Số lần đọc/download: 1196 / 20
Cập nhật: 2016-04-22 16:42:05 +0700
Chương 32
D
inh thự ở Luân Đôn của công tước Montague.
Ngày 8 tháng 08 năm 1784.
“Tôi rất vinh dự vì em đã chấp nhận lời mời của tôi”, Anh Ormston nói một cách nhẹ nhàng. “Thật vui mừng khi được gặp em một lần nữa.” Eleanor có thể cảm thấy má mình nóng bừng lên. “Thật ư?” “Em không phải là một người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào có thể quên được”, anh ta nói.
“Thế ngài đã làm gì trong quãng thời gian ba năm ngắt quãng từ lần cuối chúng ta gặp nhau?”, Eleanor hỏi. “Trừ phi nó là một vấn đề có tầm quan trọng quốc gia mà ngài không thể chia sẻ cùng tôi? Một vấn đề nhạy cảm chẳng hạn?” “À, việc này việc kia”, anh Ormston nói. “Tôi đã làm rất nhiều việc với lũ trẻ mồ côi.” Hàng lông mày của anh khá nổi bật dưới bộ tóc giả trắng như tuyết.
Vai anh ta rộng một cách đáng chú ý, nhưng cái áo khoác đen không họa tiết của anh ta có một vẻ gì đó khiến đôi vai ấy trông càng rộng hơn. “Thật ư”, Eleanor nói. “Thế các đứa trẻ mồ côi của ngài sao rồi, Ormston?” “Khá tốt. Thỉnh thoảng cũng có vấn đề này nọ mà tôi chắc chắn là em có thể tưởng tượng được.” “Tôi không có con”, cô nói một cách thoải mái.
“Tôi không biết gì về việc nuôi nấng trẻ con đâu.” Anh hắng giọng và nói, rất thấp, “Em biết nhiều hơn tôi”. Eleanor nhìn xuống đôi bàn tay đang siết chặt lại trong lòng. “Tôi nghĩ mình muốn quay về nhà ngay bây giờ”, bằng một phép màu nào đó giọng cô khá bình tĩnh. “Nhưng chúng ta đã đến đây rồi, vườn Kensington”, anh Ormston nói.
Cỗ xe trượt bánh dừng lại, anh ta nhảy ra rồi đứng đó, chìa bàn tay đeo găng của mình lên. Eleanor ngồi im hồi lâu. Cô cảm thấy trống rỗng như một cái bình không hoa không nước. Cô không có cảm xúc gì, không giận dữ, đau khổ, hay thậm chí là khao khát. Vậy nên đi dạo một chút cũng chẳng có hại gì, cô nghĩ.
Eleanor đờ đẫn đặt tay vào tay anh ta và thả nó ra ngay khoảnh khắc cô đi xuống. Rồi cô mở ô ra với một góc độ hoàn toàn che khuất mặt mình với người bạn đồng hành. “Thật đáng yêu làm sao!”, cô nói. “Những cây vân anh này đang nở hoa”. “Phải”, anh nói. “Chúng ta nghỉ ngơi một lúc nhé, tiểu thư Eleanor? Dường như có một cái ghế băng ở vị trí thuận tiện để nhìn ra hồ Round.
Tôi nghĩ có thể em sẽ thích cho thiên nga ăn.” Cô liếc sang bên. Anh đang cầm một cái túi cotton, hẳn là chứa đầy vụn bánh mỳ. Việc đó tương đối thú vị. Anh Ormston, hay là Leopold Dautry, hay là công tước Villiers, không có vẻ giống mẫu đàn ông mà cô hình dung hay mang bánh mỳ. Họ ngồi xuống cạnh nhau và ném bánh mỳ cho thiên nga trong sự im lặng tuyệt đối.
Có bảy con cả thảy, gồm một đôi và năm con thiên nga nhỏ. Cặp cha mẹ uốn và cúi cái cổ dài xuống, đẩy con cái ra để nuốt bánh mì. “Vậy vì sao anh lại giả trang thành anh Ormston?”, một lúc sau cô hỏi. “Nó không chỉ là sự giả trang. Anh muốn trở thành tất cả những gì em ước anh trở thành.
