Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 70
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2292 / 5
Cập nhật: 2017-09-28 02:01:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
rở lại chỗ ngồi, An Bích và Cát Lan đang chơi xúc xắc, “Mau đến đây, Liễu Đình, cô gái nhỏ này quá siêu, tôi không thắng cô ta được một lần nào hết á!” An Bích vội vã kêu lên. Tôi không nhường ai bao giờ, chuẩn bị ra tay đánh giết cho cô ấy đại bại ra về!
Chúng tôi dùng hết sức để chơi đến tận 4 giờ sáng mới chia tay nhau trở về. không khí trong câu lạc bộ đêm đục ngầu, ra khỏi xe, tôi mờ mịt để gió lạnh quất vào người, hơi lắc lư, tôi đi vào chiếc lồng chim tinh xảo của tôi, Phí Như Phong đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía tôi, hắn như đang ngắm cảnh sắc bên ngoài, trong đại sảnh ánh đèn sáng lóa nhưng vẫn mang theo vẻ âm u vô cùng lạnh lẽo: “Từ lúc em rời khỏi văn phòng đến giờ đã hơn 11 tiếng.”
“Tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống cần nhiều thời gian mà.” Tôi trả lời lạnh như băng. Tôi ném chiếc túi xách trên tay xuống, đẩy cánh cửa cạnh phòng khách, nằm rạp ra giường, hôm nay cho dù là đồng sàng dị mộng với hắn tôi cũng không muốn. hắn đứng ở đầu giường, im lặng nhìn tôi, từ trên cao nhìn xuống, thật là có khí thế vương giả!
“Em còn muốn quậy đến lúc nào?” Trong mắt hắn ẩn chứa dung nham núi lửa, vô cùng căng thẳng, “Em thật sự sắp biến anh thành một thằng điên, một đám quản lý cao cấp của anh đều nghỉ bệnh cả rồi, em rốt cục còn muốn thế nào?”
“Phí tiên sinh, trách nhiệm của tôi là bạn tình của ngài, nếu ngài có vấn đề muốn hỏi thì mời đi tìm người khác, chuyện này không thuộc phạm trù trách nhiệm của tôi!” Tôi ngạo mạn nói, hơi nuốt khan, đau đầu, còn thật là khát nước.
hắn xoay người rời đi, bị tôi chọc cho tức giận rồi sao? Hôm nay hắn thật sự chẳng làm nổi cái gì đáng nói.
Tôi nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng bước chân, “Uống nước.” hắn đem ly thủy tinh đưa tới miệng tôi.
Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn “Thuốc chuột?”
Cái mặt hắn banh ra như thép, “Anh thấy chẳng lão Diêm Vương nào dám thu mụ phù thủy như em đâu!” Tôi vươn tay cầm cái ly, từng ngụm từng ngụm uống nước trong ly, làm mềm yết hầu đang khát khô.
hắn ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nhìn tôi, hắn lại hả giận rồi sao?
“Hư danh đó đối với em thật sự quan trọng đến thế sao? Bây giờ cả thân thể và trái tim anh đều ở chỗ em, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Từ trong bụng mẹ tới giờ, chuyện tôi đã nhượng bộ thật sự nhiều lắm rồi, sống đến tận hôm nay, chuyện duy nhất tôi chiều theo lòng mình, chính là tình cảm của bản thân, thà làm ngọc vỡ chứ quyết không làm ngói lành!” Tôi nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Anh nói rồi, em là người phụ nữ duy nhất anh yêu! La Rochelle chỉ giống như người thân của anh, em không thể hiểu hay sao? Anh đối với cô ấy quen thuộc như tay chân của mình vậy, trái tim anh sẽ không vì cô ấy mà đập mạnh, lại càng không muốn đấm vỡ mặt người đàn ông dám cười với cô ấy! Người phụ nữ anh yêu chỉ có em, Tiểu Đình, vì sao em không thể tin anh nhiều hơn một chút!”
“Phí Như Phong, vốn từ của anh thật sự quá hạn hẹp, hay là tôi giới thiệu vài danh từ cho anh nghe nhé, làm tình với người giống tay chân của mình, cái đó gọi là “Loạn luân”; Kết hôn rồi còn cùng tôi lên giường, cái đó gọi là “Thông dâm”!” Tôi khoan thai nói, hắn hít vào một ngụm khí lạnh. Vẻ mặt kinh sợ nhìn tôi, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Chú thích:
Ngậm thìa bạc mà sinh ra: Số phận may mắn, sinh ra đã sung sướng
Đồng sàng dị mộng: Nằm chung một giường mà không cùng giấc mơ. Hay sống cùng nhau mà không chung một chí hướng.
Thông dâm: là hành vi quan hệ tình dục ngoài hôn nhân với người khác giới.
nói xong tính tình tôi tốt hơn nhiều, cảm xúc cũng không cuộn trào như hắn nữa, “Phí Như Phong, anh không cần ở trước mặt tôi bày ra vẻ mặt ôn nhu khó xử như vậy đâu, tôi không nghĩ sẽ lại tiếp tục ở cùng một chỗ với anh, cho nên tôi nhất định sẽ rời khỏi anh, tôi sẽ đem trái tim tôi rút khỏi anh từng chút, từng chút một!”
