý Thanh Hùng từ khi nghe Vương Kiếm Hưng định dùng cả bọn xông vào để sát hại Kim Kiếm Sanh, lòng căm hận vô cùng cho nên mặt mày đượm đầy sát khí. Chàng định ra tay hạ thủ Vương Kiếm Hưng thì Đọan Hòan đã từ trong nhảy ra đòi chết, chàng quyết không bỏ qua “hừ” một tiếng, phi thân đến trước mặt Đọan Hòan hét lớn.
- Đọan Hòan! Ngươi quả đã đến số rồi nên mới gọi đến tên ta ra chọc tức, vậy sẵn ta đang buồn dùng ngươi làm món đồ giải trí cũng được hơn nữa cảnh tĩnh mịch của Kỳ Vân Cốc này chúng ta cũng nên làm cho rộn lên và cũng là để mở màn cho cuộc đấu hôm nay.
Ngừng một lát Lý Thanh Hùng nói:
- Sao không ra tay còn đợi gì nữa!
Đọan Hòan tức giận, không nhịn được nữa “hừ” một tiếng nói:
- VẬy thì ta xin thất lễ!
Tức thì tay mặt giơ lên, rồi nhắm ngay huyệt “Khí Hải” bên hông của Lý Thanh Hùng điểm tới.
Lý Thanh Hùng tỏ ra khinh thường, không thèm tránh né chỉ đứng im chờ khi ngón tay của Đọan Hòan gần điểm vào huyệt đạo, chàng mới phóng chưởng ra, đồng thời dùng chân phóng vào hạ bàn của địch thủ.
Lối đánh này lanh lẹ và hiểm độc phi thường, nếu đối phương không kịp thời tránh né, ắt phải bỏ mạng ngay tại chỗ, nhưng Đọan Hòan là tay kinh nghiệm chiến đấu trên giang hồ đã lâu hơn nữa lão là tay đàn anh trong Thiên Sơn Thất Quỉ, nên võ công không kém lắm.
Bởi vậy khi thấy Lý Thanh Hùng tung hai luồng chưởng đỡ bạt chưởng phong của mình, hắn không dám chậm trễ, vội phi thân vụt ra sau mấy bước để tránh.
Lý Thanh Hùng thấy đối phương tránh được thế đánh của mình, quyết không để cho đối phương có một cơ hội nào cả, hú dài một tiếng, đôi chưởng nhắm ngay yếu huyệt của đối phương tống đến liên tiếp.
Thế là hai người đã diễn ra một trận đấu vô cùng sôi nổi, hai người giao đấu đã hai mươi hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại, Kim Kiếm Sanh dõi mắt luôn luôn theo dõi trận đấu không rời. Cho đến khi hai người giao đấu chừng ba mươi hiệp, ông kề tai nói nhỏ với Nguyệt Lý Hằng Nga:
- Hoa nhi! Ta xem ngươi phải ra tay thế nó mới được.
Nguyệt LÝ Hằng Nga thấy hai người giao đấu rất ngang ngửa, bỗng nghe Kim Kiếm Sanh nói thế, nàng thất kinh hỏi:
- Tại sao thế?
- Ta xem nó đánh càng lâu thế công của nó càng chậm dần, ngươi không thấy sao?
Nguyệt Lý Hằng Nga cười ha hả nói:
- Không! Tiền bối xem không rõ đó chứ! Hùng đệ đang dùng mưu hại địch đó.
Nguyệt Lý Hằng Nga vừa nói dứt lời, thì bỗng một tiếng hét thất thanh vang lên, rồi một tràng cười đắc thắng như xé không gian, tiếp đến một bóng trắng vụt đến trước mặt Kim Kiếm Sanh, Kim Kiếm Sanh bước tới một bước tỏ vẻ hài lòng vô cùng.
Trong khi ấy, Vương Kiếm Hưng lao đến vòng chiến ôm Đọan Hòan lên tay. Đọan Hòan mặt mày tái nhợt, đôi mắt nhắm lại có lẽ hắn đã bị thương khá nặng.
