Số lần đọc/download: 4497 / 248
Cập nhật: 2015-11-28 04:46:58 +0700
Chương 32
H
óa ra tôi tưởng bở thật. Lí Thừa Ngân triệu Dịch đình lệnh đến, tội trạng của tôi dài phải hàng cột, ví dụ như bản tính cợt nhả, không tuân thủ cung quy, đằng nào thì tôi cũng không được cái nết hiền lương thục đức, kiểu tội danh này hóa lại chẳng sai. Song tội nghiêm trọng nhất có hai điều, một là bỏ bùa, hai là hại chết Tự Bảo Lâm.
Tôi bị giam lỏng trong điện Khang Tuyết, vốn là nơi im ắng nhất trong Đông Cung, xưa nay chưa ai ở, mà nghe đồn cũng chẳng khác lãnh cung là mấy.
Ngày xưa khi phế truất Hoàng hậu, tôi mới biết, ví như Lí Thừa Ngân muốn phế tôi, cũng phải trải qua cả một quá trình rất phức tạp. Trước tiên Hoàng thượng hạ chiếu chỉ cho Trung Thư Tỉnh(*), sau đó mới đến Môn Hạ Tỉnh(*) đồng ý tiếp ký. Đám cựu thần râu ria bạc phơ cũng chẳng dễ bàn, lần Hoàng Hậu bị phế, có kẻ náo loạn dâng lời can gián, dọa dập đầu xuống bậc thềm ở Thừa Thiên Môn. Sau đó quả nhiên có kẻ dập dầu thật, tuy không dẫn đến chết người, song Bệ hạ nổi giận một trận lôi đình, mà Hoàng Hậu thì vẫn cứ bị phế.
(*chú: tham khảo và tìm hiểu hai chức quan trên ở đây)
Thực ra tôi đang nghĩ, may ra nơi này canh gác lỏng lẻo, tôi và A Độ sẽ dễ dàng thoát thân tháo chạy.
Lúc Nguyệt Nương đến thăm, tôi đang trồng hoa trong vườn.
Hai tay tôi dính đầy bùn đất, thoạt đầu thì Nguyệt Nương bật cười, sau lại tỏ vẻ buồn phiền: "Điện hạ cho phép tỷ tới thăm muội, sao lại đến nông nỗi này?"
Lúc ấy tôi mới biết, thì ra vị phi tử được Bệ hạ sủng ái gần đây, hay còn gọi "Nương Tử", hóa ra lại là Nguyệt Nương.
Tôi đảo qua Nguyệt Nương, tỷ ấy đang vận xiêm y mới của cung thất, áo lụa mỏng dệt bắt chéo, tóc mây phấn hoa vàng, nom yêu kiều đầy mê hoặc. Tôi cười nhạt bảo: "May mà Lí Thừa Ngân không cần muội nữa, bằng không muội phải gọi tỷ là mẹ kế, vậy thì thiệt lắm."
Nguyệt Nương nhăn mày: "Muội còn cười được à?" Tỷ ấy cũng nhìn tôi từ trên dưới xuống, chau mày bảo: "Muội nhìn mình mà xem, giờ này vẫn còn tâm tư đi trồng hoa ư?"
Nguyệt Nương kể tôi nghe một số chuyện đã xảy ra bên ngoài mà tôi không hề hay biết.
Vốn là gia tộc nhà Triệu Lương đệ nắm quyền hành tương đối lớn trong triều, giờ đang dồn sức muốn thâu tóm tội danh của tôi, vin vào đó xử tôi tội chết. Bệ hạ cũng rất khó xử, người từng triệu riêng Lí Thừa Ngân vào chầu, cũng bởi bệ hạ cho đám hầu cận lui hết ra ngoài, nên không ai hay hai cha con họ đã nói gì mà sau đó Bệ hạ nổi giận lôi đình, Lí Thừa Ngân cũng hùng hổ bỏ đi. Giờ đến cả cha con thiên tử cũng hằn học, Nguyệt Nương ở bên nói khéo xin xỏ hộ, song cũng đành chịu chết.
Nguyệt Nương bảo: "Tỷ biết những tội trạng ấy rặt là chuyện hoang đường, nhưng giờ tình thế bức bách, tỷ xin bệ hạ cho phép tỷ đến thăm muội, muội có gì muốn nói hoặc muốn gặp ai không?"
Tôi lấy làm lạ, hỏi: "Muội chẳng muốn gặp ai cả."
Nguyệt Nương đoán tôi nghe mà không hiểu, đành nhẫn nại giảng giải một hồi. Thì ra ý tỷ ấy muốn tôi gặp Lí Thừa Ngân một bận, rồi nói khéo với chàng dăm câu. Chỉ cần Lí Thừa Ngân quyết tâm thì đằng Triệu Lương Đệ dẫu có náo loạn mấy, vẫn có cách biến chuyện to thành chuyển bé, biến chuyện bé thành chuyện không có, nói cho cùng thì gia cảnh Tự Bảo Lâm quá cố kia cũng không có gì đặc biệt, mà chuyện bùa ngải này, thực chất cũng chỉ là chuyện lỡ cỡ.
Nguyệt Nương nói: "Tỷ nghe nói trước đây trong cung từng xảy ra chuyện đặt bùa, thế nhưng chuyện năm đó lại liên quan đến vị quý phi hoàng đế vốn rất mực ân sủng, Trung Tông hoàng đế chỉ hạ lệnh đánh chết cung nữ chứ không đào sâu điều tra, dù cho người đời có đôi lời xì xào nói vụng sau lưng, thì cũng làm được gì đâu?"
Bảo tôi phải khuất phục Lí Thừa Ngân ấy à, thà giết tôi đi còn hơn.
Tôi lạnh nhạt bảo: "Muội không làm chuyện kia đâu, bọn họ vu oan cho muội, muốn giết muốn chém gì thì tùy, nhưng bảo muội đi cầu xin Lí Thừa Ngân, muội quyết không làm."