Nếu em không muốn một công tước thì anh sẽ không muốn làm một công tước.” Cô đóng ô lại và hít một hơi thật sâu trước khi nhắc lại. “Anh sẽ phải tha thứ nếu em nhận định động cơ của việc này là vì bản năng phụ mẫu đáng khen của anh chứ không phải là vì mong ước muốn làm hài lòng em.” “Anh có thể tìm một người mẹ cho các con của anh ở bất kỳ đâu.” “Em khá chắc chắn rằng điều đó là sự thật”, cô nói.
Cô rút một mẩu bánh mì lớn ra và ném trúng con thiên nga trống, bay thẳng vào mỏ của nó. Con vật không hề thấy sỉ nhục và nuốt ực. “Theo quan điểm đó, các động cơ của anh hoàn toàn ích kỷ.” “Dù chuyện này có vẻ đáng ngạc nhiên đối với những người quen anh – hoặc biết về anh”, cô tự sửa lại, “em nghi ngờ điều đó.
Sự chú ý của anh đối với cuộc sống của các con rất đáng khen ngợi. Em chắc chắn rằng anh sẽ thành công với con gái của một hầu tước. Dù người ta không nên bỏ qua khả năng đáng buồn là anh sẽ phải hạ mình xuống cấp bá tước.” “Anh không ở đây vì lũ trẻ. Anh đã thuê một gia sư xuất sắc và thuê thêm hai bảo mẫu nữa.
Chúng ổn.” “Quá tuyệt”, Eleanor nói vô cảm. “Ai mà nghĩ làm cha mẹ dễ thế chứ.” Lần này cô cố ném trúng con thiên nga cái nhưng bị trượt. “Em sẽ nhìn anh trước khi ném vỡ đầu những con chim bất lực đó chứ?” Cô hít vào một hơi thật sâu. Tất nhiên cô sẽ nhìn anh.
Cô miễn cưỡng đưa mắt lên. Áo của anh Ormston không gào thét đòi hỏi sự chú ý, cũng như bộ tóc giả kín đáo, dù hợp thời trang của anh. Thay vào đó, những thứ đồ phục sức đó đóng khung lấy mặt anh. Thứ chúng thật sự đóng khung là mắt anh. Không có mái tóc nổi tiếng, những đường chỉ thêu chói lóa trên áo khoác của anh đánh lạc hướng… khi cô nhìn Leopold, cô thấy mắt anh.
“Ôi…”, cô nói nhỏ. “Anh yêu em. Anh sẽ luôn yêu em, cho tới ngày anh chết”, giọng anh kiên định và trầm, giọng của một người đàn ông hiểu rõ bản thân mình. “Thứ tình yêu anh cảm thấy không liên quan gì tới những đứa con mà anh đã có, hay những đứa con mà chúng ta có thể có cùng nhau.” “Nhưng anh đã nói…”, cô vươn tay ra để nắm lấy tay anh mà thậm chí còn không nhận ra việc mình đang làm.
“Anh đã khởi đầu mọi việc một cách sai lầm. Anh không hề biết cách nhận diện một người mẹ, Eleanor. Anh chưa từng thật sự có mẹ.” “Em hiểu rồi.” “Anh đã nhận diện hình mẫu người mẹ ở Lisette bởi vì cô ấy làm anh nhớ tới mẹ mình. Bà ấy thích anh và em trai anh cư xử như những công tước con, bà ăn vận cho bọn anh như thành viên hoàng gia, như thể bọn anh là đồ chơi.
Khi em trai anh bị ốm, bà tống nó ra khỏi cuộc đời mình. Và dù sau tám ngày nó chưa chết, như anh biết, bà chưa từng thấy nao núng về giải pháp của mình.” Tay Eleanor siết chặt. “Em rất tiếc”, cô thì thầm. “Anh không tin vào lời buộc tội của Lisette về việc mẹ cô ta là người mang con trai của cô ta cho bá tước Gryffyn.
