Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
33. Nấc Thang
N
hững giọt nước chảy từ mái nhà, bị cái lạnh khủng khiếp làm đông lại, tạo thành những dây sáo đẹp, lấp lánh. Hôm nay chủ nhật, Tạo thấy thảnh thơi, chàng ngồi hồi tưởng. Nhớ một lần, thuở Dương Tử còn bé nó bị sốt Hạ Chi đã phải thức suốt đêm chăm sóc. Hôm đó cũng rất lạnh, lạnh như hôm nay. Tạo đang ngủ, chợt nghe tiếng mở cửa, chàng thức dậy nhìn ra khe hở. Hạ Chi đang dầm trong tuyết, nhón chân ngắt những sợi nước này mang bỏ vào nhau. Bấy giờ thù hận còn cao, nhìn vợ phục vụ con kẻ thù mà chàng vẫn thấy đau lòng.
- Áo xong rồi anh.
Hạ Chi đặt áo trước mặt Tạo, chàng trở về thực tế.
- Cảm ơn em.
Ngày lễ nhi đồng sắp tới. Hạ Chi nghĩ. Trước kia, mỗi lần đến ngày này là Hạ Chi lo đủ mọi việc, nàng sẽ ra phố tìm mua một số búp bê bày trong nhà để mừng lễ theo phong tục, nhưng từ ngày biết rõ tông tích của Dương Tử, sự thù hận khiến nàng quên hết tất cả. Càng căm thù Khởi Tạo và Dương Tử, Hạ Chi càng thấy thương cho Lệ.
Từ đầu năm, Dương Tử nhận được rất nhiều thư của Nguyên, những bức thư đầy thoáng qua mắt Hạ Chi là một điều sỉ nhục.
Chuyện bỏ đi giữa chừng của Nguyên ở Cafétria Hạ Chi làm sao quên được, bây giờ cộng thêm những lá thư nồng tình (Hạ Chi đoán thế) đó khiến Hạ Chi như điên tiết lên.
- Anh Tạo, Dương Tử bây giờ đã đến cái tuổi không còn dạy dỗ được nữa rồi.
Hạ Chi nói, Khởi Tạo đang suy tư, vội ngẩng đầu lên.
- Có chuyện gì xảy ra nữa?
- Tối ngày cứ thấy nó viết thư cho con trai.
- Con trai nào? Có phải bạn của Xá không?
- Ờ.
Tạo gật gù.
- Tên đó coi cũng không đến đỗi nào.
Hạ Chi cao giọng:
- Nhưng làm thế là xử hẹp cho Nguyên.
Tạo không hiểu Hạ Chi muốn nói gì.
- Xử hẹp? Làm gì xử hẹp?
- …
- Nguyên tốt Dương Tư cũng dễ thương nếu chúng yêu nhau thì cứ cho chúng lấy nhau có gì đâu phải thắc mắc?
Khởi Tạo không mong ước gì hơn có một chuyện như vậy. Với bất cứ giá nào cũng phải ngăn mối tình giữa Xá với Dương Tử. Bây giờ có Nguyên đỡ biết bao nhiêu, Dương Tử sẽ không hận ta, khi biết rõ nó là con nuôi, vì với con nuôi mà ta vẫn mưu cầu hạnh phúc cho nó một cách toàn vẹn thì không có gì than phiền nữa.
- Anh nói thật đấy chứ?
- Dĩ nhiên là thật, rồi sao?
Hạ Chi lạnh lùng:
- Anh giả vờ không biết gì để tống khứ Dương Tử cho Nguyên à?
Hôm nay không có Dương Tử ở nhà, Dương Tử vừa mới ra phố.
- Em định nói gì? Em muốn nhắc chuyện cũ của Dương Tử à? Đừng ích kỷ như vậy, một đứa bé khi còn là một mầm sống ở trong bụng mẹ có hơn chín tháng, khi ra đời lại sống gần cha có hơn mấy tháng làm sao sánh được sự săn sóc mười bảy năm của chúng ta? Tóm lại tôi muốn bà phải coi Dương Tử như con.
- Anh muốn như thế?
- Vâng, và ta có trách nhiệm là giữ sự bí mật đó, Dương Tử là một đứa dễ thương, chưa chắc gì con ruột ta lại dễ thương hơn nó, vì vậy bà đừng bảo là chúng ta tống khứ Dương Tử cho Nguyên.
Hạ Chi giận dữ.
- Theo em, Dương Tử không phải là một con bé dễ thương mà nó là một đứa bé lì lợm cứng đầu. Anh còn nhớ chứ? Lúc còn bé bị người ta ném đá vào người mà vẫn không khóc…
Hạ Chi vừa nói vừa nghĩ đến bài diễn văn của Dương Tử trong buổi phát bằng trung học mà giận phát run.
- Trái lại, anh thấy nó là con bé ngoan và dễ dạy.
- Em không nghĩ như anh, chính cô Thăng cũng đồng ý với em.