Nguyệt Nương khuyên tôi hồi lâu, song tôi không đồng ý. Sau cùng, cuống quá, suýt thì bật khóc, tôi lại kéo tỷ ấy ra xem hoa tôi trồng.
Trong lãnh cung, tôi trồng rất nhiều loài hoa hồng, người phụ trách trông coi lãnh cung tỏ vẻ rất khiêm nhường với tôi và A Độ, tôi muốn hoa giống, họ liền mua giúp tôi hoa giống, tôi cần phân bón, bọn họ lập tức đem phân bón tới. Loài hoa hồng này chỉ ở Trung Nguyên mới có, xưa kia dạo còn ở phường Minh Ngọc, Nguyệt Nương hay cài một bông lên tóc. Tôi bảo Nguyệt Nương: "Đợi lúc hoa nở, muội sẽ tặng tỷ một ít để cài đầu."
Nguyệt Nương chau mày, nói: "Muội không lo cho cái thân mình chút nào ư?"
Tôi nhấc gáo nước tưới tắm cho khóm hoa hồng: "Tỷ cứ nhìn lũ hoa này mà xem, chúng mọc lên từ đất, đang yên đang lành lại bị người ta nhổ cả rễ, rồi bị bán tới đây, vậy mà vẫn sống được, rồi nở bông xinh tươi. Trước nay chúng không hề lo cho cái thân mình, con người ta sống ở đời, sao cứ phải lo quẩn lo quanh, nên thế nào thì cứ thế ấy, lo bò trắng răng chứ báu gì."
Vả lại lo lắng thì ích gì, dù sao Lí Thừa Ngân cũng chẳng tin tôi. Những chuyện xưa kia, tôi thật sự mong mình không bao giờ nhớ đến. May mà, chỉ mình tôi nhớ ra, còn chàng vẫn vậy. Thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn cứ đợi, đợi một cơ hội để kết thúc tất cả, sau đó rời xa nơi này, tôi không muốn gặp lại Lí Thừa Ngân nữa.
Tôi nói một tràng dài, làm Nguyệt Nương dở khóc dở cười, không biết phải làm sao, đành bỏ về cung.
Tôi thấy cuộc sống ở lãnh cung cũng tàm tạm, ngoại trừ việc bữa ăn có phần đạm bạc ra, thì nơi này được cái rất yên tĩnh. Vậy mà trước kia rõ ràng tôi lại thích náo nhiệt đông vui.
Một hôm, nửa đêm đang ngủ, đột nhiên A Độ lay tôi dậy, tôi dụi mắt hỏi: "Sao thế?"
Nom A Độ vẻ hốt hoảng, nàng ấy kéo tôi ra bậu cửa sổ phía đông, chỉ trỏ vào chóp tường.
Thấy có ánh lửa kèm khói đen nghi ngút bốc lên, tôi thót mình kinh ngạc. Sao tự nhiên lại có cháy?
Lửa lan cực nhanh, chẳng mấy chốc đã cháy rần rần, A Độ đạp bung cửa sổ phía tây, chúng tôi nhảy qua rồi nàng ấy kéo tôi lao lên bờ tường đằng sau. Chưa kịp đứng cho vững, thì bỗng một luồng gió mạnh đã ập tới., A Độ vội đẩy tôi ngã dúi dụi xuống chân tường.Thấy A Độ vung đao chém thứ gì đó đánh "keng" một tiếng, hóa ra là một mũi tên bằng thép, A Độ khom lưng lao xuống, lúc sắp chụp được tôi, thì không biết ở đâu bắn ra liên tiếp những mũi tên thứ hai, thứ ba... A Độ chặn được vài phát, tên bay ào ạt như một cơn mưa châu chấu, mái ngói chóp tường bị xuyên cho tan tác. Tôi trừng mắt nhìn một mũi tên lao vút đến, cắm phập vào vai A Độ, máu tức thì bắn tóe bốn phía, tôi kêu vang "A Độ", vậy mà nàng ấy bất chấp cả vết thương trên vai, chỉ lo vùng vẫy lao người xuống toan nắm lấy tay tôi. Gió xé bên tai ào ào, tôi nhớ cái lần chúng tôi trèo tường cũng gặp một trận tên, lúc đó A Độ không giữ được tay tôi, chính Bùi Chiếu đã đỡ tôi phen ấy. Có điều giờ đây cả tôi và A Độ đều biết rằng Bùi Chiếu không thể xuất hiện ở nơi này.
Giữa làn mưa tên líu nhíu, cuối cùng A Độ túm được cánh tay tôi, thanh đao kéo lê trên bờ tường tóe ra những vệt lửa màu ánh kim, gạch xanh kiên cố vậy mà vẫn ào ào rủ bụi, chúng tôi mau chóng mò dần xuống, vai phải của A Độ bị thương, không đủ sức để chọc đao bám vào tường, mà tên ập đến mỗi lúc thêm đông, tôi luống cuống gào thét: "A Độ ơi, buông tay thôi! Buông tay đi!"
Giả sử bây giờ mà buông tay, cả hai chúng tôi chỉ có nước ngã chết cả nút. Bờ tường thì cao chót vót, dưới đất có nền đá, rơi xuống thế nào cũng ra thịt băm.
Máu từ vai A Độ nhỏ xuống mặt tôi, tôi ra sức vằng khỏi tay nàng ấy, bất thình lình, A Độ gồng mình quăng mạnh tôi về phía trước, cơ thể bị ném vào không trung, vút lên như cưỡi mây cưỡi gió, bất giác quơ cào loạn xạ, thế rồi cũng bám được vào mái ngói chóp tường. Tay chân lóp ngóp bò lên bờ tường bao, trơ mắt nhìn A Độ trúng thêm đến vài phát tên, quả thực A Độ đã đuối sức, may còn có thanh đao cắm bờ tường, nên giảm được phần nào tốc độ rơi, sau cùng tay không còn đỡ nổi, vừa buông tay liền rơi phịch xuống nền gạch. Tôi bật khóc nức nở, giữa cái bóng đêm đen kìn kịt này, tên tấn công dồn dập vào mái ngói cạnh mình. Chúng xuyên toác gạch ngói, tạo thành một chuỗi liên tiếp những tiếng "phịch phịch" quấy động màn đêm, mảnh vỡ văng cả vào mặt tôi, đau vô cùng, tôi gào khóc gọi tên A Độ, bốn bề tên trút như mưa, ùn ùn chụp phủ quanh tôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình bơ vơ và trơ trọi đến ngần này.