Anh đoán rằng cô ta chính là người vứt bỏ đứa trẻ ấy. Em có nhận ra rằng Gryffyn là cha con trai cô ta không?” “Mẹ đã kể tất cả mọi chuyện cho em trên đường về nhà”, cô thú nhận. “Lisette và mẹ anh tương đối giống nhau. Đó không phải là một lời biện hộ mà là lời giải thích cho việc anh đã ngu ngốc chọn một người phụ nữ có khả năng làm tổn thương các con mình tới tận cùng tâm hồn.
Và tệ hơn, anh đã không nhìn thấy em, anh đã quăng đi những gì em đề nghị”, giọng anh chứa đầy sự căm ghét bản thân. “Nhưng anh chưa từng, chưa bao giờ nghĩ rằng em chỉ đủ tốt để cùng lên giường hết, Eleanor. Chưa bao giờ. Anh muốn em… nhiều hơn cả những gì anh có thể cảm nhận được.
Nhiều hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà anh đã từng muốn trong đời.” Eleanor cảm thấy khóe miệng mình cong lên. “Anh…”, anh ngắt lời, đứng dậy, chìa tay ra. “Tiểu thư Eleanor, em có muốn tiếp tục chuyến đi dạo của chúng ta không?” Cô nhìn vào đôi mắt xám đẹp mê hồn của anh, đắm đuối uống từng dòng cảm xúc trong đó, đứng lên và lại mở ô ra.
Cô lồng tay qua cánh tay bạn đồng hành của mình. “Nói cho anh biết đi, tiểu thư Eleanor, vì sao em lại ở Luân Đôn khi mùa vũ hội đã gần kết thúc?” “Em không thích ranh giới giả tạo do mùa vũ hội tạo ra”, cô nói, nghiêng cái ô để lớp vải lót bằng lụa nhạt màu của nó phủ bóng râm xuống mặt cô.
“Trong mùa lễ hội mọi người cứ đuổi theo nhau với mục đích cưới xin trong đầu. Mùa săn gà gô bắt đầu vào tháng tám nhưng em tin rằng thật sự thì nó giống nhau cả.” “Mặc dù người ta không phải lúc nào cũng đắm chìm vào việc theo đuổi hôn nhân”, anh nghiêm giọng nói thêm, “mà thường là những việc không đáng kính bằng.
Sau cùng thì, rất nhiều bà vợ tìm cách tránh mặt chồng mình. Và đàn ông thường theo đuổi hôn nhân ngoài mùa lễ hội.” “Vậy là anh đang nói khi các quý cô không săn đàn ông thì họ bận rộn lảng tránh đàn ông phải không? Phải rồi, nghe có lý đấy.” “Thỉnh thoảng một quý ông, cũng giống như một thợ săn, phải dùng đến mưu mẹo.” “Ẩn náu trong một công sự dựng nên từ liễu gai sao?” “Ẩn náu dưới một cái áo khoác đen và tóc giả, hoặc thậm chí là danh tính của một họ hàng xa.
Ngày mai có triển lãm cờ vua ở Hyde Park đấy. Như anh biết, em cũng là một kỳ thủ xuất sắc. Anh có thể tháp tùng em không?” “Triển lãm cờ vua là cái quái gì vậy?”, Eleanor hỏi. “Một cuộc biểu diễn”, anh nói. “Theo anh biết thì một số kỳ thủ giỏi nhất Anh quốc sẽ đấu với nhau để học hỏi và cho công chúng xem.” “Em nghe nói công tước Villiers là kỳ thủ giỏi nhất Anh quốc”, cô nói, xoay cái ô.
Họ gần như đã quay về xe. “Không hẳn. Hai kỳ thủ hàng đầu là công tước và nữ công tước Beaumont.” “Họ sẽ tham dự triển lãm chứ?” “Anh không biết”, anh nói. “Anh sợ rằng hoạt động của những sinh vật cao quý đó nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Ormston.” “Trong trường hợp đó”, Eleanor nói, “Em sẽ rất sẵn lòng đi cùng anh, anh Ormston”.