Lúc này trong trận sáu người kia, mặt ai nấy đều kinh hoảng. Họ đưa mắt nhìn nhau không hiểu Lý Thanh Hùng đã dùng môn tuyệt học nào mà tinh vi đến thế.
Lúc đầu giao đấu, Lý Thanh Hùng thấy võ công của Đọan Hòan Quỉo gì lợi hại, chàng không nỡ xuống tay hạ thủ nên chỉ dùng những môn võ tầm thường để giao đấu, cố kéo dài trận đấu để tìm cơ hội đánh hắn bị thương mà thôi. Nhưng Đọan Hòan thấy chàng không ra chiêu, tưởng chàng chỉ có bao nhiêu võ công nên mừng rỡ dùng tuyệt học để hạ thủ, khiến Lý Thanh Hùng nổi giận không còn suy nghĩ, dùng tuyệt chiêu, vận đủ bảy phần thành lực tống ra một chưởng.
Chưởng thế quá nhanh và mạnh, khiến Đọan Hòan không sao tránh kịp nên bị chưởng đập trúng văng ra chết ngất, năm người trong bọn nhìn thấy đồng bọn bị thương trầm trọng đang oằn ọai trên cánh tay của Vương Kiếm Hưng đều nổi giận mặt đỏ phừng phừng.
Bỗng năm người phát ra tiếng “oa oa” tiếp theo năm bóng người di chuyển một lúc, đã bày ra trận thế. Hai người đứng giữa ba người bao xung quanh từ từ nhắm phía Lý Thanh Hùng tiến đến.
Kim Kiếm Sanh cười ngất, tiếng cười bên trong hàm chứa một cái gì khinh bỉ và nhục mạ, cười một lúc Kim Kiếm Sanh đưa đôi mắt như hai mũi kiếm quét vào bọn ma thủ, lạnh lùng nói:
- Như thế còn ít lắm vậy hãy ra hết tất cả bảy người giao đấu một lượt thì tiện hơn.
Đọan ông quay qua nói với Lý Thanh Hùng:
- Hùng nhi! Hãy lui ra sau mau!
Độc Nhãn Ma thấy đồng bọn nóng nảy hàng động không suy nghĩ lợi hại nên bực tức vô cùng, liếc nhìn Vương Kiếm Hưng tỏ vẻ bất bình, rồi tung mình nhảy ra giữa trận chận mấy người kia lại, vẻ mặt hầm hầm.
Năm ma thủ kia đang hăng hái tiến bước, bỗng thấy Độc Nhãn Ma nhảy ra cản lại, mặt đầy vẻ giận dữ, khiến ai nấy đều thất sắc, trố mắt nhìn nhau không hiểu tại sao Độc Nhãn Ma lại hành động như vậy.
Kim Kiếm Sanh thấy Độc Nhãn Ma tuy là tay độc ác giết người không gớm tay, song lại biết bảo vệ thanh danh, ông thầm phục nói:
- Độc huynh! Tăm tiếng đã truyền trong giang hồ quả thật không sai, song bây giờ tôi không rảnh để hầu chuyện cùng Độc huynh, vậy hãy chờ khi tôi thanh tóan bọn này xong sẽ tiếp chuyện cùng Độc huynh.
Nói xong, ông quay qua nói với Vương Kiếm Hưng:
- Hưng huynh! Đây là cơ hội ngàn năm một thuở để cho Hưng huynh rửa mối huyết thù, vậy hãy ra tay kẻo mất cơ hội.
Vương Kiếm Hưng đang căm hờn mà bị Kim Kiếm Sanh chọc giận ông không sao chịu nổi, liền vận đến mười thành lực dùng “Thái Tâm Chưởng” tức thì một tiếng hét vang lên, tòan thân Vương Kiếm Hưng lay động bay vụt đến trước mặt Kim Kiếm Sanh.
Kim Kiếm Sanh đã biết trước nên lách mình sang một bên vung chưởng đánh ngay không để cho Vương Kiếm Hưng có cơ hội ra tay.