Một bóng người chắn trước mặt tôi, kẻ đó chỉ phất tay một cái mà tên đang lao tới tấp bỗng rẽ lỗi tản tứ phía, văng trệch đi đến mấy trượng, đáp xiêu vẹo trên mặt đất. Qua làn nước mắt mờ đục, tôi thấy một màu áo trắng, sáng trong bắt mắt tựa như ánh trăng.
Là Cố Kiếm.
Thầy gạt phăng mớ tên láo nháo, kéo tôi phi thẳng lên mái ngói lưu ly trên nóc điện, tôi kêu gào cuống cả lên: "Còn A Độ nữa! Mau cứu A Độ!"
Cố Kiếm đẩy tôi núp sau mỏ diều hâu, đoạn quay người nhào khỏi tường, trong màn đêm, tôi thấy ống tay áo thầy no gió căng phồng, gợi tôi tưởng đó là một cánh chim trắng sà mình xuống chóp tường. Bên dưới bất chợt xuất hiện vô số những mũi hỏa tiễn ập đến tới tấp như mưa, chúng xoẹt qua tựa ánh sao băng xé toang màn đêm tịch mịch, chúng dồn dập đổ về phía thầy, tôi nghe cơ man những tiếng tên cắm ngập trong tường "bụp bụp" chẳng khác nào một bầy thiêu thân cứ độ hè là lại thi nhau đâm đầu vào giấy chụp đèn, thắp lên không trung những đốm lửa rải rải, mà cũng chóng lụi tàn, Cố Kiếm ẵm được A Độ ngay trong tức thời, nhưng loạt hỏa tiễn kia ào tới mỗi lúc một khít rịt, dậy mùi khét lẹt đặc quánh bầu không khí, từ bốn phương tám hướng, những tiếng rít sắc lẹm kéo lê cái đuôi lửa nhằm thẳng vào Cố Kiếm. Tôi núp sau mỏ diều hâu liền nhô đầu ra nhìn, thấy lũ lượt lính mặc giáp trụ màu đen, đang giẫm đạp từng bước, cứ hết lớp này đến lớp khác siết vòng vây kín như bưng, tiếng giáp sắt nặng trĩu chà vào nhau đánh sàn sạt, mà không biết dưới ấy phục kích có đến mấy ngàn mấy vạn tên.
Một tay Cố Kiếm ôm A Độ, tay kia cầm gươm đánh chặn làn tên bay, những mảnh tên gẫy còn đương hừng hực lửa đã phủ thành đống dưới chân, ánh lửa hắt sáng lên màu bào trắng lúc tỏ lúc mờ. Tên rào rào rụng rơi ngay trước mặt, nhưng mưa tên dày đặc khắp trời như bầy châu chấu bổ nhào đến, thầy cũng khó mà thoát được thế trận bao vây của tên. Bào trắng đã nhuốm máu, trời mới biết rốt cuộc đấy là máu thầy hay máu từ người A Độ. Mặc dù A Độ được thầy ẵm trên người, nhưng cánh tay kia buông thõng bất động, chẳng rõ vết thương thế nào. Cứ đà này, thầy và A Độ sẽ bị tên bắn chết mất thôi. Bụng dạ tôi nôn nao, mà nói cho cùng, chẳng rõ những kẻ mai phục kia là ai, chợt ngẫm những kẻ này mang khiên giáp, lại bắn hỏa tiễn sáng lóa cả Công Đung, gây ra chuyện lớn thế hẳn không phải thích khách. Mới chớm nghĩ thế đã không kìm được mình đứng phắt dậy, phía sau có kẻ khẽ ấn lưng tôi, bảo: "Nằm xuống."
Tôi quay đầu nhìn, thì ra là Bùi Chiếu, theo sau hắn còn có lít nhít một đống lính Vũ Lâm lang vận khinh giáp. Chúng nhoài người trên mái ngói trong im hơi lặng tiếng, tay lăm lăm cung nỏ đã dợm kéo căng, tằm ngắm rơi vào thế trận dưới kia, những kẻ này đang chiếm lợi thế, kể cả khi Cố Kiếm có thể bứt phá được thế vòng vây, ắt chúng sẽ đồng loạt giương cung, dồn thầy vào trận tên.
Tôi sợ quýnh người, bảo Bùi Chiếu: "Mau bảo bọn họ dừng lại đi!"
Bùi Chiếu khẽ đáp: "Bẩm Thái Tử Phi, Thái Tử điện hạ có lệnh phải tiêu diệt bằng được thích khách, xin thứ tội cho mạc tướng không thể tuân theo ý người."
Tôi ghì lấy vai hắn: "Người đó không phải là thích khách, vả lại thầy còn đang bảo vệ A Độ, A Độ cũng không phải thích khách. Mau bảo bọn chúng dừng tay đi!"
Bùi Chiểu tỏ vẻ bối rối, thế rồi những ngón tay tôi đang víu chặt cũng từ từ được hắn gỡ khỏi người. Tôi điên lên mắng hắn: "Cứ cho như Cố Kiếm từng hành thích bệ hạ, nhưng nào đã làm rụng đến một cọng tóc của người. Vả lại các ngươi muốn bắt Cố Kiếm thì cứ bắt đi, nhưng A Độ vô tội, ngươi nhanh chóng bảo người của mình dừng tay đi."
Tiếng Bùi Chiếu trầm trầm: "Điện hạ đã có lệnh, một khi thích khách xuất hiện, bất kể thế nào cũng phải bắn chết được hắn, tuyệt đối không để cho hắn thoát. Xin Thái Tử Phi thứ lỗi, mạc tướng không thể nghe theo ý của người."
