Số lần đọc/download: 1466 / 5
Cập nhật: 2015-11-19 23:12:20 +0700
Chương 33: Đại Thù Tất Báo(2)
D
iệp Phi Vũ cười gằn. Mỗi câu mỗi từ của anh ta hệt như cơn gió thổi từ địa ngục tới, khiến ai cũng lạnh buốt sống lưng.
Từ Nam Phương lúc này nước mắt đã đẫm mặt, cô không thể tưởng tượng nỗi cay đắng của Diệp Phi Vũ, nhưng nghe những lời kia cũng đã đau nhói đến tim gan.
“Mày… mày sao có thể làm thế với tao? Tao… dù sao cũng là bố mày!”, nhị lão gia cũng bị hàn khí của Diệp Phi Vũ làm cho đau nhức khớp xương.
“Bố? Bố thì sao? Vừa rồi là ai muốn giết chết bố mình để chiếm gia sản?”, Diệp Phi Vũ dướn thẳng người nhìn xuống như đang nhìn một con côn trùng. “Nhưng mà tôi không mất hết nhân tính như ông, tôi sẽ không giết ông, giết người là phạm pháp, ông biết không? Ông sắp được hưởng nửa cuối đời trong nhà lao rồi”.
“Tao chẳng làm gì hết, chính mày nổ súng bắt tao, mày cho rằng cảnh sát sẽ nghe theo mày chắc?”
Nhị lão gia gắng nén nỗi đau nhức, tóm lấy chân Bạch Thanh Dật: “Bạch Thanh Dật, tôi và anh cùng một giuộc, anh không giúp tôi lại còn giúp người ngoài?”. Ông ta đang ám chỉ nhũng chuyện phạm pháp mà bang phái của Bạch Thanh Dật đã làm.
Ai ngờ, Bạch Thanh Dật lui về sau một bước, phủi bụi bẩn trên người: “Tôi với ông đâu phải cùng một giuộc chứ. Nhị lão gia hồ đồ rồi. Hơn nữa, tôi còn đang có ý định làm nhân chứng, khai chính ông sai chúng tôi đi sát hại lão vương gia. Ông yên tâm, ông chịu tội, tôi chịu cùng ông, nhưng tôi chỉ là tòng phạm, nhiều lắm giao chút tiền ra là được”.
Nhị lão gia tuyệt đối không ngờ chỗ dựa duy nhất của mình cũng phản bội lại mình.
“Giờ biết mùi vị bị cô lập rồi phải không?”, Diệp Phi Vũ điềm nhiên nói.
Nhị lão gia không cam lòng, nhìn về phía cửa xe mà kêu: “Không… không, cha, cha… Con trai biết sai rồi”.
Đương nhiên, ông ta có kêu rên đến mấy cũng không gặp được lão vương gia. Diệp Phi Vũ bật cười: “Ông đúng là đã chó cùng rứt giậu, bao nhiêu thông minh đi đâu hết rồi? Ngay cả chuyện này còn không nghĩ ra sao? Vương gia vốn dĩ không đi, hôm nay là tôi cố ý dụ ông ra thôi. Tôi tung tin đồn cho ông biết vương gia sẽ đi công chứng tài sản nhưng thực ra, với thân phận và địa vị của vương gia, đâu cần ông phải đích thân ra khỏi cửa. Tối qua vương gia đã làm xong thủ tục giấy tờ cả rồi”.
“Mày… mày…”, nhị lão gia uất ức đến không nói được rõ lời.
Di động của Diệp Phi Vũ đổ chuông, anh ta cũng không liếc mắt, chỉ nói với nhị lão gia: “Cảnh sát tới rồi, tài sản nhà họ Hạ đã thuộc quyền sở hữu của Nhà nước, nhưng ông bây giờ chỉ là kẻ thù chung của toàn dân”.
Nhị lão gia nhất thời hiểu ra ý tứ của Diệp Phi Vũ. Anh ta nhất định đã lợi dụng chuyện lão vương gia hiến tài sản mà ra điều kiện, yêu cầu của Diệp Phi Vũ chính là đày đọa ông ta vào ngục tù. Nghĩ vậy, nhị lão gia không khỏi cả người run rẩy, ngay cả cơn đau ở chân cũng không đáng sợ đến thế.
Còi xe cảnh sát truyền đến, Bạch Thanh Dật dẫn đám thuộc hạ của mình tản đi. Bảo vệ của nhà họ Hạ làm như không có chuyện gì, ngồi vào xe, bên ngoài chỉ còn lại Diệp Phi Vũ và Thượng Quân Trừng nhìn không rời mắt khỏi nhị lão gia đang lê lết trên mặt đất.
Một người không đè nén được tiếng cười, còn một người không biết nên dành cho kẻ nằm trên đất kia biểu cảm gì.
Từ Nam Phương nhìn Diệp Phi Vũ cười không kiêng dè, tiếng cười còn khó nghe hơn cả tiếng khóc, khiến người ta nghe mà kinh hãi.
Mãi đến khi cảnh sát tới, còng tay nhị lão gia lại rồi gọi xe cứu thương, Diệp Phi Vũ vẫn chưa rời ánh mắt đi. Anh ta cười đến mức mặt cũng biến dạng, khiến người ta không dám tiếp cận. Cảnh sát trưởng trao đổi điều gì đó với Diệp Phi Vũ.
Đội cứu thương tới, nhị lão gia được bọn họ cáng lên xe, Diệp Phi Vũ vẫn nhìn theo chiếc xe cứu thương ồn ào rời đi. Một lúc sau, anh ta mới dự định ra về, thế nhưng chỉ mới mở cửa xe đã bị Thượng Quân Trừng gọi lại.
