What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Aino Pervik
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: tran anh tuan
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1845 / 33
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Dân Du Mục
uộc hành trình trên toa xe ngựa lộc cộc này thật là dài bất tận. Sau vài tiếng đồng hồ, xe dừng lại, nhưng không thấy ai đến mở khóa. Toa xe cứ bị khóa như thế cho tới tận sang. Đêm ấy Arabella không chợp mắt một phút, nào. Cô bé cứ nằm trên giường nhìn trân trân vào bóng tối. Cây nến trong gian phòng đã tắt từ lâu. Toa xe tối đen như mực. Nhưng Arabella không sợ tối. Cô bé hiểu rằng tối chỉ là do thiếu ánh sáng. Hơn nữa, trong lòng cô đầy rẫy những lo âu. Chắc có điều gì đã xảy ra với cha cô nên mới có toa xe ngựa này nhằm chuẩn bị để trốn chạy. Giờ đây Arabella đã trốn thoát được, nhưng không biết cô sẽ đi về đâu? Còn cha cô liệu có làm sao không, khi đôi mắt của cô không còn che chở được cho cha nữa?
Cũng có thể đã xảy ra một chuyện nữa mà Arabella cố tránh không dám nghĩ đến. Đó là chuyện về bọn "Đuôi Sam Sắt". Chắc chắn Rôsita không phải là người làm việc cho bọn "Đuôi Sam Sắt"!
Ánh sáng ban mai lọt qua những cánh cửa chớp. Bình minh đã đến, Arabella nghe thấy tiếng người lao xao bên ngoài. Cửa toa xe đã mở, ánh nắng mặt trời ùa vào làm mắt cô bé bị lóa lên một lúc.
Arabella nghe thấy tiếng khàn khàn của một người đàn bà:
- Ra đi nào, bé em ơi!
Arabella bước ra bậc cầu thang. Một người đàn bà Digan to béo mặc chiếc áo rộng màu sáng đang đứng trước toa xe hút thuốc bằng một cái tẩu. Đôi mắt bà ta ánh lên những tia vui vẻ qua những nếp nhăn trên mặt. Đằng sau bà ta là đống lửa trại. Trong buổi bình minh còn lặng gió, Arabella trông thấy khói bốc lên theo một đường thẳng. Bên cạnh đống lửa có hai người đàn bà trẻ hơn. Một người đang lúi húi bên cái chảo treo trên ngọn lửa. Còn người kia đang bón cho hai đứa trẻ. Xa hơn nữa là toa xe ngựa và mấy con ngựa đang ăn cỏ phía sau xe.
Một người đàn ông cao lớn có mớ tóc màu xám loăn xoăn đang bước về phía đống lửa. Ông ta khoác một chiếc áo gilê bằng lông mềm trên chiếc lưng để trần. Bên cạnh là một cậu bé đi chân đất đang nhảy nhót trên đám cỏ ướt đẫm sương đêm. Cậu bé có vẻ lớn hơn Arabella chút ít.
Người đàn bà có tuổi ra hiệu cho Arabella đến chỗ đống lửa, bảo cô ngồi trên một đống lửa. Người đàn bà đang bón cho hai đứa bé đưa cho Arabella một đĩa cơm trộn thịt.
Hai đứa bé ăn uống nhồm nhoàm vui vẻ, mặt mũi chân tay dính đầy cơm và nhoe nhoét nước sốt cà chua đỏ lòm. Arabella trông thấy hai đứa bé thích quá. Cô chỉ muốn sà xuống chơi với chúng nếu như trong lòng cô không có những nỗi lo lắng nặng nề.
- Ăn đi nào! - Người đàn bà có tuổi nói khi thấy Arabella cứ để đĩa cơm trong lòng, mắt buồn bã nhìn mấy đứa bé.
- Cha cháu đâu? - Arabella lên tiếng hỏi.
- Đừng lo. Chiều hôm nay, cha cháu sẽ đến đây tìm cháu. - Người đàn bà có tuổi nói. - Người ta sẽ báo cho cha cháu biết là cháu ở đâu và cha cháu sẽ tìm đến đây đón cháu.
Lúc này người đàn ông có tuổi cùng với cậu bé đã đến bên đống lửa. Một người đàn ông khác cũng xuất hiện. Tất cả bọn họ ngồi xuống đất rồi bàn tán sôi nổi với nhau bằng ngôn ngữ riêng của những du dân Digan.