Tôi phẫn nộ, nói: "Vậy còn ta? Nếu như Cố Kiếm đang giữ ta trong tay, các ngươi cũng phóng tên bắn chết cả ta lẫn thầy ư?"
Bùi Chiếu ngước nhìn tôi với đôi con ngươi u ẩn, ánh lửa của trận tên lạc nơi xa dường như châm nhóm từng chùm hoa lửa li ti trong mắt hắn, thế rồi chỉ chớp mắt đã tàn. Tôi nói: "Nhanh bảo bọn chúng thôi đi, bằng không ta nhảy xuống chết cùng họ bây giờ đấy!"
Bùi Chiếu bất ngờ giơ tay, bảo: "Thứ lỗi cho mạc tướng thất lễ!" Tôi chỉ cảm nhận được huyệt vị mình tê rần một cái, rồi chân đã nhũn nhão ngồi oặt xuống ngay tại chỗ, tứ chi cứng còng không tài nào nhúc nhích được. Hắn dám điểm huyệt khiến tôi tê điếng cả người. Tôi chửi lấy chửi để, vậy mà hắn lờ đi, chỉ ngoảnh lại, hô: "Chuẩn bị!"
Ba ngàn quân trên nóc điện soàn soạt nhỏm dậy, bọn chúng nửa ngồi nửa quỳ, tay kéo căng dây cung, đầu mũi tên chỉ thẳng vào hai người bị bủa vây giữa thế trận lửa dưới kia.
Tôi ức đến ứa nước mắt, chỉ biết gào thét: "Bùi Chiếu! Hôm nay nếu như ngươi dám bắn, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Bùi Chiếu hoàn toàn bỏ ngoài tai lời tôi, hắn quay đầu thét lớn: "Bắn!"
Tôi nghe thấy những tiếng rít hỗn độn xé toạc không gian, cơ man là tên bay vọt qua đỉnh đầu, lao thẳng vào người đứng giữa vòng lửa. Cố Kiếm bay vọt lên, toan thoát thân, song lại bị cơn mưa tên dầy đặc chặn lùi. Mắt tôi đã nhòe nước, chỉ còn nhìn thấy trận tên ngùn ngụt bao phủ đất trời, Cố Kiếm bất ngờ gạt tay, thả A Độ xuống đất. Hẳn thầy muốn tự mình thoát thân trước đã, nhưng tên bay mỗi lúc một khít rịt, mũi này nối đuôi mũi kia, không chừa lấy một khe hở, bóng dáng Cố Kiểm lẫn A Độ hoàn toàn bị che khuất dạng. Tôi điên cuồng nổi cơn mắng chửi như tát nước, vậy mà dường như Bùi Chiều lại nhắm mắt làm ngơ. Tôi bật khóc ngằn ngặt, trước kia chưa bao giờ tôi khóc thê thảm nhường này, thậm chí tôi còn van nài hắn ngừng tay, vậy mà Bùi Chiếu không màng ngó ngàng.
Chẳng biết là lâu hay chóng, cuối cùng, Bùi Chiếu hô ngừng, lúc ấy mắt mũi tôi nhòe nhoẹt, chỉ còn thấy dưới kia tên đã chất thành một gò núi nhỏ, ngay cả bóng dáng người ngợm cũng chẳng thấy đâu. Hàng Vũ Lâm lang thân đeo khiên giáp nặng trĩu đứng chắn đầu đã lùi phía sau một bước, để lộ ra dãy quân bao bọc thứ hai, trên tay chúng lăm lăm giáo mác, chúng do thám gò núi chất bằng tên kia, rồi hò nhau hiệp lực xới tung đám tên ra.
Tôi thấy màu áo trắng của Cố Kiếm đã sũng máu, gần như đã hóa thành bào đỏ.
Tôi há hốc miệng mà không tài nào khóc bật ra được tiếng, những giọt nước mắt to đùng men theo gò má, chảy vào mồm miệng, đắng nghét mà chát xít. A Độ ơi, A Độ của tôi ơi.
A Độ của tôi ba năm nay luôn sát cánh bên nhau, đến hận nước thù nhà còn chưa trả, mà đã theo tôi vượt vạn dặm xa xôi tới đây, A Độ của tôi luôn che chở cho tôi bằng cả tính mạng mình... Vậy mà tôi không tài nào, tôi giương mắt nhìn nàng ấy bị tên bắn chết.
Chẳng rõ tự lúc nào, Bùi Chiếu đã thả tôi xuống trước điện, hắn vừa giải huyệt đạo trên người, tôi đã giật lấy thanh kiếm rồi chỉ thẳng vào mặt hắn. Hắn nhìn tôi, đoạn bảo: "Thái Tử Phi, người muốn giết xin cứ giết, lệnh vua khó cưỡng, mạc tướng không thể không theo."
Tôi lảo đảo chạy lại phía A Độ, bọn lính chúng đứng chặn ở giữa không cho tôi qua, tôi liếc nhìn Bùi Chiếu, hắn phất tay, thế rồi bọn Vũ Lâm lang mới rẽ ra một khe hở.
Trên người ngợm trên mặt mũi A Độ vấy toàn máu tươi, tôi gào khóc, nước mắt lã chã đổ xuống khuôn mặt nàng ấy, thân thể A Độ vẫn còn ấm, tôi vươn tay sờ soạn khắp nơi, chỉ muốn tìm xem có chỗ nào bị thương, còn nước chữa trị được chăng. Trên người hoàn toàn không bị trúng tên, chỉ dưới đùi là trúng vài phát, tôi vừa khóc vừa gọi tên A Độ, thế rồi mí mắt nàng ấy khẽ lay động.