Đã đề phòng sẵn, Vương Kiếm Hưng không chút sợ sệt, vội đưa chưởng mặt lên đỡ, chưởng trái tống vào mặt Kim Kiếm Sanh, chiêu thức này vô cùng lợi hại và lanh lẹ nên Kim Kiếm Sanh không dám ngang nhiên cử chưởng ra đỡ phải lách mình sang một bên để tránh mà không vung chưởng đánh lại.
Hai đường chủ của Phi Long Bang là Hòang Tư và Hư Hồng thấy Kim Kiếm Sanh quá khinh địch, ác ý nổi lên, hai người như có bàn trước, cả hai tiến đến hai bước, vung chưởng đánh thẳng vào lưng của Kim Kiếm Sanh.
Kim Kiếm Sanh vừa đứng vững, bỗng nghe sau lưng có hơi gió vội xoay mình lại, thì thấy hai luồng chưởng gần đập vào lưng, ông không chút sợ sệt vội vận công dùng chiêu “Tinh Đời Vân Biến” hai tay đưa lên, tức thì hai luồn chưởng phong cuồn cuộn bay đến, chận hai luồng chưởng của hai người kia.
- Bùng!
Một tiếng nổ long trời lở đất, bốn luồng chưởng chạm vào nhau, hai bóng người của Phi Long Bang lùi lại lính quýnh muốn té ngửa.
Còn Kim Kiếm Sanh thì vẫn như thường không lui một bước, Vương Kiếm Hưng thừa lúc ấy vung chưởng đánh tới, Kim Kiếm Sanh đã đề phòng nên khi nghe hơi gió từ sau lưng tống đến, ông không thèm quay đầu lại hai tay vung ra tức thì hai luồng chưởng tống đến đỡ luồng chưởng của Vương Kiếm Hưng sang một bên, đồng thời ông cử chưởng đánh ngay vào đầu hai người của Phi Long Bang.
Thế là một mình Kim Kiếm Sanh phải giao đấu với ba cao thủ. Lúc này, Lý Thanh Hùng liếc mắt nhìn quanh thấy Ngô Võ và Hy Tiểu đang đứng sát nhau, mặt đầy gian ác, chàng tức giận vô cùng nói với Nguyệt LÝ Hằng Nga:
- Hoa tỷ tỷ! Chị còn chần chờ gì nữa mà không hạ thủ hai con quỉ sống này cho rồi.
Nguyệt LÝ Hằng Nga từ nãy giờ đã tức giận khi thấy bộ mặt gian ác của hai tên kia. Song nàng cho mình là nhỏ, không được vô lễ như vậy nên không dám ra tay. Bây giờ nghe Lý Thanh Hùng nói thế, nàng không cần trả lời, lướt mình ra trước vung “Cuồng Phong Đại” ra, nói với hai người kia:
- Hai người định giở trò gì đó? Ha!Ha! Kỳ Vân Cốc này tuy không phải là nơi hang cọp, song không phải ai muốn đến thì đến, muốn đến thì đi một cách dễ dàng như vậy. Hôm nay là ngày tận số của hai ngươi, vậy hãy lại đây để bổn cô nương giúp cho một tay để hồn du địa phủ.
Dứt lời “Cuồng Phong Đại” vung ra, cứng như sắt, quất ngay lưng của hai tên kia một tiếng “vù”.
Hai người kia thấy thế đánh của nàng không có gì lợi hại vội né sang một bên cười hì hì nói:
- Hay lắm! Tự nhà ngươi sanh sự, vậy đừng trách anh em ta độc ác.
Dứt lời, Ngô Võ vung con dao đang cầm trên tay chém sả vào “Cuồng Phong Đại” của Lục Ngọc Hoa.
Tiếp đến Hy Tiểu cũng nhảy ra vung đao chém bồi theo, uy thế vô cùng lợi hại.
Sở dĩ hai người này đến đây là vì họ có một mối thù khá lâu với Kim Kiếm Sanh, họ đã nhiều lần muốn mạo hiểm đến đây để tìm thù, nhưng vì tài nghệ quá kém nên không dám, đành phải ẩn cư trong một hang đá để luyện tập võ công.