“Thế nào?”, Anne hỏi ngay khoảnh khắc Eleanor đi vào nhà. “À, từ mặt chị em có thể thấy là nó đã diễn ra tốt đẹp! Trông chị lại hạnh phúc rồi kìa!” Anne kéo cô vào trong vòng tay. “Chị thấy không? Đàn ông thật sự có thể thay thế mà. Một người phụ nữ chỉ cần tìm được người hứa hẹn sẽ tôn sùng cô ta mà không quá đáng ghét là được.” Eleanor mỉm cười với cô.
“Anh ấy đã mới chị cùng góp mặt ở một buổi triển lãm cờ vua vào ngày mai.” “À, may mà là chị chứ không phải em”, Anne nói. “Thật quá sức buồn tẻ. Chị không nói chuyện về cờ vua với anh Ormston đấy chứ, Eleanor? Anh ta sẽ không thích khi phát hiện ra chị giỏi đến mức nào đâu.
Đàn ông không bao giờ thích bại trận trong các môn thi đấu. Nếu muốn chơi thì chị sẽ phải giả vời nhé.” “Chị có thể làm việc đó”, Eleanor nói và đi lên gác một cách khá mơ màng. Cỗ xe của Ormston xuất hiện chiều hôm sau, đúng hai giờ. “Mẹ thật sự không dám chắc về người này”, mẹ cô nói một cách cáu kỉnh.
“Anne, nếu con không tránh khỏi cái cửa sổ đó thì mẹ sẽ cấm con vào ngôi nhà này đấy. Con sẽ phải mời anh ta đến uống trà đi, Eleanor. Con không thể tiếp tục gặp gỡ một quý ông mà chúng ta chưa từng thấy mặt bao giờ này.” “Ồ, nhưng mẹ đã gặp anh ấy rồi mà”, Eleanor nói.
“Mẹ khá chắc chắn là chưa từng gặp!”, nữ công tước đáp trả. “Cách đây vài năm rồi… Nhưng tất nhiên cũng phải thông cảm cho trí nhớ của người ta khi năm tháng trôi qua.” Nữ công tước liếc mắt nhìn cô một cách khiếp sợ. “Mẹ cho là mình đã gặp người đàn ông này rồi.
Ormston… nghe nó quen quen.” “Con đảm bảo là mẹ đã gặp rồi”, Eleanor nói, cười tươi. Anh Ormston đang đợi cạnh xe, tất nhiên và đưa cô lên xe với sự nhã nhặn tột bậc. Trong một giây Eleanor còn nghĩ rằng có thể anh hơi quá nhã nhặn, nhưng rồi cô quyết định chỉ đơn giản tận hưởng điều đó.
Hyde Park chật chội với những cỗ xe không mui và những quý tộc, tất cả thành viên của xã hội thượng lưu dường như đều đang đi dạo hoặc vẫy chào nhau từ một cỗ xe. Anh Ormston có vẻ không có mấy người quen – dù anh nhận được vài ánh mắt bối rồi – nhưng cô, tất nhiên, gặp rất nhiều bạn bè.
“Triển lãm cờ vua tổ chức ở Buck Hill Walk”, anh nói khi cỗ xe dừng lại. Eleanor trèo xuống, thả tay anh ngay khoảnh khắc chân cô chạm đất, theo đúng lễ nghi. Vài giây sau đó họ thấy mình quan sát một ván cờ vua giữa một quý ông người Nga và một cận thần trẻ tuổi ăn mặc thanh lịch.
Người cận thần nhìn lên và hơi giật mình. “Trong một giây tôi đã nghĩ mình quen ngài đấy, thưa ngài!”, anh ta nói, cười. Anh Ormston cúi chào mà không nói năng gì, đó là một ý hay vì giọng anh quá dễ nhận ra. Quý ông người Nga ngẩng lên trong chốc lát rồi quay lại nhìn bàn cờ với một nụ cười nhẹ.
“Tôi cầm chắc là lại thua ngài một lần nữa rồi, Potemkin”, viên cận thần nói một cách bất mãn. “Chắc chắn là không rồi”, Eleanor nói thật ngọt ngào. Người đàn ông trẻ nhìn kỹ bộ váy đi dạo hết sức quyến rũ của cô với sự chú ý đặc biệt dành cho cổ váy trễ và thể hiện rõ là anh ta quyết định sẽ nở một nụ cười.