Arabella cảm thấy yên tâm khi cô biết rằng chiều nay cha cô sẽ đến với cô. Tốt nhất là cha cô đến ngay bây giờ, nhưng có thể vì lý do nào đấy mà cha cô không thể làm thế được.
Arabella bắt đầu ăn. Cô bé nhận thấy cậu bé Digan đang nhìn cô, nhưng cậu cố ý chờ cô ăn xong rồi mới đến gần. Cậu bé nhoẻn miệng cười, một nụ cười sáng rực trên khuôn mặt ngăm đen, rồi ngồi xuống bên Arabella.
- Bạn tên gì? - Cậu bé hỏi với giọng lơ lớ của người Digan.
- Arabella.
- Tên tôi Marcô. - Cậu bé nói. - Đây là bà tôi.
Cậu bé chỉ vào người đàn bà có tuổi, lúc này đang ngồi trên một chiếc hòm bằng gỗ, lim dim đôi mắt, miệng ngậm tẩu thuốc.
- Thế còn cha và mẹ của bạn đây à? - Arabella hỏi và nhìn vào người đàn bà trẻ và người đàn ông ngồi bên cạnh.
- Không phải. Đấy là chú tôi. - Marcô nói. - Cha mẹ tôi đi vắng lâu rồi. Cả em tôi nữa. Thế cha bạn sẽ đến đón bạn chiều nay à?
- Vâng. - Arabella nói. Cô lại cảm thấy lo ngại.
Có thể đã có chuyện gì xảy ra cho cha cô trên đường đi. Thật là nguy hiểm cho cha cô khi lên bờ.
- Thế thì việc gì phải lo. Sao trông bạn buồn thế? - Marcô nói. - Nhìn kìa ở đây cỏ đẹp không?
Arabella liếc mắt nhìn xung quanh. Chỗ cắm trại là một mảnh đất nhỏ cỏ mọc xanh rờn. Đó đây lác đác một vài cây cao tỏa bóng trên thảm cỏ dày. Vây quanh họ là ba lớp núi trùng điệp. Dãy núi gần nhất màu xanh lục rồi ngả dần sang màu xanh lam ở phía xa xa. Bầu trời không một gợn mây, ánh nắng buổi sáng chan hòa ám áp. Những toa xe ngựa to, màu sắc sỡ trông thân thiết như những căn nhà. Lo âu phiền muộn không có đất sống ở những nơi như thế này.
- Có phải bạn lo sợ có điều gì đến với cha có phải không? - Marcô hỏi.
- Cha tôi có thể bị người ta giết chết. - Arabella nói.
- Sao bạn lại nói đến chết chóc thế? - Marcô phản đối. - Con người là phải sống. Mọi thứ trên đời này là phải làm cho bạn sung sướng: ánh sáng ban ngày, bóng tối ban đêm, mặt trời ấm áp, cơn gió mạnh, cơn mưa mát. Lại đây, ta đi bơi đi! Bạn sẽ thấy vui thôi! Đừng buồn nữa!
Marcô nhảy lên, tay nắm lấy tay Arabella.
- Nào, lại đây, đi thôi! - Cậu bé vừa nói, vừa lôi cô bé đứng dậy. - Đằng kia có cái hồ tuyệt đẹp.
- Thật đấy! Cứ ra mà xem!
Hai đứa trẻ chạy qua chỗ mấy con ngựa đang gặm cỏ dưới gốc cây to. Cái hồ ở ngay đằng sau cây đó. Bờ hồ bên này thoai thoải, còn phía bên kia là vách đá dựng đứng. Mặt hồ trong xanh, trông thật thích thú.
- Lại đây!- Marcô nói. - Chỗ này bơi tốt lắm. Rồi bạn sẽ biết.
Marcô cởi luôn quần áo vứt trên bờ rồi chạy ngay xuống nước.
- Nước hồ ấm lắm, tuyệt lắm! Còn đợi gì nữa mà không xuống? - Marcô gọi với lên
Arabella cũng cởi cả váy lẫn áo bước xuống chỗ nước nông. Những hòn sỏi trắng, sỏi hồng lung linh qua làn nước trong vắt. Thỉnh thoảng một con cá xinh xắn lao vút qua. Marcô đã bơi ra xa một quãng. Arabella chỉ còn nhìn thấy mớ tóc đen sẫm bập bềnh trên mặt hồ. Marcô gọi to:
- Lại đây! Bạn không biết bơi à? Mình dạy cho nhớ?
Arabella chẳng cần học bơi. Cô bé trầm sâu xuống nước rồi bắt đầu bơi. Cô đuổi kịp Marcô rất nhanh. Cậu bé có ý chờ cô, bơi ngửa trên mặt nước.