Bỗng một hôm có Vương Kiếm Hưng đến bàn tính đi báo thù, được dịp tốt hai người đồng ý theo bọn Thiên Sơn Thất Quỉ đến Kỳ Vân Cốc để tìm thù.
Nhưng đến nơi họ lại thấy Lý Thanh Hùng đã có mặt nơi đây, nên không dám ra tay hợp lực cùng bọn kia, nên cứ đứng ngây người ra xem, cố tìm cơ hội để thoát mà thôi.
Đang lúc rối trí, bỗng thấy Lý Thanh Hùng ra lệnh cho Nguyệt Lý Hằng Nga hạ thủ, họ cố tình không muốn gây sự, nhưng vì danh dự nên không từ chối, đành phải cử đao đánh lại.
Nguyệt Lý Hằng Nga mới chiêu đầu bị đánh hụt, nổi giận vận đủ mười phần thành lực, thâu “Cuồng Phong Đại” về dùng tuyệt chiêu trong “Cuồng Phong Đại” pháp mà Thiên Sơn Thần Ni đã truyền thụ là “Hắc Đả Xuất Động” mau như điện chớp nhắm ngay “Khí Đường Huyệt” của Ngô Võ điểm đến.
Ngô Võ vừa xuất chiêu, thấy đối phương tránh khỏi, chưa kịp trở tay thì đã thấy “Cuồng Phong Đại” đánh đến hắn thất kinh, vội nhảy lùi lại mấy bước để tránh.
Thân pháp của Ngô Võ cũng khá lanh lẹ song chiêu của Nguyệt Lý Hằng Nga quá lanh lẹ không sao tránh kịp, hắn “á” lên một tiếng, ngã người sang một bên. Tức thì “Sinh Đài Huyệt” đã bị điểm trúng, hắn tê buốt cả vai, tay không sao cầm được vũ khí, hắn kêu lên một tiếng “ôi da” rồi chệnh choạng muốn ngã, mồ hôi toát ra ướt cả mình.
Hy Tiểu thấy sư huynh mình là một tay võ công lợi hại, mà mới giao đấu có hai chiêu thì đã bị thương, tức giận vô cùng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, trợn mắt hét lên một tiếng:
- Oắt con! Cả gan dám đả thương sư huynh ta! Vậy hãy xem đây.
Hai cánh tay gân guốc của hắn giơ lên, hắn nhảy đến chém mạnh vào đầu Nguyệt Lý Hằng Nga.
Nguyệt Lý Hằng Nga thấy mình mới xuất chiêu thứ hai đã hạ được địch thủ lòng mừng khấp khởi, nhưng nàng chưa kịp thu “Cuồng Phong Đại” về thì đã bị đối phương nhảy tới chém vào đầu một nhát quá mạnh. Nàng “hừ” một tiếng, sẵn “Cuồng Phong” đang chiều thuận tay quất ngang vào hông đối phương.
Hai binh khí chạm nhau, phát ra một tiếng “bang” nẩy lửa, hai người phải lui lại mấy bước mới đứng lại được.
Ngô Võ cánh tay trái bị tê liệt đau nhức vô cùng, nhưng không thể làm ngơ đứng nhìn sư đệ phải vì mình mà bỏ mạng, hắn phải cố chịu đau vung đao nhảy vào vòng chiến.
Tuy nhiên chiêu thức của hắn lúc này phát ra không được nhanh nhẹn, nhưng cũng có phần làm cho Nguyệt Lý Hằng Nga bối rối.
Nguyệt LÝ Hằng Nga không vì thế mà hoảng sợ, nàng cố tâm trấn tĩnh tinh thần, ôn lại tất cả chiêu thức mà Thiên Sơn Thần Ni đã truyền mà xuất thủ, lúc này trận đấu giữa ba người rất ngang ngửa.
Lý Thanh Hùng thấy Nguyệt Lý Hằng Nga ra trận, đứng để mắt theo dõi, chàng thấy trận đấu xảy ra rất ngang ngửa nên không sợ hai tên ma thủ này chạy mất.