Hạ Chi mang cả Thăng ra chứng minh, mặc dù Thăng chẳng hề nói thế, Tạo yên lặng nhìn về phía hỏa lò. Chàng cảm thấy nếu cứ để Dương Tử tiếp tục ở cạnh Hạ Chi thế này thì tội cho con bé quá.
- Em vừa nhắc đến cô Thăng anh mới nhớ, cách đây ít lâu Thăng có đến đây định xin anh với em cho Dương Tử về làm con nuôi.
- Thăng định xin Dương Tử?
- Ờ.
- Đó là đề nghị của cô ấy hay của anh?
- Cô Thăng chứ anh đề nghị làm gì?
- Đề nghị ấy bao lâu rồi?
- Lâu quá quên mất, ờ…phải rồi lúc cậu Nguyên đến chơi.
- Vậy là gần nửa năm rồi thế tại sao chuyện quan trọng như vậy mà anh chẳng nói ngay cho em nghe?
- …
- Cô Thăng cũng quá lắm, sao không gặp em nói chuyện trực tiếp chứ?
Tạo giả vờ như chẳng nhìn thấy gương mặt kém vui của Hạ Chi, chàng tiếp:
- Tử Thăng nghe tin Dương Tử không tiếp tục lên Đại Học, nên cô ấy mới đến và đề nghị.
- Sao Tử Thăng biết? Dương Tử chẳng chịu lên đại học là vì nó gấp lấy chồng, chứ ai ngăn cản gì nó đâu.
Sự thật ra Hạ Chi cũng chẳng muốn Dương Tử có một trình độ đại học, thuở xưa khi vừa có trung học là nàng đã lấy chồng. Nghĩ đến chuyện Dương Tử có kiến thức cao hơn mình, nàng không thể chịu được. Vả lại Dương Tử là con của Thạch Thổ Thủy cơ mà? Đâu có quyền hưởng được cái vinh dự đó? Nghĩ đến cái chết của bé Lệ. Hạ Chi càng thấy giận đề nghị của Tử Thăng.
- Rồi anh trả lời Tử Thăng thế nào?
- Anh chưa trả lời.
- Còn bây giờ?
- Để xem, nếu cho cô ấy anh thấy cũng không có gì trở ngại.
Hạ Chi không giấu được cơn giận.
- Nhưng em không đồng ý. Đã nuôi nó lớn trong nhà này thì cũng phải gả đi từ nhà này, người ta mới không dị nghị.
Khởi Tạo gật đầu.
- Thôi anh hiểu ý em rồi, xin lỗi nhé?
Tạo đưa mắt nhìn những sợi nước đọng lại treo trên mái. Chàng nghĩ. Dù sao với sự trưởng thành của Dương Tử công lao Hạ Chi chẳng phải ít. Nhưng nếu để Dương Tử ở lại trong nhà, Hạ Chi sẽ khổ hơn! Ta ngu thật ta có lỗi với Hạ Chi quá nhiều. Nghĩ đến thái độ nhẫn nhịn của vợ, thái độ bất đắc dĩ phải nuôi con kẻ thù dù đã biết rõ sự thật. Ta thấy khổ tâm và thương vợ không cùng.
Chàng đứng dậy, mặc cảm phạm tội không cho phép chàng ngồi trước mặt người vợ đau khổ. Đi về phía phòng sách, bâng quơ với sự khắc khoải trong lòng. Quyển “Nhật ký của anh Bá” nằm im lìm trên giá sách thu hút Tạo. Từ lâu lắm rồi, chàng đã bỏ mất bản tính đọc sách.
Tạo kéo xuống, ơ hờ lật một trang, một đoạn văn đập vào mắt:
“…Ở đây có một thằng ngu!”
Lật trang kế:
- Đời sống của anh thật phiền hà!
- Vâng, nhưng sống để làm gì? Có phải chăng rồi cuối cùng trở về với hư vô?
Tạo có cảm giác như trang sách đang đối thoại với chàng. Sống để làm gì? Tạo tự hỏi. Chàng nghĩ đến cái chết của Chánh Mộc. Chánh Mộc đã chết vì không tìm thấy ý nghĩa của đời sống. Còn ta? Ta đã tìm thấy ý nghĩa đích thật của nó chưa?
Vụ đắm tàu xảy ra trên mười năm rồi mà Tạo vẫn còn thấy mệt mỏi. Từ bây giờ đến khi chết đi, ta sẽ phải trải thêm bao nhiêu ác mộng? Hận thù, ghen tuông, tình yêu và giận dữ. Tất cả những cái đó là biểu hiện cho sự sống đó sao?
Tạo đứng dậy lấy quyển kinh thánh, chàng muốn tìm một chút xoa dịu cho linh hồn đang khủng hoảng. Nhiều lúc ta đã mơ và đã hứa sẽ thực hiện một đời sống vị tha của nhà tu hành trên tàu Động Giả, nhưng rồi chẳng bao giờ ta thực hiện được.
Tại sao? Tại sao?
Tạo lật ra gặp ngay đoạn nói đến người đàn bà ngoại tình. Vậy thì chuyện ngoại tình của đàn bà đã có từ ba bốn ngàn năm về trước chứ đâu phải mới đây đâu? Nhưng có lẽ đàn ông ngoại tình nhiều hơn, Tạo nghĩ và nhớ đến những đoạn văn gỡ rối tơ lòng trong báo.
