Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
32. Trên Đường Gió Bụi
K
hi nó tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống. Một đêm trăng sáng vằng vặc. Thoạt đầu, Cún Bụi không cử động. Nó rất sợ mình bị gãy cái xương nào. Thêm vào đó là nỗi thất vọng. Bởi nó không cần phải suy nghĩ nhiều cũng hiểu được một sự thật hiển nhiên: người ta vứt bỏ nó. Như hang nghìn con chó khác trong những dịp hè. Chính ông Bồ Hôi đã giở trò độc ác này. Ông ta đã nhờ hai tài xế xe tải thực hiện. Với sự thông đồng của bà Tiêu Cay giả vờ nằm ngủ trên ô tô. Họ làm thế vì ghen tị. Họ thậm thụt bàn bạc với nhau từ mấy ngày nay. Không còn nghi ngờ gì nữa. Và Bé Táo hoàn toàn không biết gì. Chúa ơi! Bé Táo! Cô ấy sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy thùng gỗ trống trơn? Và hai người đó sẽ nói gì với Bé Táo?
Dần dần. Cún Bụi cảm nhận trong lòng nó xuất hiện một điều gì đó khác với sự hoảng hốt ban đầu. Một tình cảm gì đó giúp nó suy nghĩ rất nhanh và sáng suốt lạ thường. Và điều đó giúp nó ấm lòng. Giận dữ. Giận dữ thật sự. “Có lẽ đó là điều mà con người vẫn gọi là cơn dại chăng?” Cún Bụi nghĩ thầm. Và cùng với đó là mong muốn báo thù. Ý nghĩ báo thù khiến sức mạnh của nó tăng lên gấp bội. Nó tung mình lên, bất cần biết mình đã làm điều đó như thế nào.
Nó đứng thẳng dậy. Không, không có xương nào bị gãy. Từ dưới hố, nó nhảy ba bước lên mặt đường. Có thể vì rơi vào đám cỏ và bụi cây nên nó cảm thấy đỡ đau hơn. Nó đứng lặng lẽ dưới ánh trăng. Làm gì bây giờ? Đuổi theo họ hay quay về Pa-ri? Nó suy nghĩ. Rất nhanh. Và nó quyết định: Pa-ri! Nó chỉ nghĩ đến báo thù. Ngay từ giây phút này, đầu óc nó đã sẵn sàng cho chuyện đó. Nó bước ra giữa đường. Mũi gí xuống lớp nhựa đường để tìm. Tìm cái gì? Mùi của chính nó. “Đúng thế! Ông Bồ Hôi ạ! Ông có biết tại sao bọn chó chúng tôi cứ gặp bánh xe ô tô là giơ chân lên để xịt không? Để luôn tìm được những nơi đã đi qua. Đây là “bí kíp” mà Linh Cẩu đã truyền cho tôi đấy. Chắc chắn ông sẽ là một trong những kẻ ngốc chỉ biết thốt lên thán phục khi nhìn một con chó bị bỏ rơi vượt hàng nghìn ki-lô-mét để tìm về nhà chủ cũ. Ngu xuẩn! Đúng là con người không hề có chút tưởng tượng nào…” Vừa nghĩ Cún Bụi vừa đưa mũi tìm mùi của chính mình trong vô vàn các mùi khác. Nó kiên nhẫn tìm kiếm. Nó biết nó sẽ tìm được. Và khi đã tìm được rồi… “Khi tôi đã tìm được rồi, thưa ông Bồ Hôi, ông cứ tin đi, tôi sẽ theo đến cùng. Hàng triệu triệu mùi tỏa thành một mạng lưới bao khắp hành tinh này chính là hệ thông thông tin địa lý của họ hàng nhà chó chúng tôi đấy, ông Bồ Hôi ạ! Chẳng cần bản đồ, chắc cần cột mốc chỉ đường, chẳng cần hỏi đường ai : một khi đã nắm được đầu dây, chúng tôi nhất định không buông ra. Và ông Bồ Hôi ạ, tôi cũng xin thưa với ông, đầu dây ấy, tôi nắm được rồi!”