Ánh sáng trong mắt hắn tắt ngấm, ánh mắt trở nên cứng rắn và sâu không thể lường, hắn nâng cằm tôi lên “Tiểu Đình, lời nói của em sai rồi, mau thu lại những lời vừa rồi đi!” giọng nói của hắn mát dịu đến tận xương.
“Tôi sẽ rời khỏi anh, Phí Như Phong. Nếu anh chưa nghe rõ, tôi không ngại lặp lại thêm lần nữa, nếu anh còn vọng tưởng, tốt nhất là từ giờ trở đi anh hãy đánh mất suy nghĩ đó trong đầu đi.” Ánh mắt tôi lạnh nhạt, trong trẻo, ngạo nghễ.
“Em biết rõ giới hạn của anh!” Ánh mắt âm trầm sâu hút của Phí Như Phong giam cầm tôi, ngón tay hắn để lại dấu vết rõ ràng trên da thịt mềm mại của tôi, hắn nói vô cùng mềm mại nhẹ nhàng: “Anh đối với em như đối với một vị Hoàng Hậu, phù thủy nhỏ, lòng em rất rõ ràng điều đó mà, vì sao cứ nhất định phải ép anh?”
Tôi ép hắn, một người đàn ông ngay cả thứ cơ bản nhất trong tình yêu là địa vị ngang hàng, tôn trọng lẫn nhau cũng không thể cho tôi, nói tôi ép hắn, “Bởi vì so với tiết mục chân thành thâm tình của anh, tôi còn tình nguyện nhìn bộ dạng làm tổn thương tôi của anh hơn, ít nhất như vậy tôi sẽ không cảm thấy ghê tởm!” Cho tới bây giờ thì cách tốt nhất để chữa lành hoàn toàn một vết thương là xé toang nó một lần nữa! Khi nó đổ máu thêm lần nữa, bôi thuốc lên, như vậy sẽ khỏi thật nhanh!
“Em căn bản còn chưa biết cái gì là tổn thương thật sự!” hắn chậm rãi túm lấy tôi, giống như tay thợ săn túm lấy con mồi “Em lựa chọn trở lại thời điểm ban đầu, em hy vọng chúng ta khai chiến thêm một lần nữa, được, rất tốt!” hắn giận giữ cười lên, “Vậy hiện tại em nên làm tròn trách nhiệm của em, nằm trên giường tôi, giúp tôi ngủ!”
“Có thể, chỉ cần sau khi tôi thỏa mãn thú tính của anh, anh hãy tiêm thuốc ngủ vào nơi này cho tôi, để tôi có thể ngủ ngon một giấc.” Tôi vén cánh tay lên, trước đó tôi đã từng trưng bày thần kinh độc đáo của mình, càng xảy ra chuyện tôi không thể đối mặt thì nó lại càng sâu sắc, nó có thể liên tục làm việc không ngừng nghỉ, thậm chí ngay cả khi mệt mỏi đến mức cần nghỉ ngơi cũng sẽ hoàn toàn bỏ qua! Làm tình với một người đàn ông sắp làm chồng người khác, tham lam sự ôn nhu có nay biết nay có mai biết mai, chuyện như vậy, thần kinh của tôi mà có thể nghỉ ngơi mới là chuyện quái lạ! Ánh mắt hằn dời từ cánh tay tôi lên đến hốc mắt của tôi, con ngươi lạnh lẽo như băng của hắn co rút lại, trong chốc lát hiện ra đau đớn rõ ràng, dường như tôi thật sự đã làm tổn thương đến tận đáy lòng hắn. “Nếu 15 năm trước anh biết rằng trong cuộc đời anh sẽ xuất hiện một người phụ nữ tên là Liễu Đình,” hắn nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không đồng ý lời hứa đó!”
Cảm giác nóng rực và lạnh băng cùng lúc xông vào trái tim tôi, dùng sức mạnh hoàn toàn khác nhau đem nó vặn vẹo xé nát, gần như nát thành từng mảnh.
hắn lùi lại, “Vĩnh viễn đừng thử né tránh, rời khỏi anh, sự giận dữ của anh có bao nhiêu tối tăm, tốt nhất em đừng đi tìm hiểu!” Cửa đóng lại.
không khí lạnh lùng chậm rãi lưu động trong phòng, ngoài cửa sổ một vài ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xiên vào phòng, tôi ngồi ôm chân, Phí Như Phong nói đúng: nói yêu với tôi, cũng chỉ là cho tôi thêm một vũ khí sắc bén để làm tổn thương hắn. yêu tôi, chỉ có thể nhịn tôi, nhịn không nổi mà cũng không bỏ qua được thì cũng chỉ có thể giống như giam một con thú. yêu tôi, là sai lầm lớn nhất kiếp này của hắn, càng là bắt đầu của bất hạnh đời hắn! Trái tim tôi vô cùng đau xót, tôi khẽ nhéo lồng ngực, một loại độc tên là tình yêu đã xâm nhập vào tận tim phổi tôi.
Ngày hôm sau tôi dẫn theo những nhân viên liên quan đi các công trình dưới danh nghĩa của Phí thị để kiểm tra tiến độ thi công, 6h40’ phụ trách các công trường đã đến họp ở văn phòng của tôi, công trường là nơi luôn có thể tạo ra vô số vấn đề khủng hoảng. Tôi xoay xoay chiếc bút trong tay, nhìn những người phụ trách từ cao xuống thấp ở các công trường bị câu hỏi của tôi làm cho quay cuồng đến mức đỏ mặt tía tai, 20h40’ mới chấm dứt cuộc họp, tôi một mình ngồi ở văn phòng, ngạo mạn chậm rãi nâng chén lên, nước thấm ướt đôi môi tôi, 20h50’ tôi đứng lên, tắt đèn phòng, xuống thang máy, đi ra khỏi Thăng hoa đại hạ.
Trước cửa tòa nhà có một chiếc limousine, Thiệu Phong đứng thẳng trước cửa xe, nhìn dáng đứng chắc là đứng đó cũng không ít thời gian rồi, hắn hơi nghiêng người, ánh mắt khi nhìn tôi có một chút tiếc nuối? Tiếc nuối? Nhanh đến mức tôi nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình.
“Liễu tiểu thư, Phí tiên sinh có dặn, nếu trước 9 giờ tối mà cô xuống thì để tôi đưa cô đến một nơi.” hắn mở cửa xe, giọng điệu cung kính nhưng giữa hành động lại biểu hiện ra sự áp bức và uy hiếp trắng trợn.
Tôi tiến vào trong xe, tựa vào ghế ngồi, bình tĩnh mỉm cười. Ninh Trọng Phảng, hắn căn bản không phải là một người đáng tin cậy, ngay từ đầu tôi cũng đã không tin hắn, chỉ bằng một lý do nông cạn là muốn giải cơn tức trong lòng mà đi mạo hiểm khiêu khích Phí Như Phong, đó chẳng phải là đã sỉ nhục trí thông minh của hắn sao? Nghĩa là hắn dĩ nhiên còn có lí do khác, hay nói đúng hơn là phía sau hắn còn có bàn tay khác, bàn tay này có thể làm cho Ninh Trọng Phảng e ngại bắt buộc phải nghe theo và dĩ nhiên cũng phải mang đến lợi ích cực lớn cho Ninh Trọng Phảng, một tên trúng ba chim mới là lý do thực sự khiến hắn nhúng tay vào! hắn đương nhiên sẽ giúp tôi thoát khỏi Phí Như Phong, nhưng nếu tôi làm theo kế hoạch của hắn mà trốn đi, tôi có khả năng chết như thế nào bản thân tôi cũng không biết! Tôi sẽ không trốn nhưng tôi cần biết sự thật, tôi muốn xác định bàn tay độc ác này, tôi không muốn chờ đến lúc toàn thân cắm đầy những mũi tên tẩm độc, máu chảy thành dòng mới biết kẻ đối đầu với mình là ai!
Xe đứng lại ở vùng ngoại thành vô cùng yên ăng, Thiệu Phong dẫn tôi đi vào một căn nhà có phong cách cổ xưa, toàn bộ toàn nhà thật tối, hành lang dài tối đen như mực, không nhìn thấy nổi một chút ánh đèn, mọi cánh cửa sổ đều che bức mành nhung đen dày đặc, Thiệu Phong im lặng lui ra. Vị trí tòa nhà này làm tôi khó hiểu, có một cảm giác không rõ.
“Anh thật sự không muốn thấy em ở nơi này.” Giọng nói âm âm u u truyền đến, trong bóng đêm có thể nhìn thấy bóng dáng Phí Như Phong một cách mơ hồ, tôi gần như cảm giác được khí lạnh đang vờn quanh người hắn, cắn nuốt thần kinh của hắn, xé rách sự kiềm chế của hắn, hắn đang giận đến phát cuồng! Áp lực đè nén, loại cảm giác này đúng là có chút đáng sợ!
“Tôi lại biết tôi nhất định sẽ có thể gặp anh!” Tôi thản nhiên nói “Là Phí thị hay là gia tộc La Rochelle? Cuối cùng thì họ cũng không nhịn được nữa?” Sở dĩ trước 9 giờ xuống dưới là vì gặp Phí Như Phong, nếu không Thiệu Phong tuyệt đối sẽ không xuất hiện, mà chuyện này sẽ bị bàn tay của Phí Như Phong tiêu diệt một cách âm thầm!
Tĩnh lặng, ngay cả không khí cũng căng lên, tôi tìm một cái ghế dựa để ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Phí Như Phong.
“Phí thị! Nhưng chuyện thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!” Cuối cùng hắn mở miệng, giọng điệu hơi buông lỏng.
Hai tay tôi đặt trên tay vịn, nhẹ nhàng gật đầu “Mọi việc trên đời đều có thể kiềm chế, bất kỳ ai cũng không thể lấy thúng úp voi, bá chủ thiên hạ! Phí Như Phong, chuyện hôm nay đã là một cảnh cáo, bây giờ xung quanh anh đều có mai phục, kẻ địch bốn phía, nếu cứ khăng khăng một mực, chỉ sợ anh sẽ phải trả cái giá cực lớn!”
“Em nói đúng, anh sẽ phải trả giá rất lớn, nhưng chỉ cần không phải là em rời đi thì cái giá lớn đó anh đều có thể trả!” Hai bàn tay hắn đan vào nhau đặt trên bụng, bộ dạng vô cùng tôn quý, “Anh thật sự không hi vọng em sẽ xuất hiện ở đây, bởi vì không cần biết em lấy lí do gì để xuất hiện, mục đích chỉ có một, rời khỏi anh! Suy nghĩ bỏ đi của em từ đầu đến cuối chưa từng biến mất!” Giọng điệu hắn hiểu rõ, sâu không thể lường.