Anh ta hẳn sẽ ngạc nhiên khi biết vị tiểu thư thanh nhã trước mặt mình xem hành vi đó thật trịnh thượng. Anh ta đứng dậy và cúi chào, thậm chí còn nâng bàn tay đeo găng của cô lên môi. “Chúa ơi, tôi đang hết hy vọng rồi đây”, anh ta nói, khẽ nhún vai một cách quyến rũ. Eleanor rướn người tới và nói, “Hậu đi tới ô bốn này, rồi ông ta sẽ di chuyển con tốt tới ô ba kia.
Ngài ăn quân tốt của ông ta bằng quân tượng của mình, ông ta sẽ trả miếng. Rồi ngài đưa hậu đi ăn tốt. Vua của ông ta không có bảo vệ và đòn tấn công của ngài sẽ bất bại”. Anh ta chớp mắt. “Trời ơi”, anh Ormston nói với một cái liếc mắt lên trời, “trời trông u ám một cách đáng báo động”.
Viên cận thần ngồi xuống. “Em là một đối thủ đáng gờm”, Leopold nói khi họ đi tiếp. “Anh ta vẫn có thể thua”, Eleanor nói. “Nếu anh ta đi nhầm đường tấn công.” “Anh Ormston thân mến”, Eleanor kêu lên. “Chắn chắn là anh đang nói đùa. Các nước đi đó rất ranh ma.
Trắng chỉ cần đơn giản để quân gây khó khăn cho con vua không có người bảo vệ là được, từng quân một.” “Anh hẳn đã phân tâm”, anh nói. Eleanor trêu chọc liếc nhìn anh. “Em gái đã dạy bảo em cẩn thận không được chơi cờ với anh vì có thể dọa anh sợ. Anh có sợ không, anh Ormston?” “Có.” Họ đi thêm một hai bước nữa rồi cô nắm tay anh.
“Leopold?” Anh kéo cô khỏi con đường mòn, trốn ra sau một hàng giậu tử đinh hương rậm rạp nhanh đến mức cô không kịp thở. “Anh rất sợ, Eleanor. Anh sợ rằng em không yêu anh nhiều như anh yêu em. Anh sợ rằng em sẽ không tin anh, rằng em sẽ nghĩ rằng anh muốn em chỉ vì lợi ích của các con.
Và ôi Chúa ơi, Eleanor, anh sợ rằng mình không thể sống thiếu em.” Cô vươn tay ra và chậm chạp, hết sức chậm chạp, cở những cái nút ngọc trai trên cái găng tay cực kỳ đứng đắn của anh. Rồi cô kéo miếng vải lụa màu xám nặng nề đó xuống – nó thật sự quá hảo hạng đối với anh Ormston giản dị - và dịu dàng tháo nó khỏi tay anh.
Cô nâng tay anh lên, vẫn không nhìn vào mắt anh, và hôn từng ngón tay. Chúng khẽ run rẩy trong tay cô. Cô lật tay anh lại và đặt môi vào lòng bàn tay. Chỉ đến lúc đó cô mới nhìn vào mắt anh. “Em không sợ hãi, bởi vì em yêu anh. Và em sẽ luôn yêu anh. Luôn luôn. Tình yêu của anh chắn giữa em và nỗi sợ.” Khuôn mặt anh biến đổi – tất nhiên là không có nụ cười nào.
Rồi trước khi cô nhận ra chuyện gì đang xảy ra, anh quỳ một gối xuống. “Leopold à…” “Eleanor, em sẽ trao cho anh một vinh dự không sao tả xiết là trở thành vợ anh chứ?” “Vâng”, cô thì thầm. “Ôi vâng, em đồng ý, em đồng ý.” Rồi anh lại đứng dậy và ôm cô thật chặt, hôn cô với sự đam mê khiến Leopold là…Leopold.