Tôi nửa mừng nửa kinh ngạc, không ngừng nức nở gọi tên A Độ. Cuối cùng thì A Độ cũng mở mắt, tuy chưa mở nổi lời. Sau đó đành gắng gượng chỉ vào Cố Kiếm đang nằm bên, tôi không hiểu gì cả, có điều mắt nàng ấy ngóng sang Cố Kiếm, đoạn nắm chặt vạt áo tôi.
"Ngươi muốn ta qua đó xem à?" Tôi dợm đoán thế, nàng ấy khẽ gật đầu.
Tôi không rõ A Độ có ý gì, nhưng giờ đây giữa cơn hấp hối, nàng ấy muốn tôi làm gì, tôi quyết sẽ làm bằng được.
Tôi đến bên Cố Kiếm, đôi mắt thầy khép hờ, thầy vẫn còn sống.
Tôi kinh ngạc vô cùng, mắt thầy hơi chớp chớp, hiển nhiên đã nhận ra tôi, sau lưng thầy không biết đã trúng đến mấy chục mấy trăm mũi tên, chi chít như lưng một con nhím, không chừa lấy một tấc da thịt nguyên vẹn. Lòng tôi quắn đau, bao lần thầy từng cứu tôi, lúc ở núi Thiên Hằng thầy đã cứu tôi, mới nãy thôi giữa làn tên, thầy cũng cứu tôi. Tôi khụy xuống, gọi tên thầy.
Tôi không hề biết Lí Thừa Ngân lại giăng cái bẫy mai phục này, là tôi liên lụy đến thầy.
Khóe môi thầy mấp máy, tôi xích lại gần hơn, Bùi Chiếu tiến lên toan ngăn tôi: "Nương nương, xin người cẩn thận kẻo thích khách giở trò." Tôi bực mình đáp: "Thầy đã ra nông nỗi này rồi, lẽ nào còn tấn công được ai ư?"
Tôi kề tai bên môi Cố Kiếm, nghe thầy thì thào: "A Độ... sao rồi..."
Tôi nào có ngờ thầy lại hỏi A Độ, tôi nói: "Không sao đâu, chỉ bị thương thôi."
Khóe môi thầy nhích lên như đang mỉm cười.
Toàn bộ phần lưng của thầy bị chi chít tới hàng trăm vết thương, trong khi A Độ chỉ bị thương ở đùi, những chỗ khác tuyệt nhiên không hề hấn gì. Chẳng hiểu làm thế nào mà tự dưng tôi lại đoán ngay ra rằng: "Thầy che cho cô bé ấy ư?"
Sư phụ không đáp, mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngây dại.
Bỗng chợt tôi thấy mình xao lòng, đáng nhẽ ra, thầy đã thoát được rồi, vậy mà thầy lại cứu A Độ, rõ ràng thầy đã thả A Độ xuống, chỉ cần bỏ lại A Độ, chưa biết chừng cố thì có thể thoát được cái thân, thế mà thầy vẫn không nỡ, thế mà thầy liều cả mạng sống của mình để cứu A Độ. Sao thầy lại cứu A Độ?
Rõ ràng tôi biết câu trả lời, vậy mà vẫn cố hỏi: "Sao thầy lại cứu A Độ..."
"Cô bé đó...nếu như cô bé đó..." tiếng thầy khẽ lắm, dường như sẽ bị gió cuốn phăng bất cứ lúc nào, tôi đành xích lại gần hơn. Chỉ đủ nghe được thầy thều thào bảo: "...nàng sẽ...sẽ rất đau lòng..."
Lòng tôi đau quặn thắt, vậy mà thầy như còn cười: "Ta không...không thể...để nàng đau lòng được..."
Tôi bảo: "Sao thầy ngốc thế này, ta lại chẳng thích thầy...sao thầy khờ thế..."
Thầy đăm đăm nhìn tôi: "Là ta...có lỗi với nàng..."
Tôi đọc thấy trong đôi mắt đó là cả bầu ân hận, mà bản thân chẳng nỡ lòng nào, rõ ràng thầy sắp không trụ được nữa rồi, cuối cùng thì tôi cũng giàn giụa nước mắt: "Thầy ơi..."
Mắt thầy trông lên bầu trời sao, hơi thở gấp dần: "Sao...ngày hôm đó...cũng sáng...như hôm nay...nàng ngồi trên cồn cát...hát...hát bài...con cáo..."
Thầy nói nói đứt đoạn không đủ xếp thành câu, trong nháy mắt tôi chợt hiểu, liền dịu giọng bảo: "Ta biết...ta hát...ta hát cho thầy nghe nhé..."
Tôi khẽ nâng đầu thầy lên, mặc kệ Bùi Chiếu nghĩ sao, mà cũng mặc kệ đám Vũ Lâm Lang nghĩ gì, đau đớn xót xa ùa vào lòng, tôi nhớ bài hát ấy, bài hát duy nhất mà tôi thuộc:
"Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về....."
Mấy câu ngắc ngứ bật thành lời, đáng lẽ ra, bài này tôi thuộc lắm, thế nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao mà hát câu nào câu nấy đều lạc giọng, tôi cứ hát, cứ hát, rồi mới nhận ra mình đang khóc như trút, nước mắt vương rơi trên khuôn mặt Cố Kiếm, thầy vẫn đang mỉm cười nhìn tôi, cho đến khi toàn bộ cơ thể nguội dần, và lạnh ngắt... tay thầy mới thõng rơi trên mặt đất. Bộ quần áo màu trắng bị tên bắn loang lổ, rách rưới đến tả tơi, tôi thấy có thứ gì lấp ló dưới lớp vạt áo, liền khẽ rút ra xem, thì ra là một đôi cờ ngải tằm nhuốm màu bởi máu, tôi chợt nhớ buổi tối hôm Nguyên Tiêu ấy, thầy mua cho tôi một đôi cờ ngải tằm, rồi tôi từng gỡ xuống, quẳng dưới chân thầy, vậy ra thầy vẫn luôn giữ nó bên mình. Thứ tôi vứt đi mà thầy lại cất nó như vật quý giá trong lòng mình thế này ư.