Chúng tôi thật sự là quá hiểu đối phương! Tôi xuất hiện là muốn xác định kẻ địch là ai, thứ hai là muốn dùng việc này để gây áp lực với hắn, không cần biết kẻ ra tay là Phí thị hay gia tộc La Rochelle, phía sau hắn đã bị châm lửa, tôi có thể lợi dụng việc này, lợi dụng bàn tay này!
“Em biết không, suy nghĩ rời đi trong đầu em giống như một thanh kiếm bén nhọn đâm vào tim anh từng chút, từng chút một!” sự mềm nhẹ trong giọng nói trầm thấp của hắn mang theo nguy hiểm cực lớn.
“Suy nghĩ của con người ẩn dấu sâu tận trong linh hồn, ngay cả bản thân cũng không chắc có thể khống chế được!” Tôi chậm rãi nói.
“Có lẽ có cách để xóa sạch suy nghĩ trong đầu con người!” Giọng nam thuần hậu mà đầy từ tính vang lên trong đêm mang theo loại sức mạnh ép người. một loại cảm giác lạnh lẽo nguy hiểm chậm rãi chạy dọc theo sống lưng tôi mà lan tràn trong tứ chi bách hải của tôi.
“đã từng có một nhà tâm lý học nói về một thí nghiệm thực tế, đem một người phụ nữ đặt trong bóng đêm, toàn thân quấn chăn dệt bằng tơ của con Thiên tằm nhả ra, sau đó mỗi ngày dùng rượu 55độ và sữa bò bôi trên người cô ta, Rượu cồn rất nặng, nó sẽ làm thân thể cô ấy nóng rực, sau đó để thân thể nóng rực đó dán lên trên Thiên tằm ti, loại cảm giác nhẵn nhụi mát lạnh này sẽ đem mỗi một tế bào cảm xúc của cô ấy, mỗi một bộ phận cơ thể cô ấy từng chút từng chút một tiến về điểm giới hạn, sao đó là sữa bò, từng giọt từng giọt sữa bò ấm áp dịu dàng rỏ lên người cô ấy, rỏ tới chỗ nào sẽ giảm bớt nóng rực chỗ đó, cảm giác này sẽ làm cô ta phát điên,” Khóe miệng Phí Như Phong cong lên một nụ cười làm người khác kinh hãi “Lúc này một đôi tay mạnh mẽ sẽ vuốt ve trên người cô ấy, khiêu khích cô ấy, làm cô ấy thư giãn, giữ lấy cô ấy, trong y học có một cách nói --- Trong trí nhớ tạo thành sự kích thích ám chỉ. Từ đó về sau thân thể cô ấy sẽ hoàn toàn quen thuộc hai bàn tay đó, chỉ cần hai bàn tay này đặt trên người cô ấy, cô ấy sẽ vô cùng mẫn cảm, mỗi tế bào, mỗi dây thần kinh sẽ kêu gào đòi đôi tay hắn vuốt ve, mà cô ấy chỉ có thể chờ đợi trong bóng tối, ngày qua ngày, cứ như vậy một tháng, thân thể hoàn toàn bị hắn thay đổi, chỉ cần hắn đến sẽ làm cô ấy vui đến phát khóc, 6 tháng sau, cho dù để cô ấy rời khỏi bóng tối, trở lại thế giới bình thường, cô ấy dù muốn cũng không thể rời khỏi thân thể của hắn, mọi thứ trên người cô ấy hoàn toàn trở thành thứ chuyên dụng cho hắn!”
“Tiểu Đình, em cảm thấy thí nghiệm đó sẽ thành công chứ?” Bàn tay hắn chậm rĩa mơn trớn cánh tay tôi, tôi đột nhiên co rúm lại, hắn đến bên tôi từ lúc nào vậy?
Lần này, sự âm u trong mắt hắn không còn đường cứu vãn nữa, “ Thần kinh của con người vô cùng yếu ớt, đột phá hạn chế của con người, có rất nhiều cách đúng không?”
Tôi nhìn hắn thật sâu, thật sâu.
Trong ánh mắt hắn là hỗn loạn và mê hoặc tận xương, “Anh thật sự muốn hủy hoại em, khi Thiệu Phong đưa em tới đây, anh hận không thể hủy hoại em!” Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn.
Tôi vốn có thể đáp lại hắn một chút, nhưng lời nói của hắn chạy thẳng vào tai tôi, giống như có một bàn tay vô hình tóm chặt lấy tôi! Tôi sống chết nắm chặt lòng bàn tay, anh biết không Phí Như Phong, từ lâu rồi giữa chúng ta đã không còn con đường thứ hai để đi nữa!
Ngay cả khi anh yêu tôi như vậy, cũng nhất định bị tôi cô phụ; Ngay cả khi tôi đem tình yêu của mình giao vào tay anh, vẫn không thể có được hạnh phúc!
hắn hôn lên môi, gương mặt nhợt nhạt của tôi, vẻ mặt hắn giống như một cậu bé đang đụng chạm vào người mình yêu nhưng vẫn sợ bị từ chối.
Lục phủ ngũ tạng không còn một mảnh, sao không có một chút ý chí chiến đấu.
“Anh không ép em, em cũng đừng rời khỏi anh được không?” hắn ngồi xổm xuống cầm hai tay tôi, ánh mắt hắn thâm trầm như nước.
Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi, chậm rãi nuốt xuống một chút không khí, đêm rất dài, từng giây phút trong đêm đều đen như mực, thì ra tất cả đều là màu sắc do đau khổ đọng lại mà thành.
“Muộn rồi, tôi muốn về, ngày mai còn phải đi làm sớm nữa!” Cuối cùng tôi rút bàn tay vẫn bị hắn nắm về, rồi đi thẳng ra ngoài, Thiệu Phong đưa tôi trở về biệt thự. Tôi nằm ngủ trên giường, phát hiện ra cuộc đời tôi còn tốt hơn so với Phí Như Phong, hắn còn phải đi đối phó với bữa tiệc hào môn của hắn, còn có một đống núi lửa cần hắn đi dập, một trò chơi chơi thành như vậy cũng thật sự đã làm khó hắn!
Trằn trọc vài lần, không ngờ trời đã sáng, cả một đêm Phí Như Phong không trở về.
đi vào Phí thị, vừa vào văn phòng thì phó thư ký Tiểu Tống đã nối bước vào theo, “Liễu quản lý, tổng tài mới dặn dò, mời cô tới khỏi phòng họp một chút, hắn còn muốn tôi đưa cho cô cuốn báo này.”
Phí Như Phong, ứng biến cũng thật nhanh, hắn sợ tôi lại mở cuộc họp cả ngày hay là tuần tra công trường hết một ngày cho nên vừa sáng sớm đã dặn dò lại. Nhận được mệnh lệnh trực tiếp, tôi không thể coi thường, dù sao hắn là người lãnh đạo trực tiếp, chỉ cần tôi vẫn chưa rời khỏi cửa một ngày thì vẫn phải nghe bất kỳ mệnh lệnh nào của hắn một ngày.
Tôi đón lấy tờ báo, tin tức --- hôm qua ông hoàng bất động sản Ninh Trọng Phảng đã bị bắt ở Canada, bị tình nghi là buôn lậu trốn thuế, giá trị cực lớn, bây giờ vụ án đang được Bộ quản lý thị trường Canada bắt tay vào điều tra, theo nguồn tin đáng tin cậy, nếu tội danh được thành lập, Ninh Trọng Phảng ít nhất sẽ nhận án tù 10 năm!
Trốn thuế, chịu thuế, đây vĩnh viễn là tội danh không sai được, trên đời này không có công ty nào dám nói là công ty mình tuyệt đối không trốn thuế cả! Khác nhau là nhiều hay ít và bằng cách nào mà thôi! sự đáng thương của Ninh Trọng Phảng chính là đã chọn sai chiến tuyến, để Phí Như Phong giết một răn trăm, đi đêm lắm thì có ngày gặp ma! hắn đúng là tuổi già khó giữ khí tiết! Nhưng đây không phải loại chuyện có thể dễ dàng làm được trong ngày một ngày hai,từ lúc Phí Như Phong biết được việc này đến khi Ninh Trọng Phảng bị bắt, cho dù thế lực của Phí Như Phong có lớn bằng trời thì cũng không thể đem tội danh, tư liệu đó ném lên đầu lão trong 2 đêm được. Quái lạ!
Tôi đến cửa phòng họp, nhẹ nhàng đẩy ra, ngẩn người, bên trong đã ngồi sẵn 10 người, nhưng trong đó không có Phí Như Phong.
“Buổi sáng tốt lành, Liễu tiểu thư.” Người đàn ông đang chào hỏi tôi có biết đến, là luật sư riêng của Phí Thị - Từ Thiếu Phổ, tuổi trẻ, bình tĩnh, một cặp mắt kính viền vàng, trên mặt vĩnh viễn treo nụ cười chuyên nghiệp, từ lúc tôi biết hắn đến giờ, hắn vĩnh viễn hoàn thành những việc tưởng chừng không thể làm nổi mà Phí Như Phong giao ột cách hoàn mỹ, biệt hiệu là người máy, vô cùng xứng đáng với hình dung của tôi, hắn chính là một cỗ máy bọc da. Tôi mỉm cười, trong hồ lô của Phí Như Phong rốt cục bán thuốc gì, tôi mong chờ đến mỏi mắt.
“Liễu tiểu thư, tôi xin giới thiệu với cô, đây là các luật sư của văn phòng luật nổi tiếng Tuyên Thành, đây là luật sư Đường Lâm của văn phòng luật SC, mấy thứ này là tư liệu của anh ấy; đây là Đặng Vĩnh luật sư của văn phòng luật Hiệp Đặng…” hắn lần lượt giới thiệu từng người và đưa ra các tài liệu chứng minh thân phận.
Bọn họ đều vô cùng khách khí nói “Từ lâu đã kính trọng danh tiếng Liễu tiểu thư!” không biết tài năng trong công việc của tôi làm họ kính trọng đã lâu hay là việc dây dưa giữa tôi và Phí Như Phong làm họ kính trọng đã lâu nữa, mười phần là lí do phía sau đi!
Tôi cho Từ Thiếu Phổ một cái liếc mắt, hắn bắt đầu nói vào đề tài chính, “Liễu Tiểu Thư,” hắn lấy ra một chồng văn kiện lớn, “đây là danh sách tài sản của Phí Như Phong tiên sinh, mời Liễu tiểu thư xem qua một chút, ở đây có một bản là hợp đồng chia đôi tài sản của Phí tiên sinh, nội dung hợp đồng rất đơn giản, Phí tiên sinh đem tài sản dưới danh nghĩa của mình chia đôi, một nửa dành tặng cho Liễu tiểu thư, từ nay về sau bất cứ quyết định gì của Phí thị, đều phải có mặt Liễu tiểu thư tham gia biểu quyết, hai bên nhất trí thông qua mới có thể thực hiện, hợp đồng này sẽ không vì bất cứ nguyên nhân gì mà sửa đổi được, lại không kèm theo bất cứ điều kiện nào, 13 luật sư chúng tôi đều là nhân chứng cho bản hợp đồng nào!”
Tôi nghe xong liền ngây người. hắn vẫn đang tiếp tục giải thích một số thủ tục pháp luật và những bước tiếp theo nhưng tôi căn bản là không nghe được gì nữa.
Tài sản của Phí thị thế mà có thể chia đôi, Lão thái gia của Phí gia lần này thật sự đã phải nôn ra máu mà lùi bước, không cần phải đoán cũng biết được kết quả, cuộc đấu tranh giữa Phí thị và Phí Như Phong, Phí Như Phong đã thắng, lời thông báo chính là việc của Ninh Trọng Phảng. không thể không nói Phí Như Phong đã phải nhọc lòng suy nghĩ, hắn dùng trăm phương ngàn kế để cho tôi một danh phận chính thức ở một góc độ khác, thảo nào mà đã đến ngày đính hôn hắn vẫn gióng trống khua chiêng đến chỗ tôi ngủ lại, hắn muốn ép Phí thị ra tay với tôi!
Chơi đùa đàn bà thì có thể, nhưng chơi đến mức này thì Phí lão thái gia sao có thể tha thứ dễ dàng được? Tiêu diệt yêu nghiệt như tôi là chuyện dĩ nhiên, nhưng tất cả đều nằm trong tính toán thậm chí là ngầm giúp đỡ của Phí Như Phong! hắn đã giăng bẫy thật tốt chờ Phí lão thái gia trúng kế, sau khi bại trận vì trấn an cháu trai đã sắp kết hôn thì dĩ nhiên phải lùi bước, hi sinh lợi ích. Phí Như Phong đã tính toán từng bước, từng bước một. Cho tới giờ, hắn vẫn luôn là người chiến thắng!
Ở sau lưng tôi rốt cuộc còn có bao nhiêu gió tanh mưa máu?
Mà La Rochelle lại không quan tâm đến tiền bạc, cho dù chia cho tôi bao nhiêu cô ấy cũng không thèm ngó đến. Nếu ai có thể đưa cho cô ấy một cái giá để tôi vĩnh viễn biến mất thì tôi tin rằng cho dù cô ấy có khuynh gia bại sản cũng đồng ý đưa ra!
sự thông minh của cô ấy thể hiện ở chỗ cô ấy tuyệt đối sẽ không trực tiếp gây chuyện với tôi, cô ấy sẽ lấy lùi làm tiến, dễ dàng tha thứ, vì yêu mà hy sinh, Phí Như Phong sẽ vì thế mà không thể phụ bạc cô ấy. Thế giới này kỳ thật không sợ người độc ác, vì cùng người độc ác tranh chấp, chỉ cần quyết tâm độc ác, bất chấp tất cả thì đến cuối cùng đối phương cũng không thể không kính nể sợ hãi. Nhưng giống như La Rochelle ung dung độ lượng, phong cách quý phái chung sống hòa bình, sự “lùi bước” của cô ấy, ngay cả tôi đều không nhịn được mà đau lòng, cứ kéo dài như vậy, tương lai 50 năm sau chắc gì cô ấy đã không sánh bằng “thương tiếc”
Trong chuyện tình này, nếu viết lại quá trình chiến đấu, những trang sử sẽ chỉ biết cô ấy sẽ mang theo một thân phận tôn quý đánh nhau với tôi, việc cân bằng hay bên cao bên thấp đã không cần phải bàn nữa. Cùng lắm chỉ là tôi liều chết dây dưa mà thôi, nếu có cùng địa vị với cô ấy, cô ấy không thể nhịn nổi mà cho tôi một cái tát trước mặt mọi người thì mọi người cũng chỉ vỗ tay trầm trồ khen ngợi mà không có khả năng sẽ thông cảm với tôi!
Bây giờ tôi đã bại như núi lở rồi, cuộc chiến cắn nuốt trái tim và duy trì tôn nghiêm của bản thân này, cuộc chiến tranh không có thuốc súng này, tôi đã thua. La Rochelle chỉ dùng một lần gặp mặt đã nhìn thấu tôi, nghĩ tới cuộc sống trong tương lai cứ vĩnh viễn im lặng đấu đá như vậy, cứ phải mang tuổi xuân, hạnh phúc và tôn nghiêm của mình giao cho người đàn ông này là toàn bộ lông tơ của tôi lại dựng đứng cả lên.
Phụ nữ có thể yêu một người đàn ông, nhưng nếu phía sau tình yêu này phải trả giá bằng việc tổn thương bản thân và chịu sự phỉ nhổ của người đời, thì tình yêu đó không thể tiếp tục!