Chàng lại liếc nhìn thấy Kim Kiếm Sanh một đấu vơi ba mà vẫn còn dư sức, khỏi cần chàng giúp sức, nên chàng đứng quan sát chờ cơ hội hạ thủ đối phương.
Lúc này trong trận chỉ còn có Độc Nhãn Ma không qiao đấu mà đôi mắt cứ nhìn chòng chọc vào Lý Thanh Hùng như cố ý tìm hiểu cái gì vậy, Lý Thanh Hùng thấy thế tức giận không sao chịu nổi, chàng bước đến hai bước cung kính nói:
- Thưa tiền bối nghe danh tiền bối đồn khắp giang hồ, lòng hằng mong ước được lãnh giáo vài chiêu hôm nay tình cờ gặp mặt vãn bối muốn nhờ tiền bối chỉ giáo cho vài chiêu.
Độc Nhãn Ma là một tay cao thủ ma đầu khét tiếng trên giang hồ nhưng hôm nay trước những lời lễ phép của Lý Thanh Hùng, lão không khỏi thầm phục nên vui vẻ mỉm cười nói:
- Cái tên Ngũ Độc Thư Sinh của ngươi ta nghe cũng đã lâu song không thấy mặt, hôm nay gặp được thật là hân hạnh, vậy chúng ta thỏa ra chương trình giao đấu thì hay hơn.
Từ lúc bước chân trên giang hồ cho đến nay chưa bao giờ Độc Nhãn Ma nói ra những lời tao nhã như vậy, hôm nay đứng trước mặt chàng thiếu niên này lão lại có cử chỉ khác thường đó có lẽ lão sợ võ công của Lý Thanh Hùng chăng?
Lý Thanh Hùng ngạc nhiên! Lão ta là một ma đầu tại sao lại thốt ra toàn là những lời hòa nhã chàng nghi ngờ vô cùng, không biết lão sắp dùng thủ đoạn gì đây nên sững sờ suy nghĩ, không đáp lời của Độc Nhãn Ma.
Độc Nhãn Ma tuy bề ngoài tử tế song bên trong cố tìm ra yếu điểm của đối phương để khi ra tay là có thể hạ được địch thủ ngay, lão cũng biết nếu giao đấu rủi thua Lý Thanh Hùng thì không còn mặt mũi nào nhìn các cao thủ trên giang hồ.
Nhưng chờ mãi không thấy Lý Thanh Hùng trả lời nên lão hỏi:
- Tiểu hiệp! Tại sao sững sờ như vậy hay là chúng ta cứ giao đấu bằng quyền cước để khỏi gây tai hại cho đối phương có được không?
Lý Thanh Hùng suy đi nghĩ lại, không sao tìm ra được dụng ý của Độc Nhãn Ma nên đáp:
- Thế thì còn gì hay bằng! Vậy vãn bối xin thất lễ.
Dứt lời chàng lập tức vung quyền đánh theo thế “Cử Hoa Liệu Thiên” tống thẳng vào hông mặt của Độc Nhãn Ma một chưởng.
Độc Nhãn Ma không thèm tránh né đợi cho quyền chưởng của Lý Thanh Hùng tống đến cách chừng ba tấc mới lách sang một bên.
Lý Thanh Hùng xuất chiêu này là cố y dò xét tình ý của địch thủ, chàng thấy Độc Nhãn Ma quá khinh địch nên yên tân vận đủ mười thành công lực từ từ bước đến hai bước, miệng hét lớn:
- Tiếp chiêu!
Dứt tiềng, hai tay đưa ra tức thì hai luồng khói trắng nhắm ngay hai bên hông của Độc Nhãn Ma kềm lại, đồng thời chàng dùng chân phóng một cước vào ngực đối phương.
Thế đánh vô cùng tinh vi và ác độc, khiến Độc Nhãn Ma thấ kinh, lính quýnh la lớn:
- Cha chả! Hãy coi chừng...