Tôi quỳ gối bên thầy buông giọng hát thảm thiết. Dường như có trận gió sa mạc quét qua, gió xoáy xiết cuống họng, đau không thể nói hết thành lời: "Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua..."
Bùi Chiếu bước lại gần, đỡ tôi: "Thải Tử Phi..."
Tôi vung tay vả vào mặt hắn, dường như hắn đã ngẩn người, nhưng vẫn kéo tôi đứng dậy kì được: "Mạc tướng đưa Thái Tử Phi đến gặp Điện hạ."
"Ta không gặp ai hết!" Tôi lạnh lùng nói, đoạn gườm hắn, "Lũ các người... các người..." tôi lắp bắp hai lần mà lại không nghĩ ra từ nào để mắng chửi chúng. Chẳng qua chúng chỉ nghe theo lệnh của Lí Thừa Ngân, Lí Thừa Ngân mới chính là kẻ đầu trò.
Cố Kiếm đã chết, A Độ thì đang lay lắt.
Tất cả là tại tôi, là vì tôi.
Đáng lẽ ra, Cố Kiếm không thể lọt chân vào cái bẫy chúng giăng, nhưng chỉ vì tôi.
Đáng lẽ ra Cố Kiếm đã không chết, tất cả chỉ tại tôi.
Chính tôi bảo thầy cứu A Độ, nên thầy liều mình cứu A Độ
Hết lần này đến lần khác, những người thân thiết lần lượt bỏ mạng vì tôi.
Bọn chúng giết ông ngoại, giết mẹ, giết Hách Thất, giờ chúng lại giết cả Cố Kiếm...
Bọn chúng giết người thân của tôi, giết những người yêu thương tôi, bọn chúng giết không trừ một ai...
Bùi Chiếu nói: "Vết thương của A Độ cần chữa trị kịp thời, bẩm Thái Tử Phi, mạc tướng đã sai người đi mời Thái Y..."
Tôi lạnh lùng trừng mắt với hắn, song Bùi Chiếu không hề né tránh ánh nhìn của tôi, hắn cũng chẳng biện bạch nhiều lời.
Tôi không còn thiết nói gì thêm với hắn.
Có điều vết thương trên người A Độ rất trầm trọng, tôi không để bọn chúng chạm vào người A Độ, tự tôi bế nàng ấy lên. Lần nào A Độ cũng ẵm tôi, cuối cùng cũng có ngày chúng tôi đổi vị trí cho nhau, cơ thể A Độ nhẹ bẫng, lần trước A Độ bị thương nặng, nhờ có Cố Kiếm cứu mới sống sót, lần này chẳng biết có vượt qua được không?
Xương bả vai trái của A Độ bị gẫy, bên cạnh đó còn gãy cả một chiếc xương sườn. Thái Y rút tên, sau đó cố định lại xương, đắp thuốc xong xuôi, thì A Độ đã chìm vào mê man.
Tôi co quắp bên giường bệnh, ai đến khuyên cũng kệ, thậm chí chẳng buồn ngước mắt nhìn lên. Hai tay ôm chặt lấy mình, lòng đã quyết, đợi A Độ khỏe hơn, tôi sẽ dẫn nàng ấy về Tây Lương.
Bấy giờ quần áo mặc trên người đã kếp chặt máu, tóc tai bù xù xổ tung, lúc Lí Thừa Ngân đến, chàng chau mày, đoạn bảo: "Thay quần áo cho Thái Tử Phi."
Vĩnh Nương bối rối vô cùng, vừa dợm bước lên, tôi đã rút thanh đao ra, gườm gườm với bà ấy.
Lí Thừa Ngân phẩy tay, thế là kẻ hầu người hạ đều lui cả ra ngoài.
Chàng bước thẳng đến trước mặt tôi, qua lọn tóc lòa xòa, tôi thấy mũi giầy chàng cứ tiến từng bước, từng bước lại gần... Tôi tính vung đao, thì chàng lại chậm rãi khom lưng ngồi xuống, nhìn tôi.
Tôi cũng thẳng thừng nhìn lại.
Chàng khẽ nói: "Tiểu Phong, kẻ đó tất phải loại trừ, võ công của hắn lợi hại hơn người, hắn dám uy hiếp hoàng đế, giữa vòng vây truy sát mà hắn thoát dễ như bỡn, ta buộc phải giết hắn..."
Thậm chỉ tôi còn không tức giận, mà chỉ lạnh nhạt nhìn chàng.
"Để nàng làm mồi nhử là lỗi của ta, nhưng ta bất đắc dĩ mới phải vậy thôi. Triệu Lương Đệ xuất thân thế gia, cả cha và anh trai ả đều là trọng thần, ta cần một lí do chính đáng mới trừ khử được ả. Nhà họ Triệu và Cao tế tướng cấu kết với nhau, sỡ dĩ Phụ hoàng muốn loại bỏ bè phái nhà họ Cao nên mới hạ quyết tâm lật lại vụ án nhà họ Trần, án cũ của Trần Thị một khi được thẩm duyệt lại, Cao Vu Minh ắt sẽ bị trừng trị... vụ Triệu Lương Đệ hãm hại nàng... thoạt đầu ta chỉ có thể tương kế tựu kế... giờ nàng yên tâm nhé, mọi việc đã kết thúc cả rồi..."
Câu chuyện chàng nói quá phức tạp, tôi không thể hiểu nổi.