“Liễu tiểu thư, chỉ cần cô ký tên ở đây thì các văn kiện lập tức có hiệu lực!” Từ Thiếu Phổ nói.
Bây giờ chỉ cần tôi động đậy ngòi bút là tôi có thể trở thành một trong những kẻ giàu có rồi, mà điều đó cũng có nghĩa là tôi đã thật sự chấp nhận một thân phận – người tình của Phí Như Phong! Cho dù có kêu gào trong lòng thì cũng có tư cách.
Mà cuộc chuyển nhượng này có thể được chấp nhận trong một hoàn cảnh, đó chính là tôi không có tình cảm với Phí Như Phong, tôi đối với hắn không có chút dây dưa lưu luyến, chỉ muốn nói đến chuyện mua bán, dùng trao đổi để làm việc, chỉ cần giá cả thích hợp, đối phương lại tôn trọng hợp đồng, vậy thì cuộc mua bán này hai bên đều vui mừng!
Đáng tiếc trên thế giới này có loại phụ nữ tình nguyện chịu đau đớn thống khổ cũng không muốn chia lìa người mình yêu thì cũng có loại phụ nữ không quan tâm đến thiên trường địa cửu, không cần bàn bạc thêm!
Tôi hỏi Từ Thiếu Phổ, “Phí tiên sinh có nói là tôi có thể đưa thêm yêu cầu không?”
“Có thể, Phí tiên sinh có dặn dò, không cần biết Liễu tiểu thư đưa ra yêu cầu gì, đều hoàn toàn làm theo!”
Lời nói từ miệng vua đúng là thoải mái! Tôi nhẹ nhàng đóng lại văn kiện, căn bản là không có tâm trạng liếc mắt nhìn họ, “Được, tôi sẽ suy nghĩ lại điều khoản tôi muốn thêm vào, sau khi nghĩ xong tôi sẽ báo với Từ luật sư đến đây!” Tôi thản nhiên nhẹ nhàng đứng dậy, không quay đầu bước đến phòng tổng giám đốc.
Đẩy ra cửa phòng của Phí Như Phong, hắn đang cúi đầu chăm chú viết chữ trên bàn, áo khoác và cà vạt của hắn đều tháo ra, tay áo sơ mi xắn lên, cổ áo cũng mở rộng lộ ra lồng ngực rộng lớn, tráng kiện mà đẹp đẽ của hắn. không lâu trước đây, tôi đã từng yêu say đắm mà hôn nó. hắn cũng không thiếu khí chất thân sĩ, tao nhã tự tin mà tôn quý, hôm nay lại quá mức chói mắt như vậy. Phí Như Phong ngay trước mặt tôi, hắn chỉ cách tôi chưa đầy một thước, tôi nhìn bộ dáng đẹp trai cao lớn của hắn, lại nghĩ đến cảnh hắn mặc một chiếc quần bò, giơ lên vé xem phim tươi cười với tôi, tôi nhìn thấy hắn ôm theo nước có ga và bỏng, gian nan bước về phía tôi! hắn nhẹ giọng nói với tôi: “Em là một người phụ nữ vô cùng đáng giá để tranh thủ!”
Bóng dáng hắn quen thuộc đến mức khiến tôi đau lòng! Tôi khẽ bóp mi tâm của mình.
“Tiểu Đình” hắn ném bút trong tay xuống, ôm lấy tôi, “đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi dùng đôi môi của mình chặn lại lời nói của hắn, hắn lập tức đáp lại tôi, hắn thèm khát mở ra đôi môi của hắn, phát ra tiếng rên rỉ dày vò, càng vội vàng mãnh liệt in lại nụ hôn của hắn, tay hắn dao động cuồng nhiệt trên người tôi, khi thì dịu dàng, lúc thì thô lỗ “Anh muốn em! Em không ngừng quay cuồng trong đầu óc anh, sắp làm anh phát cuồng!” hắn nói nhỏ trên cánh môi tôi.
“Chúng ta nói chuyện đi, Như Phong” Tôi nhẹ giọng nói, “Chúng ta cần về nhà để nói chuyện.”
“Nhà” Vừa rồi tôi nói là nhà, ánh mắt chúng tôi giao nhau, cùng ngạc nhiên.
trên mặt Phí Như Phong hiện lên nụ cười chiếm đoạt hồn phách người khác, ánh sáng toàn thế giới đều chiếu rọi ra từ đáy mắt hắn, “Được, không cần biết em muốn cái gì, đều được hết!” hắn ôn nhu nói.
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên tiếng nói chói tai của trợ lý: “Phí tiên sinh, Toàn chủ tịch của doanh nghiệp Thiên Hằng điện tới nói hắn đã tới chỗ hẹn.”
Phí Như Phong lại nhìn tôi, “ Cử Đàm tiên sinh đến cùng hắn trò chuyện, chuyển lời xin lỗi của tôi tới Toàn chủ tịch, nói tôi phải kiểm nghiệm kế hoạch hạng mục phát triển vô cùng quan trọng với tương lai của Phí thị, không thể tới chỗ hẹn được!” Trợ lý theo lệnh rời đi.
Phí Như Phong chăm chú nhìn tôi, giống như nhìn vật báu vô giá của cuộc đời hắn: “Kế hoạch này quan hệ trực tiếp đến sự tồn vong của Phí Thị, tương lai trong 50 năm, nó chính là hoa tiêu chỉ hướng cho tổng giám đốc Phí thị.”
Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông vĩnh viễn làm cho phụ nữ vui vẻ, thường thì nó càng phóng đại bao nhiêu thì càng làm phụ nữ cảm thấy tự phụ bấy nhiêu! Nụ cười của tôi chiếu rọi trong đáy mắt hắn, hắn cầm tay tôi, chúng tôi rời khỏi phòng hắn. một cuộc chiến qua đi, hóa thành tơ lụa và ngọc ngà?
Chương 30
Hắn ấn thang máy đi xuống, sắc mặt âm trầm theo thói quen. Đông, một trận chấn động, trong thang máy là một mảnh tối đen, thân thể Phí Như Phong lập tức cứng ngắc, hắn bắt đầu chống lại sinh vật nào đó không biết tên.
“không cần ấn nữa, vô ích tôi, anh không thể đi ra được, Phí Như Phong!” Tôi nhỏ giọng nói.
hắn không hề động đậy, giống như bị vây trong một giấc mơ, tôi nhìn thấy nét mặt không thể tin của hắn, âm thanh từ yết hầu tôi tràn ra.
“Tiểu Đình.” hắn hoang mang khẽ gọi, tôi nghênh đón ánh mắt điều tra thâm trầm của hắn.
“Theo lời anh nói, thần kinh con người thật sự yếu ớt, đột phá giới hạn của thân thể, thực tế có rất nhiều cách đúng không?” Tôi nhìn lại hắn không chớp mắt.
Thống khổ trong đáy mắt hắn cắm vào tim tôi, biến thành nỗi đau đớn trong tôi.
Tôi nhẹ nhàng thở dài, tiếng thở dài thê lương, trong thang máy tối đen, yên tĩnh này nghe vào tai cảm thấy âm u mà xa xôi, thân mình Phí Như Phong không khống chế được mà phát run lên.
“Vì sao, vì sao con cũng muốn rời khỏi mẹ? Vì sao hả?” Giọng nói của tôi nhu hòa không thể nắm được, tay tôi đấm vào vách thang máy, “Đều là vì đồ ma quỷ này!” Giọng nói của tôi như mũi nhọn, đao bén, tỏa ra thốc mạnh vào mỗi sợi dây thần kinh.
Bịch một tiếng, Phí Như Phong ngã quỳ trên sàn, mồi hồi lạnh thấm ra từ trán hắn chảy dọc theo hai má xuống dưới.
“Ma quỷ, vì sao mày vẫn chưa chết! Mày còn muốn cướp đi đứa con của tao, tao muốn giết mày, giết mày!” Tôi điên cuồng nói nhỏ “Giết mày, tao giết mày!” Tôi dùng chân đá người không tồn tại.
“Đừng mà, đừng mà, mụ mụ!” Tiếng trẻ con bất lực tràn ra từ miệng Phí Như Phong.
“Bé ngoan, chỉ có con là cục cưng ngoan ngoãn của mẹ, con đừng bị ma quỷ này dụ dỗ, con đừng rời khỏi mụ mụ!” Giọng nói của tôi lại trở nên ôn nhu, dễ nghe!
“Đó là em trai, không phải ma quỷ mà, mụ mụ, em trai sẽ chết, đừng mà, mụ mụ đừng mà!” Phí Như Phong luôn luôn cầu xin, giọng nói rùng mình, khàn khàn tuyệt vọng khiến cho người nghe ruột gan như đứt ra từng khúc.
“Đó không phải em trai con, con xem, mẹ xé toạc thân thể nó ra, nhìn đi, là màu đen, đen!” Tay tôi mở ra, chậm rãi hướng về phía hắn, đột nhiên tôi dừng lại, đối diện với chỗ trống trơn nói, “cô là ai, cô là đồ đàn bà đê tiện, cô cũng muốn cướp đi đưa bé? cô cũng muốn cướp bảo bối của tôi khỏi người tôi! Tôi sẽ không để cô thực hiện được! Tôi muốn giết cô, giết, giết!”
“Đừng mà, mụ mụ, đừng giết Tiểu Đình, con sẽ không đi, con nhất định sẽ không đi!” Cả người hắn đều kịch liệt chấn động, xương cốt toàn thân phát ra tiếng “khách khách”
“không được!” Tôi rút con dao nhỏ đã chuẩn bị từ lâu ra, lưỡi dao sáng lóe, “Mẹ muốn moi trái tim cô ta ra!” Tôi đánh tới cái góc không có bóng người kia, giơ đao muốn chém.
“Như Phong, cứu em!” Tôi dùng giọng nói của mình thê thảm gào lên!
“không!” Tiếng la cuồng bạo hòa lẫn với thống khổ truyền đến từ phía sau tôi, cơ thể tôi bay thẳng về phía sau, lưng tôi đập mạnh vào vách thang máy.
“Con sẽ không ẹ tiếp tục làm tổn thương người bên cạnh con nữa, con sẽ không ẹ tổn thương đến Tiểu Đình!” Trong mắt hắn toàn bộ là màu máu đỏ đậm, nắm đấm của hắn giã lên người tôi, lục phủ ngũ tạng của tôi lộn lên, mùi máu tươi sặc lên miệng, lên mũi tôi.
Bóng Sói Hú Bóng Sói Hú - Ngã Nguyện Thừa Phong Bóng Sói Hú