Vậy thì trên đời này chẳng phải chỉ có một mình ta đau khổ mà từ cổ chí kim, không phải tới nay thôi mà là còn đến ngày tận thế nữa sẽ có hàng triệu người đã và sẽ khổ như ta.
Nhưng với thái độ trả thù bà vợ ngoại tình bằng cách nhận nuôi con kẻ thù như ta thì chắc có lẽ chỉ có một. Ta mới chính là tên ngu thật ngu!
Càng nghĩ Tạo càng bứt rứt. Ta đem câu “Hãy yêu thương kẻ thù của người” ra gạt Cao Mộc để nhận nuôi Dương Tử. Ta gạt cả ta nữa. Thế mà cứ chỉ biết trách Hạ Chi, khốn nạn thật! Con người sống ươn hèn, chết đi chỉ là một vũng bùn thôi!
Tạo thấy mình tội lỗi tày trời và một ý định thoáng qua đầu chàn. Sao chẳng đến thánh đường xin xưng tội như bao nhiêu tín đồ thiên chúa? Tạo do dự. Ta chẳng phải là con chiên…nhưng ăn nhập gì, đến thử xem.
Tạo dùng khăn tay dấu kín quyển kinh thánh, bước ra ngoài.
- Gọi cho cha chiếc Taxi đi con!
Tạo bảo Dương Tử.
- Vâng.
Trong khi Hạ Chi ngạc nhiên.
- Giờ này ông đi đâu đấy?
- Đi phố có tí việc.
Tạo dối vợ chàng thấy ngượng vô cùng nếu vợ biết ta đến nhà thờ.
- Mấy giờ anh mới về?
Có lẽ khoảng chín giờ.
Xe đã gọi được, Tạo vội vã bước ra. Đến nhà thờ chứ có phải làm chuyện tội lỗi đâu mà ta lại bối rối như vậy? Ngồi vào xe mà tim Tạo vẫn còn đập mạnh.
Trăng thật sáng, hiện rõ trên nền trời đen. Biết đâu nếu ta nói thật sẽ chẳng nhận được nụ cười của Chi chứ?
- Đi đâu đây ông?
Khi bác tài đã lái ra lộ lớn, hỏi Tạo mới giật mình. Đi đâu đây? Chàng chưa hề đến nhà thờ nên chẳng biết nó nằm ở đâu. Trong cơn bối rối Tạo sực nhớ đến gần nhà Tử Thăng có giáo đường. Chàng vội nói ngay địa chỉ.
Xe chạy càng gần, lòng Tạo càng nặng. Đến một nơi xa lạ quá. Hàng dương trước tòa thị sảnh vút cao trong bóng trăng yên lặng. Ta sẽ làm gì?
Khi xe dừng lại trước cổng giáo đường Tạo hấp tấp bước xuống, nhìn ngọn thập tự giá trên cao bỡ ngỡ.
Có hai cậu sinh viên bước ngang qua mặt chàng, lên những bậc thang dài. Tạo bối rối không quyết định, chàng thả rảo về phía cột đèn, đứng một lúc, rồi quay trở lại.
Một cặp vợ chồng đi qua mặt chàng, người chồng hỏi vợ:
- Lạnh không em?
- Dạ không?
Cử chỉ thật âu yếm, nhưng Tạo nghi ngờ. Họ có hạnh phúc thật không?
- Sao? Cũng đến nhà thờ nữa à?
Đang nghĩ quẩn, chợt nghe giọng nói quen thuộc bên tai, Tạo giật mình quay lại thì ra là Tử Thăng. Mặt chàng đỏ gấc chàng chối nhanh.
- Đâu, đâu có.
Tử Thăng tự nhiên.
- Hôm nay bài giảng là “Vật chẳng thể thiếu được” Nếu anh muốn vào nghe phải sớm giành chỗ.
Tạo đã lấy lại được bình thản, Tử Thăng nói.
- Đã đến đây thì vào nhà tôi ngồi đi.
Khởi Tạo ngập ngừng đi một chút nhưng quyết định.
- Hôm khác đi, bây giờ tôi phải về!
Tử Thăng có vẻ hiểu được Tạo nàng yên lặng bỏ đi. Còn lại Tạo, chàng đứng bất động bên cột đèn. Có tiếng nhạc thánh trong nhà thờ vọng ra. Nhưng tim Tạo yếu đuối quá, không lê được bước chân.
“Vật chẳng thể thiếu” Đề tài hấp dẫn thật. Nhưng tại sao ta chẳng có can đảm bước vào? Tạo khổ sở gọi xe quay trở lại nhà.
Trên tường giáo đường, hàng chữ “Chúa yêu tất cả mọi người” đập mạnh vào đầu Tạo. Chảng lẩm bẩm. Có thật vậy không? Và tự thấy xấu hổ với mặc cảm phạm tội. Tạo nghĩ: Có lẽ Chúa sẽ không bao giờ yêu ta.