Chàng lại kể thêm rất nhiều chuyện, phần lớn là liên quan tới cục diện chính trị trong triều. Nhân có oan tình từ mười năm trước của gia đình Nguyệt Nương, nên mọi việc mới được truy xét, giờ thì họ Cao đã bị tịch biên cả nhà, mà họ Triệu cũng bị xử tử, vụ Triệu Lương Đệ đầu độc chết Tự Bảo Lâm, hòng hãm hại tôi, giờ đây cũng bị phơi trần triệt để, ả bị trục xuất khỏi Đông Cung, tủi hổ mà quyên sinh... Xưa kia nhà họ Cao ỷ vào thế lực của Hoàng Hậu, sau Hoàng Hậu bị phế bỏ, lũ chúng lại âm mưu đưa Cao Quý Phi ra hòng tranh thủ ngôi vị Hoàng Hậu. Bên cạnh đó, bọn họ Triệu càng mưu mô hơn, nhà họ Triệu từng trợ giúp Hoàng Hậu lập kế hãm hại mẹ ruột chàng. Hậu cung mãi mãi chồng chéo những hục hặc hằm hè, những âm mưu toan tính...Chàng đã báo được thù cho mẹ mình, toàn bộ những kẻ dính líu đến chuyện hai0 năm về trước, chàng đều lôi ra truy xét, chuyện đắc ý nhất bản thân chàng từng làm trên đời, có lẽ là thế này chăng?
Cái gì mà Cao tế tưởng, cái gì mà nhà họ Triệu, cái gì mà Cố Kiếm, thậm chí còn có cả Nguyệt Nương.
Tôi không cắt nghĩa được.
Nhất là khẩu khí của chàng khi nói về Triệu Lương Đệ, nó dửng dưng như thể chàng đang kể về một con kiến vừa bị nghiền chết
Người con gái từng 'đầu ấp tay gối' với chàng ba năm, mà chàng từng coi như báu vật đấy sao.
Thì ra là diễn kịch cả ư?
Lẽ nào mảy may ân tình cũng chưa từng ư?
Trước kia tôi rất ghét Triệu Lương Đệ, nhất là khi ả vu cáo hãm hại tôi. Vậy mà giờ khắc này đây, tôi chỉ cảm thấy ả rất đáng thương, thật sự đáng thương vô cùng.
Trái tim của Lí Thừa Ngân hẳn được đẽo từ đá mà ra. Nói chăng đến một con người, cho dù có là con chó con mèo, nuôi nó ba năm cũng chẳng nhẫn tâm giết bỏ... Tôi tưởng rằng thời gian ba năm, sự đời rồi sẽ biến đổi, thế nhưng kẻ duy nhất không hề thay đổi chính là chàng. Dù chàng có từng nhảy xuống sống Quên hay không, dù chàng có từng quên đi tất cả hay không, thì chàng vĩnh viễn không đời nào quên được quyền lực của mình, mưu toan của mình, chàng chưa một lần quản ngại lợi dụng những kẻ xung quanh, chàng không hề tiếc rẻ lợi dụng tình cảm, chỉ cốt sao đạt được mục đích của bản thân.
Đoạn chàng vươn tay, dợm xoa mặt tôi.
Tôi thấy gớm liền bảo: "Cút đi!"
Lí Thừa Ngân nói: "Bọn họ không làm nàng bị thương đâu, họ đều là những tay cung cự phách trong Vũ Lâm Lang do đích thân Bùi Chiếu đôn đốc, những mũi tên ấy bắn ra, chỉ đáp xuống quanh nàng, tuyệt đối không một mũi nào có thể bắn trúng nàng. Ta không nên mạo hiểm cả nàng, thực ra lòng ta thấy hối hận lắm..."
"Vậy A Độ thì sao?" Tôi lạnh nhạt nhìn chàng, "Lỡ như A Độ chết cùng Cố Kiếm thì sao..."
Chàng lại ngẩn người, đoạn bảo: "Tiểu Phong, A Độ chỉ là một đứa nô tì..."
Tôi tát bốp vào mặt chàng, chàng cũng không hề né tránh, tôi giận run người: "Cô bé ấy dùng cả tính mạng để bảo vệ ta, cô bé ấy theo ta lội vạn dặm xa xôi từ Tây Lương tới đây... A Độ trong mắt chàng chỉ là một đứa nô tì, nhưng trong lòng ta, cô bé ấy như chị em ruột thịt." Tôi nhớ Cố Kiếm, nhớ thầy hy sinh thân mình cốt cứu A Độ, thầy nói với tôi rằng, thầy không muốn làm tôi đau lòng thêm lần nữa. Đến cả Cố Kiếm cũng hiểu, nếu A Độ ra đi, tôi sẽ đau lòng mà chết.
Lí Thừa Ngân với tay ôm tôi, chàng bảo: "Tiểu Phong ơi, ta thích nàng. Cái ngày ta ốm, khư khư nắm tay nàng, tận lúc tê rần mà nàng vẫn không buông, lúc ấy ta đã tự nhủ, sao trên đời lại có con bé ngốc thế, nhưng ta không ngờ, ta lại đi thích cô bé ngốc nghếch là nàng. Khi nàng bị thích khách bắt đi, quả thực ta sốt ruột đến phát điên lên được... Lúc ấy ta tự vấn bản thân, nếu như không cứu được nàng, ta phải làm sao đây... Xưa nay ta chưa từng sợ hãi... vậy mà lúc nàng trở về, nàng bảo rằng nàng thích Cố Tiểu Ngũ, ta biết Cố Tiểu Ngũ chính là Cố Kiếm, ghen tuông khiến ta suýt hóa rồ. Phải, ta không muốn tha cho hắn, bởi hắn không những là thích khách mà còn là Cố Tiểu Ngũ. Giờ Cố Tiểu Ngũ chết rồi, là lỗi của ta, ta không nên giết hắn. Nhưng Tiểu Phong ơi, ta bất đắc dĩ mà thôi, từ nay trở về sau, sẽ còn ai dám hại nàng nữa, ta đảm bảo với nàng, nàng tin ta một lần, nhé?"
Nước mắt tôi rơi ướt mu bàn tay mình, sao tôi lại thích khóc thế này?
Ba năm trước nhảy xuống sống Quên, lòng não nùng chỉ mong vĩnh viễn sẽ quên đi con người này. Cuối cùng tôi đã thật sự quên chàng, tôi chỉ nhớ những chuyện kể từ sau khi lấy Lí Thừa Ngân mà thôi, lúc ấy chàng khôi ngô tuấn tú, chàng ôn tồn lịch thiệp, chàng như thân ngọc trước gió. Lúc ấy tôi một lòng một dạ mong mỏi chàng thích mình, dẫu thoảng khi chàng cười với tôi thôi cũng được.