Diệp Phi Vũ thờ ơ như hai người chưa từng quen biết nhau: “Còn chuyện gì nữa?”.
“Đúng rồi, còn có chuyện gì nữa đây? Cậu đúng là không biết xấu hổ. Tôi một mực coi cậu là bạn tốt, nhưng không ngờ từ đầu chí cuối đều là cậu lợi dụng tôi!”, Thượng Quân Trừng phẫn nộ.
“Đúng thế, tôi lợi dụng cậu. Nếu không phục có thể đánh tôi một trận, nếu đánh mà vẫn không phục thì tìm người khác ra tay với tôi là được”, Diệp Phi Vũ lạnh lùng nói.
“Diệp Phi Vũ!”, Từ Nam Phương nghe anh ta nói những điều kia, có phần tức giận. Nhưng đến khi anh ta nhìn cô, chút tức giận ấy bỗng hóa hư ảo. Ngày hôm nay, thù hận đã trả xong, mối thù anh phải chờ hai mươi năm mới được giải thoát. Trước giờ anh sống mỗi ngày đều vì cơ hội trả thù này, nhưng hiện tại, thù đã trả xong, cũng đồng nghĩa với việc mối bận tâm chính trong cuộc sống của anh đột ngột biến mất. Tất cả mọi thứ đối với anh mà nói chẳng có gì quan trọng, chẳng có gì đáng quan tâm.
Diệp Phi Vũ nghe thấy Từ Nam Phương gọi tên mình, môi mấp máy vài cái, không nói gì nữa. Thượng Quân Trừng xông lên đấm vào mũi anh một cú.
“Cậu tưởng tôi không dám đánh cậu?”
Diệp Phi Vũ bị tấn công bất ngờ, không kịp tránh, thân thể lảo đảo lùi về sau, suýt nữa ngã xuống, máu trong mũi ròng ròng chảy ra.
“Danny…”, Từ Nam Phương kéo Thượng Quân Trừng lại trong lòng mơ hồ lo lắng, không rõ là lo Thượng Quân Trừng quá thô bạo với Diệp Phi Vũ, hay là sợ Diệp Phi Vũ sẽ phản công.
“Em kéo anh lại làm gì? Anh phải đánh cậu ta.” Thượng Quân Trừng tức giận muốn xông lên.
Từ Nam Phương vội hét: “Đều là anh em, sao phải làm thế?”.
“Anh em? Anh em cái thá gì chứ!”, Thượng Quân Trừng mắng nhiếc. Thế nhưng câu nói của Từ Nam Phương khiến anh chợt nhớ tình cảnh của Diệp Phi Vũ, nghĩ tới những đau khổ mà cậu ta phải chịu đựng hai mươi năm qua, anh mất hết sức lực, đứng như quả bóng xẹp hơi một bên.
Diệp Phi Vũ nhìn Từ Nam Phương, rồi lại lãnh đạm nói với Thượng Quân Trừng: “Yên tâm. Tôi không trả đòn!”. Câu này là anh nói cho Từ Nam Phương nghe, bởi vì anh đã từng hứa với cô, sẽ không làm tổn hại tới Thượng Quân Trừng.
Từ Nam Phương chợt thấy sống mũi cay cay, lúc này Thượng Quân Trừng cũng không có ý định ra tay nữa, chỉ ủ rũ hỏi: “Ông nội đâu? Những người khác đâu?”.
Lão bộc vẫn đứng chờ nãy giờ, vừa nghe Thượng Quân Trừng hỏi, đã không cầm được nước mắt, ông tiến lên trước giao cho Thượng Quân Trừng một phong thư. Thượng Quân Trừng mở ra xem, là di chúc của lão vương gia.
Trên đó viết, toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hạ đều quyên tặng vô điều kiện cho quốc gia, bất động sản của nhà họ Hạ và của riêng lão vương gia cũng được quyên góp cho hội Chữ thập đỏ. Người nhà họ Hạ, ngoại trừ bất động sản tự đứng tên, đều phải rời khỏi vương phủ, tự lực kiếm sống. Vương phủ là quà cưới dành cho Hạ Hạnh Trừng và Từ Nam Phương, toàn quyền sử dụng.
Từ Nam Phương ngây người, lão vương gia giao vương phủ cho cô, sự tín nhiệm này khiến cô hổ thẹn vô cùng: “Lão vương gia, ông…”.
“Lão vương gia đã tạ thế đêm qua…”, lão bộc lau nước mắt, “Trước lúc ra đi, vương gia dặn dò chúng tôi làm một việc giúp Diệp tiên sinh, vì thế hôm nay chúng tôi mới đi cùng Diệp tiên sinh”.
Thượng Quân Trừng ngẩn ra, ngàn vạn lần không ngờ ông nội lại ra đi như thế, Từ Nam Phương cũng không tránh khỏi buồn bã, tối qua cô đã cảm nhận được lão vương gia đang an bài hậu sự, thế nhưng cô cũng không kịp gặp ông lần cuối.
Lão bộc lại bưng lên một cái hộp, nói: “Lão vương gia bảo tôi giao cho cô thứ này, mong cô và Trừng thiếu gia hạnh phúc”.
Từ Nam Phương không cần mở ra nhìn cũng biết bên trong là gì. Đôi mắt cô đẫm lệ, giờ cô có muốn nói câu “cảm ơn”, với lão vương gia cũng không còn cơ hội nữa rồi.