“Anh có một chiếc nhẫn đánh dấu sự đính hôn của chúng ta”, một lúc sau anh nói. Eleanor đang rúc vào trong ngực anh, tay anh ôm quanh người cô. “Em có thể không cảm thấy nó xứng với một nữ công tước”, anh nói, giọng phảng phất vẻ hồ nghi. Cô mở mắt ra thì thấy anh đã kéo găng tay khỏi bàn tay trái, rồi đeo một chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Nó làm từ vàng trơn, được tạo hình các cánh hoa lily với một viên kim cương xinh đẹp ở chính giữa. Nó không phô trương, cũng không được trang trí một cách lãng phí. Nó là loại nhẫn tinh tế thể hiện tình yêu thật lòng. Nó thanh nhã, nó vừa phải. Nó không hề giống với công tước Villiers nhưng đúng là anh Ormston.
Dòng lệ dâng lên trong mắt cô. Eleanor vòng tay quanh cổ anh. “Ôi, Leo”, cô nói. “Nó tuyệt đối hoàn hảo.” Cô đã từng nghĩ mắt anh lạnh lùng sao? “Anh có thể mang đến cho em một viên kim cương hình bầu dục to như… như một con chuột”, anh nói. “Nếu em thích hơn?” “Để em có thể gây ấn tượng với tất cả mọi người bằng con vật gặm nhấm sáng lấp lánh của mình sao?”, cô tìm được cách nở một nụ cười qua hai hàng nước mắt đang chảy xuống mà.
“Chiếc nhẫn này hết sức hoàn hảo rồi.” “Anh có thể nói chuyện với cha em chứ?” Cô không thể không cười. “Ông sẽ quay về trên con tàu Saint Esprit, sẽ cập cảng vào ngày mai, nếu theo đúng lịch trình.” Anh lau những giọt nước mắt của Eleanor và đeo găng tay của cô vào. Rồi họ bước ra khỏi hàng giậu và lịch thiệp quay về xe.
Khi Eleanor đi qua cửa nhà, cô mơ hồ cảm thấy như thể một tiếng đồng hồ vừa qua không hề xảy ra. Tóc cô không rối. Rõ ràng là anh Ormston không tán đồng việc xoắn tay vào trong tóc một quý cô khi hôn. Anh đã hôn cô… nhưng chỉ lên môi mà thôi. Anne ngẩng lên. “Sao chứ… sao chứ…” Eleanor mỉm cười và cởi găng ra.
“Nhưng chị mới chỉ gặp anh ta có hai lần!”, Anne rót lên. “Ôi, một chiếc nhẫn mới đáng yêu làm sao!”, Anne đông cứng. “Eleanor, em đã từng thấy chiếc nhẫn này”, giọng cô rất khẽ. “Anh Ormston của chị khá… khá là phung phí đấy.” “Ý em là gì?”, Eleanor nói, mê mẩn nhìn xuống cái nhẫn.
“Chắc chắn là chị từng thấy những viên kim cương to hơn mà.” “Nó đã được trưng bày ở Stedman và Vardan, nhà buôn đá quý trên đường New Bond trong hơn một tháng đấy… Bở vì nó từng thuộc về nữ hoàng Elizabeth cho tới khi bà ném nó cho ông Walter Raleigh sau một giải cưỡi ngựa đấu thương.
Viên kim cương ở giữa là một trong những ví dụ tuyệt hảo nhất theo phong cách cắt kiểu châu u mà ông Stedman từng thấy…” Mắt cô mở to. “Eleanor, anh Ormston có thể thừa kế một gia tài như thế nào vậy?” Cô không thể ngừng cười. Hành động đó thật giống Leopold thân yêu của cô.
Anh đã tìm ra một chiếc nhẫn phù hợp với cả hai bọn họ trong nước Anh này. “Em nói cái nhẫn này đắt hơn một viên kim cương hình bầu dục phải không?”, cô hỏi Anne. “Sao chứ… cái nhẫn này có khi đắt hơn cả mười cái nhẫn kia đấy, Eleanor! Anh ta hẳn phải yêu chị lắm”, cô nhìn cái nhẫn chăm chú, kính sợ.