Giờ chàng ôm tôi trong lòng, nói những lời đắm say, thế nhưng thảy những thứ ấy không phải điều tôi ao ước.
Tôi lắc đầu, chuồi người ra khỏi vòng tay chàng: "Thầy không phải Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ đã chết lâu rồi."
Chàng ngơ ngác nhìn tôi, lâu lắm mới cất được lời: "Ta đã nhận lỗi cả rồi, nàng còn muốn phải làm sao?"
Tôi thấy mình đã rệu rã, thật sự không còn gì muốn nói thêm nữa, đành ngả đầu vào cột trụ: "Thì ra chàng thích Triệu Lương Đệ như thế đấy, chỉ vì ả mà ngày ngày chàng cãi vã với thiếp. Vậy mà giờ đây chàng lại nói, chàng chỉ lừa ả thôi. Thoạt đầu chàng qua lại mật thiết với Cao tế tướng, giờ lại bảo, lão đại nghịch vô đạo, nên tịch biên cả nhà... Thoạt đầu chàng ghét nhất là thiếp, hễ mở miệng ra là lại bảo sẽ đuổi thiếp đi, giờ chàng nói chàng có tình cảm... loại người như chàng... chàng bảo thiếp phải tin thế này đây..."
Lí Thừa Ngân ngưng bặt một lúc: "Tiểu Phong, ta là Thái Tử, nên có rất nhiều chuyện, đó là bổn phận của ta."
Tôi bật cười: "Phải, một kẻ muốn làm được hoàng đế, tránh sao khỏi lòng dạ sắt đá, nhẫn tâm và máu lạnh."
Khi đó, Cố Kiếm nói với tôi câu này, tôi hoàn toàn không bận tâm, giờ cuối cùng đã hiểu.
Một kẻ khi đang tiến dần đến ngôi vị hoàng đế, chàng ta ruồng rẫy lên rất nhiều rất nhiều những tình cảm thân thiết. Như tình cảm giữa tôi và A Độ, chàng không thể hiểu được, bởi vì làm gì có. Chàng nào đã từng tin tưởng ai, nào đã dành cho ai.
Tôi hỏi: "Nếu một ngày nào đó, thiếp là mối nguy họa đe dọa ngôi vua của chàng, giang sơn của chàng, xã tắc của chàng, liệu chăng chàng sẽ giết cả thiếp?"
Vậy mà Lí Thừa Ngân khỏa lấp: "Tiểu Phong, so với Hoàng Cung, Đông Cung là nơi nguy hiểm hơn cả, làm Thái Tử còn khó hơn làm Hoàng đế... con đường ta đi đầy gian truân, nàng không biết..."
Tôi ngắt lời chàng: "Chàng sẽ thế phải không, sẽ có một ngày chàng giết cả thiếp?"
Chàng đau đáu nhìn mặt tôi, cuối cùng bảo: "Ta không thế."
Tôi cười, từ tốn nói: "Chàng sẽ thế đấy."
Vẫn thủng thẳng từng tiếng: "Chàng có biết, có một nơi gọi là sông Quên không?"
Chàng ngơ ngẩn nhìn tôi.
"Nước sông Quên, đặng quên tình..." tôi chậm rãi quay người, miệng mãi ngân nga bài ca dao quen thuộc, "Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua..."
Tôi biết, Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã chết thật rồi.
Lí Thừa Ngân biết tỏng Triệu Lương Đệ sai người hạ độc, hại chết Tự Bảo Lâm, vậy mà chàng thản nhiên như không.
Người con gái từng 'đầu ấp tay gối' với chàng, tính mệnh cũng chỉ như rơm như rác.
Rõ ràng Lí Thừa Ngân chỉ lợi dụng Triệu Lương Đệ, vậy mà ngày ngày chàng vẫn có thể đằm thắm mặn nồng với ả.
Người con gái chàng từng thề ước bên nhau đến bạc đầu, tính mệnh cũng chỉ như rơm như rác.
Lí Thừa Ngân biết Triệu Lương Đệ hãm hại tôi rành rành ra đấy, vậy mà chàng tỉnh bơ, chàng vẫn cố dồn tôi rơi vào thế hiểm nguy, lợi dụng cái thế hiểm nguy ấy hóa lại dụ được Cố Kiếm, rồi thừa cơ giết chết thầy.
Chàng sẽ không nhảy xuống sông Quên với tôi lần nữa đâu.
Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã ra đi như thế thật rồi.
Bất kể ngày đêm tôi không quản cực nhọc túc trực bên giường A Độ, lúc vết thương chuyển biến xấu, nàng ấy phát sốt, tôi lại nhớ đến Cố Kiếm, lần trước có Cố Kiếm cứu giúp, lần này chẳng còn ai.
Lúc A Độ sốt cao nhất, tôi cũng ngã bệnh một trận.
Hôm đó trời mưa xối xả, tự tôi bưng một chậu đá qua cầu mái hiên, có điều trượt chân, ngã một vố rất đau.
Lúc ấy ngã cũng chỉ sứt trán thôi, vậy mà đến tối, tôi lại lăn đùng ra sốt.
A Độ cũng sốt, Lí Thừa Ngân nói tại A Độ truyền bệnh cho tôi, nên chuyển A Độ đi. Chàng nói có thế bệnh tôi mới khỏi được, để A Độ ở đấy chỉ tổ lây lan.
Là ai nào đã hại A Độ ra nông nỗi này hả?
Tôi tức điên lên, tay lăm lăm thanh đao của A Độ, không một kẻ nào dám tiến gần.
Lí Thừa Ngân cũng bực, liền sai người kéo tôi đi kì được.
Không biết chúng đưa A Độ đến nơi nào nữa, tôi thì bị nhốt trong điện, chẳng còn hơi sức đâu gây gổ, tôi chỉ cần A Độ, mà A Độ giờ chưa rõ ở đâu.