- Bạn bơi như cá ấy! - Marcô nói vẻ tán thưởng, khi Arabella bơi lại gần. - Nhưng bạn có biết làm thế này không?
Bỗng Marcô biến mất, chỉ còn hai bàn chân trên mặt nước. Rồi đến bàn chân cũng mất hút. Marcô đã lặn thẳng xuống. Arabella cũng hít một hơi dài rồi lặn theo Marcô. Mọi thứ dưới đáy nước như tỏa một hào quang màu xanh lam. Từ dưới đáy nước nhìn lên mặt nước trông như một mái vòm tỏa tia lấp lánh.
Sau khi bơi, hai đứa trẻ ngồi sưởi nắng. Lúc này không khí mát mẻ buổi sáng không còn nữa. Sau buổi trưa, trời nắng gắt, gió nhẹ thổi lướt trên mặt hồ.
Marcô cứ nói luôn mồm. Cậu bé kể cho Arabella nghe những chuyện cậu được nghe người ta kể lại và cả những việc mà chính cậu được chứng kiến. Arabella cứ ngồi lặng im. Cô bé lại có vẻ buồn.
- Bạn nghĩ thế nào về những cái đó? - Cuối cùng Marcô hỏi. - Bạn chẳng nghe tôi nói gì hết phải không?
- Tôi đang nghĩ về cái chết. - Arabella thú thật.
- Ôi cô bạn thân mến. - Marcô nói. - Sao bạn lại muốn nghĩ về cái chết? Quên nó đi! Trước hết bạn phải muốn sống đã. Khi bạn có một cuộc sống tốt đẹp rồi thì bạn chẳng để ý đến lúc nào cái chết sẽ đến. Bạn sẽ không sợ cái chết khi bạn có một cuộc sống hạnh phúc.
Marcô nhìn vào đôi mắt buồn buồn của Arabella rồi mỉm cười động viên cô bé.
- Đừng buồn bã làm gì - Cậu bé nói. - À này, tôi có một món quà tặng bạn đấy. Một chuỗi vòng cổ bằng vỏ sò rất đẹp. Tôi làm cho em gái tôi đó. Nó cứ đi biền biệt mãi chưa về. Tôi sẽ tặng bạn. Ta đi về toa xe lấy đi.
Marcô nắm lấy tay Arabella rồi cùng nhau chạy về trại.
- Đợi tí nhé. - Marcô nói, rồi nhảy lên toa xe, sau đó cậu bé lại ra ngay, tay cầm chiếc vòng cổ dài bằng vỏ sò trắng trong và màu lam rực rỡ.
- Phải mất khối thời gian mới làm được cái vòng này đấy. Loại vỏ sò này có phải dễ kiếm đâu. Quanh đây cũng chẳng có. Tôi đã kiếm được ở chỗ chúng tôi cắm trại lần trước. Được rồi, em gái tôi có thể chờ một chút. Tôi sẽ làm cho nó cái khác. Con bé còn nhỏ hơn bạn nhiều. Cứ để cho nó lớn thêm chút nữa. Nào, để tôi đeo vào cổ cho bạn.
Marcô đeo chuỗi vỏ sò óng ánh vào cổ Arabella rồi đứng ngắm một cách khoan khoái.
- Ôi thật ăn màu với chiếc vòng đỏ mà bạn đang đeo. Màu trắng còn tôn thêm màu đỏ lên. Trông bạn như một nàng công chúa. Chờ nhé, tôi mang cho bạn cái gương.
Marcô lại nhảy lên xe rồi mang cho Arabella một mảnh gương.
- Bạn cứ giữ lấy mà dùng. - Marcô nói. - Khi nào cần thì cứ việc giơ lên mà ngắm nghía. Arabella nhìn khuôn mặt mình trong mảnh gương soi. Lúc này trông cô sao mà sung sướng thế. Arabella cảm thấy chưa bao giờ hài lòng với những sợi dây chuyền vàng, chuỗi ngọc hoặc vòng cổ có đính kim cương. Arabella không thích những thứ đó bằng chuỗi vỏ sò mà Marcô tặng cô. Chưa bao giờ cô bé thấy có người tặng quà mà sung sướng như Marcô lúc này.
- Trông bạn đẹp quá! - Marcô nói, đôi mắt đen lay láy của cậu như sáng rực lên. - Thôi, ngắm như thế đủ rồi. Ta đi câu cá đi.
Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển - Aino Pervik Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển